“Có thể khoe kỹ năng chứng tỏ vẫn có tài. Biên đạo bài hát có vấn đề cũng không phải lỗi của ban nhạc, có thực lực khoe tài chứng tỏ vẫn cứu được, dù sao vẫn hơn là có kỹ năng mà không khoe nổi”
Mộ Dung Tiêu vừa nói thế, tất cả mọi người ở hiện trường đều nhìn về phía Hạ Ny.
Viên Thiển đưa tay nhấn khóe mắt, nghĩ thầm, Hạ Ny cô phải nhịn cho tôi.
Nếu như không có khả năng hát live thì phải khiêm tốn biết sợ.
Hạ Ny cười lạnh vỗ tay, nhìn Mộ Dung Tiêu nói: “Thầy Mộ Dung Tiêu nói hay quá, tôi cũng không có kiến giải cao như vậy. Thầy Lý à, thầy nói xem?”
“À vâng đúng thế. Quan điểm của thầy Mộ Dung luôn rất đặc biệt mà”
Hạ Ny nói như thế đã vứt nồi cho Lý Hạo Chân, khiến khán giả ở hiện trường nghĩ người mà Mộ Dung Tiêu ám chỉ “không có khả năng khoe kỹ năng”, là Lý Hạo Chân.
Bởi vì vị Ca vương này hai ngày trước còn bị bóc phốt hát nhép ở concert, tuy sau đấy phía quan hệ công chúng bảo là về sau hát cổ họng không chịu nổi, để không làm khán giả ở hiện trường thất vọng mới phải hát nhép.
Lý Hạo Chân vừa ho vừa nói xin lỗi, bày tỏ sau này sẽ giảm bớt buổi concert, để mỗi buổi diễn đều đứng trước khán giả bằng trạng thái tốt nhất.
Tuy chuyện này bị anti fan của Lý Hạo Chân làm ầm ĩ một đợt, nhưng không nhịn được Lý Hạo Chân là phái thực lực thật, nền móng fan hâm mộ cũng vững chắc. Mặc dù là một vết nhơ, nhưng cũng không ảnh hưởng đến địa vị trong ngành của anh ta.
Viên Thiển thở dài, nghĩ bụng cái kiểu công kích nhau ném đá giấu tay này chắc là kịch bản ha?
Có mâu thuẫn mới có chủ đề, có chủ đề mới có nhiệt độ mà!
Lúc này, di động của Viên Thiển trong túi rung một cái, mở ra xem là “Rừng Sâu Thấy Hươu” gửi Wechat: Tôi muốn uống nước.
Viên Thiển chậc một tiếng, reply một chữ: Cút.
Ai mà ngờ Wechat tiếp theo của hắn lại là: Có người cho tôi một chai nước mặn chát, tôi khó chịu.
Viên Thiển chấn động, vội vàng tới hậu cần của tổ ghi hình xin mấy chai nước suối, chạy tới nơi đám Lâm Thâm lúc trước nhận phỏng vấn.
Chỉ thấy Lâm Thâm cầm một chai nước suối, đứng ở một bên.
Trương Tử Thiên và Ngô Vân đang hết sức hồi hộp nói chuyện với các nhân viên.
Tình hình ở hậu trường thật ra cũng sẽ được chiếu trên mười mấy cái màn hình lớn ở sân khấu trong thời gian thực, để khán giả thấy trạng thái hiện tại của nhóm mình thích.
Nhưng Viên Thiển chẳng hề hay biết.
Anh cầm hai chai nước suối đi tới trước mặt Lâm Thâm, đưa cho hắn, khẩn trương hỏi: “Sao rồi? Có cần tôi mang nước đi kiểm tra không?”
Nếu như trong nước không chỉ có muối vậy thì không ổn.
“Không sao, chỉ là rất mặn thôi. Cũng chỉ có mấy trò xiếc này, nghiêm trọng nữa bọn chúng không dám đâu”
Lâm Thâm vặn nắp chai, lại đưa cho Viên Thiển: “Tay có nước, trơn”.
“Cậu khỏe lắm cơ mà? Còn không mở nổi?”
Ngoài miệng mặc dù nói thế nhưng Viên Thiển vẫn mở chai nước giúp Lâm Thâm.
Lâm Thâm nhận lấy thì tu lấy tu để, xem ra là bị mặn đến bỏng lưỡi.
Dòng nước xuôi theo cằm hắn sắp chảy vào trong cổ, Viên Thiển rút giấy ăn vội vã thấm cho hắn.
“Cậu chậm tí đi! Trôi mất lớp trang điểm giờ!”
Hôm nay Viên Thiển không mặc vest thắt cà vạt, mà là quần thường và áo phông to rộng rãi, cả người nhìn như trẻ ra mười tuổi.
Mà trước đó khi Viên Thiển đăng video xin lỗi Mộ Dung Tiêu, mặc vest nghiêm cẩn, ngay cả tóc tai cũng đặc biệt bảo thư ký sửa sang lại cho anh, làm quả đầu vuốt ngược chín chắn chững chạc.
Cho nên cứ thế mà lên hình, vẫn chẳng có ai nhận ra anh.
“Ù uôi…hâm mộ trợ lý của Lâm Thâm quá đi! Có thể đưa ảnh chai nước, cho ảnh uống, còn có thể lau cằm ảnh…”
“Anh trai trợ lý của Lâm Thâm nhà tui còn chu đáo lắm luôn á, ha ha!”
Uống xong nước, Viên Thiển còn mang chai nhựa đi, trước khi đi còn nói: “Cậu uống nước suối làm gì! Phải uống lười ươi nhiều vào!”
“Có phải là còn cẩu kỷ ngâm trong bình giữ nhiệt không hả lão cán bộ?”
Lâm Thâm rất không khách khí túm thẻ công tác của Viên Thiển từ phía sau. Viên Thiển ghìm lại, không hài lòng quay đầu nói: “Không được quậy nữa!”
Lâm Thâm giơ hai tay lên, tỏ vẻ đầu hàng. Viên Thiển quay đầu đi tiếp, hắn lại sờ đầu Viên Thiển một cái.
“Cậu còn quậy!”
Tức khắc, trên khán đài lại tỏa ra bong bóng hồng phấn.
“Anh Lâm Thâm và trợ lý tình thương tình mến quá!”
“Dịu dàng quá cơ, bình thường lúc hát lạnh lùng thế mà lại trêu anh trợ lý chứ!”
“Chu choe lắm ấy! Anh trợ lý tên gì thế? Cảm giác cứ như CP tiểu trợ lý và đại minh tinh vậy!”
“Đúng đó, tui có thể viết ra mười nghìn chữ lận!”
Nhưng mà sắc mặt của Mộ Dung Tiêu trên ghế giám khảo thì càng ngày càng lạnh.
Hạ Ny lại nhân cơ hội chọc anh, ném hết kịch bản qua một bên.
“Thầy Mộ Dung, nãy thầy nhìn thấy gì thế? Sao mà biểu cảm như thể thấy vợ…người yêu ngoại tình vậy nè”
Đúng vậy, Mộ Dung Tiêu không thể nào có vợ được!
MC khóc không ra nước mắt, bọn họ cảm thấy về sau mà còn chung sân khấu với Mộ Dung Tiêu và Hạ Ny nữa, nhất định phải lấy thù lao gấp đôi!
Cũng may Lý Hạo Chân phản ứng nhanh, nói: “Người yêu của thầy Mộ Dung vĩnh viễn không ngoại tình. Bởi vì người thầy ấy yêu tha thiết, chỉ có âm nhạc thôi!”
Hiện trường lập tức vang lên một tràng vỗ tay.
Cuộc tranh tài giữa sáu nhóm khác cũng kết thúc, không thể không nói quan hệ “cắt chẳng đứt, gỡ càng rối” giữa ba vị giám khảo tuyệt đối là điểm sáng lớn!
