Thanh Mai Muốn Trèo Tường

Chương 107: Kiếp này em mắc nợ anh một hôn lễ.

/117


Suy tính kĩ càng, cuối cùng tôi quyết định gọi điện thoại cho Lục Bách Nghiêu.

Số điện thoại di động vô cùng quen thuộc mà tôi đã từng có thể đọc không sai một số, hôm nay tôi lại nhập dãy số đó vào sau đó nhấn nút gọi.

Tôi ngơ ngác nhìn màn hình điện thoại di động, thời gian trên đó tăng lên từng giây cuối cùng vang lên một chuỗi tiếng chuông.

Trong chớp mắt tôi có chút giật mình, không biết mở miệng nói câu đầu tiên như thế nào.

Nên hỏi anh ta gần đây như thế nào, sau đó cùng anh ta nhắc tới chuyện đứa hay là trực tiếp nói cho anh ta biết tin tức này, mà anh ta thì sao? Sẽ trả lời tôi như thế nào?

Anh ta sẽ để cho tôi sinh đứa bé này ra hay bảo tôi tới bệnh viện phá nó?

Chỉ trong thời gian ngắn ngủn mấy giây mà trong đầu tôi đã tưởng tượng vô số tình huống có thể xảy ra nhưng đến cuối cùng tất cả giả thiết đó đều không phải bởi vì thông qua điện thoại chỉ truyền tới một giọng nữ máy móc: Xin lỗi, số điện thoại này tạm thời không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau.

Tôi cầm điện thoại di động ở bên tai, nghe nhiều lần, sau đó mới ngơ ngác cúp điện thoại.

Tôi chợt nhớ tới cảnh tượng ở quán bar ngày đó , anh ta ngăn tôi ở trên vách tường, đối mặt với việc tôi tuyệt tình cùng lạnh lùng thì anh ta đã nói với tôi rằng anh ta sẽ quên tôi.

Hiện tại anh ta đang triệt triệt để để quên tôi sao?

Không chỉ có đứa bé với Hoàng Vũ Vi mà ngay cả điện thoại của tôi cũng lựa chọn không nhận sao?

Tôi nặng nề thở dài một cái, bỏ điện thoại tối đen vào trong túi xách rồi đi tới bên lề đường chờ đèn xanh.

Đôi mắt tôi vẫn dõi theo con số màu đỏ lóe sáng, đèn đỏ biến mất, đèn xanh sáng lên, tôi bất tri bất giác ngây tại chỗ, nửa ngày mới đi theo mọi người băng qua đường.

"Chủ nhân, chủ nhân, nghe điện thoại, cái người đáng ghét đó lại điện thoại tới. . . . . ." Điện thoại di động trong túi xách reo lên, tôi vội vàng dừng bước lại, lấy điện thoại trong túi xách ra, thấy trên màn ảnh lóe lên ba chữ "Lục Bách Nghiêu" thì khóe miệng không tự chủ tràn ra một nụ cười.

Tôi nhận điện thoại: "Alo."

Giọng nói quen thuộc của anh ta vang lên, mang theo từ tính rất nhỏ, cực kỳ dễ nghe, chỉ là trong lúc vô tình lộ ra nhiều hơn mấy phần lạnh lẽo: "Mới vừa bận họp nên điện thoại di động để ở chế độ im lặng, tìm anh có chuyện gì không?"

"Ừ, em có chuyện muốn nói với anh." Vừa nghĩ tới lời nói sắp ra khỏi miệng thì tim của tôi liền không nhịn được nhảy thật nhanh, phải dừng một chút thì tôi mới có dũng khí tiếp tục: "Lục Bách Nghiêu, em. . . . . ."

"A --"

Một chiếc xe phóng nhanh như bay tới, trước mắt của tôi chỉ thấy chiếc xe hơi cách tôi càng ngày càng gần. . . . . .

Hoảng sợ không thể khống chế được!

Cảm thấy trái tim của mình muốn bay ra lồng ngực!

Chiếc xe lao tới, cả người của tôi bị đụng ngã xuống đất.

Đau đớn dữ dội!

Ký ức cuối cùng còn sót lại của tôi là đèn đỏ sáng lên còn có điện thoại rơi giữa không trung. . . . . .

Cả người tôi té xuống đất, ý thức dần dần mơ màng, trong mơ hồ hình như mọi người vây xung quanh tôi càng ngày càng nhiều. . . . . .

