Trần Hướng Viễn ấn nút đi xuống tầng hầm gửi xe, Vương Xán kịp thời đưa tay ấn xuống tầng một.
“Xán Xán, xin hãy nghe anh giải thích.”
Giọng Vương Xán lạnh lùng: “Anh có thể buông tay em ra rồi đấy. Rất đau.”
Trần Hướng Viễn giật mình. Lúc này anh mới biết trong lúc vội vàng đã dùng sức. Anh vội nhấc tay cô lên xem, chỉ thấy cổ tay đỏ ửng. Anh giật mình, vội vàng nói, “Xin lỗi, anh vội quá, sợ em quay mặt đi là sẽ giãy khỏi tay anh rồi đi mất.”
“Cảm ơn anh hôm nay đã cho em một niềm vui bất ngờ lớn đến như vậy. Nếu em không đi, lẽ nào còn lấy ghế ra ngồi sao?” Vương xán rút tay lại, cố gắng nhếch mép cười, “Tham gia bàn luận về chuyện chung thân đại sự, tiện thể cũng bình luận về em luôn sao?”
“Chuyện này không giống như em nghĩ đâu.”
“Nói như vậy thì anh đã biết em nghĩ thế nào rồi sao?”
Lúc này thang máy đã đi đến tầng một. Vương Xán bước ra ngoài, Trần Hướng Viễn ngăn cô rồi ấn nút đóng thang máy, “Xán Xán, chúng ta lên xe, tìm một chỗ nào ngồi nói chuyện rồi hãy quyết định giận anh có được không?”
Trần Hướng Viễn kéo Vương Xán lên xe. Vương Xán lúc này mới nói, “Đến ven sông đi!”
Trần Hướng Viễn theo lời Vương Xán lái xe đến một chỗ không xa ven bờ sông. Hai người xuống xe, đi vào công viên bên bờ, gió trên sông ùa đến đem theo hơi nước chát chát mà mát mẻ.
Vương Xán không ngồi lên chiếc ghế dài mà đi qua bãi sông, bước xuống phía dưới. Bước chân ngày càng nhanh, khi bước đến bậc thềm ở ban công ngắm sông cô mới dừng lại. Nước sông vẫn dập dềnh trong đêm tối.
Trần Hướng Viễm ôm Vương Xán. Cô liền lấy tay ra hiệu anh dừng lại và giữ khoảng cách với anh.
“Được rồi, chúng ta nói chuyện. Bắt đầu từ đâu đây?”
“Chú Thẩm và cô Lưu vài ngày trước có đến nhà anh nhắc đến chuyện để anh kết hôn với Tiểu Na, sau đó đến công ty Tín Hòa làm việc. Anh đã từ chối rõ ràng rồi.”
“Em không hề có ý định truy vấn anh từng chút một, thế nên, nếu anh thật sự có thành ý muốn nói chuyện với em thì xin đừng lảng tránh vấn đề chính.”
Trần Hướng Viễn trầm mặc. Anh không biết Vương Xán đứng ở cửa nhà Thẩm gia bao lâu, nghe được những gì. Thế nhưng anh biết, anh không thể nói một cách qua loa đại khái tất cả mọi chuyện được.
“Anh và Thẩm Tiểu Na đã từng tính đến chuyện kết hôn, ba năm về trước.”
Mặc dù đã nghe mẹ của Thẩm Tiểu Na nói đến, nhưng câu nói được thốt ra từ chính miệng Trần Hướng Viễn vẫn làm Vương Xán bị chấn động. Cô mở to mắt nhìn anh.
“Xin hãy nghe anh nói hết, Xán Xán. Anh thực sự chỉ coi Tiểu Na là em gái, chuyện này không hề gạt em.”
Nghe câu nói này của anh, Vương Xán chỉ muốn hét thật lớn. Thế nhưng cô khẽ hé miệng, thất vọng phát hiện ra rằng, cô nhất thời không thể nói được lời nào, chân lại như mềm nhũn ra. Trong đêm khuya, mặt cô tái nhợt. Trần Hướng Viễn lo sợ, đưa tay ra đỡ cô.
Vương Xán cố gắng hít thở để bản thân bình tĩnh lại, “Nếu cô ấy không thay đổi suy nghĩ và hủy hôn, hai người có lẽ đã kết hôn được vài năm rồi. Anh sẽ phải thừa nhận, đây hình như không phải là chuyện có thể xảy ra giữa hai anh em. Nếu anh em mà nói đến chuyện kết hôn, đó gọi là loạn luân.”
“Xảy ra chuyện này là có nguyên nhân. Năm đó Tiểu Na hai mươi hai tuổi, hẹn hò với một cậu bạn. Bố mẹ cô ấy kiên quyết phản đối. Nhưng cô ấy lại yêu rất say đắm. Sau khi thất tình, hành động của cô ấy rất… khác thường, bị quở trách không ít và mâu thuẫn căng thẳng với người nhà cô ấy.”
“Thế là đành để anh ra mặt an ủi cô ấy. Điều này thì em có thể hiểu, nhưng an ủi đến mức chia tay với bạn gái trước kia, lấy chính bản thân ra để giải quyết thì em vẫn không thể nào tưởng tượng được.”
“Không phải như em nghĩ đâu. Anh chỉ là cố gắng làm cô ấy hiểu ra. Lúc đó tình cảm giữa anh và bạn gái có một chút vấn đề. Cô ấy… không thể chấp nhận anh dành nhiều thời gian cho Tiểu Na. Nhưng tình hình Tiểu Na lúc đó rất không tốt, anh không thể mặc kệ không quan tâm cô ấy.”
“Thế nên anh đã đưa ra lựa chọn.” Vương Xán lạnh lùng nói.
“Không, không có chuyện anh đưa ra lựa chọn, lời chia tay là do cô ấy nói. Anh rất có lỗi với cô ấy, chuyện này là anh không giải quyết trọn vẹn.”
“Em vốn không muốn hỏi anh điều gì, nhưng có một chuyện, em nhất định phải biết, hy vọng anh trả lời thẳng thắn.” Cô nhìn chằm chằm vào anh, “Anh và bạn gái trước đây qua lại được bao lâu? Sau khi cô ấy đề nghị chia tay, anh có thử níu kéo không?”
“Cô ấy và anh là bạn học, bọn anh hẹn hò được gần hai năm…”
Trần Hướng Viễn đột nhiên dừng lại, ánh mắt như tối đi. Vương Xán cũng không hề giục anh. Cô quay đầu ngơ ngẩn nhìn bờ sông đối diện. Cách một mặt sông rộng lớn, phía xa xa là ánh sáng li ti của sao trời, các tòa nhà dọc bờ sông treo toàn là những biển quảng cáo sáng ánh đèn ne-on, các loại màu sắc rực rỡ chói lóa đập vào võng mạc làm mắt cô có cảm giác đau nhói.
Nước sông vỗ vào bậc thềm. Gió thổi ngày càng lớn làm tóc Vương Xán cũng lộn xộn ngổn ngang như lòng cô vậy. Cô không biết sự im lặng này sẽ tiếp tục kéo dài đến bao giờ, nhưng cô đột nhiên phát hiện ra rằng, câu hỏi này của mình thật ra là thừa thãi, sự im lặng của anh dường như đã chứng minh cho tất cả.
Nhận thức được điều này, trái tim cô dường như bị đông cứng lại, mỗi nhịp đập đều nặng nề và chậm chạp.
Một lúc lâu sau Trần Hướng Viễn mới tiếp tục nói: “Khoảng thời gian đó tâm trạng anh rất không tốt. Sau đó có một hôm Tiểu Na đột nhiên đề nghị với bố mẹ cô ấy rằng muốn kết hôn với anh. Bố mẹ cô ấy rất tán thành vì cảm thấy chỉ có anh mới quản được cô ấy. Anh mặc dù rất ngạc nhiên nhưng vẫn đồng ý.”
