Một tuần mới bắt đầu, Vương Xán đi làm với hai quầng thâm trên mắt. Cô có những ngày nghỉ cuối tuần để suy nghĩ, thế nhưng lại hoàn toàn không thể nào tĩnh tâm được, làm việc bận rộn có khi sẽ khiến cô nhẹ nhõm hơn.
Vương Xán sợ sẽ nhận được điện thoại hỏi thăm của Trần Hướng Viễn. Thế nhưng cô đã lo hơi nhiều, mấy ngày liền, anh không hề gọi điện hay nhắn tin cho cô. Trần Hướng Viễn quả nhiên cực kỳ điềm đạm, nhẫn nại chờ đợi Vương Xán “suy nghĩ kĩ càng”. Nhận thức được điều này, cô cũng có chút thất vọng không nói được thành lời.
Lấy xong tin tức, Vương Xán quay về tòa soạn viết bài, không biết ma xui quỷ khiến thế nào cô lại lên MSN và ẩn nick, cũng không thấy có tin nhắn offline. Avatar của Trần Hướng Viễn vẫn rất yên lặng. Dường như cuộc đối thoại trên xe hôm đó chỉ là cuộc nói chuyện lịch sự bình thường. Vương Xán thậm chí còn nghi ngờ tửu lượng của mình quá thấp, uống một chai bia mà đã mơ một giấc hoang đường.
Trong lòng Vương Xán khá bất an, cô viết bài rồi gửi cho bộ phận biên tập. Sau khi ngồi ngây người trước máy tính một lúc, cô quyết định nhắn tin cho La Âm.
Một cái mặt chào hỏi được gửi đi, La Âm phản hồi lại rất nhanh: “Biết lặn rồi, còn chơi ẩn nick gì chứ?”
Vương Xán gửi một emoticon mím môi đau khổ.
“Tớ đang vội viết bài đây, về một bi kịch tình yêu, hiểu lầm nọ nối tiếp hiểu lầm kia, biến đổi bất ngờ, tình sâu duyên mỏng, có duyên không phận, chia tay trong đau khổ. Sau khi lên báo, cậu đọc nhất định sẽ rơi nước mắt. Thế nên, bây giờ đừng có kể khổ với tớ nữa, không thì tớ sẽ rối cả lên đấy.”
Tốc độ đánh máy và viết bài của La Âm nổi tiếng là nhanh nhất tòa soạn. Vương Xán đành gửi lại một câu: “Ờ” rồi yên lặng.
Phải một lúc lâu sau, La Âm mới phản hồi lại: “Hôm nay lạ quá, lẽ nào cậu thực sự có chuyện đen đủi muốn kể cho tớ sao? Trời ạ! Cậu luôn là ánh mặt trời trong cuộc sống của tớ, Thượng đế không thể tàn nhẫn làm cậu buồn đấy chứ? Sau này ai chơi với tớ đây?”
Vương Xán cười không được mà khóc cũng không xong: “Bây giờ thì tớ biết rồi, cậu mới là người không có trái tim đồng cảm, uổng cho các độc giả đã coi cậu là người thấu hiểu lòng người.”
“Tớ có lòng đồng cảm mà, hơn nữa còn rất rất nhiều là đằng khác, nhưng phần lớn là dành cho những độc giả của tớ. Tớ thích Châu Tinh Trì và cậu cũng như vậy đấy.” Cùng với dòng chữ này, La Âm còn gửi kèm một emoticon Châu Tinh Trì kinh điển đến.
“Yên tâm, mình không kêu khổ than sầu đâu. Chỉ là muốn hỏi cậu một chút thôi.”
“Ừ, ừ. Thế thì được, nửa tiếng nữa cậu qua bên này, tớ sắp viết xong rồi. Chúng mình sẽ nói chuyện trực tiếp. Ôi, các ngón tay đáng thương của tớ, tuần này nó sắp gãy ra mất rồi!”
Nửa tiếng sau, Vương Xán đến phòng làm việc của La Âm, phát hiện cô và đồng nghiệp Ngô Tĩnh đang nói chuyện. Ngô Tĩnh và La Âm cùng phụ trách chuyên mục lắng nghe tâm sự, chỉ có điều tính cách hai người có điểm không giống nhau. La Âm tương đối bình tĩnh, khách quan, còn Ngô Tĩnh lại đi theo con đường tình cảm sướt mướt, nên thỉnh thoảng họ cũng bất đồng quan điểm.
Ngô Tĩnh thấy Vương Xán bước vào, liền cười nói: “Vương Xán đến đúng lúc lắm, tớ và La Âm sắp không có tiếng nói chung rồi. Cô ấy bắt tớ phải xem mấy cái thiệp mời lắp đặt thiết bị này, lại còn bắt đóng góp ý kiến, đầu tớ đến điên lên mất thôi.”
“La Âm, cậu đúng là nhập vai nhanh lắm, trước đây cậu vốn không có chút hứng thú nào về nhà đất, đối với hôn nhân thì bi quan. Bây giờ thì tốt rồi, bắt đầu đi theo con đường hiền lương thục đức rồi.”
Ngô Tĩnh bĩu môi: “Ai nói không phải chứ?”
“Đã đâm lao phải theo lao thôi, tớ đã nhận lời cầu hôn của Trương Tân thì tất nhiên phải có trách nhiệm với anh ấy. Với tương lai của bọn tớ, cái gì cần lo thì nhất định phải lo thôi.” La Âm dõng dạc lên tiếng mà chẳng chút áy náy.
“Vương Xán, cậu nhìn môi trường làm việc của tớ xem. Một đồng nghiệp nam có vợ đang trong thời kì chờ sinh, cả ngày nói chuyện làm bố, thế cũng đủ đau đầu lắm rồi!” – Ngô Tĩnh đang nói về một phóng viên chuyên mục thổ lộ tình cảm khác là Mã Kiến Hoa, rồi cô lại chỉ về phía La Âm nói tiếp: “Một đồng nghiệp nữ sắp kết hôn, cứ có thời gian rảnh là lại tâm sự chuyện cô dâu. Cũng nhờ tớ tố chất tâm lý tốt, với thân phận của một thanh niên căng tràn sức sống, trong một phòng làm việc tràn đầy hooc-môn nữ giới, nghe họ khoe khoang một cách không có đạo đức về các loại hạnh phúc mà vẫn giữ được bình tĩnh. Tớ phải nói chuyện với chủ nhiệm về chuyện trợ cấp đặc biệt.”
Vương Xán bị chọc cho cười, La Âm cũng cười nói: “Triệu chứng mà Mã Kiến Hoa nghiêm trọng hơn của tớ nhé, anh ta còn nói anh ta có phúc mang thai, những người mong có con nói chuyện với anh ta sẽ bị lây đấy.”
“Thế nên tớ mới tránh cái nhìn trực diện của Mã Kiến Hoa, hơn nữa còn nghiêm túc cảnh cáo anh ta, nếu muốn nói chuyện với tớ phải qua internet, nếu không tớ sẽ coi anh ta là không khí.”
La Âm đang uống nước, buồn cười đến nỗi suýt phun ra ngoài, “Nói chuyện với tớ không sao đâu nhé, cùng lắm thì tớ chỉ lây truyền một chút tính khí đàn bà phiền phức thèm lấy chồng cho thôi.”
Ngô Tĩnh xua xua tay: “Tớ mà thèm lấy chồng à? Cấm cậu không được ám thị tâm lý tớ. Vương Xán, tớ khuyên cậu cũng phải cố chịu đựng, hôm qua tớ vừa tiếp xúc với một cô gái thèm lấy chồng. Đáng sợ lắm! Giống như Hamlet đang do dự vấn đề “To be or not to be” vậy. Thật khiến tớ muốn ngất.”
