Yên Lương Thần vừa khóc vừa đưa Hạ Viễn Hàng vào bệnh viện gần đó.
Dao gọt hoa quả kia không quá dài, không thể lấy đi mạng sống của Hạ Viễn Hàng, nhưng đã làm tổn thương đến tim. Cũng may vết thương không quá sâu, không đến nỗi nguy hiểm đến tính mạng.
Sau khi băng bó vết thương, Hạ Viễn Hàng nằm trên giường bệnh, sắc mặt trắng bệch. Từ đầu đến cuối, ánh mắt của hắn đều không rời khỏi Yên Lương Thần, như sợ cô bỏ đi.
Yên Lương Thần không bỏ đi, cũng không có ý định bỏ đi.
Bác sĩ y tá đều đi rồi, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người bọn họ.
Yên Lương Thần xê chiếc ghế trước giường, từ từ ngồi xuống, tâm tình cũng trở nên bình tĩnh.
“Rất đau sao?”
“So với những nỗi đau em phải gánh chịu, vết thương nhỏ này chỉ như vết muỗi cắn.”
Cô nói cô thường nằm mơ, thực ra Hạ Viễn Hàng cũng vậy.
Hắn vô số lần nằm mơ thấy Yên Lương Thần không chút do dự mà nhảy xuống, mơ thấy Yên Lương Thần nằm trên bàn phẫu thuật đau đến tan nát cõi lòng… Mỗi khi tỉnh dậy, hắn đều cảm thấy lời của Yên Lương Thần rất đúng, hắn còn không bằng cầm thú!
Yên Lương Thần nhẹ nhàng hé môi, thở một hơi dài: “Anh không nên như vậy, nếu như anh thực sự còn chút tình cảm với tôi, còn một chút áy náy, thì anh không nên làm khó tôi như vậy.”
“Làm khó?”
“Đương nhiên, anh đâm chính mình ở trước mặt tôi, khiến tôi khó chịu, cái này không phải là làm khó tôi sao?”
Hạ Viễn Hàng không có gì để nói. Hắn không chịu được chuyện cô rời bỏ hắn, cùng người đàn ông khác thân mật!
“Tôi và Mục Lỗi kết hôn nhanh như vậy, thực sự không phải muốn khiến anh khó chịu. Thực ra tôi muốn âm thầm rời khỏi Tân Hải, đến vùng núi giảng dạy, một mình sống quãng đời còn lại. Nhưng ngày ra khỏi trại giam, do cơ duyên mà gặp được Mục Lỗi. Cũng có thể lời nói của anh ấy hoàn toàn chạm đến sâu thẳm tâm hồn tôi, tôi bỗng nhiên bằng lòng cùng anh ấy thử một chút.”
“Nếu đã là thử, vậy tại sao không thể cho tôi một cơ hội?”
Yên Lương Thần cười khổ. Người sáng suốt như hắn, lại có thể đi lừa mình dối người.
“Anh rõ ràng cũng biết, hà tất phải hỏi lại? Hạ Viễn Hàng, khoảng cách của chúng ta không phải là đoạn quá khứ đơn giản như vậy, mà là hai mạng người. Anh tĩnh dưỡng cho tốt, ở nhà tôi còn rất nhiều việc phải xử lý, có thời gian lại đến thăm anh.”
Hạ Viễn Hàng đột nhiên nhào tới, nắm lấy cổ tay của cô, kéo thân thể cô ngã xuống giường.
Yên Lương Thần tức giận giãy giụa, những vẫn bị hắn ôm chặt trong lòng.
“Hạ Viễn Hàng, rốt cuộc anh muốn làm cái gì?”
“Tôi biết tôi không xứng đáng được tha thứ, nhưng Yên Lương Thần, tôi không có cách nào có thể chấp nhận chuyện em thuộc về người đàn ông khác.”
“Anh không thể tiếp nhận được là chuyện của anh, tôi không quản. Còn nữa, nếu như lần sau còn có cơ hội gặp mặt, xin anh gọi tôi là Mục phu nhân.”
“Không thể nào!”
Yên Lương Thần bực tức, không khách khí mà tát hắn.