Điện thoại di động của tôi. . . . . .

Mội mảng máu lớn . . . . . .

Đứa bé của tôi. . . . . .

Lục Bách Nghiêu. . . . . .

. . . . . .

"Cậu nói đi , cô ấy còn có khả năng tỉnh lại sao? Cũng đã nằm trong phòng ICU ba ngày ba đêm rồi." (ICU là hồi sức cấp cứu, vô đó là 50-50 lắm.)

"Không biết, chỉ là hình như người này là nhân vật khó lường, vì cứu sống cô ấy mà gần như các chuyên gia tốt nhất cả trong và ngoài nước đều tụ tập đến bệnh viện của chúng ta."

"Ai, cậu có biết rốt cuộc lai lịch của cô ấy là gì không? Tại sao lại có quyên lực lớn như vậy?"

"Hình như có quan hệ với tập đoàn Lục thị, hai ngày trước mình còn thấy Thái tử gia Lục thị ở phòng ICU đó."

"Thái Tử Gia Lục thị? Là người mới nổi danh trong giới bất động sản bởi hạng mục Cảnh Trình còn có vụ scandal cùng với nữ MC Hoàng Vũ Vi nổi tiếng của Tân Tấn đó sao?

"Đúng, chính là anh ta, mình đã xem hình của anh ta được đăng trên tạp chí , sẽ không nhận lầm đâu nhưng mà người thật so với hình chụp đẹp trai hơn nhiều!"

"Cậu nói cô gái nằm trên giường kia có thể là thiên kim nhà nào đó không, nếu không thì làm sao có thể là đối tượng kết hôn của vị Thái tử gia Lục thị này được, cho nên Thái tử gia mới canh chừng trước phòng bệnh?"

"Đầu năm nay minh tinh cùng hào môn, hào môn với hào môn có quan hệ cưới hỏi cũng không có gì lạ mà có người nào chịu nói rõ đâu, chúng ta vẫn nên làm thường dân đàng hoàng thôi."

. . . . . .

"Mẹ, mẹ, mau tỉnh lại, mau tỉnh lại. . . . . ."

"Mẹ, tại sao mẹ vẫn chưa tỉnh?"

"Mẹ, tỉnh lại ca hát với con có được hay không?"

"Mẹ. . . . . ."

. . . . . .

"Đứa bé, đứa bé của tôi. . . . . ." Đầu óc tôi hỗn độn, thấy một cô gái nhỏ xinh ngoắc tay với tôi, gọi tôi nhanh tỉnh lại một chút , tôi liều mạng muốn mở mắt ra nhưng mặc cho có dùng sức như thế nào cũng không mở ra được.

"Tiểu Cận, Tiểu Cận, Tiểu Cận! Mau tỉnh lại!"

"Tiểu Cận, Tiểu Cận. . . . . ."

. . . . . .

Trừ cô gái nhỏ xinh đẹp đó còn có vài giọng nói hỗn loạn vang lên bên tai tôi.

Tiểu Cận?

Là đang gọi tôi sao?

Là ai đang gọi tôi?

Tôi cố gắng giùng giằng, cố gắng phá vỡ một vùng tăm tối trước mắt, cố gắng muốn mở mắt ra.

Ánh sáng mờ mờ, tôi từ từ mở ra hai mí mắt vừa dầy vừa nặng thì thấy bên cạnh mình có rất nhiều người, Lão Phật Gia, ba Lưu, Đồng Yến, Lưu Chi Dương, Lưu Chi Dao.

Nhìn thấy tôi tỉnh trên vẻ mặt lo lắng của bọn họ đều lộ ra vui vẻ như trút được gánh nặng, trong mắt ba người phụ nữ đứng đó đều chứa đầy lệ.

Tôi vô lực mở miệng, lời nói ra đều mang chút khàn khàn , cổ họng khô rát: "Con. . . . . . Tại sao lại ở chỗ này?"

Hai mắt Lão Phật Gia rưng rưng, bước đến gần tôi nói: "Nha đầu, con bị tai nạn xe cộ, hiện tại cuối cùng cũng đã tỉnh lại."

Tai nạn xe cộ?

Tôi bị tai nạn xe cộ?

Tôi từ từ hồi tưởng lại, nhớ đến ngày đó đang băng qua đường thì nhận được điện thoại của Lục Bách Nghiêu , đang muốn mở miệng nói với anh ta chuyện đứa nhỏ thì bị một chiếc xe trực tiếp tông thẳng về phía tôi.

