“Cậu cũng đâu phải con gái…Tất nhiên là đẹp trai rồi…Ha ha…Ha ha ha…” Đỗ Thanh cười gượng nói.
“Thật không? Nếu tao mà không đẹp, chẳng biết chừng bọn mày phải mặc váy đội tóc giả, biểu diễn lượm xà phòng trước mặt ông tổng đấy”
Quan Châu bị Lâm Thâm vặn cánh tay, vừa vỗ mu bàn tay Lâm Thâm vừa đáng thương nói: “Sắp đứt rồi… Sắp đứt rồi…”
“Này Quan Châu, mày nói xem tao có đẹp hay không? Có làm nũng được không? Có đủ mềm mại không?”
Quan Châu chỉ lo mình bị Lâm Thâm đùa cho tàn phế thật, nhanh chóng lắc đầu: “Không không không, Lâm Thâm, cậu là người đẹp trai nhất trong chúng ta! Đúng là hormone di động! Fan nữ ngày ngày đều muốn ngủ với cậu! Sinh khỉ con cho cậu!”
Khóe miệng Lâm Thâm cong sâu hơn, đi tới trước mặt Hoàng Minh bị đạp ngã dưới đất, kéo cổ tay Quan Châu cúi thấp người xuống: “Nhưng giờ tao không muốn đẹp trai, không muốn man! Không muốn ngủ với fan nữ! Cũng không muốn mấy cổ sinh khỉ con cho tao! Tao chỉ muốn có người cảm thấy tao xinh đẹp, cảm thấy tao mỏng manh đáng yêu, cảm thấy lúc nào cũng phải bảo vệ tao. Nhưng mà chúng mày lại bảo tao đẹp trai?”
Hoàng Minh hoảng sợ tái mét mặt mày sờ soạng mặt đất lết ra sau, chỉ lo Lâm Thâm qua đây bẻ gãy cánh tay mình.
“Cậu xinh đẹp nhất! Vừa mềm mại lại đáng yêu! Tất cả đàn ông nhìn thấy cậu đều muốn bảo vệ cậu!”
Hoàng Minh lớn tiếng nói.
Quan Châu cũng nhanh chóng mở miệng: “Đúng đúng đúng! Dáng vẻ cậu mặc váy trắng hôm nay, tôi…tôi nhìn đến há hốc cả mồm…Thanh thuần lại có vẻ rụt rè khiến người ta gãi tim cào phổi, còn xinh đẹp hơn cả hoa khôi của trường tôi!”
“Hừm, lời này cũng được, nghe xuôi tai đấy”. Lâm Thâm đẩy về phía trước một cái, buông cánh tay của Quan Châu ra.
Quan Châu vội vã chạy về phòng ngủ của mình, đóng rầm cửa lại.
Hoàng Minh cũng mau chóng chạy về.
Còn lại Đỗ Thanh, cậu ta tuyệt vọng nhìn Lâm Thâm càng lúc càng tới gần, chỉ sợ hắn giơ chân giẫm lệch cái mũi vừa mới độn của mình.
“Cậu…Cậu…Cậu hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn …Người gặp người thích, hoa gặp hoa nở…bồn cầu thấy cũng phải lật nắp!”
Lâm Thâm chẳng ừ chẳng hử, lấy chìa khóa, mở cửa phòng ngủ của mình, đóng lại.
Đỗ Thanh ngoài cửa như được đại xá, lập tức đứng dậy, lao về phòng mình.
Mỗi thực tập sinh đều là hai người một phòng.
Cùng phòng với Lâm Thâm là một thực tập sinh khác, tên là Trương Tử Thiên.
Trương Tử Thiên ngồi trên ghế sô pha, vừa ăn khoai chiên rôm rốp, vừa nhìn Lâm Thâm cầm váy trắng đi vào: “Mày ra ngoài quay phim võ thuật hay sao mà bên ngoài thấy kêu cha gọi mẹ vậy?”
Lâm Thâm không để ý ngồi xuống cạnh Trương Tử Thiên, đôi chân dài vắt chéo gác trên bàn trà, dùng điện thoạt lướt trang web mua sắm.
“Cái váy này thế nào?”
Trương Tử Thiên liếc nhìn, suýt nữa phun khoai chiên ra: “Mày bị sao thế? Xem váy làm gì? Không phải mày định mua cho tao, bắt tao mặc đấy chứ? Chắc chắn là mày hận cái thiết lập phó bản này của tao, muốn trả thù tao có phải không?”
