Ánh trăng mịt mờ, tinh huy chảy nhỏ giọt, làm cho sương mù dường như đậm hơn, đem Sở Phong bao phủ, thỉnh thoảng có một đoàn bạch khí bốc hơi rồi lại tái hiện.
Đây là một loại cảm giác thoải mái vô cùng, Sở Phong đang tiến hành phương pháp hô hấp đặc biệt của Hoàng Ngưu, ngực bụng phập phồng, giữa mũi miệng lại có một đoàn ánh sáng nhàn nhạt, tỏa ra mùi thơm ngát tràn ngập.
Sách sử có ghi lại, có một ít đạo sĩ tu vi thâm hậu hoặc cao tăng lúc tọa hóa, thân thể bất hủ, cả phòng đầy mùi thơm ngát, đây là một loại hiện tượng rất kỳ quái.
Có người nói, bởi vì, bọn họn nghiên cứu đan dược trong một thời gian dài nên thân thể trường kỳ bị lây dính.
Cũng có học giả nghiên cứu cho ràng nguyên bản mỗi người đều như vậy, giống như lan hương xạ chất, nhưng do thiên địa này không sạch sẽ , chỉ có một số ít người có thể tản mát ra mùi hương nguyên thủy thơm ngát.
Hiện tại, Sở Phong giữa mũi miệng sương trắng lượn lờ, mùi hương thoang thoảng tràn ngập, chính hắn cũng cảm giác được, nuốt nước bọt cũng có chút ngọt ngọt, hết sức thoải mái.
Thực sự là một phương pháp hít thở rất cổ quái, phải dựa theo một tiết tấu khá đặc biệt để tiến hành, Sở Phong cảm thấy thân thể mơ màng, dường như muốn bay lên.
Loại tiết tấu hít thở thế này làm cơ thể hắn bại trừ bệnh tật, hoạt tính mạnh mẽ.
Qua một đoạn thời gian ngắn, Hoàng Ngưu mở to mắt, cái chân trước chỉ thiên, chân sau lại hướng địa, liên tiếp ùm....ụm....ò....ọ... vài tiếng , nó đã hoàn thành phần của nó.
Bầu trời ánh sao lấp lóa, Sở Phong cũng đã dừng lại, hắn mơ hồ hiểu ra, thời gian tuy không dài,nhưng hoạt tính thân thể được tăng cường, đến một mức bão hòa rồi, có tiếp tục nữa cũng vô dụng.
“Răng rắc!”
Đột ngột, Sở Phong nghe được tường viện phát ra tiếng rạn nứt, mặt đất rung động, không có kịch liệt lắm nhưng vẫn có thể cảm giác được.
“Động đất?”
Tiếp đó, hắn nghe được nhiều tiếng kinh hô, cả thị trấn náo loạn cả lên.
Đèn đường chợt tắt, bên trong tất cả các hộ gia đình cũng đồng thời đột nhiên ảm đạm, bị cắt điện rồi.
Cùng lúc đó, Sở Phong mở điện thoại, phát hiện tín hiệu chập chờn, cũng mất liên hệ rồi.
“Ùm....ụm....ò....ọ... ”
Hoàng Ngưu gầm nhẹ, con ngươi lập lòe, nó ngẩng đầu nhìn về hướng Thái Hành sơn mạch, chỗ đó mây tím bao phủ hiện tại lại tách ra, có nguyệt quang chảy xuôi.
Mơ hồ, có thanh âm ầm ầm vang lên.
Kịch biến lại tiếp tục rồi, tuy rằng khoảng cách khá xa, nhưng vẫn có thể cảm nhận được một cỗ áp bách, khí tức phô thiên cái địa bàng bạc áp xuống.
“Càng nhiều ngọn cự sơn xuất hiện”
Sở Phong cũng giật mình, từ xa nhìn về hướng Thái Hành sơn mạch, chỗ đó đã xuất hiện thêm nhiều ngọn núi cao, hơn trước đây mấy lần.
Đây mới là diện mạo chân thật của Thái Hành sơn hay sao?
Trong thị trấn một mảng kinh hoàng, tiếng kêu la sợ hãi của mọi người vang lên không ngừng.
Mặt đất lại bắt đầu chấn động, dường như lại bị kéo dãn ra, đường đi cũng bị gấp khúc ngăn cách, có mấy ngôi nhà bắt đầu rạn nứt, xuất hiện mấy khe hở to lớn, cứ tiếp tục vậy thì mọi thứ sụp đổ mất.
