*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trans: Meo Meo + Beta: Mine
Khi còn nhỏ, họ gặp nhau lần đầu tiên, cậu ấy mặc quần yếm và chiếc áo sơ mi nhỏ, ngồi trên ghế bên đường.
Mà cô trời sinh tính cách bướng bỉnh, chạy tới bắt lấy con châu chấu trong bụi cỏ, nhìn thấy cậu bé này thật là xinh đẹp, liền đem châu chấu ném qua, cậu lập tức đã bị dọa khóc, cô nhìn thấy vậy cười ha ha.
Khi đó cô mới từ nông thôn lên thành phố, đã quen với cuộc sống tự do tự tại, giọng nói địa phương, vừa quê mùa lại vừa thô thiển, mà cậu từ nhỏ đã nhận được sự giáo dục nghiêm khắc, được học hành tử tế và còn biết chơi đàn piano.
Bọn họ lần đầu tiên gặp mặt chính là lúc thiếu gia Ninh Tư Viễn cáu kỉnh trong giờ học piano và trốn khỏi nhà.
Cậu đi đến một nơi cách nhà không xa, mệt rồi liền ngồi xuống nghỉ, vừa đúng lúc gặp phải Nhậm Lang.
Nhậm Lang cười đủ rồi, liền đối với Ninh Tư Viễn nói: “Cậu khóc cái gì?”
Thật ra Ninh Tư Viễn cũng không biết mình khóc cái gì, chỉ là chưa bao giờ có người dám đem côn trùng ném ở trên người cậu, trước đây cậu chưa từng nhìn thấy thứ gì như thế này, vừa khóc vừa tò mò muốn sờ một cái, cái bụng của châu chấu vừa mềm mại lại vừa mát lạnh, cậu tò mò nhìn châu chấu, lại nhìn cô gái nhỏ đang vui vẻ đắc ý này, giống như nhìn thấy một thế giới mới.
Đây quả thực là một thế giới mới.
Ngày đó cậu đi theo Nhậm Lang chơi đùa ở trong bụi cỏ rất lâu, cuối cùng Nhậm Lang chế nhạo nói đưa cậu về nhà.
Sau khi về đến cửa nhà, Ninh Tư Viễn bước vào, chỉ thấy người giúp việc đang lo lắng, mà cha mẹ của cậu còn đang mải mê làm việc, trong lòng cậu đột nhiên cảm thấy hiu quạnh.
Sau đó, cậu càng thường xuyên đi tìm Nhậm Lang chơi, Nhậm Lang lần đầu đến thành phố, cảm thấy cô đơn khi những người bạn nhỏ ở quê không còn nữa, vì thế đành mang theo cậu bé đi bắt ve sầu.
Ninh Tư Viễn chưa bao giờ cảm thấy mình thật vô dụng như vậy, cậu bé mà hay được khen là thông minh lanh lợi lại biến mất không thấy tăm tích, chạy theo phía sau Nhậm Lang mà cái gì cũng không biết. Những điều này làm cho trong lòng cậu âm thầm không phục, cuối cùng cũng nắm được nhược điểm của Nhậm Lang.
“Cậu nói chuyện thật là kỳ quái.” Ninh Tư Viễn nói, luôn cảm thấy chính mình mạnh hơn Nhậm Lang ở một số mặt.
Nhậm Lang mặt lập tức đỏ bừng, cô tức giận không muốn nói chuyện với Ninh Tư Viễn mấy ngày sau đó, cuối cùng bị cậu mang kẹo đổi lấy nụ cười.
Họ cứ ở bên nhau như vậy cho đến khi trưởng thành, Nhậm Lang trở thành một một cô gái nhiệt tình hoạt bát, mà Ninh Tư Viễn lại thành quý công tử trong mắt mọi người.
Đã là phú nhị đại, bên người luôn có một đám bạn xấu đi theo, Ninh Tư Viễn tuy được dạy dỗ nghiêm khắc, nhưng bên cạnh luôn có những người như thế, sẽ không tránh khỏi việc chơi bời lêu lổng, suy cho cùng những trải nghiệm đều là một số việc như vậy, thế giới quan thật sự khó thay đổi.
BẠN CŨNG SẼ THÍCH
Tình yêu giữa những người bạn như ngọn cỏ trên đồng cứ nối tiếp nhau mọc, dù sao thì có những cô gái trẻ đơn thuần yêu thích vật chất xếp thành hàng dài dán lại phía cậu.
Nhưng Ninh Tư Viễn luôn cảm thấy vẫn còn quá sớm, chờ đến lúc cậu cảm thấy bản thân cũng nên yêu đương thì đã vào đại học, cậu liền đi tìm Nhậm Lang.
Nếu nói về tình yêu, cậu cảm thấy chính mình chỉ có thể nghĩ đến cô gái này, cùng nhau trưởng thành, cậu ở bên người cô luôn cảm thấy vui vẻ.
Mấy năm nay cậu đã không sợ côn trùng nữa rồi, nhưng Nhậm Lang sống ở thành phố đã trở nên yêu kiều, nhìn thấy côn trùng còn phải lùi hai bước, cậu thấy như vậy trong lòng tràn đầy thỏa mãn muốn giúp Nhậm Lang bắt nó.
Nhưng cậu lại phát hiện Nhậm Lang yêu rồi, trong lòng liền tràn đầy cảm giác tức giận vì bị vứt bỏ.