“Mày cũng có thấy cay mắt đâu”. Lâm Thâm hờ hững vặn lại.
“Ấy…không phải cho tao? Mày còn muốn mặc?”
“Đề phòng bất trắc”. Lâm Thâm ôm điện thoại di động, tiếp tục lướt Taobao.
Trương Tử Thiên phát ói, đặt khoai chiên xuống.
“Mày vẫn nên lướt báo cáo quý, báo cáo năm, xem báo cáo tài chính gì đó đi, có được không?”
“Không được”
“A Thâm ơi, mày nghe tao nói này…Đàn ông con trai mặc đồ nữ gần đây rất là thịnh hành! Để cải thiện chủ đề game của chúng ta, cả nhóm thiết kế nhất trí thông qua cửa ải anh đại giả gái là Boss…Mày…”
Trương Tử Thiên càng nói càng chột dạ.
“Tiếp đi”. Sườn mặt Lâm Thâm lạnh như tiền, không nhìn ra trong đầu hắn đang nghĩ gì.
Nhưng dù có nghĩ gì tuyệt đối đều là thứ Trương Tử Thiên không muốn biết.
“Không phải mỗi Boss đều có giấc mộng công chúa à?” Trương Tử Thiên nhỏ giọng lầm bầm.
“Mộng công chúa?” Giọng Lâm Thâm trầm hơn.
Ánh mắt hoàn toàn đè bẹp Trương Tử Thiên, như thể muốn nói ——Mày ăn nói cho cẩn thận, bằng không cô công chúa này sẽ xiên mày thành thịt kho tàu.
“Mày coi, làm Boss chẳng phải đều muốn nhân viên vì mình cho dù có nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng không từ sao? Hơn nữa còn là cam tâm tình nguyện, không oán không hối! Chỉ cần Boss mỉm cười cái, một ánh mắt khẳng định thôi, cho dù không được thăng chức tăng lương, vẫn có thể khiến tinh thần của nhân viên như uống máu gà!”
Trương Tử Thiên liếc thấy ánh mắt có hứng thú của Lâm Thâm, chẳng biết có nên nói tiếp hay không.
“Thế nhưng…Thế nhưng trong thực tế làm sao mà được vậy! Trừ phi Boss biến thành công chúa Bạch Tuyết trong truyện cổ tích, tất cả mọi người đều là bảy chú lùn…Đi đào quặng để nuôi sống công chúa, cuối cùng còn phải chắp tay tặng công chúa cho hoàng tử…”
“Cho nên…bọn mày đều rất bất mãn với Boss đúng không?”
Một câu hỏi ngược lại này, khiến Trương Tử Thiên thầm kêu thôi xong, công chúa màn, à không, Boss màn muốn tác oai tác quái rồi…
“Có ai nói thế đâu! Mày muốn nhiều người ở trong hiện thực nịnh mày, trên mặt toàn đeo mặt nạ, làm người tốt ở trước mặt mày…Mày không muốn xem quay lưng lại họ là cái dạng gì à? Công chúa ấy, người người vây quanh! Thế nhưng cô bé lọ lem…thì người người bắt nạt!”
“Ý mày là, để tao đổi góc nhìn, coi ai là rác rưởi?”
“Đúng đúng đúng!” Trương Tử Thiên gật đầu lia lịa.
“Thế thì để tao xem…anh ta có phải ‘phẩm giá quý ông’ thật vậy không”
Lâm Thâm rũ mắt, không biết nghĩ tới điều gì.
Trương Tử Thiên thở một hơi, nghĩ thầm trước đó nhảy dù, sao lại chọn ngay cái bản đồ này! Rõ ràng còn có chỗ hay khác có thể dỗ cho tên ác ma này vui vẻ mà!
“Tại sao người chơi có thể sử dụng điểm đổi trợ giúp, Boss thì lại không? Chẳng có tí siêu năng lực nào, mặc người xâu xé?” Lâm Thâm lại mở miệng, tuy cười nhưng lại khiến người ta không rét mà run.