“Hạ Viễn Hàng, anh xong chưa? Anh thực sự cho rằng bản thân mình là chúa tể của thế giới, muốn thế nào thì được thế đó sao? Hai năm trước anh không cần tôi, không chút do dự mà đuổi tôi đi. Hai năm sau, anh không muốn tôi rời đi, cho nên tôi tôi phải ở lại vô điều kiện phải chắc? Anh xem tôi là cái gì? Yên Lương Thần tôi trong mắt anh hèn hạ như vậy sao?”
Hạ Viễn Hàng nhìn cô, sóng gió trong tim dâng trào cuồn cuộn, nhưng trên mặt vẫn không chút biểu cảm.
Cuối cùng hắn cười lạnh: “Em muốn nói thế nào cũng được, em muốn chửi thế nào cũng được.”
Sau đó hắn không thèm để ý đến thương thế của mình, trực tiếp lôi Yên Lương Thần ra khỏi bệnh viện, chạy thẳng đến căn biệt thự vùng ngoại ô kia.
“Hạ Viễn Hàng, anh lại muốn giam cầm tôi sao?”
“Nếu em muốn nghĩ như vậy thì cũng được.”
Hạ Viễn Hàng kêu hạ nhân tập trung lại, dặn dò đi gom hết những thứ nguy hiểm trong biệt thự lại vứt hết đi.
Thậm chí đến một ngày ba bữa cơm toàn bộ đều do khách sạn mang đến.
“Có bản lĩnh thì anh ngắt điện luôn đi, tránh tôi một lát nữa đưa tay vào ổ điện giật chết! Còn nữa, tốt nhất anh nên trói tôi lại, bằng không rất có khả năng tôi sẽ nhảy từ trên mái nhà xuống!”
Hạ Viễn Hàng phất tay cho hạ nhân lui xuống, trực tiếp kéo cô vào phòng ngủ chính, ném cô lên trên giường.
Yên Lương Thần không dám tin, bởi vì hắn thực sự tìm hai sợi dây trói cô vào đầu giường! Tuy vẫn có thể cử động được, nhưng cũng đủ uất chết người rồi!
Nghĩ đến chuyện hắn nghiễm nhiên đem cô độc chiếm, cô tức đến nỗi nước mắt cuộn trào.
Hạ Viễn Hàng ngồi xuống bên giường, nâng khuôn mặt của cô lên, cố định cô ở trên giường.
“Em muốn hận tôi thì hận đi, tôi tình nguyện để em hận cả đời, cũng không muốn từ đây em và tôi trở thành người dưng.”
“A...” Yên Lương Thần đột nhiên đưa tay ra, tàn nhẫn cào lên mặt hắn, lưu lại mấy vệt máu rõ ràng. Dường như còn chưa đủ, cô còn dùng lực tóm chặt lấy quai hàm của hắn.
Hạ Viễn Hàng không né tránh, thậm chí cũng không nhíu mày, cứ như vậy mà để cô phát tiết.
Cuối cùng, Yên Lương Thần cũng cào đến mệt rồi, sau đó liền nhắm mắt, cô không động đậy giống như đang ngủ, chỉ có khóe mắt tràn lệ.
Hạ Viễn hàng cúi đầu, hôn nước mắt trên khóe mắt cô.
Yên Lương Thần đột nhiên mở mắt, đẩy khuôn mặt hắn ra, dùng lực lau khóe mắt.
“Nếu anh muốn nổi thú tính thì ra tay trực tiếp, tôi sẽ coi như bị chó cắn một nhát. Đừng có làm những động tác này, thật khiến người khác buồn nôn!”
Hạ Viễn Hàng cứ nhìn cô như vậy, đột nhiên có chút giận dữ, nhưng cuối cùng vẫn không nổi giận.
Cô đã chịu nhiều uất ức như vậy, cho dù cô có giương nanh múa vuốt như thế nào cũng được, hắn đáng đời.
Yên Lương Thần đột nhiên đưa tay, bắt đầu từ nút áo trên cùng, từng chiếc cúc áo được mở ra, lộ rõ áo lót màu da.