“Lúc nãy cậu đang viết bài đấy à?” La Âm hỏi Ngô Tĩnh. “Thảo nào mà cái mặt cậu đau khổ như bị táo bón.”
“Đúng vậy, cuối cùng cũng xong rồi, nó làm tớ bị nội thương, tớ phải ra ngoài ăn gì đó để an ủi bản thân.” Ngô Tĩnh thu dọn đồ đạc trên bàn rồi tắt máy tính.
Vương Xán quay sang La Âm tò mò hỏi: “Rốt cuộc cô ấy phải đưa ra lựa chọn khó khăn gì?”
“Chỉ là cảm thấy bạn trai rất vô vị, ưu điểm không rõ ràng, không cuốn hút, lại còn là người nhu nhược, tiền đồ thì có nhưng không phải là rộng mở cho lắm. Yêu nhau hơn sáu năm, tình yêu dườư đã biến thành tình thân, tiếp tục thì không cam lòng mà chia tay thì lại sợ đi qua thôn này không có cửa hàng khác, gặp gỡ người khác lại sợ không bằng anh này… Ôi, ôi… Cô ấy mới hai mươi bảy tuổi, đã nghĩ trước nghĩ sau như thế mà không thấy mệt mỏi sao? Tớ đây đã ba mươi tuổi rồi mà sao vẫn chưa lo lắng gì chuyện ấy. Tớ định quãng đời sau này trở thành Thánh đầu sĩ[1] cũng không tùy tiện tìm bừa một người đàn ông, lẽ nào cấu trúc thần kinh của tớ và cô ấy không giống nhau?”
[1] Thánh đầu sĩ hay Saint Seiya, trong ngôn ngữ mạng Trung Quốc chỉ một người con gái tôn thờ chủ nghĩa hoàn mỹ, không tìm được một nửa hoàn hảo, thà không tìm còn hơn là tìm bừa một người làm bạn trai. Saint Seiya là tên nhân vật chính trong bộ truyện tranh Nhật Bản “Thánh đấu sĩ tinh thỉ”, tên tiếng Việt là “Áo giáp vàng”.
“Chưa chắc đã là như vậy. Nếu không thì cô ấy không cần tìm đến cậu nhờ tư vấn nữa rồi!”
“Nhờ câu khen ngợi này của cậu, tớ có chút tự hào về nghề nghiệp của mình rồi đấy.” Ngô Tĩnh cười ha ha: “Hai cậu nói chuyện đi nhé, tớ đi trước đây.”
La Âm tiếp tục xem những hình ảnh trên máy tính: “Lòng tự hào nghề nghiệp của tớ được cậu kích thích rồi đấy! Hoan nghênh đến với văn phòng của chị tri tâm, cô có tâm sự gì muốn thổ lộ cùng chị tri tâm nào?”
Vương Xán trợn mắt: “Này, cậu có nhớ anh chàng đẹp trai bị cậu khinh thường trong buổi công bố bộ sưu tập áo cưới ở khách sạn Shangrila không?”
La Âm suy nghĩ một lát: “Cậu nói đến lão Đới á? Anh ta là đối tác và cũng là bạn tốt của Trương Tân. Lúc đó cậu nói với tớ rằng anh ta giống một anh khóa trên cậu thầm thích hồi năm nhất đại học. Tớ nói cho cậu biết, cậu nhất định không được có ý gì với anh ta đâu nhé, anh ta nổi tiếng là sát thủ tình trường đấy.”
Vương Xán cười nói: “Cậu nghĩ đi đâu thế? Tình yêu đơn phương đầu tiên của tớ chỉ kéo dài có nửa học kì đầu, may mà anh ta trông cũng đẹp trai nên tớ mới nhớ đến tận hôm nay. Đàn ông đẹp trai quá không phải là khẩu vị của tớ.”
La Âm làm điệu bộ như trút được gánh nặng trong lòng rồi cười nói: “Vương Xán, thật không uổng công tớ yêu quý cậu, cậu quả là thông minh, biết nắm giữ kịp thời mà cũng biết buông tay đúng lúc, những người si tình ôm chặt mối tình đơn phương tớ thấy nhiều rồi. Thật là ngán ngẩm!”
“Cô gái dáng người cao cao, lúc đó nói chuyện với anh ta, mặc áo dây, có nước da khỏe mạnh, cậu còn nhớ không?”
“Thẩm Tiểu Na, tất nhiên là nhớ. Cô ấy là sinh viên khóa dưới của anh Đới ở Học viện Mỹ thuật. Theo như cô ấy nói thì cô ấy đã thầm yêu anh Đới từ rất lâu rồi, tiếc là anh Đới không thiếu gì bạn gái, không đến lượt cô ấy. Từ nước ngoài về, cô ấy lại tiếp tụết, ngày nào cũng chạy đến công ty của Trương Tân và anh Đới. Theo lời Trương Tân thì giờ đây đã có thêm một cái bàn ở phòng họ rồi. Cứ tình hình này, cô ấy phải chinh phục được lão Đới thì mới dừng lại. Tớ rất khâm phục cô ấy, con gái thời nay, đúng là rất dũng cảm.”
“Xì, cậu hơn tớ có vài tuổi, đừng có nói như mẹ tớ thế.” Vương Xán không thể không thừa nhận Thẩm Tiểu Na rất dũng cảm, thế nhưng sự dũng cảm này chẳng liên quan gì đến tuổi tác cả. Tuổi của cô và Thẩm Tiểu Na thật ra cũng sàn sàn nhau. Thế nhưng việc dũng cảm đứng trước mặt mọi người mà có thể lớn tiếng tuyên bố: “Tôi thất tình rồi!” thì làm sao mà cô làm được.
“Cậu hỏi cô ấy làm gì?”
Mặc dù vậy, trước mặt La Âm Vương Xán vẫn có chút khó nói: “Cái đó… à… Thẩm Tiểu Na và Trần Hướng Viễn lớn lên cùng nhau.”
“Trần Hướng Viễn? Nói như vậy thì anh ta và Thẩm Tiểu Na là thanh mai trúc mã.”
“Đúng vậy!”
Vương Xán nhẹ nhàng nói, La Âm cũng không bộc lộ cảm xúc gì. Cô quay người tiếp tục xem mấy bức ảnh: “Cậu xem này, người ta trang trí nhà thế này có phải là khủng khiếp lắm không?”
Vương Xán nhìn vào một tấm ảnh trên màn hình máy tính. Cô chạy tin tức bất động sản nên cũng có chút hiểu biết về trang trí nội thất: “Cửa sổ hình vòng cung, màu chủ đạo trắng xanh, sofa hoa, tủ bếp bằng gỗ. Đây là phong cách đương thời của Địa Trung Hải, nhà vườn kết hợp.”
“Tớ thấy có chút không hài hòa lắm, tớ vẫn thích phong cách trang trí đơn giản tinh tế hơn.” La Âm lắc đầu tắt cửa sổ trang web, rồi bỗng nhiên quay người nhìn chằm chằm vào Vương Xán: “Thẩm Tiểu Na và Trần Hướng Viễn có gian tình sao?”
Vương Xán giật mình, nhất thời không thốt thành lời: “Cậu… cậu… cậu…”
La Âm nháy mắt cười: “Nếu không tại sao cậu lại quan tâm đến Thẩm Tiểu Na?”
