Chương 1008
“Đừng sợ, ta nhất định sẽ bảo vệ hắn bình an vô sự. Có ta ở đây, không ai có thể động đến hắn”
Trong thủy lao, Lý Mặc tâm sự nặng nề ngồi trên ghế.
Thị vệ khom người bẩm báo: “Bệ hạ, thân phận của thích khách đã được điều tra ra. Bọn họ là thích khách do người tộc Lưu Tâm phái tới đây”
Tộc Lưu Tâm…
Năm xưa đã mang theo số của cải không thể đếm xuể, giấu trong một bộ tộc cổ xưa trên tiểu đảo Hy Châu.
Có lẽ là phát hiện mấy năm gần đây Vinh Dương vẫn luôn nhìn chằm chằm vào tiểu đảo Hy Châu, thế nên người tộc Lưu Tâm ghét cay ghét đắng Lý Mặc, càng mong có thể ám sát được hắn.
Thừa dịp đại hôn của công chúa, lúc ở dân gian tìm kiếm vũ đoàn tài giỏi, các nàng trà trộn theo vào trong cung.
Chỉ là, bọn họ cũng quá ngây thơ mà cho rằng chỉ cần phái vài người tới là đã có thể thuận lợi ám sát, đúng là đã đánh giá bản thân mình quá cao.
“Bệ hạ, nên trừng trị bọn họ như thế nào?”
Trong mắt Lý Mặc cũng xẹt qua từng tia rét lạnh: “Biết điều thì bảo bọn họ giao ra bản đồ cụ thể của bảo tàng, nếu như không chịu thì giết hết tất cả, một người cũng không được bỏ qua. Bây giờ Thịnh Khang đã bỏ qua quyền quản lý đối với đảo Hy Châu, giờ đây ba đảo đều nằm trong tay ta, đồ ở nơi đó, trãm nhất định phải lấy được”
Bởi do tiệc vui của công chúa xảy ra chuyện như vậy, đối phương lại tới vì Lý Mặc.
Lạc Thiên Ý thật sự không thể yên lòng, vẫn đợi ở trong cung với Phú Sơn.
Sau khi nhìn thấy Lý Mặc, Lạc Thiên Ý liên tục xin lỗi: “Bệ hạ, đều là lỗi của ta, ta không nên bắt buộc phải tìm đoàn ca múa từ dân gian, còn để cho người có ý xấu lẻn vào, suýt nữa đã làm ngài bị thương, người phạt ta đi”
Tuy Lý Mặc tức giận, nhưng cũng không muốn ngày thành hôn mà Lạc Thiên Ý cũng không vui.
Hắn không kiên nhãn phất tay một cái: “Được rồi, không có chuyện gì. Ngoại trừ Thần vương của Thịnh Khang bị thương thì những người khác cũng không có việc gì.”
“Thần vương?” Phú Sơn nghe thế không nhịn được hỏi lại.
Lý Mặc không vui liếc hắn một cái: “Đúng vậy, trẫm còn không biết, người Thịnh Khang các ngươi có bản lĩnh như thế, có thể dùng mặt nạ che giấu gương mặt vốn có. Trãm suýt nữa đã bị lừa gạt rồi, thật sự cho rằng hắn là một tên thế tử nào đó, không ngờ tới, thế mà thật sự lại là Thần vương!”
Từ trong giọng nói có thể nghe ra oán niệm thật sâu.
Lạc Thiên Ý nhíu mày: “Ồ, Triệu Khương Lan kia không phải là Thần vương phi sao. Thần vương này là phu quân của nàng. Nàng thật có bản lĩnh đó, dưới mi mắt của trượng phu mà còn có thể không rõ ràng với bệ hạ, lá gan cũng rất lớn”
“Lạc Thiên Ý!” Lý Mặc liếc mắt nhắc nhở nàng: “Trẫm có thể không tính toán chuyện ngươi vô ý tạo cơ hội cho thích khách vào trong cung, thế nhưng nếu ngươi lại mạo phạm nàng như thế, trẫm nhất định sẽ cho ngươi đẹp mặt”
Lạc Thiên Ý bĩu môi, đứng dưới quân uy cũng không dám nói gì thêm.
Phú Sơn cũng không khỏi có chút lo lắng.
Hắn đã nghe nói đến chuyện độc tình và vong tình cổ, nếu như Thần vương mất trí nhớ, vậy thì vương phi khẳng định là sẽ rất khổ sở.
Trong điện Sùng Dương, bóng đêm ảm đạm.
Vì tiện cho Mộ Dung Bắc Uyên nghỉ ngơi, bọn họ vẫn đưa người về chỗ này.
Trong điện chỉ đốt một vài ánh nến, ở trong không trung yếu ớt lay động.
Khuôn mặt của Triệu Khương Lan ẩn hiện trong bóng tối và ánh sáng chập chờn, có một loại cảm giác thẫn thờ khó lòng hình dung.
Mộ Dung Bắc Uyên ho khan vài tiếng, vì đụng phải vết thương nên chậm rãi tỉnh lại.
Nhận ra trong tay đang nắm chặt tay của một người khác, hắn khó khăn ngẩng đầu nhìn qua: “Nàng là Triệu Khương Lan?”
/1792
|