Ngoài sáng đâm chọc trong tối mỉa mai, còn ngoắt ngoéo lằng nhằng hơn cả phim quan hệ mẹ chồng nàng dâu xu hướng hiện thực lúc tám giờ.
Đám Lâm Thâm sắp ra sân, trong tay Viên Thiển vẫn còn cầm chai nước suối mặn chết người kia.
“Ê này, cậu không sao thật chứ?”
Lâm Thâm cười, nghiêng người sang ôm Viên Thiển một cái, ghé vào lỗ tai anh nói: “Muốn thử một lần xem đầu lưỡi tôi mặn, hay ngọt không?”
Viên Thiển còn chưa kịp đẩy hắn ra, thằng nhóc vô lại này đã quay người đi.
Đây rốt cuộc là nhân cách vặn vẹo hay là thiếu giáo dục, Lâm Thâm vốn lạnh lùng cao ngạo sao lại biến thành cái dạng này rồi?
Dark Fringe vừa xuất hiện, khán giả hiện trường đã thét chói tai.
Tiếng nhạc vang lên, bắt đầu là một câu giọng trầm.
Trương Tử Thiên và Ngô Vân biểu hiện cũng không tệ, giọng đầy có độ dày, không lệch âm.
Mà giọng Lâm Thâm cất lên, sự đặc biệt của nó, giống như đêm lạnh xâm lấn, nháy mắt nắm toàn trường trong tay.
Đừng giấu lưỡi dao trong vỏ
Đừng che đậy khát vọng vào đêm mưa
Đừng vờ mê hoặc như dài lâu…
Thật ra Viên Thiển không nghe ra phần lớn ca từ là gì, chỉ cảm thấy bọn họ rất nguy hiểm, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể xé mở đêm tối, giải phóng khát vọng của mình, một ngụm nuốt hết tất cả những ai ngưỡng vọng họ.
Bài hát này rất mượt mà, phần trữ tình cực kỳ rung động lòng người, tựa như dã thú hoành hành ngang ngược trong cánh đồng hoang vu, bỗng thu lại hơi thở, kiềm chế dã tính.
Nhìn nó đánh hơi được mùi của con mồi, trên thực tế nó đã sa vào khát vọng muốn mà chẳng được.
Trong cảm giác mạnh mẽ mơ hồ để lộ ra sự quyến rũ mê hoặc. Người nghe không hiểu sao mà lòng ngứa ran, nhưng hết lần này tới lần khác không sao gãi tới được.
Khi phần mãnh liệt nhất của bài hát tới, tiếng hát của Trương Tử Thiên và Ngô Vân càng lúc càng vang dội, mà nốt cao của Lâm Thâm trực tiếp dẫn cảm xúc của tất cả mọi người ở hiện trường tới đỉnh cao.
Bên trong bóng tối ảm đạm, một tia sáng như sao băng bốc cháy lao tới mặt đất, mọi thứ đột nhiên sáng rực.
Viên Thiển ngây ra đó, lực tác động giữa nốt cao của Lâm Thâm khác tính bộc phá của nhóm Alpha, có độ dày lại có lực, tựa như thác nước chảy xiết, nháy mắt nhấn chìm cả sa mạc khô cằn rộng lớn.
Loại từ tính đó từ màng nhĩ đến đại não đều bị chinh phục.
Ca vương Lý Hạo Chân ngẩn ra, ngay cả Hạ Ny cao ngạo bắt bẻ đều bị hấp dẫn.
Lại càng chẳng cần phải nói đến khán giả hiện trường, ngay cả khi bài hát kết thúc, im lặng hai giây, tiếp đó là tiếng hò hét điên cuồng đợt sau cao hơn đợt trước.
Nhân viên ở hiện trường mất tròn năm phút mới khiến cho khán giả kích động bình tĩnh lại.
Viên Thiển cúi đầu xuống cười, chỉ cần lỗ tai chưa điếc, đều biết Dark Fringe tuyệt đối là quán quân.
Hai MC sắp khen ba người Lâm Thâm lên tận trời.
Tiếp đó lại tới phần đánh giá.
Phát biểu đầu tiên vẫn là Hạ Ny.
“Đây đúng là một màn biểu diễn không gì sánh bằng…Năng lực trình diễn cực mạnh, hoàn hảo tới nỗi tôi không tìm ra được khuyết điểm nào luôn! Bao giờ các bạn debut? Tôi đã là fan của các bạn rồi! Chờ đến khi tôi mở concert nhất định phải mời các bạn làm khách vip!”
Hạ Ny hiếm thấy lộ ra dáng vẻ fangirl, cô nàng vốn đông fan, anti cũng nhiều. Trước đó công ty còn muốn để khi Dark Fringe debut cọ nhiệt của Hạ Ny, nhưng lại lo fan Hạ Ny không vui, Hạ Ny đen vạ lây Dark Fringe đen cùng.
Nhưng chính bản thân Hạ Ny ở hiện trường nói mình thích Dark Fringe, điều này khiến Viên Thiển lo ngược lại. Chờ chương trình phát sóng phỏng chừng sẽ có người nói Hạ Ny cọ nhiệt của Dark Fringe.
Tiếp theo là Lý Hạo Chân, anh ta trước sau như một vẫn biết nói chuyện.
“Vốn là tôi muốn nghiêm khắc một chút, bắt bẻ một chút, tìm khuyết điểm của các bạn, nhưng mà tức quá ——vậy mà chẳng tìm được! Đáng giận hơn là, Hạ Ny đã mời các bạn tới buổi concert của cô ấy rồi, vậy tôi thì làm sao đây?”
Lý Hạo Chân bày tỏ rất chân thành, khán giả không thể nhịn được cười.
“Các bạn chắc chắn sẽ tỏa sáng rực rỡ, tôi rất chờ mong biểu hiện sau này của các bạn”
Đến lượt Mộ Dung Tiêu, toàn trường im ắng, ngay cả tiếng tay nâng camera cũng trở nên rõ ràng.
Nếu như ánh mắt của khán giả ở hiện trường mà cụ tượng hóa được, Mộ Dung Tiêu đã bị đè nát rồi.
Nhưng anh ta vẫn thẳng lưng như trước, trên mặt không hề có biểu cảm dư thừa, mọi người đều say mình anh tỉnh.
Viên Thiển hơi căng thẳng, bất kể khán giả có thích đám Lâm Thâm nhiều thế nào, cái mà đánh giá của Mộ Dung Tiêu ảnh hưởng chính là dư luận trong nghề.
“Bạn tên Lâm Thâm phải không?” Mộ Dung Tiêu mở miệng hỏi.
Ánh mắt của mọi người đều hướng về Lâm Thâm, suy đoán, rốt cuộc là bởi Lâm Thâm hấp dẫn sự chú ý của Mộ Dung Tiêu, hay là Mộ Dung Tiêu muốn làm khó hắn?
“Đúng thế”. Lâm Thâm trả lời rất thản nhiên.
“Nuôi được một đứa con xuất sắc như bạn cũng chẳng dễ dàng gì. Mẹ bạn có ở hiện trường không?” Mộ Dung Tiêu lại hỏi.
Khán giả rốt cuộc thở phào, đại thần Mộ Dung tán thưởng Lâm Thâm!
Nhưng mà Viên Thiển lại giữ chặt thẻ công tác, trên lưng toát một lớp mồ hôi lạnh.
Đang yên đang lành đi hỏi mẹ Lâm Thâm…Còn không phải là bởi cái lời nói đùa của tên khốn Lâm Thâm ư!
Mộ Dung Tiêu ơi là Mộ Dung Tiêu, anh dầu gì cũng là người từng trải đời, sao lại có thể tưởng lời Lâm Thâm là thật được chứ?
“Mẹ tôi không có ở đây”
“Ồ, vậy cô ấy làm gì?”
