Chương 841
Ngay cả La Tước cũng không ngờ rằng, Mộ Dung Bắc Tô có thể làm đến bước này.
Thái độ Mộ Dung Bắc Tô kiên quyết: “La tướng quân, muội muội của ngươi là vương phi mà ta nhận định. Hiện nay đang có chiến sự, ta chưa phong vương lập phủ, nhưng phụ hoàng đã bàn bạc trước chuyện này, muốn đợi tới lúc có thừa lực lượng sẽ thu xếp. Ngươi là huynh trưởng của nàng ấy, huynh trưởng như cha, hy vọng ngươi có thể đồng ý.”
La Tước chỉ đành hỏi ý kiến của La Kiều Oanh…
Hắn chưa quên được lúc trước để La Kiều Oanh gả cho Mộ Dung Bắc Tô, nội tâm muội ấy kháng cự như thế nào.
Ai ngờ La Kiều Oanh chỉ trầm mặc một lát rồi thản nhiên nói: “Tất cả đều dựa vào ca ca và mẫu thân làm chủ”
Đây là ngầm đồng ý rồi.
La Tước gật đầu.
Nếu Phú Sơn đã nhất định không thể trở thành muội tế của hắn, gả cho Mộ Dung Bắc Tô lại là chốn nương tựa tốt, hắn nên vui mới phải.
Nhưng vừa nghĩ đến cục diện hiện tại do một tay hắn thúc đẩy, hắn liền tự trách không thôi.
Đêm nay, hắn và Hồng Vân ngủ cùng nhau, hai người nằm sát bên nhau, đều không thể ngủ.
“Huynh đang nghĩ gì thế?” Hồng Vân khẽ hỏi.
La Tước nhắm mắt: “Ta rất áy náy, có cảm giác như ta đã chính tay chôn vùi nửa đời sau của muội muội và Phú Sơn.
Trong lòng ta rất rõ, Phú Sơn sẽ không nhẫn tâm với Kiều Oanh như thế, sở dĩ hắn nói những lời đó chẳng qua là để giải thoát cho muội ấy”
Hồng Vân ôm lấy hẳn: “Huynh đã tự trách rất lâu rồi, nhưng cũng không phải là huynh cố ý. Chuyện đã xảy ra, không cần oán trách chính mình thêm nữa.”
“Là ta quá kích động rồi, ta là chủ soái, lại không vì đại cục tự xông vào địa bàn của quân địch, Phú Sơn lúc trước có khuyên ta, nhưng ta lại không nghe.”
Hắn có quá nhiều điều để nói, nhưng vẫn luôn không biết nói cùng ai.
Chỉ có ở bên cạnh thê tử hắn, hắn mới có thể đem sự yếu đuối mà ban ngày không thể để lộ ra cho nàng xem.
“Phú Sơn đã từng mang trên lưng cái danh thông đồng với giặc ba năm, bây giờ lại bị tất cả mọi người chỉ vào chứng cứ phạm tội phản quốc mà mắng. Hồng Vân, ta rất hận chính mình, ta rất hận!”
Mắt nàng ươn ướt, nhìn hắn chăm chú: “Ngày mai ta không muốn đi cùng với La Kiều Oanh bọn họ nữa. Ta sẽ phái thị vệ võ công cao cường bảo vệ họ, đảm bảo an toàn cho bọn họ, để ta ở đây cùng với huynh nhé.”
La Tước ngẩng đầu: “Không được, ở đây quá nguy hiểm, muội…”
“Ta có thể giúp huynh. Huynh xem, hôm nay ta lợi dụng một vài người, giúp Kiều Oanh gặp được Phú Sơn, trước mặt công chúa Lạc Thiên Ý không một động tĩnh. Thật ra ta đã từng sống ở đây, đối với rất nhiều tình huống ở Vinh Dương vân nắm rõ trong lòng bàn tay, hơn nữa ta biết võ công, không phải yếu đuối như chàng nghĩ. La Tước, phu quân, để ta ở lại, chúng ta cùng nhau bảo vệ biên cương”
Hồng Vân thấy hắn do dự không quyết, bỗng nhiên đưa tay búng một cái.
Ngọn đèn bên ngoài vốn đang sáng trong phút chốc vụt tất.
La Tước kinh ngạc quay đầu nhìn nàng: “Là muội làm sao?”
Nàng thu tay lại: “Đúng, bản lĩnh của ta, so với những gì huynh nhìn thấy càng lớn hơn nhiều đấy, cho dù có một ngày phải ra trận giết địch cũng không thành vấn đề, huynh vẫn không yên tâm sao?”
Nàng thực sự làm cho La Tước bất ngờ.
Cách một cánh cửa cũng có thể làm cho ngọn nến tắt, đây quả thật là nội lực thâm hậu, nhưng hắn lại chưa cảm nhận được một chút nào.
“Ta từng dùng một loại thuốc, có thể che dấu nội lực không để bị phát hiện. Trong tình huống đặc biệt, thật ra đối với chính mình là một loại bảo vệ. Người ngoài sẽ không biết ta là người luyện võ công, làm một số chuyện sẽ càng thuận tiện”
Thấy La Tước vẫn chưa phản ứng lại, Hồng Vân tự cười.
“La Tước, ta từ nhỏ đã hành tẩu giang hồ, không cha không mẹ, không nơi nương tựa. Mà ta hiện tại, chỉ có huynh thôi”
Hắn quả nhiên cảm động, nắm chặt tay nàng: “Được, muội ở lại, có chuyện gì chúng ta cùng nhau gánh vác”
/1792
|