Phong Lan dự định sẽ làm rất nhiều việc vào ngày sinh nhật lần thứ ba mươi này, cô hối hận không liệt kê sẵn một danh sách từ trước, đến lần cần kíp, không thể nghĩ ra nổi nên làm gì, việc gì cũng muốn làm, nhưng làm cái gì cũng không phải tối ưu. Xem phim, lãng phí thời gian; đi du lịch, không kịp; đi khu vui chơi, quá đông đúc… Cô và Đinh Tiểu Dã có rất nhiều chỗ trống cần được lấp đầy, chỉ muốn dồn cả cuộc đời vào để sống lúc này.
Cuối cùng hai người quay về chỗ ở của Phong Lan, dường như chẳng ai chủ động đề xuất ý tưởng này, nhưng không hẹn mà cùng đồng thuận.
Trên người Phong Lan lúc này trộn đủ các kiểu mùi sau giấc ngủ vùi vì cơn say đêm qua, cô không muốn lưu chúng lại trên người mình thêm một giây nào nữa. Vừa mới bước vào nhà, cô liền nhảy bổ vào phòng tắm, để mặc Đinh Tiểu Dã một mình trong phòng khách.
Làn nước ấm làm Phong Lan như trở thành một con người mới, khi cô lau tóc rồi bước ra, phát hiện Đinh Tiểu Dã đang ngả ngớn trên ghế xếp ở ban công gặm táo, trông cực kỳ hưởng thụ.
“Chỉ giỏi ăn thôi!” Phong Lan mắng. “Kiếp trước cậu bị chết đói à?”
Đinh Tiểu Dã quay đầu lại, cười: “Ki bo thế? Có dịp em về Sát Nhĩ Đức Ni vào mùa thu mà xem, táo tôi trồng cũng có quả rồi, lúc đó đền cho em cả thúng.”
“Cậu phải đưa tôi đi chứ!” Phong Lan nhấn mạnh vào trọng điểm.
“Được thôi.” Đinh Tiểu Dã đã đồng ý: “Nếu như có cơ hội… nhưng mà táo tôi trồng không giống táo mua ở ngoài, hơi chua. Rất hợp với em.”
“Hợp hay không phải ăn mới biết được.” Phong Lan hỏi. “Cậu chưa đi tắm đi à?”
Đinh Tiểu Dã hỏi vặn: “Tại sao lại phải tắm?”
Anh nói thế, như thể yêu cầu của Phong Lan giống như lòng dạ Tư Mã Chiêu, quá là trần trụi. Cô túm chặt lấy vạt áo choàng tắm, hùng dũng hiên ngang nói: “Tối qua cậu đã tắm chưa? Nhìn mặt cậu, người cậu kìa, vừa bụi bặm vừa máu me, đầu tóc bao lâu không cắt rồi? Gọn gàng sạch sẽ là một phép lịch sự, hiểu chưa?”
“Chúng ta cùng thể hiện “phép lịch sự” ra với nhau xong rồi sẽ làm gì?” Đinh Tiểu Dã lễ phép thỉnh giáo.
Phong Lan kiểu gì cũng tìm ra được lý do, nghiêng đầu nói: “Dù sao hôm nay cũng là sinh nhật của tôi, tiếp theo đương nhiên là bữa cơm mừng sinh nhật rồi. Tôi đã bảo tay nghề nấu ăn của tôi rất cừ, cậu cứ tắm rửa sạch sẽ đợi tôi nấu là được.” Cô nói xong, nghiêm khắc nhìn anh một lượt, bổ sung. “Lẽ nào cậu lại muốn tôi sau này nhớ lại ngày sinh nhật ba mươi tuổi, đã ở bên cạnh một người đàn ông trong “bộ dạng thế này”.”
Đinh Tiểu Dã dường như đã bị thuyết phục, ngẫm nghĩ chốc lát rồi về phía phòng vệ sinh trong phòng khách. Phong Lan đi theo, nói: “Thật ra phòng tắm ngoài này rất ít khi dùng, đường ống có vấn đề, thoát nước hơi khó. Cậu có thể vào phòng tôi mà tắm, tôi không nói gì đâu.”
Đinh Tiểu Dã nói: “Không sao đâu, tôi nhân thể kiểm tra hộ em xem hỏng chỗ nào… Em đi nấu cơm được rồi.” Anh bước qua Phong Lan, liếc nhìn cô một cái, tò mò hỏi: “Tại sao trông em có vẻ thất vọng thế?”
“Sao phải cẩn thận thế, sợ tôi quấy rối cậu à? Trong mắt cậu, tôi là loại người đó à?” Phong Lan cáu tiết.
Đinh Tiểu Dã cười hỏi: “Chẳng lẽ không phải sao?”
Phong Lan đạp cho anh một cái.
