*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ê… A Thâm, A Thâm!” Trương Tử Thiên vội vàng ra ngoài cùng.
Quả nhiên, ở trong phòng khách đã thấy Viên Thiển tới cùng Amanda, còn mang theo đồ ăn.
“Cao quy linh (1)?” Mộ Dung Tiêu nhìn thạch đen trong hộp nhựa, ấn đường vốn giãn ra lại chau vào.
“Đúng vậy đó. Cơn tức trong mắt thầy Mộ Dung sắp phun ra rồi, vẫn chưa ăn chút cao quy linh hạ hỏa à?” Giọng Lâm Thâm vang lên.
Chắc là do ở trong phòng thu cả một buổi sáng, giọng của hắn hơi khàn, còn trầm hơn ngày thường.
Mặc dù những người khác nghe vào tai không có gì khác biệt, nhưng Viên Thiển rất nhạy bén đã hiểu.
Càng biếng nhác và hờ hững hơn.
“Cậu còn không biết xấu hổ mà nói nữa”. Mộ Dung Tiêu cúi người, cầm lên một hộp nhựa nhỏ, mở nắp ra chỉ ăn một miếng rồi để xuống.
Viên Thiển cười: “Anh không rưới đồ lên, đắng là phải rồi”.
Anh ngồi xuống, mở một hộp nhỏ đựng mật ong và sữa đặc, rưới lên trên cao quy linh, sau đó nói với Mộ Dung Tiêu: “Anh thử lại xem”.
Mộ Dung Tiêu ngồi xuống, lại ăn một miếng, sau đó gật nhẹ đầu: “Quả thật ăn ngon hơn”.
“Cái màu trắng sữa này, trông có giống thứ gì đó sền sệt khiến lòng người vui vẻ không…”
Lông mày Mộ Dung Tiêu lại nhíu vào, Viên Thiển trợn mắt nhìn sang: “Cậu lại nói bậy bạ gì đấy!”
“Tôi nói bậy bạ gì cơ. Màu trắng sữa, sền sệt, bởi vì hàm lượng đường cao nên khiến cho lòng người vui vẻ, không phải sữa đặc à?” Lâm Thâm nhìn Viên Thiển bằng ánh mắt vô tội.
“… Tôi tới thăm cậu đúng là sai lầm”
Viên Thiển tưởng tên nhóc vô lại này sẽ tranh cãi tiếp, không ngờ ở ngay trước mặt Mộ Dung Tiêu, hắn lại ngồi xuống bàn đối diện Viên Thiển, cười nhìn anh.
Nhan sắc của thằng nhóc vô lại đúng là rất cao, quan trọng nhất là trong nụ cười không có tà tính như trước, nhiều hơn mấy phần…chín chắn?
Với cả thằng nhóc vô lại cũng không ý thức được chân mình dài, hoàn toàn xâm phạm không gian của Viên Thiển, khiến hai cái đùi của Viên Thiển chỉ cần hơi khép lại chút thôi sẽ đụng vào đầu gối của hắn.
Hết lần này đến lần khác thằng ranh này còn cố ý giạng sang hai bên, dựa hẳn vào Viên Thiển.
“Cậu bị sao thế? Thích ngồi vào bàn như vậy hả?”
“Địa bàn của tôi bị thầy Mộ Dung chiếm rồi”
Viên Thiển biết thằng nhãi này đang trêu mình, thế là nghiêng người sang, nâng một chân lên, muốn đi qua trước mặt Lâm Thâm.
“Cho cậu, cho cậu địa bàn đấy”
Ai ngờ chân Viên Thiển còn chưa chạm đất đã bị Lâm Thâm giữ lại mắt cá chân, kéo lên cao.
“Cậu làm gì thế!”
Cái góc độ phản nhân loại này, chân Viên Thiển sắp đứt mất rồi!
Hơn nữa còn ở ngay trước mặt Mộ Dung Tiêu!
“Để anh ngồi thoải mái hơn!”
“Viên Thiển!” Mộ Dung Tiêu nghiêng người sang muốn giúp anh.
Nhưng mà Lâm Thâm đã túm chân Viên Thiển về, chụp lấy mắt cá chân anh, đè chân anh ở bên cạnh mình.
“Như này không phải là được rồi ư”
Lâm Thâm mỉm cười.
“Ranh con ——”
“Nếu anh mà nhấc cái chân còn lại đạp tôi, biết sẽ như nào không?” Lâm Thâm cố ý cúi đầu xuống, nói nhỏ, “Biến thành ký hiệu McDonald M đấy”.
Viên Thiển chỉ đành phải khuất phục, rút cái chân lúc đầu muốn đạp người về.
Anh biết Lâm Thâm rõ quá mà, mấy chuyện khác người, thằng nhóc thối này nói được là làm được, không cần biết có đúng lúc đúng chỗ, chỉ biết càng quá đáng hơn.
“Lâm Thâm, quay về thu âm”. Giọng Mộ Dung Tiêu giảm một quãng tám.
Lâm Thâm vẫn không nhúc nhích, hắn nhìn Viên Thiển nói: “Thầy Mộ Dung bảo tôi hát không đủ nhập tâm ——không có chấp niệm kiềm chế mãnh liệt, cũng không hấp dẫn người nghe”.
“Hả, vậy…vậy thì cậu cố gắng nhập tâm đi!”
Viên Thiển thử rút cái chân bị đè xuống của mình về, Lâm Thâm lại ngồi ở đó không nhúc nhích, lưng Viên Thiển cũng sắp đổ mồ hôi ——mình già rồi ư? Sao sức lực lại cách xa thằng nhãi này vậy?
“Vậy bây giờ tôi điều chỉnh tốt cảm xúc, hát lại lần nữa cho thầy Mộ Dung Tiêu nghe. Thầy cảm thấy trạng thái của tôi đúng thì tôi trở lại phòng thu”
Rõ ràng là Lâm Thâm nói hát cho Mộ Dung Tiêu nghe, nhưng ánh mắt từ đầu tới cuối không hề rời khỏi người Viên Thiển.
Hắn chậm rãi nghiêng mặt qua, nhẹ nhàng tựa trên đầu gối Viên Thiển, giống như con mèo hoang cô độc, rõ ràng huyết thống cao quý ưu nhã kiêu ngạo lại bị vứt bỏ.
Viên Thiển chậm rãi thở một hơi, anh đang định nói “Đừng nghịch nữa” thì Lâm Thâm lại nhẹ nhàng hát lên.
“Vườn địa đàng hiu quạnh lắm, chỉ có Eva cùng quả táo, ta muốn thấy quang cảnh khác, lại thấy sứ giả của Satan đi tới…”
Giọng của hắn vốn mang theo một sự trong trẻo lạnh lẽo, giống như đang quanh quẩn trong cung điện trống trải, cô độc và mê man.
