Ai ngờ một nhóm người tiến đến muốn mang ông ta xuống để thẩm vấn, lúc này Lâm thái úy chửi ầm lên.
“Ngoại tôn của bản quan đã bị các người hại chết, Đại Lý tự các người không đi tra ai là hung thủ, lại tới nơi này điều tra bản quan, cẩn thận ta sẽ đi tới trước mặt hoàng thượng tố cáo các người, lạm dụng quyền chức!”
Dẫn người đến đây chính là Thiếu Khanh của Đại Lý tự.
Chỉ thấy đối phương mỉm cười: “Lâm đại nhân sau này sợ là không có cơ hội vào triều làm quan rồi, thay vì ở chỗ này cãi nhau với chúng ta tới đỏ mặt tía tai, còn không bằng giữ lại sức lực để nhận hình phạt.”
Trong lòng Lâm thái úy nhất thời hoảng hồn.
“Lời này của ngươi là có ý gì, ta thế nào cũng không hiểu.”
“Nhà họ Lâm đã gây ra chuyện gì, Lâm đại nhân sao lại không biết. Ông hà tất phải giả ngu với hạ quan, Lâm đại nhân, ác giả ác báo, lời này, mong ông nhớ cho kỹ”
Trong Tê Ngô điện, Lâm Linh Nhi bị đẩy ngã xuống đất, nàng ta hốt hoảng ngẩng đầu, nhìn mấy vị cao quý ở trước mặt.
Hoàng hậu cùng Chiêu Vũ đế mang vẻ mặt vô cùng phẫn nộ, còn Mộ Dung Bắc Hải cũng không liếc mắt nhìn nàng ta một cái, thờ ơ lạnh nhạt.
Nàng ta nhất thời không rõ chuyện gì xảy ra, không thể làm gì khác hơn là cười hỏi: “Phụ hoàng, mẫu hậu, điện hạ, chẳng biết đã xảy ra chuyện gì, vì sao lại đem nhỉ thần gọi tới nơi này: “Ngươi không nên gọi phụ hoàng, mẫu hậu thân thiết như vậy! Chúng ta không có người con dâu không biết liên sỉ như ngươi.”
Sắc mặt Lâm Linh Nhi lập tức trở nên trắng bệch.
Nàng ta chặt siết chặc ngón tay: “Mẫu hậu, vì sao người.. “
“Ta đã nói rồi đừng gọi bổn cung là mẫu hậu. Ngươi xứng sao? Thân là trắc phi của vương phủ, ngươi lại dám ở bên ngoài làm ra chuyện không đàng hoàng. Tư thông với tiểu quan, ngay cả đứa con trong bụng cũng là của nam nhân đó, nhà họ Lâm các ngươi quá to gan rồi, lấy con hoang tới mạo nhận là con hoàng thất, đúng là tội không thể tha”
Nghe hoàng hậu nói như vậy, Lâm Linh Nhì sợ đến hoa dung thất sắc.
Nàng ta bò tới trước chân hoàng hậu “Hoàng hậu nương nương, oan uổng quá, nhỉ thần làm sao dám làm ra chuyện như vậy.
Nhất định là có người vu oan hãm hại, xin ngài hãy minh xét”
Viên hoàng hậu ghét bỏ đá văng cô, châm chọc cười: “Oan uổng? Nhân tình của ngươi cũng đã thừa nhận, ai có thể oan uổng ngươi Ngươi ngược lại còn, còn cố ý tìm một người có dáng dấp tương đồng với Sơn vương, đây là chủ ý để người khác không nghỉ ngờ tướng mạo của con ngươi có phải không”
Lâm Linh Nhi biết mình xong rồi, nếu bọn họ đã biết chuyện này, chứng tỏ Tố Ninh đang.
nằm trong tay Mộ Dung Bắc Hải Nàng ta lập tức hối hận đến ruột gan cũng xanh mét.
Lúc đó nếu không nhất thời mềm lòng, lưu luyến Tố Ninh kia có gương mặt quá giống Mộ Dung Bắc Hải mà giữ lại tính mạng của hắn.
Nếu như sớm giết chết Tố Ninh, bọn họ nhất định sẽ không phát hiện ra.
