Nói bởi vì không ưa Lâm Linh Nhi gây sóng gió trong Sơn vương phủ, hẳn bẻ gấy ngón áp út của Lâm Linh Nhi.
Chiêu Vũ đế biết chuyện thì chỉ thẳng mặt hẳn mắng chửi một phen.
“Lúc trước hoàng hậu nói con muốn giết chết đứa nhỏ trong bụng Lâm Linh Nhi trãẫm cảm thấy quá mức hoang đường. Hổ dử cũng không ăn thịt con vây mà sao con lại có thể nhân tâm làm ra cái loại suy nghĩ như vậy. Con cho là tại sao trẫm lại phải đột nhiên hạ chỉ sắc phong cho một đứa nhỏ còn chưa ra đời?
Còn không phải là che chở cho nó đề phòng người hạ thủ với nó hay sao? Vậy mà ngược lại con thì tốt rồi. Ngay dưới tình huống như vậy mà còn dám làm tổn thương Lâm Linh Nhi.
Nói không chừng còn khiến cho Lâm Linh Nhi bị động thai cũng nên. Phụ nữ có thai sao có thể chịu được dày vò như vậy?”
Mộ Dung Bäc Hải không nói tiếng nào để cho Chiêu Vũ đế quở trách.
Bây giờ đứa trẻ không có, Chiêu Vũ đế chỉ có thể bực bội Nếu như không để cho hän đem một bụng tức giận trong người phát tán ra thì sau này chỉ sợ Triệu Khương Lan sẽ càng thảm hại hơn.
Ninh Thân Vương thấy đề tài không có dẫn tới trên người của Triệu Khương Lan thì lập tức nhắc nhở: “Hoàng thượng, hiện tại đã có một đại phu chính miệng thừa nhận là hẳn đã hạ độc với đứa nhỏ trong bụng của Lâm Trắc phi. Hơn nữa trong lúc chịu hành hình hẳn ta đã khai ra Thần vương phi, còn từ trên người hắn lục soát ra tờ giấy có nét chữ của Thần vương phi, chuyện này nhất định Thần vương phi cũng không chạy thoát! Dựa theo lời thần đệ nói, nhất định phải nhanh chóng bắt Thần vương phi lại nghiêm ngặt tra hỏi. Tội mưu hại thế tử tuyệt đối không thể nhân nhượng!”
“Không thể nào là Thần vương phi!”
Giọng của Mộ Dung Bắc Hải không có mấy thiện ý mà cắt ngang lời hản: “Cho tới nay, số lần Thần vương phi bị hãm hại còn ít hay sao? Nếu quả thật có người muốn đem cái tội danh này vu oan giáng họa cho nàng †a, khả năng lớn chính là bắt chước chữ viết của Thần vương phi. Có lẽ Ninh thân vương không biết, vào mấy tháng trước, Bổn vương còn tra ra được một chuyện, cái vị Thẩm Trắc phi của Thần vương phủ kia bắt chước chữ viết của lần vương phi mượn cớ gây ra rắc rối. Có thể thấy đây cũng không phải thủ đoạn hiếm thấy gì. nếu vì vậy đã lập tức định tội thân vương phí thì hẳn là quá mức độc đoán chuyên quyền rồi! Huống chỉ nàng ta còn là đại phu cứu người. Việc nàng kinh thường nhất là làm chuyện hại người. ngay cả Lâm Trắc phi lúc nào cũng nhằm vào nàng ta như vậy, Thần vương phi vẫn nhiều lần nhẫn nhịn cho qua, không muốn thương tổn đứa con trong bụng của nàng ta. Một người như vậy thì sao lại có thể cố ý hạ thủ được cơ chứ?”
Ninh Thân Vương hừ lạnh: “Ai cũng đêu nói tình cảm của Thần vương phi cùng Sơn ‘Vương điện hạ không phải là thứ mà người bình thường có thể so sánh được. Hôm nay.
bổn vương cũng coi như là m: g kiến thức.
nha. Có thể bảo vệ người ngoài đến loại trình độ như thế này, bổn vương thật sự cảm thấy cái chết của đứa nhỏ thật sự không đáng giá nhat”
Nhắc tới đứa bé kia, sắc mặt Chiêu Vũ đế liên thay đổi.
Hắn đau lòng không thôi, dĩ nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Triệu Khương Lan.
Lúc này Lưu công công vào thông báo, Thần Vương điện hạ tới.
Thời điểm Chiêu Vũ đế thấy Mộ Dung Bắc Uyên thì liền tức giận hừ một tiếng. Hiện tại những người có liên quan đến Triệu Khương Lan hắn đều không muốn nhìn thấy.
Mộ Dung Bắc Uyên há có thể không biết suy nghĩ của Chiêu Vũ đế. Hản dứt khoát quỳ xuống nói: “Chuyện này nhất định là có người gài tang vật giá họa, xin phụ hoàng minh xét”
“Gài tang vật giá họa? Tại sao người khác lại không giá họa cho người ngoài mà lại cứ phải giá họa cho vị vương phi kia của con?”