“Họ đều nói nó tới từ địa ngục… Đều nói nó ăn mòn lòng người… Nhưng ta lại lưu luyến sự chân thực của nó, nó ngọt ngào rủ rỉ, nó miêu tả thế gian phức tạp…”
Giọng Lâm Thâm vẫn trong trẻo như cũ, nhưng hết lần này tới lần khác, âm cuối ngỡ thật mà giả, như có như không, khiến Viên Thiển nghe mà tai nóng lên từng chút một.
Gò má Lâm Thâm tì trên đầu gối Viên Thiển, cánh tay hắn vừa vặn ôm ở trên, tay thì bỏ thõng ở phía trong Viên Thiển. Không biết có phải ảo giác không mà đầu ngón tay Lâm Thâm giống như đang vẽ nửa vòng tròn…
Viên Thiển cứng ngắc, không thể động đậy.
Sợ mình không cẩn thận chạm vào tay đối phương.
“Ta đưa quả táo cho Eva… Cùng nàng rời khỏi vườn địa đàng giả dối… Nhưng tại sao vậy tại sao, sứ giả của Satan không tới nữa… Ta nhớ sự mềm mại lạnh giá của nó, nó uốn lượn ngoằn ngoèo… Nhớ lời thì thầm của nó bên tai, và còn…”
Viên Thiển không khỏi nhớ tới dáng vẻ Lâm Thâm cuộn tròn chui vào lòng mình, dáng vẻ hắn bế anh lên còn cố ý cúi đầu xuống cười xấu xa, dáng vẻ hắn tới gần dùng ngữ điệu nghiêm túc nói “Anh theo tôi đi”…
Viên Thiển không kiểm soát nổi ngón chân mình cuộn lại, ngón tay vô thức bám chặt ghế sô pha.
“Cậu hát hay lắm, trạng thái của cậu rất tốt, đi thu âm đi… Tôi còn có việc!”
Viên Thiển dùng sức thu đầu gối mình về.
Anh xoay người đi qua giữa sô pha và bàn trà, kết quả vấp phải chân Mộ Dung Tiêu, suýt nữa ngã úp sấp trên người anh ta.
Quá thảm! Quá chật vật!
Nhưng mà Lâm Thâm lại đứng dậy, giữ lấy anh từ phía sau.
Cánh tay Mộ Dung Tiêu cũng duỗi cả ra rồi nhưng lại không đỡ được người.
Trái lại là Lâm Thâm ôm Viên Thiển lùi ra sau một bước dài.
“Cảm ơn!” Viên Thiển vội vàng bỏ tay Lâm Thâm ra, nhưng mà cái tay chụp lấy của đối phương mãi mà không nhúc nhích tí ti.
“Không phải là anh có cảm giác chứ?” Lâm Thâm vốn đã dựa sát vào anh, khi hắn nói chuyện giọng không lớn, nhưng lại trầm hơn lúc hát.
Viên Thiển cắn chặt răng hàm, chỉ cảm thấy dây thần kinh như bị đối phương ngậm trong miệng, nhẹ nhàng nghiền.
“Có giỏi thì cậu ôm thầy Mộ Dung Tiêu nói bậy đi!”
Mộ Dung Tiêu ở đối diện khựng lại, sau đó cúi đầu khụ một tiếng.
Lâm Thâm rốt cuộc buông anh ra, bước chân rời đi của Viên Thiển xem như vững vàng, nhưng vừa ra khỏi đã bước đi như bay, giày cao gót của Amanda kêu cộc cộc cộc cũng không theo kịp anh.
Chờ tới khi ra khỏi phòng thu, phía dưới bậc thang đúng lúc có mấy nhân viên đang hút thuốc.
“Mấy người nói xem, cái thằng Lâm Thâm bình thường trông lạnh lùng kiêu căng, tuổi không lớn lắm, trước mặt Mộ Dung Tiêu cũng có thể giữ được khí chất, hôm nay giám đốc của nó tới, nhoáng cái biết điều hẳn”
“Đúng đó, mới sáng ra Lâm Thâm đã cãi cọ với Mộ Dung Tiêu, coi như có gan! Cậu bảo nó ngoan ngoãn ở trước mặt giám đốc nhà mình, ngoan như thế nào?”
“Hình như ông giám đốc đó tức giận, Lâm Thâm liền vội vội vàng vàng ôm chân người ta, mời người ta về, ngoan ngoãn hát lại lần nữa theo yêu cầu của Mộ Dung Tiêu”
Amanda đang định khụ một tiếng thì Viên Thiển giơ tay lên, anh muốn nghe những người này đến cùng nói gì.
“Giám đốc của nó là Viên Thiển à? Chả phải trước đây Lâm Thâm đi theo Hoàng Thế Hoành ư? Có người bóc phốt bảo con chồn kia tính kế Lâm Thâm, còn từng lôi kéo Lâm Thâm đi tiếp rượu, Lâm Thâm không chịu, đâm dao gọt hoa quả xuống, tí nữa cắt đứt đường con cháu của con chồn đó!”
“Gan thế! Con chồn kia không trả đũa à? Lâm Thâm ở trên tay gã còn có thể debut sao?”
“Chính là Viên Thiển mất rất nhiều công sức giao thiệp, mới khiến cho Lâm Thâm có cơ hội. Lâm Thâm có thể không biết ơn Viên Thiển sao? Mà kể từ khi Dark Fringe giao vào tay Viên Thiển, Viên Thiển toàn tâm toàn ý cho họ tài nguyên, cũng đi tuyến đường cao sang quyền quý đẳng cấp hơn con chồn kia, nhảy vọt như tên lửa”
“Chậc chậc chậc, cậu nói thế…tôi đúng là cảm thấy ánh mắt Lâm Thâm nhìn sếp tổng nhà mình, giống như…”
“Tôi cũng nhìn thấy, giống như muốn ăn luôn con nhà người ta, sợ Viên Thiển vừa ý người khác vậy. Tranh giành tình cảm ấy mà!”
“Ha ha ha! Nhưng mà Lâm Thâm mất bố từ lâu, chắc cũng có tí tâm lý xx yêu yy chứ?”
“Biết đâu đấy! Ha ha ha!”
Amanda thấy vẻ mặt Viên Thiển khá là khó coi, nhưng Viên Thiển chẳng nói chẳng rằng, đi thẳng ra ngoài.
Mấy nhân viên hút thuốc kia nhìn thấy, tức khắc ngừng miệng, xấu hổ muốn chết.
“Giám đốc Viên, có cần tôi…”
“Không cần, chúng ta quản được miệng họ, không quản được miệng người trong thiên hạ”
Chờ tới khi lên xe, Viên Thiển nới lỏng cà vạt của mình. Vào giây phút này anh chợt phát hiện tất cả những gì anh cảm thấy là điều đương nhiên, ví dụ như Lâm Thâm tùy hứng trước mặt anh, Lâm Thâm không có chuyện gì ở ỳ nhà anh không đi, Lâm Thâm nhất định phải ngủ ở phòng anh, đều trở nên không bình thường.
