Chương 814
Sẽ không phải, tính tình của hắn cũng biến hóa theo đi.
Hơn nữa, hình như rất khó tự kiềm chế.
Nàng có thể thấy, Mộ Dung Bắc Uyên đang cố gắng khống chế.
Thừa dịp lúc Mộ Dung Bắc Uyên tắm rửa, Triệu Khương Lan tìm túi thơm mang theo bên người hắn, thả vào mấy vị thảo dược an thần.
Nàng lại tìm Chu Khiết dặn dò nói: “Ngày tháng sắp tới để đầy tớ làm việc cẩn thận một chút, đừng chọc điện hạ tức giận. Còn có, nếu như có lúc tâm tình vương gia quá kém không khống chế dược, nhớ kỹ nhất định phải nói cho bổn cung biết.”
Chu Khiết nghe vậy trong lòng căng thẳng: “Lẽ nào vương gia xảy ra vấn đề gì?”
“Không biết có phải là bổn cung cả nghĩ quá hay không, luôn cảm thấy tâm trạng của hẳn ngày hôm nay không đúng lắm. Trong tình huống bình thường, hắn đều là người rất có phong độ, nhưng đêm nay lại vì một chuyện nhỏ mà đập bát, quá khác thường, nói chung, lúc bổn cung không ở bên cạnh hắn người chú ý một chút.”
“Vâng.”
Triệu Khương Lan và Chu Khiết nói xong, Mộ Dung Bắc Uyên cũng tắm rửa xong trở về.
Hắn nhìn thấy Chu Khiết thì nhíu lông mày: “Muộn như vậy, tới đây làm gì?”
“Là ta tìm quản gia Chu bàn giao chút chuyện trong phủ hàng ngày.” Triệu Khương Lan chủ động nói.
Mộ Dung Bắc Uyên lướt nhìn Chu Khiết một chút: “Được rồi, có chuyện gì ngày mai lại nói, muộn như vậy không nên quấy rầy vương phi nghỉ ngơi.”
Chu Khiết vội vàng đáp lại, cúi đầu đi rồi.
Trong lòng hắn ta thở dài, cảm giác của Triệu Khương Lan đúng là không sai.
Thái độ của vương gia không đúng lắm.
Triệu Khương Lan thấy hắn giường như không quá vui, cười hì hì đến gần cổ Mộ Dung Bắc Uyên ngửi một cái.
Mộ Dung Bắc Uyên thấy hành động của nàng giống như mèo nhỏ, rốt cục nở nụ cười: “Làm gì?”
“Vương gia, chàng thơm quá.”
Nàng đưa tay ra: “Thiếp yêu thích mùi này của chàng, muốn ôm thân thiết một cái ”
“Nàng đó.” Mộ Dung Bắc Uyên ôm ngang người nàng lên: “Đợi lát nữa làm cho nàng càng yêu thích, có được hay không?”
Hai người náo loạn một hồi, cả căn phòng tràn đầy kiều diễm.
Nơi này của bọn họ xoay quanh tình yêu, cùng lúc đó, ở rất xa nơi đất khách quê người La Kiều Oanh và Mộ Dung Bắc Tô không may mắn như vậy.
Mộ Dung Bắc Tô cầm bản đồ trong tay nhìn một lúc lâu, có chút mờ mịt nhìn xung quanh.
La Kiều Oanh nhìn nơi đồng không mông quạnh tức giận tới mức giậm chân.
“Đó, ở ngã ba ta đã nói không nên đi đường này. Nhưng huynh còn không tin, nói cái gì trực giác của huynh sẽ không sai, huynh nhìn đi, xung quanh chúng ta tối om, còn không biết lúc nào mới có thể tìm được nơi để ở qua đêm.”
Trong lòng Mộ Dung Bắc Tô cũng có chút nóng nảy: “Muội đừng nóng giận, chắc chắn bản đồ chúng ta đã mua trên trấn có vấn đề, ta dựa theo đúng bản đồ mà quyết định. Bây giờ trời tối không thấy rõ đường đi, bằng không thì chúng ta chấp nhận ở vùng ngoại thành một chút, chờ trời sáng có thể đi hỏi thăm.”
La Kiều Oanh không thể làm gì khác hơn là gật đầu: “Chỉ có thể như vậy. Huynh ngồi đây, tìm ít đồ cho ngựa, ta đi kiếm mấy cành cây lại đây nhóm lửa.”
Nàng nói xong lại ngẩng đầu nhìn những đám mây đã che kín gần nửa mặt trăng, có chút lo âu nói: “Ta luôn cảm thấy sắc trời này không ổn, sợ là sắp mưa.”
Mộ Dung Bắc Tô ngây thơ a một tiếng: “Chúng ta đã quên mang theo ô rồi.”
“Đây là vấn đề không mang theo ô à, nếu như trời mưa, nơi này càng khó đi, thậm chí mặt đất vừa bẩn vừa ướt, đến lúc đó chúng ta làm sao mà qua đêm được.”
Hai thiếu gia và thiên kim nhà giàu thiếu kinh nghiệm xã hội đồng loạt u sầu, phồng má hờn dỗi.
La Kiều Oanh đang chuẩn bị đi kiếm cành cây, bỗng nhiên nàng xoay người nhìn phía sau.
“Mộ Dung Bắc Tô, huynh có nghe thấy âm thanh kỳ quái gì không?”
Mộ Dung Bắc Tô quay đầu nhìn lại theo, đen thùi lùi, cái gì cũng không thấy.
/1792
|