“Đàn bà như cậu đúng là đáng sợ thật đấy!” Vương Xán đành cười theo: “Tớ khai, tớ khai hết là được chứ gì?”
Thật ra Vương Xán không bao giờ giữ bí mật với La Âm. La Âm phụ trách chuyên mục thổ lộ tình cảm nên đã nghe quá nhiều chuyện của người khác rồi, hơn nữa chưa từng có hứng thú nói chuyện phiếm, như lời cô ấy nói thì: “Ngoài lúc bắt buộc viết bài ra, tất cả các bí mật đều được xóa sạch trong não bộ, nếu không sẽ chẳng thể sống nổi.”
Vương Xán nói xong quay sang phía La Âm, “Biểu hiện của Trần Hướng Viễn rất thản nhiên. Trước mặt tớ, anh ấy không ngần ngại tỏ ra quan tâm Thẩm Tiểu Na, anh ấy cũng nói rõ với tớ là Thẩm Tiểu Na dựa dẫm vào anh ấy như một người anh trai. Nếu tớ để bụng hoặc nghĩ nhiều quá thì có phải tớ là người hèn hạ, đa nghi không?”
“Mối quan hệ anh nuôi em nuôi thật ra rất khó nói rõ ràng. Không loại trừ khả năng người ta chỉ là tình cảm anh em trong sáng, cũng không thể khẳng định họ có tình cảm nam nữ. Nếu cậu để bụng thì trước tiên, đừng vội kiểm điểm bản thân.”
“Ánh mắt anh ấy nhìn Thẩm Tiểu Na rõ ràng rất trìu mến. Tớ không có anh trai, nếu anh trai nhìn em gái như vậy thì cũng không có gì là kì lạ.”
La Âm dường như có suy nghĩ gì đó trong đầu, nhưng lại không nói ra.
Vương Xán có chút do dự: “Thẩm Tiểu Na từng du học bên Pháp, trong xe của Trần Hướng Viễn lại toàn mở nhạc Pháp. Thật ra anh ấy không phải là người thích nhạc đương đại. Điều này có phải do tớ nghĩ nhiều quá không?”
“Tớ được biết là tầng lớp trung lưu đang rất thích học tiếng Pháp, nghe nhạc Pháp. Tớ thấy anh Trần Hướng Viễn của cậu đúng là rất có phong cách trung lưu. Đây không thể coi là bằng chứng được, đừng nghĩ nhiều như thế!”
“Tớ cũng không định nghĩ nhiều đến thế, nhưng Trần Hướng Viễn nói muốn theo đuổi tớ.”
“Vậy rất hay, tớ đang hiếu kì xem người này còn muốn do dự đến bao giờ?”
“Hay cái gì chứ, cách anh ấy tỏ tình rất lạ lùng.” Vương Xán đã nói ra nguyên nhân chính làm cô băn khoăn: “Nguyên văn câu nói của anh ấy là “Tôi thích em, tính cách em cởi mở, hòa nhã, lại có thể dung hòa tính hướng nội, do dự của tôi. Tôi nghĩ chúng ta sẽ rất hợp nhau”, cậu nói xem là ý gì chứ?”
La Âm nghe xong phá lên cười: “Đúng là một lời tỏ tình không mấy nhiệt tình và lãng mạn. Thế nhưng người ta đã sắp ba mươi tuổi rồi, lớn hơn cậu năm tuổi, lại làm việc ở ngân hàng, có lẽ anh ấy là một con người thực tế.”
Vương Xán cười gượng: “Nhưng tớ cần nhiệt tình, tớ cần lãng mạn. Tớ không muốn lấy chồng, cũng không muốn kết hôn sớm, nếu sau này có quyết định ở bên cạnh nhau, còn có một chuỗi ngày dài phải sống thực tế cơ mà, có nhất thiết vừa bắt đầu đã như vậy không?”
La Âm im lặng, đúng lúc đó chiếc điện thoại trên bàn báo có tin nhắn đến, cô cầm điện thoại lên đọc: “Cậu xong việc rồi chứ? Trương Tân đến rồi, chúng ta cùng đi nhé!”
Hai người ra khỏi tòa soạn rồi lên xe của Trương Tân, La Âm chậm rãi hỏi: “Dạo này anh Đới và cô em khóa dưới Thẩm Tiểu Na đó tiến triển đến đâu rồi?”
“Hôm nay em sao thế? Cứ nghe hai bọn anh nhắc đến cô ấy là em đã thấy phiền, còn châm chọc người ta nữa.” Trương Tân đùa: “Làm cho lão Đới bây giờ cứ nhìn thấy em là muốn trốn đi rồi.”
“Không có việc gì thì hỏi cho vui, xem lão Đới đổ chưa thôi.”
“Thẩm Tiểu Na đó rất là nhiệt tình, nhưng lão Đới chẳng có tâm trạng lằng nhằng, nên chỉ nói vài câu qua loa đại khái với cô ấy cho xong. Lão Đới không thích kiểu con gái gợi cảm như cô ấy. Cậu ấy luôn nói, đối với cậu ấy, vẻ bề ngoài tốt không thiếu, quan trọng là nội tâm bên trong.”
“Thiếu cái gì muốn cái đó, điều này cũng có thể hiểu được.”
Với Trương Tân, trước những câu nói móc Đới Duy Phàm, anh chỉ biết cười.
“Thật ra em thấy anh ấy cứ được voi đòi tiên. Từ hàng ngàn bông hoa thơm, xuất hiện một con bướm xinh đẹp đang vui vẻ bay lượn, những người dễ dàng có được thứ gì đó lại luôn tỏ một thái độ coi thường, bất cần.”
“Nếu nói như vậy, Thẩm Tiểu Na không phải cũng vậy sao? Những người theo đuổi cô ta cũng không ít, thế mà cứ phải chạy theo một người không hiểu cô ta như Đới Duy Phàm.”
“Nói một cách công bằng, kiểu đê tiện này cũng có thể coi như một bản tính của con người, không phân biệt nam nữ, chỉ là ở lão Đới, nó được thể hiện rõ hơn thôi.”
“Âm Âm, em có thành kiến với lão Đới rồi, cậu ấy thực sự rất tốt đấy.”
La Âm cười không thiện ý, cô kéo dài tiếng: “Hiểu rồi, hiểu rồi… Vương Xán, cậu không biết Trương Tân và lão Đới lớn lên cùng nhau, cũng có thể coi là thanh mai trúc mã đấy. Tình cảm có thép cũng không xuyên thủng được, tớ mà tiếp tục nói xấu anh ta, Trương Tân chắc sẽ trở mặt với tớ mất.”
Trương Tân cười hì hì, hoàn toàn bó tay với La Âm.
Vương Xán nghe họ nói chuyện cũng hiểu được đại khái, chút tình cảm mà Thẩm Tiểu Na dành cho Đới Duy Phàm vẫn chưa đâu vào đâu cả. Cô biết là La Âm đang hỏi giúp mình, trong lòng vừa cảm kích vừa lo lắng, không biết có nên bước xuống một cái hồ nước không biết nông sâu thế nào không?
Vương Xán đã từng trải qua một cuộc tình, nhưng chỉ một chút tình tiết phức tạp lần này lại làm cô hoang mang đến vậy, nó khiến cô luôn nghi ngờ tình cảm thật sự của mình.
La Âm quay lại nhìn Vương Xán cười nói: “Đứa trẻ đáng thương, thấy bản thân băn khoăn lắm phải không?”
Vương Xán thật thà gật đầu: “Ừ, tớ không biết nên trả lời anh ấy thế nào?”
“Cậu do dự là vì cậu không muốn từ chối anh ấy.”