Là rất không bình thường.
“Lão Vương này! Mở điều hòa lên đi!”
“Ơ, sếp Viên…đã mở điều hòa rồi mà…”
“Vậy hả…”
Cái màn này thật sự là càng ngày càng không được bình thường!
Phòng cháy phòng trộm phòng Lâm Thâm!
Cho dù là thời cấp hai Viên Thiển cũng tuân theo truyền thống tốt đẹp tuyệt đối không yêu sớm, đại học thì khoa máy tính gần như toàn là đực rựa, ngay cả đi du học cũng là một đám đàn ông con trai. Vào Khôi Khoát Thiên Hạ trừ báo cáo thì là tăng ca, anh không có cơ hội yêu đương, bàn tay phái nữ anh từng chạm chỉ dừng lại ở người mẹ thân yêu. Giờ phút này anh cũng cảm thấy khoảng cách giữa mình và Lâm Thâm quá gần.
Có lẽ là do tuổi Lâm Thâm quá nhỏ, có người tốt với hắn một chút là hắn cực kỳ không nỡ. Vậy cũng chẳng sao, chờ hắn lớn thêm chút nữa, thấy nhiều, sẽ không coi Viên Thiển lớn hơn mình nhiều thế là chuyện to tát.
Thôi được rồi, Lâm Thâm trong hiện thực rốt cuộc bao tuổi, chẳng ai biết, biết đâu người ta lại là ông chú bốn mươi thì sao?
Không không không, nhìn từ đủ loại biểu hiện của Lâm Thâm, Viên Thiển cảm thấy tuổi của hắn sẽ không quá lớn. Hắn rất có suy nghĩ của riêng mình, chỉ là thi thoảng cực đoan gay gắt, hẳn là do cuộc sống từng trải mà ra.
Lại hoặc là, thằng nhóc này lăn lộn trong game quá lâu, nhìn người khác ôm đùi ông chủ, học xấu… Hắn ỷ vào mình trẻ tuổi xinh đẹp, muốn buộc chặt Viên Thiển. Không phải không phải… Lâm Thâm không phải người như thế, hắn vẫn rất ngông cuồng kiêu ngạo, bằng không đã sớm ôm đùi Hoàng Thử Lang rồi…
Viên Thiển vẫn rất tin tưởng nhân phẩm của Lâm Thâm.
Hắn ỷ lại đồng thời tín nhiệm anh, Viên Thiển chắc chắn.
Chỉ là, anh không có khả năng chăm sóc hắn đến khi trò chơi kết thúc, hắn phải lớn lên, phải có sức mạnh để bảo vệ nội tâm quật cường kiêu ngạo.
Bản thân Viên Thiển cũng không biết mình có thể kiên trì ở màn này bao lâu…
Lấy điểm tích lũy game trong hệ thống ra xem, Viên Thiển tí nữa sặc.
Chẳng hiểu sao anh lại được không ít điểm game, mà quan trọng hơn là khoảng cách qua màn trên bảng xếp hạng tổng điểm cũng chỉ kém mấy hạng thôi!
Viên Thiển không khỏi phấn khởi, anh sắp đắc đạo thăng thiên rồi!
Chung quy Lâm Thâm muốn đơn đả độc đấu, hiện tại chỉ bị người ta nói ôm đùi, có khuynh hướng yêu này kia… Chờ đã mấy kẻ kia có ý gì hả! Viên Thiển anh tuổi tác có bao lớn! Rõ ràng là thời kỳ hoàng kim ô kê!
Dù sao cũng phải để Lâm Thâm nhanh chóng trưởng thành, gặp phải vấn đề có thể tự mình giải quyết, mà không phải ỷ lại ai.
Thế là vào ban đêm, Viên Thiển liền lập một kế hoạch phát triển Dark Fringe cực kỳ dài dòng kín không kẽ hở.
Dark Fringe cầm thông báo lịch trình mây sầu vạn dặm phủ giăng giăng (2).
“Hãy nói với tôi đây không phải là thật đi… Đây không phải là thật đi? Sáng thứ hai tới thành phố A quay chương trình tạp kỹ, tối còn phải tới thành phố B tham dự phỏng vấn?” Trương Tử Thiên không muốn hít thở.
“Thứ ba tới thành phố C quay MV? Tối còn phải ở lại đó…mời giáo viên tới phụ đạo kịch bản?” Ngô Vân dụi mắt.
“Thứ tư bắt đầu qua thành phố D quay phim truyền hình? May mà chỉ là khách mời… Sao chưa cho người ta thở một cái đã phải đi quay quảng cáo rồi? Đây là bóc lột chứ gì nữa!” Trương Tử Thiên tiếp tục khóc lóc thảm thiết.
“Sao thứ bảy chủ nhật vẫn có lịch trình vậy… Tại sao bọn mình còn phải học tiếng Anh! Đánh vào Oscar hả?” Ngô Vân tê liệt ngã xuống tại chỗ.
Lâm Thâm nhìn lịch trình kia, ngón tay vò nó lại từng chút một, bóp trong lòng bàn tay.
Vành môi mím thành dây cung sắc bén, ánh mắt hiện lên ánh sáng lạnh.
Viên Thiển hắt xì chín cái liên tiếp.
“Ai nhớ mình vậy ta?”
Hoặc là ai tức đến muốn bóp chết anh?
Mộ Dung Tiêu vừa ra tay là biết có được hay không. Single của Dark Fringe vừa tung ra, chưa tới một tiếng lượng tìm kiếm đầu đề đã tăng vọt, một tuần đã leo lên bảng kim khúc thịnh hành, thứ hạng tăng vọt một mạch.
Nghiền nát chướng ngại vật Ca vương Lý Hạo Chân, Ca hậu Hạ Ny, PK thắng Thời Đại Vàng Châm, hát vang tiến mạnh trong đủ loại hò hét chói tai, cuối cùng vinh quang trèo lên đỉnh, mà tròn ba tháng cũng không có dấu hiệu suy yếu.
Giai điệu của bài hát này rất trôi chảy, hấp dẫn dễ thuộc dễ nhớ nhưng lại có chút quan niệm nghệ thuật, sẽ không cảm thấy dung tục.
Lại thêm màu giọng của mỗi người Dark Fringe đều có sự riêng biệt, cái kiểu “lỗ tai mang thai” gì đó đều bị lạm dụng thái quá. Ngay cả đầu đề Viên Thiển cũng chẳng buồn mua cho họ, thậm chí còn gỡ bỏ một vài cái hot search cảm thấy không đủ phong cách.
Viên Thiển hy vọng để lại một số nội dung có quan niệm mới, được ghi nhớ.