Vương Xán giật mạnh tay anh ra, quay người đối diện với anh, không dám nhìn anh một cách tin tưởng. Cô bỗng chốc mất hết nỗ lực duy trì bình tĩnh, “Rất tốt, rất tốt!”. Giọng của cô có chút run rấy, cô cố gắng cắn răng kiềm chế cảm xúc.
Trần Hướng Viễn tiếp tục nắm lấy tay Vương Xán, anh phát hiện ra tay cô cũng run rẩy như vậy. Anh vội vàng nói: “Nghe anh nói hết đã. Không lâu sau thì Tiểu Na hối hận. Anh cũng cảm thấy lúc đó anh và Tiểu Na đều thất bại trong chuyện tình cảm nên mới đưa ra quyết định chóng vánh như thế. Sau đó, bố mẹ cô ấy cho cô ấy sang Pháp học thiết kế và chuyện này kết thúc ở đó. Sau này cô ấy cũng có bạn trai mới, vẫn nói với anh như trước kia, cũng động viên anh có bạn gái.”
“Đúng là thứ tình cảm đặc biệt đến mức em không có cách nào hiểu được.”
“Sau này bọn anh không bao giờ nhắc đến hôn ước đó nữa. Anh không hề có ý muốn giấu em chuyện gì cả.”
“Không nhắc đến không có nghĩa là không xảy ra.”
“Đó đã là chuyện quá khứ rồi, Xán Xán. Anh đã nói rõ với Tiểu Na và bố mẹ cô ấy, anh đã có bạn gái rồi, không thể nào tính chuyện hôn nhân với Tiểu Na được. Bố mẹ anh đúng là có chút hiểu lầm về bài báo của em, nhưng anh sẽ giải thích rõ ràng với họ. Trong chuyện này em không hề làm gì sai cả.”
Vương Xán không phản ứng. Cứ cho là cô không vui vì sự tình nguyện của Trần Hướng Viễn và Tiểu Na thì cô cũng không để trong lòng. Lúc này cái mà cô để bụng là chuyện Trần Hướng Viễn từng bỏ bạn gái cũ và từng tính chuyện hôn nhân với Thẩm Tiểu Na. Chuyện này thật ra đến bất ngờ như vậy nên lẰ tức làm trái tim cô ngổn ngang. Cô hoàn toàn không thể thờ ơ với chuyện này.
“Xin hãy buông tay em ra.”
Vương Xán cố hết sức rút tay lại. Trần Hướng Viễn không dám tiếp tục giữ tay làm cô đau nữa. Anh đành buông tay, “Xán Xán, tình cảm anh đối với em là nghiêm túc. Đừng giận vì chuyện này, đã qua hết rồi, nó không còn quan trọng nữa.”
“Không quan trọng sao? Em không thấy như vậy.”
ấy ngày trước anh và Tiểu Na đã nói chuyện nghiêm túc một lần…”
“Từ nhỏ đến lớn, hai người có lẽ đã từng nói chuyện như thế rất nhiều lần.” Vương Xán chặn lời anh nói, “Còn về chuyện lần này hai người nói chuyện gì, em không có hứng muốn biết.”
“Nếu em không nghe anh giải thích rõ ràng thì làm thế nào em mới tha thứ cho anh?”
“Phần em nghe rõ ràng đã vượt qua phạm trù hiểu biết của em rồi. Một người đàn ông vì an ủi “em gái” mà có thể vứt bạn gái sang một bên; chỉ cần một câu nói của “em gái” mà đồng ý từ bỏ bạn gái đã ở bên cạnh hai năm, quay sang kết hôn với “em gái”. Em không có cách nào hiểu được thì tất nhiên không thể nói đến chuyện tha thứ. Cái mà em làm được, có lẽ chỉ có thể không để chuyện như vậy tiếp tục xảy ra với em nữa.”
Trần Hướng Viễn kinh ngạc, “Xán Xán, em đừng suy lý như vậy.”
Vương Xán cười chua chát, “Nếu không thì anh hy vọng em rút ra kết luận gì? Em nên hân hoan cổ vũ cho tấm lòng yêu thương của bạn trai sao?”
Câu châm biếm này làm Trần Hướng Viễn không còn biết nói gì.
“Hướng Viễn, anh là người thông minh như vậy, tất nhiên anh biết em là người thích anh trước. Nghe nói giữa hai người, người nào động lòng trước thì nhất định sẽ phải trả giá nhiều hơn. Em không quan tâm phải trả giá như thế nào, chỉ cần em thấy nó xứng đáng. Nhưng em chưa bao giờ có ý định nhẫn nhịn trả giá cho một thứ không xứng được đáp trả.”
“Tất nhiên là anh yêu em, Xán Xán.”
“Giống như cách anh yêu bạn gái trước sao?”
Trần Hướng Viễn không thể tiếp tục giữ được bình tĩnh, anh lo lắng nói: “Đã là chuyện qua rất lâu rồi, có nhất định phải so sánh như vậy không?”
“Em nghĩ mình so sánh là vô cùng hợp lý.”
“Xán Xán, anh biết em rất tức giận. Anh cũng thừa nhận, em hoàn toàn có lý do tức giận. Nhưng chuyện này không như em nghĩ đâu.”
“Vậy anh thấy em đang nghĩ gì? Em hiểu sai về tình cảm của anh đối với Thẩm Tiểu Na? Hay là em đánh giá quá cao tình cảm của anh và bạn gái cũ?”
“Ý anh không phải như vậy. Anh…”
“Em có thể nói rõ với anh, cho dù em yêu anh hơn cả hiện tại, em cũng sẽ không làm bia đỡ đạn cho tình cảm của anh và Thẩm Tiểu Na. Khi hai người quyết định có tình cảm anh em đơn thuần thì em là bạn gái của anh. Ngày nào đó anh lại muốn chăm sóc cô ấy cả cuộc đời thì em tất nhiên sẽ phải là người hy sinh.” Nói đến đây Vương Xán không kìm nén nổi đành cười lớn, “Ha ha, em không có tình cảm tiết tháo cao thượng đến vậy đâu.”
“Đừng nói như vậy, Xán Xán, xin em hãy bình tĩnh. Tuyệt đối sẽ không xảy ra tình huống như vậy đâu, anh đảm bảo.”
“Anh muốn khẳng định với em rằng, bây giờ đối với Thẩm Tiểu Na mà nói, anh không còn sức hấp dẫn của một chiếc phao cứu sinh khi một ngày nào đó cô ấy thất tình, thế nên sẽ không có chuyện anh đột nhiên kết hôn với Thẩm Tiểu Na, có phải không?” Vương Xán không cười nữa, nhìn anh, “Điều này cũng không thể an ủi được em.”
“Anh đã nói rõ với Thẩm Tiểu Na rồi. Anh cũng sẽ nói chuyện với bố mẹ anh, xin họ đừng can thiệp vào chuyện tình cảm của anh nữa.”
Vương Xán lắc đầu: “Xin lỗi, e rằng những lời này đều không thể làm em an tâm. Em chỉ muốn yêu một cách nghiêm túc, yêu một người đàn ông nguyện yêu em chân thành. Nếu không có tiền đề này, cho dù toàn thế giới có ủng hộ thì em cũng không chấp nhận.”
“Anh thật sự yêu em. Sao em lại có thể nghĩ rằng, anh không yêu em mà vẫn qua lại với em. Anh không phải người không có trách nhiệm như thế.”