Sự cố đường ống nho nhỏ được Đinh Tiểu Dã xử lý rất nhanh. Tiếng nước chảy trong phòng tắm vang lên chưa được bao lâu, Phong Lan đã gõ cửa, tiếng nước át tiếng gõ, Đinh Tiểu Dã không phản ứng gì. Phong Lan nghĩ một chút, vẫn đẩy cửa bước vào.
“Này… tôi quên không đưa cậu khăn tắm!” Cô cố gắng để giọng nói có vẻ bình tĩnh tự nhiên, như thể chỉ bước vào phòng sách bình thường vậy.
Đinh Tiểu Dã đang đứng quay lưng về phía cô, nghe thấy tiếng cô, dừng động tác đang kỳ cọ lại, nhưng không hề ngại ngần, chỉ nói: “Cứ để đấy là được.”
Phong Lan không kịp phản ứng.
“Còn muốn nhìn bao lâu nữa?” Giọng Đinh Tiểu Dã tỉnh bơ, không thể đoán được anh đang nghĩ gì.
Phong Lan dằn giọng: “Ai nhìn cậu? Tôi đang nghĩ xem nên đặt khăn ở đâu. Tôi cũng chẳng đến mức chưa nhìn thấy bao giờ.”
Mặt Đinh Tiểu Dã nhìn nghiêng dường như đang cười.
“Đưa cho tôi.”
“Đưa cái gì?”
“Khăn tắm!”
Anh nói rồi định quay người lại cầm, Phong Lan lúc này lại ngượng, đặt khăn tắm lên thành bồn rồi đi ra.
Cô đâu phải là loại người như Đinh Tiểu Dã tưởng. Nhưng mà người “tuyệt đối không phải loại đó” một lúc sau lại hỏi han quan tâm anh chuyện nước nóng hay lạnh, còn lấy quần áo để cho anh thay.
Quần áo bẩn của Đinh Tiểu Dã thay ra bị cô giằng lấy ném vào máy giặt, anh đi ra tìm áo, cô ném cho anh một chiếc áo sơ mi. Anh vừa mặc áo lên người vừa hỏi vu vơ: “Quan sát nhiều lần như vậy, có thu được kết quả gì không?”
Câu hỏi trắng trợn như vậy, Phong Lan không tìm được từ nói để đối đáp, đành chịu lép vế. Cô thừa nhận mình có chút tò mò về một Đinh Tiểu Dã ở dưới lớp quần áo, dù sao thì lần trước cơn say tình nửa đường đứt gánh, áo quần Đinh Tiểu Dã từ đầu đến cuối chưa xộc xệch gì, ngược lại cô đã rơi mất lớp che đậy, điều này khiến cô cứ canh cánh mãi trong lòng.
Cô sờ cằm bình luận: “Cũng tàm tạm. Nhưng mà…”
“Nhưng mà làm sao?” Đinh Tiểu Dã đang mặc áo dỡ, quay đầu sang hỏi.
“Không có gì, tôi đi lấy khăn cho cậu lau tóc.”
Phong Lan mới đi được một bước đã bị Đinh Tiểu Dã kéo lại.
“Vừa xong em chưa nói hết câu.” Anh nhắc.
Nhìn dáng vẻ của anh có vẻ bất cần tất cả, không ngờ lại rất quan tâm đến điều đó. Phong Lan không giấu giếm chế giễu, quay đầu ngạc nhiên. “Phải bắt tôi khen ngợi thân hình cậu đẹp mới được hả?”
“Tôi hỏi nửa vế sau câu nói của em.” Đinh Tiểu Dã cũng đã nhìn ra ý trêu chọc của Phong Lan nhưng vẫn muốn nghe đoạn tiếp sau nên đành chấp nhận bị cô trêu.
“Thế các cô khác nhận xét ra sao?”
“Trả lời không đúng câu hỏi.”
Đinh Tiểu Dã buông tay cô ra, để cài cúc áo trước ngực, tỏ vẻ mất hứng.
“Thế mà cũng giận?” Phong Lan đưa tay huơ huơ trước mặt Đinh Tiểu Dã, anh đang cúi đầu cài nốt chiếc khuy áo cuối cùng, một giọt nước chảy theo lọn tóc vẫn chưa khô trước trán anh rơi xuống, chạm đúng tay Phong Lan. Phong Lan cười, đưa tay quệt giọt nước lên vai anh, anh cũng cười ngẩng lên nhìn cô, ánh mắt chất chứa vẻ bất mãn, tò mò, nhẫn nại và một chút nũng nịu trẻ con.
Nói hay không!
Trực giác đó của Phong Lan càng trở nên mãnh liệt. Nói cái gì mà “lừa bao nhiêu con gái rồi, cũng mắc câu không ít rồi”? Cô càng hoài nghi không biết những cô gái đó có thực sự tồn tại hay không.
“Được rồi, cái gì của cậu cũng tốt đẹp hết. Chỉ có mấy vết thương trên người là hơi chướng mắt thôi.” Phong Lan cũng biết chừng mực, không trêu anh nữa. Cô nhớ lại những vết thương trên người anh mà ban nãy mình vừa nhìn thấy. Đặc biệt là gần rốn có một mảng tím bầm. Tăng Phi ra tay quá mạnh.