“Siêu năng lực lớn nhất của Boss người chơi chả phải là nắm khẩu lệnh qua màn trong lòng bàn tay hả? Một người giữ ải vạn kẻ phá! Đã là Boss thì tất nhiên là được người chơi liều mạng lấy lòng vì điểm rồi! Nếu Boss mà còn có đặc quyền khác, vậy nhỡ bắt chước Thanos búng tay cái hủy diệt cả game…thì chúng ta sẽ bị khiếu nại! Sẽ không thể phát hành! Sẽ phá sản…”
Trương Tử Thiên nhìn chân mày của Lâm Thâm càng nhướn càng cao, nhanh chóng ngừng lại, nói sang chuyện khác: “Thiết lập của chúng ta chính là để game có một NPC treo biển Boss và một Boss người chơi – thật. Làm cho những người chơi kia ra sức đi cày độ hảo cảm của Boss treo biển, chỉ có thể liều mạng làm nhiệm vụ để cày điểm…Đến cuối mới giật mình nhận ra, ô! Hóa ra cô bé lọ lem kia mới là Boss thật! Cày Boss NPC, nhất định phải đạt top 30% bảng xếp hạng điểm toàn phó bản mới có thể qua màn tiếp theo, mà cày độ hảo cảm của Boss thật thì chỉ cần một câu khẩu lệnh qua màn thôi!”
“Thú vị đấy”
“Đúng không? Cày Boss treo biển đến hộc cả máu mới qua màn, nhưng nhỡ những người có điểm xếp đáy lại có thể làm cho Boss – thật là mày vui vẻ, thì có thể chuyển mình rồi!”
“Ha ha. Tao mà có thể nịnh hót tùy tiện vậy hả?”
“A Thâm này, bọn mình chơi game tử tế đi nha! Tao thề, sau khi chơi xong, tất cả những phần mày không hài lòng bọn tao sẽ sửa hết!”
Sửa mới là lạ!
Lâm Thâm nghiêng mặt sang bên cười, dùng tay nhấn đầu Trương Tử Thiên, cực kỳ dịu dàng nói: “Vậy thì thưởng cuối năm nay của bọn mày, cho mỗi người chơi màn này một trăm lần!”
Bất kể cao thấp mập ốm đẹp hay xấu đều phải mặc váy một trăm lần!
Viên Thiển phát hiện giám đốc điều hành cũng chẳng dễ làm, cả một ngày, anh mở mấy cái cuộc họp, chùi đít cho vô số người.
Ví dụ như ca hậu Hạ Ny nóng nảy đắc tội với nhà sản xuất âm nhạc vương bài Mộ Dung Tiêu. Ví dụ như thành viên của Thời Đại Vàng Châm tranh giành vị trí center đập vỡ đầu lên hot search. Ví dụ như ca sĩ loại hình sáng tác Tiêu Hà bị khui đạo tác phẩm tốt nghiệp của sinh viên học viện âm nhạc nào đó.
Sọ não của anh muốn nứt ra rồi, cảm giác không có một giây yên tĩnh.
Vất vả lắm mới giải quyết xong tất cả vấn đề, Viên Thiển thở một hơi thật dài, ai dè thư ký lại nhắc anh: “Sếp Viên, mười phút sau tổ chức cuộc họp dự án…”
Vai Viên Thiển run rẩy, chợt nhớ tới gì đó: “Không phải Hoàng Thế Hoành cũng tham gia đấy chứ?”
“Vâng, trọng điểm của cuộc họp lần này chính là ‘Kỷ sáng thế’”
Cũng chính là muốn thảo luận kế hoạch ngu xuẩn giả gái cho khán giả đoán của Hoàng Thế Hoành?
Lấy tám năm kinh nghiệm làm việc của Viên Thiển, anh biết mình tuyệt đối không thể bị kéo xuống nước.
Giả gái gì gì đó, tuy có thể tạo ra mánh lới nhất thời, thế nhưng bất lợi cho sự phát triển lâu dài của nghệ sĩ, cũng không rõ thái độ của phía trên đối với kiểu chương trình này.
Không giúp Hoàng Thế Hoành, mọi người đều là giám đốc, thường xuyên gặp mặt. Hoàng Thế Hoành cũng chẳng phải quân tử, không làm được thì sẽ đâm một dao sau lưng anh.
Giúp Hoàng Thế Hoành thì…khống chế hướng đi của dư luận không tốt, đề tài khơi ra còn có khả năng bị gỡ bỏ, chẳng khác nào muốn anh cày độ hảo cảm tiêu cực ở chỗ Boss, không được không được!
Làm sao bây giờ?
