Chương 864
Ha ha, thật buồn cười, không biết tự lượng sức mình.
Liên Tư Thành vươn đôi tay tiếp lấy thánh chỉ: “Thần chắc chắn sẽ dốc toàn lực, không cô phụ sự tín nhiệm và sự coi trọng của hoàng thượng”
Chiêu Vũ đế gật đầu, hai người đều ăn ý không nhắc lại chuyện hắn bị giáng chức trước đó.
Trên đường Tùng Gia Lĩnh, ngay cả tội trạng mà Liên Tư Thành phạm phải dường như cũng tan thành mây khói, không còn ai nhớ rõ.
Quả nhiên khi tình thế bức bách, ngay cả vị thánh thượng cao cao tại thượng này cũng phải cúi đầu.
Liên Tư Thành nhận lấy thánh chỉ xong, cũng không vội vã lên đường.
Hắn lại hỏi sang chuyện của Lan phi.
“Hoàng thượng, khi thần ở trong phủ có nghe nói, Lan quý phi… À không, hiện tại là Lan phi nương nương, nghe bảo do nàng đắc tội Hoa quý phi nên đã bị tước đi danh hiệu quý phi, chuyện này, không biết có hiểu lầm gì hay không. Nương nương luôn đối xử khoan dung với người khác, huống hồ nương nương và Hoa quý phi nương nương còn là tỷ muội nhiều năm, tình cảm tất nhiên rất thâm hậu, theo lý hẳn sẽ không cho người ức hiếp Hoa quý phi mới đúng”
Nghe hắn nhắc tới chuyện kia, sắc mặt của Chiêu Vũ đế không khỏi âm trầm vài phần.
“Liên khanh, người ở ngoài cung đương nhiên sẽ không rõ ràng chuyện lớn chuyện bé trong hậu cung. Cung nữ dưới tay của Lan phi hành xử không đúng mực, đây là chuyện mà rất nhiều người đều nhìn thấy, tuy rằng trẫm cũng thương tiếc Lan phi phải chịu liên lụy, nhưng cái nên phạt vẫn phải phạt. Nếu sau này nàng biểu hiện tốt, muốn tấn chức Quý Phi một lần nữa cũng không phải không thể, dù sao trẫm và Lan phi cũng có cảm tình sâu đậm nhiều năm, không dễ dàng phai nhạt”
Lúc này Liên Tư Thành mới nhoẻn miệng cười: “Hoàng thượng nói đúng, là do thần lắm miệng”
Chiêu Vũ đế thấp giọng ho khan hai tiếng, vẫy vẫy tay.
Hắn muốn Liên Tư Thành trở về gói ghém hành trang, mau chóng xuất phát.
Ai ngờ Liên Tư Thành vẫn chưa có ý định đi, hắn dùng sắc mặt quan tâm nói: “Gần đây thời tiết lúc lạnh lúc nóng, hoàng thượng nên bảo trọng long thể. Còn nữa, hiện giờ vị trí Đông Cung đã bỏ không lâu rồi, vẫn luôn không có người thay ngài chia sẻ chuyện triều chính, bao nhiêu việc đè ở trên người ngài, điều này khiến thần vô cùng lo lắng”
Chiêu Vũ đế thiếu điều muốn ghim ba chữ “không kiên nhẫn” lên mặt.
Nhưng hẳn chỉ có thể ra vẻ ung dung mà nhếch khóe miệng: “Mấy nhi tử đều không bớt lo, trẫm nào có lòng dạ nào mà lập thái tử ngay lúc này. Chờ chiến sự bình ổn rồi nói sau”
Liên Tư Thành nhíu mi, ngón tay không nhẹ không nặng vuốt ve mặt ngoài thánh chỉ.
“Thật ra chuyến đi lần này, thần cũng không nắm chắc phần thắng. Trước đây khi hoàng thượng hạ lệnh phế chức tướng của thần, trong triều lời ra tiếng lại rất nhiều, mà khoảng cách giữa thủy quân Đông Nam và kinh thành tuy xa, nhưng vân là quân đội trực thuộc. Chỉ sợ các vị tướng sĩ vẫn còn nghi vấn đối với thần, hoặc là nói, đối với căn cơ ổn định trong triều của nhà họ Lị Chiêu Vũ đế không chút cảm xúc liếc hắn một cái: “Liên khanh nói lời này, là có ý gì?”
Liên Tư Thành lập tức quỳ xuống: “Hoàng thượng thứ tội, thần nào dám uy hiếp ngài! Thần chỉ muốn cho mình một cái cam đoan, thần không muốn trải qua cảm giác mất đi nữa.
Thần biết lúc trước mình đã phạm sai lầm gì, cho nên mới sợ hãi trong lòng, không dám lỗ mãng. Nếu là hoàng thượng có thể cho thần thêm một lời hứa hẹn khác, như vậy thần nhất định sẽ đầu rơi máu chảy, đạo nghĩa không thể chối từ!”
Chiêu Vũ đế ngồi trên cao nhìn xuống hắn hồi lâu.
Nếu nhìn kỹ, là có thể thấy trong mắt đế vương tràn ngập tơ máu và căm phẫn.
Nhưng hắn biết, hắn phải nhịn xuống.
/1792
|