Triệu Khương Lan nhìn hắn, không nói gì, nhưng biểu tình trên mặt ngưng trọng hơn mấy phần. Mộ Dung Bắc Uyên cách nàng rất gần, bên trong ảnh mặt sáng bên nửa trò đùa nửa nghiêm túc hỏi: “Ta có phải là có bệnh gì kỳ lạ hay không?”
“Đúng vậy.”
Triệu Khương Lan chắc chắn mà gật đầu: “Huynh có bệnh, biết mình bị bệnh gì không?”
“Là bệnh gì?”
“Tâm bệnh! Trên người ái thiếp của huynh trúng một thứ gọi là độc tình, khống chế thể xác và tinh thần của huynh. Nếu như huynh có hành động không yêu nàng ta, thứ kia liền trừng phạt huynh”
Triệu Khương Lan nói rất nghiêm túc, có điều Mộ Dung Bắc Uyên lại cho là nàng đang giận, nói mấy lời nhảm, không khỏi bất đặc đĩ giật giật khỏe miệng. “Trên đời sao có thứ này được, nàng đừng chỉ vì chuyện không vui mà nói loại chuyện hoang đường này. “Ồ, không tin cũng được.”
Triệu Khương Lan cười giễu một tiếng: “Ta đã biết có nói cũng vô ích.
Nói nhiều rồi còn tức giận nữa.
Nàng cảm nhận được dị dạng ở trên đùi, nhìn xuống xong ngẩng đầu dò xét hắn: “Huynh thoa thuốc giúp ta. Sao đột nhiên huynh lại có lòng tốt như vậy?”
“Hôm nay, sai lầm đều do ta, cho nên
Lúc này Triệu Khương Lan cười: “Ôi, vương gia cũng biết nhận sai nữa, thật sự quá ly kỳ rồi.”
“Câm miệng!”
Mộ Dung Bắc Uyên không nhịn được muốn giữ mặt mũi, xoay người bỏ đi, đi đến một nửa lại nhắc nhở nàng: “Ta luôn cảm thấy chuyện kia vẫn chưa xong, chính nàng nên cẩn thận một chút, làm việc đừng quá mức rêu rao. “A? Huynh quan tâm ta?”
“Dĩ nhiên không phải” Hàn phất tay áo, nhanh chóng bỏ đi, để lại một câu: “Ta sợ nàng gây phiền toái cho ta.
Lúc này trong hoàng cung, còn có một người bừng tỉnh từ ác mộng.
Lạc phi lau đi mồ hôi lạnh ở trên trán, gọi nha hoàn hầu hạ ở ngoài cửa. “Người đầu, đi xem thử, Thất điện hạ có ngủ ngon giấc không.”
Nha hoàn rất nhanh đã đáp lại: “Nương nương yên tâm, Thất điện hạ đang ngủ say, nô tỳ còn đắp chăn cho điện hạ nữa. Nàng ta thở dài một hơi, nhìn ánh nến yếu ớt trong điện, trong lòng có một trận bối rối không hiểu nổi
Nếu như Đại hoàng tử và Li tân bị oan uổng, thậm chí là bị người khác hãm hại, đã nói lên Mộ Dung Bắc Diễn mềm yếu là một người hoàn toàn khác. Mưu hại hoàng tử, ngoại trừ để tranh đoạt vị trí Thái tử, nàng ta thực sự nghĩ không ra được thêm lý do nữa.
Sẽ là ai?
Thoát khỏi mạch suy nghĩ vốn có, nàng giống như đột nhiên tỉnh táo. Con của nàng xảy ra chuyện, ai là mới là người có lợi nhất, một bóng dáng nhảy ra trong đầu của nàng, không thể nào vứt đi noi.
Đúng, nàng còn có một đứa con trai khác.
Lạc phi gọi tâm phúc của mình đến, trầm giọng hỏi: “Lần trước có phải Nhị điện hạ đưa một chút thuốc bổ cho Liêm nhi?”
Tâm phúc đáp lại: “Vâng, Nhị hoàng tử đưa đến rất nhiều, đã dùng chút tổ yến, đồ còn lại vẫn đang ở trong khố phòng”
“Lén lút vứt những thứ kia đi.”
Lạc phi ngồi ngay ngân: “Còn có, về sau Nhị điện hạ lại đưa đến thứ gì, đều phải kiểm tra cẩn thận, không được để Thất điện hạ gặp chuyện không may nữa”
“Nương nương, người nghi ngờ..
