Do công việc thường ngày không bận lắm, Thừa Ảnh tranh thủ thời gian đăng ký lớp học Yoga, cũng nhờ đồng nghiệp khoa gây mê tích cực khích lệ, hai tối mỗi tuần, họ tan ca thì cùng lên lớp.
Đồng nghiệp nói, “Chị thấy tinh thần em không tốt. Buổi tối vận động một chút sẽ dễ ngủ hơn.”
Tranh thủ giờ giải lao, Thừa Ảnh lấy bình nước ra uống một ngụm nhỏ, “… Chị nói rất có lý, chí ít, gần đây em thấy mình ngủ ngon hơn nhiều.”
“Trước đây em cũng thường xuyên mất ngủ”, có lẽ nghe được cuộc nói chuyện của họ, một nữ học viên bên cạnh mỉm cười xen vào, “Đầu năm ngoái kiên trì học hai tháng, cảm thấy cơ thể tốt lên rất nhiều.”
Đây là một cô gái còn rất trẻ, nhiều lắm cũng không quá hai mươi, tóc dài búi sau gáy lộ rõ vầng trán sáng mịn. Đúng là tuổi trẻ!
Cơ thể mảnh mai của cô ấy mặc bộ đồ Yoga rất đẹp. Cô gái như vậy rất dễ khiến người khác có thiện cảm. Thừa Ảnh không kìm được nhìn cô ấy, “Hình như trước đây chị đã từng gặp em ở đâu rồi.”
“Em là Tiêu Băng!”, cô gái đó cười, tự giới thiệu, “Dạo này em khá bận, mấy tuần liền không đến. Hình như các chị là học viên mới à?”
“Chị thì đúng, còn chị ấy thì không”, Thừa Ảnh chỉ vào đồng nghiệp, “Chị ấy cứ kéo chị đến đây. Có lẽ muốn có người bầu bạn.”
Không nghĩ ngợi, cô tự giới thiệu, “Chị là Thừa Ảnh…”, Tiêu Băng nghiền ngẫm hai từ này, chậm rãi nói, “Giao long Thừa Ảnh - Nhạn lạc quên về. Hình như là tên danh kiếm thời cổ, đúng không ạ?”
Cực kỳ hiếm người có thể nói ra xuất xứ tên của cô, Thừa Ảnh không khỏi cảm thấy ngạc nhiên, “Đúng rồi! Em biết sao?”
“Trước đây, khi học Lịch sử, Giáo sư có nhắc đến nên nhớ thôi ạ.”
“Em còn đang đi học sao?”
“Vâng, em học nghiên cứu sinh ở Đại học P.”
“Thảo nào”, lúc này, đồng nghiệp cười híp mắt lên tiếng nhưng lại có chút than thở, “Xem ra đúng là tuổi trẻ, bọn gái già như bọn chị đứng trước mặt em thật là xấu hổ!”
Thừa Ảnh cố ý cười mắng, “Chị tự giễu mình là được rồi, sao còn lôi cả em vào?”
Đồng nghiệp vờ coi thường, nhắc nhở cô, “Ít nhất em cũng hơn em ấy bốn năm tuổi. Giờ ba năm là khoảng cách cả thời đại, em nói em không phục được sao?”
Tiêu Băng cảm thấy hơi ngại, vội nói, “Không đâu ạ. Trông hai chị còn trẻ lắm ạ.”
Thừa Ảnh bĩu môi, mỉm cười, “Em đừng mắc lừa. Chị ấy đợi em khen chị ấy đấy.”
“Em nói thật mà!”, Tiêu Băng tỏ ra chân thành.
Thừa Ảnh phát hiện ra mình rất quý cô gái này, không chỉ là vì trông cô ấy rất thuần khiết, đồng thời, cũng vì cô ấy có đôi mắt rất đẹp. Ánh đèn trong lớp học Yoga chiếu lên đôi mắt của Tiêu Băng, khiến nó lấp lánh mê hồn, như thể một dòng sông xanh, xanh biếc tuyệt đẹp, khiến người khác không thể không ngắm nhìn.
Cô gái trẻ xinh đẹp như vậy, thái độ lại dịu dàng như vậy, khó có thể khiến người khác không có thiện cảm.
Sau khi tan học, ba người bọn họ đã trở thành bạn bè, trao đổi số điện thoại với nhau.
Khi chia tay ở cổng lớn, Thừa Ảnh nói, “Vì có lúc phải trực đêm nên thời gian lên lớp của bọn chị cũng không cố định. Trước khi đến buổi học sau có thể nhắn tin hẹn trước, mọi người cùng lên lớp sẽ vui hơn.”
“Vâng ạ”, Tiêu Băng vui vẻ đáp, giơ điện thoại di động lên, “Vậy liên lạc sau nhé. Em còn có việc phải đi trước. Tạm biệt hai chị”, cô ấy vẫy taxi, sau khi lên xe còn vẫy tay chào tạm biệt họ.
Đồng nghiệp về nhà cùng đường với Thừa Ảnh, hai người đi bộ đến bến tàu điện ngầm, đang nói chuyện, bỗng đồng nghiệp nói, “Bình thường rất hiếm khi thấy em chủ động thể hiện thiện cảm với người khác, hôm nay đúng là ngoại lệ.”
“Bình thường ư?”, Thừa Ảnh tò mò hỏi, “Trước đây em không như vậy sao?”
“Vô cùng ít.”
Cô mỉm cười, “Vậy lạ thật đấy. Có điều chị không thấy Tiêu Băng rất dễ mến sao?”
“Thực ra chị cảm thấy cô ấy hơi giống em”, đồng nghiệp quay đầu nhìn kỹ lại cô, rồi dùng tay chỉ lên mặt mình minh họa, “Em có phát hiện ra không? Đặc biệt là từ chỗ này đến chỗ này…”
Đồng nghiệp chỉ từ trán đến mắt, Thừa Ảnh không khỏi ngạc nhiên, “Có không? Sao em không thấy nhỉ?”
“Em có thiện cảm với cô ấy, có lẽ là vì lý do này”, đồng nghiệp ngập ngừng rồi mới mỉm cười, “Chưa biết chừng, trong ý thức của em đã coi cô ấy là phiên bản trẻ của mình.”
Phiên bản trẻ…
Thừa Ảnh lập tức phản ứng lại, không nhịn được bật cười mắng, “Chị muốn nói em già rồi thì cứ nói thẳng, việc gì phải vòng vo tam quốc thế.”
Có điều sau khi về nhà, Thừa Ảnh thật sự đứng ngắm mình trước gương, hơi nghiên cứu một chút.
Thực ra cô cũng rảnh rỗi, tắm xong, khi cầm khăn tắm bỗng nhớ đến lời của đồng nghiệp.
Trong phòng tắm đầy hơi nước, gương còn phủ một tầng hơi nước trắng lờ mờ. Cô dùng mu bàn tay lau một khoảng nhỏ, ghé sát khuôn mặt vào quan sát, nhưng không hề cảm thấy mình giống Tiêu Băng chút nào.
Khi cô bước ra khỏi nhà tắm thì điện thoại di động trên mặt tủ đầu giường không ngừng rung lên.
Cô liếc nhìn, là số điện thoại lạ. Dường như có linh cảm, cô nhanh chóng nghe điện thoại, giọng Lâm Liên Thành rõ như ngay bên cạnh, “Thừa Ảnh, em có thể thu xếp thời gian để chúng ta gặp nhau không?”
Đây là lần đầu tiên anh ta gọi điện cho cô từ sau khi cô từ Thượng Hải về.
Cô không mang theo chiếc điện thoại di động ở Thượng Hải, nên cũng quên mất số điện thoại của anh ta, còn anh ta có thể có được số điện thoại hiện tại của cô, không biết đã phải lòng vòng thế nào và mất bao lâu mới có được.
“Lẽ nào, trước khi gặp nhau, anh không có gì giải thích với em sao?”
“Có.”
Không ngờ Lâm Liên Thành lại thừa nhận ngay, cô không khỏi sững sờ, “Vậy anh nói đi.”
“Có những chuyện, anh không nên gạt em”, anh ta có vẻ đang ngần ngừ nên giọng nói không trôi chảy, nhưng rất khẩn thiết, “Nhưng anh hy vọng em tin anh. Anh chưa bao giờ có ý làm hại em cả.”
“Nhưng anh đã giấu em hai chuyện quan trọng nhất, hôn nhân và công việc. Tại sao?”
Lâm Liên Thành im lặng một lát rồi hỏi lại, “Em biết Thẩm Trì làm gì không?”
Cô sững người, “Anh ấy làm gì?”, đây cũng là điều mà cô luôn muốn làm rõ.
Kết quả, một tiếng cười nhẹ như không trong điện thoại truyền đến, “Dù anh có hành động thế nào cũng đều là chỉ muốn em có thể sống tốt hơn. Em có tin anh không?”
“Không phải em không tin. Em chỉ không thích mọi người lợi dụng chuyện mất trí nhớ để lừa em. Em chỉ muốn biết chân tướng sự việc, sau đó sẽ tự quyết định xem làm thế nào để có cuộc sống tốt hơn.”
“Vậy sao…”, giọng Lâm Liên Thành ngừng lại giữa chừng, dường như anh ta còn có điều muốn nói tiếp, giọng to dần, cuối cùng còn có cả tiếng ồn ào, anh ta đành phải tạm thời ngừng cuộc điện thoại này, nói ngắn gọn, “Khi nào em rảnh, anh sẽ giải thích rõ ràng với em.”
Đầu bên kia vọng đến tiếng đám đông xôn xao, Thừa Ảnh ngẫm nghĩ giây lát, “Tối ngày kia nhé!”, trước khi cúp điện thoại, cô lại hỏi, “Xảy ra chuyện gì vậy? Bên anh vẫn ổn chứ?”
“Một người thân qua đời hai hôm trước. Bọn anh đang bàn chuyện an táng”, Lâm Liên Thành nói.
“Ồ, thành thật chia buồn với anh.”
“Cảm ơn em!”, cuối cùng anh ta nói, “Trước khi lâm chung, ông nội còn hỏi em, nhưng lúc đó, anh chưa biết làm thế nào để liên lạc được với em.”
Hóa ra ông nội nhà họ Lâm qua đời. Thừa Ảnh đoán có lẽ mình và ông nội mà Lâm Liên Thành nhắc đến có quan hệ khăng khít lắm, nên mới khiến ông luôn nhớ đến cô.
Tuy giờ cô không nhớ gì cả, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy buồn buồn. Đến hôm hẹn, cô mua một bó hoa, nói muốn đến viếng mộ ông nội.
Lâm Liên Thành giải thích, “Lăng mộ ở Bắc Kinh, an táng cũng ở đó. Hai ngày trước, khi gọi điện cho em, anh đang ở cùng cả nhà.”
“Vậy cái này làm thế nào?”, Thừa Ảnh đưa bó hoa ra.
Anh ta mỉm cười nhận lấy, “Đưa anh đi. Ông nội nhận tấm lòng của em rồi.”
“Thật ngại quá!”, cô nói, “Em không thể hoàn thành được tâm nguyện cuối cùng của ông nội.”
