Biên tập: B3
Tác giả có lời muốn nói: Yêu quái của Nhật Bổn, thật đúng là đủ các thể loại nha…
(╯﹏╰)
Ở khu trường học đang xây dựng.
Fuji Juuri ngồi khóc thút thít trong sân bóng rổ bỏ hoang.
Kyono Hitomi đốt điếu thuốc đứng bên cạnh.
Váy đồng phục của cô túm lại nhét vào bên hông, vốn là váy dài quê mùa giờ chỉ còn ngắn trên đầu gối, lộ ra một đôi chân xinh đẹp.
Tóc cũng nhuộm màu ánh nâu, khi đứng dưới ánh mặt trời mới có thể nhìn thấy.
Màu nhuộm mà dù có bị quản chế nghiêm khắc đến đâu thì thầy giám thị cũng phải căng mắt lên mới có thể phân biệt được sự khác biệt với các nữ sinh khác.
“Cậu gọi tôi tới chỉ để nhìn cậu khóc?” Kyono Hitomi không nhịn được hỏi.
“Thật xin lỗi…” Fuji Juuri lau nước mắt.
“Aizz, cậu cũng chẳng biết tự lượng sức mình, lại chạy đi tỏ tình với Takeshi, không bị cậu ta cười cho vào mặt mới lạ.” Kyono Hitomi khinh bỉ liếc cô bạn mình một cái, giống như nhìn một đống rác.
“Thật xin lỗi, nhưng mà Hitomi là bạn thân duy nhất của mình, ngoài cậu ra, mình không biết phải nói với ai hết…”
Dáng vẻ của Fuji rất bình thường, sau khi khóc lớn một trận hai mắt sưng đỏ lên, nhìn có chút xấu xí.
“Được rồi, đừng khổ sở nữa. Không cần phải nghĩ cũng biết Takeshi không thể nào thích cậu… Cậu vốn dĩ đâu có xinh đẹp gì, phải biết đối mặt với thực tế chứ.”
Kyono Hitomi cúi người xuống đưa khăn giấy, giọng nói mang theo chút mỉa mai.
Juuri trầm mặc trong chốc lát, không biết phải đáp lại như thế nào.
“Thật ra thì ngày hôm trước Takeshi còn hẹn tôi đi xem phim, đúng là nhà quê, cái loại đàn ông đó thì có gì tốt, để tôi vứt bỏ hắn trả thù cho cậu.”
Kyono Hitomi nhìn dáng vẻ kinh ngạc hâm mộ của Juuri, trong lòng mơ hồ dâng lên một cảm giác đắc ý.
Cái gì mà bạn thân nhất chứ, cùng lắm chỉ là một cái phông nền cho cô thôi.
Ở bên cạnh một người xinh đẹp trong sáng như cô, có một con người tầm thường tồn tại như không khí như thế mới có thể khiến bản thân luôn luôn cảm thấy ưu việt.
***
Takeshi đang ngồi ở dãy bàn cuối cùng trong lớp, cúi đầu len lén gửi tin nhắn.
Mái tóc được tạo kiểu cầu kỳ thoáng rủ xuống dưới, càng làm nổi bật lên gương mặt tuấn tú.
Cách một dãy bàn có một nữ sinh đang liếc trộm gò má của cậu.
Cậu ta biết.
Hơn nữa tập mãi cũng thành thói quen.
Đẹp trai quá cũng có chút phiền phức.
“Hitomi này, em có biết chuyện trường học chúng ta có người nhảy lầu tự sát không?”
Mấy cái tin nhắn trước đó gửi đi đều như đá chìm đáy biển.
Đột nhiên Takeshi nhớ tới tin đồn nhảy lầu nghe được mấy hôm trước, muốn doạ Kyono Hitomi một chút.
“Có nghe.” Mấy phút sau, cuối cùng cũng nhận được một tin nhắn trả lời cụt lủn lạnh lùng.
Takeshi bắt đầu thêm mắm dặm muối: “Mặc dù không tận mắt nhìn thấy, nhưng nghe nói là rơi xuống vô cùng thê thảm, não bắn ra đầy đất, ha ha, em có sợ không?”