Vương Xán im lặng.
La Âm lắc đầu: “Không còn cách nào khác, không ai có thể thay cậu quyết định. Nếu cậu bắt đầu tình yêu này thì hãy cứ tận hưởng nó, đừng nghĩ là được gì mất gì mà giày vò bản thân.”
Trương Tân không hề hỏi nhiều, chỉ chằm chằm nhìn về phía trước chăm chú lái xe, người đàn ông này đúng là luôn hiểu lúc nào nên im lặng. Vương Xán rất ngưỡng mộ sự ăn ý giữa họ.
Đang nói chuyện bỗng dưng điện thoại Vương Xán đổ chuông, là Trần Hướng Viễn gọi tới. Nhìn cái tên đang sáng trên màn hình,Vương Xán có chút lưỡng lự, không biết khi nhấcáy nghe thì sẽ nói những gì. La Âm nhìn gương chiếu hậu, hiểu ngay vấn đề: “Trương Tân dừng xe, dù sao cũng sắp đến nhà Vương Xán rồi, mấy bước còn lại cậu tự đi đi.”
Trương Tân dừng xe bên lề đường, Vương Xán tạm biệt họ rồi bước xuống. Lúc đó điện thoại bỗng nhiên ngừng kêu, cô bối rối nhìn điện thoại, lưỡng lự không biết có nên gọi lại không. Suy nghĩ một lát, Vương Xán cất luôn điện thoại vào túi xách, cúi đầu chầm chậm về nhà. Bước đến dưới chân tòa nhà, cô bất ngờ phát hiện có một chiếc xe Ford màu xám đang đỗ ở đó, một người đàn ông đang đứng dựa vào cửa xe hút thuốc. Mặc dù đèn đường mờ tối, người đó lại quay lưng về phía cô, nhưng cô vẫn nhận ra anh, là Trần Hướng Viễn.
Trần Hướng Viễn quay đầu nhìn cô, mỉm cười nói: “Vương Xán, chào em.”
Vương Xán bỗng cảm thấy bình tĩnh, có lẽ do sự xuất hiện bất ngờ của Hướng Viễn, cũng có thể vì nụ cười điềm đạm của anh ấy: “Chào anh, lúc nãy không kịp nghe điện thoại của anh.”
“Tôi cứ nghĩ là em đã cho tôi “out” rồi cơ, đang định hút xong điếu thuốc này sẽ gọi lại cho em. Nếu em vẫn không nghe, tôi sẽ ỉu xìu về nhà.”
“Sau đó quên tất cả mọi chuyện sao?”
Trần Hướng Viễn lắc đầu cười: “Đây là một sự đả kích lớn, tôi nghĩ nhất thời cũng không thể quên được.”
Vương Xán có chút bất ngờ, cô luôn nghĩ Trần Hướng Viễn là người nội tâm, không biết trêu đùa. Đây là lần đầu tiên cô thấy anh như vậy. Đúng lúc đó có một người hàng xóm đi qua, cố ý quay đầu nhìn hai người. Vương Xán cũng bất giác nhìn lên ban công nhà mình. Cô sợ mẹ lại bò người ra nhìn xuống dưới.
Trần Hướng Viễn cũng hướng theo ánh mắt của Vương Xán: “Cũng không còn sớm nữa, em đồng ý đi dạo cùng tôi chứ? Lát nữa tôi đưa em về nhà.”
Vương Xán gật đầu đồng ý. Cô sợ đứng ở đây sẽ gặp những người hàng xóm, rồi họ sẽ tò mò hỏi han này nọ. Trần Hướng Viễn dập điếu thuốc ném vào thùng rác rồi cùng Vương Xán bước lên xe.
Bài hát “Khi nào mùa hè lại đến?” bỗng vang lên, chính là âm thanh mà Vương Xán đã quen thuộc từ lâu. Cô nghiêng đầu về phía cửa ô tô để cảm nhận gió đêm rồi lặng lẽ nghe nhạc.
“Hỡi người em yêu, anh làm em yêu anh đến chết đi sống lại. Cũng giống như những người đàn ông có người phụ nữ trong lòng, anh hiểu rằng, tình yêu là sự cho đi. Vì thế chúng ta hãy cùng nhau khiêu vũ khi ngọn lửa tình yêu trong anh đang rực cháy. Hãy ca tụng cuộc sống, hãy để em yêu anh đậm sâu. Anh mãi mãi là vật báu duy nhất của em. Cho dù trên khuôn mặt anh có biểu hiện bao cảm xúc đi chăng nữa, thì anh vẫn không thể đọc được tâm tư của người con gái. Khi nào mùa hè lại đến?”
Trần Hướng Viễn bỗng tắt nhạc, chuyển sang nghe đài radio. Một giọng nữ thanh trong đang thông báo tình hình thời tiết những ngày gần đây: “… Thời tiết có nhiều biến đổi, về đêm có thể có những trận mưa ngắn, nhưng ngày mai trời vẫn sẽ nắng, nhiệt độ dự báo sẽ tiếp tục tăng…”
Vương Xán nghiêng đầu về phía cửa sổ: “Khi nào mùa hè lại đến? Không phải mùa hè đã đến rồi sao?”
“Em vẫn nhớ bài hát đó ư?” Trần Hướng Viễn nhìn sâu vào mắt Vương Xán.
Vương Xán chỉ khẽ cười, anh không biết rằng, cô còn thuộc cả lời dịch bài hát đó.
Trần Hướng Viễn dừng xe. Họ đã đến quảng trường đài phun nước lớn nhất thành phố, xung quanh đài phun nước có rất nhiều người ngồi nói chuyện phiếm, bọn trẻ con trượt patin lướt qua lướt lại. Một cô bé chỉ khoảng hơn năm tuổi tiến về phía Vương Xán rồi ngã vào lòng cô. Vương Xán ôm chặt cô bé, cô bé cười khanh khách làm Vương Xán cũng cười theo: “Đứng vững chưa nào? Cô buông tay ra đấy nhé!” Cô bé gật đầu, Vương Xán buông tay, cô bé lập tức quay người trượt đến chỗ khác.
Họ rời khỏi đám đông, bước đi dạo ven hồ cạnh quảng trường.
“Đã có ai từng nói với em, lúc em cười trông rất vui vẻ, rất có sức lan truyền chưa?”
Trần Hướng Viễn không phải là người đầu tiên nói với Vương Xán như vậy. Cô không nhịn được lại khẽ cười, Trần Hướng Viễn quay sang nhìn Vương Xán rồi nói: “Em thấy không, chính là như vậy đấy, cười tươi đến nỗi niềm vui trong lòng đều không giấu được, đều bộc lộ hết ra ngoài rồi.”
“Rất nhiều người nói, tôi cười không biết trời đất gì.” Quả thật, Vương Xán sinh đã có cặp lông mày cong cong, lúc không cười cũng giống như đang cười, lúc cô cười thì đúng là vô cùng rạng rỡ, tựa như vô lo vô nghĩ.
“Người có thể vô tư cười là người hạnh phúc. Hy vọng em luôn giữ được niềm hạnh phúc ấy và tôi không chạm đến sự bình yên của em.”
“Lúc nãy anh gọi điện cho tôi chỉ để nói mấy lời này sao?”
“Thật ra tôi muốn hỏi em đã suy nghĩ xong chưa? Nhưng khi đứng trước em, tôi lại thấy mình thật ích kỉ, dựa vào chút thiện cảm của em với tôi mà đã tùy ý đưa ra yêu cầu này với em.”