“Anh nghĩ anh đã lên giường với em rồi nên anh phải có trách nhiệm gì đó với em, đúng không? Xin lỗi, anh vẫn không biết em cần gì. Em đã nói với anh từ lâu rồi, em là người trưởng thành, có trách nhiệm với chính quyết định của mình. Anh không cần thiết phải tỏ thái độ cao thượng, nhất định phải giành lấy trách nhiệm của em.”
“Anh không có ý đó.”
“Trần Hướng Viễn, nói thật, em nhìn thấy rất nhiều ưu điểm ở con người anh. Đúng, anh là một người đàn ông khá có trách nhiệm.” Vương Xán cười nhạt, “Anh còn rất tốt bụng, đối xử với người khác rất ân cần, làm việc rất chăm chỉ, có chí tiến thủ… Những ưu điểm này em đều rất thích. Thế nhưng tiếc rằng cứ cho em là một con ngốc bị tình yêu làm cho mù quáng thì bây giờ em cũng chỉ có thể thừa nhận rằng, anh đã thiếu đi thứ mà em cần nhất – anh đã đón nhận tình cảm của em khi tình yêu anh dành cho em chưa đủ lớn. Tình yêu mà em cần không phải như vậy.”
“Anh luôn giống như khúc gỗ, Xán Xán, anh không biết chủ động thể hiện tình cảm…”
Vương Xán mệt mỏi lắc đầu, “Không phải vấn đề thể hiện tình cảm. Thật đấy, hoàn toàn không phải đâu.”
Hai người đều im lặng, chỉ nghe thấy tiếng còi dài xa xa trên sông. Hai người họ đều là người bản địa, sống ở thành phố này từ nhỏ, không phải chỉ đến bờ sông có một lần. Dường như hôm nay là lần đầu tiên họ cảm nhận được nước sông cuồn cuộn mạnh mẽ như vậy. Một dòng chảy không ngừng nghỉ, cuốn đi tất cả, nhưng lại không thể xóa được khoảng cách lúc này giữa họ. Nghĩ đến đây, Vương Xán cảm thấy đôi chân mình không thể đỡ lấy cơ thể nữa rồi.
“Xán Xán, chúng ta nên bình tĩnh một chút.”
“Không có gì phải bình tĩnh cả. Em muốn về nhà nghỉ ngơi.”
“Đợi một chút, Xán Xán. Anh biết bây giờ anh có nói gì thì em cũng không tin. Nhưng anh nhất định phải nói ra, tình yêu của anh dành cho em và tình cảm của anh với Tiểu Na là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.”
Vương Xán quay đầu lại nhìn anh. Nhờ ánh đèn đường mờ sáng cô có thể nhìn thấy trong đôi mắt luôn bình tĩnh ấy ẩn chứa một cảm xúc lạ lẫm, tâm trạng nặng nề, đôi môi cũng mím chặt. Cô đưa mắt nhìn xuống, thấy anh vẫn như mọi ngày, mặc áo sơ mi trắng tinh, trên vạt áo có vệt son còn rất mới, cô nghĩ do lúc nãy Thẩm Tiểu Na nép vào lòng anh. Cô đưa tay ra, ngón tay sờ lên vết son đậm rồi cười.
“Em đã có phán đoán của riêng mình rồi.”
“Xin hãy cho anh một cơ hội, để anh chứng minh…”
“Vết son không dễ giặt sạch, nhưng dù thế nào cũng có cách làm sạch.” Cô khẽ lắc đầu, ngón tay trượt xuống ngực anh, dừng lại ở vị trí trái tim anh. Cô cảm nhận được chỗ đó đang đập mạnh, “Nhưng chỗ này thì sao? Tình cảm giữa hai người lâu dài đến vậy, sâu đậm đến vậy thì đều qua hết rồi sao? Anh có dám khẳng định cô ấy đối với anh không còn quan trọng nữa không?”
“Sau khi ở bên em, anh càng hiểu rõ ràng hơn, anh và Tiểu Na chỉ là tình cảm anh em.”
“Thật vậy sao? Nhưng từ trước đến giờ em lại không cảm thấy vậy. Chỉ e rằng Thẩm Tiểu Na còn hiểu rõ điểm này hơn anh, thế nên cô ấy mới ăn nói linh tinh trước mặt em, mới đỗ xe lung tung. Bởi vì cô ấy biết, cho dù người đứng bên cạnh anh là ai thì anh cũng nhất định sẽ giúp cô ấy thu dọn tàn cục một cách vô điều kiện.”
“Em đã rút ra kết luận, nó có thể chỉ ra rằng tất cả các hành động của anh đều không hợp lý. Xin em hãy bình tĩnh một chút.”
“Bây giờ em vô cùng bình tĩnh, hơn nữa còn chưa bao giờ tỉnh táo như lúc này. Trong trái tim anh, em bị đặt vào vị trí thứ yếu. Tối nay chỉ làm em càng hiểu rõ hơn về điều này mà thôi. Vương Xán đặt cả bàn tay lên vị trí trái tim ngày càng đập mạnh ấy của anh. Cô nhìn sâu vào mắt anh, “Ngay từ khi bắt đầu, em đã nói cho anh biết tình yêu mà em cần là như thế nào. Thế nên, xin anh đừng lừa gạt em, càng không được lừa gạt chính mình.”
Trần Hướng Viễn nhất thời không nói được lời nào. Vương Xán rút tay lại, quay người bước đi.
“Để anh đưa em về. Em như vậy, anh thật sự không yên tâm.”
Cô mệt mỏi đến nỗi không đủ sức từ chối nữa.
Lái xe đến nhà Vương Xán, Trần Hướng Viễn nhanh chóng xuống xe, chạy đến nắm lấy tay cô, “Vương Xán, bây giờ anh có nói gì em cũng không chấp nhận. Em lên nghỉ ngơi trước đi. Lúc khác chúng ta sẽ nói chuyện.”
Vương Xán lạnh lùng nói: “Em cảm thấy không cần thiết phải vậy đâu.”
Sự đoạn tuyệt của Vương Xán làm Trần Hướng Viễn kinh ngạc. Không đợi anh nói gì, cô đã rút tay lại, chậm chạp bước vào cửa thang bộ. Cô bước một mạch lên tầng ba rồi đứng trước cửa nhà, đang định tìm chìa khóa, thì chợt nhận ra rằng, cô chỉ muốn ở một mình. Bây giờ bước vào nhà, e rằng không có cách nào để ứng phó với bố mẹ.
Nhưng Vương Xán không thể lấy lại tinh thần đi đến một chỗ khác, đang ngẩn người thì cửa bỗng nhiên mở ra. Bà Tiết Phượng Minh tỏ vẻ lạnh lùng, nói: “Quên mang chìa khóa thì phải ấn chuông, con đứng ngơ ngác ở ngoài làm gì?”
Cô gần như không kịp thay đổi vẻ mặt, sững sờ nhìn mẹ, cũng may mẹ cô không để ý, chỉ nói: “Mau vào đi. Mẹ phần cho con một bát canh hạt sen vừa hầm lúc ti đấy.”
Khi Vương Xán chưa kịp phản đối thì bà Tiết Phượng Minh đã đi vào bếp. Cô đành bước đến ngồi xuống bàn ăn.
Canh hạt sen được hầm đủ lửa, ngọt thanh vừa miệng, là đồ ngọt mà cô luôn yêu thích. Nhưng cổ họng Vương Xán như bị đặc kín, cô cúi đầu cố gắng nuốt, hoàn toàn không biết nó có mùi vị gì.
Bà Tiết Phượng Minh ngồi một bên dịu dàng nói: “Xán Xán, thật ra không phải mẹ cổ hủ lắm đâu. Chuyện con hẹn hò với bạn trai là việc rất bình thường, không cần thiết phải cố ý giấu mẹ.”
