Long vệ ẩn mình trong chỗ giao nhau giữa ánh sáng và bóng tối, lặng lẽ như hòa vào một thể với không khí.
“Truyền lệnh xuống, bảo thủ vệ Trường Bộ Dao của bảo tháp Thống Thất đến gặp trẫm. Tất cả hộp thiên cơ đều ở bảo tháp Thông Thất, người bình thường hoàn toàn không thể vào đó. Trẫm phải xác nhận số lượng có chính xác hay không, đồng thời mỗi một thứ lưu trữ ở đó đều là thật”
Long về nhận lệnh: “Tuân chi!”
Đợi người đi, Lý Mặc tắt đèn cầy, yên tĩnh ngồi đó.
Hộp thiên cơ, mật hàm…
Không biết tại sao, ngón tay của hắn không tự chủ run lên.
Nếu hộp thiên cơ trong bảo tháp Thông Thất chưa từng bị mất, vậy cái xuất hiện bên ngoài từ đầu đến.
Hộp thiên cơ từng bị mất hai cái ở bên ngoài, cho dù bộ phận tình báo của Thịnh Khang từng nghiên cứu, cuối cùng vẫn bị bọn họ phí hết tâm sức tìm về.
Dưới vòm trời này, tổng cộng chỉ có hai mươi tám hộp thiên cơ, đến nay toàn bộ đều ở hoàng cung Vinh Dương.
Mà trong đó, gần như tất cả đều đến từ tay hoàng hậu của hắn, Lý Hâm.
Bản vẽ cơ quan, là hai người họ cùng vẽ ra.
Tuy hắn hiểu biết rất rõ về mấy thứ đó, nhưng công việc bận rộn không có thời gian để làm những việc tinh tế tỉ mỉ như vậy.
Nhưng Lý Hâm thì khác.
Nàng ấy rất thích làm những món đồ nhỏ như vậy.
Lẽ nào nàng ấy từng lén làm hộp thiên cơ mà hắn không biết để nó lưu truyền vào nhân gian?
Lý Mặc lắc đầu, không thể nào.
Chuyện của Liên Tư Thành mới xảy ra gần đây, còn có bức mật hàm khó hiểu kia.
Cho dù bộ phận tình báo Vinh Dương làm hộp thiên cơ giả như thật để lừa gạt cho qua, mật hàm cũng không thể nhận sai được.
Mấy năm nay họ có làm cẩn trọng đến mấy, cũng có cá lọt lưới bị địch quốc bắt được.
Cho dù là một hàm của Thịnh Khang, Lý Mặc cũng từng nhìn thấy nó ra sao.
Rốt cuộc là ai ngụy tạo mật hàm giả, đồng thời lấy giả làm thật….
Đây là thủ bút đáng sợ đến mấy, nếu không làm rõ ràng, nói không chừng sau này sẽ gây họa.
Lý Mặc không biết, khi hắn phải người truyền tin cho Vinh Dương, bảo thủ vệ Trường Bộ Dao của bảo tháp Thông Thất đến báo cáo.
Trường Bộ Dao đã cưỡi khoải mã đuổi đến Thịnh Khang.
Nguyên nhân khiến người ta trở tay không kịp.
Bảo tháp thông thiên…bị trộm rồi!
Bộ Dao là người phụng để lệnh của Lý Mặc có thể tùy ý ra vào bảo tháp, trừ hắn ta ra, hoàn toàn không ai có thể có bản lĩnh tự do xâm nhập mà không kinh động đến cơ quan.
Nhưng cố tình lúc hắn ta đang kiểm tra đồ vật bên trong, phát hiện được cáo bạch ngọc từng tốn ngàn vàng nghiên cứu chế tạo ra đã bị mất.
Ngay cả công chúa Lạc Thiên Ý cũng không có tư cách hoàn toàn chiếm hữu thứ đó cho riêng mình.
Bởi vì Lý Mặc nhìn thấy thuốc bôi đó vô cùng thần kì, liền có lòng riêng.
Hắn sợ Lý Hâm thường xuyên theo mình ra chiến trường, nói không chừng sẽ bị thương để lại sẹo.
Cho nên hắn lệnh cho người cất đồ lại, phòng Lý Hâm sau này sẽ dùng đến.
Cho dù Lý Hâm đã chết, cũng là bí dược ngàn vàng khó có được.
Rốt cuộc là ai, có thể từ bảo tháp kín kẽ không lọt gió lấy đi món đồ này.