Mọi người đều tưởng Mộ Dung Tiêu muốn bồi dưỡng Lâm Thâm, trước khi đào tạo muốn biết rõ tình huống của hắn.
“Giáo viên cấp hai”
“À…” Mộ Dung Tiêu như có điều suy nghĩ.
Khóe môi Lâm Thâm hơi lún xuống, Viên Thiển nhìn ra thằng nhóc này đang cười đểu.
Mộ Dung Tiêu nghĩ thầm, được lắm Viên Thiển, ai cũng không tha, kể cả giáo viên cấp hai của mình?
“Thầy Mộ Dung? Thầy Mộ Dung?” MC thấy Mộ Dung suy nghĩ sắp gần một phút, mở miệng nhắc nhở.
“À, tôi đang nghĩ, stylist của tôi là fan Lâm Thâm, cô ấy miêu tả high note của Lâm Thâm trong trẻo tinh khiết, giống như gió trên núi tuyết”
Mộ Dung Tiêu vừa dứt lời, khán giả lại xôn xao.
Viên Thiển tóm lấy thẻ công tác, anh bất ngờ giật mình bởi mới nãy, lúc Mộ Dung Tiêu nói câu đó cứ nhìn anh suốt!
Xong đời, có phải thằng cha này muốn khen ai đâu…Tuyệt đối là muốn gây sự!
“Nên là Lâm Thâm, bạn có thể hát thử «Everest» (1) cho tôi nghe không?”
Mộ Dung Tiêu vừa nói xong, đạo diễn đã hung hãn sờ mặt mình ——cuối cùng cũng tới, cuối cùng cũng tới! Phần không theo kịch bản cuối cùng cũng tới rồi!
Khán giả nghị luận sôi nổi.
“Mộ Dung Tiêu rốt cuộc là thử thách Lâm Thâm hay là làm khó cậu ấy thế?”
“Không đến mức làm khó chứ? Chắc là thấy Lâm Thâm có tiềm năng, muốn tìm hiểu thực lực của anh ấy thôi?”
“«Everest» tông cao như thế…có mấy ai hát lên nổi?”
“Lý Hạo Chân và Hạ Ny giúp chữa cháy lẹ lẹ đi! Còn MC là năm xu mời tới hả?”
Trong tiếng nghị luận của khán giả sau lưng, Lý Hạo Chân vội vã hòa giải: “Tuổi Lâm Thâm không lớn lắm, chắc là chưa nghe «Everest» bao giờ, không thì thầy Mộ Dung đổi một bài đơn giản hơn, trẻ em mười mấy tuổi từng nghe để kiểm tra cậu ấy?”
“Hẳn là cậu đã nghe «Everest» rồi, không thì cậu dạy Lâm Thâm đi?” Mộ Dung Tiêu mở miệng nói.
“Ờ thì…” Lý Hạo Chân không ngờ mình chỉ muốn giảng hòa mà lại dẫn họa lên người.
“Hay là, cô Hạ Ny hát song ca với Lâm Thâm nhé? Khỏi phải chờ đến concert của cô đã có thể chung sân khấu”
“Anh…”
Hạ Ny hát «Everest», này không phải là bại lộ nhược điểm của mình ư?
Lý Hạo Chân và Hạ Ny giờ đây hận Mộ Dung Tiêu muốn chết.
Nhưng mà Mộ Dung Tiêu bình tĩnh sừng sững. Viên Thiển có thể ở trong lòng lồng tiếng cho anh ta: Cứ thích dáng vẻ muốn tôi chết lại không thể cắn tôi của mấy người đấy.
MC cũng cảm thấy hôm nay Mộ Dung Tiêu không dễ chọc, muốn chữa cháy, thế nhưng mà thần thiếp không làm được!
“Được thôi, tôi hát”. Lâm Thâm mở miệng nói.
Sau hai giây im lặng, trên khán đài vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
Tất cả mọi người vỗ tay cho dũng khí của Lâm Thâm.
Lâm Thâm nhận lấy mic, nhìn vào hai mắt Mộ Dung Tiêu. Hắn như một kẻ phản nghịch nhìn về phía cái gọi là quyền uy, không có một chút do dự thấp thỏm.
“Everest —— Everest —— Everest ——“
Không chỉ Viên Thiển sững người ra mà tất cả mọi người ở hiện trường đều trợn tròn mắt. Đạo diễn thân kinh bách chiến quên mất điều khiển ghi hình hiện trường, micro trong tay MC tí thì rơi xuống, biểu cảm trên mặt Lý Hạo Chân và Hạ Ny rất là đặc sắc.
Tiếng hát của Lâm Thâm không có bất luận âm nhạc nào tô điểm, trong trẻo xa xăm, tựa như một làn gió tới từ đỉnh sông băng, kéo lấy linh hồn lao vun vút qua cánh đồng tuyết, không gì có thể ngăn cản hắn.
Hắn chỉ hát mấy câu thì bỗng dừng lại.
Tất cả mọi người nhìn hắn, Lâm Thâm lại nói với Mộ Dung Tiêu: “Xin lỗi thầy Mộ Dung…Tôi chỉ hát ba câu này thôi, lời đằng sau không biết”.
Ba câu này là đủ rồi, là phần cao nhất của cả bài hát.
Mộ Dung Tiêu nhắm mắt lại gật nhẹ đầu, sau đó vỗ tay. Tiếng vỗ tay của anh ta khiến thời gian vốn dừng lại bỗng bắt đầu chuyển động, trên khán đài cũng vang lên tràng vỗ tay điên cuồng.
Dark Fringe không hề hồi hộp trở thành quán quân của “Kỷ sáng thế”, sắp chính thức debut.
Cuối cùng khi ba vị giám khảo tổng kết, Mộ Dung Tiêu mở miệng nói: “Lần này mẹ cậu không đến xem cậu biểu diễn khá là đáng tiếc, chờ tới lúc thu single mới, có thể bảo mẹ cậu tới xem”.
“Cảm ơn thầy Mộ Dung, tôi sẽ…thỏa mãn lòng tò mò của thầy”
Mộ Dung Tiêu và Lâm Thâm cứ đối mặt như vậy một lúc lâu, đoán chừng chương trình phát sóng sẽ lại có một CP mới.
Chỉ có Viên Thiển tê dại cả da đầu, anh và mẫu thân đại nhân của Lâm Thâm không có nửa xu quan hệ à nha!
Sau đó lại quay bù mấy cảnh, kỳ cuối cùng của Kỷ sáng thế rốt cuộc kết thúc ghi hình.
Trong tay Viên Thiển vẫn còn cầm chai nước suối kia, anh chợt có hơi tò mò, nó bỏ bao nhiêu muối?
Anh mở nắp chai ra, uống một ngụm.
Ớ, không mặn mà.
Nông phu sơn tuyền hơi ngọt?
Viên Thiển lại uống một ngụm, hương vị nước suối rất bình thường mà!
Mặn chỗ nào? Chát chỗ nào?
“Ranh con súc sinh——“
Viên Thiển tức sùi bọt mép, đi tới phòng nghỉ của Dark Fringe: “Thằng ranh con súc sinh đâu rồi!”
“A?”
“Ơ?”
“Hả?”
Trương Tử Thiên, Ngô Vân và Tony đều mơ màng nhìn về phía Viên Thiển.
“Tôi hỏi, cái thằng ranh súc sinh Lâm Thâm kia đâu?”
“Phòng vệ sinh”. Trương Tử Thiên không chút do dự chỉ hướng.
Đại ca Viên ơi, anh nhất định phải đánh cái thằng súc sinh kia đến mẹ đẻ nó cũng không nhận ra! Tôi xem trọng anh đó!
“Tử Thiên nè, sếp Viên tức giận lắm! Anh ấy sẽ không đánh nhau với Lâm Thâm chứ?” Ngô Vân hơi lo lắng nói.
“Yên tâm đi. Bọn họ không đánh nhau đâu, tuyệt đối tương thân tương ái”. Trương Tử Thiên còn không hiểu Lâm Thâm sao?
