Thành Phố Học Viên Vocaloid
Chương 25: MỘT QUÁ KHỨ ĐAU BUỒN KÉO THEO MỘT THỰC TẠI KHÓC LIỆT! (2)
/33
|
Trong khi đó, tại Học viện Vocaloid,
Sau khi nhận được tin Rin bị bắt cóc, ông Yudoki và bà Hana liền chạy đến Vocaloid.
Tất cả mọi người, bao gồm: Yudoki, Hana, Yuuma, Saka-sensei, IA, Kaito, Luka, Miku, Gakupo và Len đều có mặt tại phòng hiệu trưởng. Tuy nhiên, không thấy mặt hiệu trưởng đâu.
Khi bà Hana bước vào với tư cách là mẹ Rin thì Len rất ngạc nhiên,
“Mẹ Rin đây sao?”
Vì năm mười tuổi, Len đã sang nhà Rin chơi và vô tình nhìn thấy mẹ Rin. Tuy không nhớ rõ mặt, nhưng Len chắc chắn không phải là người phụ nữ này.
Saka-sensei cũng vậy, cô cũng rất ngạc nhiên. Nhưng suy nghĩ của Saka-sensei thì không ai biết được.
Mọi người được tập trung tại phòng hiệu trưởng, ai nấy đều rất lo lắng cho Rin. Và may mắn thay,
_À, phải rồi. Để đề phòng cho những trường hợp như vậy, tôi đã gắn thiết bị theo dõi vào vòng tay của Rin.
Sau một hồi im lặng thì Yudoki cũng đã nhớ ra. Mọi người đều ngạc nhiên nhìn ông,
_Sao anh không chịu nói sớm hơn? – Hana thắc mắc, bà rất nóng lòng tìm Rin
Yudoki cảm thấy có lỗi, ông đặt chiếc điện thoại lên bàn nói,
_Xin lỗi, bây giờ anh mới nhớ. Nhưng con chip đã bị nhiễu ở khu rừng này.
Nghe Yudoki nói vậy, mọi người đều tập trung vào bản đồ. Cũng giống như lần trước, vị trí con chip dừng lại ngay khu rừng. Chỉ vừa nhìn thấy tên khu rừng thôi, Len đã rất ngạc nhiên,
“Khu rừng này…?”
Phải, khu rừng này chính là nơi Len đã tỏ tình với cô bé kia, Orenji-chan!
Nơi đó chất chứa bao nhiêu kỉ niệm của Len và Rin. Vui, buồn, hạnh phúc, đau thương tất cả đều có đủ.
Nhưng làm sao hai tên kia có thể đi xa đến vậy trong thời gian ngắn chứ?
Bởi vì từ thành phố mà đến khu rừng đó thì phải mất đến 12 tiếng, nơi đó không có sân bay nên không thể nào đi máy bay tới được. Phải chăng tên áo đen kia đã dùng SC gió để bay tới?
Không cần nói gì nhiều, Len đã cầm lấy điện thoại và bỏ đi. Nếu nơi đó không có sân bay thì cậu sẽ đi trực thăng tới, bằng bất cứ giá nào cậu phải cứu được Rin.
Thấy Len bỏ đi, mọi người đều đi theo. Bởi họ biết Len luôn tìm mọi cách để tốt cho Rin. Và thế là năm chiếc trực thăng đã được huy động ngay lập tức.
Hai người một chiếc và đích đến chính khu rừng Sakura – nơi Rin bị bắt.
Với chiếc trực thăng được điều khiển tốc độ tối đa thì chỉ mất 1 tiếng là họ đã tới nơi. Và chiếc trực thăng đã dừng lại ngay khu rừng. Mọi người chỉ cần đi thêm mấy bước là sẽ tới nơi con chip bị nhiễu.
Mọi người bước vào khu rừng Sakura, đi theo bản đồ, nơi con chip dừng lại.
Ngạc nhiên thay, nơi con chip dừng lại chính là cây hoa anh đào cổ thụ – nơi Len và Rin gặp nhau.
Nhưng…
Tại sao con chip lại dừng ở đây?
Ở đây, ngoài cây ra thì chẳng có bất cứ thứ gì!
Phải chăng lại giống như lần trước?
Mật khẩu?
Với suy nghĩ như vậy, mọi người ráo riết tìm trên những thân cây, xem có bàn phím nào không.
Nhưng câu trả lời khiến họ hoàn toàn thất vọng.
Leon là kẻ ngu sao? Với một chiêu mà hắn sử dụng hai lần? Đương nhiên không. Hắn là kẻ rất thông minh.