Lạc phi hơi cau mày, nói nhỏ: ” Không thể không có tâm phòng người. Tuy là là hài tử bản thân nuôi nhiều năm, ai có thể biết dưới tầng da kia là người hay quỷ chứ?”
Như Triệu Khương Lan đoán trước như thế. Mấy tên nô tài trước đó khai ra chủ mưu là Lê vương sau khi sự tình bại lộ đều thi nhau tự sát, vậy thì sự tình cũng mất đi mạnh mối, không thể giải quyết Nhất thời, người người trong cung cảm thấy bất an, không ngừng nghi kỵ, lại chậm chạp không có kết luận. Có điều rất nhanh, một chuyện khác lại bị đưa ra ngoài ánh sáng, trở thành chủ đề mới của đảm hoàng tử, công chúa bọn họ.
Cuộc đi săn mùa thu mỗi năm một lần cuối cùng muốn tới. Cuộc đi săn mùa thu là là hoạt động vô cùng náo nhiệt của vương triều An Thịnh, mặc dù gần hai năm Chiêu Vũ để không có tự mình ra bãi săn, nhưng nhi tử của ông ta và các thần tử trẻ tuổi biểu hiện đều thêm đặc sắc. Hơn nữa vị trí của Thái tử bỏ trống đã lâu, hoàng tử có dã tâm đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội tốt có thể thể hiện tài năng trước mặt Hoàng đế. Mấy người có tham vọng đã tập luyện bản cung từ sớm, nhưng Tử vương phủ ngược lại là không hề nhiệt tình như vậy.
Thái độ của Mộ Dung Bác Uyên việc này vẫn cứ bình thường, Mộ Dung Bắc Diễn cũng không cần nói, hẳn sẽ không ra trận, chỉ đứng ngoài quan sát, thậm chí năm ngoái hắn còn không đến bãi săn.
Mặc dù Triệu Khương Lan không hi vọng Mộ Dung Bắc Uyên tranh đoạt hoảng vị nhưng vẫn hi vọng biểu hiện của hãn tích cực hơn một chút.
Nàng nhịn không được nói: “Tốt xấu gì huynh cũng luyện tập chút đi. Lỡ máy không bắn trúng gì cả, ta làm Tứ vương phi sẽ rất mất mặt đó.
Theo thái độ tích cực của Ngũ vương gia, khẳng định đã bí mật chăm chỉ luyện tập, nếu như Mộ Dung Bắc Uyên quá khó nhìn, vậy Triệu An Linh không biết còn nhục nhã nàng như thế nào nữa.
“Đúng vậy.”
Triệu Khương Lan chắc chắn mà gật đầu: “Huynh có bệnh, biết mình bị bệnh gì không?”
“Là bệnh gì?”
“Tâm bệnh! Trên người ái thiếp của huynh trúng một thứ gọi là độc tình, khống chế thể xác và tinh thần của huynh. Nếu như huynh có hành động không yêu nàng ta, thứ kia liền trừng phạt huynh”
Triệu Khương Lan nói rất nghiêm túc, có điều Mộ Dung Bắc Uyên lại cho là nàng đang giận, nói mấy lời nhảm, không khỏi bất đặc đĩ giật giật khỏe miệng. “Trên đời sao có thứ này được, nàng đừng chỉ vì chuyện không vui mà nói loại chuyện hoang đường này. “Ồ, không tin cũng được.”
Triệu Khương Lan cười giễu một tiếng: “Ta đã biết có nói cũng vô ích.
Nói nhiều rồi còn tức giận nữa.
Nàng cảm nhận được dị dạng ở trên đùi, nhìn xuống xong ngẩng đầu dò xét hắn: “Huynh thoa thuốc giúp ta. Sao đột nhiên huynh lại có lòng tốt như vậy?”
“Hôm nay, sai lầm đều do ta, cho nên
Lúc này Triệu Khương Lan cười: “Ôi, vương gia cũng biết nhận sai nữa, thật sự quá ly kỳ rồi.”
“Câm miệng!”
Mộ Dung Bắc Uyên không nhịn được muốn giữ mặt mũi, xoay người bỏ đi, đi đến một nửa lại nhắc nhở nàng: “Ta luôn cảm thấy chuyện kia vẫn chưa xong, chính nàng nên cẩn thận một chút, làm việc đừng quá mức rêu rao. “A? Huynh quan tâm ta?”
“Dĩ nhiên không phải” Hàn phất tay áo, nhanh chóng bỏ đi, để lại một câu: “Ta sợ nàng gây phiền toái cho ta.
Lúc này trong hoàng cung, còn có một người bừng tỉnh từ ác mộng.
