Chân Viên Thiển đau râm ran.
“Anh căng thẳng thế làm gì, coi như bị tôi đánh gãy chân ở đây thì cũng chả đau thật”. Lâm Thâm cười khẽ.
Giọng nói của hắn vốn có từ tính, vào lúc này vang vọng bên tai Viên Thiển, cảm giác trái tim bị gãi ngứa ngáy lại tới.
“Vả lại tôi cũng không nỡ”. Giọng hắn rất nhẹ, giống như đang dỗ dành người ta.
Viên Thiển chợt nhận ra, ờ, đúng ha, bị bỏng thuốc lá một tí cũng chẳng đau mấy, đánh gãy chân cũng thế nhỉ… Quan trọng là lần nào thằng nhóc này hù mình cũng đều tràn đầy khí thế.
“Cậu cứ hù dọa tôi, uy hiếp tôi như thế, rốt cuộc là vì sao?” Viên Thiển hỏi.
“Bởi vì tôi muốn biết, đến mức độ thế nào anh sẽ không chịu đựng nổi tôi nữa”
“Cậu vầy là ỷ lại được chiều mà kiêu, một ngày nào đó tôi sẽ tẩn cậu”. Viên Thiển cắn răng, ngón tay chọt một cái lên ngực Lâm Thâm.
“Viên Thiển, tiền đề của ỷ lại được chiều mà kiêu là…anh chiều tôi. Nếu có một ngày như vậy, anh thật sự muốn đánh tôi…anh cứ đánh tôi thật mạnh là được, đừng tùy tiện rời đi”
“Lâm Thâm?”
Nháy mắt ấy, Viên Thiển thấy được sự đau đớn từ trong mắt Lâm Thâm. Chắc chắn hắn đã trải qua rất nhiều lần biệt ly, nên mới có thể dùng cách trông thì tùy hứng nhưng thật ra là thăm dò để xác định…hắn sẽ không đánh mất những gì mình có.
“Viên Thiển, về sau anh mềm lòng với tôi là được rồi”. Lâm Thâm nói rất chân thành.
“Hả?”
“Không phải tất cả những người tới nói chuyện với anh, đều là người tốt. Cũng không phải tất cả những ai cần anh giúp đỡ, đều là kẻ yếu”
Viên Thiển căng thẳng, anh chơi nhân vật giám đốc quá lâu, suýt nữa thì quên hết đạo lý đã biết từ sớm.
“Sự mềm lòng của anh cho tôi là được, tôi sẽ trân trọng hơn bất cứ ai”
Nói xong, Lâm Thâm cúi đầu, nhìn vào mắt Viên Thiển một lúc lâu, quay người rời khỏi nhà anh.
Bóng lưng của hắn so với lúc ban đầu anh gặp, bờ vai dường như rộng hơn, cũng chín chắn hơn.
Mấy ngày sau đó, Viên Thiển chưa từng thấy Lâm Thâm, chỉ nghe nói hắn không chịu nhận một quảng cáo rượu vang, ầm ĩ không vui với Hoàng Thế Hoành.
Đó là một nhãn hiệu siêu thị rượu vang, thường xuyên ký quay quảng cáo với một số ngôi sao đông fan có xu thế hot nhưng chưa đạt tới đỉnh cao.
Phong cách quảng cáo luôn đi theo lối kiều diễm, thành phim cũng có hiệu quả tương đối cao.
Lần này, chính là quay cảnh Lâm Thâm say rượu ngã xuống giường, còn có một sao nữ trẻ đông fan khác quay chung với hắn.
Hoàng Thế Hoành nói: “Lâm Thâm, cậu cũng chả phải con gái, già mồm cái gì! Kêu cậu quay quảng cáo rượu chứ có kêu cậu uống hết đâu!”
Lâm Thâm đáp lại lạnh tanh: “Không phải ai muốn nhìn tôi cởi sạch nằm trên giường cũng được, đã thế rượu vang của cái nhãn hiệu này trước đó còn bị đồn có vấn đề ở quá trình sản xuất”
Sau đó hắn cúi đầu, tiếp tục chơi điện thoại.
Hoàng Thế Hoành bị thái độ không thèm đếm xỉa của hắn đốp chát nổ phổi: “Bị đồn có vấn đề cũng chưa chắc có vấn đề! Đồn cậu thích Viên Thiển, chẳng lẽ cậu lại thích thật à!”
