Hắn cảm thấy, bây giờ vẫn nên khiêm tốn một chút. Nếu nói hắn giết chết mười tám dị nhân, sẽ rất thảm.
Thời thế lúc này nên yên tĩnh ẩn núp mới là khôn ngoan. Khi nào mạnh hơn thì hãy khoe khoang bốn phía.
Đồng thời, hắn cũng không định dùng năng lực có thể đánh bại dị nhân để thu hút Lâm Nặc Y, vãn hồi lại điều gì cả.
Thích thì chính là thích, không thích thì chính là không thích, cũng chẳng liên quan gì đến cường đại, thân phận và địa vị.
Có lẽ hắn đã quá lý tưởng hóa mọi chuyện, nhưng đây chính là thứ hắn theo đuổi lúc này, cũng là quan niệm của hắn, không muốn dùng sự mạnh lên của bản thân để đổi lấy bất cứ thứ gì.
“Có người như vậy sao?” Lâm Nặc Y nhẹ gật đầu.
“Sáng nay, chính người đó đã phản đối anh lên xe, nhờ thế mà anh mới tránh thoát được một kiếp.” Sở Phong cảm thán.
Lúc này, điện thoại của Lâm Nặc Y vang lên. Là Mục tìm cô.
Cô nhấn nút nghe, bên kia truyền đến một giọng nam trẻ tuổi tương đối dễ nghe, nhưng bây giờ lại có vẻ hơi trịnh trọng.
“Nặc Y, có lẽ chúng ta sẽ đối mặt với Bồ Đề Cơ Nhân sớm hơn một chút.” Y nói cho Lâm Nặc Y biết sáng hôm nay Kim Cương đã ra tay đánh lén, diệt sạch một lực lượng quan trọng trong tay y. Sau khi mười tám dị nhân uống thuốc xong vẫn chết trận như cũ.
“Tôi biết rồi.” Lâm Nặc Y cúp máy.
Cô nhẹ nhàng gõ mặt bàn, lộ ra vẻ suy tư. Sau khi yên tĩnh lại, gương mặt mỹ lệ lại càng động lòng người.
“Làm sao vậy? Có chuyện gì khó xử sao?” Sở Phong hỏi.
“Một người đứng đầu dị nhân tên là Kim Cương đã tập sát mười tám dị nhân của Sinh Vật Thiên Thần, cũng ngay lúc xe chở anh bị tập sát trên đường. Đúng thật là trùng hợp.” Lâm Nặc Y mỉm cười đáp.
Đôi mắt xinh đẹp của cô sáng lên, sau đó ngẩng đầu nhìn Sở Phong, hỏi: “Anh nói cho em biết đi, có phải người sau lưng anh đã giết chết mười tám dị nhân kia không? Em sẽ không trách người đó đâu.”
“Kim Cương? Oa nhi này... quá sức rồi.” Sở Phong nói. Đây thật sự nằm ngoài dự liệu của hắn.
Hắn nói tiếp: “Người giúp anh không ra tay, vẫn luôn đi theo anh, cho đến khi đưa anh đến huyện thành, đi ngang qua nơi đó mới nhìn thấy một chiếc xe bị nổ tung, xác định có người muốn hại anh, nhưng người đó không tham gia vào chuyện này.”
‘Anh cảm thấy, mười tám dị nhân đó vốn có ác ý với mình, nhưng rất không may, bọn họ lại gặp phải Kim Cương.” Sở Phong cũng không nhiều lời, nói như vậy là đủ rồi.
Bây giờ có thể tránh được vòng xoáy thì tránh. Hắn sống chết mặc bây, muốn đám người kia đi tìm Kim Cương.
“Kim Cương, không phải tôi có lỗi với anh, là đám người kia đáng chết. Nhưng nói thật tôi phải cảm ơn anh.” Sở Phong nói thầm trong lòng.
Lâm Nặc Y nhìn hắn, cũng không nhắc lại chuyện này. Cô không có ý định truy cứu đến cùng.
