Lâm Linh Nhi bị nàng nạt đến không nói ra lời, chỉ có thể trợn mắt nhìn Triệu Khương Lan đỏ mắt, khí chất cao quý mà nàng vẫn luôn kìm nén lúc này cũng không thể áp chế xuống được.
Chỉ cần bị nàng nhìn, Lâm Linh Nhi đều cảm thấy rợn cả tóc gáy. Đột nhiên trái tim đập thình thịch.
“Đó là cô nương mà bổn cung coi như là thân muội muội của mình, lúc này lại vì chuyện ngươi sinh con mà mất đi gân tay.
Nàng †a cho đến bây giờ vẫn còn hôn mê bất tỉnh, ngươi có thể biết vừa nhìn thấy cảnh tượng kia thì trong lòng bổn cung có bao nhiêu thống khổ hay không”
“Thù ngày hôm nay, bổn cung sẽ khắc sâu trong tâm khẩm. Ngày sau Lâm Linh Nhi ngươi cùng Triệu Khương Lan ta chính là có.
huyết hải thâm cừu. Đời này, dù có như thế.
nào thì ta cũng sẽ không buông tha cho ngươi”
Triệu Khương Lan tâm mắt chậm rãi rơi xuống cánh tay của Lâm Linh Nhi.
“Tốt nhất là ngươi hãy bảo vệ cánh tay phải của ngươi thật tốt cho bổn cung. Sớm muộn gì thì bổn cũng phải lấy gậy ông đập lưng ông. Ngươi cứ chờ đó cho tai”
Lâm Linh Nhi bị nàng dọa sợ đến mức hai lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi. Chờ đến khi Triệu Khương Lan đi ra khỏi phòng xong thật lâu sau nàng ta mới có thể khôi phục lại tinh thần.
“Mau, mau nói cho Hoàng hậu nương nương, Triệu Khương Lan muốn đối phó với ta.
Để cho Hoàng hậu nương nương dạy dỗ nàng †a. Trăm ngàn lần không thể để cho nàng ta được như ý được!”
Hộ vệ không thể làm gì khác hơn là đáp ứng, nói sẽ thuật lại những lời này cho hoàng hậu.
Rất nhanh, Mộ Dung Bắc Hải đã nghe được tin tức liền thừa dịp trời tối chạy về.
Triệu Khương Lan một mực ở lại trong phòng chiếu cố cho Hồng Mai.
Hồng Mai nửa đường tỉnh dậy một lần, nhưng do quá mức yếu ớt.
Triệu Khương Lan đút cho nàng hai chén thuốc, cảm thấy cực kỳ đau lòng đến mức chịu không nổi mà ôm người khóc.
Mộ Dung Bắc Hải vừa vào cửa liền thấy cảnh tượng này, hắn thống khổ đứng ở cạnh cửa, thậm chí không dám về phía trước.
Triệu Khương Lan nghe tiếng quay đầu, hai hàng nước mắt còn chưa kịp lau khô.
Trong lòng Mộ Dung Bắc Hải cực kỳ quặng thắt: “Thật xin lỗi, huynh không nên một mình rời khỏi vương phủ, lưu lại Hồng Mai đơn độc ở nơi này. Thật thật xin lỗi, là huynh bỏ quên Lâm Linh Nhi ác độc mới có thể để cho nàng ta có cơ hội ném đá giấu tay, Khương Lan, muội đừng khóc”
Triệu Khương Lan lau nước mắt: “Trước đó huynh không biết sự tình. Làm sao muội có thể trách huynh được cơ chứ?”
“Sớm biết như vậy thì lúc ấy cho dù có làm như thế nào thì muội cũng sẽ cự tuyệt không cho Lâm Linh Nhi tiến vào vương phủ”
Từ sau khi người đàn bà này vào phủ cho đến nay, Sơn vương phủ cũng chưa từng có một ngày nào là bình an.
“Hồng Mai sẽ không bị thương một cách uổng công đâu. Muội yên tâm, huynh sẽ đòi lại cho nàng ấy một cái công đạo.”
Triệu Khương Lan thấy Mộ Dung Bắc Hải nói một cách chất chắn liền cân nhắc không biết có nên mở miệng khuyên hẳn hay không.
“Huynh không nên manh động làm bậy.
Phụ hoàng cố ý phong tước hiệu cho đứa nhỏ trong bụng nàng ta. Chu dù huynh có là phụ vương của đứa nhỏ cũng không có quyền lợi tùy ý xử trí. Đừng để vì vậy mà chọc cho phụ hoàng giận dử, khiến cho bản thân rước thêm phiền toái lớn”
Mộ Dung Bắc Hải chậm chạp phun ra một ngụm khí, trong lòng đã có quyết định.
Triệu Khương Lan thấy bộ dạng hiện tại cảu Hồng Mai thì không muốn tiếp tục ở lại nơi này nữa “Chờ đến khi tinh thần của Hồng Mai khá hơn một chút thì muội muốn mang nàng về Thần vương phủ, có được hay không?”