Đứa bé?

Đứa bé!

"Mẹ, đứa bé đâu? Đứa bé của con đâu?" Tôi vội vã hỏi Lão Phật Gia, tôi nhớ ra rồi, trong nháy mắt tôi té ngã thì trên đất tràn đầy máu tươi.

Đứa bé của tôi vẫn còn chứ?

Cô gái nhỏ trong giấc mộng một mực gọi tôi là mẹ, mặc váy màu hồng, tóc được buộc thành đuôi ngựa xinh đẹp đó là đứa bé của tôi sao?

Lão Phật Gia vội vàng cầm tay tôi nói: "Con đừng lo lắng, đứa bé ở đây, đứa bé vẫn còn ở đó."

Thấp thỏm trong lòng tôi cuối cùng cũng rơi xuống đất: "Dạ."

Một bác sĩ mặt áo blouse trắng tới kiểm tra giúp tôi, một mặt sơ tán người thân đang vây quanh trước giường bệnh: "Bệnh nhân mới vừa tỉnh lại, mọi người không nên nói chuyện với cô ấy quá lâu, nên để cho cô ấy nghỉ ngơi trước."

Lão Phật Gia gật đầu liên tục, ân cần nói với tôi: "Được, được, Tiểu Cận, con hãy nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai mẹ trở lại thăm con."

Tôi gật đầu một cái nhìn từng người bọn họ rời đi nhưng ở trong những người này lại không có bóng dáng của Lục Bách Nghiêu.

Lúc đó bởi vì anh ta đang họp cho nên mới không nghe điện thoại của tôi.

Nhưng hôm nay ngay cả Lưu Chi Dương cũng đã biết chuyện tôi mang thai. . . . . . Vậy anh cũng sẽ biết chứ?

Tại sao anh ta lại không tới thăm tôi?

Là bởi vì biết tôi mang thai cho nên cho dù tôi bị tai nạn xe cộ cũng cố ý muốn trốn tránh tôi sao?

Trong lòng cảm thấy chua xót, tôi lẳng lặng nằm ở trên giường, cảm giác mệt mỏi lại một lần nữa ập tới.

May mắn, đứa bé vẫn còn ở đó.

Ban đầu tôi vẫn còn có suy nghĩ muốn bỏ đứa bé này nhưng đến hôm nay cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì thì tôi cũng đều không muốn buông tha cho đứa bé này, đứa bé của tôi nữa.

Trong tại nạn xe cộ lần này, là đứa bé này cùng tôi dạo qua một vòng quỷ môn quan, tôi muốn sinh nó ra sau đó nuôi nó lớn lên.

Tôi nặng nề nhắm hai mắt lại, rất nhanh liền thiếp đi, cả người tiến vào mộng đẹp.

Trong lúc ngủ mơ tôi mơ thấy Lục Bách Nghiêu đi đến trước giường bệnh của tôi, ôm tôi thặt chặt, hôn lòng bàn tay của tôi, sau đó nỉ non rất nhiều lời.

Mặc dù tôi không nghe rõ anh ta nói gì nhưng nụ cười vui vẻ trong ánh mắt anh, vẻ mặt ân cần thì lại khắc sâu vào đáy lòng của tôi.

Rốt cuộc anh ta cũng đến thăm tôi rồi.

Anh ta. . . . . . Vẫn chưa hoàn toàn quên tôi đúng không?

Có phải trong lòng của anh ta vẫn còn có tôi không?

Trước khi anh ta đi, cả người cúi xuống dịu dàng nói bên tai tôi: "Chăm sóc thân thể cho tốt, chờ anh trở lại, chờ anh cưới em."

Sau khi nói xong câu này anh ta liền đứng dậy sửa sang lại áo, vuốt tóc rơi xuống ở trên mặt của tôi sau đó nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn trên trán của tôi, ánh mắt lưu luyến nhìn tôi hồi lâu cuối cùng vẫn là bước ra khỏi phòng bệnh.

Tôi vươn tay muốn giữ lại nhưng với không tới chéo áo của anh ta chỉ có thể nhìn anh ta từng bước một biến mất ở trong tầm mắt của tôi. . . . . .