Nhưng bây giờ đã không còn kịp rồi, Lâm Linh Nhi chỉ có thể giả vờ chẳng biết: “Cái gì tiểu quan, nhỉ thần lớn như vậy, ngay cả vài người nam nhân bên ngoài cũng rất ít thấy qua, làm sao có thể quen biết tiểu quan, thực sự oan uổng quá! Điện hạ, thiếp biết chàng đang đau lòng vì Thần vương phi đang bị nhốt trong tù, một lòng muốn cứu người ra, nhưng.
cũng không thể vì cứu nàng ta ấy, liền từ bên ngoài tìm về một tiểu quan để hãm hại thiết chứ. Thiếp bây giờ ngay cả con cũng mất rồi, tim như tro tàn, không còn gì nữa. Chàng không thể bỏ rơi thiếp được!”
Mộ Dung Bắc Hải cười nhạt: “Hãm hại ngươi? Ngươi quá coi trọng bản thân mình rồi.
Bản vương không rảnh rỗi phí hết tâm sức để hắt nước bẩn lên người ngươi như vậy, chính ngươi đã gây ra chuyện, chẳng lẽ ngươi lại không biết? Toàn bộ chuyện này đều là cái người gọi là biểu ca Trần Tư Thanh kia chính mồm thừa nhận, hôm nay lời khai ở trong tay bản vương, còn có lão bản của Đồng Hương.
Các và Tố Ninh nhân tình của ngươi đều thừa nhận những chuyện này rồi. Lâm Linh Nhị, chuyện cho tới bây giờ, ngươi còn không ăn năn, bộ mặt như vậy, thật sự đã khiến ta chịu đựng quá đủ rồi”
Lâm Linh Nhi không ngờ ngay cả Trần Tư Thanh mà Mộ Dung Bắc Hải cũng tìm được.
Trong lòng nàng ta đã hoảng hốt lắm rồi, nhưng vẫn còn biện minh cho bản thân.
“Điện hạ không phải là dùng cái gọi là cực hình để khiến biểu ca thiếp nhất định phải viết lời khai theo ý của ngài chứ, nhãn tâm như vậy, thiếp thực sự không còn lời nào để nói. Ngài muốn thả Thần vương phi ra thì có rất nhiều biện pháp, vì sao nhất định phải bt thiếp chết thay, cũng bởi vì thiếp có lỗi với nàng ta ấy, ngài cứ như vậy không tha cho thiếp sao!
Nhưng dù sao thiếp cũng vì ngài mà mang thai một đứa con, không có công lao cũng có khổ lao”
“Ngoại tôn của bản quan đã bị các người hại chết, Đại Lý tự các người không đi tra ai là hung thủ, lại tới nơi này điều tra bản quan, cẩn thận ta sẽ đi tới trước mặt hoàng thượng tố cáo các người, lạm dụng quyền chức!”
Dẫn người đến đây chính là Thiếu Khanh của Đại Lý tự.
Chỉ thấy đối phương mỉm cười: “Lâm đại nhân sau này sợ là không có cơ hội vào triều làm quan rồi, thay vì ở chỗ này cãi nhau với chúng ta tới đỏ mặt tía tai, còn không bằng giữ lại sức lực để nhận hình phạt.”
Trong lòng Lâm thái úy nhất thời hoảng hồn.
“Lời này của ngươi là có ý gì, ta thế nào cũng không hiểu.”
“Nhà họ Lâm đã gây ra chuyện gì, Lâm đại nhân sao lại không biết. Ông hà tất phải giả ngu với hạ quan, Lâm đại nhân, ác giả ác báo, lời này, mong ông nhớ cho kỹ”
Trong Tê Ngô điện, Lâm Linh Nhi bị đẩy ngã xuống đất, nàng ta hốt hoảng ngẩng đầu, nhìn mấy vị cao quý ở trước mặt.
Hoàng hậu cùng Chiêu Vũ đế mang vẻ mặt vô cùng phẫn nộ, còn Mộ Dung Bắc Hải cũng không liếc mắt nhìn nàng ta một cái, thờ ơ lạnh nhạt.
Nàng ta nhất thời không rõ chuyện gì xảy ra, không thể làm gì khác hơn là cười hỏi: “Phụ hoàng, mẫu hậu, điện hạ, chẳng biết đã xảy ra chuyện gì, vì sao lại đem nhỉ thần gọi tới nơi này: “Ngươi không nên gọi phụ hoàng, mẫu hậu thân thiết như vậy! Chúng ta không có người con dâu không biết liên sỉ như ngươi.”
Sắc mặt Lâm Linh Nhi lập tức trở nên trắng bệch.
