Chương 754
Phú Sơn im lặng.
La Tước vỗ vỗ bờ vai của hắn ta: “Gió thổi mưa giông trước cơn bão”
Tây Bắc, đại doanh Sùng Gia.
Vương công công, người hầu hạ bên cạnh hoàng đế đã vội vã chạy đến đây, nhưng sau khi giải thích lý do mình đến thì vẫn không gặp được Vũ Vương.
Vương công công gấp đến độ không còn cách nào khác, vội vàng giữ chặt một tên lính: “Rốt cuộc Vũ Vương điện hạ đang ở đâu, tại sao lâu như vậy rồi mà không chịu gặp ta”
Nếu như đối phương cố ý không muốn gặp thì làm sao lại dễ dàng xuất hiện như vậy được.
Tên lính cười nhạt: “Công công cũng thấy rồi đó, điện hạ vẫn luôn dẫn binh đi tiền tuyến, hai ngày này đều mang những binh lính tinh nhuệ đi về phía quái tộc, nói không chừng lại là một trận chiến ác liệt”
Trong lòng Vương công công biết đây chỉ là một lý do để biện hị mặt ông ta trầm xuống: “Cho dù là núi đao biển lửa thì ta cũng muốn đến đó, cần phải nhanh chóng gặp được vương gia”
“Công công nói đùa, hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, chúng ta làm sao dám để khách quý trong cung mạo hiểm. Ngài vẫn nên kiên nhẫn ở lại đây chờ đợi”
‘Vương công công này cũng không phải là một người cam chịu.
Lúc trước khi Vũ Vương muốn tới Tây Bắc để chỉ viện. Từ kinh thành, hắn đã mang đi một vạn binh mã của quân tình bộ.
Những người ngựa đó đều là quân của hoàng thành và nên trung thành với Chiêu Vũ đế.
Vì vậy, nếu như Vũ Vương phạm tội thì bọn họ nên phát giác mới phải.
Cho nên, Vương công công đã nghĩ ra cách tìm xem chủ doanh của của quân tình bộ ở nơi nào, nhân lúc không ai chú ý đến mình, ông ta lén lút tìm được phó tướng của quân tình bộ, Trần Thiệu Khiêm.
Trần Thiệu Khiêm không nghĩ tới Vương công công sẽ trực tiếp đến đây để tìm mình, vẻ mặt có chút mất tự nhiên, hỏi: “Sao công công lại tới đây?”
‘Vương công công không thể đoán được người này có phải phe mình hay không, chỉ có thể khẩn thiết thỉnh cầu.
“Lạc quý phi bị bệnh nặng, hoàng thượng hạ lệnh cho ta nhất định phải giao thánh chỉ tận tay Nhị điện hạ. Nhưng những binh lính trong quân đội đều nói Nhị điện hạ đang ở tiền tuyến, tạm thời không tiện tìm người. Ta muốn thỉnh cầu tướng quân một chuyện, mặc kệ tình hình có bao nhiêu nguy hiểm, cũng phải mang ta đi tuyên đọc thánh chỉ, để ta còn có cái để bẩm báo với hoàng thượng sau khi trở lại triều “
Vẻ mặt của Trần Thiệu Khiêm lộ ra sự khó xử.
Một hi nói nhỏ: “Công công có điều không biết, ngay cả quân đội của quân tình bộ chúng ta cũng đã lâu rồi không nhìn thấy vương gia”
“Ô? Sao lại như vậy?”
“Vương gia nói là muốn thẳng vì đánh bất ngờ, mỗi khi đi đến các tộc lâu, tin chắc bên ngoài không có người nghe lén, hẳn ta mới đàn đều mang theo rất ít người ngựa, mỗi lần đi là đi nhiều ngày liền, cũng không cho đại bộ đội đi theo. Chúng ta cũng cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng chỉ cần mấy vạn người là có thể giải quyết phiền toái, tại sao trước đây.
Trần Thiệu Khiêm cản chặt răng: “Được, ta sẽ dẫn Công Công đi tìm điện hạt”
Khoảng cách giữa tộc đàn của Quái Tộc với chủ doanh cũng không xa, cưỡi ngựa đi vài tiếng là đã tới nơi.
/1792
|