Thánh Khư

Chương 12 - Thái Hành Thần Sơn

/55


Đêm khuya, bên trong Thái Hành sơn mạch âm thanh ầm ầm không dứt, hàng trăm tòa núi nguy nga đột ngột xuất hiện như từ mặt đất mọc lên, lăng không xuất hiện, hình ảnh bao la mà hung vĩ.

Có ngọn núi cao hơn ngàn trượng, giống như một thanh thiên thần kiếm, chọc thủng tầng trời, đỉnh thiên lập địa, hiểm trở cheo leo, khó có thể leo lên.

Có ngọn núi thì rộng rãi mà hung hồn, sơn thể khổng lồ, như là thái cổ ma ngưu trong thần thoại, mang theo khí tức từ thời mãng hoang, nằm vắt ngang trời đất, sơ bộ có thể thấy cao hơn vạn thước.

Lại có một ít ngọn núi, thác nước rũ xuống, dòng nước trắng bạc như rót từ trên trời, xa xa nhìn lại, dưới ánh trăng ta thấy được từng dải lại từng dải lụa trắng mềm mại mà thướt tha dọc theo trời đất, linh khí nồng đậm.

“Đây là Thái Hành sơn mạch mà ta biết đó sao?” Chu Toàn rung động, cắn nát môi hắn rồi, đau đớn khiến hắn nhận ra đây không phải là giấc mộng.

Biến hóa kịch liệt, long trời lở đất!

Những kỳ cảnh này để cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối, khó có thể tin được.

Sở Phong ngẩn người, hắn cũng có chút ít thất thần.

Tại trước mặt hắn, núi cao thành từng dãy , lăng không xuất hiện, so với Thái Hành sơn mạch trước kia cao và hung vĩ hơn nhiều, mà thêm vào các loại lưu quang,, màu sắc lấp lóa, tinh khí phồn vinh, khiến người ta có cảm giác như tiên cảnh.

Thái Hành sơn khoáng đạt, hung hồn hơn rất nhiều so với trước kia.

Sở Phong lớn lên tại vùng này, đối với nơi này quá quen thuộc, biến hóa trước mắt quá đỗi mạnh mẽ, Thái Hành sơn giờ như có thêm một cỗ Hồng Hoang khí tức.

Cái này để cho bọn họ càng thêm rung động, lại nhiều thêm phần kinh hãi.

“Này, có khi nào bên trong sẽ có tiên gia động phủ, hay có thần chủng, linh quả… các loại?” Chu Toàn tâm tư lung lay, hai mắt tỏa sáng.

Những sự tình gần đây đã từng được tin tức đề cập, Tung Sơn, Vương Ốc Sơn đều xuất hiện đủ loại dị tượng, nham thạch bình thường mà cũng xuất hiện mây tím.

Người trẻ tuổi ăn trái cây kỳ dị màu bạc, mọc ra một đôi ngân sí là ở tại phụ cận Vương Ốc Sơn, sau đó được Thiên Thần Sinh Vật dẫn đi.

Những sự việc này để cho Chu Toàn động lòng, miên man bất định.

Sở Phong lạnh lùng cảnh tỉnh:” Tỉnh táo chút đi, đừng nghĩ mọi việc đều quá tốt, nhiều núi như vậy, chắc chắn bên trong hung cầm mãnh thú không ít, lạng quạng một vài con xông ra, thì ta với ngươi GGWP liền.”

Chu Toàn nghe vậy, tim đập mạnh, trong lòng chợt lạnh toát, việc này không phải là không thể, mà là tùy thời có thể phát sinh.

“Rốngggggg…”

Nhưng để xác minh lại lời của Sở Phong là đúng, từ sâu trong sơn mạch truyền đến một tiếng thú rống mạnh mẽ, sau đó mây khói phu trào, tiếng thét dài của một đầu cự thú, phát tiết phẫn uất.

Chu Toàn lông tóc dựng đứng, nhìn về phía sơn mạch, cẩn thận quan sát thanh âm bắt nguồn từ đâu.

