Thanh Mai Muốn Trèo Tường

Chương 63: Tôi không muốn buông tay nữa.

/117


Kinh ngạc!

Kinh ngạc khó có thể kìm chế được!

Tôi khó có thể tin nhìn người đang đứng trước mắt, rốt cuộc thật lâu sau mới hồi hồn: “Anh………………Làm sao anh lại ở chỗ này?”

Không phải nói sáng mai mới trở về sao?

Làm sao có thể hiện tại xuất hiện tại nhà tôi, hơn nữa có cả mẹ cùng bác anh nữa………..

Trương Húc nở nụ cười rất có lực sát thương, tôi ngạc nhiên dựa người vào cửa, chào hỏi một đám trưởng bối trong phòng.

Nhìn qua bộ dáng vui tươi hớn hở của một đám người trong phòng, ly trà đã uống hết một nửa, vỏ hạt dưa cũng đã gom lại được một tầng, xem ra là đã tới được một hồi lâu rồi.

“Con nhóc này, tại sao bây giờ mới trở về hả? Điện thoại cũng không cầm máy, không biết là mọi người đã chờ con bao lâu rồi sao.” Tôi vừa mới bước vào nhà, Lão Phật Gia liền đứng lên giáo huấn tôi, quả nhiên, đây mới là Lão Phật Gia dũng mãnh có thể so sánh với đàn ông.

“Chắc là công việc của Tiểu Cận bận rộn, bất quá lần sau nhớ nghe điện thoại, anh thật sự lo lắng cho em.” Trương Húc thâm tình chân thành nói, một bên lại dắt tôi tới ngồi bên ghế sôpha.

“A, xem vợ chồng son này, quan hệ thật tốt, trước mặt chúng ta mà dính như hồ vậy, không chừng sau lưng chắc như keo sơn quá.” Bác Trương Húc mở miệng trêu ghẹo làm cho mọi người cười haha.

Mẹ Trương Húc nắm tay Lão Phật Gia vô cùng thân thiết nói, quan hệ hai người tốt đến mức giống như chị em ruột: “Tôi nói này, bà thông gia, nhìn quan hệ của hai đứa nhỏ không tệ, nếu không chúng ta mau chóng tìm một cái thời gian định xuống hệ của bọn nó cũng làm cho chúng ta tiết kiệm được một chút tâm tư.”

Bà thông gia………….

Ặc…………….

Tuy rằng tôi rất thích Trương Húc, quen biết cũng đã nhiều năm nhưng có phải quan hệ này của hai chúng tôi tiến triển quá nhanh hay không? Vượt qua cả hỏa tiễn ấy chứ, “vèo vèo vèo” một cái liền phóng ra ngoài.

“Tôi thấy cũng được, nhìn hai đứa đứng gần nhau thật là xứng đôi.” Rốt cuộc Lão Phật Gia cũng mỉm cười liếc tôi một cái, sau khi đáp lời tôi cùng Trương Húc ở một chỗ mới miễn cưỡng cho tôi sắc mặt tốt.

Ai, tối hôm qua vẫn còn ở trên bàn cơm làm đương gia một hồi, hiện tại vui mừng còn chưa có đi qua, lại xoay người trở thành nông nô.

“Mọi người đến đây ăn chút hoa quả đi.” Một giọng nam thuần hậu truyền đến, tôi nghi hoặc ngẩng đầu bỗng nhiên nhìn thấy một người đàn ông bưng một mâm trái cây đi tới, người đó kêu tôi một tiếng: “Tiểu Cận trở về rồi đấy à, quả táo này rất ngọt, đến đây ăn một miếng đi.”

Tiểu Cận?

Tôi lau………lau …………..lau mồ hôi, ai có thể nói cho tôi biết cái người đột nhiên xông tới này là ai không? Thế nhưng lại gọi tôi là Tiểu Cận…………………………Tôi thật sự không biết mà.

“Lão Lưu, bận rộn lâu như vậy mau ngồi xuống nghỉ chút đi.” Tôi đang còn kinh ngạc, liền thấy Lão Phật Gia hoa tâm nộ phóng đứng dậy tiếp nhận mâm trái cây trên tay người kia, đặt trên bàn trà, sau đó lôi kéo tay người đàn ông đó cùng ngồi xuống trên sôpha.