Mọi người thất vọng, họ nhìn xung quanh.
Cho dù tìm cỡ nào thì cũng chẳng thấy Rin đâu. Từ sáng đến trưa, từ trưa đến chiều, rồi từ chiều đến tối, họ vẫn kiên trì ở trong khu rừng tìm kiếm Rin.
Họ không bước ra khỏi khu rừng, bởi vì…
Họ có linh cảm…
Rin ở đây, ngay trong khu rừng này…
Như có một cái gì đó giữ chân họ lại…
Mọi người mệt mỏi, ngồi xuống những gốc cây. Có lẽ họ sẽ qua đêm trong khu rừng này. Mỗi người một tâm trạng, một suy nghĩ. Nhưng Len và Yuuma đều có cùng một tâm trạng. Phải, họ đang tự trách mình.
Riêng Hana, bà nhìn lên bầu trời cao. Nó tối đen, đâu đó lấp lánh một hai vì sao, những ngôi sao đó, chiếu sáng rất yếu ớt cũng giống như để tìm thấy được Rin là rất mong manh.
Rồi một hàng nước mắt bà rơi xuống,
“Tại sao lại trớ trêu đến vậy? Ngày mai là ngày con bé tròn 17 tuổi. Tại sao nó không thể sống qua 17 tuổi chứ?”
Hana là người duy nhất biết được tương lai của Rin. Rintoki cho bà biết tương lai của Rin đến năm 17 tuổi. Ngày định mệnh – ngày Rin tròn 17 tuổi, một biến cố lớn sẽ xảy ra.
Nhưng tại sao là hôm nay chứ? Nếu như là ngày mai thì chắc chắn bà sẽ không để Rin rời khỏi nhà nửa bước, hơn nữa sẽ huy động tất cả lực lượng để bảo vệ Rin.
Phải chăng, tiên đoán của Rintoki là sai sao?
Nhưng từ trước đến giờ nó vẫn đúng mà!
Có sai sót gì sao?
Hay biến cố lớn thực sự vẫn chưa xuất hiện?
Hàng ngàn câu hỏi được đặt ra trong đầu Hana, khiến bà không tài nào ngủ được. Bà nửa muốn ngày mai đến thật nhanh, nửa muốn nó đừng bao giờ đến. Rất mâu thuẫn phải không? Đúng vậy, tâm trạng bà bây giờ rất hỗn độn.
Không chỉ bà.
Tất cả mọi người đều rất hỗn độn. Cho dù Luka, Miku, và Gakupo đều không mấy thân với Rin, nhưng khi nghe tin cô bị bắt cóc thì họ đều rất lo lắng. Không thân đã vậy.
Vậy những người yêu thương Rin, bạn bè của Rin, coi Rin quan trọng hơn mạng sống thì sao đây?
Chẳng phải họ sẽ càng lo lắng và bất an hơn sao?
Và điều đau nhất chính là biết trước mà không thể ngặn chặn – đó là nỗi đau mà Hana đang gánh chịu.
Còn Len thì sao?
Ngồi xuống góc cây cổ thụ năm đó, cậu buồn tủi, tự trách mình vô dụng, để Rin bị bắt đi trước mắt mà không thể làm gì. Và càng đau lòng hơn, khi cậu đã dự tính sẵn, vào ngày sinh nhật thứ 17 cậu sẽ tỏ tình với Rin… một lần nữa.
Nhưng… nhưng tại sao?
Có chăng ông trời đang chọc tức cậu? Để cậu gặp Rin, thích Rin, rồi lại đưa Rin ra xa. Rồi một lần nữa, để cậu gặp Rin, thích Rin, và cậu chỉ vừa lơ là một chút, Rin đã bị cướp mất.
Và rồi Len mơ màng, chìm vào giấc ngủ. Trong khi ngủ, Len đã mơ. Len mơ thấy mình đang bị bóng tối nuốt chửng, và rồi có một ánh sáng xanh ngọc bích loé lên. Len chạy theo ánh sáng đó, và rồi Len thấy Rin. Rin đang cười rất tươi, cô dang tay, muốn ôm lấy cậu. Len vui vẻ chạy tới, nhưng khi Len vừa ôm lấy Rin thì Rin tan biến trong vòng tay của Len…
~Ngày 27/12~
Vậy là một ngày mới bắt đầu, kéo theo mọi rắc rối tiếp tục diễn ra.
Hôm nay, sẽ là ngày Rin tròn 17 tuổi.