Lúc này, hệ thống game online nhắc nhở: Đổi 20 điểm hủy cuộc họp lần này.
Viên Thiển nhìn 90 điểm còn lại của mình, nếu hủy thì sẽ phải tiêu hết 20 điểm?
Anh quyết đoán lựa chọn “Hủy đổi”.
Thư ký nhìn dáng vẻ cau mày của Viên Thiển, nhắc nhở lần nữa: “Sếp Viên?”
Bỗng dưng, Viên Thiển nhớ tới quản lý đời hai của mình, có một lần lão được mời tham gia tiệc chúc mừng thăng chức của đối thủ một mất một còn, lão làm thế nào nhỉ?
Một giây sau, bỗng thấy Viên Thiển ôm bụng, khụy xuống dưới, tiện thể còn gạt tất cả tài liệu trên bàn xuống đất.
“Sếp Viên ——” Thư ký nhanh chóng đi tới dìu anh.
Thế nhưng Viên Thiển lại cuộn mình, đưa mắt ra hiệu với cô: “Mau…mau gọi xe cứu thương…”
Mười phút sau, xe cứu thương mở cửa Khôi Khoát Entertainment. Người của cả tòa nhà, bất kể là tay bưng tách cà phê, đang photocopy tài liệu, hay là sứt đầu mẻ trán gọi điện cho nghệ sĩ mình phụ trách, đều thấy cảnh một đám đông nhân viên y tế vọt vào tầng của ba vị giám đốc điều hành, sau đó Viên Thiển được khiêng ra ngoài.
Chụp mặt nạ dưỡng khí, bình truyền dịch cũng được treo lên.
Viên Thiển nhắm chặt hai mắt, được nâng vào xe cứu thương.
Hoàng Thế Hoành đứng trước cửa kính sát đất của phòng họp, cào cái đầu vốn không có tóc, “Không phải chứ…”
Viên Thiển làm nội soi dạ dày, bác sĩ bảo cơ thể của anh rất khỏe mạnh, thế nhưng anh khăng khăng mình bị đau dạ dày chịu không nổi. Bác sĩ suy nghĩ, vẫn kê cho anh ít men tiêu hóa.
“Có khi nào là viêm ruột tái phát”. Viên Thiển nghĩ đã diễn trò thì phải diễn cho tròn.
Bác sĩ nhướn mí mắt, lạnh lùng bảo: “Cậu là bác sĩ, hay là tôi?”
“Là anh, là anh!”
Vừa mới rời khỏi bệnh viện, ngồi trên xe, thư ký đã nhắc anh, “Sếp Viên lên trang nhất rồi”.
Đầu Viên Thiển chấn động: “Lên trang nhất? Ai? Ca hậu Hạ Ny, Thời Đại Vàng Châm hay là Tiêu Hà?”
“Tôi nói là, sếp Viên, ngài lên trang nhất rồi”
“Tôi? Nhưng tôi đâu phải nghệ sĩ…”
Viên Thiển lấy điện thoại di động ra, nhìn top hot search hôm nay: Viên Thiển thượng mã phong (1)
Hot search thứ hai: Viên Thiển đột tử
Hot search thứ ba: Viên Thiển miệt mài quá độ
Tác giả: diễn đàn công nhân viên Khôi Khoát Thiên Hạ
^^: Chán quá đê, đến lúc tan ca cũng chẳng thấy lão Viên bò ra ngoài!
(o^^o): Tui thấy rồi nè! Tối qua tui tăng ca nhìn thấy đó!
= =: Thím thấy cái gì có thể nói một mạch luôn không!
(o^^o): Tui tăng ca đến mười giờ tối! Thấy người đẹp ôm lão Viên ra!
^_^: Cái gì cơ? Ôm ra? Không phải là lão Viên ôm người đẹp ra à?
^o^: Người đẹp lợi hại quớ…Chẳng phải ngày nào lão Viên cũng uống táo đỏ ngâm cẩu kỷ ư? Sao vẫn yếu nhớt vậy?