Khoảnh khắc Bộ Dao phát hiện, liền có cảm giác đầu này khó giữ.
“Truyền lệnh xuống, bảo thủ vệ Trường Bộ Dao của bảo tháp Thống Thất đến gặp trẫm. Tất cả hộp thiên cơ đều ở bảo tháp Thông Thất, người bình thường hoàn toàn không thể vào đó. Trẫm phải xác nhận số lượng có chính xác hay không, đồng thời mỗi một thứ lưu trữ ở đó đều là thật”
Long về nhận lệnh: “Tuân chi!”
Đợi người đi, Lý Mặc tắt đèn cầy, yên tĩnh ngồi đó.
Hộp thiên cơ, mật hàm…
Không biết tại sao, ngón tay của hắn không tự chủ run lên.
Nếu hộp thiên cơ trong bảo tháp Thông Thất chưa từng bị mất, vậy cái xuất hiện bên ngoài từ đầu đến.
Hộp thiên cơ từng bị mất hai cái ở bên ngoài, cho dù bộ phận tình báo của Thịnh Khang từng nghiên cứu, cuối cùng vẫn bị bọn họ phí hết tâm sức tìm về.
Dưới vòm trời này, tổng cộng chỉ có hai mươi tám hộp thiên cơ, đến nay toàn bộ đều ở hoàng cung Vinh Dương.
Mà trong đó, gần như tất cả đều đến từ tay hoàng hậu của hắn, Lý Hâm.
Bản vẽ cơ quan, là hai người họ cùng vẽ ra.
Tuy hắn hiểu biết rất rõ về mấy thứ đó, nhưng công việc bận rộn không có thời gian để làm những việc tinh tế tỉ mỉ như vậy.
Nhưng Lý Hâm thì khác.
Nàng ấy rất thích làm những món đồ nhỏ như vậy.
Lẽ nào nàng ấy từng lén làm hộp thiên cơ mà hắn không biết để nó lưu truyền vào nhân gian?
Lý Mặc lắc đầu, không thể nào.
Chuyện của Liên Tư Thành mới xảy ra gần đây, còn có bức mật hàm khó hiểu kia.
Cho dù bộ phận tình báo Vinh Dương làm hộp thiên cơ giả như thật để lừa gạt cho qua, mật hàm cũng không thể nhận sai được.
Mấy năm nay họ có làm cẩn trọng đến mấy, cũng có cá lọt lưới bị địch quốc bắt được.
Cho dù là một hàm của Thịnh Khang, Lý Mặc cũng từng nhìn thấy nó ra sao.
Rốt cuộc là ai ngụy tạo mật hàm giả, đồng thời lấy giả làm thật….
Đây là thủ bút đáng sợ đến mấy, nếu không làm rõ ràng, nói không chừng sau này sẽ gây họa.
Lý Mặc không biết, khi hắn phải người truyền tin cho Vinh Dương, bảo thủ vệ Trường Bộ Dao của bảo tháp Thông Thất đến báo cáo.
Trường Bộ Dao đã cưỡi khoải mã đuổi đến Thịnh Khang.
Nguyên nhân khiến người ta trở tay không kịp.
Bảo tháp thông thiên…bị trộm rồi!
Bộ Dao là người phụng để lệnh của Lý Mặc có thể tùy ý ra vào bảo tháp, trừ hắn ta ra, hoàn toàn không ai có thể có bản lĩnh tự do xâm nhập mà không kinh động đến cơ quan.
Nhưng cố tình lúc hắn ta đang kiểm tra đồ vật bên trong, phát hiện được cáo bạch ngọc từng tốn ngàn vàng nghiên cứu chế tạo ra đã bị mất.
Ngay cả công chúa Lạc Thiên Ý cũng không có tư cách hoàn toàn chiếm hữu thứ đó cho riêng mình.
Bởi vì Lý Mặc nhìn thấy thuốc bôi đó vô cùng thần kì, liền có lòng riêng.
Hắn sợ Lý Hâm thường xuyên theo mình ra chiến trường, nói không chừng sẽ bị thương để lại sẹo.
Cho nên hắn lệnh cho người cất đồ lại, phòng Lý Hâm sau này sẽ dùng đến.
Cho dù Lý Hâm đã chết, cũng là bí dược ngàn vàng khó có được.
Rốt cuộc là ai, có thể từ bảo tháp kín kẽ không lọt gió lấy đi món đồ này.
Khoảnh khắc Bộ Dao phát hiện, liền có cảm giác đầu này khó giữ.
/1792
|