“Đối với anh, có thể không phải chỉ là chút thiện cảm.” Vương Xán dừng bước, ngước lên nhìn Trần Hướng Viễn: “… Nhưng thật sự tôi rất lưỡng lự.”
Vương Xán sợ sẽ nhận được điện thoại hỏi thăm của Trần Hướng Viễn. Thế nhưng cô đã lo hơi nhiều, mấy ngày liền, anh không hề gọi điện hay nhắn tin cho cô. Trần Hướng Viễn quả nhiên cực kỳ điềm đạm, nhẫn nại chờ đợi Vương Xán “suy nghĩ kĩ càng”. Nhận thức được điều này, cô cũng có chút thất vọng không nói được thành lời.
Lấy xong tin tức, Vương Xán quay về tòa soạn viết bài, không biết ma xui quỷ khiến thế nào cô lại lên MSN và ẩn nick, cũng không thấy có tin nhắn offline. Avatar của Trần Hướng Viễn vẫn rất yên lặng. Dường như cuộc đối thoại trên xe hôm đó chỉ là cuộc nói chuyện lịch sự bình thường. Vương Xán thậm chí còn nghi ngờ tửu lượng của mình quá thấp, uống một chai bia mà đã mơ một giấc hoang đường.
Trong lòng Vương Xán khá bất an, cô viết bài rồi gửi cho bộ phận biên tập. Sau khi ngồi ngây người trước máy tính một lúc, cô quyết định nhắn tin cho La Âm.
Một cái mặt chào hỏi được gửi đi, La Âm phản hồi lại rất nhanh: “Biết lặn rồi, còn chơi ẩn nick gì chứ?”
Vương Xán gửi một emoticon mím môi đau khổ.
“Tớ đang vội viết bài đây, về một bi kịch tình yêu, hiểu lầm nọ nối tiếp hiểu lầm kia, biến đổi bất ngờ, tình sâu duyên mỏng, có duyên không phận, chia tay trong đau khổ. Sau khi lên báo, cậu đọc nhất định sẽ rơi nước mắt. Thế nên, bây giờ đừng có kể khổ với tớ nữa, không thì tớ sẽ rối cả lên đấy.”
Tốc độ đánh máy và viết bài của La Âm nổi tiếng là nhanh nhất tòa soạn. Vương Xán đành gửi lại một câu: “Ờ” rồi yên lặng.
Phải một lúc lâu sau, La Âm mới phản hồi lại: “Hôm nay lạ quá, lẽ nào cậu thực sự có chuyện đen đủi muốn kể cho tớ sao? Trời ạ! Cậu luôn là ánh mặt trời trong cuộc sống của tớ, Thượng đế không thể tàn nhẫn làm cậu buồn đấy chứ? Sau này ai chơi với tớ đây?”
Vương Xán cười không được mà khóc cũng không xong: “Bây giờ thì tớ biết rồi, cậu mới là người không có trái tim đồng cảm, uổng cho các độc giả đã coi cậu là người thấu hiểu lòng người.”
“Tớ có lòng đồng cảm mà, hơn nữa còn rất rất nhiều là đằng khác, nhưng phần lớn là dành cho những độc giả của tớ. Tớ thích Châu Tinh Trì và cậu cũng như vậy đấy.” Cùng với dòng chữ này, La Âm còn gửi kèm một emoticon Châu Tinh Trì kinh điển đến.
“Yên tâm, mình không kêu khổ than sầu đâu. Chỉ là muốn hỏi cậu một chút thôi.”
“Ừ, ừ. Thế thì được, nửa tiếng nữa cậu qua bên này, tớ sắp viết xong rồi. Chúng mình sẽ nói chuyện trực tiếp. Ôi, các ngón tay đáng thương của tớ, tuần này nó sắp gãy ra mất rồi!”
Nửa tiếng sau, Vương Xán đến phòng làm việc của La Âm, phát hiện cô và đồng nghiệp Ngô Tĩnh đang nói chuyện. Ngô Tĩnh và La Âm cùng phụ trách chuyên mục lắng nghe tâm sự, chỉ có điều tính cách hai người có điểm không giống nhau. La Âm tương đối bình tĩnh, khách quan, còn Ngô Tĩnh lại đi theo con đường tình cảm sướt mướt, nên thỉnh thoảng họ cũng bất đồng quan điểm.
Ngô Tĩnh thấy Vương Xán bước vào, liền cười nói: “Vương Xán đến đúng lúc lắm, tớ và La Âm sắp không có tiếng nói chung rồi. Cô ấy bắt tớ phải xem mấy cái thiệp mời lắp đặt thiết bị này, lại còn bắt đóng góp ý kiến, đầu tớ đến điên lên mất thôi.”
“La Âm, cậu đúng là nhập vai nhanh lắm, trước đây cậu vốn không có chút hứng thú nào về nhà đất, đối với hôn nhân thì bi quan. Bây giờ thì tốt rồi, bắt đầu đi theo con đường hiền lương thục đức rồi.”
Ngô Tĩnh bĩu môi: “Ai nói không phải chứ?”
“Đã đâm lao phải theo lao thôi, tớ đã nhận lời cầu hôn của Trương Tân thì tất nhiên phải có trách nhiệm với anh ấy. Với tương lai của bọn tớ, cái gì cần lo thì nhất định phải lo thôi.” La Âm dõng dạc lên tiếng mà chẳng chút áy náy.
“Vương Xán, cậu nhìn môi trường làm việc của tớ xem. Một đồng nghiệp nam có vợ đang trong thời kì chờ sinh, cả ngày nói chuyện làm bố, thế cũng đủ đau đầu lắm rồi!” – Ngô Tĩnh đang nói về một phóng viên chuyên mục thổ lộ tình cảm khác là Mã Kiến Hoa, rồi cô lại chỉ về phía La Âm nói tiếp: “Một đồng nghiệp nữ sắp kết hôn, cứ có thời gian rảnh là lại tâm sự chuyện cô dâu. Cũng nhờ tớ tố chất tâm lý tốt, với thân phận của một thanh niên căng tràn sức sống, trong một phòng làm việc tràn đầy hooc-môn nữ giới, nghe họ khoe khoang một cách không có đạo đức về các loại hạnh phúc mà vẫn giữ được bình tĩnh. Tớ phải nói chuyện với chủ nhiệm về chuyện trợ cấp đặc biệt.”
Vương Xán bị chọc cho cười, La Âm cũng cười nói: “Triệu chứng mà Mã Kiến Hoa nghiêm trọng hơn của tớ nhé, anh ta còn nói anh ta có phúc mang thai, những người mong có con nói chuyện với anh ta sẽ bị lây đấy.”
“Thế nên tớ mới tránh cái nhìn trực diện của Mã Kiến Hoa, hơn nữa còn nghiêm túc cảnh cáo anh ta, nếu muốn nói chuyện với tớ phải qua internet, nếu không tớ sẽ coi anh ta là không khí.”
La Âm đang uống nước, buồn cười đến nỗi suýt phun ra ngoài, “Nói chuyện với tớ không sao đâu nhé, cùng lắm thì tớ chỉ lây truyền một chút tính khí đàn bà phiền phức thèm lấy chồng cho thôi.”
Ngô Tĩnh xua xua tay: “Tớ mà thèm lấy chồng à? Cấm cậu không được ám thị tâm lý tớ. Vương Xán, tớ khuyên cậu cũng phải cố chịu đựng, hôm qua tớ vừa tiếp xúc với một cô gái thèm lấy chồng. Đáng sợ lắm! Giống như Hamlet đang do dự vấn đề “To be or not to be” vậy. Thật khiến tớ muốn ngất.”