Nàng ta chặt siết chặc ngón tay: “Mẫu hậu, vì sao người.. “
“Ta đã nói rồi đừng gọi bổn cung là mẫu hậu. Ngươi xứng sao? Thân là trắc phi của vương phủ, ngươi lại dám ở bên ngoài làm ra chuyện không đàng hoàng. Tư thông với tiểu quan, ngay cả đứa con trong bụng cũng là của nam nhân đó, nhà họ Lâm các ngươi quá to gan rồi, lấy con hoang tới mạo nhận là con hoàng thất, đúng là tội không thể tha”
Nghe hoàng hậu nói như vậy, Lâm Linh Nhì sợ đến hoa dung thất sắc.
Nàng ta bò tới trước chân hoàng hậu “Hoàng hậu nương nương, oan uổng quá, nhỉ thần làm sao dám làm ra chuyện như vậy.
Nhất định là có người vu oan hãm hại, xin ngài hãy minh xét”
Viên hoàng hậu ghét bỏ đá văng cô, châm chọc cười: “Oan uổng? Nhân tình của ngươi cũng đã thừa nhận, ai có thể oan uổng ngươi Ngươi ngược lại còn, còn cố ý tìm một người có dáng dấp tương đồng với Sơn vương, đây là chủ ý để người khác không nghỉ ngờ tướng mạo của con ngươi có phải không”
Lâm Linh Nhi biết mình xong rồi, nếu bọn họ đã biết chuyện này, chứng tỏ Tố Ninh đang.
nằm trong tay Mộ Dung Bắc Hải Nàng ta lập tức hối hận đến ruột gan cũng xanh mét.
Lúc đó nếu không nhất thời mềm lòng, lưu luyến Tố Ninh kia có gương mặt quá giống Mộ Dung Bắc Hải mà giữ lại tính mạng của hắn.
Nếu như sớm giết chết Tố Ninh, bọn họ nhất định sẽ không phát hiện ra.
Nhưng bây giờ đã không còn kịp rồi, Lâm Linh Nhi chỉ có thể giả vờ chẳng biết: “Cái gì tiểu quan, nhỉ thần lớn như vậy, ngay cả vài người nam nhân bên ngoài cũng rất ít thấy qua, làm sao có thể quen biết tiểu quan, thực sự oan uổng quá! Điện hạ, thiếp biết chàng đang đau lòng vì Thần vương phi đang bị nhốt trong tù, một lòng muốn cứu người ra, nhưng.
cũng không thể vì cứu nàng ta ấy, liền từ bên ngoài tìm về một tiểu quan để hãm hại thiết chứ. Thiếp bây giờ ngay cả con cũng mất rồi, tim như tro tàn, không còn gì nữa. Chàng không thể bỏ rơi thiếp được!”
Mộ Dung Bắc Hải cười nhạt: “Hãm hại ngươi? Ngươi quá coi trọng bản thân mình rồi.
Bản vương không rảnh rỗi phí hết tâm sức để hắt nước bẩn lên người ngươi như vậy, chính ngươi đã gây ra chuyện, chẳng lẽ ngươi lại không biết? Toàn bộ chuyện này đều là cái người gọi là biểu ca Trần Tư Thanh kia chính mồm thừa nhận, hôm nay lời khai ở trong tay bản vương, còn có lão bản của Đồng Hương.
Các và Tố Ninh nhân tình của ngươi đều thừa nhận những chuyện này rồi. Lâm Linh Nhị, chuyện cho tới bây giờ, ngươi còn không ăn năn, bộ mặt như vậy, thật sự đã khiến ta chịu đựng quá đủ rồi”
Lâm Linh Nhi không ngờ ngay cả Trần Tư Thanh mà Mộ Dung Bắc Hải cũng tìm được.
Trong lòng nàng ta đã hoảng hốt lắm rồi, nhưng vẫn còn biện minh cho bản thân.
“Điện hạ không phải là dùng cái gọi là cực hình để khiến biểu ca thiếp nhất định phải viết lời khai theo ý của ngài chứ, nhãn tâm như vậy, thiếp thực sự không còn lời nào để nói. Ngài muốn thả Thần vương phi ra thì có rất nhiều biện pháp, vì sao nhất định phải bt thiếp chết thay, cũng bởi vì thiếp có lỗi với nàng ta ấy, ngài cứ như vậy không tha cho thiếp sao!
Nhưng dù sao thiếp cũng vì ngài mà mang thai một đứa con, không có công lao cũng có khổ lao”
/1792
|