May mắn chính là, loại biến hóa này diển ra từ từ mà không phải rất nhanh.
Một đêm này, không có cách nào yên tĩnh.
Các loại sợ hãi, bất an, cùng với tiếng khóc của trẻ con và phụ nữ, liên tục vang lên ở khắp nơi, không khí lúc này vô cùng hỗn loạn.
Oanh!
Rốt cuộc cũng có công trình kiến trúc sụp đổ.
“Mẹ ơi, con sợ!”
“Hu hu, bà ơi, có chuyện gì vậy, tùng tùng sợ quá!”
Một ít tiếng khóc của những đứa trẻ liên tiếp truyền đến.
Đêm nay, Thanh Dương trấn đại loạn, tai họa chưa bao giờ có đã xuất hiện.
Sở Phong chạy đi cứu người, hắn hơi có chút an tâm vì thương vong không nhiều, dị biến diễn ra không nhanh nên mọi người đều đã sớm chạy ra ngoài.
Đến khi bình minh xuất hiện, Thanh Duong trấn đã triệt để biến dạng rồi.
Một phần tư thị trấn bị phá hủy, đa phần đều phát sinh ở khu vực phía bắc, giống như là bị sinh sinh kéo giãn ra, kiến trúc bị sụp đổ cũng cách nhau rất xa.
Ở khu vực phía đông , nam , tây, cũng may khi phòng ốc chỉ bị hao tổn chút ít, xuất hiện một ít khe hở nhưng không bị phá hủy.
Nước, điện bị cúp toàn bộ, động đất ảnh hưởng thật lớn.
Ba người chết, bị thương hơn mười người, tương đối may mắn, động đất phát sinh có dấu hiệu, để mọi người nhanh chân chạy trốn.
Chỉ có ba người do ngủ quá sâu, khi tai họa đến không thoát thân kịp, nên mới phát sinh bi kịch.
Nhưng như vậy cũng đủ gây ra khủng hoảng rồi, chưa bao giờ phát sinh những thảm họa như vậy, không biết tương lai có tiếp tục xảy ra không, dị biến lớn quá, phía trước mông lung.
Mọi người đối với điều không biết luôn có cảm giác sợ hãi, vì không biết cái gì sẽ đến tiếp tục, nên càng cảm thấy đáng sợ.
Bây giờ các nơi dị tượng lộ ra, tai nạn liên tiếp, ai có thể nói phải nghênh đón thời đại mới thế nào? Là phồn thịnh, hay là khủng hoảng? Mọi người trong nội tâm lo lắng không thôi,
Thanh Dương trấn, mộng mảng tình cảnh bi thảm.
Tiếng khóc, những thanh âm bất an, khiến tinh thần mọi người uể oải, hoảng sợ lo lắng tương lai của mình.
Hơn nữa, lúc này nước và điện không có, điện thoại thì không liên lạc được, cùng ngoại giới mất đi liên hệ, làm cách nào kêu gọi cứu viện.
Mọi người cũng không biết lúc này những nơi khác thế nào, phải chăng cũng xãy ra tình cảnh như vậy, hay là càng nghiêm trọng hơn.
“Không có gì phải sợ, phòng ở chỉ hư hại một phần thôi, còn lại đủ để chúng ta ở rồi, điện cũng không lo, phía bên kia thị trấn có máy phát điện, rất nhanh sẽ có điện lại. Về phần nước bị cúp cũng không sao, mấy miệng giếng cổ đủ để chúng ta dùng rồi.”
Triệu tam gia đang trấn định mọi người, lão là do Sở Phong mời đến tìm cách trấn an dân tâm.
Trong trấn này, Triệu tam gia được xem như đức cao vọng trọng, gia tộc tổ truyền, phường chế tạo vũ khí lạnh duy nhất trong trấn, tính cách lại rộng rãi, hào sảng nên hắn được mọi người rất tôn kính.
Sở Phong về đến nhà, nhà hắn ở phía đông Thanh Dương trấn, bị hao tổn nhỏ thôi, chỉ có tường ở nội viện bị vỡ ra vài cái khe lớn, không ảnh hưởng gì lớn.
Hoàng Ngưu đang liếc về phương đông xa xa, trong mắt nó phát ra từng chùm tia sáng có màu vàng kim nhạt, nó hình như có chút kích động, đang chờ cái gì đó.
“Này, ngươi đang chờ đợi điều gì?” Sở Phong hỏi.
Hoàng Ngưu không đáp, nó im lặng.