Vương Xán ngẩn người, một lát sau mới nghĩ ra, hôm nay khi cô gọi điện về nhà nói không ăn cơm tối, cô đã nói đi ăn và dạo phố với đồng nghiệp, lại nghĩ rằng mẹ có khi đã thấy Trần Hướng Viễn đưa cô về, chỉ đành “vâng” một tiếng.
“Hay là xem lúc nào dẫn cậu ấy đến đây, mọi người chính thức gặp mặt làm quen một chút.”
“Mẹ, con… buổi tối con ăn no quá, mai con uống nốt nhé.”
Vương Xán không muốn nói gì thêm, đẩy bát canh ra rồi đứng lên. Cô vội vàng chạy vào phòng của mình, đưa tay đóng cửa lại, đến đèn cũng không bật, trong bóng tối cô ném chiếc túi xách xuống rồi ngồi lên giường.
Một đêm mùa thu mát mẻ, ánh trăng chiếu qua cửa sổ len lỏi vào phòng, gió thổi làm rèm cửa sổ bay phấp phới. Đây dường như là kiểu thời tiết làm người ta thoải mái nhất trong năm ở khu vực. Nhưng Vương Xán lại có cảm giác nặng nề đến nghẹt thở.
Các ý nghĩ cứ thế xuất hiện rồi va chạm nhau. Cô không thể kéo ra được một suy nghĩ nào trong mớ hỗn độn ấy, cứ ngồi lặng người trên giường. Thỉnh thoảng cũng nghe thấy tiếng bố mẹ nói chuyện, không biết sau bao lâu, bên ngoài cũng dần dần yên lặng. Lúc này cô cũng không đi tắm giặt, trèo lên giường nằm, kéo chăn vô thức đắp lên người.
Lúc này Vương Xán mới cảm nhận được người mình đã lạnh toát, chui trong chăn mà người run cầm cập.
Ngày hôm sau Vương Xán đi làm như bình thường. Cô từ chối yêu cầu đàm thoại trên MSN của Trần Hướng Viễn, cũng không trả lời tin nhắn của anh, không nghe điện thoại anh gọi đến.
Bề ngoài Vương Xán vẫn giữ thái độ bình thường nhưng trong lòng cô trống rỗng, ngổn ngang. Khi chủ nhiệm Dương giao công việc cho cô, cô cố gắng tập trung tinh thần mới nghe rõ được thời gian và địa điểm.
Nói là như vậy nhưng Vương Xán vẫn bắt nhầm xe. Sau khi xuống xe cô vẫn ngơ ngÆX, một lúc sau vẫn không biết mình đang ở đâu và phải làm gì. Cô bần thần đứng lại một lúc lâu rồi mới mở sổ tay ra nhìn ghi chép rồi tiếp tục gọi taxi, lúc đến, hoạt động đã bắt đầu được một lúc. Cũng may cuộc phỏng vấn hôm đó cô vừa không cần đưa ra câu hỏi, lại vừa không cần tìm hiểu tài liệu. Ban tổ chức phát tài liệu xuống, những phóng viên khác cũng nói ý chính của hoạt động lúc trước. Cô cầm bút vội vàng ghi chép, vừa vui mừng vừa không thể không nghĩ, không phải hôm nào cũng may mắn như thế này.
Sau khi từ địa điểm tổ chức hoạt động đi ra, Vương Xán cảm thấy rất khát nước. Cô mua một chai nước chanh. Sau khi uống hết một nửa, cô hoảng hốt phát hiện ra chai nước không hề có vị ngọt. Đưa chai nước lên xem kĩ, thì vẫn là nhãn hiệu mà cô quen uống, nhưng hoàn toàn không có hương vị quen thuộc.
Về đến tòa soạn viết xong bài đã đến giờ ăn tối. Mặc dù hoàn toàn không có cảm giác đói, cô vẫn đi xuống căng tin, không ngờ rằng mình ăn mà không cảm giác được hương vị.
Vương Xán không nản lòng, đi ra khỏi tòa soạn tìm một nhà hàng Hồ Nam, gọi một suất tôm cay. Khi vị cay vừa chạm đến vị giác, lưỡi cô như có lửa đốt bên trong. Bị cay như vậy nhưng cô lại cười nói với chính mình: “Ha ha, may quá vị giác không bị làm sao.”
Vương Xán cứ như vậy, một mình ăn bữa tối, vừa ăn sữa chua đánh đá, vừa ăn tôm cay, vừa dùng giấy ăn au nước mắt nước mũi.
Bước ra khỏi nhà hàng, cô bắt taxi đến một trung tâm thương mại lớn, cứ thế đi dạo từng tầng một, sau đó men theo con phố đi bộ. Bóng dáng cô đơn phản ra từ những cửa kính các shop hàng hóa làm cô cảm thấy rất xa lạ.
Sau khi đi dạo không mục đích vài tiếng đồng hồ, cuối cùng Vương Xán cũng cảm thấy mệt mỏi. Bước đến rạp chiếu phim, cô dừng lại. Ở đây đang chiếu bộ phim mà cô định sẽ sắp xếp thời gian đi xem cùng Trần Hướng Viễn. Ánh mắt cô dừng lại nhìn chăm chăm vào tấm áp phích lớn, rồi cũng quyết định mua một tấm vé.
Xem phim buổi tối luôn là địa điểm hẹn hò lí tưởng cho các đôi tình nhân. Những người bước một mình vào đây giống như cô vô cùng hiếm. Cô không hề tìm số ghế mà đi thẳng xuống dưới, tìm một chỗ trống trên hàng ghế cuối cùng rồi ngồi xuống. Cô nghĩ sau khi đèn trong phòng được tắt đi thì cũng không bị làm phiền, có thể chìm đắm trong tâm sự của chính mình. Thế nhưng đôi nam nữ ngồi phía trước không ngừng thì thầm to nhỏ, cãi lộn rồi lại có những cử chỉ thân mật.
Sự kết hợp của đồ cay với sữa chua lạnh ở nhà hàng lúc nãy bắt đầu phát huy tác dụng trong bụng Vương Xán. Cô gắng chịu đựng cái dạ dày đang râm ran đau, thản nhiên nhìn màn hình. Ở đó dường như là một thế giới khác khá giống với cô, hoa nở hoa tàn, phân ly tương ngộ cứ lần lượt được diễn lại. Nhưng nỗi buồn của người khác không giống của cô. Niềm vui của người khác không truyền đến cô. Đến khi bộ phim kết thúc, đèn được bật sáng, mọi người lần lượt đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, thì cô vẫn ngồi ngẩn ngơ ở chỗ cũ.
Một nhân viên mặc đồng phục bước vào, gọi một tiếng, không thấy cô trả lời, ban đầu cảm thấy rất kì lạ rồi như cảm thông. Không cần khả năng hiểu biết rộng thì cũng có thể đoán ra, cô gái cô đơn đi xem phim một mình không hề vui vẻ.
Anh bước đến một chỗ ngồi cách không xa Vương Xán, nhỏ nhẹ nói: “Cô ơi, bộ phim đã kết thúc rồi.”
Lúc này Vương Xán mới định thần lại, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi”, rồi đứng dậy bước ra ngoài.
Tất nhiên, đây không phải là lần đầu tiên cô thất tình. Nhưng lần trước, cho dù cô có buồn đến mức nào thì rốt cuộc vẫn nhắc nhở chính mình giữ được lí trí, lấy lại tinh thần, quên đi tất cả những chuyện không vui, không để bị giày vò bởi lý do tại sao, để cuộc sống đi đúng theo quỹ đạo của nó.
Bây giờ, Vương Xán vẫn đi làm và về nhà như bình thường, làm việc như một cái máy. Sau đó trở về nhà, dường như đã hoàn toàn mất đi động lực bước ra từ tình trạng thất bại.