Hắn nhíu mày hay cười lạnh, là muốn gây sự hay là trị người, Trương Tử Thiên đều biết rõ.
Viên Thiển hùng hổ vọt vào phòng vệ sinh, lúc này Lâm Thâm đang rửa tay.
“Cậu nói rõ cho tôi, đây là cái gì? Hả? Đây là cái gì? Cái này mặn chỗ nào?”
Lâm Thâm bị Viên Thiển túm qua, nhìn chai nước anh lắc kia.
“Anh uống rồi?” Lâm Thâm sấn tới bên tai Viên Thiển nói, “Tôi cũng uống, chúng ta hôn rồi hả?”
“Ranh con súc sinh nhà cậu cút ngay! Cậu cứ lấy sự quan tâm của người khác cho mình ra đùa nghịch như vậy hả? Cậu ở đó ca hát, tôi ở phía dưới căng thẳng muốn chết sợ cậu mất giọng, cậu thì hay rồi”
“Tôi là ranh con súc sinh, tôi là ranh con súc sinh. Ấy, tôi là ranh con, vậy anh không phải là lão già súc sinh sao?”
Lâm Thâm lấy chai nước từ trong tay Viên Thiển, sau đó hai tay nắm ở eo anh, dùng súc ấn vào lồng ngực mình.
Viên Thiển suýt nữa đụng ngực vào, anh lập tức dùng tay chống vai đối phương.
“Xéo đi, cậu bỏ tay ra cho tôi!”
“Tôi sẽ không thế nữa. Thầy chủ nhiệm Viên, ba ba Viên…anh đừng giận mà! Tôi như vầy chẳng phải là muốn anh quan tâm tôi, lo cho tôi ư? Đừng giận mà ba ba Viên…”
Viên Thiển cau mày nhìn Lâm Thâm, cứ cảm thấy cái giọng điệu vừa mềm mại vừa đáng thương này …không phù hợp với tính cách chỉ sợ thiên hạ không loạn của hắn!
Có người đi tới từ sau lưng Viên Thiển, tới trước bồn rửa tay.
Là Mộ Dung Tiêu.
Tại khoảnh khắc đó, Viên Thiển cảm thấy mình muốn chết thật.
Hệ thống tự động nhắc nhở: 50 điểm hóa giải tình cảnh xấu hổ.
Viên Thiển cười khẩy, có thể lấy 200 điểm, toàn bộ gia sản của anh, đổi thằng ranh súc sinh logout được không?
Sau khi ghi hình xong, Dark Fringe còn có lịch trình, Viên Thiển tháo thẻ công tác xuống, ném lại cho trợ lí nhỏ một mực trốn trong phòng thay đồ.
“Sếp Viên, anh không ăn khuya cùng đám A Thâm à?”
“Tôi sợ mình ở lại thêm một giây, sẽ muốn xẻo Lâm Thâm thành vịt quay Bắc Kinh mất”
Nói xong Viên Thiển đi luôn.
Đêm hôm khuya khoắt mười một giờ, Viên Thiển lái xe trên đường, vừa lái vừa chửi khẽ.
“Thằng nhóc khốn khiếp! Súc sinh! Bóp quả hồng mềm! Nếu cậu mà là con tôi, chưa sinh ra tôi đã bịt chết cậu rồi!”
Kết quả vừa mới lái được nửa đường, động cơ kêu một tiếng, bốc khói.
Viên Thiển phanh lại, xuống xe, mở cốp ra, sau đó dùng sức vuốt mặt một cái.
Họa vô đơn chí.
Lúc này, một chiếc xe màu đen lao vút dừng lại ở cạnh anh.
“Sao vậy?”
Là Mộ Dung Tiêu.
Xấu hổ ghê, tại sao lúc này lại đụng phải Mộ Dung Tiêu?
“A, thầy Mộ Dung đấy à…xe hỏng. Tôi đang gọi điện kêu công ty bảo hiểm tới”. Viên Thiển cười gượng nói.
Không ngờ Mộ Dung Tiêu vậy mà lại xuống xe, cởi áo vest ra, xắn tay áo sơ mi, dáng vẻ định giúp Viên Thiển sửa xe.
“Thầy Mộ Dung, không cần đâu, thật đấy! Bốc khói cả rồi!”
Trước đó Viên Thiển chưa từng quan sát Mộ Dung Tiêu cẩn thận, thấy anh ta lộ cẳng tay, rắn chắc có lực, có vẻ là thường xuyên tập thể dục.
“Đúng là không cứu nổi. Tôi đưa anh về nhé”
“Không…không cần đâu, bây giờ tôi gọi điện bảo lái xe của tôi tới đón…”
“Anh sợ cái gì? Sợ tôi thăm dò mẹ Lâm Thâm là ai? Sợ tôi hỏi chuyện tình gió trăng trước đây của anh hả?”
“Đâu có…đâu có…thầy Mộ Dung nào có hóng hớt”
“Tôi hóng hớt lắm đấy. Anh muốn tôi hóng hớt trên quốc lộ với anh, chờ paparazzi chụp được? Hay là lên xe tôi hóng hớt?”
Mộ Dung Tiêu lạnh nhạt hỏi lại.
“À ừm…vậy thì làm phiền thầy Mộ Dung”
Viên Thiển lên xe của Mộ Dung Tiêu, tiếng khóa cửa xe “Cạch” một tiếng khiến đầu Viên Thiển đau khủng khiếp.
“Lâm Thâm rất có thực lực, tôi sẽ cố gắng sáng tác single debut cho nhóm cậu ta”. Mộ Dung Tiêu nói bằng giọng điệu giải quyết việc chung.
“Cảm ơn. Tôi tin khả năng chuyên nghiệp của thầy Mộ Dung”
“Anh rất cố gắng vì nhóm cậu ấy”
“Chắc thầy Mộ Dung không biết, tuy bọn họ do Hoàng Thế Hoành quản lý, nhưng mà…tên nhóm là tôi đặt. Có tình cảm”
“Ừm”
“Ờm… Lâm Thâm không phải…”
“Thật ra sếp Viên trông cũng không tệ lắm”. Mộ Dung Tiêu nói.
“Hả?”
“Thế nên, Lâm Thâm mới có thể lớn lên đẹp trai vậy chứ”
“Không phải! Lâm Thâm không phải con trai tôi! Mộ Dung Tiêu, anh ngẫm lại xem, nếu Lâm Thâm là con tôi, vậy chẳng phải tôi còn chưa dậy thì đã có con rồi sao?”
“Vậy à”. Vẻ mặt của Mộ Dung Tiêu chẳng hề nhìn ra vui buồn.
“Thằng nhóc vô lại đó nói bậy đấy, nói tóm lại là anh đừng tin cậu ta”
“Viên Thiển, anh biết bởi vì Hạ Ny mua thủy quân bảo tôi thích đàn ông, nên paparazzi mới để mắt tới tôi chứ?” Mộ Dung Tiêu hỏi.
“Biết…biết…”
“Sau đó paparazzi làm phiền bạn trai cũ của tôi, khiến cho cuộc sống của cậu ấy nát bét, cậu ấy liền chia tay tôi xuất ngoại du học”
“Tôi…tôi rất lấy làm tiếc”
Còn lâu tôi mới tiếc, đó chẳng phải đều là thiết lập của game ư?
“Khi ấy, Hạ Ny vẫn do anh quản lý”
“Tôi rất xin lỗi lúc ấy không ràng buộc hành vi của Hạ Ny”
Mộ Dung Tiêu muốn khởi binh hỏi tội rồi?
“Cho nên, anh không cảm thấy nên đền cho tôi một người bạn trai sao?”
Giọng nói của Mộ Dung Tiêu rất bình thản, nhưng lời nói lại hết sức bất ngờ.
“Hả? Cái này…cái này sao mà đền?”