Lâm Liên Thành cầm bó hoa, dắt cô vào phía bên trong lề đường, vừa đi vừa nói, “Thực ra tâm nguyện lớn nhất của ông nội là em gả vào nhà họ Lâm làm cháu dâu ông cơ.”
Anh ta nói ngắn gọn, nhưng lại khiến Thừa Ảnh hết sức ngạc nhiên, không nói nên lời.
Cuối cùng anh ta cũng nhanh chóng cảm nhận được sự bối rối của cô, liền mỉm cười nói, “Em không cần phải để ý.”
“Vâng”, cô khẽ đáp.
“Thừa Ảnh!”, anh ta nhìn đoạn đường phía trước, chậm rãi nói, “Lần này là anh đã sai… Khi ở bên em, dường như anh luôn làm sai. Chỉ có điều, rất nhiều lần, em đều đồng ý tha thứ cho anh, không so đo. Thế nên, lần này liệu em có tha thứ cho anh không?”
Hai người đều chưa ăn cơm, họ men theo con đường ven sông đi mà không điểm đích.
Con sông xuyên qua thành phố chỉ có một hàng rào ngăn, dưới màn đêm thấp thoáng ánh đèn vàng mờ mờ xa gần, thi thoảng từng cơn gió lạnh thổi qua, mặt sông như rải đầy mảnh vụn lấp lánh.
Cô nghiêng đầu nhìn anh ta, một tay giữ chặt chiếc khăn len, tay kia giữ mái tóc đang bay theo gió, giọng rời rạc trong không khí lạnh lẽo, “Em biết anh tốt với em.”
“Vậy sao?”, anh ta cũng quay đầu nhìn cô.
“Vâng. Nên không cần nhắc chuyện tha thứ hay không, vì em vốn không hề giận anh”, cô ngừng lại, bỗng hỏi lại, “Anh cho rằng cuộc hôn nhân của em không hạnh phúc sao?”
Mấy tháng trước, anh đã từng hỏi cô câu hỏi như vậy trên máy bay, giờ ngược lại, Lâm Liên Thành cảm thấy hơi buồn cười, nhưng trong lòng lại chua xót khó tả, im lặng một lát, cuối cùng anh ta nói, “Anh đã từng hỏi em như vậy. Khi đó, em trả lời anh rằng, rất hạnh phúc.”
“Thật sao?”, dường như cô không dám tin, mở to đôi mắt.
“Thật!”, anh ta cười khổ sở, “Là anh kiên trì cho rằng, em nên có cuộc sống tốt hơn.”
Thấy cô có vẻ không thể hiểu nổi, anh ta mới lại nói, “Còn nhớ chúng ta đã nói gì trong điện thoại không? Thẩm Trì làm gì? Đến giờ em vẫn chưa biết, đúng không?”
Cô lắc đầu.
Anh ta cho rằng cô sẽ muốn nghe câu trả lời, nhưng ngay lập tức, cô lại ngắt lời anh ta, “Giờ em đổi ý rồi. Em hy vọng mình sẽ tự đi làm rõ chuyện này, nên anh không cần nói cho em biết nữa.”
“Em chắc chứ?”
“Chắc chắn”, cô chỉ vào nhà hàng McDonald mở cửa hai mươi tư giờ bên kia đường, mỉm cười đổi chủ đề, “Đi bộ lâu như vậy, em thật sự thấy đói rồi. Anh mời em ăn cánh gà nhé!”
Anh ta hơi cúi xuống nhìn cô, cảm xúc trong mắt không rõ ràng, cuối cùng cũng chỉ có thể gật đầu đáp, “Ừ!”
Khi cô nhận được điện thoại của Thẩm Trì, đã là trưa thứ Bảy.
Hôm nay, Thừa Ảnh không phải đi làm. Cô vốn định dọn dẹp nhà cửa, nhưng không biết tại sao trong tòa nhà lại có mấy nhân viên tiếp thị, mới sáng sớm đã gõ cửa đánh thức cô.
Sau khi đối phương rời đi, cô quay lại giường ngủ tiếp, cứ như vậy ngủ đến tận trưa.
Khi nghe điện thoại, giọng cô còn mơ hồ, khàn khàn, rõ ràng là chưa tỉnh ngủ, nên không nghe rõ lắm. Ngây người một lát, cô đành phải bảo anh nhắc lại.
Thẩm Trì kiên nhẫn hiếm có, nhắc lại từng câu từng chữ, “Anh đang ở dưới lầu đợi em.”
Cô vô thức “ồ” một tiếng, mấy giây sau mới mở mắt ra, vừa ngồi dậy vừa ngạc nhiên xác nhận, “Xuống lầu ư?”
Cô khoác chiếc áo bước ra ban công, thò đầu xuống, quả nhiên thấy một hàng xe đen quen thuộc đỗ dưới lầu giữa ban ngày, vô cùng bắt mắt.
Cũng không biết Thẩm Trì ngồi trong chiếc xe nào, cô hơi nhíu mày, phản ứng lại với tình huống đột ngột, “Anh có chuyện gì không?”
“Đánh bóng”, anh hắng giọng nhắc, “Lẽ nào em quên rồi sao?”
… Đánh bóng ư?
Cô hoài nghi mình thật sự ngủ nướng quá nên đầu óc trở nên mụ mẫm, mãi sau mới ép mình nhớ lại, “Đó là chuyện từ mấy tuần trước. Sau đó chẳng phải vì trời mưa nên hủy sao?”
“Ừ, nên đổi sang hôm nay.”
Nếu có thể, cô thật sự muốn lao đến liếc nhìn nét mặt Thẩm Trì lúc này, xem nó có giống giọng trong điện thoại không, rõ ràng anh không tuân theo quy tắc, giờ lại như muốn đổ lỗi cho cô quên hẹn.
Chỉ có điều, mưa mấy ngày liền, cuối cùng cũng tạnh, ánh mặt trời xuyên qua tầng mây trắng, không khí lạnh giá có thêm hơi ấm. Bầu trời bồng bềnh chùm sáng nhiều màu sắc xoay chuyển, lúc ẩn lúc hiện. Thừa Ảnh nhíu mắt ngẩng đầu lên nhìn, cũng không thể không thừa nhận thời tiết hôm nay đúng là đẹp hiếm có.
Nhưng cô vốn không có kế hoạch ra ngoài, đành thương lượng với anh, “Em không đi được không?”
“Hình như em vừa mới ngủ dậy”, Thẩm Trì ở dưới lầu thản nhiên bình luận, “Màu váy ngủ của em rất đẹp, rất hợp với em, nhưng em mặc như vậy đứng bên ngoài không lạnh sao?”
Chiếc váy ngủ sát người cô mới mua tuần trước bằng vải cotton màu hồng, khi đó, cô nhân viên bán hàng tích cực giới thiệu rằng màu này sẽ làm cho da cô càng trắng hơn…
Trong lòng cô rất vui nên mua cả chiếc áo khoác ngoài cùng màu.
Nhưng cô không ngờ anh ở trong xe lại có thể nhìn thấy.
Hơn nữa, vừa rồi còn không cảm thấy, giờ anh nhắc, cô lập tức cảm thấy làn gió lạnh thổi đến, phần da lộ bên ngoài đã sớm lạnh buốt.
Cô thụt người tựa vào tường theo bản năng, vờ như không nghe thấy nửa sau câu nói của anh, nói như không có chuyện gì, “Em thừa nhận mình vừa ngủ dậy nên sợ là không kịp cùng anh đi đánh bóng.”
“Không sao. Cho em một tiếng để chuẩn bị, có đủ không?”, anh trở nên vừa dễ tính lại vừa nhẫn nại.
Thừa Ảnh còn đang nghĩ làm thế nào để từ chối tiếp thì nghe tiếng cửa xe mở ra trong điện thoại.
Cô vô thức bước lên một bước, thò đầu qua lan can ban công nhìn xuống. Quả nhiên, Thẩm Trì đã bước ra ngoài xe, dường như biết cô sẽ nhìn, anh hơi ngẩng đầu lên, bàn tay đang kẹp điếu thuốc giơ lên vẫy cô.
Khoảng cách tầng tám không thể nhìn rõ nét mặt anh, Thừa Ảnh bỗng cảm giác như lâu lắm rồi họ không gặp nhau, lâu đến mức cô sắp không nhớ nổi dáng vẻ của anh. Nhưng có lúc, không cần nghĩ, cô cũng có thể dễ dàng hình dung ra cử chỉ khi anh nói chuyện.
Cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc đó bao trùm lấy cô ngay khi anh vừa ngẩng đầu lên.
Bầu không khí dưới ánh mặt trời vẫn hơi lành lạnh.
Gió xuân thổi nhẹ qua khuôn mặt cô, thực ra điện thoại vẫn chưa ngắt, cô cứ thế cầm điện thoại nhìn về phía anh, rất lâu sau mới nghe thấy giọng mình nói, “Được rồi.”
Thẩm Trì đưa cô đến sân quần vợt của khách sạn. Thừa Ảnh nhìn nhà thi đấu rộng lớn trong nhà, bỗng có cảm giác như bị người khác trêu đùa, “Đánh bóng ở đây mà còn phải xem thời tiết sao?”
Thẩm Trì cười mà như không liếc nhìn cô, “Anh chưa bao giờ nói phải xem thời tiết.”
“Vậy lần trước…”
“Hai tuần trước có việc gấp nên mới lui đến hôm nay.”
Cô tức điên, không kìm được hoài nghi, “Anh Thẩm, có thể phiền anh nói cho em biết, anh luôn tự tư tự lợi, độc đoán, chuyên quyền thế sao?”
“Hả?”, anh hơi nhướng mày như thể đang phán đoán ẩn ý của cô.
“Tại sao em có thể nhẫn nhịn anh mà không chia tay với anh chứ?”, cô ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh sân đấu, tỏ rõ ý mỉa mai mình, “Xem ra tính khí trước đây của em quá tốt rồi!”
“Có lẽ có nguyên nhân khác”, giọng anh nhẹ nhàng đính chính cho cô.
“Còn nguyên nhân gì?”
“Em muốn nghe thật chứ?”
Cô nhìn anh bán tín bán nghi, cuối cùng vẫn quyết định gật đầu.
Lúc này có người bước vào, Thẩm Trì chọn vợt, ra hiệu với một người đàn ông trong sân rồi quay đầu lại khẽ nói với cô, “Đánh xong bóng rồi anh nói cho em biết.”
Gần như cả buổi chiều, cô cứ thế ngồi vịn tay vào thành ghế sô pha nhìn hai người đàn ông bao sân, đánh qua đánh lại, đáp trả liên tiếp.
Trong khi nghỉ giải lao, đối thủ của Thẩm Trì bước đến chào hỏi. Người đàn ông đó cũng tầm tuổi Thẩm Trì, có làn da màu đồng cổ, nhưng lại rất nho nhã.
Thẩm Trì nói, “Đây là Tạ Trường Vân.”
Tạ Trường Vân mỉm cười với Thừa Ảnh, “Chào chị dâu!”
“Chào anh!”, Thừa Ảnh nhận ra Thẩm Trì và anh ta rất thân thiết, để cho đỡ lúng túng, cô không khỏi nửa cười nửa xác nhận, “Trước đây, chúng ta… gặp nhau chưa?”