““Nhưng mà” của em là vậy hả?” Đinh Tiểu Dã trợn mắt.
“Đừng xem nhẹ, lỡ làm sao là phiền đấy.” Phong Lan xót xa ấn khẽ vào chỗ anh bị thương nặng nhất. “Có cần tôi bôi thuốc cho không? Mẹ tôi có đưa cho tôi chai rượu thuốc…”
Đinh Tiểu Dã hơi sững lại trước sự động chạm bất ngờ của Phong Lan, ngượng ngùng ngăn tay của cô lại. “Em đừng có sờ vào tôi thì không sao đâu!”
Phong Lan tức tối. “Trung trinh bất khuất thế cơ à!”
Đinh Tiểu Dã nhè nhẹ cầm tay cô trả về, nói bằng giọng nghiêm túc: “Bây giờ tôi đau khắp cả người, lại đói bụng nữa, toàn bộ thân tâm đợi đại tiệc sinh nhật của em đây.”
Phong Lan đành đi về phía bếp, vừa lục lọi trong tủ lạnh vừa quan sát Đinh Tiểu Dã. Anh đang xắn tay áo lên.
“Sao cậu không hỏi tại sao trong nhà tôi lại có quần áo đàn ông ?” Phong Lan hỏi.
Đinh Tiểu Dã nói theo: “Ơ… thế tại sao?”
“Là trước đây tôi định mua tặng Chu Đào Nhiên, nhưng rồi không tặng nữa. Yên tâm đi, quần áo đều mới cả.” Phong Lan đánh trứng gà, nhưng vẫn luôn miệng nói chuyện với Đinh Tiểu Dã. “Anh ta luôn bảo tôi có mắt thẩm mỹ chọn quần áo, nên tôi toàn làm hết việc đó cho anh ta, cuối cùng anh ta lại trách tôi tặng toàn quần áo đắt tiền.”
“Đắt lắm không?”
“So với cậu hiện tại thì đắt.”
Đinh Tiểu Dã cẩn thận chỉnh trang lại quần áo trên người mình, cười bảo: “Thế tôi tự nhiên vớ bở à?”
Phong Lan cũng cười, đây mới là Đinh Tiểu Dã mà cô thích. Cô lên cơn bộc bạch tâm sự: “Người ta cứ bảo của ít lòng nhiều, chẳng lẽ của nhiều thì lòng lại ít à? Chu Đào Nhiên bảo anh ta chọn Phùng Oánh là vì muốn làm vợ chồng bình thường, sống cuộc sống thực tế. Tôi cũng chỉ muốn thế thôi mà! Tôi giàu hơn anh ta, đó là thực tế, bởi vì chuyện đó mà tấm lòng tôi không bằng người khác sao?”
“Tại sao không nói thẳng cho anh ta biết?” Đinh Tiểu Dã tỉnh bơ nói.
Phong Lan thở dài. “Tôi nghĩ rồi. Chia tay rồi cũng phải nói ra cho rõ ràng. Nhưng khi tạm biệt anh ta, lại nhận ra điều đó không còn cần thiết nữa. Hà tất phải phí công đi nói những điều đó? Quá khứ là quá khứ, cho dù là thật lòng hay giả dối, đều không liên quan gì đến anh ta nữa.”
Phong Lan bận rộn trong phòng bếp, đến lúc cô bày ba món mặn, một món canh lên bàn, Đinh Tiểu Dã cũng đã giúp cô sửa xong vòi nước bị rò rỉ, còn tiện tay sửa cả bàn uống trà ở ban công không bị lung lay nữa.
“Ăn cơm thôi!” Phong Lan gọi anh từ trong phòng bếp.
Đinh Tiểu Dã lau tay rồi đi tới bàn ăn, trên bàn bày cà chua xào trứng, trứng chiên hành hoa, trứng hấp cách thủy và canh trứng. Phong Lan ngượng nghịu vội giải thích trước khi anh kịp chất vấn: “Lâu lắm không nấu cơm ở nhà, trong tủ lạnh ngoài vỉ trứng gà ra thì chẳng còn thứ gì, tôi không muốn ra ngoài mua. Phải có bột mới gột nên hôg, gái đảm cũng không thể nấu cơm mà không có gạo, cậu ăn tạm thế này nhé.”
“Đối với một người bình thường, một ngày có cần ăn nhiêu trứng thế này không?” Đinh Tiểu Dã cúi người ngửi thử hương vị, có vẻ khá ổn.
Phong Lan múc canh cho anh, miệng nói: “Cậu bị thương, ăn nhiều cho bổ…”
Câu này nghe có vẻ hơi lạ, tay cô dừng lại một chút, quả nhiên thái độ của Đinh Tiểu Dã rất vi diệu. Anh nói: “Phong Lan, em thật biết cách chửi người.”