Liên tiếp mấy ngày sau, nơi đây cùng ngoại giới bị ngăn cách, triệt để mất đi liên lạc,
Có người thử lái xe hướng về thị trấn khác cầu viện, thế nhưng có rất nhiều con đường bị hủy, hoặc là bị kéo dài ra, còn có một số đường biến thành đường đất, chạy hơn trăm dặm nhưng nhìn không thấy gì cả.
Phải biết là, bình thường những thị trấn khác, cách nơi này chỉ hơn mười dặm đường, cùng Thanh Dương trấn căn bản không tính là xa nhưng bây giờ thay đổi hoàn toàn.
Việc này lại để cho lòng người hoảng sợ, không dám đi lại lung tung, lỡ đâu hết nhiên liệu, lúc nguy hiểm lại không sử dụng được.
Mà đường xá bên cạnh lại xuất hiện nhiều ngọn cự sơn thần bí.
Có một ít ngọn núi đen nhánh, tạo một cảm giác rất áp lực, lại có ngọi núi thì cây cỏ phong phú, vượn gầm hổ khiếu, thật là kinh người.
Nếu không phải mọi người đã sinh hoạt ở đây từ lâu rồi, tất cả đều hoài nghi có phải mình đã đến một cái thế giới khác.
Thanh Dương trấn bị ngăn cách, tâm lý mọi người bi quan, cho dù đem máy phát điện ra sử dụng, đèn điện đã sáng lóa, nhưng cũng không thể xua tan cái loại vận mệnh không biết này.
Mấy ngày nay, Sở Phong vô cùng trấn định, không có gì bối rối, hắn tỉnh táo chú ý hết thảy.
Cha mẹ hắn hiện ở Thuận Thiên, đó là một thành phố lớn, là trung tâm ở phương bắc, các loại biện pháp phòng hộ cũng là hạng nhất, nên hắn cũng không lo lắng.
Thời gian này, hắn từng bước một tập luyện, mỗi ngày đều tiến hành loại phương pháp hô hấp đặc biệt kia, tiếu tấu không nhanh không chậm, nhưng rõ ràng có thể cảm giác được bản thân có biến hóa lớn.
Hắn từng thử đem một cái bàn đá nặng nề ở nội viện nhấc lên dễ dàng, ngày trước thì không thể nào, mặc dù thể chất của hắn lúc trước rất tốt, cố hết sức cũng chỉ nhấc lên khoảng nửa xích thôi.
Sở Phong âm thầm kinh ngạc, hiệu quả rõ ràng quá rồi.
Sáng một lần, chiều một lần, tập luyện trong thời gian không dài nhưng hiệu quả, cái loại phương pháp hô hấp đặc biệt này như là uống thuốc dưỡng sinh, bổ dưỡng thân thể, đề cao sức sống.
Thời gian còn lại, Sở Phong đi ra bên ngoài , quan sát địa thế sông núi bị thay đổi.
Có địa phương thì bị kéo dài ra, có địa phương vẫn như cũ, hắn đi một vòng, cảm nhận tất cả, phát hiện ra, tổng thể diện tích của cả khu vực tăng lên rất nhiều.
Nhưng vùng núi, hồ nước bây giờ thì khoảng cánh với nhau gấp hơn mười lần so với lúc trước, những địa thế khác cũng như thế.
Sở Phong hơi xuất thần, nói vậy, nguyên bản Thuận Thiên trước đây cách nơi này bất quá hơn hai trăm dặm, chẳng phải nếu dựa theo tình huống hiện tại thì đã cách đến hơn hai ngàn dặm rồi?
Nếu như muốn đi gặp ba mẹ, thời điểm này thật sự rất khó.
Sáu ngày sau, điện thoại có tín hiệu lại rồi.
Sở Phong trước nhất cùng ba mẹ liên lạc, song phương đều báo bình an, cảm nhận được lo lắng của ba mẹ, song thân muốn hắn nhanh chóng về Thuận Thiên.
Chỗ đó hiện tại có lẽ là chỗ an toàn nhất,các loại biện pháp phòng ngự đều là tốt nhất, có thể ứng biến với các loại tình huống xảy ra.
Lục triều từng ở đó lập kinh đô, tất có đạo lý của nó, mặc dù kịch biến lần này, cả tòa thành phố đều bình yên vô sự, đất đai không bị thay đổi, kiến trúc hoàn hảo.
Điều này làm Sở Phong càng thêm yên tâm, an ủi song thân, một thời gian sau hắn sẽ về, dặn dò bọn họ giữ gìn sức khỏe, kiên nhẫn chờ đợi.