“Chưa”, Tạ Trường Vân đón chai nước khoáng nhân viên phục vụ mang đến, uống một hơi hết nửa chai rồi mới vừa lấy khăn bông lau mồ hôi vừa đùa, “Thẩm Trì giấu chị kỹ như vậy, hại anh em chúng tôi quen nhau bao năm rồi mà không được gặp chị một lần.”
Thẩm Trì liếc nhìn anh ta, ném chiếc khăn bông xuống, vung vợt trong không khí hai cái, “Nói lắm thế. Xem ra anh nghỉ ngơi đủ rồi. Tiếp tục đi!”
Tạ Trường Vân quay lại sân, còn không quên quay đầu lại gọi Thừa Ảnh, “Chị dâu, nếu chị thấy chán có thể lên tầng thượng tắm nước nóng hoặc đi spa.”
Thừa Ảnh mỉm cười từ chối, “Cảm ơn anh!”
Đợi đến khi họ đánh xong, cô suýt tựa vào ghế sô pha ngủ thiếp đi.
Thẩm Trì bước đến, thấy vẻ mơ màng của cô từ trên cao, Tạ Trường Vân còn đang thu dọn đồ. Anh nghiêng người, khẽ chạm vào eo cô thì thấy cô không hề tỏ ý né tránh, mới nâng cô đứng dậy hỏi, “Buồn ngủ à?”
Thực ra sẩm tối đâu phải là giờ ngủ? Cô chỉ cảm thấy chán, không tập trung tinh thần thôi.
Sau khi đứng dậy, tinh thần tỉnh táo lại, cô vô thức lùi sang bên cạnh một bước rồi cúi xuống cầm túi xách.
Thẩm Trì liếc nhìn cô, ném vợt cho nhân viên phục vụ, bước ra ngoài trước.
Bữa tối đặt ở trong khách sạn.
Thức ăn được dọn lên rất đúng lúc. Khi hai người đàn ông tắm táp thay đồ xong, ngồi xuống, món đầu tiên đã được bê lên.
Cũng không biết Tạ Trường Vân gọi ở đâu một cô gái xinh đẹp mảnh mai đến. Thế là bữa cơm thành buổi tụ họp bốn người. Cô gái đó đã quen cùng Tạ Trường Vân đi dự tiệc, ăn nói rất có chừng mực, biết cách khuấy động không khí nhưng lại không tỏ ra quá phù phiếm.
Trong bữa ăn, cô ta còn tự tay rót một cốc trà cho Tạ Trường Vân, lặng lẽ đặt bên ly rượu, rõ ràng là một sự quan tâm vô cùng thông minh khéo léo.
Thừa Ảnh chú ý ngay đến cử chỉ này, sau đó yên lặng cúi xuống, uống cốc nước của mình.
Sau bữa ăn, Tạ Trường Vân còn hoạt động khác, anh ta dẫn cô gái xinh đẹp kia lên xe rồi phóng vút đi.
Nhìn ánh đèn đỏ đuôi xe lao vút vào dòng xe, Thừa Ảnh bỗng hỏi, “Có phải em không quen phần lớn bạn bè của anh không?”
“Sao thế? Em không hài lòng về chuyện này à?”
Tối nay Thẩm Trì uống không ít, dường như đôi mắt đen láy của anh có vẻ ngà ngà say, càng trở nên sâu hơn, sáng hơn.
Anh chống tay vào thành cửa xe, ngón tay nửa chống vào thái dương, nghiêng đầu nhìn cô, “Trước đây em chưa từng phản đối.”
Cô không khỏi hơi chau mày, “Mọi người luôn thích nhắc đến em trước kia. Nếu… em nói ngộ nhỡ, ngộ nhỡ em mãi mãi không phục hồi trí nhớ thì phải làm thế nào?”
“Làm thế nào?” Anh trầm ngâm giây lát, dường như đang chuyên tâm suy nghĩ, “Thực ra anh cũng luôn nghĩ, nếu thật sự như vậy thì nên làm thế nào?”
Thực ra anh không hề cử động, vẫn giữ tư thế cũ, giọng nói cũng rất nhẹ, có lẽ, chỉ có ánh mắt nhìn cô là sầm tối đôi chút, nhưng cũng không biết làm thế nào, đột nhiên khiến cô cảm thấy như bị ép buộc, dường như hơi thở của anh đang dồn ép mình…
“Anh đang nghĩ, nếu sau này, em cứ né tránh anh thế này thì nên làm thế nào?”, anh nhìn cô vô thức co người lại, mắt hơi lim dim, miệng cũng chỉ từ tốn nói.
“Có sao?”, cô chẳng nghĩ ngợi gì liền phản đối, nhưng nhanh chóng nhận ra vai mình đã sắp áp sát vào cửa xe nên bối rối ngồi thẳng dậy.
Anh không đáp lại, có lẽ cũng chẳng buồn vạch trần cô, chỉ cười khó hiểu, quay đầu đi, nhắm mắt lại tĩnh dưỡng tinh thần. Tuy nhiên, tiếng cười đó khẽ bay đến tai Thừa Ảnh, biến thành tiếng hừ lạnh lùng mỉa mai.
Im lặng cả quãng đường, khoang xe như một chiếc lồng yên tĩnh.
Cuối cùng, Thừa Ảnh phát hiện ra, chỉ cần người đàn ông trước mặt này không nói, không khí xung quanh sẽ dễ dàng ngưng đọng trong nháy mắt.
Đến khi xe dừng dưới chân tòa nhà chung cư, cô mới quay đầu nhìn anh, phát hiện ra anh vẫn ngồi yên như thế.
Nhớ lại bữa ăn thịnh soạn, lại nhớ đến cử chỉ chu đáo của cô bạn bên cạnh Tạ Trường Vân, cuối cùng, Thừa Ảnh nảy chút lương tâm, tuy không nói ra nhưng trong lòng cô cảm thấy áy náy.
Cô ngần ngừ rất lâu mới đề nghị, “Anh… có muốn lên nhà uống cốc trà giải rượu rồi hẵng về không?”
Thẩm Trì hơi mở mắt, liếc nhìn qua, cười mà như không chất vấn, “Muộn thế rồi, lẽ nào em không sợ ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì sao?”
Theo luật pháp, họ vẫn là vợ chồng, câu nói như vậy thực sự như một sự nhạo báng đối với cả hai bên. Thừa Ảnh không khỏi bối rối, nhưng vẫn nói, “Em tin không có gì đâu.”
Thẩm Trì đã nhắm mắt lại, khẽ từ chối, “Không cần đâu. Em lên đi!”
Anh đã từ chối cô.
Điều này đối với Thừa Ảnh thực sự là một cú sốc không quá lớn nhưng cũng không quá nhỏ, mặc dù bản thân cô cũng không thể nói rõ, tại sao cô lại cho rằng chuyện này vốn không thể xảy ra.
Cuối cùng cũng chỉ có thể quy kết rằng, khó khăn lắm cô mới hạ quyết tâm tỏ ra quan tâm anh một chút, nhưng anh đã hoàn toàn không đón nhận, hơn nữa, hành động này còn khiến cô cảm thấy thất vọng và rất bị tổn thương lòng tự trọng.
Lòng tự trọng của cô bị tổn thương nên kiên quyết không chủ động liên lạc với anh.
Có lúc nửa đêm không ngủ được, cô cũng không gọi điện tán gẫu với anh, tuy rằng nói chuyện với anh có tác dụng thần kỳ như liều thuốc an thần.
Sau đó vẫn là Thẩm Trì, anh đến tìm cô hai lần.
Một lần để nói với cô rằng, anh sẽ đi Vân Nam một chuyến, khoảng nửa tháng không ở nhà, nếu cô cần gì có thể nhờ Trần Nam giúp. Cô nghe xong thì tỏ ý không cần gì, rồi cúp điện thoại.
Lần khác, anh không những không lộ diện, thậm chí cũng không gọi điện mà sai Trần Nam mang đến cho cô mấy bộ đồ.
Trần Nam truyền đạt lại ý của Thẩm Trì, “Thời tiết sắp ấm lên, những bộ này vốn để ở nhà, đều là đồ mới rất phù hợp với thời tiết mùa xuân”, sau đó đi một vòng quanh nhà, hỏi cho tròn trách nhiệm, “Chị dâu, chị có cần thêm gì ở đây không?”
“Không”, cô tức Thẩm Trì, nhưng sẽ không trút giận lên người vô tội, thậm chí còn mời Trần Nam uống cốc trà.
Đợi Trần Nam đi rồi, cô mới mở túi ra, phát hiện bên trong ngoài váy áo ngoài ra, còn có cả đồ lót, cảm giác này thực sự hơi kỳ kỳ.
Qua Tết, Thẩm Lăng không về trường mà ở lại Vân Hải thực tập. Cô ấy thực tập ở Bộ phận Kế hoạch trong một công ty quảng cáo nhưng cũng không quá bận, khi rảnh rỗi sẽ hẹn Thừa Ảnh đi dạo phố, ăn cơm.
Có lần cô ấy đợi Thừa Ảnh ở lớp Yoga nên quen Tiêu Băng. Hai cô gái đều là sinh viên, tự nhiên hòa hợp, bắt chuyện rất nhanh. Nhiều lúc Thừa Ảnh đi bên nghe họ nói chuyện trường lớp mà cảm thấy mình như người ngoài cuộc.
Sau khi nói chuyện xong, Thẩm Lăng than thở với cô, “Chị dâu, chị không biết trước đây em khổ thế nào đâu. Anh cả không cho phép em kết bạn lung tung bên ngoài, sợ em gặp nguy hiểm gì đó, hại em chẳng có bạn bè để chơi. Giờ em còn một năm nữa là tốt nghiệp, hy vọng anh ấy có thể đối xử với em như với người lớn, đừng can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của em nữa. Được vậy thì em thật sự cảm ơn trời đất.”
Thừa Ảnh nghe mà có chút ngạc nhiên, “Anh cả em can thiệp cả vào cuộc sống của em sao? Nhưng anh ấy đâu giống người như thế?”
“Thực ra anh ấy không quản những chuyện khác, chỉ duy có chuyện kết bạn của em thì anh ấy luôn rất cẩn thận”, Thẩm Lăng bỗng nhớ ra điều gì đó, vừa nhớ vừa nói, “Thực ra cũng không thể nói việc anh ấy làm có gì sai… Nguy hiểm rình rập khắp nơi. Giống như lần đó, chị…”
Thấy cô ấy đột nhiên ngừng lại, Thừa Ảnh tò mò hỏi, “Chị làm sao?”
Thẩm Lăng cảm thấy mình nhất thời lỡ miệng, lập tức cười lúng túng, cố gắng trả lời lấy lệ, “Không có gì. Em chỉ định lấy ví dụ cho chị thôi.”
“Vậy em nói hết câu vừa rồi đi!”, nhưng Thừa Ảnh không dễ dàng buông tha cho cô ấy, nghiêm túc nói.
