Thanh Mai Muốn Trèo Tường

Chương 76: Cô ấy là của tôi.

/117


Lục Bách Nghiêu lôi kéo tay tôi, nổi giận đùng đùng muốn dẫn tôi đi. Tôi bước theo anh cho dù biết anh vừa mới đấm Trương Húc một cái không nhẹ, biết Trương Húc vừa ngã xuống đất nhưng tôi vẫn quyết tâm không quay đầu lại.

Tôi không có dễ bị coi thương như vậy đâu, đã từng bị Trương Húc hung hăng đả thương một lần thì không thể còn tồn tại một chút nào gọi là lưu luyến đối với anh ta. Yêu tôi tôi sẽ yêu lại gấp bội, không thương tôi nữa cho dù tôi yêu nhưng cũng sẽ không ủy khuất cầu toàn.

“Lục Bách Nghiêu, tôi không có tư cách, cậu xác định mình có tư cách sao?!”

Giọng nói của Trương Húc từ phía sau truyền đến, xen lẫn tức giận gào thét: “Cậu dám nói bây giờ cậu cùng cô ấy ở một chỗ, cậu không có…….”

“Câm miệng!” Trương Húc mới nói được một nửa lập tức bị Lục Bách Nghiêu cắt đứt, anh đưa hai tay ôm chầm lấy bả vai tôi, từng câu từng chữ đều giống như cắn răng nghiến lợi nói ra: “Cô ấy là của tôi!”

Đã sớm quên cuối cùng mọi chuyện diễn ra như thế nào, thì tôi đã bị Lục Bách Nghiêu lôi tới phòng ăn nhưng buối tối hôm đó khi nằm ở trên giường trong đầu óc tôi vẫn còn khắc sâu cảnh tượng đó.

Lúc Lục Bách Nghiêu nói câu “Câm miệng” kia, đứng ở bên cạnh anh, tôi có thể cảm giác được rõ ràng trong một chớp mắt đó thân thể của anh cứng ngắc, giọng nói còn mang theo run rẩy.

Buổi tối khi anh đưa tôi trở về, anh ôm chặt thân thể của tôi vào ngực, dùng sức như vậy gần như làm cho tôi không thể thở được. Tôi muốn tránh thoát nhưng lại phát hiện anh cậy mạnh làm tôi không thể nhúc nhích chỉ có thể để mặc cho anh ôm…

Ở trong nhà hàng, tại sao anh không để cho Trương Húc nói hết? Rốt cuộc thì anh đang sợ cái gì?

Tôi kinh ngạc nằm ở trên giường, hồi tưởng lại lúc Lục Bách Nghiêu cùng Trương Húc gặp mặt cho đến khi chuyện phát triển, vắt hết óc suy nghĩ hết các loại chi tiết muốn hiểu thông suốt tất cả mọi chuyện.

Suy nghĩ hồi lâu, ở một mặt tôi chợt phát hiện thật ra thì Lục Bách Nghiêu đã sớm có ý định với mình chẳng qua là tôi chưa từng để ý và anh cũng chưa từng lộ ra bên ngoài, còn một mặt thì nghĩ tới ban đầu Trương Húc ngoại tình…………..đột nhiên có chút ngoài ý muốn.

Bởi vì khi đó đột nhiên như vậy cho nên ban đầu tôi mới có thể khó khăn tiếp nhận tất cả mọi chuyện như vậy, mới có thể cảm giác được tim mình đau đớn tới tê tâm liệt phế.

Cuối cùng sự thật rốt cuộc là cái gì?

Còn có bao nhiêu chuyện mà tôi chưa từng được biết đây?

Tôi ngồi dậy bật đèn, tìm trong di động số điện thoại của Trương Húc, nhắn một tin nhắn: Ngày mai có rảnh không? Dành thời gian ra ngoài gặp mặt một chút đi.

Hai phút sau có tin nhắn trả lời: Được.

Tôi tắt đèn, nằm lên giường một lần nữa, nhắm mắt chờ cho tới ngày mai.