Viễn cảnh trong mơ ngọt ngào như thế tại sao đến lúc kết thúc vẫn là Lục Bách Nghiêu xoay người rời khỏi tôi như cũ?

Đợi đến khi tôi tỉnh lại thì nhìn thấy được Lão Phật Gia đang trước giường bệnh bận rộn làm việc gì đó.

Tôi kêu lên một tiếng: "Mẹ."

"Ai, con đã tỉnh rồi hả, mẹ có ở nhà nấu cháo cho con, ngồi dậy ăn một chút đi." Lão Phật Gia vội vàng đỡ tôi dựa vào giường bệnh sau đó dùng gối đầu chêm ở phía sau lưng tôi rồi cầm cái muỗng đảo cháo trong chén, từng muỗng từng muỗng đút cho tôi ăn.

Tôi ăn từng ngụm cháo mà Lão Phật Gia nấu, mùi vị quen thuộc, ăn một miếng liền ấm áp tới tận đáy lòng.

Trong lúc ăn cháo tôi cố hết hơi sức hỏi Lão Phật Gia: "Mẹ, trừ mẹ ra, hôm nay không có ai tới thăm con sao?"

Tôi mong đợi nhìn Lão Phật Gia nhưng cuối cùng bà vẫn lắc đầu một cái: "Sáng sớm mẹ đã tới đây nhưng không thấy có người nào tới cả."

Tôi nhàn nhạt gật đầu một cái: "A, như vậy sao."

Sau khi ăn xong cháo xong, Lão Phật Gia đỡ tôi nằm xuống tiếp tục nghỉ ngơi nhưng tôi cảm thấy buồn bực không ngủ được, một lát sau, tôi lại tiếp tục hỏi: "Vậy trong khoảng thời gian con nằm viện này, trừ mấy người Đồng Yến còn có ai khác tới thăm con không?"

Lão Phật Gia vừa dọn dẹp đồ vừa nói với tôi: " Em của Chi Dương là Chi Dao cũng tới, những ngày qua con bé thường xuyên đến thăm con, ngày hôm qua con bé cũng ở đây, không biết con có thấy được không nữa ? Mặc dù mẹ cùng đứa nhỏ này không duyên phận máu mủ nhưng dầu gì cũng coi như là con gái trong nhà, những ngày qua mẹ thấy tấm lòng của con bé thật sự rất tốt. Chờ sau này con xuất viện thì nên cùng người ta chung sống hòa thuận, nói thế nào cũng đều là người một nhà."

Tôi gật đầu đồng ý: Dạ."

Từ sau lần cô ấy nói với tôi về chuyện của mình và Lục Bách Nghiêu thì tôi đã từ từ thay đổi cách nghĩ của mình về cô ấy lại còn phát hiện ra ngay từ đầu mình đã có cái nhìn sai lệch. Trên thực tế tôi hiểu rất rõ cô ấy là một người tâm địa thiện lương, người đối với tình yêu chấp nhất như vậy thật sự là một cô gái tốt.

Tôi ôm một tia hi vọng cuối cùng hỏi: "Trừ Chi Dao còn có người khác không?"

Lão Phật Gia dừng động tác trên tay lại, suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Nha đầu, con muốn hỏi Trương Húc hay Lục Bách Nghiêu? Ngược lại một nhà Trương Húc có tới thăm con, bên cạnh còn có nữ hộ lí kia nữa mà bụng của con bé đó cũng đã lớn, chắc đang chuẩn bị hôn lễ. Lúc con gặp chuyện không may thì bệnh viện rất khẩn trương hình như là Trương Húc ở phía sau giúp đỡ chuyển con đến phòng bệnh tốt nhất lại còn nhờ những chuyên gia giỏi nhất trong nước đến đây hội chẩn cho con. Mặc dù hai nhà chúng ta kết hôn không thành nhưng nhà bọn họ có thể giúp đỡ vào lúc này cũng xem như có lòng."