Tôi dụi dụi mắt nhiều lần mới thật sự tin tưởng mình không có nhìn lầm, lại ác độc tự nhéo một cái trên tay mình, mẹ nó, vậy mà không phải là mộng?

Lão Lưu? Ông ta là ai?

Xem chừng vẻ mặt vui mừng như hoa của Lão Phật Gia lúc này thế nào cũng không thể dụ bà nói ra khỏi miệng được rồi. Tôi quay đầu nhìn về phía Trương Húc, không phải thân thích nào của nhà anh mà tôi chưa thấy qua chứ? Không phải là ba anh chứ? Đồng ý là ba đi, nhưng tại sao người ông ta nắm tay không phải là mẹ Trương Húc mà là mẹ tôi?

Trong nháy mắt tôi cảm thấy cả thế giới đều hỗn độn thì Trương Húc đi lại gần tôi, thì thầm một câu: “Cha vợ tương lai.”

Cha vợ…………………….tương lai………………..???

Thì ra là ông chú đẹp trai mà tối hôm qua Lão Phật Gia đề cập với tôi.

Tối hôm qua Lão Phật Gia vừa mới nhắc tới, hôm nay đã mời người ta vào nhà?

Hơn nữa vì sao Trương Húc biết, mà tôi không biết?

Mẹ nó, cuộc đời này càng trở nên rối loạn rồi……………………

Lúc này Lão Phật Gia hoàn toàn không quan tâm đến tôi, một bên vui rạo rực nắm tay ông chú đẹp trai, một bên vui tươi hớn hở cùng “bà thông gia” thảo luận chuyện tôi và Trương Húc.

Mà đương sự là tôi và Trương Húc ở bên trong loại “gia đình thịnh yến” này hoàn toàn không cần nhắc tới. Tôi bỗng nhiên cảm thấy may mắn vì mình về trễ bằng không vừa nghĩ tới với việc trụ lại đến giờ này tôi liền cảm thấy nhàm chán, trong lòng không khỏi bắt đầu đồng tình với Trương Húc, trước khi tôi trở về, anh chính là “một người gian nan trải qua năm tháng”.

“Thật nhàm chán, chúng ta chuồn đi được không?” Tôi kéo tay Trương Húc, nghiêng người ghé vào lỗ tai anh, nhẹ nhàng nói.

Trương Húc khẽ mỉm cươi, trong lúc đó giọng nói có chút chần chờ: “Như vậy hình như không được tốt cho lắm”

Tôi chớp chớp mắt nhìn Trương Húc, nếu chỉ một người tôi tuyệt đối không dám chuồn đi, vừa mới quay đầu chắc chắn Lão Phật Gia sẽ cắt tôi thành tám khúc nhưng nếu cùng Trương Húc, nếu có người “con rể quốc dân nhị thập tứ hiếu” này giúp đỡ thì tôi còn sợ cái gì nữa: “Có gì không thích hợp? Dù sao chuyện này cũng không cần tới hai chúng ta!”

Trương Húc cười một tiếng, phun ra một câu làm đỏ ửng trên mặt tôi trong nháy mắt lan tràn đến cổ: “Được rồi, đều nghe lão bà đại nhân.”

Lão………………..bà……………………….đại……………………….nhân.

Bốn chữ này cứ lập lại trong đầu tôi làm tôi có chút thất thần, mặt càng ngày càng hồng, tim đập càng ngày càng nhanh trong phút chốc dường như trên đỉnh đầu có pháo hoa tràn ra, rực rỡ tới mức làm cho tôi không mở mắt được.

Đợi cho tim đập chậm rãi trở về tần suất ban đầu thì tôi và Trương Húc đã ra tới bên ngoài, anh cởi khăn quàng cổ trên người xuống quàng lên cổ tôi, ấm áp trong nháy mắt kéo tới.

“Tiểu thư xinh đẹp, có thể mời em đi cùng anh tới Ma Thiên Luân không?” Giọng nói của anh mang theo từ tính, rất êm tai, thậm chí có đôi khi vừa mới nghe thấy liền cảm thấy say cả người.

So với nét thanh tú thời còn trung học, hôm nay anh lại càng có vẻ phá lệ mê người, anh không giống như Lục Bách Nghiêu lóe sáng mà lẳng lặng ẩn thân ở trong đám người, tản ra ánh sáng không thể phai mờ, dịu dàng làm cho người khác không thể nào kháng cự được.