“Hạ tổng, không phải anh muốn sao? Vậy thì đến đây! Hạ tổng anh làm việc không phải luôn mạnh mẽ vang dội sao? Sợ gì? Dù gì tôi cũng không có người chống lưng, cho nên sẽ không có người đến tính sổ với anh. Anh sợ gì chứ?”
Hạ Viễn Hàng dường như gặp lại Yên Lương Thần mồm miệng lanh lợi, giương nanh múa vuốt của hai năm trước, nhìn hung ác như vậy nhưng nội tâm vô cùng yếu đuối, khiến người khác phải đau lòng.
Dù hận hắn đến xương tủy, nhưng vẫn vì hắn mà giao dịch với Nhan Bác Thanh, tự tay cô đưa mình vào ngục.
Người phụ nữ ngốc như vậy, sao hắn nỡ buông tay?
Nhưng giữa bọn họ cách bởi hai mạng người, có thể trở lại hay không, đến hắn đột nhiên cũng chẳng có niềm tin. Điều duy nhất hắn có thể làm, đó là tạm thời trói cô ở bên mình, mặc dù biết rằng như vậy cô càng hận hắn đến thấu xương.
Hạ Viễn Hàng nắm lấy cổ tay cô, đè lên cơ thể cô, cúi đầu xuống hôn môi cô.
Yên Lương Thần không do dự mà cắn vào lưỡi hắn, cắn đến nỗi miệng cả hai đều ngập máu.
Hạ Viễn Hàng ngồi thẳng người, lau đi vết máu trên khóe miệng cô: “Tôi đúng là không bằng cầm thú. Tốt nhất em không nên chọc giận tôi! Nếu như em đã chọc giận tôi rồi, thì nên có gan gánh chịu hậu quả.”
“Chính xác, tôi đã nghĩ có thể bay lên ngọn cây làm phượng hoàng, té chết cũng đáng đời. Chỉ là tôi cho rằng hai năm trước tôi đã trả giá nặng nề rồi, không ngờ anh vẫn chưa thấy đủ, có trò gì anh cứ giở hết ra đi, tôi chịu.”
Trước khi mất kiểm soát hắn liền quay người rời đi. Khi bước ra khỏi phòng mới để ý tấm băng rướm máu trước ngực.
Dao gọt hoa quả kia không quá dài, không thể lấy đi mạng sống của Hạ Viễn Hàng, nhưng đã làm tổn thương đến tim. Cũng may vết thương không quá sâu, không đến nỗi nguy hiểm đến tính mạng.
Sau khi băng bó vết thương, Hạ Viễn Hàng nằm trên giường bệnh, sắc mặt trắng bệch. Từ đầu đến cuối, ánh mắt của hắn đều không rời khỏi Yên Lương Thần, như sợ cô bỏ đi.
Yên Lương Thần không bỏ đi, cũng không có ý định bỏ đi.
Bác sĩ y tá đều đi rồi, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người bọn họ.
Yên Lương Thần xê chiếc ghế trước giường, từ từ ngồi xuống, tâm tình cũng trở nên bình tĩnh.
“Rất đau sao?”
“So với những nỗi đau em phải gánh chịu, vết thương nhỏ này chỉ như vết muỗi cắn.”
Cô nói cô thường nằm mơ, thực ra Hạ Viễn Hàng cũng vậy.
Hắn vô số lần nằm mơ thấy Yên Lương Thần không chút do dự mà nhảy xuống, mơ thấy Yên Lương Thần nằm trên bàn phẫu thuật đau đến tan nát cõi lòng… Mỗi khi tỉnh dậy, hắn đều cảm thấy lời của Yên Lương Thần rất đúng, hắn còn không bằng cầm thú!
Yên Lương Thần nhẹ nhàng hé môi, thở một hơi dài: “Anh không nên như vậy, nếu như anh thực sự còn chút tình cảm với tôi, còn một chút áy náy, thì anh không nên làm khó tôi như vậy.”
“Làm khó?”
“Đương nhiên, anh đâm chính mình ở trước mặt tôi, khiến tôi khó chịu, cái này không phải là làm khó tôi sao?”
Hạ Viễn Hàng không có gì để nói. Hắn không chịu được chuyện cô rời bỏ hắn, cùng người đàn ông khác thân mật!