Thẩm Lăng thấy lần này không thoát nổi, đành bặm môi, dốc lòng nói ra, “Em chỉ lấy ví dụ. Chẳng hạn như có lần chị bị người ta ‘mời’ đi. Đối phương đưa ra yêu cầu gì đó, vốn muốn dùng chị để uy hiếp anh cả em. Nhưng có lúc thật sự cũng không dám chắc, ai biết lúc nào gặp phải người xấu”, cô ấy vừa nói vừa quan sát sắc mặt Thừa Ảnh, thấy Thừa Ảnh sững người thì trong lòng nghĩ hỏng bét rồi, thế là phải lập tức giải thích, “Ôi dào! Thực ra em cũng nghe nói chuyện này thôi. Là hôm họ nói chuyện ở nhà, vô tình nhắc đến, cũng có thể nhớ nhầm, không dám bảo đảm là sự thật… Chị dâu, chị đừng sợ. Càng đừng để bụng nhé!”
Xong rồi! Thẩm Lăng thầm nghĩ: “Chắc anh cả về sẽ cho mình một trận mất!”
Khó khăn lắm Thừa Ảnh mới định thần lại, chỉ khẽ “ừ” một tiếng rồi không nói gì nữa.
Tuy thân phận của Thẩm Trì chưa bao giờ được nói rõ nhưng những điều thế này tổ hợp lại, cô ít nhiều cũng có thể đoán ra đại khái.
“Sau đó thì sao?”, mãi sau, cô mới lại hỏi Thẩm Lăng, “Sau đó chuyện đấy giải quyết thế nào?”
Thẩm Lăng lập tức lắc đầu thề, “Em thật sự không biết điều này.”
Dường như có thể nhận ra sự lo lắng của cô ấy, sau khi Thừa Ảnh giật mình thảng thốt, cô quay sang an ủi Thẩm Lăng, “Yên tâm! Chị sẽ không đi hỏi anh cả em. Những chuyện hôm nay, coi như em chưa nói, chị cũng coi như chưa nghe thấy.”
“Thật không ạ?”
“Thật!”
Dường như lúc này Thẩm Lăng mới yên tâm, nở nụ cười trở lại, “Chị dâu, tối nay em mời chị đi ăn món Sashimi nhé!”
“Ừ”, nhưng Thừa Ảnh đang không để tâm.
Rốt cuộc người năm đó cô lấy là người thế nào?
Nhưng giờ Thẩm Trì đang ở Vân Nam, nhất thời không thể quay về ngay, muốn chứng thực cũng không tìm được đương sự. Dường như bị ám ảnh về những lời của Thẩm Lăng, mấy ngày liền, lòng Thừa Ảnh nặng trĩu. Cuối cùng, đồng nghiệp của cô cũng nhận ra. Trong giờ Yoga, cô ấy hỏi cô, “Dạo này em có gì không vui à? Cãi nhau với chồng sao? Hay công việc không suôn sẻ?”
“Đều không phải.”
“Không thể nào! Chuyện gì cũng đều có nguyên nhân. Tâm trạng em hai ngày nay rất bất thường. Có phiền não gì, mau nói cho chị nghe. Chia sẻ có lẽ sẽ tốt hơn.”
Thừa Ảnh không biết nói gì, “Chị làm ở khoa gây mê thật đáng tiếc. Đáng lẽ nên làm việc ở tổ khu phố.”
“Chị quan tâm em thôi!”, đồng nghiệp đẩy cô, giận dỗi nói, “Thật đúng là không hiểu lòng tốt của người khác!”
“Quan thanh liêm cũng khó xử việc nhà”, cuối cùng Thừa Ảnh chỉ nói, “Chị yên tâm. Em sẽ tự giải quyết được!”
Đồng nghiệp gật đầu, mặc nhiên, “Xem ra quả nhiên là có mâu thuẫn với chồng rồi…”
Thừa Ảnh đang dở khóc dở cười thì đồng nghiệp bỗng “í…” kéo dài một tiếng, kéo tay ra hiệu cho cô nhìn về phía trước, “… Anh chàng cao lớn đẹp trai đằng kia có phải chồng em không? Vừa rồi anh ấy cứ nhìn chằm chằm vào em đấy!”
Đồng nghiệp này chưa gặp Thẩm Trì nhưng trong bệnh viện là nơi không giấu nổi bất cứ bí mật gì. Từ tối ai đó vụt xuất hiện ở cửa quán karaoke, chỉ trong mấy chục tiếng đồng hồ ngắn ngủi, dường như các phòng khoa đều truyền tin về anh. Lúc này, người đàn ông đứng tựa bên chiếc xe đua dưới chân tòa nhà tập Yoga với tướng mạo và khí chất hơn người đang mỉm cười với Thừa Ảnh, cũng khó trách lại khiến đồng nghiệp hiểu lầm.
Nhìn đối phương, Thừa Ảnh cũng hơi ngạc nhiên. Kết quả chưa đợi cô bước đến, Tạ Trường Vân đã vẫy tay, nở nụ cười vô cùng rạng rỡ, “Chị dâu! Trùng hợp quá!”
Là cực kỳ trùng hợp! Thừa Ảnh gật đầu, “Anh đợi ai ở đây à?”
“Bạn tôi làm việc ở đây. Tôi đến đón cô ấy đi ăn cơm”, Tạ Trường Vân giơ một ngón tay chỉ vào tòa nhà phía sau rồi lại hỏi, “Chị dâu, chị ăn tối chưa? Hay cùng đi nhé?”
Anh ta luôn miệng gọi chị dâu khiến Thừa Ảnh cảm thấy ngại, không kìm được nói, “Sau này anh cứ gọi thẳng tên tôi là được rồi. Nếu anh đang đợi bạn thì tôi không làm phiền anh nữa. Lát nữa, tôi còn chuẩn bị đi tập Yoga với đồng nghiệp.”
Tạ Trường Vân giơ tay ra hiệu OK, thậm chí còn rất phong độ gật đầu chào đồng nghiệp của Thừa Ảnh.
Trong khi hai người nói chuyện thì đã có cô gái trẻ xinh đẹp từ trong tòa nhà bước ra. Trong không khí đầu xuân ấm áp nhưng vẫn còn hơi lạnh, cô ấy mặc chiếc váy liền mỏng phối với chiếc áo khoác gió màu đỏ lộ rõ đôi chân dài cân đối, cả người giống như một bó đuốc đi đến bên Tạ Trường Vân, hôn nhẹ lên má anh ta.
Tạ Trường Vân cũng không né, khuôn mặt anh tuấn nở nụ cười âu yếm, giơ tay xoa đầu cô gái đó rồi quay đầu nói với Thừa Ảnh, “Vậy chúng tôi đi trước đây!”
Thừa Ảnh gật đầu, “Vâng.”
Thừa Ảnh đã nhìn rõ tướng mạo của cô gái đó, hiển nhiên là không phải cô gái ở bữa cơm lần trước.
Cô kéo đồng nghiệp lên lầu, trước khi bước vào tòa nhà, còn kịp nghe nửa đoạn nói chuyện ngắn phía sau. Dường như cô gái ngọt ngào dịu dàng đó đang nũng nịu, “Đói quá… Anh định đưa em đi ăn ở đâu đây?”
Tạ Trường Vân cười nói địa điểm.
Cô gái đó cười hoan hỉ, lập tức tỏ ý tán thành.
Chiếc xe đua rú ga nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Đến khi vào thang máy, đồng nghiệp như vẫn rất cảm thán, “Câu lạc bộ Tây Sơn rất cao cấp. Em quen ở đâu được công tử đào hoa thế?”
“Gì ạ?”, mặt Thừa Ảnh đầy vẻ ngơ ngác, “Đó là nơi nào? Em chưa bao giờ nghe nói cả.”
Kết quả lại vô cùng trùng hợp, họ vừa vào phòng tập chưa đầy hai phút thì Tiêu Băng cũng đến như đã hẹn, trên tay cô ấy còn xách một chiếc túi giấy rất tinh xảo, bên trong đựng ba cốc bánh ngọt rất đáng yêu.
“Hôm nay là sinh nhật em”, Tiêu Băng lấy bánh ngọt ra mời.
Đồng nghiệp liếc mắt thấy ngay tên cửa tiệm và logo trên chiếc túi giấy đó, lập tức kéo tay Thừa Ảnh, “Không phải em chưa từng nghe nói câu lạc bộ Tây Sơn sao? Này, chắc chắn cô nàng này từ đó đến đấy. Em có thể hỏi cô ấy.”
Tiêu Băng hơi sững người nhìn xuống chiếc túi giấy, khi ngẩng đầu lên, mặt mới nở nụ cười bối rối, “Hôm nay một người thân của em mời ăn ở đó. Em ăn xong tiện thể gói chiếc bánh ngọt mang về.”
Thừa Ảnh không để ý, có lẽ lời giải thích của Tiêu Băng cũng không thật lắm. Nhân lúc giáo viên vẫn chưa đến, họ lấy bánh ra nếm thử, không khỏi khen ngợi, “Mùi vị bánh thật sự rất ngon!”
“Đúng là hàng thật!”, đồng nghiệp cười lớn, thế là chủ đề này được thông qua.
Lúc này, Thừa Ảnh mới biết, năm nay Tiêu Băng vừa tròn hai mươi ba tuổi.
Ăn bánh ngọt sinh nhật của người ta thì cũng nên bày tỏ chút tấm lòng mới được, huống hồ Thừa Ảnh luôn coi cô ấy như em gái nên kết thúc buổi học liền đề nghị, “Tiêu Băng, chị mời em đi ăn khuya nhé!”
Tiêu Băng lắc đầu, mỉm cười vẻ nuối tiếc nói, “Tối nay e là không được.”
“Đi ăn với bạn trai hả?”
“Không ạ”, Tiêu Băng phủ nhận rất nhanh, ngần ngừ giây lát rồi mới nói thật, “Bình thường em có làm thêm. Tối nay phải đi làm.”
Thừa Ảnh bất giác xem giờ, đã hơn chín giờ tối rồi, công việc gì mà lại làm muộn như vậy?
Cô không phải người vô tâm, bình thường cũng hay để ý đến những chi tiết nhỏ, Tiêu Băng trang điểm và ăn nói hoàn toàn khác xa các cô gái bình thường cùng tuổi.
Hơn nữa đồ cô ấy mặc thứ nào cũng là hàng hiệu, rõ ràng một nữ sinh khó mà có khả năng mua được. Nhưng trong những cuộc nói chuyện lần trước, Thừa Ảnh nhớ, Tiêu Băng nói bố mẹ mình làm công nhân bình thường ở một thị trấn nhỏ vùng Tây Nam xa xôi.
Cô con gái đến từ một gia đình bình dân, chưa lấy chồng, cũng chưa có bạn trai, lại có thể sống thoải mái trong thành phố lớn phồn hoa này… Thừa Ảnh kiềm chế, rốt cuộc cũng không hỏi thêm gì, chỉ đứng ở ngã tư đường vẫy cô ấy, “Vậy em cẩn thận một chút. Hôm khác chị mời em bù nhé!”
Thực ra cô đã sớm chú ý đến chiếc túi giấy in logo câu lạc bộ Tây Sơn đó, chỉ là không muốn can dự vào cuộc sống riêng tư của người bên cạnh, đành giả vờ như không thấy.