Khi Viên Thiển gặp được giám đốc điều hành Lương Thu Vũ trong thang máy, đối phương trò chuyện với anh chua lòe.
“Ấy chà giám đốc Viên, nghe bảo Amanda mới sáng ra đã gọi điện gỡ hot search cho Dark Fringe hả?”
“Có mấy cái topic bị người cọ nhiệt, nhưng đối với danh tiếng của nhóm thì không tốt lắm”
Viên Thiển nghĩ thầm, sao hôm nay cái thang máy này chậm thế nhỉ?
“Hạ Ny vẫn buồn đây này, bọn tôi còn phải an ủi bảo Dark Fringe ra single đầu tiên, các fan chắc chắn sẽ có cảm giác mới mẻ, bảo cô ấy là đàn chị thì phải rộng lượng chút”
“Hôm nào mời cô ta đi du lịch Châu Âu”. Viên Thiển nghĩ bụng, vẫn mới mẻ chứ?
Một ca khúc, mới mẻ hơn ba tháng, mắt thấy sắp bốn tháng rồi!
“Đúng thế, lần này thế nào cũng phải mười cái Hermes chứ nhỉ?”
“Hermes thì okay, không phải xe Ferrari là được”
Vất vả lắm mới đến tầng, Viên Thiển bước ra ngoài, mỗi một giây trong thang máy đều là giày vò!
Amanda thấy anh, lập tức đứng dậy theo sau: “Sếp Viên, Lâm Thâm tới rồi… Tôi không ngăn lại…”
Viên Thiển đứng ở đó, dừng chân, chợt nghĩ đến dáng vẻ Lâm Thâm ôm đầu gối mình hát ngày đó.
Trước đấy anh cho rằng chỉ cần Dark Fringe làm việc nhiều, học nhiều, độ nổi tiếng và thực lực gánh song song, như vậy Boss trùm Tần Phóng chắc chắn sẽ càng hài lòng hơn!
Vất vả lắm mới dẹp được thằng nhóc vô lại kia ra khỏi cuộc sống của mình, kết quả hắn lại chạy về cày cảm giác tồn tại.
Haizz…Viên Thiển anh đúng là mệnh không tốt.
Màn đầu tiên đã rơi vào khu trời phạt, Lâm Thâm chính là sự trừng phạt lớn nhất.
Thằng nhóc này cũng thật là, cố gắng làm việc, ca hát quay phim lấy giải thưởng, đi lên con đường phái thực lực đỉnh cao. Chờ ngày nào đó gặp Boss trùm Tần Phóng, không biết chừng Tần Phóng sẽ cầm tay Lâm Thâm mà rằng “Lâm Thâm à, cảm ơn cậu đã cống hiến cho Khôi Khoát Entertainment”, chẳng phải Lâm Thâm thuận lợi qua màn rồi sao?
Viên Thiển thở dài, lập tức có cảm giác phiền muộn con trai không hiểu lòng cha già.
“Hôm nay cậu ấy không có việc à?” Viên Thiển hỏi.
“Có. Hẳn là đang quay một bộ phim trinh sát hình sự, Lâm Thâm có một vai…”
“Pháp y thực tập?”
“Vâng”
“Thế tại sao cậu ta lại ở trong phòng làm việc của tôi? Phòng của tôi là phòng giải phẫu hả?” Viên Thiển lạnh lùng nói.
“Ừm…” Amanda muốn nói lại thôi, “Cậu ấy ở ngay phía sau ngài đấy ạ”.
Chưa xách cặp đã đi ngay và luôn… Quả nhiên nhân vật phản diện chết bởi nói nhiều!
Nhưng anh cũng có phải phản diện đâu?
“Tôi tới bộ phận PR ô tô XX trước”
Viên Thiển cũng không quay đầu lại mà đi luôn.
Anh ấn thang máy, cửa mở ra, vừa nhấc chân muốn bước vào đã bị người nhấc lên, khiêng trên vai!
Ự hự——phổi cũng sắp bị thúc ra rồi!
“Lâm Thâm, mụ nội cậu thả tôi xuống!”
“Thả anh xuống? Là thả trong thang máy, hay là vào văn phòng của anh đóng cửa lại?”
Giọng Lâm Thâm rất lạnh, không có một chút ý chơi xấu hay tính trẻ con ngày thường.
Trong lòng giật mình, loại cảm giác này… Mặc dù Lâm Thâm cũng từng ngầm lộ ra, nhưng về sau hắn tiết chế rất tốt, Viên Thiển cũng sắp quên tên nhóc này mà dữ lên cũng rất kinh khủng.
Vào văn phòng đóng cửa lại… Nếu như Lâm Thâm hiểu lầm sắp xếp của anh là đang bóc lột hắn, vắt kiệt hắn, sau đó đánh nhau với anh thì làm sao bây giờ? Anh không phải đối thủ của Lâm Thâm đâu!
Thời khắc mấu chốt nhất định phải nhận sợ!
“Amanda! Amanda gọi bảo vệ ——” Viên Thiển tóm lấy tay Amanda.
Amanda đi giày cao gót lảo đảo một cái, nhanh chóng lấy điện thoại muốn gọi cho bảo vệ.
Lâm Thâm đè tay cô xuống, cúi người nói: “Cô có thể gọi bảo vệ tới. Nhưng tôi đảm bảo, chờ bảo vệ đá văng cửa ban công của anh ấy, chưa biết chừng tôi đã xong việc rồi”.
Xong việc? Xong việc gì cơ? Muốn đánh nhau thật hả?
Amanda hít vào một hơi, cửa phòng làm việc của Viên Thiển rất dày, nếu mà muốn phá thật cũng không phải chuyện một hai phút.
“Hoan nghênh mấy người cùng tham quan”
Ném lại câu nói này, Lâm Thâm liền khiêng Viên Thiển xoay người đi.
Tác giả: diễn đàn công nhân viên Khôi Khoát Thiên Hạ
= =: Viên Thiển đi làm rồi... Nghe bảo là bị chủ tịch hộ tống 24 giờ dọa sợ...
(o^^o): Tui thấy rồi. Viên Thiển bảo hông bị đau, về sau cai thuốc.
(^^): Hông với thuốc lá thì liên quan gì?
(o^^o): Cho dù là thế, chủ tịch vẫn muốn ổng lên sân thượng báo danh.
= =: Hút hai điếu thuốc, không phải hông sẽ càng tệ hơn sao?
Lão Viên SOS, đáng tiếc không ai get được tiếng kêu cứu của ổng.
Chú thích:
(1) Cao quy linh hay quy phục linh, thạch rùa, thạch đồi mồi là một loại thuốc Đông y dạng thạch, cũng được phục vụ như món tráng miệng
(2) Nguyên văn Sầu vân thảm đạm vạn lý ngưng “愁雲黲淡萬里凝”: trích trong “Bạch tuyết ca tống Vũ Phán quan quy kinh” của Sầm Tham
“Ê… A Thâm, A Thâm!” Trương Tử Thiên vội vàng ra ngoài cùng.