Lâm Thâm ngước mắt lên lạnh nhạt nói: “Đúng rồi đấy, tôi thích anh ấy thật mà. Thích muốn sống muốn chết. Ông kêu Viên Thiển tới, gì tôi cũng quay”.
“Cậu… Cậu…”
Hoàng Thế Hoành nghĩ bụng đâu thể lần nào cũng tìm Viên Thiển được! Cũng chẳng biết Viên Thiển dùng cách gì khiến Lâm Thâm nghe lời như vậy.
Chờ Hoàng Thế Hoành đi rồi, Trương Tử Thiên co lại thành con chim cút ở một bên mở miệng bảo: “Mày lấy Viên Thiển chọc giám đốc Hoàng làm gì! Châm ngòi quan hệ giữa các giám đốc là tệ lắm đấy!”
Lâm Thâm lại giơ tay lên nhìn lòng bàn tay mình: “Con người kỳ quái thế đấy… Lúc tao nói đùa thì bị dọa đến đờ ra. Đến khi tao nói thật lại cảm thấy tao đang đùa”
“A Thâm…”
“Đã tới lúc vặt sạch lông chồn rồi”
“Tốt! Tao chờ ngày này lâu lắm rồi”
Trương Tử Thiên cười rất vui vẻ.
Tin đồn Lâm Thâm và giám đốc Hoàng Thế Hoành bất hòa lên trang nhất, rất nhiều người đều đoán Hoàng Thế Hoành muốn đóng băng Lâm Thâm.
Đây chính là Lâm Thâm, hắn trông thì tùy hứng, nhưng lại liều chết đứng trên điểm mấu chốt của mình, chuyện không thể làm, lấy gì ép hắn, hắn cũng không làm.
Nhìn đầu đề Lâm Thâm và Hoàng Thế Hoành bất hòa, Viên Thiển vẫn có tí ti kiêu ngạo. Chí ít thằng nhóc này sẽ không bị lợi ích trước mắt tùy tiện cám dỗ.
Thứ nhất cái nhãn hiệu rượu vang này cũng không cao cấp. Thứ hai tin đồn chất lượng xấu vẫn chưa hoàn toàn làm sáng tỏ, rõ ràng là mượn độ nổi tiếng của Lâm Thâm để dời sự chất vấn của công chúng đối với chất lượng của họ.
Chắc là phí quảng cáo rất cao nên Hoàng Thế Hoành mới gấp rút như vậy.
Viên Thiển cười ha hả, chỉ cần có lợi, Hoàng Thế Hoành làm sao có thể đóng băng Lâm Thâm được.
Thời gian Viên Thiển dưỡng lão vẫn tiếp diễn, mà Dark Fringe như mặt trời ban trưa, đã đè bẹp tất cả ngôi sao hot một tuần liên tiếp, thậm chí còn nhận được lời mời đóng phim thần tượng.
Hoàng Thế Hoành cười không ngậm mồm vào được, còn không quên gọi điện cho Viên Thiển để khoe khoang, chẳng có vẻ gì là vẫn đang giận Lâm Thâm.
Viên Thiển cười nhẹ chúc mừng đối phương, mặc dù ở trong lòng mắng mười nghìn câu “Chồn”, nhưng lại vui mừng cho Lâm Thâm.
“Giám đốc Hoàng, tôi biết nhóm nổi nên anh vui, nhưng mà vẫn nên hoạch định một con đường lâu dài cho họ. Nếu thật sự muốn cho họ đóng phim truyền hình, thì nên tìm giáo viên chuyên môn để đào tạo. Đỡ biến thành flop phòng vé”. Viên Thiển chân thành hy vọng Lâm Thâm tốt, mặc dù đề nghị của anh hơn nửa sẽ không được tiếp thu.
“Ầy, anh biết chú lúc nào cũng phòng ngừa chu đáo, nhưng bọn họ còn trẻ mà, cứ tạo thiện cảm với công chúng trước đã!”
“Ừ, nhóm của anh, vẫn là anh làm chủ”. Viên Thiển nói.
“Chú cứ yên tâm đi, anh nghe ngóng rồi, cái điều tra tạm thời cách chức gì đó của chú chỉ là đưa đẩy cho xong chuyện thôi. Chú và Mộ Dung Tiêu chẳng phải cũng tốt hơn sao? Rất nhanh là chú về lại thôi! Nhưng mà chắc Thời Đại Vàng Châm này đó của chú, khó lấy lại từ chỗ thằng chó Lương Thu Vũ lắm!”