“Đủ rồi đó! Cậu thật quá nhàm chán!” Lần này tin nhắn được đáp lại rất nhanh, nhưng rõ ràng là do Kyono Hitomi đang bị chọc giận.
“Thế nào? Chỉ đùa một chút thôi mà, chẳng lẽ em biết người kia?”
Takeshi đợi rất lâu, nhưng vẫn không nhận được câu trả lời.
***
Ở trong một gian phòng học khác, Kyono Hitomi tức giận tắt điện thoại di động, sắc mặt tái nhợt.
Cô buồn bực túm tóc, oán hận nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ, là toà nhà giảng dạy thử nghiệm.
Vách tường màu xám.
Bầu trời u ám.
Fuji Juuri nhảy lầu tự sát, chắc là sẽ ngồi ở trên đỉnh của toà nhà thử nghiệm đó.
“Xảy ra chuyện này, đều là do cô ta tự mình tìm lấy, không liên quan gì đến mình.”
Tan học Kyono Hitomi đi bộ một mình trên đường về nhà.
Bóng dáng của cô bị nắng chiều chiếu lên tường rào, Kyono Hitomi ngừng lại, quan sát cái bóng của chính mình.
Mảnh mai, xinh đẹp, cho dù chỉ nhìn cái bóng cũng có thể biết rằng đây nhất định là một cô gái đáng yêu.
“Muốn trách chỉ có thể trách vẻ ngoài của cô ta quá xấu xí, lại không biết tự lượng sức mình. Tất cả lời mình nói đều là sự thật, chẳng có quan hệ gì.”
Kyono Hitomi lầu bầu với vách tường.
Nói xong, cô lại nở ra một nụ cười tự tin.
Rõ ràng là đã tự thuyết phục được bản thân.
***
Kyono Hitomi về đến nhà, vào phòng mình đóng cửa lại, mở điện thoại di động lên.
Lập tức nhận được mấy tin nhắn chưa đọc.
Tất cả đều do Takeshi gửi tới.
Trước giờ cậu ta theo đuổi nữ sinh rất dễ dàng, có thể là do Kyono Hitomi cứng mềm đều không đổ, thế nên đã làm dấy lên lòng chinh phục của cậu.
Dần dần từ theo đuổi thông thường biến thành liều chết theo đuổi.
Kyono Hitomi hưng phấn đọc những tin nhắn này, tưởng tượng tới dáng vẻ nôn nóng của Takeshi liền không khỏi đắc ý.
Cô thuần thục châm một điếu thuốc, khoé miệng nhếch lên một nụ cười khinh miệt.
“Đúng là một đứa đần, để mình trêu chọc cậu ta một chút.”
“Hitomi à, không hiểu tại sao, anh lại si mê em như vậy.”
“Cậu chỉ cần nhìn thấy một nữ sinh nào đẹp đẹp một chút là sẽ nói như vậy sao?” Kyono Hitomi vừa cười vừa nhắn.
“Tất nhiên không phải! Anh chỉ thích một mình Hitomi thôi! Bất kể Hitomi xấu đẹp thế nào anh cũng đều thích hết!”
Takeshi lập tức trả lời.
“Vậy tại sao cậu lại không thích cái nữ sinh xấu xí tỏ tình với cậu mấy hôm trước …” Kyono cảm thấy rất buồn cười, đang định nhắn lại như vậy.
Fuji Juuri, nữ sinh xấu xí đó.
Fuji Juuri, bạn thân nhất của Kyono Hitomi.
Cô nhìn thấy thi thể của cô ấy.
Sao cô có thể không nhìn thấy?
Ngày đó khi cô đi qua toà nhà thực nghiệm, có một thứ gì đó nặng nề rơi phịch xuống từ trên trời, rơi xuống cách cô chưa đầy một mét.
Bịch một tiếng, bụi bặm bay mù mịt.
Kyono Hitomi thét chói tai ngồi sững sờ trên đất.