Tôi quay đầu, đối diện chính là vòng quay chói mắt cao chọc trời, hình ảnh quen thuộc kia làm tôi không nhịn được thét chói tai: “Này……………….Nơi này là……….?”

Trương Húc gật đầu, xác định nghi hoặc trong lòng tôi: “Đúng, chính là nơi này.”

Lúc học lớp mười, thành phố liền gióng trống khuya chiêng nói muốn xây dựng Ma Thiên Luân ở chỗ này, quảng bá bằng cách chiếu những thước phim xinh đẹp về vòng quay chọc trời, ánh sáng rực rỡ giống như một bầu trời đêm đầy sao đều rơi hết xuống đây, xinh đẹp như mộng ảo.

Một năm kia, trong hộc bàn của mỗi nữ sinh đều cất giấu một tờ rơi quảng cáo về Ma Thiên Luân, cất giấu một giấc mộng huyền ảo thời tuổi trẻ, tôi tất nhiên cũng không ngoại lệ, khi đó còn cùng Trương Húc tán gẫu về nơi này.

Chỗ này phải chịu áp lực mang theo giấc mơ của một thời đại, lúc đó Lục Bách Nghiêu ra nước ngoài, Trương Húc chuyển trường, nơi này vì bị cuốn vào một vụ án liên quan đến mạng người mà phải ngừng thi công xây dựng mà cái tờ rơi quảng cáo của Ma Thiên Luân kia tưởng rằng sẽ mãi trở thành một giấc mộng hư vô và xinh đẹp.

Một năm trước, Ma Thiên Luân đã tiếp tục được xây dựng, trong khoảng thời gian chân bị thương tôi vẫn duy trì trạng “Không để ý đến chuyện bên ngoài”, không ngờ Ma Thiên Luân đã xây dựng xong rôi.

“Công chúa nhỏ của anh, có nguyện ý cùng anh ngồi Ma Thiên Luân hay không?”

Trương Húc nhẹ nhàng nhìn tôi, một đôi con mắt so với ngôi sao trên bầu trời còn sáng hơn chỉ cần liếc một cái cũng làm tôi không thể dời mắt đi được.

Anh…….anh………….anh…………….thế nhưng lại gọi tôi là công chúa nhỏ……………..Xấu hổ quá đi!

Tôi có cảm giác trên mặt mình ửng hồng, đầu chôn vào trong khăn quàng cổ, giọng nói nhẹ nhàng ngâm nga: “Ừ.”

Trương Húc lôi kéo tôi ngồi lên Ma Thiên Luân, trong không gian nho nhỏ chỉ có tôi cùng Trương Húc bốn mắt nhìn nhau, cả khói lửa đều ở trong đáy mắt. Tôi hy vọng thời gian có thể dừng lại tại giây phút này để giấc mộng thiếu nữ biến thành sự thật tuy chỉ là một cái chớp mắt nhưng lại càng giống như vĩnh hằng….

“Tiểu Cận?”

“Ừ”

Tôi lên tiếng, sau đó nhìn thấy Trương Húc lấy ra một cái hộp, bên trong có một sợi dây chuyền tinh xảo, khắc hai chữ ZX.

“Anh, lúc nào….?” Vừa nhìn liền biết dây chuyền này không phải tùy tiện vào trong một cửa hàng trang là có thể mua được mà cần phải chế tạo đặc biệt. Trương Húc bắt đầu chuẩn bị từ lúc nào?

Trương Húc cười đến vẻ mặt ôn hòa: “Ngày chúng ta xem mắt đó.”

“Tiểu Cận, em tin tưởng vào duyên phận sao?”

“Đương nhiên.” Nếu không phải thế tại sao nhiều năm như vậy lại đột nhiên gặp gỡ ở nơi này, hơn nữa lại lấy phương thức xem mắt này.

“Được gặp em một lần nữa làm anh cảm thấy mình rất may mắn, lúc này anh, anh không muốn buông tay nữa.” Trương Húc đứng lên, chậm rãi vòng ra sau đeo dây chuyền cho tôi: “Chúng ta đính hôn đi.”

Chúng ta đính hôn đi……………….