“Lúc nãy cậu đang viết bài đấy à?” La Âm hỏi Ngô Tĩnh. “Thảo nào mà cái mặt cậu đau khổ như bị táo bón.”
“Đúng vậy, cuối cùng cũng xong rồi, nó làm tớ bị nội thương, tớ phải ra ngoài ăn gì đó để an ủi bản thân.” Ngô Tĩnh thu dọn đồ đạc trên bàn rồi tắt máy tính.
Vương Xán quay sang La Âm tò mò hỏi: “Rốt cuộc cô ấy phải đưa ra lựa chọn khó khăn gì?”
“Chỉ là cảm thấy bạn trai rất vô vị, ưu điểm không rõ ràng, không cuốn hút, lại còn là người nhu nhược, tiền đồ thì có nhưng không phải là rộng mở cho lắm. Yêu nhau hơn sáu năm, tình yêu dườư đã biến thành tình thân, tiếp tục thì không cam lòng mà chia tay thì lại sợ đi qua thôn này không có cửa hàng khác, gặp gỡ người khác lại sợ không bằng anh này… Ôi, ôi… Cô ấy mới hai mươi bảy tuổi, đã nghĩ trước nghĩ sau như thế mà không thấy mệt mỏi sao? Tớ đây đã ba mươi tuổi rồi mà sao vẫn chưa lo lắng gì chuyện ấy. Tớ định quãng đời sau này trở thành Thánh đầu sĩ[1] cũng không tùy tiện tìm bừa một người đàn ông, lẽ nào cấu trúc thần kinh của tớ và cô ấy không giống nhau?”
[1] Thánh đầu sĩ hay Saint Seiya, trong ngôn ngữ mạng Trung Quốc chỉ một người con gái tôn thờ chủ nghĩa hoàn mỹ, không tìm được một nửa hoàn hảo, thà không tìm còn hơn là tìm bừa một người làm bạn trai. Saint Seiya là tên nhân vật chính trong bộ truyện tranh Nhật Bản “Thánh đấu sĩ tinh thỉ”, tên tiếng Việt là “Áo giáp vàng”.
“Chưa chắc đã là như vậy. Nếu không thì cô ấy không cần tìm đến cậu nhờ tư vấn nữa rồi!”
“Nhờ câu khen ngợi này của cậu, tớ có chút tự hào về nghề nghiệp của mình rồi đấy.” Ngô Tĩnh cười ha ha: “Hai cậu nói chuyện đi nhé, tớ đi trước đây.”
La Âm tiếp tục xem những hình ảnh trên máy tính: “Lòng tự hào nghề nghiệp của tớ được cậu kích thích rồi đấy! Hoan nghênh đến với văn phòng của chị tri tâm, cô có tâm sự gì muốn thổ lộ cùng chị tri tâm nào?”
Vương Xán trợn mắt: “Này, cậu có nhớ anh chàng đẹp trai bị cậu khinh thường trong buổi công bố bộ sưu tập áo cưới ở khách sạn Shangrila không?”
La Âm suy nghĩ một lát: “Cậu nói đến lão Đới á? Anh ta là đối tác và cũng là bạn tốt của Trương Tân. Lúc đó cậu nói với tớ rằng anh ta giống một anh khóa trên cậu thầm thích hồi năm nhất đại học. Tớ nói cho cậu biết, cậu nhất định không được có ý gì với anh ta đâu nhé, anh ta nổi tiếng là sát thủ tình trường đấy.”
Vương Xán cười nói: “Cậu nghĩ đi đâu thế? Tình yêu đơn phương đầu tiên của tớ chỉ kéo dài có nửa học kì đầu, may mà anh ta trông cũng đẹp trai nên tớ mới nhớ đến tận hôm nay. Đàn ông đẹp trai quá không phải là khẩu vị của tớ.”
La Âm làm điệu bộ như trút được gánh nặng trong lòng rồi cười nói: “Vương Xán, thật không uổng công tớ yêu quý cậu, cậu quả là thông minh, biết nắm giữ kịp thời mà cũng biết buông tay đúng lúc, những người si tình ôm chặt mối tình đơn phương tớ thấy nhiều rồi. Thật là ngán ngẩm!”
“Cô gái dáng người cao cao, lúc đó nói chuyện với anh ta, mặc áo dây, có nước da khỏe mạnh, cậu còn nhớ không?”
“Thẩm Tiểu Na, tất nhiên là nhớ. Cô ấy là sinh viên khóa dưới của anh Đới ở Học viện Mỹ thuật. Theo như cô ấy nói thì cô ấy đã thầm yêu anh Đới từ rất lâu rồi, tiếc là anh Đới không thiếu gì bạn gái, không đến lượt cô ấy. Từ nước ngoài về, cô ấy lại tiếp tụết, ngày nào cũng chạy đến công ty của Trương Tân và anh Đới. Theo lời Trương Tân thì giờ đây đã có thêm một cái bàn ở phòng họ rồi. Cứ tình hình này, cô ấy phải chinh phục được lão Đới thì mới dừng lại. Tớ rất khâm phục cô ấy, con gái thời nay, đúng là rất dũng cảm.”
“Xì, cậu hơn tớ có vài tuổi, đừng có nói như mẹ tớ thế.” Vương Xán không thể không thừa nhận Thẩm Tiểu Na rất dũng cảm, thế nhưng sự dũng cảm này chẳng liên quan gì đến tuổi tác cả. Tuổi của cô và Thẩm Tiểu Na thật ra cũng sàn sàn nhau. Thế nhưng việc dũng cảm đứng trước mặt mọi người mà có thể lớn tiếng tuyên bố: “Tôi thất tình rồi!” thì làm sao mà cô làm được.
“Cậu hỏi cô ấy làm gì?”
Mặc dù vậy, trước mặt La Âm Vương Xán vẫn có chút khó nói: “Cái đó… à… Thẩm Tiểu Na và Trần Hướng Viễn lớn lên cùng nhau.”
“Trần Hướng Viễn? Nói như vậy thì anh ta và Thẩm Tiểu Na là thanh mai trúc mã.”
“Đúng vậy!”
Vương Xán nhẹ nhàng nói, La Âm cũng không bộc lộ cảm xúc gì. Cô quay người tiếp tục xem mấy bức ảnh: “Cậu xem này, người ta trang trí nhà thế này có phải là khủng khiếp lắm không?”
Vương Xán nhìn vào một tấm ảnh trên màn hình máy tính. Cô chạy tin tức bất động sản nên cũng có chút hiểu biết về trang trí nội thất: “Cửa sổ hình vòng cung, màu chủ đạo trắng xanh, sofa hoa, tủ bếp bằng gỗ. Đây là phong cách đương thời của Địa Trung Hải, nhà vườn kết hợp.”
“Tớ thấy có chút không hài hòa lắm, tớ vẫn thích phong cách trang trí đơn giản tinh tế hơn.” La Âm lắc đầu tắt cửa sổ trang web, rồi bỗng nhiên quay người nhìn chằm chằm vào Vương Xán: “Thẩm Tiểu Na và Trần Hướng Viễn có gian tình sao?”
Vương Xán giật mình, nhất thời không thốt thành lời: “Cậu… cậu… cậu…”
La Âm nháy mắt cười: “Nếu không tại sao cậu lại quan tâm đến Thẩm Tiểu Na?”
“Đàn bà như cậu đúng là đáng sợ thật đấy!” Vương Xán đành cười theo: “Tớ khai, tớ khai hết là được chứ gì?”