Thi thể của Fuji Juuri rống như một đống rác, mềm nhũn nằm trên mặt đất, bốc lên mùi máu tanh tưởi làm người ta muốn nôn oẹ.
Mà toàn thân Kyono Hitomi thì nhuốm đầy một thân máu cùng vụn não trắng loà.
Khoảng cách gần như vậy, cứ như là Fuji đã muốn nhảy thẳng xuống đỉnh đầu cô.
Một con mắt từ trong hốc mắt của Fuji lăn ra ngoài.
Con ngươi đen láy hướng thẳng về phía Kyono Hitomi.
Giống như là đang nhìn cô.
Thật giống như đang nói: “Không rơi trúng rồi, thật là đáng tiếc nha.”
Khuôn mặt cô ấy, dữ tợn nát bét.
Không còn là dáng vẻ nhẫn nhục chịu đựng trong quá khứ.
Kyono Hitomi nghĩ tới đây, rùng mình một cái.
Cô quăng điện thoại di động lên giường, thô lỗ hít một hơi thuốc cuối cùng, rồi ném tàn thuốc ra ngoài cửa sổ.
Cô luôn luôn xử lý như vậy.
Ngay cả cha mẹ cô cũng không biết là cô hút thuốc.
Mọi người luôn nghĩ cô là một cô gái xinh đẹp ngoan ngoãn.
Chỉ có Fuji Juuri biết.
***
Trong đêm, nhà Kyono bị cháy.
Cha mẹ Kyono Hitomi chỉ bị thương nhẹ. Nhưng một mình Kyono Hitomi, khi được cứu ra đã bị bỏng nghiêm trọng.
Nghe nói nguyên nhân của đám cháy là do điếu thuốc mà Kyono Hitomi đã ném ra ngoài cửa sổ kia.
Nó vẫn chưa tắt hoàn toàn.
Mặc dù Kyono Hitomi vẫn luôn rất cẩn thận.
“Bác sĩ Kawamura, bệnh nhân giường số 10 cảm xúc không ổn định.”
Lúc bác sĩ chạy tới nơi, Kyono Hitomi đang nổi điên lên xé băng vải trên mặt.
Cô bị thương rất nghiêm trọng, thân thể may mắn không bị thương nặng, nhưng tất cả các vết bỏng lại đều tập trung trên mặt.
Mấy ngày đầu khi tỉnh lại, Kyono Hitomi thường rất an tĩnh, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Thế nhưng mấy ngày gần đây hôm nào cô cũng như muốn phát điên —— từ sau khi một cậu trai trẻ đến thăm cô.
Nghe nói cậu thiếu niên tuấn tú kia là bạn trai của Kyono Hitomi, trông thấy toàn thân cô bị bọc như một xác ướp, lại hoảng sợ đến mức kêu lên, vứt bó hoa lại trên giường rồi bỏ chạy.
Từ đó đến nay, Kyono Hitomo không chịu phối hợp chữa trị nữa.
Không phải là cãi lộn, mà chính là tự mình làm hại bản thân mình.
“Là Fuji Juuri! Tôi biết là do cô ta làm! Đêm hôm đó tôi nghe thấy tiếng cười của cô ta!”
Kyono Hitomi hất tay, đuổi y tá bên cạnh đi.
“Các người! Các người đều đẹp hơn tôi! Các người sung sướng lắm đúng không?”
“Không còn cách nào, tiêm cho cô ấy một mũi an thần.” Bác sĩ Kawamura đẩy mắt kính, thuận miệng hỏi: “Cái người Fuji Juuri đó là ai vậy?”
“Nghe cha mẹ cô ấy nói, đó là bạn thân nhất ngày xưa của cô ấy…”
Không sai, cái người nữ sinh xấu xí tên Fuji Juuri đó, chính là bạn thân nhất của Kyono Hitomi.
***
Truyền thuyết:
Cao nữ:
Khi còn sống là một người con gái xấu xí không ai thèm lấy, sau khi chết đi sẽ hoá thành oán niệm, có thể gây ra hoả hoạn.