Phong Lan đỏ mặt, cô vốn không có ý gì khác, tại sao cứ đối diện với Đinh Tiểu Dã là cô lại không thể kìm nén những ý nghĩ thô thiển cơ chứ?
Hai người ngồi đối diện nhau, Đinh Tiểu Dã đang định uống hớp canh, Phong Lan liền đứng dậy bảo: “Không được, phải có nến chứ!”
“Bây giờ đang là buổi trưa đấy!” Đinh Tiểu Dã nhắc cô.
Phong Lan lờ đi như không nghe thấy, chạy đi chạy lại kéo kín hết tất cả các rèm che trong nhà. Rèm chắn nắng vô cùng hiệu quả, trong nhà lập tức tối sầm lại, sau đó cô lấy nên thơm ra, thắp từng ngọn lên. Đinh Tiểu Dã ngồi ngay đơ chịu trận, đợi cô cuối cùng cũng ngồi lại vào chỗ, mới hỏi: “Có thể ăn được chưa?”
Những người đang có tình ý với nhau cần ánh nến để điều tiết cảm xúc, không chọn người yêu dưới ánh đèn, cả ánh nến cũng vậy. Tóc Đinh Tiểu Dã đã mọc dài, gội đầu xong chưa khô hẳn, anh vuốt đại về hết sau gáy, chân râu dưới cằm thì mọc tua tủa, ánh nến làm mờ đi những vết thương trên mặt anh. Nét đẹp trai của anh lộ rõ mồn một, cứ đập vào mắt, khiến người ta dễ bị lơ đãng những chuyện khác, nên bây giờ Phong Lan mới để ý nhìn kĩ anh ăn vận thế nào. Cô chưa bao giờ nhìn thấy anh đóng bộ chỉn chu, bộ Armani này cô vốn định để đến ngày kỷ niệm bốn năm yêu nhau sẽ tặng Chu Đào Nhiên, bây giờ lại ở trên người anh không hề khiên cưỡng.
Phong Lan định nói gì đó, lại không cất lời nữa, chỉ mỉm cười, bỗng nhiên cảm thấy tất cả áo sơ mi trên thế giới này đều nên giữ riêng cho anh mặc, cơm của cả cuộc đời này đều nên được ăn cùng anh.
Cô lại đứng lên. “Đợi tôi một chút!”
“Này, Phong Lan, tôi đói lắm rồi!” Đinh Tiểu Dã phản đối.
“Cậu ăn trước đi, không cần đợi tôi, tôi xong ngay thôi.” Phong Lan chạy về phòng mình, vội vàng mở tủ quần áo chọn một chiếc váy, mặc vào rồi sửa sang đầu tóc, còn trang điểm nhẹ một cách siêu tốc nữa.
Sau này, cô chắc chắn sẽ nhớ lại nhiều lần khoảnh khắc này, cho nên không thể cho phép mình trong khoảnh khắc đẹp đẽ đó lại mặc áo choàng tắm, tóc tai rối bời, mắt còn quầng thâm được.
Đinh Tiểu Dã ngao ngán đứng dựa vào cửa phòng Phong Lan, nhìn cô xoay như đèn cù đến chóng cả mặt, đợi đến khi cô xúng xính bước ra, anh liền cảm khái trong lòng, phụ nữ đúng là loài động vật mà anh không thể lý giải nổi. Tuy nhiên tận mắt chứng kiến người phụ nữ này từ lúc giản dị như làn nước trong, bỗng chốc như được trang bị vũ khí, sáng bừng rực rỡ, điều này mang đến cho anh sự tươi mát mới mẻ chẳng kém một màn ảo thuật.
“Mọi khi em cũng “biến hình” như thế này sao?” Đinh Tiểu Dã quay lại bàn ăn, không quên quay sang liếc cô một cái.
Thay đổi trang phục khiến Phong Lan như được khích lệ, cô ngồi ngay ngắn đối diện anh, hất cằm hỏi: “Không đẹp sao?”
Đinh Tiểu Dã định châm chọc cô vài câu nhưng rồi lại nhìn cô bằng ánh mắt ngưỡng mộ, cô chắc chắn không xấu.
“Cũng tạm.” Anh trả lời lấy lệ.
“Đồ trâu ngắm mẫu đơn.” Phong Lan đã ném bộ quần áo cố tình mua theo phong cách của Đinh Tiểu Dã vào thùng rác. Cô hiểu ra bộ quần áo đó không phù hợp với cô, con người cô là như vậy, nếu trong lòng Đinh Tiểu Dã có cô thì nên chấp nhận dáng vẻ thực sự của cô, cũng giống như cô chưa bao giờ phàn nàn gì về những gì anh có.
Trong cuộc đời của Đinh Tiểu Dã thì hai mươi năm đầu, anh là người rất kĩ tính trong việc ăn uống, nhưng anh thừa nhận, món ăn của Phong Lan tuy đơn điệu, nhưng hương vị lại rất ngon. Ít nhất nhìn bề ngoài không ai nghĩ cô lại có tay nghề cao như vậy. Phong Lan có rất nhiều điểm khiến anh thấy buồn cười, nhưng cũng có nhiều nét làm anh ngạc nhiên, pha trộn lại với nhau thì cảm thấy trời đất luôn sắp xếp hợp lý, Phong Lan chính là Phong Lan.