Quả nhiên, ở trong phòng khách đã thấy Viên Thiển tới cùng Amanda, còn mang theo đồ ăn.
“Cao quy linh (1)?” Mộ Dung Tiêu nhìn thạch đen trong hộp nhựa, ấn đường vốn giãn ra lại chau vào.
“Đúng vậy đó. Cơn tức trong mắt thầy Mộ Dung sắp phun ra rồi, vẫn chưa ăn chút cao quy linh hạ hỏa à?” Giọng Lâm Thâm vang lên.
Chắc là do ở trong phòng thu cả một buổi sáng, giọng của hắn hơi khàn, còn trầm hơn ngày thường.
Mặc dù những người khác nghe vào tai không có gì khác biệt, nhưng Viên Thiển rất nhạy bén đã hiểu.
Càng biếng nhác và hờ hững hơn.
“Cậu còn không biết xấu hổ mà nói nữa”. Mộ Dung Tiêu cúi người, cầm lên một hộp nhựa nhỏ, mở nắp ra chỉ ăn một miếng rồi để xuống.
Viên Thiển cười: “Anh không rưới đồ lên, đắng là phải rồi”.
Anh ngồi xuống, mở một hộp nhỏ đựng mật ong và sữa đặc, rưới lên trên cao quy linh, sau đó nói với Mộ Dung Tiêu: “Anh thử lại xem”.
Mộ Dung Tiêu ngồi xuống, lại ăn một miếng, sau đó gật nhẹ đầu: “Quả thật ăn ngon hơn”.
“Cái màu trắng sữa này, trông có giống thứ gì đó sền sệt khiến lòng người vui vẻ không…”
Lông mày Mộ Dung Tiêu lại nhíu vào, Viên Thiển trợn mắt nhìn sang: “Cậu lại nói bậy bạ gì đấy!”
“Tôi nói bậy bạ gì cơ. Màu trắng sữa, sền sệt, bởi vì hàm lượng đường cao nên khiến cho lòng người vui vẻ, không phải sữa đặc à?” Lâm Thâm nhìn Viên Thiển bằng ánh mắt vô tội.
“… Tôi tới thăm cậu đúng là sai lầm”
Viên Thiển tưởng tên nhóc vô lại này sẽ tranh cãi tiếp, không ngờ ở ngay trước mặt Mộ Dung Tiêu, hắn lại ngồi xuống bàn đối diện Viên Thiển, cười nhìn anh.
Nhan sắc của thằng nhóc vô lại đúng là rất cao, quan trọng nhất là trong nụ cười không có tà tính như trước, nhiều hơn mấy phần…chín chắn?
Với cả thằng nhóc vô lại cũng không ý thức được chân mình dài, hoàn toàn xâm phạm không gian của Viên Thiển, khiến hai cái đùi của Viên Thiển chỉ cần hơi khép lại chút thôi sẽ đụng vào đầu gối của hắn.
Hết lần này đến lần khác thằng ranh này còn cố ý giạng sang hai bên, dựa hẳn vào Viên Thiển.
“Cậu bị sao thế? Thích ngồi vào bàn như vậy hả?”
“Địa bàn của tôi bị thầy Mộ Dung chiếm rồi”
Viên Thiển biết thằng nhãi này đang trêu mình, thế là nghiêng người sang, nâng một chân lên, muốn đi qua trước mặt Lâm Thâm.
“Cho cậu, cho cậu địa bàn đấy”
Ai ngờ chân Viên Thiển còn chưa chạm đất đã bị Lâm Thâm giữ lại mắt cá chân, kéo lên cao.
“Cậu làm gì thế!”
Cái góc độ phản nhân loại này, chân Viên Thiển sắp đứt mất rồi!
Hơn nữa còn ở ngay trước mặt Mộ Dung Tiêu!
“Để anh ngồi thoải mái hơn!”
“Viên Thiển!” Mộ Dung Tiêu nghiêng người sang muốn giúp anh.
Nhưng mà Lâm Thâm đã túm chân Viên Thiển về, chụp lấy mắt cá chân anh, đè chân anh ở bên cạnh mình.
“Như này không phải là được rồi ư”
Lâm Thâm mỉm cười.
“Ranh con ——”
“Nếu anh mà nhấc cái chân còn lại đạp tôi, biết sẽ như nào không?” Lâm Thâm cố ý cúi đầu xuống, nói nhỏ, “Biến thành ký hiệu McDonald M đấy”.
Viên Thiển chỉ đành phải khuất phục, rút cái chân lúc đầu muốn đạp người về.
Anh biết Lâm Thâm rõ quá mà, mấy chuyện khác người, thằng nhóc thối này nói được là làm được, không cần biết có đúng lúc đúng chỗ, chỉ biết càng quá đáng hơn.
“Lâm Thâm, quay về thu âm”. Giọng Mộ Dung Tiêu giảm một quãng tám.
Lâm Thâm vẫn không nhúc nhích, hắn nhìn Viên Thiển nói: “Thầy Mộ Dung bảo tôi hát không đủ nhập tâm ——không có chấp niệm kiềm chế mãnh liệt, cũng không hấp dẫn người nghe”.
“Hả, vậy…vậy thì cậu cố gắng nhập tâm đi!”
Viên Thiển thử rút cái chân bị đè xuống của mình về, Lâm Thâm lại ngồi ở đó không nhúc nhích, lưng Viên Thiển cũng sắp đổ mồ hôi ——mình già rồi ư? Sao sức lực lại cách xa thằng nhãi này vậy?
“Vậy bây giờ tôi điều chỉnh tốt cảm xúc, hát lại lần nữa cho thầy Mộ Dung Tiêu nghe. Thầy cảm thấy trạng thái của tôi đúng thì tôi trở lại phòng thu”
Rõ ràng là Lâm Thâm nói hát cho Mộ Dung Tiêu nghe, nhưng ánh mắt từ đầu tới cuối không hề rời khỏi người Viên Thiển.
Hắn chậm rãi nghiêng mặt qua, nhẹ nhàng tựa trên đầu gối Viên Thiển, giống như con mèo hoang cô độc, rõ ràng huyết thống cao quý ưu nhã kiêu ngạo lại bị vứt bỏ.
Viên Thiển chậm rãi thở một hơi, anh đang định nói “Đừng nghịch nữa” thì Lâm Thâm lại nhẹ nhàng hát lên.
“Vườn địa đàng hiu quạnh lắm, chỉ có Eva cùng quả táo, ta muốn thấy quang cảnh khác, lại thấy sứ giả của Satan đi tới…”
Giọng của hắn vốn mang theo một sự trong trẻo lạnh lẽo, giống như đang quanh quẩn trong cung điện trống trải, cô độc và mê man.