Tác giả có lời muốn nói: Yêu quái của Nhật Bổn, thật đúng là đủ các thể loại nha…
(╯﹏╰)
Ở khu trường học đang xây dựng.
Fuji Juuri ngồi khóc thút thít trong sân bóng rổ bỏ hoang.
Kyono Hitomi đốt điếu thuốc đứng bên cạnh.
Váy đồng phục của cô túm lại nhét vào bên hông, vốn là váy dài quê mùa giờ chỉ còn ngắn trên đầu gối, lộ ra một đôi chân xinh đẹp.
Tóc cũng nhuộm màu ánh nâu, khi đứng dưới ánh mặt trời mới có thể nhìn thấy.
Màu nhuộm mà dù có bị quản chế nghiêm khắc đến đâu thì thầy giám thị cũng phải căng mắt lên mới có thể phân biệt được sự khác biệt với các nữ sinh khác.
“Cậu gọi tôi tới chỉ để nhìn cậu khóc?” Kyono Hitomi không nhịn được hỏi.
“Thật xin lỗi…” Fuji Juuri lau nước mắt.
“Aizz, cậu cũng chẳng biết tự lượng sức mình, lại chạy đi tỏ tình với Takeshi, không bị cậu ta cười cho vào mặt mới lạ.” Kyono Hitomi khinh bỉ liếc cô bạn mình một cái, giống như nhìn một đống rác.
“Thật xin lỗi, nhưng mà Hitomi là bạn thân duy nhất của mình, ngoài cậu ra, mình không biết phải nói với ai hết…”
Dáng vẻ của Fuji rất bình thường, sau khi khóc lớn một trận hai mắt sưng đỏ lên, nhìn có chút xấu xí.
“Được rồi, đừng khổ sở nữa. Không cần phải nghĩ cũng biết Takeshi không thể nào thích cậu… Cậu vốn dĩ đâu có xinh đẹp gì, phải biết đối mặt với thực tế chứ.”
Kyono Hitomi cúi người xuống đưa khăn giấy, giọng nói mang theo chút mỉa mai.
Juuri trầm mặc trong chốc lát, không biết phải đáp lại như thế nào.
“Thật ra thì ngày hôm trước Takeshi còn hẹn tôi đi xem phim, đúng là nhà quê, cái loại đàn ông đó thì có gì tốt, để tôi vứt bỏ hắn trả thù cho cậu.”
Kyono Hitomi nhìn dáng vẻ kinh ngạc hâm mộ của Juuri, trong lòng mơ hồ dâng lên một cảm giác đắc ý.
Cái gì mà bạn thân nhất chứ, cùng lắm chỉ là một cái phông nền cho cô thôi.
Ở bên cạnh một người xinh đẹp trong sáng như cô, có một con người tầm thường tồn tại như không khí như thế mới có thể khiến bản thân luôn luôn cảm thấy ưu việt.
***
Takeshi đang ngồi ở dãy bàn cuối cùng trong lớp, cúi đầu len lén gửi tin nhắn.
Mái tóc được tạo kiểu cầu kỳ thoáng rủ xuống dưới, càng làm nổi bật lên gương mặt tuấn tú.
Cách một dãy bàn có một nữ sinh đang liếc trộm gò má của cậu.
Cậu ta biết.
Hơn nữa tập mãi cũng thành thói quen.
Đẹp trai quá cũng có chút phiền phức.
“Hitomi này, em có biết chuyện trường học chúng ta có người nhảy lầu tự sát không?”
Mấy cái tin nhắn trước đó gửi đi đều như đá chìm đáy biển.
Đột nhiên Takeshi nhớ tới tin đồn nhảy lầu nghe được mấy hôm trước, muốn doạ Kyono Hitomi một chút.
“Có nghe.” Mấy phút sau, cuối cùng cũng nhận được một tin nhắn trả lời cụt lủn lạnh lùng.
Takeshi bắt đầu thêm mắm dặm muối: “Mặc dù không tận mắt nhìn thấy, nhưng nghe nói là rơi xuống vô cùng thê thảm, não bắn ra đầy đất, ha ha, em có sợ không?”
