Chương 974
Để giữ cho tinh thần tỉnh táo tại thời điểm này, ban đêm hắn đã uống rất nhiều rượu.
Thế nhưng sau khi ngủ một giấc, rượu cũng đã ngấm hơn một nửa, sau đó đánh thức đến cổ vật vẫn còn say rượu.
Tiến vào hoàng cung, hắn chính là tiểu Thế tử của phủ Nam thân vương, mà không phải Thần vương điện hạ.
Cho nên dù hắn đã nhìn thấy Triệu Khương Lan đang giãy dụa đau khổ, thấy biểu hiện của nàng giống như mất mát, vô cùng buồn bã, hắn muốn ôm nàng, an ủi nàng, thế nhưng cũng không thể làm ra bất cứ hành động thân mật nào.
Dường như hắn có thể khẳng định, từ thời khắc đoàn người tiến vào hoàng cung này, lời. nói và hành động của bọn họ đều bị giám sát, không cho phép bản thân hành động tuỳ tiện.
Biết được lúc này Triệu Khương Lan đang ở Vinh Dương, Lý Mặc cũng giật mình. Hắn vốn trì hoãn thêm một thời gian nữa, mong có thể gặp được Triệu Khương Lan.
Đến lúc đó nàng cũng đã ở chỗ này, hắn cũng có thể giữ nàng lại, không cho nàng rời đi.
Ai biết nàng lại không nói một tiếng nào mà đã ở nơi này, nàng đến đây cùng vị Thế tử đó sao?
Thân phận của tiểu Thế tử này lại tôn quý như vậy sao, ngay cả Vương phi cũng phải đi bộ một đoạn đường xa xôi như thế để đến đây cùng hắn.
Thật sự là không thể tưởng tượng được.
Hắn cũng hoài nghi về thân phận của vị Thế tử này, thế nhưng Lý Mặc nhìn gương mặt của Mộ Dung Bắc Uyên đúng thật là một người mà hắn ta không quen biết.
Lúc trước hắn ta ẩn núp ở Thịnh Khang lâu như vậy, cũng tiếp xúc không ít hoàng thân quý tộc.
Đầu tiên người này tuyệt đối không phải Là Mộ Dung Bắc Uyên, cũng không phải các vị hoàng tử kia.
Tất nhiên là hắn cũng không thể nghi ngờ gì đây là Thế tử.
Khi bọn họ đến, Lý Mặc đích thân nghênh đón.
Những người quen thuộc với Lý Mặc đều nhận ra, thái độ của bệ hạ hôm nay vô cùng lại thường.
Không nói đến việc tổ chức một bữa tiệc tiếp đón này, hắn ta còn không cho bất kỳ vị cung phi nào ngồi cạnh, toàn bộ quá trình của hắn đều ngồi đó, không hề đi đâu, làm cho người khác cảm thấy nghi hoặc.
Ngồi trên ngai vàng, ánh mắt của Lý Mặc nhìn Triệu Khương Lan, trong ánh mắt ấy là sự trêu chọc, có chút tham lam, và cũng thấy được tia quyến luyến.
Triệu Khương Lan lại giống như cố ý, toàn bộ quá trình cũng không nhìn hắn ta một cái, thậm chí không mở miệng nói chuyện.
Ngoại trừ Triệu Khương Lan biết nguyên nhân, những người khác thấy cảnh này thì cảm thán không ngừng.
Tuy rằng đã biết trước chuyện Lý Mặc là ai, nhưng thật sự, khi nàng nhớ lại tên ăn trộm lần trước so với người đang ngồi trên ngai vàng kia, nàng lại cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Hắn ăn cắp trong phủ Vũ vương, sau đó còn bị thương cho nên được Triệu Khương Lan cứu chữa.
Đường đường là một đế vương, vì sao lại chạy đến quốc gia đối địch làm tên trộm như vậy?
Đây là sở thích quái dị gì không biết, Triệu Khương Lan cũng không thể hiểu được tại sao nàng tại quen biết hắn ta.
Cho dù có tò mò nhiều hơn nữa thì nàng cũng không thể hỏi được.
Mộ Dung Bắc Uyên cố gắng kìm nén cảm xúc của mình, nhất là khi hắn phát hiện ánh mắt Lý Mặc nhìn chằm chằm vào Triệu Khương Lan, hắn quả thực muốn giết chết Lý Mặc!
Lý Mặc lại nhịn không được mở miệng hỏi: “Không ngờ Thần vương phi sẽ tự mình tới nơi này. Trẫm còn tưởng Thần vương điện hạ của người đau lòng, luyến tiếc cho nên không để ngươi đi, không phải Thần vương kỳ cũng đến đây đó chứ, hắn ẩn nấp ở nào mà không chịu gặp trẫm? Chuyện đã đến bây giờ, chắc hẳn hắn cũng phải biết rõ thân phận của trẫm mới đúng”
Trên mặt Triệu Khương Lan không có biểu tình gì: “Bệ hạ có thân phận gì, bổn cung cũng không hiểu. Bổn cung đến đây, sở dĩ cũng là bởi vì Thế tử và Vương gia nhà ta có quan hệ thân thiết, Vương gia nhà ta không đành lòng nhìn thấy Thế tử phải chịu độc tình tra tấn, cho nên để cho ta đi cùng hắn đến đây, ta cũng biết chút y thuật cho nên cũng tiện chăm sóc cho Thế tử”.
Lý Mặc buồn cười nhìn nàng một cái, trong mắt hắn lại càng thâm trầm.
“Hắn lại yên tâm cho ngươi tới đây, vậy mà không sợ chuyền này, có đi không trở về sao?”
Bốp.
Mộ Dung Bắc Uyên nặng nề buông đũa xuống, Triệu Khương Lan thấy vậy thì căng thẳng, trên mặt lại không dám lộ ra quá nhiều biểu cảm quan tâm với Mộ Dung Bắc Uyên.
/1792
|