“Anh muốn ăn gì?” Cô mỉm cười, chính giữa đôi môi đỏ là hàm răng óng ánh. Người vốn không hay cười, trong lúc này lại tuyệt mỹ phong tình, vô cùng động lòng người.Nhưng một câu tùy ý của Sở Phong đã phá hủy ý cảnh.
Hắn la lớn: “Ông chủ, trước cho tôi mười cân thịt bò.”
Chính giữa trán Lâm Nặc Y hiện ra hắc tuyến, cảm thấy cũng may đây không phải nhà hàng cao cấp. Đồng thời cũng không có người bên cạnh. Nếu không sẽ rất mất mặt.
“Anh là quỷ chết đói à?” Cô giận dữ, nhưng cuối cùng lại không nhịn được cười.
“Em không biết đâu, gần đây anh đặc biệt thích ăn thịt bò, nhưng lại không ăn được. Bây giờ anh thèm đến sắp chết rồi, vừa nghĩ đến là lại chảy nước miếng.” Sở Phong nghiêm túc nói.
Lâm Nặc Y phì cười: “Được rồi, nếu anh thích ăn thịt ngon, em sẽ gọi cho anh mỗi loại một bàn, đủ để cho anh ăn.”
“Không cần đâu, anh chỉ muốn ăn thịt bò.” Sở Phong từ chối thẳng thắn.
Nhìn biểu hiện nghiêm chỉnh của hắn, Lâm Nặc Y không nhịn được cười. Người này vẫn luôn thoải mái, luôn tùy ý như vậy, trước giờ chưa từng làm ra vẻ cao nhã.
Nhưng lần này cô đã hiểu lầm Sở Phong rồi. Thật sự là hắn rất muốn ăn thịt bò. Mấy ngày qua, từ lúc trong nhà xuất hiện một con Ngưu Ma Vương, thịt bò lập tức chia tay với hắn.
Thịt bò tái, thịt bò kho tương, cà ri bò, thịt bò thăn vàng... Đương nhiên còn có thịt bò bít tết, nói chung là cả một bàn đầy thịt bò.
Nếu con nghé vàng ở đây, không lật bàn là không được.
Đây chính là khiêu khích trắng trợn. Cả một bàn thức ăn không giống nhau, quan trọng đều lấy thịt bò làm nguyên liệu chính, cách nấu nướng rất đa dạng.
Cho dù là canh, cũng là canh thịt bò Tây Hồ. Thậm chí, cuối cùng còn đưa cho Sở Phong hai mươi xiên thịt bò Tân Cương.
Nhìn thấy bàn đồ ăn, Sở Phong khó tránh khỏi có chút chột dạ. Nếu hắn ăn hết, về đến nhà, có khi nào bị con nghé vàng ngửi ra được hương vị hay không?
Nếu như để cho nó biết, không liều mạng với hắn là không được.
Nhưng, sau khi ăn, hắn lập tức mặc kệ hết thảy, luôn miệng khen ngon, cảm ơn vị đầu bếp đã hao tổn tâm trí, dùng thịt bò làm ra một bàn đồ ăn phong phú như vậy.
Vừa ăn cơm, hai người vừa nhẹ giọng trò chuyện.
Nói đến một số việc, ví dụ như bạn học. Vì là bạn học chung, bọn họ có rất nhiều lời để nói. Nhưng dính đến chuyện cũ của hai người, cả hai đều tự động dừng lại.
Sở Phong cảm nhận được, Lâm Nặc Y hoàn toàn cố ý tránh né chuyện này. Khi nói chuyện, cô vẫn rất bình thản.
Hắn sống rất lạc quan, nhưng không có nghĩa là mặt dày mày dạn, cũng không muốn thử bất cứ điều gì, dùng thái độ bình thản trò chuyện với cô. Cả hai đều có thể tránh được chuyện xấu hổ có khả năng xuất hiện.
Nói chuyện thật lâu, từ đại học đến hiện tại và kịch biến kinh thiên động địa gần đây.
Sở Phong hơi cảm khái. Khắp nơi xuất hiện dị tượng, ngày nào cũng thay đổi. Nhất là khoảng thời gian gần đây, tuy không dài lắm nhưng lại lật đổ cuộc sống rất nhiều năm của hắn.