“Sở Phong, ngươi không sao chớ, trời đất ơi, ở chỗ ta thời tiết thay đổi, đại địa cũng thế, thị trấn bị phân thành hai, bên ngoài bây giờ còn xuất hiện hai ngọn Hồng Hoang cự sơn, đâm xuyên tầng mây, rộng lớn vô biên.” Chu Toàn có vẻ kích động:” Ngươi biết ta còn thấy cái gì không? Một con cóc, bà nội nó chứ, lớn bằng cối xay đá, hơn nữa, nó tại chỗ mà nuốt nguyên con voi đó!”
Chu bàn tử nói năng lộn xôn, ở bên kia thét to.
Sở Phong lúc sau mới nghe rõ, thị trấn của Chu Toàn mọc ra hai ngọn cự sơn thần bí, lại liên tiếp xuất hiện các loại sinh vật kỳ lạ, tuy không thể xuống núi, nhưng có thể dùng kính viễn vọng quan sát rõ ràng.
Mập mạp từng chứng kiến một con cóc to đùng, hình thể lớn hơn cả cái cối xay đá, đuổi giết các loại hung thú, nó nhào vào nuốt sống một con voi, như gặm một con chuột.
Kết thúc trò chuyện, Sở Phong có điều trầm tư,nếu những con hung cầm quái thú kia mà có thể ra ngoài được, thiên hạ phải chăng đại loạn? chỉ hy vọng chúng không có cách nào rời núi.
Tiếp tục, điện thoại của hắn không ngừng reo vang, nhưng bạn bè quen thuộc, bạn học cũ đều liên lạc lẫn nhau, tìm hiểu rõ tình hình của nhau, dặn dò nhau phải cẩn thận trong tình hình hiện nay.
Thiên hạ muốn đại loạn rồi, lần đầu tiên Sở Phong có cảm giác như thế.
Cứ tiếp tục thế này, tất nhiên sẽ xãy ra đại sự, khẳng định không khống chế được.
Sau đó, hắn tranh thủ lên mạng, xem các loại tin tức, cố gắng hiểu rõ kỹ càng, không ai có thể xác định tín hiệu điện thoại sẽ một mực thông suốt, có thể tùy thời bị cắt đứt.
Khắp nơi trên thế giới đều xuất hiện kịch biến.
Rất nhiều người sợ hãi, đây đã không phải là thế giới quen thuộc của bọn họ, bình thản đã không còn, tương lai bão tố đã kéo đến.
Phần lớn kiến trúc bị sụp đổ, mặc dù diễn ra rất chậm chạp, có đủ thời gian chạy trốn, nhưng vẫn có phần nhỏ người vứt bỏ tính mạng của mình.
Mọi người cũng phát hiện, hai địa phương bình thường bỗng khoảng cách thay đổi, cách nhau rất xa, có hơn 10 lần bình thường, điều này chứng tỏ toàn bộ diện tích thế giới đã rộng ra không chỉ trăm lần.
Có người khóc lóc khẳng định Địa cầu đã kết nối với một thế giới đáng sợ khác.
Cũng có người tuyên bố đây mới là diện mạo chân thực của đại địa, trước giờ cất dấu, bây giờ mới hiển hiện ra.
Trong lúc nhất thời, các loại học thuyết nghiên cứu, các loại lý luận về không gian gấp khúc nhau nhao xuất hiện, các nơi trên thế giới không ngừng đào sâu nghiên cứu.
Lại có một số thần quang dị cảnh được chụp hinh lại, phơi bày ra.
Nhất là những danh sơn đại hà kia, có nơi có cây thần nở hoa, có thánh tuyền ồ ồ tuôn xuống, hơn nữa dường như có một ít người đang tranh đoạt, như là sớm đã lên kế hoạch, dẫn phát mọi người nghi ngờ đủ thứ.
Mấy ngày nay, Hoàng Ngưu rất yên tĩnh, nó cứ đứng lì trong nội viện, cứ nhìn vào hư không, dường như đang chú ý cái gì đó.
Trong mắt của nó thấp thoáng ánh lửa nóng bỏng, có hung phấn, có kích động, nó đang ẩn nhẫn, chờ đợi gì đó.
Sáng sớm hôm nay, mặt trời đỏ rực vừa nhú khỏi Thái Hành sơn, Hoàng Ngưu độc nhiên gầm lên một tiếng, dường như khắc chế không được nữa, không chờ Sở Phong lên tiếng, nó trực tiếp lao khỏi cái sân nhỏ ở nội viện.