Anh và Mộ Dung Tiêu trong sạch mà…nhảy vào formalin cũng chả rửa sạch.
“Không sao”
“Thế thì…tối nay anh còn có một bữa tiệc rất quan trọng, không tán phét với chú nữa! Gặp lại sau nhé!”
“Ừ, gặp lại sau”
Viên Thiển quẳng cái điện thoại đi, sau đó chạy một tiếng trên máy chạy bộ, điện thoại của anh lại vang lên.
“Nay mình hot phết nhể, được bao nhiêu người gọi điện cho”
Tiện tay giật cái khăn lông khoác trên cổ, Viên Thiển cầm di động lên xem, vậy mà là điện thoại của Mộ Dung Tiêu!
Nghe, hay là không nghe?
Đi thẳng ngồi ngay (1), sao mà không dám nghe!
“Alo, sao thầy Mộ Dung lại gọi cho tôi thế?”
“Viên Thiển, có chuyện nên tôi mới điện cho anh, có người trong ekip của tôi nghe được tin, chưa chắc đã đúng”
Viên Thiển cũng nghiêm túc.
“Thầy Mộ Dung cũng để ý tin đồn hả?”
“Tôi không giỡn với anh. Tuy anh khăng khăng phủ nhận Lâm Thâm là con mình, nhưng cái đức hạnh này của anh, khó nói lắm”
“…Tôi tưởng cái trò đùa con cái đã qua rồi chứ…” Viên Thiển rất bất đắc dĩ.
“Anh nghe cho kỹ đây, tôi chỉ nói một lần thôi. Quanh anh không có ai chứ?” Giọng Mộ Dung vừa thấp vừa trầm, điều này làm Viên Thiển cảm thấy có lẽ là việc hệ trọng thật.
“Anh nói đi, xung quanh tôi không có ai”. Viên Thiển nói.
“Tối nay Hoàng Thế Hoành ăn cơm với một quản lý của Đế Thần Records, mấy người Lâm Thâm chắc là sẽ đi cùng. Hoàng Thế Hoành muốn Lâm Thâm ở chung với một nghệ sĩ nữ của Đế Thần, tên Cố Manh để xào nấu CP”
“Đây không phải chuyện rất bình thưởng hả…”
Đã thế Cố Manh còn rất hot.
“Anh biết cái quảng cáo rượu vang kia chứ, chính là Cố Manh một khóc hai nháo ba thắt cổ nhất quyết phải quay với Lâm Thâm đấy. Lâm Thâm từ chối, còn bảo muốn quay thì gọi anh tới, cậu ta quay với anh”
Viên Thiển đờ ra, quay cái gì cơ? Ai muốn quay chung với cái thằng nhóc phá phách đó!
“Tôi cảm thấy cái này cũng chẳng có gì…”
Quảng cáo rượu thôi mà, nhiều lắm là hai người nằm trên giường gì gì đó, nhưng mà Lâm Thâm vẫn còn nhỏ tuổi, không thích hợp.
“Cho nên đêm nay Hoàng Thế Hoành định chuốc say Lâm Thâm, để Lâm Thâm dưới tình huống không biết quay xong cái quảng cáo này với Cố Manh”
“Gã cũng lo lắng lắm chứ! Chất lượng rượu cũng bị đồn có vấn đề mà!”
“Thế thì tiền kí hợp đồng quảng cáo không nhỏ”. Mộ Dung Tiêu nhắc nhở.
Viên Thiển hiểu, Hoàng Thế Hoành sốt ruột cày điểm chứ sao! Nghệ sĩ gã phụ trách kiếm được phí đại diện đắt đỏ cho công ty, điểm game khẳng định tăng dần dần.
“Trọng điểm là…”
“Hả? Nói lâu thế mà vẫn chưa tới trọng điểm?”
“Rồi okay, tôi cúp máy đây”
“Đừng đừng đừng! Thầy Mộ Dung, xin mời thầy nói trọng điểm!”
Viên Thiển căn bản không ngờ Mộ Dung Tiêu sẽ nói với mình cặn kẽ như vậy… Sao cảm giác bên dưới vẻ ngoài nghiêm túc của Mộ Dung Tiêu là khát vọng bà tám sâu sắc nhỉ?
“Thế lực của bạn trai Cố Manh rất lớn. Hoàng Thế Hoành dự định đang quay giữa chừng thì báo cho bạn trai Cố Manh, để gã hiểu lầm Lâm Thâm và Cố Manh bên nhau, lợi dụng bạn trai Cố Manh dạy dỗ Lâm Thâm”
Viên Thiển nghe xong, lòng nguội lạnh.