“Xán Xán, xin hãy nghe anh giải thích.”
Giọng Vương Xán lạnh lùng: “Anh có thể buông tay em ra rồi đấy. Rất đau.”
Trần Hướng Viễn giật mình. Lúc này anh mới biết trong lúc vội vàng đã dùng sức. Anh vội nhấc tay cô lên xem, chỉ thấy cổ tay đỏ ửng. Anh giật mình, vội vàng nói, “Xin lỗi, anh vội quá, sợ em quay mặt đi là sẽ giãy khỏi tay anh rồi đi mất.”
“Cảm ơn anh hôm nay đã cho em một niềm vui bất ngờ lớn đến như vậy. Nếu em không đi, lẽ nào còn lấy ghế ra ngồi sao?” Vương xán rút tay lại, cố gắng nhếch mép cười, “Tham gia bàn luận về chuyện chung thân đại sự, tiện thể cũng bình luận về em luôn sao?”
“Chuyện này không giống như em nghĩ đâu.”
“Nói như vậy thì anh đã biết em nghĩ thế nào rồi sao?”
Lúc này thang máy đã đi đến tầng một. Vương Xán bước ra ngoài, Trần Hướng Viễn ngăn cô rồi ấn nút đóng thang máy, “Xán Xán, chúng ta lên xe, tìm một chỗ nào ngồi nói chuyện rồi hãy quyết định giận anh có được không?”
Trần Hướng Viễn kéo Vương Xán lên xe. Vương Xán lúc này mới nói, “Đến ven sông đi!”
Trần Hướng Viễn theo lời Vương Xán lái xe đến một chỗ không xa ven bờ sông. Hai người xuống xe, đi vào công viên bên bờ, gió trên sông ùa đến đem theo hơi nước chát chát mà mát mẻ.
Vương Xán không ngồi lên chiếc ghế dài mà đi qua bãi sông, bước xuống phía dưới. Bước chân ngày càng nhanh, khi bước đến bậc thềm ở ban công ngắm sông cô mới dừng lại. Nước sông vẫn dập dềnh trong đêm tối.
Trần Hướng Viễm ôm Vương Xán. Cô liền lấy tay ra hiệu anh dừng lại và giữ khoảng cách với anh.
“Được rồi, chúng ta nói chuyện. Bắt đầu từ đâu đây?”
“Chú Thẩm và cô Lưu vài ngày trước có đến nhà anh nhắc đến chuyện để anh kết hôn với Tiểu Na, sau đó đến công ty Tín Hòa làm việc. Anh đã từ chối rõ ràng rồi.”
“Em không hề có ý định truy vấn anh từng chút một, thế nên, nếu anh thật sự có thành ý muốn nói chuyện với em thì xin đừng lảng tránh vấn đề chính.”
Trần Hướng Viễn trầm mặc. Anh không biết Vương Xán đứng ở cửa nhà Thẩm gia bao lâu, nghe được những gì. Thế nhưng anh biết, anh không thể nói một cách qua loa đại khái tất cả mọi chuyện được.
“Anh và Thẩm Tiểu Na đã từng tính đến chuyện kết hôn, ba năm về trước.”
Mặc dù đã nghe mẹ của Thẩm Tiểu Na nói đến, nhưng câu nói được thốt ra từ chính miệng Trần Hướng Viễn vẫn làm Vương Xán bị chấn động. Cô mở to mắt nhìn anh.
“Xin hãy nghe anh nói hết, Xán Xán. Anh thực sự chỉ coi Tiểu Na là em gái, chuyện này không hề gạt em.”
Nghe câu nói này của anh, Vương Xán chỉ muốn hét thật lớn. Thế nhưng cô khẽ hé miệng, thất vọng phát hiện ra rằng, cô nhất thời không thể nói được lời nào, chân lại như mềm nhũn ra. Trong đêm khuya, mặt cô tái nhợt. Trần Hướng Viễn lo sợ, đưa tay ra đỡ cô.
Vương Xán cố gắng hít thở để bản thân bình tĩnh lại, “Nếu cô ấy không thay đổi suy nghĩ và hủy hôn, hai người có lẽ đã kết hôn được vài năm rồi. Anh sẽ phải thừa nhận, đây hình như không phải là chuyện có thể xảy ra giữa hai anh em. Nếu anh em mà nói đến chuyện kết hôn, đó gọi là loạn luân.”
“Xảy ra chuyện này là có nguyên nhân. Năm đó Tiểu Na hai mươi hai tuổi, hẹn hò với một cậu bạn. Bố mẹ cô ấy kiên quyết phản đối. Nhưng cô ấy lại yêu rất say đắm. Sau khi thất tình, hành động của cô ấy rất… khác thường, bị quở trách không ít và mâu thuẫn căng thẳng với người nhà cô ấy.”
“Thế là đành để anh ra mặt an ủi cô ấy. Điều này thì em có thể hiểu, nhưng an ủi đến mức chia tay với bạn gái trước kia, lấy chính bản thân ra để giải quyết thì em vẫn không thể nào tưởng tượng được.”
“Không phải như em nghĩ đâu. Anh chỉ là cố gắng làm cô ấy hiểu ra. Lúc đó tình cảm giữa anh và bạn gái có một chút vấn đề. Cô ấy… không thể chấp nhận anh dành nhiều thời gian cho Tiểu Na. Nhưng tình hình Tiểu Na lúc đó rất không tốt, anh không thể mặc kệ không quan tâm cô ấy.”
“Thế nên anh đã đưa ra lựa chọn.” Vương Xán lạnh lùng nói.
“Không, không có chuyện anh đưa ra lựa chọn, lời chia tay là do cô ấy nói. Anh rất có lỗi với cô ấy, chuyện này là anh không giải quyết trọn vẹn.”
“Em vốn không muốn hỏi anh điều gì, nhưng có một chuyện, em nhất định phải biết, hy vọng anh trả lời thẳng thắn.” Cô nhìn chằm chằm vào anh, “Anh và bạn gái trước đây qua lại được bao lâu? Sau khi cô ấy đề nghị chia tay, anh có thử níu kéo không?”
“Cô ấy và anh là bạn học, bọn anh hẹn hò được gần hai năm…”
Trần Hướng Viễn đột nhiên dừng lại, ánh mắt như tối đi. Vương Xán cũng không hề giục anh. Cô quay đầu ngơ ngẩn nhìn bờ sông đối diện. Cách một mặt sông rộng lớn, phía xa xa là ánh sáng li ti của sao trời, các tòa nhà dọc bờ sông treo toàn là những biển quảng cáo sáng ánh đèn ne-on, các loại màu sắc rực rỡ chói lóa đập vào võng mạc làm mắt cô có cảm giác đau nhói.
Nước sông vỗ vào bậc thềm. Gió thổi ngày càng lớn làm tóc Vương Xán cũng lộn xộn ngổn ngang như lòng cô vậy. Cô không biết sự im lặng này sẽ tiếp tục kéo dài đến bao giờ, nhưng cô đột nhiên phát hiện ra rằng, câu hỏi này của mình thật ra là thừa thãi, sự im lặng của anh dường như đã chứng minh cho tất cả.
Nhận thức được điều này, trái tim cô dường như bị đông cứng lại, mỗi nhịp đập đều nặng nề và chậm chạp.
Một lúc lâu sau Trần Hướng Viễn mới tiếp tục nói: “Khoảng thời gian đó tâm trạng anh rất không tốt. Sau đó có một hôm Tiểu Na đột nhiên đề nghị với bố mẹ cô ấy rằng muốn kết hôn với anh. Bố mẹ cô ấy rất tán thành vì cảm thấy chỉ có anh mới quản được cô ấy. Anh mặc dù rất ngạc nhiên nhưng vẫn đồng ý.”