Lâm Nặc Y nghe xong, có chút áy náy. Cô nói thẳng, cô đã dự cảm được thế giới này sẽ phát sinh dị biến, nhưng không nghĩ đến lại kịch liệt như vậy.
Bởi vì đây là thời đại hậu văn minh. Trong năm tháng dài đằng đẵng này đã từng xảy ra những biến hóa thần bí, ảnh hưởng rất lớn, đối với người thường mà nói thì rất khó lý giải.
Nhưng Sinh Vật Thiên Thần biết, cũng từng tiếp xúc qua chân tướng.
Tuy nhiên, điều này dường như dính đến một số cấm kỵ. Lâm Nặc Y cũng có chỗ cố kỵ. Cô ám chỉ cho Sở Phong biết một số việc, nhưng không cách nào để lộ hết toàn bộ ra ngoài.
Khi cô kể một số chuyện cũ, Sở Phong luôn chú ý lắng nghe, chăm chú suy nghĩ.
Cuối cùng, Lâm Nặc Y hỏi Sở Phong, phải chăng muốn rời khỏi nơi này đến nơi khác không, ví dụ như thành thị lớn phía Bắc. Bởi vì núi Thái Hành Sơn sắp không bình yên, sẽ có ngày có rất nhiều dị nhân chạy đến.
Nói chuyện thật lâu, từ đại học đến hiện tại và kịch biến kinh thiên động địa gần đây.
Sở Phong hơi cảm khái. Khắp nơi xuất hiện dị tượng, ngày nào cũng thay đổi. Nhất là khoảng thời gian gần đây, tuy không dài lắm nhưng lại lật đổ cuộc sống rất nhiều năm của hắn.
Lâm Nặc Y nghe xong, có chút áy náy. Cô nói thẳng, cô đã dự cảm được thế giới này sẽ phát sinh dị biến, nhưng không nghĩ đến lại kịch liệt như vậy.
Bởi vì đây là thời đại hậu văn minh. Trong năm tháng dài đằng đẵng này đã từng xảy ra những biến hóa thần bí, ảnh hưởng rất lớn, đối với người thường mà nói thì rất khó lý giải.
Thời thế lúc này nên yên tĩnh ẩn núp mới là khôn ngoan. Khi nào mạnh hơn thì hãy khoe khoang bốn phía.
Đồng thời, hắn cũng không định dùng năng lực có thể đánh bại dị nhân để thu hút Lâm Nặc Y, vãn hồi lại điều gì cả.
Thích thì chính là thích, không thích thì chính là không thích, cũng chẳng liên quan gì đến cường đại, thân phận và địa vị.
Có lẽ hắn đã quá lý tưởng hóa mọi chuyện, nhưng đây chính là thứ hắn theo đuổi lúc này, cũng là quan niệm của hắn, không muốn dùng sự mạnh lên của bản thân để đổi lấy bất cứ thứ gì.
“Có người như vậy sao?” Lâm Nặc Y nhẹ gật đầu.
“Sáng nay, chính người đó đã phản đối anh lên xe, nhờ thế mà anh mới tránh thoát được một kiếp.” Sở Phong cảm thán.
Lúc này, điện thoại của Lâm Nặc Y vang lên. Là Mục tìm cô.
Cô nhấn nút nghe, bên kia truyền đến một giọng nam trẻ tuổi tương đối dễ nghe, nhưng bây giờ lại có vẻ hơi trịnh trọng.
“Nặc Y, có lẽ chúng ta sẽ đối mặt với Bồ Đề Cơ Nhân sớm hơn một chút.” Y nói cho Lâm Nặc Y biết sáng hôm nay Kim Cương đã ra tay đánh lén, diệt sạch một lực lượng quan trọng trong tay y. Sau khi mười tám dị nhân uống thuốc xong vẫn chết trận như cũ.
“Tôi biết rồi.” Lâm Nặc Y cúp máy.
Cô nhẹ nhàng gõ mặt bàn, lộ ra vẻ suy tư. Sau khi yên tĩnh lại, gương mặt mỹ lệ lại càng động lòng người.