Tôi cùng Trương Húc hẹn gặp nhau lúc 10 giờ sáng, tìm một cái cớ nói dối Lục Bách Nghiêu sau đó bắt xe taxi tới chỗ hẹn.

Lúc tôi đến thì nhìn thấy Trương Húc đã chờ từ lúc nào. Mặt bên trái của anh ta vẫn còn bầm đen, sắc mặt có chút tiều tụy tái nhợt, chỉ tới khi thấy tôi khóe miệng anh ta mới cong lên một nụ cười, mới cảm giác được có sức sống.

Tôi ngồi xuống đối diện Trương Húc, mở miệng nói: “Tôi có một số việc muốn hỏi anh.”

“Được, có chuyện gì thì em cứ hỏi đi.”

“Tôi muốn hỏi chuyện tình của anh cùng Nguyệt Nguyệt bắt đầu từ khi nào?”

Trương Húc nhìn tôi , muốn nói lại thôi sau đó lấy lại bình tĩnh đang định mở miệng thì điện thoại lại vang lên.

Tiếng chuông vẫn cứ vang lên mãi, tôi nhìn thấy ánh mắt anh ta tập trung trên màn hình điện thoại nhưng thần sắc vẫn còn đang do dự chưa muốn nhận.

Tôi hỏi anh ta: “Không nhận sao?”

Đôi mắt thất thần của anh ta chợt ngước về phía tôi, trầm trầm nói: “Nhận.”

Giọng nói trong điện thoại vang lên không tính là nhỏ, anh vừa mới nhận điện thì tôi liền nghe được giọng nói trong điện thoại truyền đến, là nữ hộ lí đó: “Húc, em vừa mới té ngã, bụng đau quá, con của chúng ta có thể………..”

Con……….Con……….

Bên tai của tôi đã sớm không nghe được bất kỳ từ nào nữa, chỉ có duy nhất từ này.

Giữa bọn họ đã có con.

A, một phút trước tôi còn đang hỏi anh ta bắt đầu với Nguyệt Nguyệt lúc nào thì không nghĩ tới giữa bọn họ đã có con, đã có một sinh mạng mới tồn tại.

Trương Húc ngồi tại chỗ không nhúc nhích, tôi nhìn anh, nói một câu: “Anh có việc gấp thì nên đi trước đi.”

Trong lúc mang thai rất dễ dàng sinh non, so với tôi anh ta càng rõ hơn điểm này. Làm cha của đứa bé, anh ta phải có trách nhiệm.

Sau khi Trương Húc đi, tôi vẫn ngồi tại chỗ, ngồi thật lâu. Tôi đã từng cho rằng ngoại tình ……trong đó cất giấu chuyện gì đó mà tôi không biết, hóa ra đó chỉ là ý kiến của bản thân tôi, sự thật chứng minh tôi vẫn còn quá ngu ngốc.Di e n da n le q uy d o n Cho tới nay chẳng qua tôi đang sống trong thế giới của mình, quy định phạm vi hoạt động.

Tôi đứng dậy tính rời đi, hơi xoay người lại thì thấy Lục Bách Nghiêu đang đứng trước mặt.

Anh xuất hiện ở nơi này lúc nào?

Anh đứng chỗ này bao lâu?

Anh biết tôi cùng Trương Húc lén gặp mặt sao?

….

Những nghi vấn liên tiếp được đặt ra trong đầu tôi, tôi kinh ngạc đứng ngay tại chỗ, không có tiến lên bởi vì không biết đối mặt như thế nào, mở miệng ra sao.

Cuối cùng vẫn là Lục Bách Nghiêu đi tới, mỉm cười nhìn tôi: “Vợ, có đói bụng không? Mẹ bảo anh gọi em về ăn cơm.”

Tôi hơi ngước mắt lên đón nhận ánh mắt của anh: “Lục Bách Nghiêu, anh không có gì muốn hỏi em sao?”

Khóe miệng của anh vẫn cười như cũ, nhưng tôi nhận thấy thật ra anh cười rất miễn cưỡng: “Không có, mau về nhà ăn cơm, nếu không vợ anh đói bụng thì làm sao bây giờ.”

