Chương 955
Có lẽ bởi vì lúc này không có ai nhìn về phía Thẩm Hi Nguyệt, cho nên nàng ta có biểu hiện lạ thường cũng không ai phát hiện.
Người bên cạnh Mộ Dung Bắc Quý làm như không có việc gì xảy ra, còn cố ý mời các nàng ngồi xuống, thị vệ vương phủ đều ở bên cạnh, Triệu Khương Lan cũng không sợ.
Nàng ngồi xuống và chờ đợi, nhưng sẽ không đưa tay chạm vào trà.
Năm đó Mộ Dung Bắc Uyên bị người khác hạ độc tình, ai biết Mộ Dung Bắc Quý có thể lặp lại cách làm đó nữa hay không, có thể hại người khác bằng cách bỏ thứ gì đó vào trong trà.
Thẩm Hi Nguyệt cũng không ngồi gần Mộ Dung Bắc Quý, thậm chí nàng ta còn ngồi ở xa Triệu Khương Lan.
Nhưng ánh mắt của nàng ta lại không khống chế được nhìn Qua Mộ Dung Bắc Quý, bọn họ đã lâu không gặp nhau.
Vốn tưởng rằng, sau khi được đưa ra ngoài, hắn sẽ lập tức đến gặp mình.
Nhưng ngoại trừ biết tin tức hắn bị thương, cái gì nàng ta cũng không biết, cũng không thể gặp mặt hắn.
Thậm chí ngay cả Triệu An Linh cũng tìm được nơi này, vừa nghĩ đến việc bị Triệu An Linh kéo ra khỏi tủ, trước mặt nhiều người như vậy mà nàng ta bị tát hai cái, nàng ta đã cảm thấy cả người phát lạnh.
Nhưng nàng ta thì có biện pháp gì?
Thẩm Hi Nguyệt mờ mịt cầm chén trà mà người hầu đưa tới, cạnh chén đều bị nước nóng làm cho nóng lên.
Nhưng đầu ngón tay của nàng ta lại lạnh như băng, dường như sự lạnh lẽo này là từ bên trong truyền ra.
Mặc dù tầm mắt Thẩm Hi Nguyệt vẫn đuổi theo Mộ Dung Bắc Quý, nhưng những người phía sau lại không hề phát hiện ra.
Ngoại trừ cái nhìn đầu tiên đối diện với bốn mắt nàng ta, sau đó, hắn thậm chí còn không liếc nhìn Thẩm Hi Nguyệt dù chỉ một chút.
Trong lòng Mộ Dung Bắc Quý rất rối loạn.
Một mặt, là hắn áy náy đối với Thẩm Hi Nguyệt, một mặt, lại sợ hãi đối với việc mà ngoại công của hắn làm hôm nay.
Chuyện này còn chưa xong, sở dĩ thích khách bên ngoài tạm thời không ra tay nữa, đương nhiên là bởi vì hắn đang ở chỗ này.
Bọn họ không hẹn mà đi vào cùng một quán rượu, phòng ngừa làm tổn thương đến Mộ Dung Bắc Quý, cho nên giờ phút này bọn họ tuyệt đối sẽ không ra tay.
Ba người đều ngồi ở đó mà không nói gì, không biết qua bao lâu, bên ngoài có động tĩnh lớn hơn.
Tâm mắt Triệu Khương Lan lướt qua ngoài cửa sổ, Mai Hương tiến lên một bước: “Vương phi, có lẽ là quản gia Chu phái người tới trợ giúp.” “Được rồi” Triệu Khương Lan đứng dậy đồng thời quay đầu nhìn Thẩm Hi Nguyệt: “Còn sửng sốt làm gì, đi thôi” Thẩm Hi Nguyệt mờ mịt nhìn nàng một cái, cả người vẫn không nhúc nhích.
Triệu Khương Lan không khỏi nhíu mày: “Ngươi quên mất bà học hôm nay sao, nếu không phải ta đi kịp thời đến, thì chắc chắn dao của Triệu An Linh đã chọc vào mặt ngươi. Vậy mà ngươi vẫn không nghĩ bài học của mình đủ sâu sắc, phải không?” Nghe đến đây, mí mắt Mộ Dung Bắc Quý mới động một chút.
Hắn nhanh chóng nhìn Thẩm Hi Nguyệt một cái, nhưng Thẩm Hi Nguyệt cúi đầu, sắc mặt nặng nề, nhìn không ra cảm xúc gì.
Triệu An Linh cũng muốn giết nàng ta sao?
Ngón tay Mộ Dung Bắc Quý nhịn không được nắm chặt một chút, hắn miễn cưỡng khống chế tâm tư, dùng giọng kìm nén nói: “Đi đi, không tiễn” Tuy rằng một lần nữa đưa Thẩm Hi Nguyệt về tay Triệu Khương Lan, nhưng Mộ Dung Bắc Quý vô cùng không cam lòng.
Nhưng ngày sau, hắn lại tìm cơ hội là được rồi.
Chỉ là trước mắt, hắn không hy vọng Thẩm Hi Nguyệt cứ như vậy mà chết.
Cho dù là chết trong Triệu An Linh, hay là dưới uy nghiêm của ông ngoại hắn.
Sau khi Mộ Dung Bắc Quý nói xong, Thẩm Hi Nguyệt cũng chậm rãi đứng lên.
/1792
|