“Tôi và Mục Lỗi kết hôn nhanh như vậy, thực sự không phải muốn khiến anh khó chịu. Thực ra tôi muốn âm thầm rời khỏi Tân Hải, đến vùng núi giảng dạy, một mình sống quãng đời còn lại. Nhưng ngày ra khỏi trại giam, do cơ duyên mà gặp được Mục Lỗi. Cũng có thể lời nói của anh ấy hoàn toàn chạm đến sâu thẳm tâm hồn tôi, tôi bỗng nhiên bằng lòng cùng anh ấy thử một chút.”
“Nếu đã là thử, vậy tại sao không thể cho tôi một cơ hội?”
Yên Lương Thần cười khổ. Người sáng suốt như hắn, lại có thể đi lừa mình dối người.
“Anh rõ ràng cũng biết, hà tất phải hỏi lại? Hạ Viễn Hàng, khoảng cách của chúng ta không phải là đoạn quá khứ đơn giản như vậy, mà là hai mạng người. Anh tĩnh dưỡng cho tốt, ở nhà tôi còn rất nhiều việc phải xử lý, có thời gian lại đến thăm anh.”
Hạ Viễn Hàng đột nhiên nhào tới, nắm lấy cổ tay của cô, kéo thân thể cô ngã xuống giường.
Yên Lương Thần tức giận giãy giụa, những vẫn bị hắn ôm chặt trong lòng.
“Hạ Viễn Hàng, rốt cuộc anh muốn làm cái gì?”
“Tôi biết tôi không xứng đáng được tha thứ, nhưng Yên Lương Thần, tôi không có cách nào có thể chấp nhận chuyện em thuộc về người đàn ông khác.”
“Anh không thể tiếp nhận được là chuyện của anh, tôi không quản. Còn nữa, nếu như lần sau còn có cơ hội gặp mặt, xin anh gọi tôi là Mục phu nhân.”
“Không thể nào!”
Yên Lương Thần bực tức, không khách khí mà tát hắn.
“Hạ Viễn Hàng, anh xong chưa? Anh thực sự cho rằng bản thân mình là chúa tể của thế giới, muốn thế nào thì được thế đó sao? Hai năm trước anh không cần tôi, không chút do dự mà đuổi tôi đi. Hai năm sau, anh không muốn tôi rời đi, cho nên tôi tôi phải ở lại vô điều kiện phải chắc? Anh xem tôi là cái gì? Yên Lương Thần tôi trong mắt anh hèn hạ như vậy sao?”
Hạ Viễn Hàng nhìn cô, sóng gió trong tim dâng trào cuồn cuộn, nhưng trên mặt vẫn không chút biểu cảm.
Cuối cùng hắn cười lạnh: “Em muốn nói thế nào cũng được, em muốn chửi thế nào cũng được.”
Sau đó hắn không thèm để ý đến thương thế của mình, trực tiếp lôi Yên Lương Thần ra khỏi bệnh viện, chạy thẳng đến căn biệt thự vùng ngoại ô kia.
“Hạ Viễn Hàng, anh lại muốn giam cầm tôi sao?”
“Nếu em muốn nghĩ như vậy thì cũng được.”
Hạ Viễn Hàng kêu hạ nhân tập trung lại, dặn dò đi gom hết những thứ nguy hiểm trong biệt thự lại vứt hết đi.
Thậm chí đến một ngày ba bữa cơm toàn bộ đều do khách sạn mang đến.
“Có bản lĩnh thì anh ngắt điện luôn đi, tránh tôi một lát nữa đưa tay vào ổ điện giật chết! Còn nữa, tốt nhất anh nên trói tôi lại, bằng không rất có khả năng tôi sẽ nhảy từ trên mái nhà xuống!”
Hạ Viễn Hàng phất tay cho hạ nhân lui xuống, trực tiếp kéo cô vào phòng ngủ chính, ném cô lên trên giường.
Yên Lương Thần không dám tin, bởi vì hắn thực sự tìm hai sợi dây trói cô vào đầu giường! Tuy vẫn có thể cử động được, nhưng cũng đủ uất chết người rồi!
