Buổi sáng hôm sau, Yên Lương Thần nhận được cuộc điện thoại của ba mình.
Em trai cô là Yên Cảnh Thiên bị cảnh sát bắt vì tội tham ô công quỹ.
Buổi chiều, cô lại nhận được điện thoại của mẹ
Bởi vì tổ chức bài bạc nên ba cô bị bắt vào đồn công an.
Chuyện Yên Cảnh Thiên tham ô công quỹ Yên Lương Thần không dám chắc là thật hay giả.
Còn chuyện ba cô tổ chức bài bạc, tuy ông thích đánh mạt chược, nhưng cũng chỉ là mấy người già cả ngồi chơi cho vui với nhau mà thôi.
Không cần hỏi cũng biết, tất cả là do Hạ Viễn Hàng gài bẫy, hắn đang ép cô.
Yên Lương Thần có thể bỏ mặc Yên Cảnh Thiên nhưng cô không thể để người ba đã nhiều tuổi của mình phải ăn cơm tù! Ba cô luôn coi trọng thể diện, sao ông ấy có thể chịu nỗi cú sốc này chứ?
Lật chăn ra, Yên Lương Thần vừa gọi cho Hạ Viễn Hàng vừa đi đến bên cửa sổ
"Có phải anh muốn ép tôi chết thì anh mới hài lòng không? Nếu bây giờ tôi nhảy thẳng từ cửa sổ xuống thì mọi chuyện sẽ kết thúc đúng không?"
"Cô muốn làm gì vậy? Yên Lương Thần, nếu cô dám chết thì tôi sẽ khiến cả gia đình và bạn bè của cô cùng xuống địa ngục!"
Yên Lương Thần còn chưa kịp tiếp lời thì đã nghe thấy tiếng bước chân vội vã chạy đến
Sau đó, Hạ Viễn Hàng liền tức giận lao vào
"Cô thử nhảy cho tôi xem, tôi nói được làm được! Tôi không thể giết chết họ nhưng tôi có thể khiến bọn họ sống không bằng chết!"
Yên Lương Thần nhìn chằm chằm vào mắt hắn, trong mắt hắn chỉ có sự lạnh lùng và kiên định, không còn chút ôn nhu, ấm áp nào như trong ký ức nữa.
Vì Nhan Lạc Tuyết, hắn thật sự có thể làm tất cả mọi chuyện sao?
Yên Lương Thần! Mày còn lý do gì để hy vọng chứ?
Một lát sau, cô chầm chậm rủ mắt xuống, từng giọt nước mắt rơi trên nền đất lạnh.
Hai tay Hạ Viễn Hàng nắm thành nắm đấm, đôi môi mím chặt thành một đường thẳng, đôi mắt u ám vô cùng.
Yên Lương Thần nhắm chặt hai mắt, sau đó từ từ ngẩng đầu lên
" Hạ Viễn Hàng chúc mừng anh, anh đã được như ý muốn rồi. Nhưng tôi nguyền rủa anh, đời này kiếp này không thể có được con của riêng mình! Bởi vì anh không xứng đáng. "
Yên Lương Thần lại nhắm mắt lại, nước mắt không ngừng trào ra khỏi khóe mắt nhắm chặt.
Sự đau khổ và tuyệt vọng đó, ai cũng có thể cảm nhận được.
Cơ thể cao lớn của Hạ Viễn Hàng bỗng chấn động, thậm chí đôi chân cũng không kìm được mà lùi lại hai bước trên mặt hiện rõ sự hoảng loạn.
Yên Lương Thần đột ngột mở hai mắt ra.
"Cút đi! Từ hôm nay trở đi, đừng bao giờ để tôi nhìn thấy bản mặt của anh nữa!"
Cô hét ầm lên, tiếng hét như muốn mang theo cả lá phổi trôi ra bên ngoài.
