Chương 1005
Chiếc vòng tay này là do Triệu Khương Lan đặc biệt làm riêng tại “Lan Tâm”.
Bởi vì nàng không biết võ công, gặp phải tình huống nguy cấp nếu muốn tự bảo vệ thì không thể không lợi dụng một ít cơ quan ám khí.
Chỉ là không thể ngờ tới còn chưa được dùng cho nàng, lại có thể giúp được Lý Mặc một lần.
Tuy nhiên là dưới tình huống hết sức khẩn cấp, Lý Mặc vừa nghĩ tới ban nấy là do Triệu Khương Lan cứu mình, trong lòng liền thấy vui vẻ, không nhịn được mà cong khóe miệng.
Thế nhưng ý cười của hắn còn chưa kịp lộ ra hoàn toàn, thì đã cứng đờ ngay tại chỗ.
Người vũ nữ đã chết có thể là người lãnh đạo gì đó, còn ả thích khách bên cạnh nàng nhìn thấy vũ nữ kia bị Triệu Khương Lan giết chết rồi Lại mạnh mẽ quay đầu lại, nhuyễn kiếm trong tay xoay vòng trên không, vung về phía Triệu Khương Lan.
Triệu Khương Lan bỗng chốc trợn to hai mắt, Tiểu Dương và Giang Dương ở bên cạnh nàng đều xông tới cứu người, nhưng mắt thấy tốc độ của thanh nhuyễn kiếm này quá nhanh.
Không kịp rồi, Triệu Khương Lan nghĩ thầm, nàng sẽ không chết đi như vậy chứ.
Trong chớp mắt, cơ thể của nàng bị một lực mạnh mẽ kéo về phía sau.
Chờ đến khi nàng phản ứng lại, Triệu Khương Lan đã hoàn toàn nằm trong một vòng tay, cũng bị người đó siết chặt ôm vào vào lòng.
Nàng hơi nghiêng người, cũng cảm nhận được hơi thở ấm áp quen thuộc.
Theo sau đó là tiếng thở nặng nề.
Mộ Dung Bắc Uyên…
Hắn bị thương rồi!
Cùng với chiêu kiếm rạch ra một vết thương sau lưng của Mộ Dung Bắc Uyên, đôi đũa của Giang Dương cũng đã cắm vào trong gáy của người kia.
Đối phương bởi vì bị đau mà ngã bịch xuống đất, hơi thở của Mộ Dung Bắc Uyên cũng càng ngày càng nặng, không thể đứng vững mà tựa vào người Triệu Khương Lan.
“Chàng thế nào rồi, không sao chứ, đừng dọa ta”
Trong mắt Triệu Khương Lan tràn ngập nước mắt, bị nỗi hối hận tràn đầy bao phủ.
Hắn vốn đang trong lúc khôi phục, cơ thể kém xa người bình thường khỏe mạnh.
Thế mà hắn còn đỡ thay mình một nhát kiếm nặng đến vậy, sao lại như thế này, không phải hắn đã quên mất mình rồi sao!
Nàng rưng rưng nước mắt ôm chặt lấy Mộ Dung Bắc Uyên, luống cuống lôi ra thuốc cầm máu hòng ngăn lại vết thương đang chảy máu.
Những ả thích khách kia cũng lần lượt bị thị vệ bắt giữ, tất cả đều bị đè trên mặt đất.
Giang Dương tiến lên hô: “Vương phi, trước hết đưa… trước hết đưa thế tử vào trong tẩm điện gần nhất đi”
Triệu Khương Lan luống cuống dùng vải trắng đè lên vị trí vết thương đang đổ máu, muốn ngăn cản không cho máu chảy ra quá nhiều.
May mà phía sau đại điện có một phòng nghỉ ngơi, bọn họ cẩn thận đưa Mộ Dung Bắc Uyên sang đó.
Triệu Khương Lan bước nhanh muốn đi theo lại bị Lý Mặc kéo lại: “Thái y đang trên đường tới, nàng không cần qua đó.”
“Ta không cần qua đó?” Nàng giận quá mà cười, bỗng nhiên hất văng cánh tay của hẳn ra: “Hản vì cứu ta mà bị thương, ngươi nên hiểu rõ’ “Thế nên nàng vì hắn mà khóc, đau lòng cảm động đến thế sao?”
Triệu Khương Lan đã mất kiên nhẫn, nhìn chằm chăm vào hắn: “Có liên quan gì đến ngươi sao, Lý Mặc, dừng có nhúng tay vào chuyện của †a nữa. Ta thích ai, yêu ai, đó là chuyện riêng của ta, không có liên quan tới ngươi!”
Ánh mắt Lý Mặc trở nên lạnh lẽo, Triệu Khương Lan cũng không nhìn hắn nữa, bước nhanh vào trong phòng.
Sau lưng Mộ Dung Bắc Uyên vốn đã bị thương, đặc biệt là có một lần trước đó, vì đi cứu Thích phu nhân mà bọn họ đã đọ sức cùng bầy Sói ở trên núi.
/1792
|