“Đủ rồi đó! Cậu thật quá nhàm chán!” Lần này tin nhắn được đáp lại rất nhanh, nhưng rõ ràng là do Kyono Hitomi đang bị chọc giận.
“Thế nào? Chỉ đùa một chút thôi mà, chẳng lẽ em biết người kia?”
Takeshi đợi rất lâu, nhưng vẫn không nhận được câu trả lời.
***
Ở trong một gian phòng học khác, Kyono Hitomi tức giận tắt điện thoại di động, sắc mặt tái nhợt.
Cô buồn bực túm tóc, oán hận nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ, là toà nhà giảng dạy thử nghiệm.
Vách tường màu xám.
Bầu trời u ám.
Fuji Juuri nhảy lầu tự sát, chắc là sẽ ngồi ở trên đỉnh của toà nhà thử nghiệm đó.
“Xảy ra chuyện này, đều là do cô ta tự mình tìm lấy, không liên quan gì đến mình.”
Tan học Kyono Hitomi đi bộ một mình trên đường về nhà.
Bóng dáng của cô bị nắng chiều chiếu lên tường rào, Kyono Hitomi ngừng lại, quan sát cái bóng của chính mình.
Mảnh mai, xinh đẹp, cho dù chỉ nhìn cái bóng cũng có thể biết rằng đây nhất định là một cô gái đáng yêu.
“Muốn trách chỉ có thể trách vẻ ngoài của cô ta quá xấu xí, lại không biết tự lượng sức mình. Tất cả lời mình nói đều là sự thật, chẳng có quan hệ gì.”
Kyono Hitomi lầu bầu với vách tường.
Nói xong, cô lại nở ra một nụ cười tự tin.
Rõ ràng là đã tự thuyết phục được bản thân.
***
Kyono Hitomi về đến nhà, vào phòng mình đóng cửa lại, mở điện thoại di động lên.
Lập tức nhận được mấy tin nhắn chưa đọc.
Tất cả đều do Takeshi gửi tới.
Trước giờ cậu ta theo đuổi nữ sinh rất dễ dàng, có thể là do Kyono Hitomi cứng mềm đều không đổ, thế nên đã làm dấy lên lòng chinh phục của cậu.
Dần dần từ theo đuổi thông thường biến thành liều chết theo đuổi.
Kyono Hitomi hưng phấn đọc những tin nhắn này, tưởng tượng tới dáng vẻ nôn nóng của Takeshi liền không khỏi đắc ý.
Cô thuần thục châm một điếu thuốc, khoé miệng nhếch lên một nụ cười khinh miệt.
“Đúng là một đứa đần, để mình trêu chọc cậu ta một chút.”
“Hitomi à, không hiểu tại sao, anh lại si mê em như vậy.”
“Cậu chỉ cần nhìn thấy một nữ sinh nào đẹp đẹp một chút là sẽ nói như vậy sao?” Kyono Hitomi vừa cười vừa nhắn.
“Tất nhiên không phải! Anh chỉ thích một mình Hitomi thôi! Bất kể Hitomi xấu đẹp thế nào anh cũng đều thích hết!”
Takeshi lập tức trả lời.
“Vậy tại sao cậu lại không thích cái nữ sinh xấu xí tỏ tình với cậu mấy hôm trước …” Kyono cảm thấy rất buồn cười, đang định nhắn lại như vậy.
Fuji Juuri, nữ sinh xấu xí đó.
Fuji Juuri, bạn thân nhất của Kyono Hitomi.
Cô nhìn thấy thi thể của cô ấy.
Sao cô có thể không nhìn thấy?
Ngày đó khi cô đi qua toà nhà thực nghiệm, có một thứ gì đó nặng nề rơi phịch xuống từ trên trời, rơi xuống cách cô chưa đầy một mét.
Bịch một tiếng, bụi bặm bay mù mịt.
Kyono Hitomi thét chói tai ngồi sững sờ trên đất.