Lâm Thâm từ chối quay quảng cáo rượu, Hoàng Thế Hoành quả nhiên muốn nhổ cái gai này!
Đã thế còn mượn tay bạn trai Cố Manh, nếu như Lâm Thâm bị đánh hay là bị làm sao, thì có cớ bảo quảng cáo thất bại, vẫn là phía Cố Manh bồi thường tiền!
Bàn tính này của Hoàng Thế Hoành quá tinh ranh!
“Không phải anh xót Lâm Thâm lắm hả, tôi không hiểu anh giao cậu ta vào tay Hoàng Thế Hoành làm cái gì?”
Ý là con mình mình nâng.
“Tôi xót Lâm Thâm? Cậu ta khiến tôi đau đầu muốn chết mà còn…”
Nhưng Mộ Dung Tiêu đã cúp điện thoại trước, ý là không nghe anh giải thích.
Viên Thiển liếc nhìn đồng hồ, đã bốn giờ chiều.
Nếu như anh lao tới bữa tiệc, mang Lâm Thâm đi, anh đắc tội Hoàng Thế Hoành và quản lý cấp cao của Đế Thần cũng chẳng sao. Nhưng mà Hoàng Thế Hoành chắc chắn vẫn sẽ tiếp tục có ý đồ với Lâm Thâm.
Rất có thể chính là thẳng tay đóng băng.
Anh nhất định phải một đòn trúng ngay, khiến Hoàng Thế Hoành từ đây không ngóc đầu lên được.
Đây còn là lần đầu tiên Viên Thiển định xử lý người chơi nào đó trong game.
Anh nhớ tới đêm hôm đó, Lâm Thâm từng nói với anh, sự mềm lòng của anh cho tôi là được, tôi sẽ trân trọng hơn bất cứ ai.
Giờ phút này anh chợt nhận ra, trong trò chơi này, anh không có bất kỳ đồng đội nào, chỉ có Lâm Thâm, chưa bao giờ nghĩ đến việc mưu tính anh.
“Hệ thống, tao muốn dùng điểm đổi cách giải quyết nguy cơ lần này!”
Hệ thống nhắc nhở: Giải quyết nguy cơ lần này, cần sử dụng 500 điểm để đổi.
Viên Thiển choáng váng, 500 điểm? Toàn bộ gia sản của anh mới có 200 điểm thôi!
“Có thể vay không?”
Hệ thống đáp: Không thể.
“Cút đi”
Viên Thiển dùng tay vuốt đỉnh đầu mình vô số lần.
Đây chỉ là một trò chơi thôi, cũng chẳng phải hiện thực.
Cho nên có xảy ra cái gì thật cũng không có khả năng ảnh hưởng tới Lâm Thâm.
Lâm Thâm nhìn cái đúng là người chơi, mà còn tuyệt đối là cái loại con ông cháu cha tùy hứng. Hắn chắc chắn có rất nhiều điểm tích lũy, không biết chừng có thể giải quyết vấn đề này cho bản thân ấy chứ!
Nhưng nhỡ không thì sao?
Nhỡ hắn ở trong hiện thực rất kiêu ngạo, nhưng trong game lại bị người ta tạo thành bóng ma tâm lý thì sao?
Game này là cái quần què gì đây? Sao có thể để người chơi bày cái trò tâm cơ này chứ? Quang minh chính đại cày nhiệm vụ không được hả!
Anh muốn khiếu nại!
Chuyện cho tới bây giờ, than vãn chẳng có bất kỳ tác dụng gì.
Nhất định phải giải quyết vấn đề.
Đức hạnh của cái thằng chó Hoàng Thế Hoành này, có ý đồ với Lâm Thâm, hôm nay bố sẽ cho mày logout!
Viên Thiển lấy thuốc lá 555 của mình, đốt một điếu, yên lặng hút.
Mấy đời quản lý của anh minh tranh ám đấu, chưa ăn thịt heo, cũng từng thấy heo chạy.
Chú thích:
(1) Nguyên văn Hành đắc chính, tọa đắc đoan “行得正, 坐得端”: nghĩa hẹp là đi đường người phải thẳng, lúc ngồi phải ngay ngắn. Nghĩa rộng là phải cư xử quang minh lỗi lạc, phải chính trực, không làm việc trái lương tâm, không theo bàng môn tà đạo
“Anh căng thẳng thế làm gì, coi như bị tôi đánh gãy chân ở đây thì cũng chả đau thật”. Lâm Thâm cười khẽ.