Vương Xán giật mạnh tay anh ra, quay người đối diện với anh, không dám nhìn anh một cách tin tưởng. Cô bỗng chốc mất hết nỗ lực duy trì bình tĩnh, “Rất tốt, rất tốt!”. Giọng của cô có chút run rấy, cô cố gắng cắn răng kiềm chế cảm xúc.
Trần Hướng Viễn tiếp tục nắm lấy tay Vương Xán, anh phát hiện ra tay cô cũng run rẩy như vậy. Anh vội vàng nói: “Nghe anh nói hết đã. Không lâu sau thì Tiểu Na hối hận. Anh cũng cảm thấy lúc đó anh và Tiểu Na đều thất bại trong chuyện tình cảm nên mới đưa ra quyết định chóng vánh như thế. Sau đó, bố mẹ cô ấy cho cô ấy sang Pháp học thiết kế và chuyện này kết thúc ở đó. Sau này cô ấy cũng có bạn trai mới, vẫn nói với anh như trước kia, cũng động viên anh có bạn gái.”
“Đúng là thứ tình cảm đặc biệt đến mức em không có cách nào hiểu được.”
“Sau này bọn anh không bao giờ nhắc đến hôn ước đó nữa. Anh không hề có ý muốn giấu em chuyện gì cả.”
“Không nhắc đến không có nghĩa là không xảy ra.”
“Đó đã là chuyện quá khứ rồi, Xán Xán. Anh đã nói rõ với Tiểu Na và bố mẹ cô ấy, anh đã có bạn gái rồi, không thể nào tính chuyện hôn nhân với Tiểu Na được. Bố mẹ anh đúng là có chút hiểu lầm về bài báo của em, nhưng anh sẽ giải thích rõ ràng với họ. Trong chuyện này em không hề làm gì sai cả.”
Vương Xán không phản ứng. Cứ cho là cô không vui vì sự tình nguyện của Trần Hướng Viễn và Tiểu Na thì cô cũng không để trong lòng. Lúc này cái mà cô để bụng là chuyện Trần Hướng Viễn từng bỏ bạn gái cũ và từng tính chuyện hôn nhân với Thẩm Tiểu Na. Chuyện này thật ra đến bất ngờ như vậy nên lẰ tức làm trái tim cô ngổn ngang. Cô hoàn toàn không thể thờ ơ với chuyện này.
“Xin hãy buông tay em ra.”
Vương Xán cố hết sức rút tay lại. Trần Hướng Viễn không dám tiếp tục giữ tay làm cô đau nữa. Anh đành buông tay, “Xán Xán, tình cảm anh đối với em là nghiêm túc. Đừng giận vì chuyện này, đã qua hết rồi, nó không còn quan trọng nữa.”
“Không quan trọng sao? Em không thấy như vậy.”
ấy ngày trước anh và Tiểu Na đã nói chuyện nghiêm túc một lần…”
“Từ nhỏ đến lớn, hai người có lẽ đã từng nói chuyện như thế rất nhiều lần.” Vương Xán chặn lời anh nói, “Còn về chuyện lần này hai người nói chuyện gì, em không có hứng muốn biết.”
“Nếu em không nghe anh giải thích rõ ràng thì làm thế nào em mới tha thứ cho anh?”
“Phần em nghe rõ ràng đã vượt qua phạm trù hiểu biết của em rồi. Một người đàn ông vì an ủi “em gái” mà có thể vứt bạn gái sang một bên; chỉ cần một câu nói của “em gái” mà đồng ý từ bỏ bạn gái đã ở bên cạnh hai năm, quay sang kết hôn với “em gái”. Em không có cách nào hiểu được thì tất nhiên không thể nói đến chuyện tha thứ. Cái mà em làm được, có lẽ chỉ có thể không để chuyện như vậy tiếp tục xảy ra với em nữa.”
Trần Hướng Viễn kinh ngạc, “Xán Xán, em đừng suy lý như vậy.”
Vương Xán cười chua chát, “Nếu không thì anh hy vọng em rút ra kết luận gì? Em nên hân hoan cổ vũ cho tấm lòng yêu thương của bạn trai sao?”
Câu châm biếm này làm Trần Hướng Viễn không còn biết nói gì.
“Hướng Viễn, anh là người thông minh như vậy, tất nhiên anh biết em là người thích anh trước. Nghe nói giữa hai người, người nào động lòng trước thì nhất định sẽ phải trả giá nhiều hơn. Em không quan tâm phải trả giá như thế nào, chỉ cần em thấy nó xứng đáng. Nhưng em chưa bao giờ có ý định nhẫn nhịn trả giá cho một thứ không xứng được đáp trả.”
“Tất nhiên là anh yêu em, Xán Xán.”
“Giống như cách anh yêu bạn gái trước sao?”
Trần Hướng Viễn không thể tiếp tục giữ được bình tĩnh, anh lo lắng nói: “Đã là chuyện qua rất lâu rồi, có nhất định phải so sánh như vậy không?”
“Em nghĩ mình so sánh là vô cùng hợp lý.”
“Xán Xán, anh biết em rất tức giận. Anh cũng thừa nhận, em hoàn toàn có lý do tức giận. Nhưng chuyện này không như em nghĩ đâu.”
“Vậy anh thấy em đang nghĩ gì? Em hiểu sai về tình cảm của anh đối với Thẩm Tiểu Na? Hay là em đánh giá quá cao tình cảm của anh và bạn gái cũ?”
“Ý anh không phải như vậy. Anh…”
“Em có thể nói rõ với anh, cho dù em yêu anh hơn cả hiện tại, em cũng sẽ không làm bia đỡ đạn cho tình cảm của anh và Thẩm Tiểu Na. Khi hai người quyết định có tình cảm anh em đơn thuần thì em là bạn gái của anh. Ngày nào đó anh lại muốn chăm sóc cô ấy cả cuộc đời thì em tất nhiên sẽ phải là người hy sinh.” Nói đến đây Vương Xán không kìm nén nổi đành cười lớn, “Ha ha, em không có tình cảm tiết tháo cao thượng đến vậy đâu.”
“Đừng nói như vậy, Xán Xán, xin em hãy bình tĩnh. Tuyệt đối sẽ không xảy ra tình huống như vậy đâu, anh đảm bảo.”
“Anh muốn khẳng định với em rằng, bây giờ đối với Thẩm Tiểu Na mà nói, anh không còn sức hấp dẫn của một chiếc phao cứu sinh khi một ngày nào đó cô ấy thất tình, thế nên sẽ không có chuyện anh đột nhiên kết hôn với Thẩm Tiểu Na, có phải không?” Vương Xán không cười nữa, nhìn anh, “Điều này cũng không thể an ủi được em.”
“Anh đã nói rõ với Thẩm Tiểu Na rồi. Anh cũng sẽ nói chuyện với bố mẹ anh, xin họ đừng can thiệp vào chuyện tình cảm của anh nữa.”
Vương Xán lắc đầu: “Xin lỗi, e rằng những lời này đều không thể làm em an tâm. Em chỉ muốn yêu một cách nghiêm túc, yêu một người đàn ông nguyện yêu em chân thành. Nếu không có tiền đề này, cho dù toàn thế giới có ủng hộ thì em cũng không chấp nhận.”
“Anh thật sự yêu em. Sao em lại có thể nghĩ rằng, anh không yêu em mà vẫn qua lại với em. Anh không phải người không có trách nhiệm như thế.”