^-^: Chắc chắn là ổng mua phải cẩu kỷ giả rồi…
Chú thích:
(1) Mã thượng phong “馬上風”: hay còn gọi là Thượng mã phong, Phạm phòng, (có một số nơi người ta gọi là “trúng phong, trúng phòng”) là một hiện tượng có thể gây đột tử hoặc để lại di chứng ở con người khi sinh hoạt tình dục ở một số điều kiện nhất định
“Thật không? Nếu tao mà không đẹp, chẳng biết chừng bọn mày phải mặc váy đội tóc giả, biểu diễn lượm xà phòng trước mặt ông tổng đấy”
Quan Châu bị Lâm Thâm vặn cánh tay, vừa vỗ mu bàn tay Lâm Thâm vừa đáng thương nói: “Sắp đứt rồi… Sắp đứt rồi…”
“Này Quan Châu, mày nói xem tao có đẹp hay không? Có làm nũng được không? Có đủ mềm mại không?”
Quan Châu chỉ lo mình bị Lâm Thâm đùa cho tàn phế thật, nhanh chóng lắc đầu: “Không không không, Lâm Thâm, cậu là người đẹp trai nhất trong chúng ta! Đúng là hormone di động! Fan nữ ngày ngày đều muốn ngủ với cậu! Sinh khỉ con cho cậu!”
Khóe miệng Lâm Thâm cong sâu hơn, đi tới trước mặt Hoàng Minh bị đạp ngã dưới đất, kéo cổ tay Quan Châu cúi thấp người xuống: “Nhưng giờ tao không muốn đẹp trai, không muốn man! Không muốn ngủ với fan nữ! Cũng không muốn mấy cổ sinh khỉ con cho tao! Tao chỉ muốn có người cảm thấy tao xinh đẹp, cảm thấy tao mỏng manh đáng yêu, cảm thấy lúc nào cũng phải bảo vệ tao. Nhưng mà chúng mày lại bảo tao đẹp trai?”
Hoàng Minh hoảng sợ tái mét mặt mày sờ soạng mặt đất lết ra sau, chỉ lo Lâm Thâm qua đây bẻ gãy cánh tay mình.
“Cậu xinh đẹp nhất! Vừa mềm mại lại đáng yêu! Tất cả đàn ông nhìn thấy cậu đều muốn bảo vệ cậu!”
Hoàng Minh lớn tiếng nói.
Quan Châu cũng nhanh chóng mở miệng: “Đúng đúng đúng! Dáng vẻ cậu mặc váy trắng hôm nay, tôi…tôi nhìn đến há hốc cả mồm…Thanh thuần lại có vẻ rụt rè khiến người ta gãi tim cào phổi, còn xinh đẹp hơn cả hoa khôi của trường tôi!”
“Hừm, lời này cũng được, nghe xuôi tai đấy”. Lâm Thâm đẩy về phía trước một cái, buông cánh tay của Quan Châu ra.
Quan Châu vội vã chạy về phòng ngủ của mình, đóng rầm cửa lại.
Hoàng Minh cũng mau chóng chạy về.
Còn lại Đỗ Thanh, cậu ta tuyệt vọng nhìn Lâm Thâm càng lúc càng tới gần, chỉ sợ hắn giơ chân giẫm lệch cái mũi vừa mới độn của mình.
“Cậu…Cậu…Cậu hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn …Người gặp người thích, hoa gặp hoa nở…bồn cầu thấy cũng phải lật nắp!”
Lâm Thâm chẳng ừ chẳng hử, lấy chìa khóa, mở cửa phòng ngủ của mình, đóng lại.
Đỗ Thanh ngoài cửa như được đại xá, lập tức đứng dậy, lao về phòng mình.
Mỗi thực tập sinh đều là hai người một phòng.
Cùng phòng với Lâm Thâm là một thực tập sinh khác, tên là Trương Tử Thiên.
Trương Tử Thiên ngồi trên ghế sô pha, vừa ăn khoai chiên rôm rốp, vừa nhìn Lâm Thâm cầm váy trắng đi vào: “Mày ra ngoài quay phim võ thuật hay sao mà bên ngoài thấy kêu cha gọi mẹ vậy?”
Lâm Thâm không để ý ngồi xuống cạnh Trương Tử Thiên, đôi chân dài vắt chéo gác trên bàn trà, dùng điện thoạt lướt trang web mua sắm.
“Cái váy này thế nào?”
Trương Tử Thiên liếc nhìn, suýt nữa phun khoai chiên ra: “Mày bị sao thế? Xem váy làm gì? Không phải mày định mua cho tao, bắt tao mặc đấy chứ? Chắc chắn là mày hận cái thiết lập phó bản này của tao, muốn trả thù tao có phải không?”