Làm sao lại có thể không có vấn đề gì hỏi tôi đây?

Rõ ràng anh đứng chỗ này thật lâu, đợi tôi thật lâu, không phải sao?

Anh biết rõ rằng tôi nói dối anh cùng Trương Húc gặp mặt, không phải sao?

Anh biết rõ rằng tôi không tin anh, không phải sao?

Tôi vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích: “Lục Bách Nghiêu, tại sao anh lại không hỏi em?”

Anh trầm trầm nhìn tôi, vuốt mái tóc dài của tôi, hơi lâu sau mới lẩm bẩm nói: “Chỉ cần lúc em xoay người vẫn thấy anh ở tại chỗ chờ em, chuyện gì anh cũng không quan tâm.”

Anh không có hỏi gì cả, sao cũng được, bởi vì bất luận đáp án của vấn đề là cái gì anh đều giao quyền chủ động đến trên người tôi.

Tôi cảm giác ngực mình bị đè nén đến hốt hoảng, đợi đến lúc ý thức được mới phát hiện Lục Bách Nghiêu đang vuốt ve gò má tôi đang tràn đầy nước mắt nóng hổi.

Tôi nặng nề nhắm hai mắt lại, muốn nước mắt ngừng chảy hỏi anh: “Tại sao anh lại đối xử tốt với em như vậy?”

Lục Bách Nghiêu ôm chặt tôi, dúi đầu tôi trong lồng ngực anh: “Vợ ngốc, yêu một người thì làm sao lại có nhiều lý do như vậy.”

Tôi lẳng lặng tựa vào trong ngực anh, không nói gì. Bất kể là lúc trước hay là hiện tại, chỉ cần tôi quay đầu lại là có thể nhìn thấy anh đang đứng sau lưng, luôn luôn mở rộng vòng tay với tôi.

Tôi thật sự………….Có tài đức gì!

Sau khi trở về, tôi cho tên của Trương Húc vào danh sách đen, cắt đứt tất cả các khả năng liên lạc. Nếu đã kết thúc thì tại sao còn phải đau khổ dây dưa.

Thỉnh thoảng Lục Bách Nghiêu đến nhà tôi ăn chực cơm, còn thân thiết với Lão Phật Gia và ba Lưu hơn cả tôi nữa. Mấy ngày qua, không phải tôi vội vội vàng vàng bận rộn cùng Lão Phật Gia và ba Lưu sửa chữa nhà ở thì chính là giúp Đồng Yến chuẩn bị hôn lễ, hai chuyện luân phiên làm cho tôi có cảm giác cường độ công việc gia tăng rất nhiều, chẳng qua chỉ một tháng ngắn ngủi mà cân nặng đã giảm rất nhiều, ngay cả lúc trước tôi vẫn lo lắng mình có chút mập mạp béo ú thì lúc này đã hoàn toàn biến mất.Di e n da n le q uy d o n

Thỉnh thoảng tôi còn có thể cùng Lục Bách Nghiêu đấu võ mồm mấy câu, dùng lời của anh là ôn lại hình thức nhiều năm sống chung của hai người nhưng gần đây người này lại thay đổi chiến thuật, phàm là ngoài miệng bị thua thiệt thì nhất định sẽ “ăn miếng trả miếng”, đòi lại bằng miệng!

Có một lần anh hôn rất hung ác, trực tiếp cắn nát môi tôi làm hại tôi mấy ngày này khi ra cửa đều phải mang khẩu trang, vừa nhìn thấy anh là chạy theo đuổi đánh!

Anh vẫn là người lưu manh như cũ, rất lâu, có nhiều chuyện nhìn như không chút để ý, rất nhiều chuyện tôi chưa từng quan tâm kỳ thực trong đó lại mang theo lãng mạn giấu kín, Di e n da n le q uy d o ntrong đầu óc của tôi chợt nhớ đến tình cảnh ngày đó, nhớ tới ngày đó trong phòng đầy hoa Hạ Cân, nhớ tới anh ngọt ngào ôm tôi, nhớ tới lúc tôi cùng với anh, rất nhiều……….rất nhiều nữa….

/117

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status