Chúng ta đính hôn đi……………

Lúc này không phải là nghe nhầm mà giọng nói này thật sự vang lên bên tai tôi. Trương Húc, anh nói, chúng ta đính hôn đi, chắc chắn như vậy, nghiêm túc như vậy làm lòng tôi hiện lên một tia bối rối.

“Em đồng ý.” Gần như là trả lời theo bản năng, câu trả lời này tôi đã từng khát vọng đến thế, rốt cuộc hôm nay, vào thời khắc này, trong khung cảnh xinh đẹp, tôi đối diện với người mà mình yêu nhất nói ra ba chữ kia.

Giữa trưa ngày thứ hai khi tôi nói chuyện đính hôn của mình với Đồng Yến thì cô nàng vô cùng nghiêm túc đánh giá một câu: “Cái gì gọi là gọi là cưới nhanh, chính là phiên bản nâng cấp của nhất kiến chung tình.”

Tôi trả lời một câu, trong đầu vừa nghĩ tới tình cảnh ngày hôm qua khóe miệng liền không tự giác tràn ra ý cười: “Cưới nhanh? Mình cùng Trương Húc? Hai chúng mình biết nhau cũng không nhiều lắm, cộng lại khoảng mười năm thôi, làm sao mà gọi là cưới nhanh được?

“Đúng rồi, các người đính hôn vào lúc nào?” Thân mình Đồng Yến nhảy một cái liền đến trước mặt tôi, hỏi thăm tin tức.

Tôi nghĩ: “Cuối năm này không chỉ công ty chúng ta nhiều việc mà trong bệnh viện cũng nhiều việc, mình xem chừng thời gian chắc phải sang năm sau đi.”

Đồng Yến xoa xoa thắt lưng, cực kì khí phách nói, bộ dáng rất giống thổ phỉ: “Mình mặc kệ cậu đính hôn lúc nào dù sao lúc cậu kết hôn mình muốn làm phù dâu của cậu còn phải hứa là không thu tiền mừng của mình.”

Tôi trừng mắt nhìn cô ấy cũng không nói chuyện.

Đồng Yến nhìn tôi như vậy lập tức nóng nảy: “Ai, cậu có đồng ý hay không hả?”

Tôi cười trêu ghẹo cô nàng: “Đồng đại tiểu thư đều đã lên tiếng, tiểu nhân há có thể không đồng ý với phu nhân sao?”

Đồng Yến tức giận nói: “Có bác sĩ Trương ở phía sau làm chỗ dựa cho cậu nên mới khiến cậu được nước lấn tới đi.”

“Chuyện gì? Tán gẫu vui vẻ như vậy?” Vốn là thời gian nghĩ trưa, không biết Lục Bách Nghiêu, người này bỗng nhiên từ góc nào nhảy ra nữa.

“Nói chuyện Hạ Cận cùng Trương Húc đính hôn, đúng rồi, Lục tổng, nói thế nào anh cũng là bạn học cũ của hai người này, tiền mừng cũng không thể thiếu được.” Tiền mừng thì Đồng Yến không có nhưng lại vênh mặt nhớ đến “kho bạc” của Lục Bách Nghiêu.

Tôi ở một bên cười không nói lời nào, vốn muốn biết không biết Lục Diêm Vương định ra đại chiêu gì ngăn cản cũng không nghĩ vừa xoay đầu liền nhìn thấy sắc mặt anh ta ban đầu còn vui cười sau đó lại chuyển sang một mảnh đen kịt làm cho tôi tôi sợ đến chết khiếp.

“Ai, Lục tổng, Lục Bách Nghiêu, anh làm sao vậy?” Đồng Yến nhìn sắc mặt của Lục Bách Nghiêu, trong nháy mắt cũng có chút hoảng liền gọi thẳng tên tự.

Tôi cùng Đồng Yến kinh ngạc nhìn Lục Bách Nghiêu, thật lâu sau mới nhìn thấy anh ta hít một hơi sâu, sau đó nói: “Không có việc gì, tôi không sao.”

“Vừa rồi không phải mình chỉ nói chuyện tiền mừng thôi sao? Tại sao phản ứng của anh ta lại lớn như vậy?” Đồng Yến mắt nhìn bóng lưng Lục Bách Nghiêu bước đi xa dần, thì thào tự nói, có chút khó hiểu.

/117

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status