“Là ngọn cự sơn kia sao, hình như ta thấy. có một con quái vật tại đỉnh núi mới tru lên?” mập mạp cũng sợ rồi, chỉ hướng một ngọn núi bên trong dãy sơn mạch mà nói.

Mặc dù khoảng cách rất xa, nhưng có thể mơ hồ chứng kiến, chỗ đó có ánh lửa bập bùng, hình như có một con dã thú lông đỏ đang nhìn lại, gầm thét, rồi sau đó phun ra nuốt vào nhật nguyệt tinh hoa.

Thật sự là có hung thú, mà nhà của bọn hắn lại ngay bên cạnh Thái Hành sơn mạch, tình huống vô cùng nguy hiểm.

Chu Toàn mặt mày trắng bệch, hắn cùng Sở Phong mới trở về, giờ gặp việc này, chẳng lẽ chân không dừng bước, lại phải chạy trốn tiếp sao?

“Phù…”

Phương xa bắt đầu có gió thổi, một ngụm mây đen trôi qua, cuối cùng đáp xuống một ngọn núi cao.

“Một con cự cầm!” Sở Phong mí mắt giật giật, con chim đó sao lớn vậy?

“Ta…không có nhìn lầm chứ?” mập mạp hầu kết run run, nuốt nước miếng ừng ực.

Con cự điểu kia toàn thân tối đen, bay sâu vào trong sơn mạch.

“Lỡ mà nó tăm tia ai bên ngoài, muốn đi săn thức ăn, thì chạy kiểu gì?” Chu bàn tử thở dài, loại ác điểu này tốc độ siêu nhanh, nó mà rời núi thì nháy mắt là ra ngoài rồi.

Đang khi nói chuyện, lại có một con ác điểu màu tím, khong to bằng con vừa rồi, nhưng cũng không nhỏ, sãi cánh dài cả mấy chục mét, giương cánh bay lượn, hướng về bên ngoài sơn mạch mà bay tới.

Nó khác đặc biệt, cánh chim lấp lóa, sáng bóng kinh người, như là đúc từ kim loại.

“Miệng quạ rồi, vừa nói là dính, thực sự có một con hung cầm muốn bay ra kìa” Chu Toàn muốn khóc rồi, hắn hận không thể tát miệng mình một cái.

Hai người sợ hãi muốn chết, rất nhanh trốn vào một cây đại thụ bên đường, chỉ sợ bị nó phát hiện ra, trở thành con mồi của nó.

Đêm tối, con chim kia lại phát ra ánh sáng ngời ngời, như một tấm lụa màu tím, phóng rất nhanh ra bên ngoài sơn mạch, theo tiếng kêu của nó, có thể cảm nhận được nó rất hung phấn, hình như khát vọng với cái gì đó.

Oanh!

Trong lúc này, thân thể của nó phát ra một ngọn lửa màu tím, chiếu sáng cả vòm trời. khiến cả bầu trời sáng như ban ngày, lửa cháy ngùn ngụt.

Cảnh tượng này khiến người ta run sợ,

Mặc dù cách rất xa, hai người vẫn rung động cả tâm hồn, cảm giác được từng cơn song nhiệt từ trên cao lướt xuống, mập mạp lau mồ hôi liên tục.

Con cự cầm như một mặt trời màu tím, chỗ của nó hiện tại hết sức sáng chói.

“Thật đáng sợ, một con yêu cầm, mới chỉ một con thôi, mà chắc có thể hủy diệt cả một tòa thị trấn” Chu Toàn thì thào, trong lòng của hắn tràn ngập sầu lo.

Sở Phong cũng trầm mặc, bởi vì Thái Hành sơn xuất hiện hàng trăm hàng ngàn tòa cự sơn, trời mới biết đến tột cùng bên trong có nhiêu con hung cầm mãnh thú.

Đột nhiên, trên bầu trời một tiếng thê lương, để cho hai người ngạc nhiên tột độ.