“Cảm ơn chị!”, Tiêu Băng cười rất ngọt ngào, quay người vẫy taxi rời đi.
Đồng nghiệp nói, “Chị thấy tinh thần em không tốt. Buổi tối vận động một chút sẽ dễ ngủ hơn.”
Tranh thủ giờ giải lao, Thừa Ảnh lấy bình nước ra uống một ngụm nhỏ, “… Chị nói rất có lý, chí ít, gần đây em thấy mình ngủ ngon hơn nhiều.”
“Trước đây em cũng thường xuyên mất ngủ”, có lẽ nghe được cuộc nói chuyện của họ, một nữ học viên bên cạnh mỉm cười xen vào, “Đầu năm ngoái kiên trì học hai tháng, cảm thấy cơ thể tốt lên rất nhiều.”
Đây là một cô gái còn rất trẻ, nhiều lắm cũng không quá hai mươi, tóc dài búi sau gáy lộ rõ vầng trán sáng mịn. Đúng là tuổi trẻ!
Cơ thể mảnh mai của cô ấy mặc bộ đồ Yoga rất đẹp. Cô gái như vậy rất dễ khiến người khác có thiện cảm. Thừa Ảnh không kìm được nhìn cô ấy, “Hình như trước đây chị đã từng gặp em ở đâu rồi.”
“Em là Tiêu Băng!”, cô gái đó cười, tự giới thiệu, “Dạo này em khá bận, mấy tuần liền không đến. Hình như các chị là học viên mới à?”
“Chị thì đúng, còn chị ấy thì không”, Thừa Ảnh chỉ vào đồng nghiệp, “Chị ấy cứ kéo chị đến đây. Có lẽ muốn có người bầu bạn.”
Không nghĩ ngợi, cô tự giới thiệu, “Chị là Thừa Ảnh…”, Tiêu Băng nghiền ngẫm hai từ này, chậm rãi nói, “Giao long Thừa Ảnh - Nhạn lạc quên về. Hình như là tên danh kiếm thời cổ, đúng không ạ?”
Cực kỳ hiếm người có thể nói ra xuất xứ tên của cô, Thừa Ảnh không khỏi cảm thấy ngạc nhiên, “Đúng rồi! Em biết sao?”
“Trước đây, khi học Lịch sử, Giáo sư có nhắc đến nên nhớ thôi ạ.”
“Em còn đang đi học sao?”
“Vâng, em học nghiên cứu sinh ở Đại học P.”
“Thảo nào”, lúc này, đồng nghiệp cười híp mắt lên tiếng nhưng lại có chút than thở, “Xem ra đúng là tuổi trẻ, bọn gái già như bọn chị đứng trước mặt em thật là xấu hổ!”
Thừa Ảnh cố ý cười mắng, “Chị tự giễu mình là được rồi, sao còn lôi cả em vào?”
Đồng nghiệp vờ coi thường, nhắc nhở cô, “Ít nhất em cũng hơn em ấy bốn năm tuổi. Giờ ba năm là khoảng cách cả thời đại, em nói em không phục được sao?”
Tiêu Băng cảm thấy hơi ngại, vội nói, “Không đâu ạ. Trông hai chị còn trẻ lắm ạ.”
Thừa Ảnh bĩu môi, mỉm cười, “Em đừng mắc lừa. Chị ấy đợi em khen chị ấy đấy.”
“Em nói thật mà!”, Tiêu Băng tỏ ra chân thành.
Thừa Ảnh phát hiện ra mình rất quý cô gái này, không chỉ là vì trông cô ấy rất thuần khiết, đồng thời, cũng vì cô ấy có đôi mắt rất đẹp. Ánh đèn trong lớp học Yoga chiếu lên đôi mắt của Tiêu Băng, khiến nó lấp lánh mê hồn, như thể một dòng sông xanh, xanh biếc tuyệt đẹp, khiến người khác không thể không ngắm nhìn.
Cô gái trẻ xinh đẹp như vậy, thái độ lại dịu dàng như vậy, khó có thể khiến người khác không có thiện cảm.
Sau khi tan học, ba người bọn họ đã trở thành bạn bè, trao đổi số điện thoại với nhau.
Khi chia tay ở cổng lớn, Thừa Ảnh nói, “Vì có lúc phải trực đêm nên thời gian lên lớp của bọn chị cũng không cố định. Trước khi đến buổi học sau có thể nhắn tin hẹn trước, mọi người cùng lên lớp sẽ vui hơn.”
“Vâng ạ”, Tiêu Băng vui vẻ đáp, giơ điện thoại di động lên, “Vậy liên lạc sau nhé. Em còn có việc phải đi trước. Tạm biệt hai chị”, cô ấy vẫy taxi, sau khi lên xe còn vẫy tay chào tạm biệt họ.
Đồng nghiệp về nhà cùng đường với Thừa Ảnh, hai người đi bộ đến bến tàu điện ngầm, đang nói chuyện, bỗng đồng nghiệp nói, “Bình thường rất hiếm khi thấy em chủ động thể hiện thiện cảm với người khác, hôm nay đúng là ngoại lệ.”
“Bình thường ư?”, Thừa Ảnh tò mò hỏi, “Trước đây em không như vậy sao?”
“Vô cùng ít.”
Cô mỉm cười, “Vậy lạ thật đấy. Có điều chị không thấy Tiêu Băng rất dễ mến sao?”
“Thực ra chị cảm thấy cô ấy hơi giống em”, đồng nghiệp quay đầu nhìn kỹ lại cô, rồi dùng tay chỉ lên mặt mình minh họa, “Em có phát hiện ra không? Đặc biệt là từ chỗ này đến chỗ này…”
Đồng nghiệp chỉ từ trán đến mắt, Thừa Ảnh không khỏi ngạc nhiên, “Có không? Sao em không thấy nhỉ?”
“Em có thiện cảm với cô ấy, có lẽ là vì lý do này”, đồng nghiệp ngập ngừng rồi mới mỉm cười, “Chưa biết chừng, trong ý thức của em đã coi cô ấy là phiên bản trẻ của mình.”
Phiên bản trẻ…
Thừa Ảnh lập tức phản ứng lại, không nhịn được bật cười mắng, “Chị muốn nói em già rồi thì cứ nói thẳng, việc gì phải vòng vo tam quốc thế.”
Có điều sau khi về nhà, Thừa Ảnh thật sự đứng ngắm mình trước gương, hơi nghiên cứu một chút.
Thực ra cô cũng rảnh rỗi, tắm xong, khi cầm khăn tắm bỗng nhớ đến lời của đồng nghiệp.
Trong phòng tắm đầy hơi nước, gương còn phủ một tầng hơi nước trắng lờ mờ. Cô dùng mu bàn tay lau một khoảng nhỏ, ghé sát khuôn mặt vào quan sát, nhưng không hề cảm thấy mình giống Tiêu Băng chút nào.
Khi cô bước ra khỏi nhà tắm thì điện thoại di động trên mặt tủ đầu giường không ngừng rung lên.
Cô liếc nhìn, là số điện thoại lạ. Dường như có linh cảm, cô nhanh chóng nghe điện thoại, giọng Lâm Liên Thành rõ như ngay bên cạnh, “Thừa Ảnh, em có thể thu xếp thời gian để chúng ta gặp nhau không?”
Đây là lần đầu tiên anh ta gọi điện cho cô từ sau khi cô từ Thượng Hải về.
Cô không mang theo chiếc điện thoại di động ở Thượng Hải, nên cũng quên mất số điện thoại của anh ta, còn anh ta có thể có được số điện thoại hiện tại của cô, không biết đã phải lòng vòng thế nào và mất bao lâu mới có được.
“Lẽ nào, trước khi gặp nhau, anh không có gì giải thích với em sao?”
“Có.”
Không ngờ Lâm Liên Thành lại thừa nhận ngay, cô không khỏi sững sờ, “Vậy anh nói đi.”
“Có những chuyện, anh không nên gạt em”, anh ta có vẻ đang ngần ngừ nên giọng nói không trôi chảy, nhưng rất khẩn thiết, “Nhưng anh hy vọng em tin anh. Anh chưa bao giờ có ý làm hại em cả.”
“Nhưng anh đã giấu em hai chuyện quan trọng nhất, hôn nhân và công việc. Tại sao?”
Lâm Liên Thành im lặng một lát rồi hỏi lại, “Em biết Thẩm Trì làm gì không?”
Cô sững người, “Anh ấy làm gì?”, đây cũng là điều mà cô luôn muốn làm rõ.
Kết quả, một tiếng cười nhẹ như không trong điện thoại truyền đến, “Dù anh có hành động thế nào cũng đều là chỉ muốn em có thể sống tốt hơn. Em có tin anh không?”
“Không phải em không tin. Em chỉ không thích mọi người lợi dụng chuyện mất trí nhớ để lừa em. Em chỉ muốn biết chân tướng sự việc, sau đó sẽ tự quyết định xem làm thế nào để có cuộc sống tốt hơn.”
“Vậy sao…”, giọng Lâm Liên Thành ngừng lại giữa chừng, dường như anh ta còn có điều muốn nói tiếp, giọng to dần, cuối cùng còn có cả tiếng ồn ào, anh ta đành phải tạm thời ngừng cuộc điện thoại này, nói ngắn gọn, “Khi nào em rảnh, anh sẽ giải thích rõ ràng với em.”
Đầu bên kia vọng đến tiếng đám đông xôn xao, Thừa Ảnh ngẫm nghĩ giây lát, “Tối ngày kia nhé!”, trước khi cúp điện thoại, cô lại hỏi, “Xảy ra chuyện gì vậy? Bên anh vẫn ổn chứ?”
“Một người thân qua đời hai hôm trước. Bọn anh đang bàn chuyện an táng”, Lâm Liên Thành nói.
“Ồ, thành thật chia buồn với anh.”
“Cảm ơn em!”, cuối cùng anh ta nói, “Trước khi lâm chung, ông nội còn hỏi em, nhưng lúc đó, anh chưa biết làm thế nào để liên lạc được với em.”
Hóa ra ông nội nhà họ Lâm qua đời. Thừa Ảnh đoán có lẽ mình và ông nội mà Lâm Liên Thành nhắc đến có quan hệ khăng khít lắm, nên mới khiến ông luôn nhớ đến cô.
Tuy giờ cô không nhớ gì cả, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy buồn buồn. Đến hôm hẹn, cô mua một bó hoa, nói muốn đến viếng mộ ông nội.
Lâm Liên Thành giải thích, “Lăng mộ ở Bắc Kinh, an táng cũng ở đó. Hai ngày trước, khi gọi điện cho em, anh đang ở cùng cả nhà.”
“Vậy cái này làm thế nào?”, Thừa Ảnh đưa bó hoa ra.
Anh ta mỉm cười nhận lấy, “Đưa anh đi. Ông nội nhận tấm lòng của em rồi.”
“Thật ngại quá!”, cô nói, “Em không thể hoàn thành được tâm nguyện cuối cùng của ông nội.”
Lâm Liên Thành cầm bó hoa, dắt cô vào phía bên trong lề đường, vừa đi vừa nói, “Thực ra tâm nguyện lớn nhất của ông nội là em gả vào nhà họ Lâm làm cháu dâu ông cơ.”