Đây là một loại cảm giác thoải mái vô cùng, Sở Phong đang tiến hành phương pháp hô hấp đặc biệt của Hoàng Ngưu, ngực bụng phập phồng, giữa mũi miệng lại có một đoàn ánh sáng nhàn nhạt, tỏa ra mùi thơm ngát tràn ngập.
Sách sử có ghi lại, có một ít đạo sĩ tu vi thâm hậu hoặc cao tăng lúc tọa hóa, thân thể bất hủ, cả phòng đầy mùi thơm ngát, đây là một loại hiện tượng rất kỳ quái.
Có người nói, bởi vì, bọn họn nghiên cứu đan dược trong một thời gian dài nên thân thể trường kỳ bị lây dính.
Cũng có học giả nghiên cứu cho ràng nguyên bản mỗi người đều như vậy, giống như lan hương xạ chất, nhưng do thiên địa này không sạch sẽ , chỉ có một số ít người có thể tản mát ra mùi hương nguyên thủy thơm ngát.
Hiện tại, Sở Phong giữa mũi miệng sương trắng lượn lờ, mùi hương thoang thoảng tràn ngập, chính hắn cũng cảm giác được, nuốt nước bọt cũng có chút ngọt ngọt, hết sức thoải mái.
Thực sự là một phương pháp hít thở rất cổ quái, phải dựa theo một tiết tấu khá đặc biệt để tiến hành, Sở Phong cảm thấy thân thể mơ màng, dường như muốn bay lên.
Loại tiết tấu hít thở thế này làm cơ thể hắn bại trừ bệnh tật, hoạt tính mạnh mẽ.
Qua một đoạn thời gian ngắn, Hoàng Ngưu mở to mắt, cái chân trước chỉ thiên, chân sau lại hướng địa, liên tiếp ùm....ụm....ò....ọ... vài tiếng , nó đã hoàn thành phần của nó.
Bầu trời ánh sao lấp lóa, Sở Phong cũng đã dừng lại, hắn mơ hồ hiểu ra, thời gian tuy không dài,nhưng hoạt tính thân thể được tăng cường, đến một mức bão hòa rồi, có tiếp tục nữa cũng vô dụng.
“Răng rắc!”
Đột ngột, Sở Phong nghe được tường viện phát ra tiếng rạn nứt, mặt đất rung động, không có kịch liệt lắm nhưng vẫn có thể cảm giác được.
“Động đất?”
Tiếp đó, hắn nghe được nhiều tiếng kinh hô, cả thị trấn náo loạn cả lên.
Đèn đường chợt tắt, bên trong tất cả các hộ gia đình cũng đồng thời đột nhiên ảm đạm, bị cắt điện rồi.
Cùng lúc đó, Sở Phong mở điện thoại, phát hiện tín hiệu chập chờn, cũng mất liên hệ rồi.
“Ùm....ụm....ò....ọ... ”
Hoàng Ngưu gầm nhẹ, con ngươi lập lòe, nó ngẩng đầu nhìn về hướng Thái Hành sơn mạch, chỗ đó mây tím bao phủ hiện tại lại tách ra, có nguyệt quang chảy xuôi.
Mơ hồ, có thanh âm ầm ầm vang lên.
Kịch biến lại tiếp tục rồi, tuy rằng khoảng cách khá xa, nhưng vẫn có thể cảm nhận được một cỗ áp bách, khí tức phô thiên cái địa bàng bạc áp xuống.
“Càng nhiều ngọn cự sơn xuất hiện”
Sở Phong cũng giật mình, từ xa nhìn về hướng Thái Hành sơn mạch, chỗ đó đã xuất hiện thêm nhiều ngọn núi cao, hơn trước đây mấy lần.
Đây mới là diện mạo chân thật của Thái Hành sơn hay sao?
Trong thị trấn một mảng kinh hoàng, tiếng kêu la sợ hãi của mọi người vang lên không ngừng.
Mặt đất lại bắt đầu chấn động, dường như lại bị kéo dãn ra, đường đi cũng bị gấp khúc ngăn cách, có mấy ngôi nhà bắt đầu rạn nứt, xuất hiện mấy khe hở to lớn, cứ tiếp tục vậy thì mọi thứ sụp đổ mất.
May mắn chính là, loại biến hóa này diển ra từ từ mà không phải rất nhanh.
Một đêm này, không có cách nào yên tĩnh.