“Họ đều nói nó tới từ địa ngục… Đều nói nó ăn mòn lòng người… Nhưng ta lại lưu luyến sự chân thực của nó, nó ngọt ngào rủ rỉ, nó miêu tả thế gian phức tạp…”
Giọng Lâm Thâm vẫn trong trẻo như cũ, nhưng hết lần này tới lần khác, âm cuối ngỡ thật mà giả, như có như không, khiến Viên Thiển nghe mà tai nóng lên từng chút một.
Gò má Lâm Thâm tì trên đầu gối Viên Thiển, cánh tay hắn vừa vặn ôm ở trên, tay thì bỏ thõng ở phía trong Viên Thiển. Không biết có phải ảo giác không mà đầu ngón tay Lâm Thâm giống như đang vẽ nửa vòng tròn…
Viên Thiển cứng ngắc, không thể động đậy.
Sợ mình không cẩn thận chạm vào tay đối phương.
“Ta đưa quả táo cho Eva… Cùng nàng rời khỏi vườn địa đàng giả dối… Nhưng tại sao vậy tại sao, sứ giả của Satan không tới nữa… Ta nhớ sự mềm mại lạnh giá của nó, nó uốn lượn ngoằn ngoèo… Nhớ lời thì thầm của nó bên tai, và còn…”
Viên Thiển không khỏi nhớ tới dáng vẻ Lâm Thâm cuộn tròn chui vào lòng mình, dáng vẻ hắn bế anh lên còn cố ý cúi đầu xuống cười xấu xa, dáng vẻ hắn tới gần dùng ngữ điệu nghiêm túc nói “Anh theo tôi đi”…
Viên Thiển không kiểm soát nổi ngón chân mình cuộn lại, ngón tay vô thức bám chặt ghế sô pha.
“Cậu hát hay lắm, trạng thái của cậu rất tốt, đi thu âm đi… Tôi còn có việc!”
Viên Thiển dùng sức thu đầu gối mình về.
Anh xoay người đi qua giữa sô pha và bàn trà, kết quả vấp phải chân Mộ Dung Tiêu, suýt nữa ngã úp sấp trên người anh ta.
Quá thảm! Quá chật vật!
Nhưng mà Lâm Thâm lại đứng dậy, giữ lấy anh từ phía sau.
Cánh tay Mộ Dung Tiêu cũng duỗi cả ra rồi nhưng lại không đỡ được người.
Trái lại là Lâm Thâm ôm Viên Thiển lùi ra sau một bước dài.
“Cảm ơn!” Viên Thiển vội vàng bỏ tay Lâm Thâm ra, nhưng mà cái tay chụp lấy của đối phương mãi mà không nhúc nhích tí ti.
“Không phải là anh có cảm giác chứ?” Lâm Thâm vốn đã dựa sát vào anh, khi hắn nói chuyện giọng không lớn, nhưng lại trầm hơn lúc hát.
Viên Thiển cắn chặt răng hàm, chỉ cảm thấy dây thần kinh như bị đối phương ngậm trong miệng, nhẹ nhàng nghiền.
“Có giỏi thì cậu ôm thầy Mộ Dung Tiêu nói bậy đi!”
Mộ Dung Tiêu ở đối diện khựng lại, sau đó cúi đầu khụ một tiếng.
Lâm Thâm rốt cuộc buông anh ra, bước chân rời đi của Viên Thiển xem như vững vàng, nhưng vừa ra khỏi đã bước đi như bay, giày cao gót của Amanda kêu cộc cộc cộc cũng không theo kịp anh.
Chờ tới khi ra khỏi phòng thu, phía dưới bậc thang đúng lúc có mấy nhân viên đang hút thuốc.
“Mấy người nói xem, cái thằng Lâm Thâm bình thường trông lạnh lùng kiêu căng, tuổi không lớn lắm, trước mặt Mộ Dung Tiêu cũng có thể giữ được khí chất, hôm nay giám đốc của nó tới, nhoáng cái biết điều hẳn”
“Đúng đó, mới sáng ra Lâm Thâm đã cãi cọ với Mộ Dung Tiêu, coi như có gan! Cậu bảo nó ngoan ngoãn ở trước mặt giám đốc nhà mình, ngoan như thế nào?”
“Hình như ông giám đốc đó tức giận, Lâm Thâm liền vội vội vàng vàng ôm chân người ta, mời người ta về, ngoan ngoãn hát lại lần nữa theo yêu cầu của Mộ Dung Tiêu”
Amanda đang định khụ một tiếng thì Viên Thiển giơ tay lên, anh muốn nghe những người này đến cùng nói gì.
“Giám đốc của nó là Viên Thiển à? Chả phải trước đây Lâm Thâm đi theo Hoàng Thế Hoành ư? Có người bóc phốt bảo con chồn kia tính kế Lâm Thâm, còn từng lôi kéo Lâm Thâm đi tiếp rượu, Lâm Thâm không chịu, đâm dao gọt hoa quả xuống, tí nữa cắt đứt đường con cháu của con chồn đó!”
“Gan thế! Con chồn kia không trả đũa à? Lâm Thâm ở trên tay gã còn có thể debut sao?”
“Chính là Viên Thiển mất rất nhiều công sức giao thiệp, mới khiến cho Lâm Thâm có cơ hội. Lâm Thâm có thể không biết ơn Viên Thiển sao? Mà kể từ khi Dark Fringe giao vào tay Viên Thiển, Viên Thiển toàn tâm toàn ý cho họ tài nguyên, cũng đi tuyến đường cao sang quyền quý đẳng cấp hơn con chồn kia, nhảy vọt như tên lửa”
“Chậc chậc chậc, cậu nói thế…tôi đúng là cảm thấy ánh mắt Lâm Thâm nhìn sếp tổng nhà mình, giống như…”
“Tôi cũng nhìn thấy, giống như muốn ăn luôn con nhà người ta, sợ Viên Thiển vừa ý người khác vậy. Tranh giành tình cảm ấy mà!”
“Ha ha ha! Nhưng mà Lâm Thâm mất bố từ lâu, chắc cũng có tí tâm lý xx yêu yy chứ?”
“Biết đâu đấy! Ha ha ha!”
Amanda thấy vẻ mặt Viên Thiển khá là khó coi, nhưng Viên Thiển chẳng nói chẳng rằng, đi thẳng ra ngoài.
Mấy nhân viên hút thuốc kia nhìn thấy, tức khắc ngừng miệng, xấu hổ muốn chết.
“Giám đốc Viên, có cần tôi…”
“Không cần, chúng ta quản được miệng họ, không quản được miệng người trong thiên hạ”
Chờ tới khi lên xe, Viên Thiển nới lỏng cà vạt của mình. Vào giây phút này anh chợt phát hiện tất cả những gì anh cảm thấy là điều đương nhiên, ví dụ như Lâm Thâm tùy hứng trước mặt anh, Lâm Thâm không có chuyện gì ở ỳ nhà anh không đi, Lâm Thâm nhất định phải ngủ ở phòng anh, đều trở nên không bình thường.