Chú thích:
(1) Nghe bài hát ở , đoạn Lâm Thâm hát bắt đầu ở giây 0:35
Mộ Dung Tiêu vừa nói thế, tất cả mọi người ở hiện trường đều nhìn về phía Hạ Ny.
Viên Thiển đưa tay nhấn khóe mắt, nghĩ thầm, Hạ Ny cô phải nhịn cho tôi.
Nếu như không có khả năng hát live thì phải khiêm tốn biết sợ.
Hạ Ny cười lạnh vỗ tay, nhìn Mộ Dung Tiêu nói: “Thầy Mộ Dung Tiêu nói hay quá, tôi cũng không có kiến giải cao như vậy. Thầy Lý à, thầy nói xem?”
“À vâng đúng thế. Quan điểm của thầy Mộ Dung luôn rất đặc biệt mà”
Hạ Ny nói như thế đã vứt nồi cho Lý Hạo Chân, khiến khán giả ở hiện trường nghĩ người mà Mộ Dung Tiêu ám chỉ “không có khả năng khoe kỹ năng”, là Lý Hạo Chân.
Bởi vì vị Ca vương này hai ngày trước còn bị bóc phốt hát nhép ở concert, tuy sau đấy phía quan hệ công chúng bảo là về sau hát cổ họng không chịu nổi, để không làm khán giả ở hiện trường thất vọng mới phải hát nhép.
Lý Hạo Chân vừa ho vừa nói xin lỗi, bày tỏ sau này sẽ giảm bớt buổi concert, để mỗi buổi diễn đều đứng trước khán giả bằng trạng thái tốt nhất.
Tuy chuyện này bị anti fan của Lý Hạo Chân làm ầm ĩ một đợt, nhưng không nhịn được Lý Hạo Chân là phái thực lực thật, nền móng fan hâm mộ cũng vững chắc. Mặc dù là một vết nhơ, nhưng cũng không ảnh hưởng đến địa vị trong ngành của anh ta.
Viên Thiển thở dài, nghĩ bụng cái kiểu công kích nhau ném đá giấu tay này chắc là kịch bản ha?
Có mâu thuẫn mới có chủ đề, có chủ đề mới có nhiệt độ mà!
Lúc này, di động của Viên Thiển trong túi rung một cái, mở ra xem là “Rừng Sâu Thấy Hươu” gửi Wechat: Tôi muốn uống nước.
Viên Thiển chậc một tiếng, reply một chữ: Cút.
Ai mà ngờ Wechat tiếp theo của hắn lại là: Có người cho tôi một chai nước mặn chát, tôi khó chịu.
Viên Thiển chấn động, vội vàng tới hậu cần của tổ ghi hình xin mấy chai nước suối, chạy tới nơi đám Lâm Thâm lúc trước nhận phỏng vấn.
Chỉ thấy Lâm Thâm cầm một chai nước suối, đứng ở một bên.
Trương Tử Thiên và Ngô Vân đang hết sức hồi hộp nói chuyện với các nhân viên.
Tình hình ở hậu trường thật ra cũng sẽ được chiếu trên mười mấy cái màn hình lớn ở sân khấu trong thời gian thực, để khán giả thấy trạng thái hiện tại của nhóm mình thích.
Nhưng Viên Thiển chẳng hề hay biết.
Anh cầm hai chai nước suối đi tới trước mặt Lâm Thâm, đưa cho hắn, khẩn trương hỏi: “Sao rồi? Có cần tôi mang nước đi kiểm tra không?”
Nếu như trong nước không chỉ có muối vậy thì không ổn.
“Không sao, chỉ là rất mặn thôi. Cũng chỉ có mấy trò xiếc này, nghiêm trọng nữa bọn chúng không dám đâu”
Lâm Thâm vặn nắp chai, lại đưa cho Viên Thiển: “Tay có nước, trơn”.
“Cậu khỏe lắm cơ mà? Còn không mở nổi?”
Ngoài miệng mặc dù nói thế nhưng Viên Thiển vẫn mở chai nước giúp Lâm Thâm.
Lâm Thâm nhận lấy thì tu lấy tu để, xem ra là bị mặn đến bỏng lưỡi.
Dòng nước xuôi theo cằm hắn sắp chảy vào trong cổ, Viên Thiển rút giấy ăn vội vã thấm cho hắn.
“Cậu chậm tí đi! Trôi mất lớp trang điểm giờ!”
Hôm nay Viên Thiển không mặc vest thắt cà vạt, mà là quần thường và áo phông to rộng rãi, cả người nhìn như trẻ ra mười tuổi.
Mà trước đó khi Viên Thiển đăng video xin lỗi Mộ Dung Tiêu, mặc vest nghiêm cẩn, ngay cả tóc tai cũng đặc biệt bảo thư ký sửa sang lại cho anh, làm quả đầu vuốt ngược chín chắn chững chạc.
Cho nên cứ thế mà lên hình, vẫn chẳng có ai nhận ra anh.
“Ù uôi…hâm mộ trợ lý của Lâm Thâm quá đi! Có thể đưa ảnh chai nước, cho ảnh uống, còn có thể lau cằm ảnh…”
“Anh trai trợ lý của Lâm Thâm nhà tui còn chu đáo lắm luôn á, ha ha!”
Uống xong nước, Viên Thiển còn mang chai nhựa đi, trước khi đi còn nói: “Cậu uống nước suối làm gì! Phải uống lười ươi nhiều vào!”
“Có phải là còn cẩu kỷ ngâm trong bình giữ nhiệt không hả lão cán bộ?”
Lâm Thâm rất không khách khí túm thẻ công tác của Viên Thiển từ phía sau. Viên Thiển ghìm lại, không hài lòng quay đầu nói: “Không được quậy nữa!”
Lâm Thâm giơ hai tay lên, tỏ vẻ đầu hàng. Viên Thiển quay đầu đi tiếp, hắn lại sờ đầu Viên Thiển một cái.
“Cậu còn quậy!”
Tức khắc, trên khán đài lại tỏa ra bong bóng hồng phấn.
“Anh Lâm Thâm và trợ lý tình thương tình mến quá!”
“Dịu dàng quá cơ, bình thường lúc hát lạnh lùng thế mà lại trêu anh trợ lý chứ!”
“Chu choe lắm ấy! Anh trợ lý tên gì thế? Cảm giác cứ như CP tiểu trợ lý và đại minh tinh vậy!”
“Đúng đó, tui có thể viết ra mười nghìn chữ lận!”
Nhưng mà sắc mặt của Mộ Dung Tiêu trên ghế giám khảo thì càng ngày càng lạnh.
Hạ Ny lại nhân cơ hội chọc anh, ném hết kịch bản qua một bên.
“Thầy Mộ Dung, nãy thầy nhìn thấy gì thế? Sao mà biểu cảm như thể thấy vợ…người yêu ngoại tình vậy nè”
Đúng vậy, Mộ Dung Tiêu không thể nào có vợ được!
MC khóc không ra nước mắt, bọn họ cảm thấy về sau mà còn chung sân khấu với Mộ Dung Tiêu và Hạ Ny nữa, nhất định phải lấy thù lao gấp đôi!
Cũng may Lý Hạo Chân phản ứng nhanh, nói: “Người yêu của thầy Mộ Dung vĩnh viễn không ngoại tình. Bởi vì người thầy ấy yêu tha thiết, chỉ có âm nhạc thôi!”
Hiện trường lập tức vang lên một tràng vỗ tay.
Cuộc tranh tài giữa sáu nhóm khác cũng kết thúc, không thể không nói quan hệ “cắt chẳng đứt, gỡ càng rối” giữa ba vị giám khảo tuyệt đối là điểm sáng lớn!
Ngoài sáng đâm chọc trong tối mỉa mai, còn ngoắt ngoéo lằng nhằng hơn cả phim quan hệ mẹ chồng nàng dâu xu hướng hiện thực lúc tám giờ.