Cơ thể Hạ Viễn Hàng bỗng cứng ngắc
Hắn mở miệng nhưng cuối cùng lại không nói được gì cả, lúc hắn xoay người rời đi, bộ dạng vừa hoang mang vừa như đang trốn chạy.
Những điều này, Yên Lương Thần không nhìn thấy, mà cô cũng không muốn nhìn thấy.
Rữa mặt rồi chải chuốt cho bản thân xong, Yên Lương Thần đi khỏi bệnh viện.
Đối diện với bệnh viện là một khu trung tâm thương mại vô cùng đông khách, ở đây có đầy đủ các loại hàng hóa
Yên Lương Thần còn đang mặc đồ bệnh nhân, đi vào cửa tiệm mẹ và bé.
Nhân viên cười tươi roi rói, ân cần đón tiếp cô " Mẹ em bé này, xin hỏi cô muốn mua gì vậy? Cô muốn mua sữa bột, bỉm hay quần áo cho bé?"
Hiển nhiên, người ta nghĩ cô là sản phụ mới sinh em bé xong.
Yên Lương Thần như bị dao cứa vào tim, muốn cười xã giao đáp lại nhưng bản thân cũng không làm được " Tôi muốn tự mình đi xem một chút, có gì cần thì tôi sẽ gọi cho cô."
Sữa bột và bỉm em bé đều rất đa dạng, bình sữa mủm mĩm, quần áo bé xíu đáng yêu, còn có xe đẩy vừa nhỏ nhẹ vừa thoải mái cho em bé...
Yên Lương Thần không bỏ sót món nào, món đồ nào cũng nghiên cứu tỉ mỉ, đều nhẹ nhàng đưa tay lên chạm nhẹ.
Mãi đến khi nước mắt làm mờ hết tầm nhìn, khiến cô không nhìn thấy gì nữa.
Cô bụm miệng chạy như bay ra khỏi cửa hàng mẹ và bé, rồi ra khỏi trung tâm thương mại, mơ hồ lao ra giữa đường quốc lộ.
"Kít!"
"Bíp! Bíp! Bíp!"
Em trai cô là Yên Cảnh Thiên bị cảnh sát bắt vì tội tham ô công quỹ.
Buổi chiều, cô lại nhận được điện thoại của mẹ
Bởi vì tổ chức bài bạc nên ba cô bị bắt vào đồn công an.
Chuyện Yên Cảnh Thiên tham ô công quỹ Yên Lương Thần không dám chắc là thật hay giả.
Còn chuyện ba cô tổ chức bài bạc, tuy ông thích đánh mạt chược, nhưng cũng chỉ là mấy người già cả ngồi chơi cho vui với nhau mà thôi.
Không cần hỏi cũng biết, tất cả là do Hạ Viễn Hàng gài bẫy, hắn đang ép cô.
Yên Lương Thần có thể bỏ mặc Yên Cảnh Thiên nhưng cô không thể để người ba đã nhiều tuổi của mình phải ăn cơm tù! Ba cô luôn coi trọng thể diện, sao ông ấy có thể chịu nỗi cú sốc này chứ?
Lật chăn ra, Yên Lương Thần vừa gọi cho Hạ Viễn Hàng vừa đi đến bên cửa sổ
"Có phải anh muốn ép tôi chết thì anh mới hài lòng không? Nếu bây giờ tôi nhảy thẳng từ cửa sổ xuống thì mọi chuyện sẽ kết thúc đúng không?"
"Cô muốn làm gì vậy? Yên Lương Thần, nếu cô dám chết thì tôi sẽ khiến cả gia đình và bạn bè của cô cùng xuống địa ngục!"
Yên Lương Thần còn chưa kịp tiếp lời thì đã nghe thấy tiếng bước chân vội vã chạy đến
Sau đó, Hạ Viễn Hàng liền tức giận lao vào
"Cô thử nhảy cho tôi xem, tôi nói được làm được! Tôi không thể giết chết họ nhưng tôi có thể khiến bọn họ sống không bằng chết!"