Nói xong Lão Phật Gia giống như không thể chịu nổi thở dài, tiếp tục nói: "Về phần Lục Bách Nghiêu thì nó chưa từng tới. Mặc dù con là người của nó nhưng mà trong khoảng thời gian con xảy ra chuyện này nó vẫn chưa từng tới, ngược lại mỗi ngày scandal của nó cùng với bạn học cấp ba của con đều bị phóng viên giải trí đăng trên trang đầu . Mẹ hi vọng con có thể quên nó, một người đàn ông nếu như không yêu con thì một mình con cưỡng cầu cũng không được gì. Nếu con muốn sinh đứa bé này ra, mẹ không phản đối, mẹ cùng Lão Lưu đều ở đây, nói thế nào cũng có thể giúp đỡ con chăm sóc nó lớn lên, mặc dù mẹ không biết khi đó hai người các con tại sao lại đột nhiên không kết hôn nữa nhưng kết hôn là chuyện quan trọng nhất của cả đời người, không thể giống như trò đùa được, trước kia đã làm sai thì bây giờ không cần gấp gáp, mấu chốt là về sau phải tuyệt đối cảnh giác cao độ với người khác.

Lão Phật Gia nói với tôi rất nhiều điều,bà là người duy nhất trên thế giới này cùng tôi huyết mạch tương liên, là người thân nhất, mỗi một câu trong lời nói của bà cũng là vì tôi mà suy nghĩ bao gồm cả chuyện khuyên tôi quên đi Lục Bách Nghiêu.

Lúc bắt đầu tôi cùng với Trương Húc đính hôn, về sau lại cùng Lục Bách Nghiêu chuẩn bị bước vào lễ đường cuối cùng nửa đường gãy gánh còn tôi thì trầm luân ở trong vực thẳm tình yêu không cách nào thoát ra.

Nhưng từ đầu đến cuối Lão Phật Gia và ba Lưu vẫn là những người lo lắng cho tôi nhiều nhất, cha mẹ luôn bị chúng ta sao lãng nhưng tới thời điểm xảy ra chuyện thì bọn họ lại là người đối với chúng ta thật tâm nhất.

Lời Lão Phật Gia nói đều đúng, nếu Lưu Chi Dương đã biết chuyện tôi mang thai thì Lục Bách Nghiêu không thể nào không biết, trong tình huống này mà anh ta còn chưa tới thăm tôi đang ở trong tình thế mành chỉ treo chuông thì có thể chứng minh anh ta đã hoàn toàn quên tôi rồi.

Anh ta không yêu tôi cho nên mới cố ý tránh xa tôi.

Anh ta không yêu tôi cho nên mới không có quan tâm chút nào đến tôi.

Anh ta không yêu tôi cho nên mới có thể tuyệt tình như thế.

Anh ta không yêu tôi cho nên bên cạnh chỉ nghe người mới cười mà không nghe thấy người xưa khóc.

Là do lúc ban đầu tôi dứt khoát buông tay anh ta ra cho nên hiện tại anh ta mới tuyệt tình như thế, là đang trả thù tôi sao? Cho nên cho tới bây giờ tôi không thể quay lại được nữa sao?

Tôi không biết thời điểm mắt Lục Bách Nghiêu rưng rưng , nghẹn ngào nói ra một câu "Anh buông tay" thì trong lòng có thể đau đến tê tâm liệt phế như tôi bây giờ hay không.

Nhưng lần này lòng của tôi thật sự rất đau, thật sự rất đau.

Tôi chán nản úp mặt vào gối, hai mắt nhắm lại, nặng nề nói: "Mẹ, con sẽ nghe lời mẹ, con sẽ quên anh ta."

Quên đi toàn bộ những gì liên quan đến anh ta, quên lúc ban đầu chúng tôi quen biết nhau như thế nào, quên khoảng thời gian thanh xuân niên thiếu tốt đẹp mà tôi đã từng đùa giỡn cãi vả với anh ta, quên đi từng kí ức tình yêu của hai chúng tôi, quên đi lúc anh ta dẫn theo tôi đào hôn rồi một lần lại một lần cầu hôn tôi ở suối nước nóng, quên đi chúng tôi sắp bước vào lễ đường hôn nhân, chúng tôi đã từng yêu nhau sau sắc và say đắm như vậy nhưng đến cuối cùng vật còn người tan, tấm màn đen rơi xuống che phủ những kí ức bụi bặm...

Quên anh ta đi, tựa như chưa bao giờ từng gặp nhau, tựa như lúc ban đầu tôi vẫn là người một mình một cuộc sống.

Trước khi tôi tỉnh lại tôi đã nằm trên giường bệnh hôn mê hơn nửa tháng, đợi đến khi thân thể của tôi dần dần tốt lên đã là hai tháng sau, vừa ra viện liền vừa vặn tới hôn lễ của Trương Húc và Nguyệt Nguyệt.

/117

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status