Cuối cùng hai người quay về chỗ ở của Phong Lan, dường như chẳng ai chủ động đề xuất ý tưởng này, nhưng không hẹn mà cùng đồng thuận.
Trên người Phong Lan lúc này trộn đủ các kiểu mùi sau giấc ngủ vùi vì cơn say đêm qua, cô không muốn lưu chúng lại trên người mình thêm một giây nào nữa. Vừa mới bước vào nhà, cô liền nhảy bổ vào phòng tắm, để mặc Đinh Tiểu Dã một mình trong phòng khách.
Làn nước ấm làm Phong Lan như trở thành một con người mới, khi cô lau tóc rồi bước ra, phát hiện Đinh Tiểu Dã đang ngả ngớn trên ghế xếp ở ban công gặm táo, trông cực kỳ hưởng thụ.
“Chỉ giỏi ăn thôi!” Phong Lan mắng. “Kiếp trước cậu bị chết đói à?”
Đinh Tiểu Dã quay đầu lại, cười: “Ki bo thế? Có dịp em về Sát Nhĩ Đức Ni vào mùa thu mà xem, táo tôi trồng cũng có quả rồi, lúc đó đền cho em cả thúng.”
“Cậu phải đưa tôi đi chứ!” Phong Lan nhấn mạnh vào trọng điểm.
“Được thôi.” Đinh Tiểu Dã đã đồng ý: “Nếu như có cơ hội… nhưng mà táo tôi trồng không giống táo mua ở ngoài, hơi chua. Rất hợp với em.”
“Hợp hay không phải ăn mới biết được.” Phong Lan hỏi. “Cậu chưa đi tắm đi à?”
Đinh Tiểu Dã hỏi vặn: “Tại sao lại phải tắm?”
Anh nói thế, như thể yêu cầu của Phong Lan giống như lòng dạ Tư Mã Chiêu, quá là trần trụi. Cô túm chặt lấy vạt áo choàng tắm, hùng dũng hiên ngang nói: “Tối qua cậu đã tắm chưa? Nhìn mặt cậu, người cậu kìa, vừa bụi bặm vừa máu me, đầu tóc bao lâu không cắt rồi? Gọn gàng sạch sẽ là một phép lịch sự, hiểu chưa?”
“Chúng ta cùng thể hiện “phép lịch sự” ra với nhau xong rồi sẽ làm gì?” Đinh Tiểu Dã lễ phép thỉnh giáo.
Phong Lan kiểu gì cũng tìm ra được lý do, nghiêng đầu nói: “Dù sao hôm nay cũng là sinh nhật của tôi, tiếp theo đương nhiên là bữa cơm mừng sinh nhật rồi. Tôi đã bảo tay nghề nấu ăn của tôi rất cừ, cậu cứ tắm rửa sạch sẽ đợi tôi nấu là được.” Cô nói xong, nghiêm khắc nhìn anh một lượt, bổ sung. “Lẽ nào cậu lại muốn tôi sau này nhớ lại ngày sinh nhật ba mươi tuổi, đã ở bên cạnh một người đàn ông trong “bộ dạng thế này”.”
Đinh Tiểu Dã dường như đã bị thuyết phục, ngẫm nghĩ chốc lát rồi về phía phòng vệ sinh trong phòng khách. Phong Lan đi theo, nói: “Thật ra phòng tắm ngoài này rất ít khi dùng, đường ống có vấn đề, thoát nước hơi khó. Cậu có thể vào phòng tôi mà tắm, tôi không nói gì đâu.”
Đinh Tiểu Dã nói: “Không sao đâu, tôi nhân thể kiểm tra hộ em xem hỏng chỗ nào… Em đi nấu cơm được rồi.” Anh bước qua Phong Lan, liếc nhìn cô một cái, tò mò hỏi: “Tại sao trông em có vẻ thất vọng thế?”
“Sao phải cẩn thận thế, sợ tôi quấy rối cậu à? Trong mắt cậu, tôi là loại người đó à?” Phong Lan cáu tiết.
Đinh Tiểu Dã cười hỏi: “Chẳng lẽ không phải sao?”
Phong Lan đạp cho anh một cái.
Sự cố đường ống nho nhỏ được Đinh Tiểu Dã xử lý rất nhanh. Tiếng nước chảy trong phòng tắm vang lên chưa được bao lâu, Phong Lan đã gõ cửa, tiếng nước át tiếng gõ, Đinh Tiểu Dã không phản ứng gì. Phong Lan nghĩ một chút, vẫn đẩy cửa bước vào.
“Này… tôi quên không đưa cậu khăn tắm!” Cô cố gắng để giọng nói có vẻ bình tĩnh tự nhiên, như thể chỉ bước vào phòng sách bình thường vậy.