Mộ Dung Bắc Hải gật đầu một cái: “Theo an bài của muội”
“Không nói dối gì huynh. Muội có một tên thủ hạ, chính là Dịch Chân. Hắn và Hồng Mai chính là lưỡng tình tương duyệt, hắn ta một lòng muốn cưới Hồng Mai làm nương tử. Mặc dù hắn ta trông có vẻ cao lớn thô kệch, không phải là cái loại nam nhân tỉ mỉ gì cho cam.
Nhưng mà muội có thể nhìn ra được, hắn ta đối với Hồng Mai chính là một tấm chân tình.
Nhất định hắn ta sẽ đối xử với Hồng Mai rất tốt. Hôm nay cánh tay phải này của Hồng Mai đã phế rồi. Ngay cả là muội cũng không thế khiến cho nàng bình phục. Nếu như mà Dịch Chân không có nữa câu oán hận thì muội muốn đế Hồng Mai hứa hôn với hắn, lại phái người chiếu cố cho bọn họ thật tốt. Sắp xếp.
cho Hồng Mai một tương lai thật ổn định.”
Mộ Dung Bắc Hải ừ một tiếng: “Được, đều tùy muội. Nàng ta bị thương là bởi vì ta nên trong phủ mới nổi lên tranh chấp. Huynh sẽ chuẩn bị cho nàng ta một phần đồ cưới phong phú. Tuy rằng không thể đổi một cái tay này về lại được nhưng cũng coi như huynh thành tâm bồi thường cho nàng”
Triệu Khương Lan ngửa đầu cố gắng không khóc: “Nàng đi theo muội lâu như vậy, muội chưa bao giờ đối đãi với nàng ấy như một con người. Lúc trước ở trong Thần vương phủ, những ngày khố khó nhất ở Mộ Dung Bắc Uyên kia đều là do Hồng Mai không có bất kỳ câu oán hận nào thành tâm thành ý cùng muội Vượt qua.”
“Huynh nói tại sao Lâm Linh Nhi đối xử với nàng ấy như vậy cơ chứ? Nàng ấy là một cô.
nương từ nhỏ đã được nuôi dưỡng trong thôn nhỏ, làm sao mà trong lòng lại đây tâm kế vu khống người khác vậy cơ chứ, sao lòng dạ lại có thể độc ác đến vậy cơ chứ? Chẳng lẽ đây chính bởi vì cái chết của tỷ tỷ song sinh của nàng ta mất đi cho nên nàng ta và Lâm Gia Uyển mới giống nhau như đúc sao?”
Nhắc tới Lâm Gia Uyển, Mộ Dung Bäc Hải lại cảm thấy ghét hơn.
Chỉ cần bị nàng nhìn, Lâm Linh Nhi đều cảm thấy rợn cả tóc gáy. Đột nhiên trái tim đập thình thịch.
“Đó là cô nương mà bổn cung coi như là thân muội muội của mình, lúc này lại vì chuyện ngươi sinh con mà mất đi gân tay.
Nàng †a cho đến bây giờ vẫn còn hôn mê bất tỉnh, ngươi có thể biết vừa nhìn thấy cảnh tượng kia thì trong lòng bổn cung có bao nhiêu thống khổ hay không”
“Thù ngày hôm nay, bổn cung sẽ khắc sâu trong tâm khẩm. Ngày sau Lâm Linh Nhi ngươi cùng Triệu Khương Lan ta chính là có.
huyết hải thâm cừu. Đời này, dù có như thế.
nào thì ta cũng sẽ không buông tha cho ngươi”
Triệu Khương Lan tâm mắt chậm rãi rơi xuống cánh tay của Lâm Linh Nhi.
“Tốt nhất là ngươi hãy bảo vệ cánh tay phải của ngươi thật tốt cho bổn cung. Sớm muộn gì thì bổn cũng phải lấy gậy ông đập lưng ông. Ngươi cứ chờ đó cho tai”
Lâm Linh Nhi bị nàng dọa sợ đến mức hai lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi. Chờ đến khi Triệu Khương Lan đi ra khỏi phòng xong thật lâu sau nàng ta mới có thể khôi phục lại tinh thần.
“Mau, mau nói cho Hoàng hậu nương nương, Triệu Khương Lan muốn đối phó với ta.
Để cho Hoàng hậu nương nương dạy dỗ nàng †a. Trăm ngàn lần không thể để cho nàng ta được như ý được!”
Hộ vệ không thể làm gì khác hơn là đáp ứng, nói sẽ thuật lại những lời này cho hoàng hậu.
Rất nhanh, Mộ Dung Bắc Hải đã nghe được tin tức liền thừa dịp trời tối chạy về.
Triệu Khương Lan một mực ở lại trong phòng chiếu cố cho Hồng Mai.
Hồng Mai nửa đường tỉnh dậy một lần, nhưng do quá mức yếu ớt.
Triệu Khương Lan đút cho nàng hai chén thuốc, cảm thấy cực kỳ đau lòng đến mức chịu không nổi mà ôm người khóc.