Là rất không bình thường.
“Lão Vương này! Mở điều hòa lên đi!”
“Ơ, sếp Viên…đã mở điều hòa rồi mà…”
“Vậy hả…”
Cái màn này thật sự là càng ngày càng không được bình thường!
Phòng cháy phòng trộm phòng Lâm Thâm!
Cho dù là thời cấp hai Viên Thiển cũng tuân theo truyền thống tốt đẹp tuyệt đối không yêu sớm, đại học thì khoa máy tính gần như toàn là đực rựa, ngay cả đi du học cũng là một đám đàn ông con trai. Vào Khôi Khoát Thiên Hạ trừ báo cáo thì là tăng ca, anh không có cơ hội yêu đương, bàn tay phái nữ anh từng chạm chỉ dừng lại ở người mẹ thân yêu. Giờ phút này anh cũng cảm thấy khoảng cách giữa mình và Lâm Thâm quá gần.
Có lẽ là do tuổi Lâm Thâm quá nhỏ, có người tốt với hắn một chút là hắn cực kỳ không nỡ. Vậy cũng chẳng sao, chờ hắn lớn thêm chút nữa, thấy nhiều, sẽ không coi Viên Thiển lớn hơn mình nhiều thế là chuyện to tát.
Thôi được rồi, Lâm Thâm trong hiện thực rốt cuộc bao tuổi, chẳng ai biết, biết đâu người ta lại là ông chú bốn mươi thì sao?
Không không không, nhìn từ đủ loại biểu hiện của Lâm Thâm, Viên Thiển cảm thấy tuổi của hắn sẽ không quá lớn. Hắn rất có suy nghĩ của riêng mình, chỉ là thi thoảng cực đoan gay gắt, hẳn là do cuộc sống từng trải mà ra.
Lại hoặc là, thằng nhóc này lăn lộn trong game quá lâu, nhìn người khác ôm đùi ông chủ, học xấu… Hắn ỷ vào mình trẻ tuổi xinh đẹp, muốn buộc chặt Viên Thiển. Không phải không phải… Lâm Thâm không phải người như thế, hắn vẫn rất ngông cuồng kiêu ngạo, bằng không đã sớm ôm đùi Hoàng Thử Lang rồi…
Viên Thiển vẫn rất tin tưởng nhân phẩm của Lâm Thâm.
Hắn ỷ lại đồng thời tín nhiệm anh, Viên Thiển chắc chắn.
Chỉ là, anh không có khả năng chăm sóc hắn đến khi trò chơi kết thúc, hắn phải lớn lên, phải có sức mạnh để bảo vệ nội tâm quật cường kiêu ngạo.
Bản thân Viên Thiển cũng không biết mình có thể kiên trì ở màn này bao lâu…
Lấy điểm tích lũy game trong hệ thống ra xem, Viên Thiển tí nữa sặc.
Chẳng hiểu sao anh lại được không ít điểm game, mà quan trọng hơn là khoảng cách qua màn trên bảng xếp hạng tổng điểm cũng chỉ kém mấy hạng thôi!
Viên Thiển không khỏi phấn khởi, anh sắp đắc đạo thăng thiên rồi!
Chung quy Lâm Thâm muốn đơn đả độc đấu, hiện tại chỉ bị người ta nói ôm đùi, có khuynh hướng yêu này kia… Chờ đã mấy kẻ kia có ý gì hả! Viên Thiển anh tuổi tác có bao lớn! Rõ ràng là thời kỳ hoàng kim ô kê!
Dù sao cũng phải để Lâm Thâm nhanh chóng trưởng thành, gặp phải vấn đề có thể tự mình giải quyết, mà không phải ỷ lại ai.
Thế là vào ban đêm, Viên Thiển liền lập một kế hoạch phát triển Dark Fringe cực kỳ dài dòng kín không kẽ hở.
Dark Fringe cầm thông báo lịch trình mây sầu vạn dặm phủ giăng giăng (2).
“Hãy nói với tôi đây không phải là thật đi… Đây không phải là thật đi? Sáng thứ hai tới thành phố A quay chương trình tạp kỹ, tối còn phải tới thành phố B tham dự phỏng vấn?” Trương Tử Thiên không muốn hít thở.
“Thứ ba tới thành phố C quay MV? Tối còn phải ở lại đó…mời giáo viên tới phụ đạo kịch bản?” Ngô Vân dụi mắt.
“Thứ tư bắt đầu qua thành phố D quay phim truyền hình? May mà chỉ là khách mời… Sao chưa cho người ta thở một cái đã phải đi quay quảng cáo rồi? Đây là bóc lột chứ gì nữa!” Trương Tử Thiên tiếp tục khóc lóc thảm thiết.
“Sao thứ bảy chủ nhật vẫn có lịch trình vậy… Tại sao bọn mình còn phải học tiếng Anh! Đánh vào Oscar hả?” Ngô Vân tê liệt ngã xuống tại chỗ.
Lâm Thâm nhìn lịch trình kia, ngón tay vò nó lại từng chút một, bóp trong lòng bàn tay.
Vành môi mím thành dây cung sắc bén, ánh mắt hiện lên ánh sáng lạnh.
Viên Thiển hắt xì chín cái liên tiếp.
“Ai nhớ mình vậy ta?”
Hoặc là ai tức đến muốn bóp chết anh?
Mộ Dung Tiêu vừa ra tay là biết có được hay không. Single của Dark Fringe vừa tung ra, chưa tới một tiếng lượng tìm kiếm đầu đề đã tăng vọt, một tuần đã leo lên bảng kim khúc thịnh hành, thứ hạng tăng vọt một mạch.
Nghiền nát chướng ngại vật Ca vương Lý Hạo Chân, Ca hậu Hạ Ny, PK thắng Thời Đại Vàng Châm, hát vang tiến mạnh trong đủ loại hò hét chói tai, cuối cùng vinh quang trèo lên đỉnh, mà tròn ba tháng cũng không có dấu hiệu suy yếu.
Giai điệu của bài hát này rất trôi chảy, hấp dẫn dễ thuộc dễ nhớ nhưng lại có chút quan niệm nghệ thuật, sẽ không cảm thấy dung tục.
Lại thêm màu giọng của mỗi người Dark Fringe đều có sự riêng biệt, cái kiểu “lỗ tai mang thai” gì đó đều bị lạm dụng thái quá. Ngay cả đầu đề Viên Thiển cũng chẳng buồn mua cho họ, thậm chí còn gỡ bỏ một vài cái hot search cảm thấy không đủ phong cách.
Viên Thiển hy vọng để lại một số nội dung có quan niệm mới, được ghi nhớ.
Khi Viên Thiển gặp được giám đốc điều hành Lương Thu Vũ trong thang máy, đối phương trò chuyện với anh chua lòe.