Thật ra Vương Xán không bao giờ giữ bí mật với La Âm. La Âm phụ trách chuyên mục thổ lộ tình cảm nên đã nghe quá nhiều chuyện của người khác rồi, hơn nữa chưa từng có hứng thú nói chuyện phiếm, như lời cô ấy nói thì: “Ngoài lúc bắt buộc viết bài ra, tất cả các bí mật đều được xóa sạch trong não bộ, nếu không sẽ chẳng thể sống nổi.”
Vương Xán nói xong quay sang phía La Âm, “Biểu hiện của Trần Hướng Viễn rất thản nhiên. Trước mặt tớ, anh ấy không ngần ngại tỏ ra quan tâm Thẩm Tiểu Na, anh ấy cũng nói rõ với tớ là Thẩm Tiểu Na dựa dẫm vào anh ấy như một người anh trai. Nếu tớ để bụng hoặc nghĩ nhiều quá thì có phải tớ là người hèn hạ, đa nghi không?”
“Mối quan hệ anh nuôi em nuôi thật ra rất khó nói rõ ràng. Không loại trừ khả năng người ta chỉ là tình cảm anh em trong sáng, cũng không thể khẳng định họ có tình cảm nam nữ. Nếu cậu để bụng thì trước tiên, đừng vội kiểm điểm bản thân.”
“Ánh mắt anh ấy nhìn Thẩm Tiểu Na rõ ràng rất trìu mến. Tớ không có anh trai, nếu anh trai nhìn em gái như vậy thì cũng không có gì là kì lạ.”
La Âm dường như có suy nghĩ gì đó trong đầu, nhưng lại không nói ra.
Vương Xán có chút do dự: “Thẩm Tiểu Na từng du học bên Pháp, trong xe của Trần Hướng Viễn lại toàn mở nhạc Pháp. Thật ra anh ấy không phải là người thích nhạc đương đại. Điều này có phải do tớ nghĩ nhiều quá không?”
“Tớ được biết là tầng lớp trung lưu đang rất thích học tiếng Pháp, nghe nhạc Pháp. Tớ thấy anh Trần Hướng Viễn của cậu đúng là rất có phong cách trung lưu. Đây không thể coi là bằng chứng được, đừng nghĩ nhiều như thế!”
“Tớ cũng không định nghĩ nhiều đến thế, nhưng Trần Hướng Viễn nói muốn theo đuổi tớ.”
“Vậy rất hay, tớ đang hiếu kì xem người này còn muốn do dự đến bao giờ?”
“Hay cái gì chứ, cách anh ấy tỏ tình rất lạ lùng.” Vương Xán đã nói ra nguyên nhân chính làm cô băn khoăn: “Nguyên văn câu nói của anh ấy là “Tôi thích em, tính cách em cởi mở, hòa nhã, lại có thể dung hòa tính hướng nội, do dự của tôi. Tôi nghĩ chúng ta sẽ rất hợp nhau”, cậu nói xem là ý gì chứ?”
La Âm nghe xong phá lên cười: “Đúng là một lời tỏ tình không mấy nhiệt tình và lãng mạn. Thế nhưng người ta đã sắp ba mươi tuổi rồi, lớn hơn cậu năm tuổi, lại làm việc ở ngân hàng, có lẽ anh ấy là một con người thực tế.”
Vương Xán cười gượng: “Nhưng tớ cần nhiệt tình, tớ cần lãng mạn. Tớ không muốn lấy chồng, cũng không muốn kết hôn sớm, nếu sau này có quyết định ở bên cạnh nhau, còn có một chuỗi ngày dài phải sống thực tế cơ mà, có nhất thiết vừa bắt đầu đã như vậy không?”
La Âm im lặng, đúng lúc đó chiếc điện thoại trên bàn báo có tin nhắn đến, cô cầm điện thoại lên đọc: “Cậu xong việc rồi chứ? Trương Tân đến rồi, chúng ta cùng đi nhé!”
Hai người ra khỏi tòa soạn rồi lên xe của Trương Tân, La Âm chậm rãi hỏi: “Dạo này anh Đới và cô em khóa dưới Thẩm Tiểu Na đó tiến triển đến đâu rồi?”
“Hôm nay em sao thế? Cứ nghe hai bọn anh nhắc đến cô ấy là em đã thấy phiền, còn châm chọc người ta nữa.” Trương Tân đùa: “Làm cho lão Đới bây giờ cứ nhìn thấy em là muốn trốn đi rồi.”
“Không có việc gì thì hỏi cho vui, xem lão Đới đổ chưa thôi.”
“Thẩm Tiểu Na đó rất là nhiệt tình, nhưng lão Đới chẳng có tâm trạng lằng nhằng, nên chỉ nói vài câu qua loa đại khái với cô ấy cho xong. Lão Đới không thích kiểu con gái gợi cảm như cô ấy. Cậu ấy luôn nói, đối với cậu ấy, vẻ bề ngoài tốt không thiếu, quan trọng là nội tâm bên trong.”
“Thiếu cái gì muốn cái đó, điều này cũng có thể hiểu được.”
Với Trương Tân, trước những câu nói móc Đới Duy Phàm, anh chỉ biết cười.
“Thật ra em thấy anh ấy cứ được voi đòi tiên. Từ hàng ngàn bông hoa thơm, xuất hiện một con bướm xinh đẹp đang vui vẻ bay lượn, những người dễ dàng có được thứ gì đó lại luôn tỏ một thái độ coi thường, bất cần.”
“Nếu nói như vậy, Thẩm Tiểu Na không phải cũng vậy sao? Những người theo đuổi cô ta cũng không ít, thế mà cứ phải chạy theo một người không hiểu cô ta như Đới Duy Phàm.”
“Nói một cách công bằng, kiểu đê tiện này cũng có thể coi như một bản tính của con người, không phân biệt nam nữ, chỉ là ở lão Đới, nó được thể hiện rõ hơn thôi.”
“Âm Âm, em có thành kiến với lão Đới rồi, cậu ấy thực sự rất tốt đấy.”
La Âm cười không thiện ý, cô kéo dài tiếng: “Hiểu rồi, hiểu rồi… Vương Xán, cậu không biết Trương Tân và lão Đới lớn lên cùng nhau, cũng có thể coi là thanh mai trúc mã đấy. Tình cảm có thép cũng không xuyên thủng được, tớ mà tiếp tục nói xấu anh ta, Trương Tân chắc sẽ trở mặt với tớ mất.”
Trương Tân cười hì hì, hoàn toàn bó tay với La Âm.
Vương Xán nghe họ nói chuyện cũng hiểu được đại khái, chút tình cảm mà Thẩm Tiểu Na dành cho Đới Duy Phàm vẫn chưa đâu vào đâu cả. Cô biết là La Âm đang hỏi giúp mình, trong lòng vừa cảm kích vừa lo lắng, không biết có nên bước xuống một cái hồ nước không biết nông sâu thế nào không?
Vương Xán đã từng trải qua một cuộc tình, nhưng chỉ một chút tình tiết phức tạp lần này lại làm cô hoang mang đến vậy, nó khiến cô luôn nghi ngờ tình cảm thật sự của mình.
La Âm quay lại nhìn Vương Xán cười nói: “Đứa trẻ đáng thương, thấy bản thân băn khoăn lắm phải không?”
Vương Xán thật thà gật đầu: “Ừ, tớ không biết nên trả lời anh ấy thế nào?”
“Cậu do dự là vì cậu không muốn từ chối anh ấy.”
Vương Xán im lặng.
La Âm lắc đầu: “Không còn cách nào khác, không ai có thể thay cậu quyết định. Nếu cậu bắt đầu tình yêu này thì hãy cứ tận hưởng nó, đừng nghĩ là được gì mất gì mà giày vò bản thân.”