Mộ Dung Bắc Hải vừa vào cửa liền thấy cảnh tượng này, hắn thống khổ đứng ở cạnh cửa, thậm chí không dám về phía trước.
Triệu Khương Lan nghe tiếng quay đầu, hai hàng nước mắt còn chưa kịp lau khô.
Trong lòng Mộ Dung Bắc Hải cực kỳ quặng thắt: “Thật xin lỗi, huynh không nên một mình rời khỏi vương phủ, lưu lại Hồng Mai đơn độc ở nơi này. Thật thật xin lỗi, là huynh bỏ quên Lâm Linh Nhi ác độc mới có thể để cho nàng ta có cơ hội ném đá giấu tay, Khương Lan, muội đừng khóc”
Triệu Khương Lan lau nước mắt: “Trước đó huynh không biết sự tình. Làm sao muội có thể trách huynh được cơ chứ?”
“Sớm biết như vậy thì lúc ấy cho dù có làm như thế nào thì muội cũng sẽ cự tuyệt không cho Lâm Linh Nhi tiến vào vương phủ”
Từ sau khi người đàn bà này vào phủ cho đến nay, Sơn vương phủ cũng chưa từng có một ngày nào là bình an.
“Hồng Mai sẽ không bị thương một cách uổng công đâu. Muội yên tâm, huynh sẽ đòi lại cho nàng ấy một cái công đạo.”
Triệu Khương Lan thấy Mộ Dung Bắc Hải nói một cách chất chắn liền cân nhắc không biết có nên mở miệng khuyên hẳn hay không.
“Huynh không nên manh động làm bậy.
Phụ hoàng cố ý phong tước hiệu cho đứa nhỏ trong bụng nàng ta. Chu dù huynh có là phụ vương của đứa nhỏ cũng không có quyền lợi tùy ý xử trí. Đừng để vì vậy mà chọc cho phụ hoàng giận dử, khiến cho bản thân rước thêm phiền toái lớn”
Mộ Dung Bắc Hải chậm chạp phun ra một ngụm khí, trong lòng đã có quyết định.
Triệu Khương Lan thấy bộ dạng hiện tại cảu Hồng Mai thì không muốn tiếp tục ở lại nơi này nữa “Chờ đến khi tinh thần của Hồng Mai khá hơn một chút thì muội muốn mang nàng về Thần vương phủ, có được hay không?”
Mộ Dung Bắc Hải gật đầu một cái: “Theo an bài của muội”
“Không nói dối gì huynh. Muội có một tên thủ hạ, chính là Dịch Chân. Hắn và Hồng Mai chính là lưỡng tình tương duyệt, hắn ta một lòng muốn cưới Hồng Mai làm nương tử. Mặc dù hắn ta trông có vẻ cao lớn thô kệch, không phải là cái loại nam nhân tỉ mỉ gì cho cam.
Nhưng mà muội có thể nhìn ra được, hắn ta đối với Hồng Mai chính là một tấm chân tình.
Nhất định hắn ta sẽ đối xử với Hồng Mai rất tốt. Hôm nay cánh tay phải này của Hồng Mai đã phế rồi. Ngay cả là muội cũng không thế khiến cho nàng bình phục. Nếu như mà Dịch Chân không có nữa câu oán hận thì muội muốn đế Hồng Mai hứa hôn với hắn, lại phái người chiếu cố cho bọn họ thật tốt. Sắp xếp.
cho Hồng Mai một tương lai thật ổn định.”
Mộ Dung Bắc Hải ừ một tiếng: “Được, đều tùy muội. Nàng ta bị thương là bởi vì ta nên trong phủ mới nổi lên tranh chấp. Huynh sẽ chuẩn bị cho nàng ta một phần đồ cưới phong phú. Tuy rằng không thể đổi một cái tay này về lại được nhưng cũng coi như huynh thành tâm bồi thường cho nàng”
Triệu Khương Lan ngửa đầu cố gắng không khóc: “Nàng đi theo muội lâu như vậy, muội chưa bao giờ đối đãi với nàng ấy như một con người. Lúc trước ở trong Thần vương phủ, những ngày khố khó nhất ở Mộ Dung Bắc Uyên kia đều là do Hồng Mai không có bất kỳ câu oán hận nào thành tâm thành ý cùng muội Vượt qua.”
“Huynh nói tại sao Lâm Linh Nhi đối xử với nàng ấy như vậy cơ chứ? Nàng ấy là một cô.
nương từ nhỏ đã được nuôi dưỡng trong thôn nhỏ, làm sao mà trong lòng lại đây tâm kế vu khống người khác vậy cơ chứ, sao lòng dạ lại có thể độc ác đến vậy cơ chứ? Chẳng lẽ đây chính bởi vì cái chết của tỷ tỷ song sinh của nàng ta mất đi cho nên nàng ta và Lâm Gia Uyển mới giống nhau như đúc sao?”
Nhắc tới Lâm Gia Uyển, Mộ Dung Bäc Hải lại cảm thấy ghét hơn.
/1792
|