Đinh Tiểu Dã đang đứng quay lưng về phía cô, nghe thấy tiếng cô, dừng động tác đang kỳ cọ lại, nhưng không hề ngại ngần, chỉ nói: “Cứ để đấy là được.”
Phong Lan không kịp phản ứng.
“Còn muốn nhìn bao lâu nữa?” Giọng Đinh Tiểu Dã tỉnh bơ, không thể đoán được anh đang nghĩ gì.
Phong Lan dằn giọng: “Ai nhìn cậu? Tôi đang nghĩ xem nên đặt khăn ở đâu. Tôi cũng chẳng đến mức chưa nhìn thấy bao giờ.”
Mặt Đinh Tiểu Dã nhìn nghiêng dường như đang cười.
“Đưa cho tôi.”
“Đưa cái gì?”
“Khăn tắm!”
Anh nói rồi định quay người lại cầm, Phong Lan lúc này lại ngượng, đặt khăn tắm lên thành bồn rồi đi ra.
Cô đâu phải là loại người như Đinh Tiểu Dã tưởng. Nhưng mà người “tuyệt đối không phải loại đó” một lúc sau lại hỏi han quan tâm anh chuyện nước nóng hay lạnh, còn lấy quần áo để cho anh thay.
Quần áo bẩn của Đinh Tiểu Dã thay ra bị cô giằng lấy ném vào máy giặt, anh đi ra tìm áo, cô ném cho anh một chiếc áo sơ mi. Anh vừa mặc áo lên người vừa hỏi vu vơ: “Quan sát nhiều lần như vậy, có thu được kết quả gì không?”
Câu hỏi trắng trợn như vậy, Phong Lan không tìm được từ nói để đối đáp, đành chịu lép vế. Cô thừa nhận mình có chút tò mò về một Đinh Tiểu Dã ở dưới lớp quần áo, dù sao thì lần trước cơn say tình nửa đường đứt gánh, áo quần Đinh Tiểu Dã từ đầu đến cuối chưa xộc xệch gì, ngược lại cô đã rơi mất lớp che đậy, điều này khiến cô cứ canh cánh mãi trong lòng.
Cô sờ cằm bình luận: “Cũng tàm tạm. Nhưng mà…”
“Nhưng mà làm sao?” Đinh Tiểu Dã đang mặc áo dỡ, quay đầu sang hỏi.
“Không có gì, tôi đi lấy khăn cho cậu lau tóc.”
Phong Lan mới đi được một bước đã bị Đinh Tiểu Dã kéo lại.
“Vừa xong em chưa nói hết câu.” Anh nhắc.
Nhìn dáng vẻ của anh có vẻ bất cần tất cả, không ngờ lại rất quan tâm đến điều đó. Phong Lan không giấu giếm chế giễu, quay đầu ngạc nhiên. “Phải bắt tôi khen ngợi thân hình cậu đẹp mới được hả?”
“Tôi hỏi nửa vế sau câu nói của em.” Đinh Tiểu Dã cũng đã nhìn ra ý trêu chọc của Phong Lan nhưng vẫn muốn nghe đoạn tiếp sau nên đành chấp nhận bị cô trêu.
“Thế các cô khác nhận xét ra sao?”
“Trả lời không đúng câu hỏi.”
Đinh Tiểu Dã buông tay cô ra, để cài cúc áo trước ngực, tỏ vẻ mất hứng.
“Thế mà cũng giận?” Phong Lan đưa tay huơ huơ trước mặt Đinh Tiểu Dã, anh đang cúi đầu cài nốt chiếc khuy áo cuối cùng, một giọt nước chảy theo lọn tóc vẫn chưa khô trước trán anh rơi xuống, chạm đúng tay Phong Lan. Phong Lan cười, đưa tay quệt giọt nước lên vai anh, anh cũng cười ngẩng lên nhìn cô, ánh mắt chất chứa vẻ bất mãn, tò mò, nhẫn nại và một chút nũng nịu trẻ con.
Nói hay không!
Trực giác đó của Phong Lan càng trở nên mãnh liệt. Nói cái gì mà “lừa bao nhiêu con gái rồi, cũng mắc câu không ít rồi”? Cô càng hoài nghi không biết những cô gái đó có thực sự tồn tại hay không.
“Được rồi, cái gì của cậu cũng tốt đẹp hết. Chỉ có mấy vết thương trên người là hơi chướng mắt thôi.” Phong Lan cũng biết chừng mực, không trêu anh nữa. Cô nhớ lại những vết thương trên người anh mà ban nãy mình vừa nhìn thấy. Đặc biệt là gần rốn có một mảng tím bầm. Tăng Phi ra tay quá mạnh.
““Nhưng mà” của em là vậy hả?” Đinh Tiểu Dã trợn mắt.