Mộ Dung Bắc Uyên không sợ trời không sợ đất mà ngẩng đầu: “Bởi vì người ngoài ai cũng biết một chuyện chính là Thần vương phủ được phụ hoàng ngài ân sủng. Nếu là hôm nay Thần vương phí xảy ra chuyện, thì nhất định Thần vương phủ của con cũng không tránh khỏi việc bị liên lụy. Có thể lý do giá họa quá nhiều, người có liên quan cũng quá nhiều, nhỉ thần cũng không thể điều tra từng người một được.”
Chiêu Vũ đế bị hẳn nói khiến nghẹn một chút, giận đến trợn mắt nhìn hắn mấy lần.
Mộ Dung Bắc Uyên mặt không đổi sắc tiếp tục nói: “Nhưng chuyện mưu hại đứa bé kia nhất định phải có một lý do, nhi thần quả thực không tìm được bất kỳ khả năng nào kiến Khương Lan chủ động hại người khác cả. Dù sao thì ai cũng biết thì ba người huynh đệ chúng ta chính là ba người thân cận nhất trong số những tỷ muội huynh đệ khác. Sao ta có thể hại đứa nhỏ của hắn được cơ chứ?”
Ninh Thân Vương hừ mấy tiếng: “chỗ không đúng chính là Sơn vương cũng muốn phá đứa bé kia vì thế mới để cho Thần vương phi giúp một chút”
Mộ Dung Bắc Hải lạnh mặt nhìn sang: “Ý của hoàng thúc chính là chuyện này là do hạ thủ? Vậy ta còn chưa nói là không biết có phải là do hoàng thúc hạ thủ hay không đâu. Trái lại thì cùng lắm chỉ là thuận miệng nói ra không cần phải cố ky hậu quả. Muốn nói gì mà không nói được.”
“Ngươi!”
“Được rồi. Ồn ào cái gì, hơn nữa đêm rồi mà trẫm còn phải ở đây coi các ngươi gây gỗ với nhau hay sao!”
Chiêu Vũ đế trầm mặt: “Bỗng dưng đứa trẻ bị hại mà không tra được lý do vậy uy nghiệm của hoàng gia còn đặt ở đâu. Bất luận là Thần vương phi có trong sạch hay không thì hiện tại cũng không thể thoát khỏi liên quan. Nhất định phải thẩm vấn một chút”
Chiêu Vũ đế biết chuyện thì chỉ thẳng mặt hẳn mắng chửi một phen.
“Lúc trước hoàng hậu nói con muốn giết chết đứa nhỏ trong bụng Lâm Linh Nhi trãẫm cảm thấy quá mức hoang đường. Hổ dử cũng không ăn thịt con vây mà sao con lại có thể nhân tâm làm ra cái loại suy nghĩ như vậy. Con cho là tại sao trẫm lại phải đột nhiên hạ chỉ sắc phong cho một đứa nhỏ còn chưa ra đời?
Còn không phải là che chở cho nó đề phòng người hạ thủ với nó hay sao? Vậy mà ngược lại con thì tốt rồi. Ngay dưới tình huống như vậy mà còn dám làm tổn thương Lâm Linh Nhi.
Nói không chừng còn khiến cho Lâm Linh Nhi bị động thai cũng nên. Phụ nữ có thai sao có thể chịu được dày vò như vậy?”
Mộ Dung Bäc Hải không nói tiếng nào để cho Chiêu Vũ đế quở trách.
Bây giờ đứa trẻ không có, Chiêu Vũ đế chỉ có thể bực bội Nếu như không để cho hän đem một bụng tức giận trong người phát tán ra thì sau này chỉ sợ Triệu Khương Lan sẽ càng thảm hại hơn.
Ninh Thân Vương thấy đề tài không có dẫn tới trên người của Triệu Khương Lan thì lập tức nhắc nhở: “Hoàng thượng, hiện tại đã có một đại phu chính miệng thừa nhận là hẳn đã hạ độc với đứa nhỏ trong bụng của Lâm Trắc phi. Hơn nữa trong lúc chịu hành hình hẳn ta đã khai ra Thần vương phi, còn từ trên người hắn lục soát ra tờ giấy có nét chữ của Thần vương phi, chuyện này nhất định Thần vương phi cũng không chạy thoát! Dựa theo lời thần đệ nói, nhất định phải nhanh chóng bắt Thần vương phi lại nghiêm ngặt tra hỏi. Tội mưu hại thế tử tuyệt đối không thể nhân nhượng!”
“Không thể nào là Thần vương phi!”