Đám Lâm Thâm sắp ra sân, trong tay Viên Thiển vẫn còn cầm chai nước suối mặn chết người kia.
“Ê này, cậu không sao thật chứ?”
Lâm Thâm cười, nghiêng người sang ôm Viên Thiển một cái, ghé vào lỗ tai anh nói: “Muốn thử một lần xem đầu lưỡi tôi mặn, hay ngọt không?”
Viên Thiển còn chưa kịp đẩy hắn ra, thằng nhóc vô lại này đã quay người đi.
Đây rốt cuộc là nhân cách vặn vẹo hay là thiếu giáo dục, Lâm Thâm vốn lạnh lùng cao ngạo sao lại biến thành cái dạng này rồi?
Dark Fringe vừa xuất hiện, khán giả hiện trường đã thét chói tai.
Tiếng nhạc vang lên, bắt đầu là một câu giọng trầm.
Trương Tử Thiên và Ngô Vân biểu hiện cũng không tệ, giọng đầy có độ dày, không lệch âm.
Mà giọng Lâm Thâm cất lên, sự đặc biệt của nó, giống như đêm lạnh xâm lấn, nháy mắt nắm toàn trường trong tay.
Đừng giấu lưỡi dao trong vỏ
Đừng che đậy khát vọng vào đêm mưa
Đừng vờ mê hoặc như dài lâu…
Thật ra Viên Thiển không nghe ra phần lớn ca từ là gì, chỉ cảm thấy bọn họ rất nguy hiểm, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể xé mở đêm tối, giải phóng khát vọng của mình, một ngụm nuốt hết tất cả những ai ngưỡng vọng họ.
Bài hát này rất mượt mà, phần trữ tình cực kỳ rung động lòng người, tựa như dã thú hoành hành ngang ngược trong cánh đồng hoang vu, bỗng thu lại hơi thở, kiềm chế dã tính.
Nhìn nó đánh hơi được mùi của con mồi, trên thực tế nó đã sa vào khát vọng muốn mà chẳng được.
Trong cảm giác mạnh mẽ mơ hồ để lộ ra sự quyến rũ mê hoặc. Người nghe không hiểu sao mà lòng ngứa ran, nhưng hết lần này tới lần khác không sao gãi tới được.
Khi phần mãnh liệt nhất của bài hát tới, tiếng hát của Trương Tử Thiên và Ngô Vân càng lúc càng vang dội, mà nốt cao của Lâm Thâm trực tiếp dẫn cảm xúc của tất cả mọi người ở hiện trường tới đỉnh cao.
Bên trong bóng tối ảm đạm, một tia sáng như sao băng bốc cháy lao tới mặt đất, mọi thứ đột nhiên sáng rực.
Viên Thiển ngây ra đó, lực tác động giữa nốt cao của Lâm Thâm khác tính bộc phá của nhóm Alpha, có độ dày lại có lực, tựa như thác nước chảy xiết, nháy mắt nhấn chìm cả sa mạc khô cằn rộng lớn.
Loại từ tính đó từ màng nhĩ đến đại não đều bị chinh phục.
Ca vương Lý Hạo Chân ngẩn ra, ngay cả Hạ Ny cao ngạo bắt bẻ đều bị hấp dẫn.
Lại càng chẳng cần phải nói đến khán giả hiện trường, ngay cả khi bài hát kết thúc, im lặng hai giây, tiếp đó là tiếng hò hét điên cuồng đợt sau cao hơn đợt trước.
Nhân viên ở hiện trường mất tròn năm phút mới khiến cho khán giả kích động bình tĩnh lại.
Viên Thiển cúi đầu xuống cười, chỉ cần lỗ tai chưa điếc, đều biết Dark Fringe tuyệt đối là quán quân.
Hai MC sắp khen ba người Lâm Thâm lên tận trời.
Tiếp đó lại tới phần đánh giá.
Phát biểu đầu tiên vẫn là Hạ Ny.
“Đây đúng là một màn biểu diễn không gì sánh bằng…Năng lực trình diễn cực mạnh, hoàn hảo tới nỗi tôi không tìm ra được khuyết điểm nào luôn! Bao giờ các bạn debut? Tôi đã là fan của các bạn rồi! Chờ đến khi tôi mở concert nhất định phải mời các bạn làm khách vip!”
Hạ Ny hiếm thấy lộ ra dáng vẻ fangirl, cô nàng vốn đông fan, anti cũng nhiều. Trước đó công ty còn muốn để khi Dark Fringe debut cọ nhiệt của Hạ Ny, nhưng lại lo fan Hạ Ny không vui, Hạ Ny đen vạ lây Dark Fringe đen cùng.
Nhưng chính bản thân Hạ Ny ở hiện trường nói mình thích Dark Fringe, điều này khiến Viên Thiển lo ngược lại. Chờ chương trình phát sóng phỏng chừng sẽ có người nói Hạ Ny cọ nhiệt của Dark Fringe.
Tiếp theo là Lý Hạo Chân, anh ta trước sau như một vẫn biết nói chuyện.
“Vốn là tôi muốn nghiêm khắc một chút, bắt bẻ một chút, tìm khuyết điểm của các bạn, nhưng mà tức quá ——vậy mà chẳng tìm được! Đáng giận hơn là, Hạ Ny đã mời các bạn tới buổi concert của cô ấy rồi, vậy tôi thì làm sao đây?”
Lý Hạo Chân bày tỏ rất chân thành, khán giả không thể nhịn được cười.
“Các bạn chắc chắn sẽ tỏa sáng rực rỡ, tôi rất chờ mong biểu hiện sau này của các bạn”
Đến lượt Mộ Dung Tiêu, toàn trường im ắng, ngay cả tiếng tay nâng camera cũng trở nên rõ ràng.
Nếu như ánh mắt của khán giả ở hiện trường mà cụ tượng hóa được, Mộ Dung Tiêu đã bị đè nát rồi.
Nhưng anh ta vẫn thẳng lưng như trước, trên mặt không hề có biểu cảm dư thừa, mọi người đều say mình anh tỉnh.
Viên Thiển hơi căng thẳng, bất kể khán giả có thích đám Lâm Thâm nhiều thế nào, cái mà đánh giá của Mộ Dung Tiêu ảnh hưởng chính là dư luận trong nghề.
“Bạn tên Lâm Thâm phải không?” Mộ Dung Tiêu mở miệng hỏi.
Ánh mắt của mọi người đều hướng về Lâm Thâm, suy đoán, rốt cuộc là bởi Lâm Thâm hấp dẫn sự chú ý của Mộ Dung Tiêu, hay là Mộ Dung Tiêu muốn làm khó hắn?
“Đúng thế”. Lâm Thâm trả lời rất thản nhiên.
“Nuôi được một đứa con xuất sắc như bạn cũng chẳng dễ dàng gì. Mẹ bạn có ở hiện trường không?” Mộ Dung Tiêu lại hỏi.
Khán giả rốt cuộc thở phào, đại thần Mộ Dung tán thưởng Lâm Thâm!
Nhưng mà Viên Thiển lại giữ chặt thẻ công tác, trên lưng toát một lớp mồ hôi lạnh.
Đang yên đang lành đi hỏi mẹ Lâm Thâm…Còn không phải là bởi cái lời nói đùa của tên khốn Lâm Thâm ư!
Mộ Dung Tiêu ơi là Mộ Dung Tiêu, anh dầu gì cũng là người từng trải đời, sao lại có thể tưởng lời Lâm Thâm là thật được chứ?
“Mẹ tôi không có ở đây”
“Ồ, vậy cô ấy làm gì?”
Mọi người đều tưởng Mộ Dung Tiêu muốn bồi dưỡng Lâm Thâm, trước khi đào tạo muốn biết rõ tình huống của hắn.
“Giáo viên cấp hai”
“À…” Mộ Dung Tiêu như có điều suy nghĩ.