Anh ta nói ngắn gọn, nhưng lại khiến Thừa Ảnh hết sức ngạc nhiên, không nói nên lời.
Cuối cùng anh ta cũng nhanh chóng cảm nhận được sự bối rối của cô, liền mỉm cười nói, “Em không cần phải để ý.”
“Vâng”, cô khẽ đáp.
“Thừa Ảnh!”, anh ta nhìn đoạn đường phía trước, chậm rãi nói, “Lần này là anh đã sai… Khi ở bên em, dường như anh luôn làm sai. Chỉ có điều, rất nhiều lần, em đều đồng ý tha thứ cho anh, không so đo. Thế nên, lần này liệu em có tha thứ cho anh không?”
Hai người đều chưa ăn cơm, họ men theo con đường ven sông đi mà không điểm đích.
Con sông xuyên qua thành phố chỉ có một hàng rào ngăn, dưới màn đêm thấp thoáng ánh đèn vàng mờ mờ xa gần, thi thoảng từng cơn gió lạnh thổi qua, mặt sông như rải đầy mảnh vụn lấp lánh.
Cô nghiêng đầu nhìn anh ta, một tay giữ chặt chiếc khăn len, tay kia giữ mái tóc đang bay theo gió, giọng rời rạc trong không khí lạnh lẽo, “Em biết anh tốt với em.”
“Vậy sao?”, anh ta cũng quay đầu nhìn cô.
“Vâng. Nên không cần nhắc chuyện tha thứ hay không, vì em vốn không hề giận anh”, cô ngừng lại, bỗng hỏi lại, “Anh cho rằng cuộc hôn nhân của em không hạnh phúc sao?”
Mấy tháng trước, anh đã từng hỏi cô câu hỏi như vậy trên máy bay, giờ ngược lại, Lâm Liên Thành cảm thấy hơi buồn cười, nhưng trong lòng lại chua xót khó tả, im lặng một lát, cuối cùng anh ta nói, “Anh đã từng hỏi em như vậy. Khi đó, em trả lời anh rằng, rất hạnh phúc.”
“Thật sao?”, dường như cô không dám tin, mở to đôi mắt.
“Thật!”, anh ta cười khổ sở, “Là anh kiên trì cho rằng, em nên có cuộc sống tốt hơn.”
Thấy cô có vẻ không thể hiểu nổi, anh ta mới lại nói, “Còn nhớ chúng ta đã nói gì trong điện thoại không? Thẩm Trì làm gì? Đến giờ em vẫn chưa biết, đúng không?”
Cô lắc đầu.
Anh ta cho rằng cô sẽ muốn nghe câu trả lời, nhưng ngay lập tức, cô lại ngắt lời anh ta, “Giờ em đổi ý rồi. Em hy vọng mình sẽ tự đi làm rõ chuyện này, nên anh không cần nói cho em biết nữa.”
“Em chắc chứ?”
“Chắc chắn”, cô chỉ vào nhà hàng McDonald mở cửa hai mươi tư giờ bên kia đường, mỉm cười đổi chủ đề, “Đi bộ lâu như vậy, em thật sự thấy đói rồi. Anh mời em ăn cánh gà nhé!”
Anh ta hơi cúi xuống nhìn cô, cảm xúc trong mắt không rõ ràng, cuối cùng cũng chỉ có thể gật đầu đáp, “Ừ!”
Khi cô nhận được điện thoại của Thẩm Trì, đã là trưa thứ Bảy.
Hôm nay, Thừa Ảnh không phải đi làm. Cô vốn định dọn dẹp nhà cửa, nhưng không biết tại sao trong tòa nhà lại có mấy nhân viên tiếp thị, mới sáng sớm đã gõ cửa đánh thức cô.
Sau khi đối phương rời đi, cô quay lại giường ngủ tiếp, cứ như vậy ngủ đến tận trưa.
Khi nghe điện thoại, giọng cô còn mơ hồ, khàn khàn, rõ ràng là chưa tỉnh ngủ, nên không nghe rõ lắm. Ngây người một lát, cô đành phải bảo anh nhắc lại.
Thẩm Trì kiên nhẫn hiếm có, nhắc lại từng câu từng chữ, “Anh đang ở dưới lầu đợi em.”
Cô vô thức “ồ” một tiếng, mấy giây sau mới mở mắt ra, vừa ngồi dậy vừa ngạc nhiên xác nhận, “Xuống lầu ư?”
Cô khoác chiếc áo bước ra ban công, thò đầu xuống, quả nhiên thấy một hàng xe đen quen thuộc đỗ dưới lầu giữa ban ngày, vô cùng bắt mắt.
Cũng không biết Thẩm Trì ngồi trong chiếc xe nào, cô hơi nhíu mày, phản ứng lại với tình huống đột ngột, “Anh có chuyện gì không?”
“Đánh bóng”, anh hắng giọng nhắc, “Lẽ nào em quên rồi sao?”
… Đánh bóng ư?
Cô hoài nghi mình thật sự ngủ nướng quá nên đầu óc trở nên mụ mẫm, mãi sau mới ép mình nhớ lại, “Đó là chuyện từ mấy tuần trước. Sau đó chẳng phải vì trời mưa nên hủy sao?”
“Ừ, nên đổi sang hôm nay.”
Nếu có thể, cô thật sự muốn lao đến liếc nhìn nét mặt Thẩm Trì lúc này, xem nó có giống giọng trong điện thoại không, rõ ràng anh không tuân theo quy tắc, giờ lại như muốn đổ lỗi cho cô quên hẹn.
Chỉ có điều, mưa mấy ngày liền, cuối cùng cũng tạnh, ánh mặt trời xuyên qua tầng mây trắng, không khí lạnh giá có thêm hơi ấm. Bầu trời bồng bềnh chùm sáng nhiều màu sắc xoay chuyển, lúc ẩn lúc hiện. Thừa Ảnh nhíu mắt ngẩng đầu lên nhìn, cũng không thể không thừa nhận thời tiết hôm nay đúng là đẹp hiếm có.
Nhưng cô vốn không có kế hoạch ra ngoài, đành thương lượng với anh, “Em không đi được không?”
“Hình như em vừa mới ngủ dậy”, Thẩm Trì ở dưới lầu thản nhiên bình luận, “Màu váy ngủ của em rất đẹp, rất hợp với em, nhưng em mặc như vậy đứng bên ngoài không lạnh sao?”
Chiếc váy ngủ sát người cô mới mua tuần trước bằng vải cotton màu hồng, khi đó, cô nhân viên bán hàng tích cực giới thiệu rằng màu này sẽ làm cho da cô càng trắng hơn…
Trong lòng cô rất vui nên mua cả chiếc áo khoác ngoài cùng màu.
Nhưng cô không ngờ anh ở trong xe lại có thể nhìn thấy.
Hơn nữa, vừa rồi còn không cảm thấy, giờ anh nhắc, cô lập tức cảm thấy làn gió lạnh thổi đến, phần da lộ bên ngoài đã sớm lạnh buốt.
Cô thụt người tựa vào tường theo bản năng, vờ như không nghe thấy nửa sau câu nói của anh, nói như không có chuyện gì, “Em thừa nhận mình vừa ngủ dậy nên sợ là không kịp cùng anh đi đánh bóng.”
“Không sao. Cho em một tiếng để chuẩn bị, có đủ không?”, anh trở nên vừa dễ tính lại vừa nhẫn nại.
Thừa Ảnh còn đang nghĩ làm thế nào để từ chối tiếp thì nghe tiếng cửa xe mở ra trong điện thoại.
Cô vô thức bước lên một bước, thò đầu qua lan can ban công nhìn xuống. Quả nhiên, Thẩm Trì đã bước ra ngoài xe, dường như biết cô sẽ nhìn, anh hơi ngẩng đầu lên, bàn tay đang kẹp điếu thuốc giơ lên vẫy cô.
Khoảng cách tầng tám không thể nhìn rõ nét mặt anh, Thừa Ảnh bỗng cảm giác như lâu lắm rồi họ không gặp nhau, lâu đến mức cô sắp không nhớ nổi dáng vẻ của anh. Nhưng có lúc, không cần nghĩ, cô cũng có thể dễ dàng hình dung ra cử chỉ khi anh nói chuyện.
Cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc đó bao trùm lấy cô ngay khi anh vừa ngẩng đầu lên.
Bầu không khí dưới ánh mặt trời vẫn hơi lành lạnh.
Gió xuân thổi nhẹ qua khuôn mặt cô, thực ra điện thoại vẫn chưa ngắt, cô cứ thế cầm điện thoại nhìn về phía anh, rất lâu sau mới nghe thấy giọng mình nói, “Được rồi.”
Thẩm Trì đưa cô đến sân quần vợt của khách sạn. Thừa Ảnh nhìn nhà thi đấu rộng lớn trong nhà, bỗng có cảm giác như bị người khác trêu đùa, “Đánh bóng ở đây mà còn phải xem thời tiết sao?”
Thẩm Trì cười mà như không liếc nhìn cô, “Anh chưa bao giờ nói phải xem thời tiết.”
“Vậy lần trước…”
“Hai tuần trước có việc gấp nên mới lui đến hôm nay.”
Cô tức điên, không kìm được hoài nghi, “Anh Thẩm, có thể phiền anh nói cho em biết, anh luôn tự tư tự lợi, độc đoán, chuyên quyền thế sao?”
“Hả?”, anh hơi nhướng mày như thể đang phán đoán ẩn ý của cô.
“Tại sao em có thể nhẫn nhịn anh mà không chia tay với anh chứ?”, cô ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh sân đấu, tỏ rõ ý mỉa mai mình, “Xem ra tính khí trước đây của em quá tốt rồi!”
“Có lẽ có nguyên nhân khác”, giọng anh nhẹ nhàng đính chính cho cô.
“Còn nguyên nhân gì?”
“Em muốn nghe thật chứ?”
Cô nhìn anh bán tín bán nghi, cuối cùng vẫn quyết định gật đầu.
Lúc này có người bước vào, Thẩm Trì chọn vợt, ra hiệu với một người đàn ông trong sân rồi quay đầu lại khẽ nói với cô, “Đánh xong bóng rồi anh nói cho em biết.”
Gần như cả buổi chiều, cô cứ thế ngồi vịn tay vào thành ghế sô pha nhìn hai người đàn ông bao sân, đánh qua đánh lại, đáp trả liên tiếp.
Trong khi nghỉ giải lao, đối thủ của Thẩm Trì bước đến chào hỏi. Người đàn ông đó cũng tầm tuổi Thẩm Trì, có làn da màu đồng cổ, nhưng lại rất nho nhã.
Thẩm Trì nói, “Đây là Tạ Trường Vân.”
Tạ Trường Vân mỉm cười với Thừa Ảnh, “Chào chị dâu!”
“Chào anh!”, Thừa Ảnh nhận ra Thẩm Trì và anh ta rất thân thiết, để cho đỡ lúng túng, cô không khỏi nửa cười nửa xác nhận, “Trước đây, chúng ta… gặp nhau chưa?”