Nghĩ đến chuyện hắn nghiễm nhiên đem cô độc chiếm, cô tức đến nỗi nước mắt cuộn trào.
Hạ Viễn Hàng ngồi xuống bên giường, nâng khuôn mặt của cô lên, cố định cô ở trên giường.
“Em muốn hận tôi thì hận đi, tôi tình nguyện để em hận cả đời, cũng không muốn từ đây em và tôi trở thành người dưng.”
“A...” Yên Lương Thần đột nhiên đưa tay ra, tàn nhẫn cào lên mặt hắn, lưu lại mấy vệt máu rõ ràng. Dường như còn chưa đủ, cô còn dùng lực tóm chặt lấy quai hàm của hắn.
Hạ Viễn Hàng không né tránh, thậm chí cũng không nhíu mày, cứ như vậy mà để cô phát tiết.
Cuối cùng, Yên Lương Thần cũng cào đến mệt rồi, sau đó liền nhắm mắt, cô không động đậy giống như đang ngủ, chỉ có khóe mắt tràn lệ.
Hạ Viễn hàng cúi đầu, hôn nước mắt trên khóe mắt cô.
Yên Lương Thần đột nhiên mở mắt, đẩy khuôn mặt hắn ra, dùng lực lau khóe mắt.
“Nếu anh muốn nổi thú tính thì ra tay trực tiếp, tôi sẽ coi như bị chó cắn một nhát. Đừng có làm những động tác này, thật khiến người khác buồn nôn!”
Hạ Viễn Hàng cứ nhìn cô như vậy, đột nhiên có chút giận dữ, nhưng cuối cùng vẫn không nổi giận.
Cô đã chịu nhiều uất ức như vậy, cho dù cô có giương nanh múa vuốt như thế nào cũng được, hắn đáng đời.
Yên Lương Thần đột nhiên đưa tay, bắt đầu từ nút áo trên cùng, từng chiếc cúc áo được mở ra, lộ rõ áo lót màu da.
“Hạ tổng, không phải anh muốn sao? Vậy thì đến đây! Hạ tổng anh làm việc không phải luôn mạnh mẽ vang dội sao? Sợ gì? Dù gì tôi cũng không có người chống lưng, cho nên sẽ không có người đến tính sổ với anh. Anh sợ gì chứ?”
Hạ Viễn Hàng dường như gặp lại Yên Lương Thần mồm miệng lanh lợi, giương nanh múa vuốt của hai năm trước, nhìn hung ác như vậy nhưng nội tâm vô cùng yếu đuối, khiến người khác phải đau lòng.
Dù hận hắn đến xương tủy, nhưng vẫn vì hắn mà giao dịch với Nhan Bác Thanh, tự tay cô đưa mình vào ngục.
Người phụ nữ ngốc như vậy, sao hắn nỡ buông tay?
Nhưng giữa bọn họ cách bởi hai mạng người, có thể trở lại hay không, đến hắn đột nhiên cũng chẳng có niềm tin. Điều duy nhất hắn có thể làm, đó là tạm thời trói cô ở bên mình, mặc dù biết rằng như vậy cô càng hận hắn đến thấu xương.
Hạ Viễn Hàng nắm lấy cổ tay cô, đè lên cơ thể cô, cúi đầu xuống hôn môi cô.
Yên Lương Thần không do dự mà cắn vào lưỡi hắn, cắn đến nỗi miệng cả hai đều ngập máu.
Hạ Viễn Hàng ngồi thẳng người, lau đi vết máu trên khóe miệng cô: “Tôi đúng là không bằng cầm thú. Tốt nhất em không nên chọc giận tôi! Nếu như em đã chọc giận tôi rồi, thì nên có gan gánh chịu hậu quả.”
“Chính xác, tôi đã nghĩ có thể bay lên ngọn cây làm phượng hoàng, té chết cũng đáng đời. Chỉ là tôi cho rằng hai năm trước tôi đã trả giá nặng nề rồi, không ngờ anh vẫn chưa thấy đủ, có trò gì anh cứ giở hết ra đi, tôi chịu.”
Trước khi mất kiểm soát hắn liền quay người rời đi. Khi bước ra khỏi phòng mới để ý tấm băng rướm máu trước ngực.
/29
|