Cô thật ra có chút sợ hãi …… Nói không sợ là giả .
Bởi vì Lam Dạ Ảnh là một người đàn ông vô cùng nguy hiểm…… Nguyễn Miên Miên vừa nghe nói lời của hắn, không khỏi có chút chán ghét,đỏ mặt nhưng quật cường nói:“Sẽ không có chuyện đó,tôi mới không thích người đàn ông như anh nhưng thật ra có phải anh thích tôi hay không?! Cho nên một lần lại một lần muốn chứng minh tôi thích anh, để bù lại tự tôn của anh……”
Lam Dạ Ảnh cứng lại, bị cô nói làm cho cả người có chút mất tự nhiên, ai nói , hắn mới không thích cô gái này nhưng mà vì sao bị cô ta nói trong lòng có chút chột dạ nha?
Thật sự là không giải thích được ……
Hắn bĩu môi lập tức phủ nhận nói:“Cô cho là cô chỉ có mười sáu tuổi sao?! Tôi mới là người không cảm thấy hứng thú đối với cô……”
Nguyễn Miên Miên giận đến đỏ mặt tía tai,“Tên khốn kiếp này!Đó là chuyện của tôi, không tới phiên anh tới giễu cợt tôi,anh cũng không tốt hơn tôi bao nhiêu, một người đàn ông già ba mươi tuổi còn muốn ăn cô bé mười sáu tuổi, anh thật sự là đáng ghét a……”
Hai người mắt to trừng đôi mắt nhỏ, tất cả đều giận đến nổi thở hổn hển, trừng mắt nhìn đối phương không ai chịu nhường cho đối phương.
Hai người đều bị chạm đến tự tôn, trong lúc nhất thời khó có thể thu xếp xong .
Lam Dạ Ảnh rõ ràng không thoải mái, giận dữ hét:“ Đàn ông ba mươi tuổi tuyệt không già nhưng cô thì là bã đậu ……”
Sau khi nói xong, hắn mới phát giác chính mình nói cái gì, vội vàng ngậm miệng, ánh mắt lóe ra nhìn chằm chằm Nguyễn Miên Miên trợn mắt há hốc mồm, trong lúc nhất thời sắc mặt sững sờ tái mét……
Hắn tại sao lại giống như đứa trẻ nói ra những lời này, thật sự là thất sách……
Nguyễn Miên Miên không nói, mặt không thay đổi xoay đầu cười lạnh một tiếng, bã đậu, Nguyễn Miên Miên mệt mỏi trong lòng có chút đau đớn…
Vì sao đau thì cô không biết?!
Ngay cả chính cô cũng không biết, loại cảm giác chán ghét này……
Xem hắn hắn như người đàn ông qua đường không được sao?! Lúc trước cũng giễu cợt cô là người không ai thèm lấy nhưng mà tại sao hắn lại lấy đi lần đầu tiên của cô,còn đối đã cô như vậy?Cô còn phải chịu lăng nhục như vậy…….
Một chút thương cảm hòa nhập vào trong lòng của Nguyễn Miên Miên,cô chịu đựng đau đớn, mặt không chút thay đổi.
“Miên Miên……” Lam Dạ Ảnh cũng hiểu được lời nói của mình có chút quá đáng nên vội vàng gọi cô một tiếng.
Nguyễn Miên Miên lại cười lạnh nói,“Lam tổng,tôi đi làm ,anh yên tâm tôi nhất định sẽ làm ở bộ phận nghiệp vụ thật xuất sắc, sẽ không làm Lam tổng lo lắng……”
Bởi vì Lam Dạ Ảnh là một người đàn ông vô cùng nguy hiểm…… Nguyễn Miên Miên vừa nghe nói lời của hắn, không khỏi có chút chán ghét,đỏ mặt nhưng quật cường nói:“Sẽ không có chuyện đó,tôi mới không thích người đàn ông như anh nhưng thật ra có phải anh thích tôi hay không?! Cho nên một lần lại một lần muốn chứng minh tôi thích anh, để bù lại tự tôn của anh……”
Lam Dạ Ảnh cứng lại, bị cô nói làm cho cả người có chút mất tự nhiên, ai nói , hắn mới không thích cô gái này nhưng mà vì sao bị cô ta nói trong lòng có chút chột dạ nha?
Thật sự là không giải thích được ……
Hắn bĩu môi lập tức phủ nhận nói:“Cô cho là cô chỉ có mười sáu tuổi sao?! Tôi mới là người không cảm thấy hứng thú đối với cô……”
Nguyễn Miên Miên giận đến đỏ mặt tía tai,“Tên khốn kiếp này!Đó là chuyện của tôi, không tới phiên anh tới giễu cợt tôi,anh cũng không tốt hơn tôi bao nhiêu, một người đàn ông già ba mươi tuổi còn muốn ăn cô bé mười sáu tuổi, anh thật sự là đáng ghét a……”
Hai người mắt to trừng đôi mắt nhỏ, tất cả đều giận đến nổi thở hổn hển, trừng mắt nhìn đối phương không ai chịu nhường cho đối phương.
Hai người đều bị chạm đến tự tôn, trong lúc nhất thời khó có thể thu xếp xong .
Lam Dạ Ảnh rõ ràng không thoải mái, giận dữ hét:“ Đàn ông ba mươi tuổi tuyệt không già nhưng cô thì là bã đậu ……”
Sau khi nói xong, hắn mới phát giác chính mình nói cái gì, vội vàng ngậm miệng, ánh mắt lóe ra nhìn chằm chằm Nguyễn Miên Miên trợn mắt há hốc mồm, trong lúc nhất thời sắc mặt sững sờ tái mét……
Hắn tại sao lại giống như đứa trẻ nói ra những lời này, thật sự là thất sách……
Nguyễn Miên Miên không nói, mặt không thay đổi xoay đầu cười lạnh một tiếng, bã đậu, Nguyễn Miên Miên mệt mỏi trong lòng có chút đau đớn…
Vì sao đau thì cô không biết?!
Ngay cả chính cô cũng không biết, loại cảm giác chán ghét này……
Xem hắn hắn như người đàn ông qua đường không được sao?! Lúc trước cũng giễu cợt cô là người không ai thèm lấy nhưng mà tại sao hắn lại lấy đi lần đầu tiên của cô,còn đối đã cô như vậy?Cô còn phải chịu lăng nhục như vậy…….
Một chút thương cảm hòa nhập vào trong lòng của Nguyễn Miên Miên,cô chịu đựng đau đớn, mặt không chút thay đổi.
“Miên Miên……” Lam Dạ Ảnh cũng hiểu được lời nói của mình có chút quá đáng nên vội vàng gọi cô một tiếng.
Nguyễn Miên Miên lại cười lạnh nói,“Lam tổng,tôi đi làm ,anh yên tâm tôi nhất định sẽ làm ở bộ phận nghiệp vụ thật xuất sắc, sẽ không làm Lam tổng lo lắng……”
/128
|