Trans: Meo Meo + Beta: Mine
Khi còn nhỏ, họ gặp nhau lần đầu tiên, cậu ấy mặc quần yếm và chiếc áo sơ mi nhỏ, ngồi trên ghế bên đường.
Mà cô trời sinh tính cách bướng bỉnh, chạy tới bắt lấy con châu chấu trong bụi cỏ, nhìn thấy cậu bé này thật là xinh đẹp, liền đem châu chấu ném qua, cậu lập tức đã bị dọa khóc, cô nhìn thấy vậy cười ha ha.
Khi đó cô mới từ nông thôn lên thành phố, đã quen với cuộc sống tự do tự tại, giọng nói địa phương, vừa quê mùa lại vừa thô thiển, mà cậu từ nhỏ đã nhận được sự giáo dục nghiêm khắc, được học hành tử tế và còn biết chơi đàn piano.
Bọn họ lần đầu tiên gặp mặt chính là lúc thiếu gia Ninh Tư Viễn cáu kỉnh trong giờ học piano và trốn khỏi nhà.
Cậu đi đến một nơi cách nhà không xa, mệt rồi liền ngồi xuống nghỉ, vừa đúng lúc gặp phải Nhậm Lang.
Nhậm Lang cười đủ rồi, liền đối với Ninh Tư Viễn nói: “Cậu khóc cái gì?”
Thật ra Ninh Tư Viễn cũng không biết mình khóc cái gì, chỉ là chưa bao giờ có người dám đem côn trùng ném ở trên người cậu, trước đây cậu chưa từng nhìn thấy thứ gì như thế này, vừa khóc vừa tò mò muốn sờ một cái, cái bụng của châu chấu vừa mềm mại lại vừa mát lạnh, cậu tò mò nhìn châu chấu, lại nhìn cô gái nhỏ đang vui vẻ đắc ý này, giống như nhìn thấy một thế giới mới.
Đây quả thực là một thế giới mới.
Ngày đó cậu đi theo Nhậm Lang chơi đùa ở trong bụi cỏ rất lâu, cuối cùng Nhậm Lang chế nhạo nói đưa cậu về nhà.
Sau khi về đến cửa nhà, Ninh Tư Viễn bước vào, chỉ thấy người giúp việc đang lo lắng, mà cha mẹ của cậu còn đang mải mê làm việc, trong lòng cậu đột nhiên cảm thấy hiu quạnh.
Sau đó, cậu càng thường xuyên đi tìm Nhậm Lang chơi, Nhậm Lang lần đầu đến thành phố, cảm thấy cô đơn khi những người bạn nhỏ ở quê không còn nữa, vì thế đành mang theo cậu bé đi bắt ve sầu.
Ninh Tư Viễn chưa bao giờ cảm thấy mình thật vô dụng như vậy, cậu bé mà hay được khen là thông minh lanh lợi lại biến mất không thấy tăm tích, chạy theo phía sau Nhậm Lang mà cái gì cũng không biết. Những điều này làm cho trong lòng cậu âm thầm không phục, cuối cùng cũng nắm được nhược điểm của Nhậm Lang.
“Cậu nói chuyện thật là kỳ quái.” Ninh Tư Viễn nói, luôn cảm thấy chính mình mạnh hơn Nhậm Lang ở một số mặt.
Nhậm Lang mặt lập tức đỏ bừng, cô tức giận không muốn nói chuyện với Ninh Tư Viễn mấy ngày sau đó, cuối cùng bị cậu mang kẹo đổi lấy nụ cười.
Họ cứ ở bên nhau như vậy cho đến khi trưởng thành, Nhậm Lang trở thành một một cô gái nhiệt tình hoạt bát, mà Ninh Tư Viễn lại thành quý công tử trong mắt mọi người.
Đã là phú nhị đại, bên người luôn có một đám bạn xấu đi theo, Ninh Tư Viễn tuy được dạy dỗ nghiêm khắc, nhưng bên cạnh luôn có những người như thế, sẽ không tránh khỏi việc chơi bời lêu lổng, suy cho cùng những trải nghiệm đều là một số việc như vậy, thế giới quan thật sự khó thay đổi.
BẠN CŨNG SẼ THÍCH
Tình yêu giữa những người bạn như ngọn cỏ trên đồng cứ nối tiếp nhau mọc, dù sao thì có những cô gái trẻ đơn thuần yêu thích vật chất xếp thành hàng dài dán lại phía cậu.
Nhưng Ninh Tư Viễn luôn cảm thấy vẫn còn quá sớm, chờ đến lúc cậu cảm thấy bản thân cũng nên yêu đương thì đã vào đại học, cậu liền đi tìm Nhậm Lang.
Nếu nói về tình yêu, cậu cảm thấy chính mình chỉ có thể nghĩ đến cô gái này, cùng nhau trưởng thành, cậu ở bên người cô luôn cảm thấy vui vẻ.
Mấy năm nay cậu đã không sợ côn trùng nữa rồi, nhưng Nhậm Lang sống ở thành phố đã trở nên yêu kiều, nhìn thấy côn trùng còn phải lùi hai bước, cậu thấy như vậy trong lòng tràn đầy thỏa mãn muốn giúp Nhậm Lang bắt nó.
Nhưng cậu lại phát hiện Nhậm Lang yêu rồi, trong lòng liền tràn đầy cảm giác tức giận vì bị vứt bỏ.
/8
|