Ngọn lửa màu tím cuồn cuộn, thiêu đốt con ác điểu khổng lồ kia, nó gào thét mãnh liệt, kịch liệt giãy dụa, rồi rơi xuống mặt đất.

Tình huống gì thế này? Sở Phong cùng Chu Toàn hai mặt nhìn nhau.

Vừa rồi nó còn uy phong lẫm lẫm, điệu bộ muốn giương cánh bay ra ngoài sơn mạch, quang diễm kinh thiên, cứ tưởng quang diễm đó là nó phóng ra để biểu thị sự cường đại, ai ngờ đâu đem nó nướng luôn.

Phốc!

Giữa không trung, truyền đến tiếng bạo liệt, con ác điểu màu tím còn chưa kịp rơi xuống đất đã giải thể, cùng với ánh lửa, hóa thành mảng tro lớn, bay lả tả.

Cứ như vậy mà chết? Sở Phong cùng Chu Toàn đều không biết nói gì.

“Thần Sơn phù hộ!”

Cuối cùng, mập mạp cũng đánh vỡ yên lạng, hướng về Thái Hành sơn mạch ôm quyền, lại thở dài, tên béo này có chút mê tín, nhưng cũng là do các sự kiện ly kì bức hắn như vậy.

Trong lúc này, sâu trong Thái Hành sơn mạch lại có động tĩnh, một con quái vật, toàn thân phát ra ánh sáng đỏ, hình dáng giống con cá sâu lớn, nhưng lưng mọc cánh, dài tầm mười thước, đỏ loét, hướng ra bên ngoài bay tới.

Oanh!

Gần đến ngoài núi, lại một đoàn quang diễm mãnh liệt bộc phát, nó cũng bị thiêu cháy, tiếng kêu thảm thiết, rơi xuống từ không trung, màu đỏ trở thành màu đen xám.

“Lại chết một đại gia hỏa!”

Việc đã đến mức này, Sở Phong cùng Chu Toàn suy nghĩ thoáng ra một chút, có phải hay không bọn chúng không ra ngoài được.

Hai người đối mặt nhau, chần chờ một chút.

“Muốn qua đó xem một chút không?”

Thiên địa kịch biến, dị tượng hiển lộ, bọn họ hiểu rõ, sau này thế giới có lẽ bất đồng rồi, nếu như có gan lớn cùng chủ động, có lẽ có thể tại lúc ban đầu đặt được kỳ ngộ gì đó.

Đương nhiên, cũng có khả năng đưa tiễn luôn tính mạng của mình.

Hai người lá gan không nhỏ, mặc dù có chút băn khoăn, vẫn là không nhịn được đi thẳng về phía trước, lên núi là không thể, nhưng đứng bên ngoài nhìn một chút thì vẫn được.

Chỗ đó có gì nhỉ? Sao tự nhiên có thể dẫn lửa thiêu đốt quái thú?

Nhìn cũng không xa, nhưng mà cũng phải đi một lúc lâu, mới đến chỗ nối tiếp sơn mạch, trên mặt đất có một mảng đen xám lớn, còn có tàn cốt mang theo vết cháy, đây là những bộ phận không bị đốt hoàn toàn.

“Ta sao lại cảm thấy hình như phía trước ngập trời sát khí!”

Không biết vì sao, mập mạp hai chân phát run, đứng không vững rồi, bắp chân run rút, run run không ngừng.

Sở Phong cũng có cảm giác bất an, như là bị mãnh thú nhìn chằm chằm vào, toàn thân hắn lông tóc dựng đứng, mi mắt giựt giựt.

Hai người hít sâu, không ngừng lùi lại, mới đầu còn nghĩ đơn giản, nhưng khi tiếp cận rồi thì lại bất đồng, phiến sơn mạch này không thể tiếp cận.

Một lát sau, khi bọn họ trốn vào cánh rừng, đột nhiên chứng kiến, ngay tại lối ra vào sơn mạch, từng đôi lại từng đôi đèn lồng hiện ra, có màu đỏ như máu, có màu lam u ám, có màu vàng kim óng ánh, đều rất mãnh liệt.

