Chương 1003
Có khi đối mặt với một Lý Mặc như vậy, Triệu Khương Lan thật hận chính mình lúc trước không chết luôn cho rồi.
Chết cho triệt để, hắn cũng nên biết tất cả ân oán giữa bọn họ đều đã chấm dứt.
Mà không phải cứ u mê không tỉnh giống như bây giờ.
Cuối cùng bọn họ đạt được nhận thức chung, mỗi sáng sớm Triệu Khương Lan sẽ đến thăm “thế tử”, đồng thời cung cấp máu vu y của mình cho hắn.
Thế nhưng sau đó phải rời đi, không được ở riêng một mình với hắn, nếu không thì Lý Mặc sẽ áp dụng biện pháp.
Giới hạn này làm cho Triệu Khương Lan nóng nảy phiền lòng, nhưng nàng vẫn cảnh cáo Lý Mặc: “Hắn rất nhanh thôi sẽ quên ta mất rồi, đây là kết quả tốt nhất. Ngươi tuyệt đối không được nhúng tay làm bất kỳ chuyện gì, nếu không hắn không quên được, khẳng định đây không phải là điều ngươi muốn đâu”
Nếu như thế này có thể tạm thời che giấu đi thân phận thật sự của Mộ Dung Bắc Uyên.
Chờ sau khi hắn khôi phục có thể thuận lợi rời khỏi Vinh Dương, thì đúng là không gì tốt hơn.
Rất nhanh là tới hôn lễ của Phú Sơn và Lạc Thiên Ý.
Chuyện công chúa thành hôn giống như thế này, vốn là nên tổ chức lễ thành hôn ở phủ công chúa.
Thế nhưng Lý Mặc vẫn cho người bày tiệc ở trong hoàng cung, không khó để nhìn ra Lý Mặc đối xử với người tỷ tỷ là Lạc Thiên Ý này có bao nhiêu dung túng và nuông chiều.
Dù cho Lạc Thiên Ý vô cùng tùy hứng, chỉ cần không phạm phải sai lầm mấu chốt, hản đều sẽ không tính toán.
Trong hôn lễ, ngoại trừ một đám phi tử hậu cung phải tham gia ra, thì sứ thần Thịnh Khang đang ở trong cung đương nhiên cũng không thể vắng mặt.
Dù sao thì thân phận của Phú Sơn là người Thịnh Khang, tuy rằng mối hôn sự này không phải là do Chiêu Vũ đế đồng ý.
Cho dù từ đầu tới cuối đều cảm thấy vô lý nực cười, chỉ cần có Lý Mặc thừa nhận, thì đứng trên lập trường của Thịnh Khang, cũng không thể bỏ qua sự lựa chọn của Phú Sơn.
Triệu Khương Lan và Mộ Dung Bắc Uyên ngồi ở hàng ghế bên phải.
Lý Mặc vô cùng không hài lòng với sự sắp xếp vị trí như thế này, hắn một chút cũng không muốn nhìn thấy Triệu Khương Lan và cái tên thế tử kia ngồi cùng nhau.
Hắn hận không thể để nàng ngồi vào vị trí hoàng hậu ngay bên cạnh mình, đó mới là vị trí vốn có.
Có điều trước mắt thì làm gì cũng không được, hắn chỉ đành để Liễu phi ngồi cùng mình, ánh mắt cứ không tự giác nhìn về phía Triệu Khương Lan.
Thân thể của Mộ Dung Bắc Uyên đã tốt hơn không ít, thậm chí cả các cơn đau cũng đã giảm được ít nhiều.
Cổ vương cũng nói, là bởi vì thể chất của hắn vốn đã tốt.
Hắn tập võ từ nhỏ, thân thể cường tráng, bằng không chiếu theo tình trạng tử vong liên tiếp hai lần trước đó của Nguyệt Nhi và Thẩm Hi Nguyệt mà nói, hắn rất có thể đã không chịu đựng nổi.
Tập tục cưới hỏi của Vinh Dương và Thịnh Khang không giống nhau.
Tại Thịnh Khang, hôn sự phải làm theo truyền thống, bình thường sau khi tân nương được đưa và động phòng, thì do một mình tân lang ở bên ngoài tiếp khách dự tiệc.
Có điều ở Vinh Dương, chỉ cần lạy trời đất, là có thể cởi khăn trùm đầu của tân nương trước mặt mọi người, sau đó cùng nhau tiếp đón khách khứa.
Đã đến giờ lành, ở trong cung không ngừng vang lên âm thanh vui vẻ.
Trên người Lạc Thiên Ý mặc áo cưới đỏ thuần xa hoa quý khí, bên trên thêu Bạch Hạc Thải Vân, còn đính thêm không biết bao nhiêu châu ngọc.
Nàng từ xa đi đến, xa hoa chói mắt, chói tới muốn mù mắt người ta.
Đồ cưới của Phú Sơn cũng vô cùng phức tạp, xem ra là được làm riêng dựa theo sở thích của Lạc Thiên Ý.
Vẻ mặt hắn nghiêm túc, khuôn mặt vốn cũng đã lạnh không chút ý cười.
Cho dù là bầu không khí náo nhiệt vui mừng ở khắp nơi, dường như cũng không liên quan gì với hắn.
Chờ sau khi đại nội tổng quản đọc một đống lời chúc mừng, thì tới lúc bái đường rồi.
Tiên đế và thái hậu đều đã qua đời, bọn họ đương nhiên là không thể quỳ lạy cha mẹ, nên đành quỳ Lý Mặc.
Lúc Phú Sơn hướng về phía Lý Mặc quỳ xuống, Triệu Khương Lan có thể thấy rõ nội tâm giằng xé của hẳn trong một chốc này.
Đây không đơn giản là thuần phục.
Theo một ý nghĩa nào đó, điều này còn mang ý nghĩa đối với giới hạn của quốc gia và quốc vương, với hẳn mà nói đã xảy ra biến đổi về chất.
Triệu Khương Lan không khỏi siết chặt nắm tay.
Tiểu Dương ở bên cạnh cũng đã dịch dung, lúc này lòng đang nặng tấu mà nhìn hắn, không hiểu sao bỗng nhiên lại cảm thấy dâng trào bi thương.
Những người Thịnh Khang đang ngồi ở đây sẽ không có ai trách hắn, bởi vì bọn họ hiểu rõ, tình thế bắt buộc, không phải xuất phát từ tận đáy lòng.
/1792
|