“Làm sao vậy? Có chuyện gì khó xử sao?” Sở Phong hỏi.
“Một người đứng đầu dị nhân tên là Kim Cương đã tập sát mười tám dị nhân của Sinh Vật Thiên Thần, cũng ngay lúc xe chở anh bị tập sát trên đường. Đúng thật là trùng hợp.” Lâm Nặc Y mỉm cười đáp.
Đôi mắt xinh đẹp của cô sáng lên, sau đó ngẩng đầu nhìn Sở Phong, hỏi: “Anh nói cho em biết đi, có phải người sau lưng anh đã giết chết mười tám dị nhân kia không? Em sẽ không trách người đó đâu.”
“Kim Cương? Oa nhi này... quá sức rồi.” Sở Phong nói. Đây thật sự nằm ngoài dự liệu của hắn.
Hắn nói tiếp: “Người giúp anh không ra tay, vẫn luôn đi theo anh, cho đến khi đưa anh đến huyện thành, đi ngang qua nơi đó mới nhìn thấy một chiếc xe bị nổ tung, xác định có người muốn hại anh, nhưng người đó không tham gia vào chuyện này.”
‘Anh cảm thấy, mười tám dị nhân đó vốn có ác ý với mình, nhưng rất không may, bọn họ lại gặp phải Kim Cương.” Sở Phong cũng không nhiều lời, nói như vậy là đủ rồi.
Bây giờ có thể tránh được vòng xoáy thì tránh. Hắn sống chết mặc bây, muốn đám người kia đi tìm Kim Cương.
“Kim Cương, không phải tôi có lỗi với anh, là đám người kia đáng chết. Nhưng nói thật tôi phải cảm ơn anh.” Sở Phong nói thầm trong lòng.
Lâm Nặc Y nhìn hắn, cũng không nhắc lại chuyện này. Cô không có ý định truy cứu đến cùng.
“Anh muốn ăn gì?” Cô mỉm cười, chính giữa đôi môi đỏ là hàm răng óng ánh. Người vốn không hay cười, trong lúc này lại tuyệt mỹ phong tình, vô cùng động lòng người.Nhưng một câu tùy ý của Sở Phong đã phá hủy ý cảnh.
Hắn la lớn: “Ông chủ, trước cho tôi mười cân thịt bò.”
Chính giữa trán Lâm Nặc Y hiện ra hắc tuyến, cảm thấy cũng may đây không phải nhà hàng cao cấp. Đồng thời cũng không có người bên cạnh. Nếu không sẽ rất mất mặt.
“Anh là quỷ chết đói à?” Cô giận dữ, nhưng cuối cùng lại không nhịn được cười.
“Em không biết đâu, gần đây anh đặc biệt thích ăn thịt bò, nhưng lại không ăn được. Bây giờ anh thèm đến sắp chết rồi, vừa nghĩ đến là lại chảy nước miếng.” Sở Phong nghiêm túc nói.
Lâm Nặc Y phì cười: “Được rồi, nếu anh thích ăn thịt ngon, em sẽ gọi cho anh mỗi loại một bàn, đủ để cho anh ăn.”
“Không cần đâu, anh chỉ muốn ăn thịt bò.” Sở Phong từ chối thẳng thắn.
Nhìn biểu hiện nghiêm chỉnh của hắn, Lâm Nặc Y không nhịn được cười. Người này vẫn luôn thoải mái, luôn tùy ý như vậy, trước giờ chưa từng làm ra vẻ cao nhã.
Nhưng lần này cô đã hiểu lầm Sở Phong rồi. Thật sự là hắn rất muốn ăn thịt bò. Mấy ngày qua, từ lúc trong nhà xuất hiện một con Ngưu Ma Vương, thịt bò lập tức chia tay với hắn.
Thịt bò tái, thịt bò kho tương, cà ri bò, thịt bò thăn vàng... Đương nhiên còn có thịt bò bít tết, nói chung là cả một bàn đầy thịt bò.
Nếu con nghé vàng ở đây, không lật bàn là không được.
Đây chính là khiêu khích trắng trợn. Cả một bàn thức ăn không giống nhau, quan trọng đều lấy thịt bò làm nguyên liệu chính, cách nấu nướng rất đa dạng.