“Chưa”, Tạ Trường Vân đón chai nước khoáng nhân viên phục vụ mang đến, uống một hơi hết nửa chai rồi mới vừa lấy khăn bông lau mồ hôi vừa đùa, “Thẩm Trì giấu chị kỹ như vậy, hại anh em chúng tôi quen nhau bao năm rồi mà không được gặp chị một lần.”
Thẩm Trì liếc nhìn anh ta, ném chiếc khăn bông xuống, vung vợt trong không khí hai cái, “Nói lắm thế. Xem ra anh nghỉ ngơi đủ rồi. Tiếp tục đi!”
Tạ Trường Vân quay lại sân, còn không quên quay đầu lại gọi Thừa Ảnh, “Chị dâu, nếu chị thấy chán có thể lên tầng thượng tắm nước nóng hoặc đi spa.”
Thừa Ảnh mỉm cười từ chối, “Cảm ơn anh!”
Đợi đến khi họ đánh xong, cô suýt tựa vào ghế sô pha ngủ thiếp đi.
Thẩm Trì bước đến, thấy vẻ mơ màng của cô từ trên cao, Tạ Trường Vân còn đang thu dọn đồ. Anh nghiêng người, khẽ chạm vào eo cô thì thấy cô không hề tỏ ý né tránh, mới nâng cô đứng dậy hỏi, “Buồn ngủ à?”
Thực ra sẩm tối đâu phải là giờ ngủ? Cô chỉ cảm thấy chán, không tập trung tinh thần thôi.
Sau khi đứng dậy, tinh thần tỉnh táo lại, cô vô thức lùi sang bên cạnh một bước rồi cúi xuống cầm túi xách.
Thẩm Trì liếc nhìn cô, ném vợt cho nhân viên phục vụ, bước ra ngoài trước.
Bữa tối đặt ở trong khách sạn.
Thức ăn được dọn lên rất đúng lúc. Khi hai người đàn ông tắm táp thay đồ xong, ngồi xuống, món đầu tiên đã được bê lên.
Cũng không biết Tạ Trường Vân gọi ở đâu một cô gái xinh đẹp mảnh mai đến. Thế là bữa cơm thành buổi tụ họp bốn người. Cô gái đó đã quen cùng Tạ Trường Vân đi dự tiệc, ăn nói rất có chừng mực, biết cách khuấy động không khí nhưng lại không tỏ ra quá phù phiếm.
Trong bữa ăn, cô ta còn tự tay rót một cốc trà cho Tạ Trường Vân, lặng lẽ đặt bên ly rượu, rõ ràng là một sự quan tâm vô cùng thông minh khéo léo.
Thừa Ảnh chú ý ngay đến cử chỉ này, sau đó yên lặng cúi xuống, uống cốc nước của mình.
Sau bữa ăn, Tạ Trường Vân còn hoạt động khác, anh ta dẫn cô gái xinh đẹp kia lên xe rồi phóng vút đi.
Nhìn ánh đèn đỏ đuôi xe lao vút vào dòng xe, Thừa Ảnh bỗng hỏi, “Có phải em không quen phần lớn bạn bè của anh không?”
“Sao thế? Em không hài lòng về chuyện này à?”
Tối nay Thẩm Trì uống không ít, dường như đôi mắt đen láy của anh có vẻ ngà ngà say, càng trở nên sâu hơn, sáng hơn.
Anh chống tay vào thành cửa xe, ngón tay nửa chống vào thái dương, nghiêng đầu nhìn cô, “Trước đây em chưa từng phản đối.”
Cô không khỏi hơi chau mày, “Mọi người luôn thích nhắc đến em trước kia. Nếu… em nói ngộ nhỡ, ngộ nhỡ em mãi mãi không phục hồi trí nhớ thì phải làm thế nào?”
“Làm thế nào?” Anh trầm ngâm giây lát, dường như đang chuyên tâm suy nghĩ, “Thực ra anh cũng luôn nghĩ, nếu thật sự như vậy thì nên làm thế nào?”
Thực ra anh không hề cử động, vẫn giữ tư thế cũ, giọng nói cũng rất nhẹ, có lẽ, chỉ có ánh mắt nhìn cô là sầm tối đôi chút, nhưng cũng không biết làm thế nào, đột nhiên khiến cô cảm thấy như bị ép buộc, dường như hơi thở của anh đang dồn ép mình…
“Anh đang nghĩ, nếu sau này, em cứ né tránh anh thế này thì nên làm thế nào?”, anh nhìn cô vô thức co người lại, mắt hơi lim dim, miệng cũng chỉ từ tốn nói.
“Có sao?”, cô chẳng nghĩ ngợi gì liền phản đối, nhưng nhanh chóng nhận ra vai mình đã sắp áp sát vào cửa xe nên bối rối ngồi thẳng dậy.
Anh không đáp lại, có lẽ cũng chẳng buồn vạch trần cô, chỉ cười khó hiểu, quay đầu đi, nhắm mắt lại tĩnh dưỡng tinh thần. Tuy nhiên, tiếng cười đó khẽ bay đến tai Thừa Ảnh, biến thành tiếng hừ lạnh lùng mỉa mai.
Im lặng cả quãng đường, khoang xe như một chiếc lồng yên tĩnh.
Cuối cùng, Thừa Ảnh phát hiện ra, chỉ cần người đàn ông trước mặt này không nói, không khí xung quanh sẽ dễ dàng ngưng đọng trong nháy mắt.
Đến khi xe dừng dưới chân tòa nhà chung cư, cô mới quay đầu nhìn anh, phát hiện ra anh vẫn ngồi yên như thế.
Nhớ lại bữa ăn thịnh soạn, lại nhớ đến cử chỉ chu đáo của cô bạn bên cạnh Tạ Trường Vân, cuối cùng, Thừa Ảnh nảy chút lương tâm, tuy không nói ra nhưng trong lòng cô cảm thấy áy náy.
Cô ngần ngừ rất lâu mới đề nghị, “Anh… có muốn lên nhà uống cốc trà giải rượu rồi hẵng về không?”
Thẩm Trì hơi mở mắt, liếc nhìn qua, cười mà như không chất vấn, “Muộn thế rồi, lẽ nào em không sợ ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì sao?”
Theo luật pháp, họ vẫn là vợ chồng, câu nói như vậy thực sự như một sự nhạo báng đối với cả hai bên. Thừa Ảnh không khỏi bối rối, nhưng vẫn nói, “Em tin không có gì đâu.”
Thẩm Trì đã nhắm mắt lại, khẽ từ chối, “Không cần đâu. Em lên đi!”
Anh đã từ chối cô.
Điều này đối với Thừa Ảnh thực sự là một cú sốc không quá lớn nhưng cũng không quá nhỏ, mặc dù bản thân cô cũng không thể nói rõ, tại sao cô lại cho rằng chuyện này vốn không thể xảy ra.
Cuối cùng cũng chỉ có thể quy kết rằng, khó khăn lắm cô mới hạ quyết tâm tỏ ra quan tâm anh một chút, nhưng anh đã hoàn toàn không đón nhận, hơn nữa, hành động này còn khiến cô cảm thấy thất vọng và rất bị tổn thương lòng tự trọng.
Lòng tự trọng của cô bị tổn thương nên kiên quyết không chủ động liên lạc với anh.
Có lúc nửa đêm không ngủ được, cô cũng không gọi điện tán gẫu với anh, tuy rằng nói chuyện với anh có tác dụng thần kỳ như liều thuốc an thần.
Sau đó vẫn là Thẩm Trì, anh đến tìm cô hai lần.
Một lần để nói với cô rằng, anh sẽ đi Vân Nam một chuyến, khoảng nửa tháng không ở nhà, nếu cô cần gì có thể nhờ Trần Nam giúp. Cô nghe xong thì tỏ ý không cần gì, rồi cúp điện thoại.
Lần khác, anh không những không lộ diện, thậm chí cũng không gọi điện mà sai Trần Nam mang đến cho cô mấy bộ đồ.
Trần Nam truyền đạt lại ý của Thẩm Trì, “Thời tiết sắp ấm lên, những bộ này vốn để ở nhà, đều là đồ mới rất phù hợp với thời tiết mùa xuân”, sau đó đi một vòng quanh nhà, hỏi cho tròn trách nhiệm, “Chị dâu, chị có cần thêm gì ở đây không?”
“Không”, cô tức Thẩm Trì, nhưng sẽ không trút giận lên người vô tội, thậm chí còn mời Trần Nam uống cốc trà.
Đợi Trần Nam đi rồi, cô mới mở túi ra, phát hiện bên trong ngoài váy áo ngoài ra, còn có cả đồ lót, cảm giác này thực sự hơi kỳ kỳ.
Qua Tết, Thẩm Lăng không về trường mà ở lại Vân Hải thực tập. Cô ấy thực tập ở Bộ phận Kế hoạch trong một công ty quảng cáo nhưng cũng không quá bận, khi rảnh rỗi sẽ hẹn Thừa Ảnh đi dạo phố, ăn cơm.
Có lần cô ấy đợi Thừa Ảnh ở lớp Yoga nên quen Tiêu Băng. Hai cô gái đều là sinh viên, tự nhiên hòa hợp, bắt chuyện rất nhanh. Nhiều lúc Thừa Ảnh đi bên nghe họ nói chuyện trường lớp mà cảm thấy mình như người ngoài cuộc.
Sau khi nói chuyện xong, Thẩm Lăng than thở với cô, “Chị dâu, chị không biết trước đây em khổ thế nào đâu. Anh cả không cho phép em kết bạn lung tung bên ngoài, sợ em gặp nguy hiểm gì đó, hại em chẳng có bạn bè để chơi. Giờ em còn một năm nữa là tốt nghiệp, hy vọng anh ấy có thể đối xử với em như với người lớn, đừng can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của em nữa. Được vậy thì em thật sự cảm ơn trời đất.”
Thừa Ảnh nghe mà có chút ngạc nhiên, “Anh cả em can thiệp cả vào cuộc sống của em sao? Nhưng anh ấy đâu giống người như thế?”
“Thực ra anh ấy không quản những chuyện khác, chỉ duy có chuyện kết bạn của em thì anh ấy luôn rất cẩn thận”, Thẩm Lăng bỗng nhớ ra điều gì đó, vừa nhớ vừa nói, “Thực ra cũng không thể nói việc anh ấy làm có gì sai… Nguy hiểm rình rập khắp nơi. Giống như lần đó, chị…”
Thấy cô ấy đột nhiên ngừng lại, Thừa Ảnh tò mò hỏi, “Chị làm sao?”
Thẩm Lăng cảm thấy mình nhất thời lỡ miệng, lập tức cười lúng túng, cố gắng trả lời lấy lệ, “Không có gì. Em chỉ định lấy ví dụ cho chị thôi.”
“Vậy em nói hết câu vừa rồi đi!”, nhưng Thừa Ảnh không dễ dàng buông tha cho cô ấy, nghiêm túc nói.