Lạc phi lau đi mồ hôi lạnh ở trên trán, gọi nha hoàn hầu hạ ở ngoài cửa. “Người đầu, đi xem thử, Thất điện hạ có ngủ ngon giấc không.”
Nha hoàn rất nhanh đã đáp lại: “Nương nương yên tâm, Thất điện hạ đang ngủ say, nô tỳ còn đắp chăn cho điện hạ nữa. Nàng ta thở dài một hơi, nhìn ánh nến yếu ớt trong điện, trong lòng có một trận bối rối không hiểu nổi
Nếu như Đại hoàng tử và Li tân bị oan uổng, thậm chí là bị người khác hãm hại, đã nói lên Mộ Dung Bắc Diễn mềm yếu là một người hoàn toàn khác. Mưu hại hoàng tử, ngoại trừ để tranh đoạt vị trí Thái tử, nàng ta thực sự nghĩ không ra được thêm lý do nữa.
Sẽ là ai?
Thoát khỏi mạch suy nghĩ vốn có, nàng giống như đột nhiên tỉnh táo. Con của nàng xảy ra chuyện, ai là mới là người có lợi nhất, một bóng dáng nhảy ra trong đầu của nàng, không thể nào vứt đi noi.
Đúng, nàng còn có một đứa con trai khác.
Lạc phi gọi tâm phúc của mình đến, trầm giọng hỏi: “Lần trước có phải Nhị điện hạ đưa một chút thuốc bổ cho Liêm nhi?”
Tâm phúc đáp lại: “Vâng, Nhị hoàng tử đưa đến rất nhiều, đã dùng chút tổ yến, đồ còn lại vẫn đang ở trong khố phòng”
“Lén lút vứt những thứ kia đi.”
Lạc phi ngồi ngay ngân: “Còn có, về sau Nhị điện hạ lại đưa đến thứ gì, đều phải kiểm tra cẩn thận, không được để Thất điện hạ gặp chuyện không may nữa”
“Nương nương, người nghi ngờ..
Lạc phi hơi cau mày, nói nhỏ: ” Không thể không có tâm phòng người. Tuy là là hài tử bản thân nuôi nhiều năm, ai có thể biết dưới tầng da kia là người hay quỷ chứ?”
Như Triệu Khương Lan đoán trước như thế. Mấy tên nô tài trước đó khai ra chủ mưu là Lê vương sau khi sự tình bại lộ đều thi nhau tự sát, vậy thì sự tình cũng mất đi mạnh mối, không thể giải quyết Nhất thời, người người trong cung cảm thấy bất an, không ngừng nghi kỵ, lại chậm chạp không có kết luận. Có điều rất nhanh, một chuyện khác lại bị đưa ra ngoài ánh sáng, trở thành chủ đề mới của đảm hoàng tử, công chúa bọn họ.
Cuộc đi săn mùa thu mỗi năm một lần cuối cùng muốn tới. Cuộc đi săn mùa thu là là hoạt động vô cùng náo nhiệt của vương triều An Thịnh, mặc dù gần hai năm Chiêu Vũ để không có tự mình ra bãi săn, nhưng nhi tử của ông ta và các thần tử trẻ tuổi biểu hiện đều thêm đặc sắc. Hơn nữa vị trí của Thái tử bỏ trống đã lâu, hoàng tử có dã tâm đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội tốt có thể thể hiện tài năng trước mặt Hoàng đế. Mấy người có tham vọng đã tập luyện bản cung từ sớm, nhưng Tử vương phủ ngược lại là không hề nhiệt tình như vậy.
Thái độ của Mộ Dung Bác Uyên việc này vẫn cứ bình thường, Mộ Dung Bắc Diễn cũng không cần nói, hẳn sẽ không ra trận, chỉ đứng ngoài quan sát, thậm chí năm ngoái hắn còn không đến bãi săn.
Mặc dù Triệu Khương Lan không hi vọng Mộ Dung Bắc Uyên tranh đoạt hoảng vị nhưng vẫn hi vọng biểu hiện của hãn tích cực hơn một chút.
Nàng nhịn không được nói: “Tốt xấu gì huynh cũng luyện tập chút đi. Lỡ máy không bắn trúng gì cả, ta làm Tứ vương phi sẽ rất mất mặt đó.
Theo thái độ tích cực của Ngũ vương gia, khẳng định đã bí mật chăm chỉ luyện tập, nếu như Mộ Dung Bắc Uyên quá khó nhìn, vậy Triệu An Linh không biết còn nhục nhã nàng như thế nào nữa.
/1792
|