“Đừng xem nhẹ, lỡ làm sao là phiền đấy.” Phong Lan xót xa ấn khẽ vào chỗ anh bị thương nặng nhất. “Có cần tôi bôi thuốc cho không? Mẹ tôi có đưa cho tôi chai rượu thuốc…”
Đinh Tiểu Dã hơi sững lại trước sự động chạm bất ngờ của Phong Lan, ngượng ngùng ngăn tay của cô lại. “Em đừng có sờ vào tôi thì không sao đâu!”
Phong Lan tức tối. “Trung trinh bất khuất thế cơ à!”
Đinh Tiểu Dã nhè nhẹ cầm tay cô trả về, nói bằng giọng nghiêm túc: “Bây giờ tôi đau khắp cả người, lại đói bụng nữa, toàn bộ thân tâm đợi đại tiệc sinh nhật của em đây.”
Phong Lan đành đi về phía bếp, vừa lục lọi trong tủ lạnh vừa quan sát Đinh Tiểu Dã. Anh đang xắn tay áo lên.
“Sao cậu không hỏi tại sao trong nhà tôi lại có quần áo đàn ông ?” Phong Lan hỏi.
Đinh Tiểu Dã nói theo: “Ơ… thế tại sao?”
“Là trước đây tôi định mua tặng Chu Đào Nhiên, nhưng rồi không tặng nữa. Yên tâm đi, quần áo đều mới cả.” Phong Lan đánh trứng gà, nhưng vẫn luôn miệng nói chuyện với Đinh Tiểu Dã. “Anh ta luôn bảo tôi có mắt thẩm mỹ chọn quần áo, nên tôi toàn làm hết việc đó cho anh ta, cuối cùng anh ta lại trách tôi tặng toàn quần áo đắt tiền.”
“Đắt lắm không?”
“So với cậu hiện tại thì đắt.”
Đinh Tiểu Dã cẩn thận chỉnh trang lại quần áo trên người mình, cười bảo: “Thế tôi tự nhiên vớ bở à?”
Phong Lan cũng cười, đây mới là Đinh Tiểu Dã mà cô thích. Cô lên cơn bộc bạch tâm sự: “Người ta cứ bảo của ít lòng nhiều, chẳng lẽ của nhiều thì lòng lại ít à? Chu Đào Nhiên bảo anh ta chọn Phùng Oánh là vì muốn làm vợ chồng bình thường, sống cuộc sống thực tế. Tôi cũng chỉ muốn thế thôi mà! Tôi giàu hơn anh ta, đó là thực tế, bởi vì chuyện đó mà tấm lòng tôi không bằng người khác sao?”
“Tại sao không nói thẳng cho anh ta biết?” Đinh Tiểu Dã tỉnh bơ nói.
Phong Lan thở dài. “Tôi nghĩ rồi. Chia tay rồi cũng phải nói ra cho rõ ràng. Nhưng khi tạm biệt anh ta, lại nhận ra điều đó không còn cần thiết nữa. Hà tất phải phí công đi nói những điều đó? Quá khứ là quá khứ, cho dù là thật lòng hay giả dối, đều không liên quan gì đến anh ta nữa.”
Phong Lan bận rộn trong phòng bếp, đến lúc cô bày ba món mặn, một món canh lên bàn, Đinh Tiểu Dã cũng đã giúp cô sửa xong vòi nước bị rò rỉ, còn tiện tay sửa cả bàn uống trà ở ban công không bị lung lay nữa.
“Ăn cơm thôi!” Phong Lan gọi anh từ trong phòng bếp.
Đinh Tiểu Dã lau tay rồi đi tới bàn ăn, trên bàn bày cà chua xào trứng, trứng chiên hành hoa, trứng hấp cách thủy và canh trứng. Phong Lan ngượng nghịu vội giải thích trước khi anh kịp chất vấn: “Lâu lắm không nấu cơm ở nhà, trong tủ lạnh ngoài vỉ trứng gà ra thì chẳng còn thứ gì, tôi không muốn ra ngoài mua. Phải có bột mới gột nên hôg, gái đảm cũng không thể nấu cơm mà không có gạo, cậu ăn tạm thế này nhé.”
“Đối với một người bình thường, một ngày có cần ăn nhiêu trứng thế này không?” Đinh Tiểu Dã cúi người ngửi thử hương vị, có vẻ khá ổn.
Phong Lan múc canh cho anh, miệng nói: “Cậu bị thương, ăn nhiều cho bổ…”
Câu này nghe có vẻ hơi lạ, tay cô dừng lại một chút, quả nhiên thái độ của Đinh Tiểu Dã rất vi diệu. Anh nói: “Phong Lan, em thật biết cách chửi người.”
Phong Lan đỏ mặt, cô vốn không có ý gì khác, tại sao cứ đối diện với Đinh Tiểu Dã là cô lại không thể kìm nén những ý nghĩ thô thiển cơ chứ?
Hai người ngồi đối diện nhau, Đinh Tiểu Dã đang định uống hớp canh, Phong Lan liền đứng dậy bảo: “Không được, phải có nến chứ!”