“Ấy chà giám đốc Viên, nghe bảo Amanda mới sáng ra đã gọi điện gỡ hot search cho Dark Fringe hả?”
“Có mấy cái topic bị người cọ nhiệt, nhưng đối với danh tiếng của nhóm thì không tốt lắm”
Viên Thiển nghĩ thầm, sao hôm nay cái thang máy này chậm thế nhỉ?
“Hạ Ny vẫn buồn đây này, bọn tôi còn phải an ủi bảo Dark Fringe ra single đầu tiên, các fan chắc chắn sẽ có cảm giác mới mẻ, bảo cô ấy là đàn chị thì phải rộng lượng chút”
“Hôm nào mời cô ta đi du lịch Châu Âu”. Viên Thiển nghĩ bụng, vẫn mới mẻ chứ?
Một ca khúc, mới mẻ hơn ba tháng, mắt thấy sắp bốn tháng rồi!
“Đúng thế, lần này thế nào cũng phải mười cái Hermes chứ nhỉ?”
“Hermes thì okay, không phải xe Ferrari là được”
Vất vả lắm mới đến tầng, Viên Thiển bước ra ngoài, mỗi một giây trong thang máy đều là giày vò!
Amanda thấy anh, lập tức đứng dậy theo sau: “Sếp Viên, Lâm Thâm tới rồi… Tôi không ngăn lại…”
Viên Thiển đứng ở đó, dừng chân, chợt nghĩ đến dáng vẻ Lâm Thâm ôm đầu gối mình hát ngày đó.
Trước đấy anh cho rằng chỉ cần Dark Fringe làm việc nhiều, học nhiều, độ nổi tiếng và thực lực gánh song song, như vậy Boss trùm Tần Phóng chắc chắn sẽ càng hài lòng hơn!
Vất vả lắm mới dẹp được thằng nhóc vô lại kia ra khỏi cuộc sống của mình, kết quả hắn lại chạy về cày cảm giác tồn tại.
Haizz…Viên Thiển anh đúng là mệnh không tốt.
Màn đầu tiên đã rơi vào khu trời phạt, Lâm Thâm chính là sự trừng phạt lớn nhất.
Thằng nhóc này cũng thật là, cố gắng làm việc, ca hát quay phim lấy giải thưởng, đi lên con đường phái thực lực đỉnh cao. Chờ ngày nào đó gặp Boss trùm Tần Phóng, không biết chừng Tần Phóng sẽ cầm tay Lâm Thâm mà rằng “Lâm Thâm à, cảm ơn cậu đã cống hiến cho Khôi Khoát Entertainment”, chẳng phải Lâm Thâm thuận lợi qua màn rồi sao?
Viên Thiển thở dài, lập tức có cảm giác phiền muộn con trai không hiểu lòng cha già.
“Hôm nay cậu ấy không có việc à?” Viên Thiển hỏi.
“Có. Hẳn là đang quay một bộ phim trinh sát hình sự, Lâm Thâm có một vai…”
“Pháp y thực tập?”
“Vâng”
“Thế tại sao cậu ta lại ở trong phòng làm việc của tôi? Phòng của tôi là phòng giải phẫu hả?” Viên Thiển lạnh lùng nói.
“Ừm…” Amanda muốn nói lại thôi, “Cậu ấy ở ngay phía sau ngài đấy ạ”.
Chưa xách cặp đã đi ngay và luôn… Quả nhiên nhân vật phản diện chết bởi nói nhiều!
Nhưng anh cũng có phải phản diện đâu?
“Tôi tới bộ phận PR ô tô XX trước”
Viên Thiển cũng không quay đầu lại mà đi luôn.
Anh ấn thang máy, cửa mở ra, vừa nhấc chân muốn bước vào đã bị người nhấc lên, khiêng trên vai!
Ự hự——phổi cũng sắp bị thúc ra rồi!
“Lâm Thâm, mụ nội cậu thả tôi xuống!”
“Thả anh xuống? Là thả trong thang máy, hay là vào văn phòng của anh đóng cửa lại?”
Giọng Lâm Thâm rất lạnh, không có một chút ý chơi xấu hay tính trẻ con ngày thường.
Trong lòng giật mình, loại cảm giác này… Mặc dù Lâm Thâm cũng từng ngầm lộ ra, nhưng về sau hắn tiết chế rất tốt, Viên Thiển cũng sắp quên tên nhóc này mà dữ lên cũng rất kinh khủng.
Vào văn phòng đóng cửa lại… Nếu như Lâm Thâm hiểu lầm sắp xếp của anh là đang bóc lột hắn, vắt kiệt hắn, sau đó đánh nhau với anh thì làm sao bây giờ? Anh không phải đối thủ của Lâm Thâm đâu!
Thời khắc mấu chốt nhất định phải nhận sợ!
“Amanda! Amanda gọi bảo vệ ——” Viên Thiển tóm lấy tay Amanda.
Amanda đi giày cao gót lảo đảo một cái, nhanh chóng lấy điện thoại muốn gọi cho bảo vệ.
Lâm Thâm đè tay cô xuống, cúi người nói: “Cô có thể gọi bảo vệ tới. Nhưng tôi đảm bảo, chờ bảo vệ đá văng cửa ban công của anh ấy, chưa biết chừng tôi đã xong việc rồi”.
Xong việc? Xong việc gì cơ? Muốn đánh nhau thật hả?
Amanda hít vào một hơi, cửa phòng làm việc của Viên Thiển rất dày, nếu mà muốn phá thật cũng không phải chuyện một hai phút.
“Hoan nghênh mấy người cùng tham quan”
Ném lại câu nói này, Lâm Thâm liền khiêng Viên Thiển xoay người đi.
Tác giả: diễn đàn công nhân viên Khôi Khoát Thiên Hạ
= =: Viên Thiển đi làm rồi... Nghe bảo là bị chủ tịch hộ tống 24 giờ dọa sợ...
(o^^o): Tui thấy rồi. Viên Thiển bảo hông bị đau, về sau cai thuốc.
(^^): Hông với thuốc lá thì liên quan gì?
(o^^o): Cho dù là thế, chủ tịch vẫn muốn ổng lên sân thượng báo danh.
= =: Hút hai điếu thuốc, không phải hông sẽ càng tệ hơn sao?
Lão Viên SOS, đáng tiếc không ai get được tiếng kêu cứu của ổng.
Chú thích:
(1) Cao quy linh hay quy phục linh, thạch rùa, thạch đồi mồi là một loại thuốc Đông y dạng thạch, cũng được phục vụ như món tráng miệng
(2) Nguyên văn Sầu vân thảm đạm vạn lý ngưng “愁雲黲淡萬里凝”: trích trong “Bạch tuyết ca tống Vũ Phán quan quy kinh” của Sầm Tham
/62
|