Khóe môi Lâm Thâm hơi lún xuống, Viên Thiển nhìn ra thằng nhóc này đang cười đểu.
Mộ Dung Tiêu nghĩ thầm, được lắm Viên Thiển, ai cũng không tha, kể cả giáo viên cấp hai của mình?
“Thầy Mộ Dung? Thầy Mộ Dung?” MC thấy Mộ Dung suy nghĩ sắp gần một phút, mở miệng nhắc nhở.
“À, tôi đang nghĩ, stylist của tôi là fan Lâm Thâm, cô ấy miêu tả high note của Lâm Thâm trong trẻo tinh khiết, giống như gió trên núi tuyết”
Mộ Dung Tiêu vừa dứt lời, khán giả lại xôn xao.
Viên Thiển tóm lấy thẻ công tác, anh bất ngờ giật mình bởi mới nãy, lúc Mộ Dung Tiêu nói câu đó cứ nhìn anh suốt!
Xong đời, có phải thằng cha này muốn khen ai đâu…Tuyệt đối là muốn gây sự!
“Nên là Lâm Thâm, bạn có thể hát thử «Everest» (1) cho tôi nghe không?”
Mộ Dung Tiêu vừa nói xong, đạo diễn đã hung hãn sờ mặt mình ——cuối cùng cũng tới, cuối cùng cũng tới! Phần không theo kịch bản cuối cùng cũng tới rồi!
Khán giả nghị luận sôi nổi.
“Mộ Dung Tiêu rốt cuộc là thử thách Lâm Thâm hay là làm khó cậu ấy thế?”
“Không đến mức làm khó chứ? Chắc là thấy Lâm Thâm có tiềm năng, muốn tìm hiểu thực lực của anh ấy thôi?”
“«Everest» tông cao như thế…có mấy ai hát lên nổi?”
“Lý Hạo Chân và Hạ Ny giúp chữa cháy lẹ lẹ đi! Còn MC là năm xu mời tới hả?”
Trong tiếng nghị luận của khán giả sau lưng, Lý Hạo Chân vội vã hòa giải: “Tuổi Lâm Thâm không lớn lắm, chắc là chưa nghe «Everest» bao giờ, không thì thầy Mộ Dung đổi một bài đơn giản hơn, trẻ em mười mấy tuổi từng nghe để kiểm tra cậu ấy?”
“Hẳn là cậu đã nghe «Everest» rồi, không thì cậu dạy Lâm Thâm đi?” Mộ Dung Tiêu mở miệng nói.
“Ờ thì…” Lý Hạo Chân không ngờ mình chỉ muốn giảng hòa mà lại dẫn họa lên người.
“Hay là, cô Hạ Ny hát song ca với Lâm Thâm nhé? Khỏi phải chờ đến concert của cô đã có thể chung sân khấu”
“Anh…”
Hạ Ny hát «Everest», này không phải là bại lộ nhược điểm của mình ư?
Lý Hạo Chân và Hạ Ny giờ đây hận Mộ Dung Tiêu muốn chết.
Nhưng mà Mộ Dung Tiêu bình tĩnh sừng sững. Viên Thiển có thể ở trong lòng lồng tiếng cho anh ta: Cứ thích dáng vẻ muốn tôi chết lại không thể cắn tôi của mấy người đấy.
MC cũng cảm thấy hôm nay Mộ Dung Tiêu không dễ chọc, muốn chữa cháy, thế nhưng mà thần thiếp không làm được!
“Được thôi, tôi hát”. Lâm Thâm mở miệng nói.
Sau hai giây im lặng, trên khán đài vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
Tất cả mọi người vỗ tay cho dũng khí của Lâm Thâm.
Lâm Thâm nhận lấy mic, nhìn vào hai mắt Mộ Dung Tiêu. Hắn như một kẻ phản nghịch nhìn về phía cái gọi là quyền uy, không có một chút do dự thấp thỏm.
“Everest —— Everest —— Everest ——“
Không chỉ Viên Thiển sững người ra mà tất cả mọi người ở hiện trường đều trợn tròn mắt. Đạo diễn thân kinh bách chiến quên mất điều khiển ghi hình hiện trường, micro trong tay MC tí thì rơi xuống, biểu cảm trên mặt Lý Hạo Chân và Hạ Ny rất là đặc sắc.
Tiếng hát của Lâm Thâm không có bất luận âm nhạc nào tô điểm, trong trẻo xa xăm, tựa như một làn gió tới từ đỉnh sông băng, kéo lấy linh hồn lao vun vút qua cánh đồng tuyết, không gì có thể ngăn cản hắn.
Hắn chỉ hát mấy câu thì bỗng dừng lại.
Tất cả mọi người nhìn hắn, Lâm Thâm lại nói với Mộ Dung Tiêu: “Xin lỗi thầy Mộ Dung…Tôi chỉ hát ba câu này thôi, lời đằng sau không biết”.
Ba câu này là đủ rồi, là phần cao nhất của cả bài hát.
Mộ Dung Tiêu nhắm mắt lại gật nhẹ đầu, sau đó vỗ tay. Tiếng vỗ tay của anh ta khiến thời gian vốn dừng lại bỗng bắt đầu chuyển động, trên khán đài cũng vang lên tràng vỗ tay điên cuồng.
Dark Fringe không hề hồi hộp trở thành quán quân của “Kỷ sáng thế”, sắp chính thức debut.
Cuối cùng khi ba vị giám khảo tổng kết, Mộ Dung Tiêu mở miệng nói: “Lần này mẹ cậu không đến xem cậu biểu diễn khá là đáng tiếc, chờ tới lúc thu single mới, có thể bảo mẹ cậu tới xem”.
“Cảm ơn thầy Mộ Dung, tôi sẽ…thỏa mãn lòng tò mò của thầy”
Mộ Dung Tiêu và Lâm Thâm cứ đối mặt như vậy một lúc lâu, đoán chừng chương trình phát sóng sẽ lại có một CP mới.
Chỉ có Viên Thiển tê dại cả da đầu, anh và mẫu thân đại nhân của Lâm Thâm không có nửa xu quan hệ à nha!
Sau đó lại quay bù mấy cảnh, kỳ cuối cùng của Kỷ sáng thế rốt cuộc kết thúc ghi hình.
Trong tay Viên Thiển vẫn còn cầm chai nước suối kia, anh chợt có hơi tò mò, nó bỏ bao nhiêu muối?
Anh mở nắp chai ra, uống một ngụm.
Ớ, không mặn mà.
Nông phu sơn tuyền hơi ngọt?
Viên Thiển lại uống một ngụm, hương vị nước suối rất bình thường mà!
Mặn chỗ nào? Chát chỗ nào?
“Ranh con súc sinh——“
Viên Thiển tức sùi bọt mép, đi tới phòng nghỉ của Dark Fringe: “Thằng ranh con súc sinh đâu rồi!”
“A?”
“Ơ?”
“Hả?”
Trương Tử Thiên, Ngô Vân và Tony đều mơ màng nhìn về phía Viên Thiển.
“Tôi hỏi, cái thằng ranh súc sinh Lâm Thâm kia đâu?”
“Phòng vệ sinh”. Trương Tử Thiên không chút do dự chỉ hướng.
Đại ca Viên ơi, anh nhất định phải đánh cái thằng súc sinh kia đến mẹ đẻ nó cũng không nhận ra! Tôi xem trọng anh đó!
“Tử Thiên nè, sếp Viên tức giận lắm! Anh ấy sẽ không đánh nhau với Lâm Thâm chứ?” Ngô Vân hơi lo lắng nói.
“Yên tâm đi. Bọn họ không đánh nhau đâu, tuyệt đối tương thân tương ái”. Trương Tử Thiên còn không hiểu Lâm Thâm sao?
Hắn nhíu mày hay cười lạnh, là muốn gây sự hay là trị người, Trương Tử Thiên đều biết rõ.