Yên Lương Thần nhìn chằm chằm vào mắt hắn, trong mắt hắn chỉ có sự lạnh lùng và kiên định, không còn chút ôn nhu, ấm áp nào như trong ký ức nữa.
Vì Nhan Lạc Tuyết, hắn thật sự có thể làm tất cả mọi chuyện sao?
Yên Lương Thần! Mày còn lý do gì để hy vọng chứ?
Một lát sau, cô chầm chậm rủ mắt xuống, từng giọt nước mắt rơi trên nền đất lạnh.
Hai tay Hạ Viễn Hàng nắm thành nắm đấm, đôi môi mím chặt thành một đường thẳng, đôi mắt u ám vô cùng.
Yên Lương Thần nhắm chặt hai mắt, sau đó từ từ ngẩng đầu lên
" Hạ Viễn Hàng chúc mừng anh, anh đã được như ý muốn rồi. Nhưng tôi nguyền rủa anh, đời này kiếp này không thể có được con của riêng mình! Bởi vì anh không xứng đáng. "
Yên Lương Thần lại nhắm mắt lại, nước mắt không ngừng trào ra khỏi khóe mắt nhắm chặt.
Sự đau khổ và tuyệt vọng đó, ai cũng có thể cảm nhận được.
Cơ thể cao lớn của Hạ Viễn Hàng bỗng chấn động, thậm chí đôi chân cũng không kìm được mà lùi lại hai bước trên mặt hiện rõ sự hoảng loạn.
Yên Lương Thần đột ngột mở hai mắt ra.
"Cút đi! Từ hôm nay trở đi, đừng bao giờ để tôi nhìn thấy bản mặt của anh nữa!"
Cô hét ầm lên, tiếng hét như muốn mang theo cả lá phổi trôi ra bên ngoài.
Cơ thể Hạ Viễn Hàng bỗng cứng ngắc
Hắn mở miệng nhưng cuối cùng lại không nói được gì cả, lúc hắn xoay người rời đi, bộ dạng vừa hoang mang vừa như đang trốn chạy.
Những điều này, Yên Lương Thần không nhìn thấy, mà cô cũng không muốn nhìn thấy.
Rữa mặt rồi chải chuốt cho bản thân xong, Yên Lương Thần đi khỏi bệnh viện.
Đối diện với bệnh viện là một khu trung tâm thương mại vô cùng đông khách, ở đây có đầy đủ các loại hàng hóa
Yên Lương Thần còn đang mặc đồ bệnh nhân, đi vào cửa tiệm mẹ và bé.
Nhân viên cười tươi roi rói, ân cần đón tiếp cô " Mẹ em bé này, xin hỏi cô muốn mua gì vậy? Cô muốn mua sữa bột, bỉm hay quần áo cho bé?"
Hiển nhiên, người ta nghĩ cô là sản phụ mới sinh em bé xong.
Yên Lương Thần như bị dao cứa vào tim, muốn cười xã giao đáp lại nhưng bản thân cũng không làm được " Tôi muốn tự mình đi xem một chút, có gì cần thì tôi sẽ gọi cho cô."
Sữa bột và bỉm em bé đều rất đa dạng, bình sữa mủm mĩm, quần áo bé xíu đáng yêu, còn có xe đẩy vừa nhỏ nhẹ vừa thoải mái cho em bé...
Yên Lương Thần không bỏ sót món nào, món đồ nào cũng nghiên cứu tỉ mỉ, đều nhẹ nhàng đưa tay lên chạm nhẹ.
Mãi đến khi nước mắt làm mờ hết tầm nhìn, khiến cô không nhìn thấy gì nữa.
Cô bụm miệng chạy như bay ra khỏi cửa hàng mẹ và bé, rồi ra khỏi trung tâm thương mại, mơ hồ lao ra giữa đường quốc lộ.
"Kít!"
"Bíp! Bíp! Bíp!"
/29
|