Giọng nói của hắn vốn có từ tính, vào lúc này vang vọng bên tai Viên Thiển, cảm giác trái tim bị gãi ngứa ngáy lại tới.
“Vả lại tôi cũng không nỡ”. Giọng hắn rất nhẹ, giống như đang dỗ dành người ta.
Viên Thiển chợt nhận ra, ờ, đúng ha, bị bỏng thuốc lá một tí cũng chẳng đau mấy, đánh gãy chân cũng thế nhỉ… Quan trọng là lần nào thằng nhóc này hù mình cũng đều tràn đầy khí thế.
“Cậu cứ hù dọa tôi, uy hiếp tôi như thế, rốt cuộc là vì sao?” Viên Thiển hỏi.
“Bởi vì tôi muốn biết, đến mức độ thế nào anh sẽ không chịu đựng nổi tôi nữa”
“Cậu vầy là ỷ lại được chiều mà kiêu, một ngày nào đó tôi sẽ tẩn cậu”. Viên Thiển cắn răng, ngón tay chọt một cái lên ngực Lâm Thâm.
“Viên Thiển, tiền đề của ỷ lại được chiều mà kiêu là…anh chiều tôi. Nếu có một ngày như vậy, anh thật sự muốn đánh tôi…anh cứ đánh tôi thật mạnh là được, đừng tùy tiện rời đi”
“Lâm Thâm?”
Nháy mắt ấy, Viên Thiển thấy được sự đau đớn từ trong mắt Lâm Thâm. Chắc chắn hắn đã trải qua rất nhiều lần biệt ly, nên mới có thể dùng cách trông thì tùy hứng nhưng thật ra là thăm dò để xác định…hắn sẽ không đánh mất những gì mình có.
“Viên Thiển, về sau anh mềm lòng với tôi là được rồi”. Lâm Thâm nói rất chân thành.
“Hả?”
“Không phải tất cả những người tới nói chuyện với anh, đều là người tốt. Cũng không phải tất cả những ai cần anh giúp đỡ, đều là kẻ yếu”
Viên Thiển căng thẳng, anh chơi nhân vật giám đốc quá lâu, suýt nữa thì quên hết đạo lý đã biết từ sớm.
“Sự mềm lòng của anh cho tôi là được, tôi sẽ trân trọng hơn bất cứ ai”
Nói xong, Lâm Thâm cúi đầu, nhìn vào mắt Viên Thiển một lúc lâu, quay người rời khỏi nhà anh.
Bóng lưng của hắn so với lúc ban đầu anh gặp, bờ vai dường như rộng hơn, cũng chín chắn hơn.
Mấy ngày sau đó, Viên Thiển chưa từng thấy Lâm Thâm, chỉ nghe nói hắn không chịu nhận một quảng cáo rượu vang, ầm ĩ không vui với Hoàng Thế Hoành.
Đó là một nhãn hiệu siêu thị rượu vang, thường xuyên ký quay quảng cáo với một số ngôi sao đông fan có xu thế hot nhưng chưa đạt tới đỉnh cao.
Phong cách quảng cáo luôn đi theo lối kiều diễm, thành phim cũng có hiệu quả tương đối cao.
Lần này, chính là quay cảnh Lâm Thâm say rượu ngã xuống giường, còn có một sao nữ trẻ đông fan khác quay chung với hắn.
Hoàng Thế Hoành nói: “Lâm Thâm, cậu cũng chả phải con gái, già mồm cái gì! Kêu cậu quay quảng cáo rượu chứ có kêu cậu uống hết đâu!”
Lâm Thâm đáp lại lạnh tanh: “Không phải ai muốn nhìn tôi cởi sạch nằm trên giường cũng được, đã thế rượu vang của cái nhãn hiệu này trước đó còn bị đồn có vấn đề ở quá trình sản xuất”
Sau đó hắn cúi đầu, tiếp tục chơi điện thoại.
Hoàng Thế Hoành bị thái độ không thèm đếm xỉa của hắn đốp chát nổ phổi: “Bị đồn có vấn đề cũng chưa chắc có vấn đề! Đồn cậu thích Viên Thiển, chẳng lẽ cậu lại thích thật à!”