Nhiều lắm, chằng chịt rậm rạp.

“Đôi mắt, từng đôi mắt của bọn chúng” Chu Toàn thấp giọng, hắn muốn khóc rồi.

Nhiều ánh mắt như vậy, tại lối ra vào sơn mạch , trông rất bắt mắt, hình dung một chút cũng khiến da đầu người ta run lên.

Không biết vì sao, chỗ đó cực kỳ tối, khác với chỗ sáng lóa ở sâu trong sơn mạch, chỗ này hình như ánh sáng bị hấp thu rồi, chỉ có thể nhìn thấy những con ngươi vô tình kia.

Phanh!

Đột nhiên có một con sinh vật lao ra, mặt đất run rẩy, núi rừng lay động, lá rơi lả tả, cảnh tượng muôn phần khủng bố.

Tuy nhiên, cũng giống như những cảnh tượng trước kia, nó vừa lao đến sơn khẩu, liền ầm ầm một tiếng, hóa thành ngọn lửa, rồi bị thiêu đốt sạch sẽ.

“Toàn là tự thiêu mình, không muốn sống chăng?” mập mạp lẩm bẩm, hắn nói nghe nhẹ nhõm nhưng hai chân lại run rẩy.

Sau đó, lại có liên tiếp vài tiếng rầm rú, lại có hồng hoang mãnh thú vọt đến, trong đó có một con nhện màu bạc to bằng cả cái phòng, tràng diện đáng sợ vô cùng, nhưng kết quả chỉ có một, nguyên một đám đều hóa thành tro tàn.

Không một con nào có thể xông ra ngoài.

“Thái Hành Thần Sơn!” Chu Toàn thiếu chút nữa quỳ xuống, thần thái nghiêm túc, lẩm bẩm không ngừng.

Qua một lúc lâu,sơn khẩu đen kịt đó không còn động tĩnh nữa, lặng ngắt như tờ, nhưng sát khí vẫn như trước, hiển nhiên vẫn còn nguy hiểm, những con sinh vật kia vẫn chưa từng ly khai.

Cho đến khi, một vùng sáng màu vàng chảy tới, một đoàn ánh sáng mông lung hiển hiện, yên lặng mới bị đánh vỡ.

Một con nghé con, cao một thước, hướng bên ngoài bước từng bước một, đi rất chậm, hình như nó rất sợ hãi, lại rất chờ mong, vô cùng cẩn thận di chuyển ra ngoài.

“Tiểu ngưu tử này là do hoàng kim đúc thành hay sao?” mập mạp ngẩn người.

Sở Phong cũng kinh ngạc, nhìn kĩ.

Con nghé con kia, thân thể vàng óng ánh, toàn thân phát sáng trong bóng đêm, giống hệt như từ hoàng kim đúc nên, ngay cả đồng tử cũng là một cặp màu vàng.

Nó không có vẻ ngốc ngốc như trâu bình thường, mà mang theo một cỗ linh tính, có vẻ siêu phàm.

Ít nhất, họ cũng chưa bao giờ thấy qua một con nghé hoàng kim.

Sơn khẩu yên tĩnh, những đôi lồng đèn lãnh lệ đều gắt gao nhìn chằm chằm vào con nghé hoàng kim, xem nó có thể còn sống đi ra hay không.

Một bước, hai bước, …mười bước, trăm bước!

Con nghé kia thủy chung không có việc gì, không gặp chuyện không may, nó rất kích động, như một người bình thường, có thể biểu hiện cảm xúc ra ngoài, lá gan cũng lớn hơn, tang thêm tốc độ lao ra.

Cuối cùng, vậy mà nó thành công, thoát ra ngoài, còn sống.

Chu Toàn nguyền rủa một tiếng, hắn có chút bận tâm, nhưng nhiều hơn là kích động, thấp giọng nói:”một đầu trâu thần, toàn thân vàng óng ánh, trên người khẳng định có chỗ tốt, nó còn nhỏ như vậy, chúng ta có thể bắt nó hay không?”


/55

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status