Thẩm Lăng thấy lần này không thoát nổi, đành bặm môi, dốc lòng nói ra, “Em chỉ lấy ví dụ. Chẳng hạn như có lần chị bị người ta ‘mời’ đi. Đối phương đưa ra yêu cầu gì đó, vốn muốn dùng chị để uy hiếp anh cả em. Nhưng có lúc thật sự cũng không dám chắc, ai biết lúc nào gặp phải người xấu”, cô ấy vừa nói vừa quan sát sắc mặt Thừa Ảnh, thấy Thừa Ảnh sững người thì trong lòng nghĩ hỏng bét rồi, thế là phải lập tức giải thích, “Ôi dào! Thực ra em cũng nghe nói chuyện này thôi. Là hôm họ nói chuyện ở nhà, vô tình nhắc đến, cũng có thể nhớ nhầm, không dám bảo đảm là sự thật… Chị dâu, chị đừng sợ. Càng đừng để bụng nhé!”
Xong rồi! Thẩm Lăng thầm nghĩ: “Chắc anh cả về sẽ cho mình một trận mất!”
Khó khăn lắm Thừa Ảnh mới định thần lại, chỉ khẽ “ừ” một tiếng rồi không nói gì nữa.
Tuy thân phận của Thẩm Trì chưa bao giờ được nói rõ nhưng những điều thế này tổ hợp lại, cô ít nhiều cũng có thể đoán ra đại khái.
“Sau đó thì sao?”, mãi sau, cô mới lại hỏi Thẩm Lăng, “Sau đó chuyện đấy giải quyết thế nào?”
Thẩm Lăng lập tức lắc đầu thề, “Em thật sự không biết điều này.”
Dường như có thể nhận ra sự lo lắng của cô ấy, sau khi Thừa Ảnh giật mình thảng thốt, cô quay sang an ủi Thẩm Lăng, “Yên tâm! Chị sẽ không đi hỏi anh cả em. Những chuyện hôm nay, coi như em chưa nói, chị cũng coi như chưa nghe thấy.”
“Thật không ạ?”
“Thật!”
Dường như lúc này Thẩm Lăng mới yên tâm, nở nụ cười trở lại, “Chị dâu, tối nay em mời chị đi ăn món Sashimi nhé!”
“Ừ”, nhưng Thừa Ảnh đang không để tâm.
Rốt cuộc người năm đó cô lấy là người thế nào?
Nhưng giờ Thẩm Trì đang ở Vân Nam, nhất thời không thể quay về ngay, muốn chứng thực cũng không tìm được đương sự. Dường như bị ám ảnh về những lời của Thẩm Lăng, mấy ngày liền, lòng Thừa Ảnh nặng trĩu. Cuối cùng, đồng nghiệp của cô cũng nhận ra. Trong giờ Yoga, cô ấy hỏi cô, “Dạo này em có gì không vui à? Cãi nhau với chồng sao? Hay công việc không suôn sẻ?”
“Đều không phải.”
“Không thể nào! Chuyện gì cũng đều có nguyên nhân. Tâm trạng em hai ngày nay rất bất thường. Có phiền não gì, mau nói cho chị nghe. Chia sẻ có lẽ sẽ tốt hơn.”
Thừa Ảnh không biết nói gì, “Chị làm ở khoa gây mê thật đáng tiếc. Đáng lẽ nên làm việc ở tổ khu phố.”
“Chị quan tâm em thôi!”, đồng nghiệp đẩy cô, giận dỗi nói, “Thật đúng là không hiểu lòng tốt của người khác!”
“Quan thanh liêm cũng khó xử việc nhà”, cuối cùng Thừa Ảnh chỉ nói, “Chị yên tâm. Em sẽ tự giải quyết được!”
Đồng nghiệp gật đầu, mặc nhiên, “Xem ra quả nhiên là có mâu thuẫn với chồng rồi…”
Thừa Ảnh đang dở khóc dở cười thì đồng nghiệp bỗng “í…” kéo dài một tiếng, kéo tay ra hiệu cho cô nhìn về phía trước, “… Anh chàng cao lớn đẹp trai đằng kia có phải chồng em không? Vừa rồi anh ấy cứ nhìn chằm chằm vào em đấy!”
Đồng nghiệp này chưa gặp Thẩm Trì nhưng trong bệnh viện là nơi không giấu nổi bất cứ bí mật gì. Từ tối ai đó vụt xuất hiện ở cửa quán karaoke, chỉ trong mấy chục tiếng đồng hồ ngắn ngủi, dường như các phòng khoa đều truyền tin về anh. Lúc này, người đàn ông đứng tựa bên chiếc xe đua dưới chân tòa nhà tập Yoga với tướng mạo và khí chất hơn người đang mỉm cười với Thừa Ảnh, cũng khó trách lại khiến đồng nghiệp hiểu lầm.
Nhìn đối phương, Thừa Ảnh cũng hơi ngạc nhiên. Kết quả chưa đợi cô bước đến, Tạ Trường Vân đã vẫy tay, nở nụ cười vô cùng rạng rỡ, “Chị dâu! Trùng hợp quá!”
Là cực kỳ trùng hợp! Thừa Ảnh gật đầu, “Anh đợi ai ở đây à?”
“Bạn tôi làm việc ở đây. Tôi đến đón cô ấy đi ăn cơm”, Tạ Trường Vân giơ một ngón tay chỉ vào tòa nhà phía sau rồi lại hỏi, “Chị dâu, chị ăn tối chưa? Hay cùng đi nhé?”
Anh ta luôn miệng gọi chị dâu khiến Thừa Ảnh cảm thấy ngại, không kìm được nói, “Sau này anh cứ gọi thẳng tên tôi là được rồi. Nếu anh đang đợi bạn thì tôi không làm phiền anh nữa. Lát nữa, tôi còn chuẩn bị đi tập Yoga với đồng nghiệp.”
Tạ Trường Vân giơ tay ra hiệu OK, thậm chí còn rất phong độ gật đầu chào đồng nghiệp của Thừa Ảnh.
Trong khi hai người nói chuyện thì đã có cô gái trẻ xinh đẹp từ trong tòa nhà bước ra. Trong không khí đầu xuân ấm áp nhưng vẫn còn hơi lạnh, cô ấy mặc chiếc váy liền mỏng phối với chiếc áo khoác gió màu đỏ lộ rõ đôi chân dài cân đối, cả người giống như một bó đuốc đi đến bên Tạ Trường Vân, hôn nhẹ lên má anh ta.
Tạ Trường Vân cũng không né, khuôn mặt anh tuấn nở nụ cười âu yếm, giơ tay xoa đầu cô gái đó rồi quay đầu nói với Thừa Ảnh, “Vậy chúng tôi đi trước đây!”
Thừa Ảnh gật đầu, “Vâng.”
Thừa Ảnh đã nhìn rõ tướng mạo của cô gái đó, hiển nhiên là không phải cô gái ở bữa cơm lần trước.
Cô kéo đồng nghiệp lên lầu, trước khi bước vào tòa nhà, còn kịp nghe nửa đoạn nói chuyện ngắn phía sau. Dường như cô gái ngọt ngào dịu dàng đó đang nũng nịu, “Đói quá… Anh định đưa em đi ăn ở đâu đây?”
Tạ Trường Vân cười nói địa điểm.
Cô gái đó cười hoan hỉ, lập tức tỏ ý tán thành.
Chiếc xe đua rú ga nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Đến khi vào thang máy, đồng nghiệp như vẫn rất cảm thán, “Câu lạc bộ Tây Sơn rất cao cấp. Em quen ở đâu được công tử đào hoa thế?”
“Gì ạ?”, mặt Thừa Ảnh đầy vẻ ngơ ngác, “Đó là nơi nào? Em chưa bao giờ nghe nói cả.”
Kết quả lại vô cùng trùng hợp, họ vừa vào phòng tập chưa đầy hai phút thì Tiêu Băng cũng đến như đã hẹn, trên tay cô ấy còn xách một chiếc túi giấy rất tinh xảo, bên trong đựng ba cốc bánh ngọt rất đáng yêu.
“Hôm nay là sinh nhật em”, Tiêu Băng lấy bánh ngọt ra mời.
Đồng nghiệp liếc mắt thấy ngay tên cửa tiệm và logo trên chiếc túi giấy đó, lập tức kéo tay Thừa Ảnh, “Không phải em chưa từng nghe nói câu lạc bộ Tây Sơn sao? Này, chắc chắn cô nàng này từ đó đến đấy. Em có thể hỏi cô ấy.”
Tiêu Băng hơi sững người nhìn xuống chiếc túi giấy, khi ngẩng đầu lên, mặt mới nở nụ cười bối rối, “Hôm nay một người thân của em mời ăn ở đó. Em ăn xong tiện thể gói chiếc bánh ngọt mang về.”
Thừa Ảnh không để ý, có lẽ lời giải thích của Tiêu Băng cũng không thật lắm. Nhân lúc giáo viên vẫn chưa đến, họ lấy bánh ra nếm thử, không khỏi khen ngợi, “Mùi vị bánh thật sự rất ngon!”
“Đúng là hàng thật!”, đồng nghiệp cười lớn, thế là chủ đề này được thông qua.
Lúc này, Thừa Ảnh mới biết, năm nay Tiêu Băng vừa tròn hai mươi ba tuổi.
Ăn bánh ngọt sinh nhật của người ta thì cũng nên bày tỏ chút tấm lòng mới được, huống hồ Thừa Ảnh luôn coi cô ấy như em gái nên kết thúc buổi học liền đề nghị, “Tiêu Băng, chị mời em đi ăn khuya nhé!”
Tiêu Băng lắc đầu, mỉm cười vẻ nuối tiếc nói, “Tối nay e là không được.”
“Đi ăn với bạn trai hả?”
“Không ạ”, Tiêu Băng phủ nhận rất nhanh, ngần ngừ giây lát rồi mới nói thật, “Bình thường em có làm thêm. Tối nay phải đi làm.”
Thừa Ảnh bất giác xem giờ, đã hơn chín giờ tối rồi, công việc gì mà lại làm muộn như vậy?
Cô không phải người vô tâm, bình thường cũng hay để ý đến những chi tiết nhỏ, Tiêu Băng trang điểm và ăn nói hoàn toàn khác xa các cô gái bình thường cùng tuổi.
Hơn nữa đồ cô ấy mặc thứ nào cũng là hàng hiệu, rõ ràng một nữ sinh khó mà có khả năng mua được. Nhưng trong những cuộc nói chuyện lần trước, Thừa Ảnh nhớ, Tiêu Băng nói bố mẹ mình làm công nhân bình thường ở một thị trấn nhỏ vùng Tây Nam xa xôi.
Cô con gái đến từ một gia đình bình dân, chưa lấy chồng, cũng chưa có bạn trai, lại có thể sống thoải mái trong thành phố lớn phồn hoa này… Thừa Ảnh kiềm chế, rốt cuộc cũng không hỏi thêm gì, chỉ đứng ở ngã tư đường vẫy cô ấy, “Vậy em cẩn thận một chút. Hôm khác chị mời em bù nhé!”
Thực ra cô đã sớm chú ý đến chiếc túi giấy in logo câu lạc bộ Tây Sơn đó, chỉ là không muốn can dự vào cuộc sống riêng tư của người bên cạnh, đành giả vờ như không thấy.
“Cảm ơn chị!”, Tiêu Băng cười rất ngọt ngào, quay người vẫy taxi rời đi.
/19
|