Lâm Thâm ngước mắt lên lạnh nhạt nói: “Đúng rồi đấy, tôi thích anh ấy thật mà. Thích muốn sống muốn chết. Ông kêu Viên Thiển tới, gì tôi cũng quay”.
“Cậu… Cậu…”
Hoàng Thế Hoành nghĩ bụng đâu thể lần nào cũng tìm Viên Thiển được! Cũng chẳng biết Viên Thiển dùng cách gì khiến Lâm Thâm nghe lời như vậy.
Chờ Hoàng Thế Hoành đi rồi, Trương Tử Thiên co lại thành con chim cút ở một bên mở miệng bảo: “Mày lấy Viên Thiển chọc giám đốc Hoàng làm gì! Châm ngòi quan hệ giữa các giám đốc là tệ lắm đấy!”
Lâm Thâm lại giơ tay lên nhìn lòng bàn tay mình: “Con người kỳ quái thế đấy… Lúc tao nói đùa thì bị dọa đến đờ ra. Đến khi tao nói thật lại cảm thấy tao đang đùa”
“A Thâm…”
“Đã tới lúc vặt sạch lông chồn rồi”
“Tốt! Tao chờ ngày này lâu lắm rồi”
Trương Tử Thiên cười rất vui vẻ.
Tin đồn Lâm Thâm và giám đốc Hoàng Thế Hoành bất hòa lên trang nhất, rất nhiều người đều đoán Hoàng Thế Hoành muốn đóng băng Lâm Thâm.
Đây chính là Lâm Thâm, hắn trông thì tùy hứng, nhưng lại liều chết đứng trên điểm mấu chốt của mình, chuyện không thể làm, lấy gì ép hắn, hắn cũng không làm.
Nhìn đầu đề Lâm Thâm và Hoàng Thế Hoành bất hòa, Viên Thiển vẫn có tí ti kiêu ngạo. Chí ít thằng nhóc này sẽ không bị lợi ích trước mắt tùy tiện cám dỗ.
Thứ nhất cái nhãn hiệu rượu vang này cũng không cao cấp. Thứ hai tin đồn chất lượng xấu vẫn chưa hoàn toàn làm sáng tỏ, rõ ràng là mượn độ nổi tiếng của Lâm Thâm để dời sự chất vấn của công chúng đối với chất lượng của họ.
Chắc là phí quảng cáo rất cao nên Hoàng Thế Hoành mới gấp rút như vậy.
Viên Thiển cười ha hả, chỉ cần có lợi, Hoàng Thế Hoành làm sao có thể đóng băng Lâm Thâm được.
Thời gian Viên Thiển dưỡng lão vẫn tiếp diễn, mà Dark Fringe như mặt trời ban trưa, đã đè bẹp tất cả ngôi sao hot một tuần liên tiếp, thậm chí còn nhận được lời mời đóng phim thần tượng.
Hoàng Thế Hoành cười không ngậm mồm vào được, còn không quên gọi điện cho Viên Thiển để khoe khoang, chẳng có vẻ gì là vẫn đang giận Lâm Thâm.
Viên Thiển cười nhẹ chúc mừng đối phương, mặc dù ở trong lòng mắng mười nghìn câu “Chồn”, nhưng lại vui mừng cho Lâm Thâm.
“Giám đốc Hoàng, tôi biết nhóm nổi nên anh vui, nhưng mà vẫn nên hoạch định một con đường lâu dài cho họ. Nếu thật sự muốn cho họ đóng phim truyền hình, thì nên tìm giáo viên chuyên môn để đào tạo. Đỡ biến thành flop phòng vé”. Viên Thiển chân thành hy vọng Lâm Thâm tốt, mặc dù đề nghị của anh hơn nửa sẽ không được tiếp thu.
“Ầy, anh biết chú lúc nào cũng phòng ngừa chu đáo, nhưng bọn họ còn trẻ mà, cứ tạo thiện cảm với công chúng trước đã!”
“Ừ, nhóm của anh, vẫn là anh làm chủ”. Viên Thiển nói.
“Chú cứ yên tâm đi, anh nghe ngóng rồi, cái điều tra tạm thời cách chức gì đó của chú chỉ là đưa đẩy cho xong chuyện thôi. Chú và Mộ Dung Tiêu chẳng phải cũng tốt hơn sao? Rất nhanh là chú về lại thôi! Nhưng mà chắc Thời Đại Vàng Châm này đó của chú, khó lấy lại từ chỗ thằng chó Lương Thu Vũ lắm!”