“Bây giờ đang là buổi trưa đấy!” Đinh Tiểu Dã nhắc cô.
Phong Lan lờ đi như không nghe thấy, chạy đi chạy lại kéo kín hết tất cả các rèm che trong nhà. Rèm chắn nắng vô cùng hiệu quả, trong nhà lập tức tối sầm lại, sau đó cô lấy nên thơm ra, thắp từng ngọn lên. Đinh Tiểu Dã ngồi ngay đơ chịu trận, đợi cô cuối cùng cũng ngồi lại vào chỗ, mới hỏi: “Có thể ăn được chưa?”
Những người đang có tình ý với nhau cần ánh nến để điều tiết cảm xúc, không chọn người yêu dưới ánh đèn, cả ánh nến cũng vậy. Tóc Đinh Tiểu Dã đã mọc dài, gội đầu xong chưa khô hẳn, anh vuốt đại về hết sau gáy, chân râu dưới cằm thì mọc tua tủa, ánh nến làm mờ đi những vết thương trên mặt anh. Nét đẹp trai của anh lộ rõ mồn một, cứ đập vào mắt, khiến người ta dễ bị lơ đãng những chuyện khác, nên bây giờ Phong Lan mới để ý nhìn kĩ anh ăn vận thế nào. Cô chưa bao giờ nhìn thấy anh đóng bộ chỉn chu, bộ Armani này cô vốn định để đến ngày kỷ niệm bốn năm yêu nhau sẽ tặng Chu Đào Nhiên, bây giờ lại ở trên người anh không hề khiên cưỡng.
Phong Lan định nói gì đó, lại không cất lời nữa, chỉ mỉm cười, bỗng nhiên cảm thấy tất cả áo sơ mi trên thế giới này đều nên giữ riêng cho anh mặc, cơm của cả cuộc đời này đều nên được ăn cùng anh.
Cô lại đứng lên. “Đợi tôi một chút!”
“Này, Phong Lan, tôi đói lắm rồi!” Đinh Tiểu Dã phản đối.
“Cậu ăn trước đi, không cần đợi tôi, tôi xong ngay thôi.” Phong Lan chạy về phòng mình, vội vàng mở tủ quần áo chọn một chiếc váy, mặc vào rồi sửa sang đầu tóc, còn trang điểm nhẹ một cách siêu tốc nữa.
Sau này, cô chắc chắn sẽ nhớ lại nhiều lần khoảnh khắc này, cho nên không thể cho phép mình trong khoảnh khắc đẹp đẽ đó lại mặc áo choàng tắm, tóc tai rối bời, mắt còn quầng thâm được.
Đinh Tiểu Dã ngao ngán đứng dựa vào cửa phòng Phong Lan, nhìn cô xoay như đèn cù đến chóng cả mặt, đợi đến khi cô xúng xính bước ra, anh liền cảm khái trong lòng, phụ nữ đúng là loài động vật mà anh không thể lý giải nổi. Tuy nhiên tận mắt chứng kiến người phụ nữ này từ lúc giản dị như làn nước trong, bỗng chốc như được trang bị vũ khí, sáng bừng rực rỡ, điều này mang đến cho anh sự tươi mát mới mẻ chẳng kém một màn ảo thuật.
“Mọi khi em cũng “biến hình” như thế này sao?” Đinh Tiểu Dã quay lại bàn ăn, không quên quay sang liếc cô một cái.
Thay đổi trang phục khiến Phong Lan như được khích lệ, cô ngồi ngay ngắn đối diện anh, hất cằm hỏi: “Không đẹp sao?”
Đinh Tiểu Dã định châm chọc cô vài câu nhưng rồi lại nhìn cô bằng ánh mắt ngưỡng mộ, cô chắc chắn không xấu.
“Cũng tạm.” Anh trả lời lấy lệ.
“Đồ trâu ngắm mẫu đơn.” Phong Lan đã ném bộ quần áo cố tình mua theo phong cách của Đinh Tiểu Dã vào thùng rác. Cô hiểu ra bộ quần áo đó không phù hợp với cô, con người cô là như vậy, nếu trong lòng Đinh Tiểu Dã có cô thì nên chấp nhận dáng vẻ thực sự của cô, cũng giống như cô chưa bao giờ phàn nàn gì về những gì anh có.
Trong cuộc đời của Đinh Tiểu Dã thì hai mươi năm đầu, anh là người rất kĩ tính trong việc ăn uống, nhưng anh thừa nhận, món ăn của Phong Lan tuy đơn điệu, nhưng hương vị lại rất ngon. Ít nhất nhìn bề ngoài không ai nghĩ cô lại có tay nghề cao như vậy. Phong Lan có rất nhiều điểm khiến anh thấy buồn cười, nhưng cũng có nhiều nét làm anh ngạc nhiên, pha trộn lại với nhau thì cảm thấy trời đất luôn sắp xếp hợp lý, Phong Lan chính là Phong Lan.
/34
|