Các loại sợ hãi, bất an, cùng với tiếng khóc của trẻ con và phụ nữ, liên tục vang lên ở khắp nơi, không khí lúc này vô cùng hỗn loạn.
Oanh!
Rốt cuộc cũng có công trình kiến trúc sụp đổ.
“Mẹ ơi, con sợ!”
“Hu hu, bà ơi, có chuyện gì vậy, tùng tùng sợ quá!”
Một ít tiếng khóc của những đứa trẻ liên tiếp truyền đến.
Đêm nay, Thanh Dương trấn đại loạn, tai họa chưa bao giờ có đã xuất hiện.
Sở Phong chạy đi cứu người, hắn hơi có chút an tâm vì thương vong không nhiều, dị biến diễn ra không nhanh nên mọi người đều đã sớm chạy ra ngoài.
Đến khi bình minh xuất hiện, Thanh Duong trấn đã triệt để biến dạng rồi.
Một phần tư thị trấn bị phá hủy, đa phần đều phát sinh ở khu vực phía bắc, giống như là bị sinh sinh kéo giãn ra, kiến trúc bị sụp đổ cũng cách nhau rất xa.
Ở khu vực phía đông , nam , tây, cũng may khi phòng ốc chỉ bị hao tổn chút ít, xuất hiện một ít khe hở nhưng không bị phá hủy.
Nước, điện bị cúp toàn bộ, động đất ảnh hưởng thật lớn.
Ba người chết, bị thương hơn mười người, tương đối may mắn, động đất phát sinh có dấu hiệu, để mọi người nhanh chân chạy trốn.
Chỉ có ba người do ngủ quá sâu, khi tai họa đến không thoát thân kịp, nên mới phát sinh bi kịch.
Nhưng như vậy cũng đủ gây ra khủng hoảng rồi, chưa bao giờ phát sinh những thảm họa như vậy, không biết tương lai có tiếp tục xảy ra không, dị biến lớn quá, phía trước mông lung.
Mọi người đối với điều không biết luôn có cảm giác sợ hãi, vì không biết cái gì sẽ đến tiếp tục, nên càng cảm thấy đáng sợ.
Bây giờ các nơi dị tượng lộ ra, tai nạn liên tiếp, ai có thể nói phải nghênh đón thời đại mới thế nào? Là phồn thịnh, hay là khủng hoảng? Mọi người trong nội tâm lo lắng không thôi,
Thanh Dương trấn, mộng mảng tình cảnh bi thảm.
Tiếng khóc, những thanh âm bất an, khiến tinh thần mọi người uể oải, hoảng sợ lo lắng tương lai của mình.
Hơn nữa, lúc này nước và điện không có, điện thoại thì không liên lạc được, cùng ngoại giới mất đi liên hệ, làm cách nào kêu gọi cứu viện.
Mọi người cũng không biết lúc này những nơi khác thế nào, phải chăng cũng xãy ra tình cảnh như vậy, hay là càng nghiêm trọng hơn.
“Không có gì phải sợ, phòng ở chỉ hư hại một phần thôi, còn lại đủ để chúng ta ở rồi, điện cũng không lo, phía bên kia thị trấn có máy phát điện, rất nhanh sẽ có điện lại. Về phần nước bị cúp cũng không sao, mấy miệng giếng cổ đủ để chúng ta dùng rồi.”
Triệu tam gia đang trấn định mọi người, lão là do Sở Phong mời đến tìm cách trấn an dân tâm.
Trong trấn này, Triệu tam gia được xem như đức cao vọng trọng, gia tộc tổ truyền, phường chế tạo vũ khí lạnh duy nhất trong trấn, tính cách lại rộng rãi, hào sảng nên hắn được mọi người rất tôn kính.
Sở Phong về đến nhà, nhà hắn ở phía đông Thanh Dương trấn, bị hao tổn nhỏ thôi, chỉ có tường ở nội viện bị vỡ ra vài cái khe lớn, không ảnh hưởng gì lớn.
Hoàng Ngưu đang liếc về phương đông xa xa, trong mắt nó phát ra từng chùm tia sáng có màu vàng kim nhạt, nó hình như có chút kích động, đang chờ cái gì đó.
“Này, ngươi đang chờ đợi điều gì?” Sở Phong hỏi.
Hoàng Ngưu không đáp, nó im lặng.