“Mày cũng có thấy cay mắt đâu”. Lâm Thâm hờ hững vặn lại.
“Ấy…không phải cho tao? Mày còn muốn mặc?”
“Đề phòng bất trắc”. Lâm Thâm ôm điện thoại di động, tiếp tục lướt Taobao.
Trương Tử Thiên phát ói, đặt khoai chiên xuống.
“Mày vẫn nên lướt báo cáo quý, báo cáo năm, xem báo cáo tài chính gì đó đi, có được không?”
“Không được”
“A Thâm ơi, mày nghe tao nói này…Đàn ông con trai mặc đồ nữ gần đây rất là thịnh hành! Để cải thiện chủ đề game của chúng ta, cả nhóm thiết kế nhất trí thông qua cửa ải anh đại giả gái là Boss…Mày…”
Trương Tử Thiên càng nói càng chột dạ.
“Tiếp đi”. Sườn mặt Lâm Thâm lạnh như tiền, không nhìn ra trong đầu hắn đang nghĩ gì.
Nhưng dù có nghĩ gì tuyệt đối đều là thứ Trương Tử Thiên không muốn biết.
“Không phải mỗi Boss đều có giấc mộng công chúa à?” Trương Tử Thiên nhỏ giọng lầm bầm.
“Mộng công chúa?” Giọng Lâm Thâm trầm hơn.
Ánh mắt hoàn toàn đè bẹp Trương Tử Thiên, như thể muốn nói ——Mày ăn nói cho cẩn thận, bằng không cô công chúa này sẽ xiên mày thành thịt kho tàu.
“Mày coi, làm Boss chẳng phải đều muốn nhân viên vì mình cho dù có nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng không từ sao? Hơn nữa còn là cam tâm tình nguyện, không oán không hối! Chỉ cần Boss mỉm cười cái, một ánh mắt khẳng định thôi, cho dù không được thăng chức tăng lương, vẫn có thể khiến tinh thần của nhân viên như uống máu gà!”
Trương Tử Thiên liếc thấy ánh mắt có hứng thú của Lâm Thâm, chẳng biết có nên nói tiếp hay không.
“Thế nhưng…Thế nhưng trong thực tế làm sao mà được vậy! Trừ phi Boss biến thành công chúa Bạch Tuyết trong truyện cổ tích, tất cả mọi người đều là bảy chú lùn…Đi đào quặng để nuôi sống công chúa, cuối cùng còn phải chắp tay tặng công chúa cho hoàng tử…”
“Cho nên…bọn mày đều rất bất mãn với Boss đúng không?”
Một câu hỏi ngược lại này, khiến Trương Tử Thiên thầm kêu thôi xong, công chúa màn, à không, Boss màn muốn tác oai tác quái rồi…
“Có ai nói thế đâu! Mày muốn nhiều người ở trong hiện thực nịnh mày, trên mặt toàn đeo mặt nạ, làm người tốt ở trước mặt mày…Mày không muốn xem quay lưng lại họ là cái dạng gì à? Công chúa ấy, người người vây quanh! Thế nhưng cô bé lọ lem…thì người người bắt nạt!”
“Ý mày là, để tao đổi góc nhìn, coi ai là rác rưởi?”
“Đúng đúng đúng!” Trương Tử Thiên gật đầu lia lịa.
“Thế thì để tao xem…anh ta có phải ‘phẩm giá quý ông’ thật vậy không”
Lâm Thâm rũ mắt, không biết nghĩ tới điều gì.
Trương Tử Thiên thở một hơi, nghĩ thầm trước đó nhảy dù, sao lại chọn ngay cái bản đồ này! Rõ ràng còn có chỗ hay khác có thể dỗ cho tên ác ma này vui vẻ mà!
“Tại sao người chơi có thể sử dụng điểm đổi trợ giúp, Boss thì lại không? Chẳng có tí siêu năng lực nào, mặc người xâu xé?” Lâm Thâm lại mở miệng, tuy cười nhưng lại khiến người ta không rét mà run.