“Anh nghĩ anh đã lên giường với em rồi nên anh phải có trách nhiệm gì đó với em, đúng không? Xin lỗi, anh vẫn không biết em cần gì. Em đã nói với anh từ lâu rồi, em là người trưởng thành, có trách nhiệm với chính quyết định của mình. Anh không cần thiết phải tỏ thái độ cao thượng, nhất định phải giành lấy trách nhiệm của em.”
“Anh không có ý đó.”
“Trần Hướng Viễn, nói thật, em nhìn thấy rất nhiều ưu điểm ở con người anh. Đúng, anh là một người đàn ông khá có trách nhiệm.” Vương Xán cười nhạt, “Anh còn rất tốt bụng, đối xử với người khác rất ân cần, làm việc rất chăm chỉ, có chí tiến thủ… Những ưu điểm này em đều rất thích. Thế nhưng tiếc rằng cứ cho em là một con ngốc bị tình yêu làm cho mù quáng thì bây giờ em cũng chỉ có thể thừa nhận rằng, anh đã thiếu đi thứ mà em cần nhất – anh đã đón nhận tình cảm của em khi tình yêu anh dành cho em chưa đủ lớn. Tình yêu mà em cần không phải như vậy.”
“Anh luôn giống như khúc gỗ, Xán Xán, anh không biết chủ động thể hiện tình cảm…”
Vương Xán mệt mỏi lắc đầu, “Không phải vấn đề thể hiện tình cảm. Thật đấy, hoàn toàn không phải đâu.”
Hai người đều im lặng, chỉ nghe thấy tiếng còi dài xa xa trên sông. Hai người họ đều là người bản địa, sống ở thành phố này từ nhỏ, không phải chỉ đến bờ sông có một lần. Dường như hôm nay là lần đầu tiên họ cảm nhận được nước sông cuồn cuộn mạnh mẽ như vậy. Một dòng chảy không ngừng nghỉ, cuốn đi tất cả, nhưng lại không thể xóa được khoảng cách lúc này giữa họ. Nghĩ đến đây, Vương Xán cảm thấy đôi chân mình không thể đỡ lấy cơ thể nữa rồi.
“Xán Xán, chúng ta nên bình tĩnh một chút.”
“Không có gì phải bình tĩnh cả. Em muốn về nhà nghỉ ngơi.”
“Đợi một chút, Xán Xán. Anh biết bây giờ anh có nói gì thì em cũng không tin. Nhưng anh nhất định phải nói ra, tình yêu của anh dành cho em và tình cảm của anh với Tiểu Na là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.”
Vương Xán quay đầu lại nhìn anh. Nhờ ánh đèn đường mờ sáng cô có thể nhìn thấy trong đôi mắt luôn bình tĩnh ấy ẩn chứa một cảm xúc lạ lẫm, tâm trạng nặng nề, đôi môi cũng mím chặt. Cô đưa mắt nhìn xuống, thấy anh vẫn như mọi ngày, mặc áo sơ mi trắng tinh, trên vạt áo có vệt son còn rất mới, cô nghĩ do lúc nãy Thẩm Tiểu Na nép vào lòng anh. Cô đưa tay ra, ngón tay sờ lên vết son đậm rồi cười.
“Em đã có phán đoán của riêng mình rồi.”
“Xin hãy cho anh một cơ hội, để anh chứng minh…”
“Vết son không dễ giặt sạch, nhưng dù thế nào cũng có cách làm sạch.” Cô khẽ lắc đầu, ngón tay trượt xuống ngực anh, dừng lại ở vị trí trái tim anh. Cô cảm nhận được chỗ đó đang đập mạnh, “Nhưng chỗ này thì sao? Tình cảm giữa hai người lâu dài đến vậy, sâu đậm đến vậy thì đều qua hết rồi sao? Anh có dám khẳng định cô ấy đối với anh không còn quan trọng nữa không?”
“Sau khi ở bên em, anh càng hiểu rõ ràng hơn, anh và Tiểu Na chỉ là tình cảm anh em.”
“Thật vậy sao? Nhưng từ trước đến giờ em lại không cảm thấy vậy. Chỉ e rằng Thẩm Tiểu Na còn hiểu rõ điểm này hơn anh, thế nên cô ấy mới ăn nói linh tinh trước mặt em, mới đỗ xe lung tung. Bởi vì cô ấy biết, cho dù người đứng bên cạnh anh là ai thì anh cũng nhất định sẽ giúp cô ấy thu dọn tàn cục một cách vô điều kiện.”
“Em đã rút ra kết luận, nó có thể chỉ ra rằng tất cả các hành động của anh đều không hợp lý. Xin em hãy bình tĩnh một chút.”
“Bây giờ em vô cùng bình tĩnh, hơn nữa còn chưa bao giờ tỉnh táo như lúc này. Trong trái tim anh, em bị đặt vào vị trí thứ yếu. Tối nay chỉ làm em càng hiểu rõ hơn về điều này mà thôi. Vương Xán đặt cả bàn tay lên vị trí trái tim ngày càng đập mạnh ấy của anh. Cô nhìn sâu vào mắt anh, “Ngay từ khi bắt đầu, em đã nói cho anh biết tình yêu mà em cần là như thế nào. Thế nên, xin anh đừng lừa gạt em, càng không được lừa gạt chính mình.”
Trần Hướng Viễn nhất thời không nói được lời nào. Vương Xán rút tay lại, quay người bước đi.
“Để anh đưa em về. Em như vậy, anh thật sự không yên tâm.”
Cô mệt mỏi đến nỗi không đủ sức từ chối nữa.
Lái xe đến nhà Vương Xán, Trần Hướng Viễn nhanh chóng xuống xe, chạy đến nắm lấy tay cô, “Vương Xán, bây giờ anh có nói gì em cũng không chấp nhận. Em lên nghỉ ngơi trước đi. Lúc khác chúng ta sẽ nói chuyện.”
Vương Xán lạnh lùng nói: “Em cảm thấy không cần thiết phải vậy đâu.”
Sự đoạn tuyệt của Vương Xán làm Trần Hướng Viễn kinh ngạc. Không đợi anh nói gì, cô đã rút tay lại, chậm chạp bước vào cửa thang bộ. Cô bước một mạch lên tầng ba rồi đứng trước cửa nhà, đang định tìm chìa khóa, thì chợt nhận ra rằng, cô chỉ muốn ở một mình. Bây giờ bước vào nhà, e rằng không có cách nào để ứng phó với bố mẹ.
Nhưng Vương Xán không thể lấy lại tinh thần đi đến một chỗ khác, đang ngẩn người thì cửa bỗng nhiên mở ra. Bà Tiết Phượng Minh tỏ vẻ lạnh lùng, nói: “Quên mang chìa khóa thì phải ấn chuông, con đứng ngơ ngác ở ngoài làm gì?”
Cô gần như không kịp thay đổi vẻ mặt, sững sờ nhìn mẹ, cũng may mẹ cô không để ý, chỉ nói: “Mau vào đi. Mẹ phần cho con một bát canh hạt sen vừa hầm lúc ti đấy.”
Khi Vương Xán chưa kịp phản đối thì bà Tiết Phượng Minh đã đi vào bếp. Cô đành bước đến ngồi xuống bàn ăn.
Canh hạt sen được hầm đủ lửa, ngọt thanh vừa miệng, là đồ ngọt mà cô luôn yêu thích. Nhưng cổ họng Vương Xán như bị đặc kín, cô cúi đầu cố gắng nuốt, hoàn toàn không biết nó có mùi vị gì.
Bà Tiết Phượng Minh ngồi một bên dịu dàng nói: “Xán Xán, thật ra không phải mẹ cổ hủ lắm đâu. Chuyện con hẹn hò với bạn trai là việc rất bình thường, không cần thiết phải cố ý giấu mẹ.”