Liên tiếp mấy ngày sau, nơi đây cùng ngoại giới bị ngăn cách, triệt để mất đi liên lạc,
Có người thử lái xe hướng về thị trấn khác cầu viện, thế nhưng có rất nhiều con đường bị hủy, hoặc là bị kéo dài ra, còn có một số đường biến thành đường đất, chạy hơn trăm dặm nhưng nhìn không thấy gì cả.
Phải biết là, bình thường những thị trấn khác, cách nơi này chỉ hơn mười dặm đường, cùng Thanh Dương trấn căn bản không tính là xa nhưng bây giờ thay đổi hoàn toàn.
Việc này lại để cho lòng người hoảng sợ, không dám đi lại lung tung, lỡ đâu hết nhiên liệu, lúc nguy hiểm lại không sử dụng được.
Mà đường xá bên cạnh lại xuất hiện nhiều ngọn cự sơn thần bí.
Có một ít ngọn núi đen nhánh, tạo một cảm giác rất áp lực, lại có ngọi núi thì cây cỏ phong phú, vượn gầm hổ khiếu, thật là kinh người.
Nếu không phải mọi người đã sinh hoạt ở đây từ lâu rồi, tất cả đều hoài nghi có phải mình đã đến một cái thế giới khác.
Thanh Dương trấn bị ngăn cách, tâm lý mọi người bi quan, cho dù đem máy phát điện ra sử dụng, đèn điện đã sáng lóa, nhưng cũng không thể xua tan cái loại vận mệnh không biết này.
Mấy ngày nay, Sở Phong vô cùng trấn định, không có gì bối rối, hắn tỉnh táo chú ý hết thảy.
Cha mẹ hắn hiện ở Thuận Thiên, đó là một thành phố lớn, là trung tâm ở phương bắc, các loại biện pháp phòng hộ cũng là hạng nhất, nên hắn cũng không lo lắng.
Thời gian này, hắn từng bước một tập luyện, mỗi ngày đều tiến hành loại phương pháp hô hấp đặc biệt kia, tiếu tấu không nhanh không chậm, nhưng rõ ràng có thể cảm giác được bản thân có biến hóa lớn.
Hắn từng thử đem một cái bàn đá nặng nề ở nội viện nhấc lên dễ dàng, ngày trước thì không thể nào, mặc dù thể chất của hắn lúc trước rất tốt, cố hết sức cũng chỉ nhấc lên khoảng nửa xích thôi.
Sở Phong âm thầm kinh ngạc, hiệu quả rõ ràng quá rồi.
Sáng một lần, chiều một lần, tập luyện trong thời gian không dài nhưng hiệu quả, cái loại phương pháp hô hấp đặc biệt này như là uống thuốc dưỡng sinh, bổ dưỡng thân thể, đề cao sức sống.
Thời gian còn lại, Sở Phong đi ra bên ngoài , quan sát địa thế sông núi bị thay đổi.
Có địa phương thì bị kéo dài ra, có địa phương vẫn như cũ, hắn đi một vòng, cảm nhận tất cả, phát hiện ra, tổng thể diện tích của cả khu vực tăng lên rất nhiều.
Nhưng vùng núi, hồ nước bây giờ thì khoảng cánh với nhau gấp hơn mười lần so với lúc trước, những địa thế khác cũng như thế.
Sở Phong hơi xuất thần, nói vậy, nguyên bản Thuận Thiên trước đây cách nơi này bất quá hơn hai trăm dặm, chẳng phải nếu dựa theo tình huống hiện tại thì đã cách đến hơn hai ngàn dặm rồi?
Nếu như muốn đi gặp ba mẹ, thời điểm này thật sự rất khó.
Sáu ngày sau, điện thoại có tín hiệu lại rồi.
Sở Phong trước nhất cùng ba mẹ liên lạc, song phương đều báo bình an, cảm nhận được lo lắng của ba mẹ, song thân muốn hắn nhanh chóng về Thuận Thiên.
Chỗ đó hiện tại có lẽ là chỗ an toàn nhất,các loại biện pháp phòng ngự đều là tốt nhất, có thể ứng biến với các loại tình huống xảy ra.
Lục triều từng ở đó lập kinh đô, tất có đạo lý của nó, mặc dù kịch biến lần này, cả tòa thành phố đều bình yên vô sự, đất đai không bị thay đổi, kiến trúc hoàn hảo.
Điều này làm Sở Phong càng thêm yên tâm, an ủi song thân, một thời gian sau hắn sẽ về, dặn dò bọn họ giữ gìn sức khỏe, kiên nhẫn chờ đợi.