“Siêu năng lực lớn nhất của Boss người chơi chả phải là nắm khẩu lệnh qua màn trong lòng bàn tay hả? Một người giữ ải vạn kẻ phá! Đã là Boss thì tất nhiên là được người chơi liều mạng lấy lòng vì điểm rồi! Nếu Boss mà còn có đặc quyền khác, vậy nhỡ bắt chước Thanos búng tay cái hủy diệt cả game…thì chúng ta sẽ bị khiếu nại! Sẽ không thể phát hành! Sẽ phá sản…”
Trương Tử Thiên nhìn chân mày của Lâm Thâm càng nhướn càng cao, nhanh chóng ngừng lại, nói sang chuyện khác: “Thiết lập của chúng ta chính là để game có một NPC treo biển Boss và một Boss người chơi – thật. Làm cho những người chơi kia ra sức đi cày độ hảo cảm của Boss treo biển, chỉ có thể liều mạng làm nhiệm vụ để cày điểm…Đến cuối mới giật mình nhận ra, ô! Hóa ra cô bé lọ lem kia mới là Boss thật! Cày Boss NPC, nhất định phải đạt top 30% bảng xếp hạng điểm toàn phó bản mới có thể qua màn tiếp theo, mà cày độ hảo cảm của Boss thật thì chỉ cần một câu khẩu lệnh qua màn thôi!”
“Thú vị đấy”
“Đúng không? Cày Boss treo biển đến hộc cả máu mới qua màn, nhưng nhỡ những người có điểm xếp đáy lại có thể làm cho Boss – thật là mày vui vẻ, thì có thể chuyển mình rồi!”
“Ha ha. Tao mà có thể nịnh hót tùy tiện vậy hả?”
“A Thâm này, bọn mình chơi game tử tế đi nha! Tao thề, sau khi chơi xong, tất cả những phần mày không hài lòng bọn tao sẽ sửa hết!”
Sửa mới là lạ!
Lâm Thâm nghiêng mặt sang bên cười, dùng tay nhấn đầu Trương Tử Thiên, cực kỳ dịu dàng nói: “Vậy thì thưởng cuối năm nay của bọn mày, cho mỗi người chơi màn này một trăm lần!”
Bất kể cao thấp mập ốm đẹp hay xấu đều phải mặc váy một trăm lần!
Viên Thiển phát hiện giám đốc điều hành cũng chẳng dễ làm, cả một ngày, anh mở mấy cái cuộc họp, chùi đít cho vô số người.
Ví dụ như ca hậu Hạ Ny nóng nảy đắc tội với nhà sản xuất âm nhạc vương bài Mộ Dung Tiêu. Ví dụ như thành viên của Thời Đại Vàng Châm tranh giành vị trí center đập vỡ đầu lên hot search. Ví dụ như ca sĩ loại hình sáng tác Tiêu Hà bị khui đạo tác phẩm tốt nghiệp của sinh viên học viện âm nhạc nào đó.
Sọ não của anh muốn nứt ra rồi, cảm giác không có một giây yên tĩnh.
Vất vả lắm mới giải quyết xong tất cả vấn đề, Viên Thiển thở một hơi thật dài, ai dè thư ký lại nhắc anh: “Sếp Viên, mười phút sau tổ chức cuộc họp dự án…”
Vai Viên Thiển run rẩy, chợt nhớ tới gì đó: “Không phải Hoàng Thế Hoành cũng tham gia đấy chứ?”
“Vâng, trọng điểm của cuộc họp lần này chính là ‘Kỷ sáng thế’”
Cũng chính là muốn thảo luận kế hoạch ngu xuẩn giả gái cho khán giả đoán của Hoàng Thế Hoành?
Lấy tám năm kinh nghiệm làm việc của Viên Thiển, anh biết mình tuyệt đối không thể bị kéo xuống nước.
Giả gái gì gì đó, tuy có thể tạo ra mánh lới nhất thời, thế nhưng bất lợi cho sự phát triển lâu dài của nghệ sĩ, cũng không rõ thái độ của phía trên đối với kiểu chương trình này.
Không giúp Hoàng Thế Hoành, mọi người đều là giám đốc, thường xuyên gặp mặt. Hoàng Thế Hoành cũng chẳng phải quân tử, không làm được thì sẽ đâm một dao sau lưng anh.
Giúp Hoàng Thế Hoành thì…khống chế hướng đi của dư luận không tốt, đề tài khơi ra còn có khả năng bị gỡ bỏ, chẳng khác nào muốn anh cày độ hảo cảm tiêu cực ở chỗ Boss, không được không được!
Làm sao bây giờ?
Lúc này, hệ thống game online nhắc nhở: Đổi 20 điểm hủy cuộc họp lần này.