Anh và Mộ Dung Tiêu trong sạch mà…nhảy vào formalin cũng chả rửa sạch.
“Không sao”
“Thế thì…tối nay anh còn có một bữa tiệc rất quan trọng, không tán phét với chú nữa! Gặp lại sau nhé!”
“Ừ, gặp lại sau”
Viên Thiển quẳng cái điện thoại đi, sau đó chạy một tiếng trên máy chạy bộ, điện thoại của anh lại vang lên.
“Nay mình hot phết nhể, được bao nhiêu người gọi điện cho”
Tiện tay giật cái khăn lông khoác trên cổ, Viên Thiển cầm di động lên xem, vậy mà là điện thoại của Mộ Dung Tiêu!
Nghe, hay là không nghe?
Đi thẳng ngồi ngay (1), sao mà không dám nghe!
“Alo, sao thầy Mộ Dung lại gọi cho tôi thế?”
“Viên Thiển, có chuyện nên tôi mới điện cho anh, có người trong ekip của tôi nghe được tin, chưa chắc đã đúng”
Viên Thiển cũng nghiêm túc.
“Thầy Mộ Dung cũng để ý tin đồn hả?”
“Tôi không giỡn với anh. Tuy anh khăng khăng phủ nhận Lâm Thâm là con mình, nhưng cái đức hạnh này của anh, khó nói lắm”
“…Tôi tưởng cái trò đùa con cái đã qua rồi chứ…” Viên Thiển rất bất đắc dĩ.
“Anh nghe cho kỹ đây, tôi chỉ nói một lần thôi. Quanh anh không có ai chứ?” Giọng Mộ Dung vừa thấp vừa trầm, điều này làm Viên Thiển cảm thấy có lẽ là việc hệ trọng thật.
“Anh nói đi, xung quanh tôi không có ai”. Viên Thiển nói.
“Tối nay Hoàng Thế Hoành ăn cơm với một quản lý của Đế Thần Records, mấy người Lâm Thâm chắc là sẽ đi cùng. Hoàng Thế Hoành muốn Lâm Thâm ở chung với một nghệ sĩ nữ của Đế Thần, tên Cố Manh để xào nấu CP”
“Đây không phải chuyện rất bình thưởng hả…”
Đã thế Cố Manh còn rất hot.
“Anh biết cái quảng cáo rượu vang kia chứ, chính là Cố Manh một khóc hai nháo ba thắt cổ nhất quyết phải quay với Lâm Thâm đấy. Lâm Thâm từ chối, còn bảo muốn quay thì gọi anh tới, cậu ta quay với anh”
Viên Thiển đờ ra, quay cái gì cơ? Ai muốn quay chung với cái thằng nhóc phá phách đó!
“Tôi cảm thấy cái này cũng chẳng có gì…”
Quảng cáo rượu thôi mà, nhiều lắm là hai người nằm trên giường gì gì đó, nhưng mà Lâm Thâm vẫn còn nhỏ tuổi, không thích hợp.
“Cho nên đêm nay Hoàng Thế Hoành định chuốc say Lâm Thâm, để Lâm Thâm dưới tình huống không biết quay xong cái quảng cáo này với Cố Manh”
“Gã cũng lo lắng lắm chứ! Chất lượng rượu cũng bị đồn có vấn đề mà!”
“Thế thì tiền kí hợp đồng quảng cáo không nhỏ”. Mộ Dung Tiêu nhắc nhở.
Viên Thiển hiểu, Hoàng Thế Hoành sốt ruột cày điểm chứ sao! Nghệ sĩ gã phụ trách kiếm được phí đại diện đắt đỏ cho công ty, điểm game khẳng định tăng dần dần.
“Trọng điểm là…”
“Hả? Nói lâu thế mà vẫn chưa tới trọng điểm?”
“Rồi okay, tôi cúp máy đây”
“Đừng đừng đừng! Thầy Mộ Dung, xin mời thầy nói trọng điểm!”
Viên Thiển căn bản không ngờ Mộ Dung Tiêu sẽ nói với mình cặn kẽ như vậy… Sao cảm giác bên dưới vẻ ngoài nghiêm túc của Mộ Dung Tiêu là khát vọng bà tám sâu sắc nhỉ?
“Thế lực của bạn trai Cố Manh rất lớn. Hoàng Thế Hoành dự định đang quay giữa chừng thì báo cho bạn trai Cố Manh, để gã hiểu lầm Lâm Thâm và Cố Manh bên nhau, lợi dụng bạn trai Cố Manh dạy dỗ Lâm Thâm”
Viên Thiển nghe xong, lòng nguội lạnh.