Giọng của Mộ Dung Bắc Hải không có mấy thiện ý mà cắt ngang lời hản: “Cho tới nay, số lần Thần vương phi bị hãm hại còn ít hay sao? Nếu quả thật có người muốn đem cái tội danh này vu oan giáng họa cho nàng †a, khả năng lớn chính là bắt chước chữ viết của Thần vương phi. Có lẽ Ninh thân vương không biết, vào mấy tháng trước, Bổn vương còn tra ra được một chuyện, cái vị Thẩm Trắc phi của Thần vương phủ kia bắt chước chữ viết của lần vương phi mượn cớ gây ra rắc rối. Có thể thấy đây cũng không phải thủ đoạn hiếm thấy gì. nếu vì vậy đã lập tức định tội thân vương phí thì hẳn là quá mức độc đoán chuyên quyền rồi! Huống chỉ nàng ta còn là đại phu cứu người. Việc nàng kinh thường nhất là làm chuyện hại người. ngay cả Lâm Trắc phi lúc nào cũng nhằm vào nàng ta như vậy, Thần vương phi vẫn nhiều lần nhẫn nhịn cho qua, không muốn thương tổn đứa con trong bụng của nàng ta. Một người như vậy thì sao lại có thể cố ý hạ thủ được cơ chứ?”
Ninh Thân Vương hừ lạnh: “Ai cũng đêu nói tình cảm của Thần vương phi cùng Sơn ‘Vương điện hạ không phải là thứ mà người bình thường có thể so sánh được. Hôm nay.
bổn vương cũng coi như là m: g kiến thức.
nha. Có thể bảo vệ người ngoài đến loại trình độ như thế này, bổn vương thật sự cảm thấy cái chết của đứa nhỏ thật sự không đáng giá nhat”
Nhắc tới đứa bé kia, sắc mặt Chiêu Vũ đế liên thay đổi.
Hắn đau lòng không thôi, dĩ nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Triệu Khương Lan.
Lúc này Lưu công công vào thông báo, Thần Vương điện hạ tới.
Thời điểm Chiêu Vũ đế thấy Mộ Dung Bắc Uyên thì liền tức giận hừ một tiếng. Hiện tại những người có liên quan đến Triệu Khương Lan hắn đều không muốn nhìn thấy.
Mộ Dung Bắc Uyên há có thể không biết suy nghĩ của Chiêu Vũ đế. Hản dứt khoát quỳ xuống nói: “Chuyện này nhất định là có người gài tang vật giá họa, xin phụ hoàng minh xét”
“Gài tang vật giá họa? Tại sao người khác lại không giá họa cho người ngoài mà lại cứ phải giá họa cho vị vương phi kia của con?”
Mộ Dung Bắc Uyên không sợ trời không sợ đất mà ngẩng đầu: “Bởi vì người ngoài ai cũng biết một chuyện chính là Thần vương phủ được phụ hoàng ngài ân sủng. Nếu là hôm nay Thần vương phí xảy ra chuyện, thì nhất định Thần vương phủ của con cũng không tránh khỏi việc bị liên lụy. Có thể lý do giá họa quá nhiều, người có liên quan cũng quá nhiều, nhỉ thần cũng không thể điều tra từng người một được.”
Chiêu Vũ đế bị hẳn nói khiến nghẹn một chút, giận đến trợn mắt nhìn hắn mấy lần.
Mộ Dung Bắc Uyên mặt không đổi sắc tiếp tục nói: “Nhưng chuyện mưu hại đứa bé kia nhất định phải có một lý do, nhi thần quả thực không tìm được bất kỳ khả năng nào kiến Khương Lan chủ động hại người khác cả. Dù sao thì ai cũng biết thì ba người huynh đệ chúng ta chính là ba người thân cận nhất trong số những tỷ muội huynh đệ khác. Sao ta có thể hại đứa nhỏ của hắn được cơ chứ?”
Ninh Thân Vương hừ mấy tiếng: “chỗ không đúng chính là Sơn vương cũng muốn phá đứa bé kia vì thế mới để cho Thần vương phi giúp một chút”
Mộ Dung Bắc Hải lạnh mặt nhìn sang: “Ý của hoàng thúc chính là chuyện này là do hạ thủ? Vậy ta còn chưa nói là không biết có phải là do hoàng thúc hạ thủ hay không đâu. Trái lại thì cùng lắm chỉ là thuận miệng nói ra không cần phải cố ky hậu quả. Muốn nói gì mà không nói được.”
“Ngươi!”
“Được rồi. Ồn ào cái gì, hơn nữa đêm rồi mà trẫm còn phải ở đây coi các ngươi gây gỗ với nhau hay sao!”
Chiêu Vũ đế trầm mặt: “Bỗng dưng đứa trẻ bị hại mà không tra được lý do vậy uy nghiệm của hoàng gia còn đặt ở đâu. Bất luận là Thần vương phi có trong sạch hay không thì hiện tại cũng không thể thoát khỏi liên quan. Nhất định phải thẩm vấn một chút”
/1792
|