Viên Thiển nhìn 90 điểm còn lại của mình, nếu hủy thì sẽ phải tiêu hết 20 điểm?
Anh quyết đoán lựa chọn “Hủy đổi”.
Thư ký nhìn dáng vẻ cau mày của Viên Thiển, nhắc nhở lần nữa: “Sếp Viên?”
Bỗng dưng, Viên Thiển nhớ tới quản lý đời hai của mình, có một lần lão được mời tham gia tiệc chúc mừng thăng chức của đối thủ một mất một còn, lão làm thế nào nhỉ?
Một giây sau, bỗng thấy Viên Thiển ôm bụng, khụy xuống dưới, tiện thể còn gạt tất cả tài liệu trên bàn xuống đất.
“Sếp Viên ——” Thư ký nhanh chóng đi tới dìu anh.
Thế nhưng Viên Thiển lại cuộn mình, đưa mắt ra hiệu với cô: “Mau…mau gọi xe cứu thương…”
Mười phút sau, xe cứu thương mở cửa Khôi Khoát Entertainment. Người của cả tòa nhà, bất kể là tay bưng tách cà phê, đang photocopy tài liệu, hay là sứt đầu mẻ trán gọi điện cho nghệ sĩ mình phụ trách, đều thấy cảnh một đám đông nhân viên y tế vọt vào tầng của ba vị giám đốc điều hành, sau đó Viên Thiển được khiêng ra ngoài.
Chụp mặt nạ dưỡng khí, bình truyền dịch cũng được treo lên.
Viên Thiển nhắm chặt hai mắt, được nâng vào xe cứu thương.
Hoàng Thế Hoành đứng trước cửa kính sát đất của phòng họp, cào cái đầu vốn không có tóc, “Không phải chứ…”
Viên Thiển làm nội soi dạ dày, bác sĩ bảo cơ thể của anh rất khỏe mạnh, thế nhưng anh khăng khăng mình bị đau dạ dày chịu không nổi. Bác sĩ suy nghĩ, vẫn kê cho anh ít men tiêu hóa.
“Có khi nào là viêm ruột tái phát”. Viên Thiển nghĩ đã diễn trò thì phải diễn cho tròn.
Bác sĩ nhướn mí mắt, lạnh lùng bảo: “Cậu là bác sĩ, hay là tôi?”
“Là anh, là anh!”
Vừa mới rời khỏi bệnh viện, ngồi trên xe, thư ký đã nhắc anh, “Sếp Viên lên trang nhất rồi”.
Đầu Viên Thiển chấn động: “Lên trang nhất? Ai? Ca hậu Hạ Ny, Thời Đại Vàng Châm hay là Tiêu Hà?”
“Tôi nói là, sếp Viên, ngài lên trang nhất rồi”
“Tôi? Nhưng tôi đâu phải nghệ sĩ…”
Viên Thiển lấy điện thoại di động ra, nhìn top hot search hôm nay: Viên Thiển thượng mã phong (1)
Hot search thứ hai: Viên Thiển đột tử
Hot search thứ ba: Viên Thiển miệt mài quá độ
Tác giả: diễn đàn công nhân viên Khôi Khoát Thiên Hạ
^^: Chán quá đê, đến lúc tan ca cũng chẳng thấy lão Viên bò ra ngoài!
(o^^o): Tui thấy rồi nè! Tối qua tui tăng ca nhìn thấy đó!
= =: Thím thấy cái gì có thể nói một mạch luôn không!
(o^^o): Tui tăng ca đến mười giờ tối! Thấy người đẹp ôm lão Viên ra!
^_^: Cái gì cơ? Ôm ra? Không phải là lão Viên ôm người đẹp ra à?
^o^: Người đẹp lợi hại quớ…Chẳng phải ngày nào lão Viên cũng uống táo đỏ ngâm cẩu kỷ ư? Sao vẫn yếu nhớt vậy?
^-^: Chắc chắn là ổng mua phải cẩu kỷ giả rồi…
Chú thích:
(1) Mã thượng phong “馬上風”: hay còn gọi là Thượng mã phong, Phạm phòng, (có một số nơi người ta gọi là “trúng phong, trúng phòng”) là một hiện tượng có thể gây đột tử hoặc để lại di chứng ở con người khi sinh hoạt tình dục ở một số điều kiện nhất định
/62
|