Lâm Thâm từ chối quay quảng cáo rượu, Hoàng Thế Hoành quả nhiên muốn nhổ cái gai này!
Đã thế còn mượn tay bạn trai Cố Manh, nếu như Lâm Thâm bị đánh hay là bị làm sao, thì có cớ bảo quảng cáo thất bại, vẫn là phía Cố Manh bồi thường tiền!
Bàn tính này của Hoàng Thế Hoành quá tinh ranh!
“Không phải anh xót Lâm Thâm lắm hả, tôi không hiểu anh giao cậu ta vào tay Hoàng Thế Hoành làm cái gì?”
Ý là con mình mình nâng.
“Tôi xót Lâm Thâm? Cậu ta khiến tôi đau đầu muốn chết mà còn…”
Nhưng Mộ Dung Tiêu đã cúp điện thoại trước, ý là không nghe anh giải thích.
Viên Thiển liếc nhìn đồng hồ, đã bốn giờ chiều.
Nếu như anh lao tới bữa tiệc, mang Lâm Thâm đi, anh đắc tội Hoàng Thế Hoành và quản lý cấp cao của Đế Thần cũng chẳng sao. Nhưng mà Hoàng Thế Hoành chắc chắn vẫn sẽ tiếp tục có ý đồ với Lâm Thâm.
Rất có thể chính là thẳng tay đóng băng.
Anh nhất định phải một đòn trúng ngay, khiến Hoàng Thế Hoành từ đây không ngóc đầu lên được.
Đây còn là lần đầu tiên Viên Thiển định xử lý người chơi nào đó trong game.
Anh nhớ tới đêm hôm đó, Lâm Thâm từng nói với anh, sự mềm lòng của anh cho tôi là được, tôi sẽ trân trọng hơn bất cứ ai.
Giờ phút này anh chợt nhận ra, trong trò chơi này, anh không có bất kỳ đồng đội nào, chỉ có Lâm Thâm, chưa bao giờ nghĩ đến việc mưu tính anh.
“Hệ thống, tao muốn dùng điểm đổi cách giải quyết nguy cơ lần này!”
Hệ thống nhắc nhở: Giải quyết nguy cơ lần này, cần sử dụng 500 điểm để đổi.
Viên Thiển choáng váng, 500 điểm? Toàn bộ gia sản của anh mới có 200 điểm thôi!
“Có thể vay không?”
Hệ thống đáp: Không thể.
“Cút đi”
Viên Thiển dùng tay vuốt đỉnh đầu mình vô số lần.
Đây chỉ là một trò chơi thôi, cũng chẳng phải hiện thực.
Cho nên có xảy ra cái gì thật cũng không có khả năng ảnh hưởng tới Lâm Thâm.
Lâm Thâm nhìn cái đúng là người chơi, mà còn tuyệt đối là cái loại con ông cháu cha tùy hứng. Hắn chắc chắn có rất nhiều điểm tích lũy, không biết chừng có thể giải quyết vấn đề này cho bản thân ấy chứ!
Nhưng nhỡ không thì sao?
Nhỡ hắn ở trong hiện thực rất kiêu ngạo, nhưng trong game lại bị người ta tạo thành bóng ma tâm lý thì sao?
Game này là cái quần què gì đây? Sao có thể để người chơi bày cái trò tâm cơ này chứ? Quang minh chính đại cày nhiệm vụ không được hả!
Anh muốn khiếu nại!
Chuyện cho tới bây giờ, than vãn chẳng có bất kỳ tác dụng gì.
Nhất định phải giải quyết vấn đề.
Đức hạnh của cái thằng chó Hoàng Thế Hoành này, có ý đồ với Lâm Thâm, hôm nay bố sẽ cho mày logout!
Viên Thiển lấy thuốc lá 555 của mình, đốt một điếu, yên lặng hút.
Mấy đời quản lý của anh minh tranh ám đấu, chưa ăn thịt heo, cũng từng thấy heo chạy.
Chú thích:
(1) Nguyên văn Hành đắc chính, tọa đắc đoan “行得正, 坐得端”: nghĩa hẹp là đi đường người phải thẳng, lúc ngồi phải ngay ngắn. Nghĩa rộng là phải cư xử quang minh lỗi lạc, phải chính trực, không làm việc trái lương tâm, không theo bàng môn tà đạo
/62
|