“Sở Phong, ngươi không sao chớ, trời đất ơi, ở chỗ ta thời tiết thay đổi, đại địa cũng thế, thị trấn bị phân thành hai, bên ngoài bây giờ còn xuất hiện hai ngọn Hồng Hoang cự sơn, đâm xuyên tầng mây, rộng lớn vô biên.” Chu Toàn có vẻ kích động:” Ngươi biết ta còn thấy cái gì không? Một con cóc, bà nội nó chứ, lớn bằng cối xay đá, hơn nữa, nó tại chỗ mà nuốt nguyên con voi đó!”
Chu bàn tử nói năng lộn xôn, ở bên kia thét to.
Sở Phong lúc sau mới nghe rõ, thị trấn của Chu Toàn mọc ra hai ngọn cự sơn thần bí, lại liên tiếp xuất hiện các loại sinh vật kỳ lạ, tuy không thể xuống núi, nhưng có thể dùng kính viễn vọng quan sát rõ ràng.
Mập mạp từng chứng kiến một con cóc to đùng, hình thể lớn hơn cả cái cối xay đá, đuổi giết các loại hung thú, nó nhào vào nuốt sống một con voi, như gặm một con chuột.
Kết thúc trò chuyện, Sở Phong có điều trầm tư,nếu những con hung cầm quái thú kia mà có thể ra ngoài được, thiên hạ phải chăng đại loạn? chỉ hy vọng chúng không có cách nào rời núi.
Tiếp tục, điện thoại của hắn không ngừng reo vang, nhưng bạn bè quen thuộc, bạn học cũ đều liên lạc lẫn nhau, tìm hiểu rõ tình hình của nhau, dặn dò nhau phải cẩn thận trong tình hình hiện nay.
Thiên hạ muốn đại loạn rồi, lần đầu tiên Sở Phong có cảm giác như thế.
Cứ tiếp tục thế này, tất nhiên sẽ xãy ra đại sự, khẳng định không khống chế được.
Sau đó, hắn tranh thủ lên mạng, xem các loại tin tức, cố gắng hiểu rõ kỹ càng, không ai có thể xác định tín hiệu điện thoại sẽ một mực thông suốt, có thể tùy thời bị cắt đứt.
Khắp nơi trên thế giới đều xuất hiện kịch biến.
Rất nhiều người sợ hãi, đây đã không phải là thế giới quen thuộc của bọn họ, bình thản đã không còn, tương lai bão tố đã kéo đến.
Phần lớn kiến trúc bị sụp đổ, mặc dù diễn ra rất chậm chạp, có đủ thời gian chạy trốn, nhưng vẫn có phần nhỏ người vứt bỏ tính mạng của mình.
Mọi người cũng phát hiện, hai địa phương bình thường bỗng khoảng cách thay đổi, cách nhau rất xa, có hơn 10 lần bình thường, điều này chứng tỏ toàn bộ diện tích thế giới đã rộng ra không chỉ trăm lần.
Có người khóc lóc khẳng định Địa cầu đã kết nối với một thế giới đáng sợ khác.
Cũng có người tuyên bố đây mới là diện mạo chân thực của đại địa, trước giờ cất dấu, bây giờ mới hiển hiện ra.
Trong lúc nhất thời, các loại học thuyết nghiên cứu, các loại lý luận về không gian gấp khúc nhau nhao xuất hiện, các nơi trên thế giới không ngừng đào sâu nghiên cứu.
Lại có một số thần quang dị cảnh được chụp hinh lại, phơi bày ra.
Nhất là những danh sơn đại hà kia, có nơi có cây thần nở hoa, có thánh tuyền ồ ồ tuôn xuống, hơn nữa dường như có một ít người đang tranh đoạt, như là sớm đã lên kế hoạch, dẫn phát mọi người nghi ngờ đủ thứ.
Mấy ngày nay, Hoàng Ngưu rất yên tĩnh, nó cứ đứng lì trong nội viện, cứ nhìn vào hư không, dường như đang chú ý cái gì đó.
Trong mắt của nó thấp thoáng ánh lửa nóng bỏng, có hung phấn, có kích động, nó đang ẩn nhẫn, chờ đợi gì đó.
Sáng sớm hôm nay, mặt trời đỏ rực vừa nhú khỏi Thái Hành sơn, Hoàng Ngưu độc nhiên gầm lên một tiếng, dường như khắc chế không được nữa, không chờ Sở Phong lên tiếng, nó trực tiếp lao khỏi cái sân nhỏ ở nội viện.
/55
|