Cho dù là canh, cũng là canh thịt bò Tây Hồ. Thậm chí, cuối cùng còn đưa cho Sở Phong hai mươi xiên thịt bò Tân Cương.
Nhìn thấy bàn đồ ăn, Sở Phong khó tránh khỏi có chút chột dạ. Nếu hắn ăn hết, về đến nhà, có khi nào bị con nghé vàng ngửi ra được hương vị hay không?
Nếu như để cho nó biết, không liều mạng với hắn là không được.
Nhưng, sau khi ăn, hắn lập tức mặc kệ hết thảy, luôn miệng khen ngon, cảm ơn vị đầu bếp đã hao tổn tâm trí, dùng thịt bò làm ra một bàn đồ ăn phong phú như vậy.
Vừa ăn cơm, hai người vừa nhẹ giọng trò chuyện.
Nói đến một số việc, ví dụ như bạn học. Vì là bạn học chung, bọn họ có rất nhiều lời để nói. Nhưng dính đến chuyện cũ của hai người, cả hai đều tự động dừng lại.
Sở Phong cảm nhận được, Lâm Nặc Y hoàn toàn cố ý tránh né chuyện này. Khi nói chuyện, cô vẫn rất bình thản.
Hắn sống rất lạc quan, nhưng không có nghĩa là mặt dày mày dạn, cũng không muốn thử bất cứ điều gì, dùng thái độ bình thản trò chuyện với cô. Cả hai đều có thể tránh được chuyện xấu hổ có khả năng xuất hiện.
Nói chuyện thật lâu, từ đại học đến hiện tại và kịch biến kinh thiên động địa gần đây.
Sở Phong hơi cảm khái. Khắp nơi xuất hiện dị tượng, ngày nào cũng thay đổi. Nhất là khoảng thời gian gần đây, tuy không dài lắm nhưng lại lật đổ cuộc sống rất nhiều năm của hắn.
Lâm Nặc Y nghe xong, có chút áy náy. Cô nói thẳng, cô đã dự cảm được thế giới này sẽ phát sinh dị biến, nhưng không nghĩ đến lại kịch liệt như vậy.
Bởi vì đây là thời đại hậu văn minh. Trong năm tháng dài đằng đẵng này đã từng xảy ra những biến hóa thần bí, ảnh hưởng rất lớn, đối với người thường mà nói thì rất khó lý giải.
Nhưng Sinh Vật Thiên Thần biết, cũng từng tiếp xúc qua chân tướng.
Tuy nhiên, điều này dường như dính đến một số cấm kỵ. Lâm Nặc Y cũng có chỗ cố kỵ. Cô ám chỉ cho Sở Phong biết một số việc, nhưng không cách nào để lộ hết toàn bộ ra ngoài.
Khi cô kể một số chuyện cũ, Sở Phong luôn chú ý lắng nghe, chăm chú suy nghĩ.
Cuối cùng, Lâm Nặc Y hỏi Sở Phong, phải chăng muốn rời khỏi nơi này đến nơi khác không, ví dụ như thành thị lớn phía Bắc. Bởi vì núi Thái Hành Sơn sắp không bình yên, sẽ có ngày có rất nhiều dị nhân chạy đến.
Nói chuyện thật lâu, từ đại học đến hiện tại và kịch biến kinh thiên động địa gần đây.
Sở Phong hơi cảm khái. Khắp nơi xuất hiện dị tượng, ngày nào cũng thay đổi. Nhất là khoảng thời gian gần đây, tuy không dài lắm nhưng lại lật đổ cuộc sống rất nhiều năm của hắn.
Lâm Nặc Y nghe xong, có chút áy náy. Cô nói thẳng, cô đã dự cảm được thế giới này sẽ phát sinh dị biến, nhưng không nghĩ đến lại kịch liệt như vậy.
Bởi vì đây là thời đại hậu văn minh. Trong năm tháng dài đằng đẵng này đã từng xảy ra những biến hóa thần bí, ảnh hưởng rất lớn, đối với người thường mà nói thì rất khó lý giải.
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/55
|