Thi thể của Fuji Juuri rống như một đống rác, mềm nhũn nằm trên mặt đất, bốc lên mùi máu tanh tưởi làm người ta muốn nôn oẹ.
Mà toàn thân Kyono Hitomi thì nhuốm đầy một thân máu cùng vụn não trắng loà.
Khoảng cách gần như vậy, cứ như là Fuji đã muốn nhảy thẳng xuống đỉnh đầu cô.
Một con mắt từ trong hốc mắt của Fuji lăn ra ngoài.
Con ngươi đen láy hướng thẳng về phía Kyono Hitomi.
Giống như là đang nhìn cô.
Thật giống như đang nói: “Không rơi trúng rồi, thật là đáng tiếc nha.”
Khuôn mặt cô ấy, dữ tợn nát bét.
Không còn là dáng vẻ nhẫn nhục chịu đựng trong quá khứ.
Kyono Hitomi nghĩ tới đây, rùng mình một cái.
Cô quăng điện thoại di động lên giường, thô lỗ hít một hơi thuốc cuối cùng, rồi ném tàn thuốc ra ngoài cửa sổ.
Cô luôn luôn xử lý như vậy.
Ngay cả cha mẹ cô cũng không biết là cô hút thuốc.
Mọi người luôn nghĩ cô là một cô gái xinh đẹp ngoan ngoãn.
Chỉ có Fuji Juuri biết.
***
Trong đêm, nhà Kyono bị cháy.
Cha mẹ Kyono Hitomi chỉ bị thương nhẹ. Nhưng một mình Kyono Hitomi, khi được cứu ra đã bị bỏng nghiêm trọng.
Nghe nói nguyên nhân của đám cháy là do điếu thuốc mà Kyono Hitomi đã ném ra ngoài cửa sổ kia.
Nó vẫn chưa tắt hoàn toàn.
Mặc dù Kyono Hitomi vẫn luôn rất cẩn thận.
“Bác sĩ Kawamura, bệnh nhân giường số 10 cảm xúc không ổn định.”
Lúc bác sĩ chạy tới nơi, Kyono Hitomi đang nổi điên lên xé băng vải trên mặt.
Cô bị thương rất nghiêm trọng, thân thể may mắn không bị thương nặng, nhưng tất cả các vết bỏng lại đều tập trung trên mặt.
Mấy ngày đầu khi tỉnh lại, Kyono Hitomi thường rất an tĩnh, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Thế nhưng mấy ngày gần đây hôm nào cô cũng như muốn phát điên —— từ sau khi một cậu trai trẻ đến thăm cô.
Nghe nói cậu thiếu niên tuấn tú kia là bạn trai của Kyono Hitomi, trông thấy toàn thân cô bị bọc như một xác ướp, lại hoảng sợ đến mức kêu lên, vứt bó hoa lại trên giường rồi bỏ chạy.
Từ đó đến nay, Kyono Hitomo không chịu phối hợp chữa trị nữa.
Không phải là cãi lộn, mà chính là tự mình làm hại bản thân mình.
“Là Fuji Juuri! Tôi biết là do cô ta làm! Đêm hôm đó tôi nghe thấy tiếng cười của cô ta!”
Kyono Hitomi hất tay, đuổi y tá bên cạnh đi.
“Các người! Các người đều đẹp hơn tôi! Các người sung sướng lắm đúng không?”
“Không còn cách nào, tiêm cho cô ấy một mũi an thần.” Bác sĩ Kawamura đẩy mắt kính, thuận miệng hỏi: “Cái người Fuji Juuri đó là ai vậy?”
“Nghe cha mẹ cô ấy nói, đó là bạn thân nhất ngày xưa của cô ấy…”
Không sai, cái người nữ sinh xấu xí tên Fuji Juuri đó, chính là bạn thân nhất của Kyono Hitomi.
***
Truyền thuyết:
Cao nữ:
Khi còn sống là một người con gái xấu xí không ai thèm lấy, sau khi chết đi sẽ hoá thành oán niệm, có thể gây ra hoả hoạn.
/20
|