Vương Xán ngẩn người, một lát sau mới nghĩ ra, hôm nay khi cô gọi điện về nhà nói không ăn cơm tối, cô đã nói đi ăn và dạo phố với đồng nghiệp, lại nghĩ rằng mẹ có khi đã thấy Trần Hướng Viễn đưa cô về, chỉ đành “vâng” một tiếng.
“Hay là xem lúc nào dẫn cậu ấy đến đây, mọi người chính thức gặp mặt làm quen một chút.”
“Mẹ, con… buổi tối con ăn no quá, mai con uống nốt nhé.”
Vương Xán không muốn nói gì thêm, đẩy bát canh ra rồi đứng lên. Cô vội vàng chạy vào phòng của mình, đưa tay đóng cửa lại, đến đèn cũng không bật, trong bóng tối cô ném chiếc túi xách xuống rồi ngồi lên giường.
Một đêm mùa thu mát mẻ, ánh trăng chiếu qua cửa sổ len lỏi vào phòng, gió thổi làm rèm cửa sổ bay phấp phới. Đây dường như là kiểu thời tiết làm người ta thoải mái nhất trong năm ở khu vực. Nhưng Vương Xán lại có cảm giác nặng nề đến nghẹt thở.
Các ý nghĩ cứ thế xuất hiện rồi va chạm nhau. Cô không thể kéo ra được một suy nghĩ nào trong mớ hỗn độn ấy, cứ ngồi lặng người trên giường. Thỉnh thoảng cũng nghe thấy tiếng bố mẹ nói chuyện, không biết sau bao lâu, bên ngoài cũng dần dần yên lặng. Lúc này cô cũng không đi tắm giặt, trèo lên giường nằm, kéo chăn vô thức đắp lên người.
Lúc này Vương Xán mới cảm nhận được người mình đã lạnh toát, chui trong chăn mà người run cầm cập.
Ngày hôm sau Vương Xán đi làm như bình thường. Cô từ chối yêu cầu đàm thoại trên MSN của Trần Hướng Viễn, cũng không trả lời tin nhắn của anh, không nghe điện thoại anh gọi đến.
Bề ngoài Vương Xán vẫn giữ thái độ bình thường nhưng trong lòng cô trống rỗng, ngổn ngang. Khi chủ nhiệm Dương giao công việc cho cô, cô cố gắng tập trung tinh thần mới nghe rõ được thời gian và địa điểm.
Nói là như vậy nhưng Vương Xán vẫn bắt nhầm xe. Sau khi xuống xe cô vẫn ngơ ngÆX, một lúc sau vẫn không biết mình đang ở đâu và phải làm gì. Cô bần thần đứng lại một lúc lâu rồi mới mở sổ tay ra nhìn ghi chép rồi tiếp tục gọi taxi, lúc đến, hoạt động đã bắt đầu được một lúc. Cũng may cuộc phỏng vấn hôm đó cô vừa không cần đưa ra câu hỏi, lại vừa không cần tìm hiểu tài liệu. Ban tổ chức phát tài liệu xuống, những phóng viên khác cũng nói ý chính của hoạt động lúc trước. Cô cầm bút vội vàng ghi chép, vừa vui mừng vừa không thể không nghĩ, không phải hôm nào cũng may mắn như thế này.
Sau khi từ địa điểm tổ chức hoạt động đi ra, Vương Xán cảm thấy rất khát nước. Cô mua một chai nước chanh. Sau khi uống hết một nửa, cô hoảng hốt phát hiện ra chai nước không hề có vị ngọt. Đưa chai nước lên xem kĩ, thì vẫn là nhãn hiệu mà cô quen uống, nhưng hoàn toàn không có hương vị quen thuộc.
Về đến tòa soạn viết xong bài đã đến giờ ăn tối. Mặc dù hoàn toàn không có cảm giác đói, cô vẫn đi xuống căng tin, không ngờ rằng mình ăn mà không cảm giác được hương vị.
Vương Xán không nản lòng, đi ra khỏi tòa soạn tìm một nhà hàng Hồ Nam, gọi một suất tôm cay. Khi vị cay vừa chạm đến vị giác, lưỡi cô như có lửa đốt bên trong. Bị cay như vậy nhưng cô lại cười nói với chính mình: “Ha ha, may quá vị giác không bị làm sao.”
Vương Xán cứ như vậy, một mình ăn bữa tối, vừa ăn sữa chua đánh đá, vừa ăn tôm cay, vừa dùng giấy ăn au nước mắt nước mũi.
Bước ra khỏi nhà hàng, cô bắt taxi đến một trung tâm thương mại lớn, cứ thế đi dạo từng tầng một, sau đó men theo con phố đi bộ. Bóng dáng cô đơn phản ra từ những cửa kính các shop hàng hóa làm cô cảm thấy rất xa lạ.
Sau khi đi dạo không mục đích vài tiếng đồng hồ, cuối cùng Vương Xán cũng cảm thấy mệt mỏi. Bước đến rạp chiếu phim, cô dừng lại. Ở đây đang chiếu bộ phim mà cô định sẽ sắp xếp thời gian đi xem cùng Trần Hướng Viễn. Ánh mắt cô dừng lại nhìn chăm chăm vào tấm áp phích lớn, rồi cũng quyết định mua một tấm vé.
Xem phim buổi tối luôn là địa điểm hẹn hò lí tưởng cho các đôi tình nhân. Những người bước một mình vào đây giống như cô vô cùng hiếm. Cô không hề tìm số ghế mà đi thẳng xuống dưới, tìm một chỗ trống trên hàng ghế cuối cùng rồi ngồi xuống. Cô nghĩ sau khi đèn trong phòng được tắt đi thì cũng không bị làm phiền, có thể chìm đắm trong tâm sự của chính mình. Thế nhưng đôi nam nữ ngồi phía trước không ngừng thì thầm to nhỏ, cãi lộn rồi lại có những cử chỉ thân mật.
Sự kết hợp của đồ cay với sữa chua lạnh ở nhà hàng lúc nãy bắt đầu phát huy tác dụng trong bụng Vương Xán. Cô gắng chịu đựng cái dạ dày đang râm ran đau, thản nhiên nhìn màn hình. Ở đó dường như là một thế giới khác khá giống với cô, hoa nở hoa tàn, phân ly tương ngộ cứ lần lượt được diễn lại. Nhưng nỗi buồn của người khác không giống của cô. Niềm vui của người khác không truyền đến cô. Đến khi bộ phim kết thúc, đèn được bật sáng, mọi người lần lượt đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, thì cô vẫn ngồi ngẩn ngơ ở chỗ cũ.
Một nhân viên mặc đồng phục bước vào, gọi một tiếng, không thấy cô trả lời, ban đầu cảm thấy rất kì lạ rồi như cảm thông. Không cần khả năng hiểu biết rộng thì cũng có thể đoán ra, cô gái cô đơn đi xem phim một mình không hề vui vẻ.
Anh bước đến một chỗ ngồi cách không xa Vương Xán, nhỏ nhẹ nói: “Cô ơi, bộ phim đã kết thúc rồi.”
Lúc này Vương Xán mới định thần lại, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi”, rồi đứng dậy bước ra ngoài.
Tất nhiên, đây không phải là lần đầu tiên cô thất tình. Nhưng lần trước, cho dù cô có buồn đến mức nào thì rốt cuộc vẫn nhắc nhở chính mình giữ được lí trí, lấy lại tinh thần, quên đi tất cả những chuyện không vui, không để bị giày vò bởi lý do tại sao, để cuộc sống đi đúng theo quỹ đạo của nó.
Bây giờ, Vương Xán vẫn đi làm và về nhà như bình thường, làm việc như một cái máy. Sau đó trở về nhà, dường như đã hoàn toàn mất đi động lực bước ra từ tình trạng thất bại.
/30
|