Chương 999
Triệu Khương Lan trở lại Sùng Dương điện, Trùng Vương đang quan sát trạng thái của Vong Độc tình.
Nhìn thấy Triệu Khương Lan, hắn lại đẩy một chén trà qua: “Ta lại muốn mượn máu của Vương phi”
Mộ Dung Bắc Uyên vốn không nhìn nàng, bỗng nhiên nghe được một câu này, nghi hoặc hỏi: “Vì sao phải có máu của nàng”
Trùng Vương sửng sốt: “Mấy ngày nay đều là như vậy, Thế tử cần uống máu vu y mới có thể khỏi hẳn nhanh hơn một chút”
Trong lòng Triệu Khương Lan nhảy dựng lên, còn chưa kịp ngăn cản Mộ Dung Bắc Uyên, hắn lại càng kinh ngạc hỏi một câu: “Vương phi chẳng lẽ là vu y sao? Điều này là không thể”
Không kịp, hắn vẫn nói ra.
Trùng Vương nghe vậy quay đầu nhìn Triệu Khương Lan, lại nhìn Mộ Dung Bắc Uyên một cái, đáy mơ hồ không rõ.
Hắn chỉ chỉ Triệu Khương Lan: “Thế tử có biết nàng là vị vương phi nào không?”
Mộ Dung Bắc Uyên nghe vậy sửng sốt một chút, vẻ mặt không tự do đề phòng một chút: “Thần vương phi”
Trùng Vương lại không bỏ qua cho hắn, ngay sau đó lại hỏi: “Vậy, hiện tại nàng đang ở trong cung điện nào”
Triệu Khương Lan ở Vị Ương cung, cả cung ầm ï sôi nổi.
Ngay cả con tin bên ngoài như Trùng Vương cũng biết, thầm nghĩ tên cẩu hoàng đế này thật hèn hạ, vậy mà lại mơ ước vương phi của người ta.
Những sứ thần này hắn đều biết, có lẽ Thế tử rất rõ ràng mới đúng.
Ai ngờ gương mặt Mộ Dung Bắc Uyên trầm mặc xuống, cũng không có lập tức trả lời.
Triệu Khương Lan sợ hắn lộ ra, vội vàng muốn nhắc nhở: “Bổn cung đương nhiên là ở…”
“Nhìn tình hình này, Vương phi đương nhiên là ở trong Sùng Dương.
điện, cùng chỗ với một đám sứ thần”
Trùng Vương lập tức cắt đứt lời triệu Khương Lan nói, ánh mắt lại vân nhìn chằm chằm Mộ Dung Bắc Uyên.
Mộ Dung Bắc Uyên gật đầu, dường như không quan tâm quay đầu lại, thế nhưng trong lòng Trùng Vương lại có suy đoán.
Hắn không biết.
Hoặc, hắn không nhớ.
Vị Thế tử Thịnh Khang này, lại không nhớ rõ Thần vương phi?
Rõ ràng phu nhân của hắn nên là Thế tử phi mới đúng, vậy mà hắn với Thần vương phi thì có quan hệ gì.
Không phải, hai người này âm thầm có chuyện gì không ai biết đó chứ.
Ánh mắt Trùng Vương lập tức liếc ngang, Triệu Khương Lan sợ hắn nhiều miệng, kéo người sang một bên dặn dò: “Trùng Vương, hắn đối với chuyện của bổn cung chính xác là không rõ lắm. Có thể là Vong Độc tình uy lực quá lớn, cho nên…”
“Vương phi cũng đừng đổ oan cho Vong Độc tình của ta. Trước đây ta cũng đã nói qua, Vong Độc tình chỉ có tác dụng với người trúng cổ.
Những người khác, cho dù là cha mẹ hắn cũng sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng nào. Nhưng ta mới nhìn thấy, Thế tử rõ ràng là không nhớ rõ chuyện về Vương phi, đây có phải là..”
Triệu Khương Lan giật mình, vừa định nói cái gì nữa.
Lại thấy Trùng Vương vươn hai ngón tay trái phải đặt cùng một chỗ đúng, vẻ mặt mập mờ: “Đối với Thế tử mà nói, chuyện này, Vương phi chắc hẳn không chỉ là đường tẩu của hẳn đâu. Theo ta, hẳn có một tình yêu sâu sắc với ngươi đó.”
Người này đang nói đến vở kịch đạo đức hoàng tộc đau não bổ sung thêm một chút máu chó sao.
“Chuyện gì phải giữ bí mật, không thể để trẫm biết?”
Trong lòng Triệu Khương Lan điên cuồng nhảy lên không ngừng.
/1792
|