Trương Tân không hề hỏi nhiều, chỉ chằm chằm nhìn về phía trước chăm chú lái xe, người đàn ông này đúng là luôn hiểu lúc nào nên im lặng. Vương Xán rất ngưỡng mộ sự ăn ý giữa họ.
Đang nói chuyện bỗng dưng điện thoại Vương Xán đổ chuông, là Trần Hướng Viễn gọi tới. Nhìn cái tên đang sáng trên màn hình,Vương Xán có chút lưỡng lự, không biết khi nhấcáy nghe thì sẽ nói những gì. La Âm nhìn gương chiếu hậu, hiểu ngay vấn đề: “Trương Tân dừng xe, dù sao cũng sắp đến nhà Vương Xán rồi, mấy bước còn lại cậu tự đi đi.”
Trương Tân dừng xe bên lề đường, Vương Xán tạm biệt họ rồi bước xuống. Lúc đó điện thoại bỗng nhiên ngừng kêu, cô bối rối nhìn điện thoại, lưỡng lự không biết có nên gọi lại không. Suy nghĩ một lát, Vương Xán cất luôn điện thoại vào túi xách, cúi đầu chầm chậm về nhà. Bước đến dưới chân tòa nhà, cô bất ngờ phát hiện có một chiếc xe Ford màu xám đang đỗ ở đó, một người đàn ông đang đứng dựa vào cửa xe hút thuốc. Mặc dù đèn đường mờ tối, người đó lại quay lưng về phía cô, nhưng cô vẫn nhận ra anh, là Trần Hướng Viễn.
Trần Hướng Viễn quay đầu nhìn cô, mỉm cười nói: “Vương Xán, chào em.”
Vương Xán bỗng cảm thấy bình tĩnh, có lẽ do sự xuất hiện bất ngờ của Hướng Viễn, cũng có thể vì nụ cười điềm đạm của anh ấy: “Chào anh, lúc nãy không kịp nghe điện thoại của anh.”
“Tôi cứ nghĩ là em đã cho tôi “out” rồi cơ, đang định hút xong điếu thuốc này sẽ gọi lại cho em. Nếu em vẫn không nghe, tôi sẽ ỉu xìu về nhà.”
“Sau đó quên tất cả mọi chuyện sao?”
Trần Hướng Viễn lắc đầu cười: “Đây là một sự đả kích lớn, tôi nghĩ nhất thời cũng không thể quên được.”
Vương Xán có chút bất ngờ, cô luôn nghĩ Trần Hướng Viễn là người nội tâm, không biết trêu đùa. Đây là lần đầu tiên cô thấy anh như vậy. Đúng lúc đó có một người hàng xóm đi qua, cố ý quay đầu nhìn hai người. Vương Xán cũng bất giác nhìn lên ban công nhà mình. Cô sợ mẹ lại bò người ra nhìn xuống dưới.
Trần Hướng Viễn cũng hướng theo ánh mắt của Vương Xán: “Cũng không còn sớm nữa, em đồng ý đi dạo cùng tôi chứ? Lát nữa tôi đưa em về nhà.”
Vương Xán gật đầu đồng ý. Cô sợ đứng ở đây sẽ gặp những người hàng xóm, rồi họ sẽ tò mò hỏi han này nọ. Trần Hướng Viễn dập điếu thuốc ném vào thùng rác rồi cùng Vương Xán bước lên xe.
Bài hát “Khi nào mùa hè lại đến?” bỗng vang lên, chính là âm thanh mà Vương Xán đã quen thuộc từ lâu. Cô nghiêng đầu về phía cửa ô tô để cảm nhận gió đêm rồi lặng lẽ nghe nhạc.
“Hỡi người em yêu, anh làm em yêu anh đến chết đi sống lại. Cũng giống như những người đàn ông có người phụ nữ trong lòng, anh hiểu rằng, tình yêu là sự cho đi. Vì thế chúng ta hãy cùng nhau khiêu vũ khi ngọn lửa tình yêu trong anh đang rực cháy. Hãy ca tụng cuộc sống, hãy để em yêu anh đậm sâu. Anh mãi mãi là vật báu duy nhất của em. Cho dù trên khuôn mặt anh có biểu hiện bao cảm xúc đi chăng nữa, thì anh vẫn không thể đọc được tâm tư của người con gái. Khi nào mùa hè lại đến?”
Trần Hướng Viễn bỗng tắt nhạc, chuyển sang nghe đài radio. Một giọng nữ thanh trong đang thông báo tình hình thời tiết những ngày gần đây: “… Thời tiết có nhiều biến đổi, về đêm có thể có những trận mưa ngắn, nhưng ngày mai trời vẫn sẽ nắng, nhiệt độ dự báo sẽ tiếp tục tăng…”
Vương Xán nghiêng đầu về phía cửa sổ: “Khi nào mùa hè lại đến? Không phải mùa hè đã đến rồi sao?”
“Em vẫn nhớ bài hát đó ư?” Trần Hướng Viễn nhìn sâu vào mắt Vương Xán.
Vương Xán chỉ khẽ cười, anh không biết rằng, cô còn thuộc cả lời dịch bài hát đó.
Trần Hướng Viễn dừng xe. Họ đã đến quảng trường đài phun nước lớn nhất thành phố, xung quanh đài phun nước có rất nhiều người ngồi nói chuyện phiếm, bọn trẻ con trượt patin lướt qua lướt lại. Một cô bé chỉ khoảng hơn năm tuổi tiến về phía Vương Xán rồi ngã vào lòng cô. Vương Xán ôm chặt cô bé, cô bé cười khanh khách làm Vương Xán cũng cười theo: “Đứng vững chưa nào? Cô buông tay ra đấy nhé!” Cô bé gật đầu, Vương Xán buông tay, cô bé lập tức quay người trượt đến chỗ khác.
Họ rời khỏi đám đông, bước đi dạo ven hồ cạnh quảng trường.
“Đã có ai từng nói với em, lúc em cười trông rất vui vẻ, rất có sức lan truyền chưa?”
Trần Hướng Viễn không phải là người đầu tiên nói với Vương Xán như vậy. Cô không nhịn được lại khẽ cười, Trần Hướng Viễn quay sang nhìn Vương Xán rồi nói: “Em thấy không, chính là như vậy đấy, cười tươi đến nỗi niềm vui trong lòng đều không giấu được, đều bộc lộ hết ra ngoài rồi.”
“Rất nhiều người nói, tôi cười không biết trời đất gì.” Quả thật, Vương Xán sinh đã có cặp lông mày cong cong, lúc không cười cũng giống như đang cười, lúc cô cười thì đúng là vô cùng rạng rỡ, tựa như vô lo vô nghĩ.
“Người có thể vô tư cười là người hạnh phúc. Hy vọng em luôn giữ được niềm hạnh phúc ấy và tôi không chạm đến sự bình yên của em.”
“Lúc nãy anh gọi điện cho tôi chỉ để nói mấy lời này sao?”
“Thật ra tôi muốn hỏi em đã suy nghĩ xong chưa? Nhưng khi đứng trước em, tôi lại thấy mình thật ích kỉ, dựa vào chút thiện cảm của em với tôi mà đã tùy ý đưa ra yêu cầu này với em.”
“Đối với anh, có thể không phải chỉ là chút thiện cảm.” Vương Xán dừng bước, ngước lên nhìn Trần Hướng Viễn: “… Nhưng thật sự tôi rất lưỡng lự.”
/30
|