Viên Thiển hùng hổ vọt vào phòng vệ sinh, lúc này Lâm Thâm đang rửa tay.
“Cậu nói rõ cho tôi, đây là cái gì? Hả? Đây là cái gì? Cái này mặn chỗ nào?”
Lâm Thâm bị Viên Thiển túm qua, nhìn chai nước anh lắc kia.
“Anh uống rồi?” Lâm Thâm sấn tới bên tai Viên Thiển nói, “Tôi cũng uống, chúng ta hôn rồi hả?”
“Ranh con súc sinh nhà cậu cút ngay! Cậu cứ lấy sự quan tâm của người khác cho mình ra đùa nghịch như vậy hả? Cậu ở đó ca hát, tôi ở phía dưới căng thẳng muốn chết sợ cậu mất giọng, cậu thì hay rồi”
“Tôi là ranh con súc sinh, tôi là ranh con súc sinh. Ấy, tôi là ranh con, vậy anh không phải là lão già súc sinh sao?”
Lâm Thâm lấy chai nước từ trong tay Viên Thiển, sau đó hai tay nắm ở eo anh, dùng súc ấn vào lồng ngực mình.
Viên Thiển suýt nữa đụng ngực vào, anh lập tức dùng tay chống vai đối phương.
“Xéo đi, cậu bỏ tay ra cho tôi!”
“Tôi sẽ không thế nữa. Thầy chủ nhiệm Viên, ba ba Viên…anh đừng giận mà! Tôi như vầy chẳng phải là muốn anh quan tâm tôi, lo cho tôi ư? Đừng giận mà ba ba Viên…”
Viên Thiển cau mày nhìn Lâm Thâm, cứ cảm thấy cái giọng điệu vừa mềm mại vừa đáng thương này …không phù hợp với tính cách chỉ sợ thiên hạ không loạn của hắn!
Có người đi tới từ sau lưng Viên Thiển, tới trước bồn rửa tay.
Là Mộ Dung Tiêu.
Tại khoảnh khắc đó, Viên Thiển cảm thấy mình muốn chết thật.
Hệ thống tự động nhắc nhở: 50 điểm hóa giải tình cảnh xấu hổ.
Viên Thiển cười khẩy, có thể lấy 200 điểm, toàn bộ gia sản của anh, đổi thằng ranh súc sinh logout được không?
Sau khi ghi hình xong, Dark Fringe còn có lịch trình, Viên Thiển tháo thẻ công tác xuống, ném lại cho trợ lí nhỏ một mực trốn trong phòng thay đồ.
“Sếp Viên, anh không ăn khuya cùng đám A Thâm à?”
“Tôi sợ mình ở lại thêm một giây, sẽ muốn xẻo Lâm Thâm thành vịt quay Bắc Kinh mất”
Nói xong Viên Thiển đi luôn.
Đêm hôm khuya khoắt mười một giờ, Viên Thiển lái xe trên đường, vừa lái vừa chửi khẽ.
“Thằng nhóc khốn khiếp! Súc sinh! Bóp quả hồng mềm! Nếu cậu mà là con tôi, chưa sinh ra tôi đã bịt chết cậu rồi!”
Kết quả vừa mới lái được nửa đường, động cơ kêu một tiếng, bốc khói.
Viên Thiển phanh lại, xuống xe, mở cốp ra, sau đó dùng sức vuốt mặt một cái.
Họa vô đơn chí.
Lúc này, một chiếc xe màu đen lao vút dừng lại ở cạnh anh.
“Sao vậy?”
Là Mộ Dung Tiêu.
Xấu hổ ghê, tại sao lúc này lại đụng phải Mộ Dung Tiêu?
“A, thầy Mộ Dung đấy à…xe hỏng. Tôi đang gọi điện kêu công ty bảo hiểm tới”. Viên Thiển cười gượng nói.
Không ngờ Mộ Dung Tiêu vậy mà lại xuống xe, cởi áo vest ra, xắn tay áo sơ mi, dáng vẻ định giúp Viên Thiển sửa xe.
“Thầy Mộ Dung, không cần đâu, thật đấy! Bốc khói cả rồi!”
Trước đó Viên Thiển chưa từng quan sát Mộ Dung Tiêu cẩn thận, thấy anh ta lộ cẳng tay, rắn chắc có lực, có vẻ là thường xuyên tập thể dục.
“Đúng là không cứu nổi. Tôi đưa anh về nhé”
“Không…không cần đâu, bây giờ tôi gọi điện bảo lái xe của tôi tới đón…”
“Anh sợ cái gì? Sợ tôi thăm dò mẹ Lâm Thâm là ai? Sợ tôi hỏi chuyện tình gió trăng trước đây của anh hả?”
“Đâu có…đâu có…thầy Mộ Dung nào có hóng hớt”
“Tôi hóng hớt lắm đấy. Anh muốn tôi hóng hớt trên quốc lộ với anh, chờ paparazzi chụp được? Hay là lên xe tôi hóng hớt?”
Mộ Dung Tiêu lạnh nhạt hỏi lại.
“À ừm…vậy thì làm phiền thầy Mộ Dung”
Viên Thiển lên xe của Mộ Dung Tiêu, tiếng khóa cửa xe “Cạch” một tiếng khiến đầu Viên Thiển đau khủng khiếp.
“Lâm Thâm rất có thực lực, tôi sẽ cố gắng sáng tác single debut cho nhóm cậu ta”. Mộ Dung Tiêu nói bằng giọng điệu giải quyết việc chung.
“Cảm ơn. Tôi tin khả năng chuyên nghiệp của thầy Mộ Dung”
“Anh rất cố gắng vì nhóm cậu ấy”
“Chắc thầy Mộ Dung không biết, tuy bọn họ do Hoàng Thế Hoành quản lý, nhưng mà…tên nhóm là tôi đặt. Có tình cảm”
“Ừm”
“Ờm… Lâm Thâm không phải…”
“Thật ra sếp Viên trông cũng không tệ lắm”. Mộ Dung Tiêu nói.
“Hả?”
“Thế nên, Lâm Thâm mới có thể lớn lên đẹp trai vậy chứ”
“Không phải! Lâm Thâm không phải con trai tôi! Mộ Dung Tiêu, anh ngẫm lại xem, nếu Lâm Thâm là con tôi, vậy chẳng phải tôi còn chưa dậy thì đã có con rồi sao?”
“Vậy à”. Vẻ mặt của Mộ Dung Tiêu chẳng hề nhìn ra vui buồn.
“Thằng nhóc vô lại đó nói bậy đấy, nói tóm lại là anh đừng tin cậu ta”
“Viên Thiển, anh biết bởi vì Hạ Ny mua thủy quân bảo tôi thích đàn ông, nên paparazzi mới để mắt tới tôi chứ?” Mộ Dung Tiêu hỏi.
“Biết…biết…”
“Sau đó paparazzi làm phiền bạn trai cũ của tôi, khiến cho cuộc sống của cậu ấy nát bét, cậu ấy liền chia tay tôi xuất ngoại du học”
“Tôi…tôi rất lấy làm tiếc”
Còn lâu tôi mới tiếc, đó chẳng phải đều là thiết lập của game ư?
“Khi ấy, Hạ Ny vẫn do anh quản lý”
“Tôi rất xin lỗi lúc ấy không ràng buộc hành vi của Hạ Ny”
Mộ Dung Tiêu muốn khởi binh hỏi tội rồi?
“Cho nên, anh không cảm thấy nên đền cho tôi một người bạn trai sao?”
Giọng nói của Mộ Dung Tiêu rất bình thản, nhưng lời nói lại hết sức bất ngờ.
“Hả? Cái này…cái này sao mà đền?”
Chú thích:
(1) Nghe bài hát ở , đoạn Lâm Thâm hát bắt đầu ở giây 0:35
/62
|