Cuối cùng, ngày định mệnh ấy cũng đến.
Ngày quyết định sự sống còn của Rin.
Thực ra hôm nay, cũng là ngày sinh nhật của Len, nhưng cậu lại chẳng mấy quan tâm đến nó. Tâm trí cậu lúc này chỉ có “Rin, Rin, và Rin” thôi.
Những tia nắng sáng len lỏi xuyên qua những tán cây, chiếu xuống khu rừng như thông báo một ngày mới đã đến. Bị chói mắt bởi những tia nắng, mọi người dần dần tỉnh dậy, mang theo một tâm trạng chẳng mấy vui vẻ và hứng thú với ngày mới này.
Một ngày mới đến, chứng tỏ một điều rằng họ đã xa Rin gần một ngày. Hoàn toàn không biết Rin sống chết ra sao.
Tìm đến những con suối gần đó, mọi người rửa mặt, vệ sinh cá nhân. Không ai nói với một câu. Họ cứ lẳng lặng tản ra, không quan tâm người khác đi đâu, bởi họ đều có cùng một đích đến, đó là Rin.
Riêng Len, tâm trạng cậu là một mớ hỗn độn. Giấc mơ, à không, cơn ác mộng hôm qua vẫn cứ bám víu lấy cậu. Mỗi lần cậu nghĩ về Rin, thì giấc mơ ấy lại hiện ra. Khiến Len cảm thấy rất, rất, rất bất an.
Yuuma chẳng mấy khá hơn. Anh luôn tự trách mình, nếu lúc đó anh không kéo Rin ra thì chắc chắn Rin sẽ không xảy ra chuyện. Tất cả là lỗi của anh. Anh chỉ nghĩ hạnh phúc của mình mà không nghĩ đến an toàn của Rin.
Những tia nắng bắt đầu gắt hơn, nó như rút cạn thể lực của mọi người. Từ hôm qua đến giờ họ vẫn chưa được ăn, chỉ uống mấy ngụm nước nên giờ họ bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, đôi chân như vác thêm 100kg không tài nào nhấc lên được.
Bước thêm mấy bước nữa, Hana chịu không nổi, bà khuỵ xuống,
_Mẹ… – thấy bà khuỵ xuống, Yuuma liền chạy lại đỡ
Nghe vậy, mọi người liền chạy lại giúp bà. Yuuma và Yudoki đỡ bà đến một gốc cây gần đó. Hana ngồi xuống, bà gắng cười,
_Tôi không sao đâu. Mọi người tiếp tục kiếm Rin đi, đừng lo cho tôi.
_Không được. – Yuuma liền phản đối
_Đúng vậy. Hay em về nhà nghỉ đi? Ở đây có mọi người rồi. – Yudoki đồng tình với Yuuma
Hana cười nhẹ, lắc đầu,
_Không, em không sao đâu. Mọi người đừng lo lắng.
Trong khi mọi người đang quan tâm, hỏi han Hana thì đột nhiên, một cái gì đó léo sáng lên. Làm chói mắt Len.
Len nghi hoặc đi lại.
Cậu hồi hộp, bước chân rãi.
Một cái gì đó vàng vàng, có thêm màu trắng nữa.
Một cái gì đó loé sáng màu xanh ngọc bích.
Vừa mới nhìn những thứ đó thôi, đã khiến Len giật thót tim. Tim cậu đập liên hồi, người toát hết mồ hôi.
Bước thêm mấy bước, một thân hình nhỏ bé hiện ra…
Bất động.
Tái nhợt.
Một giọt nước mắt Len rơi xuống.
Tim như ngừng đập.
Sau khi nhận được tin Rin bị bắt cóc, ông Yudoki và bà Hana liền chạy đến Vocaloid.
Tất cả mọi người, bao gồm: Yudoki, Hana, Yuuma, Saka-sensei, IA, Kaito, Luka, Miku, Gakupo và Len đều có mặt tại phòng hiệu trưởng. Tuy nhiên, không thấy mặt hiệu trưởng đâu.
Khi bà Hana bước vào với tư cách là mẹ Rin thì Len rất ngạc nhiên,
“Mẹ Rin đây sao?”
Vì năm mười tuổi, Len đã sang nhà Rin chơi và vô tình nhìn thấy mẹ Rin. Tuy không nhớ rõ mặt, nhưng Len chắc chắn không phải là người phụ nữ này.
Saka-sensei cũng vậy, cô cũng rất ngạc nhiên. Nhưng suy nghĩ của Saka-sensei thì không ai biết được.
Mọi người được tập trung tại phòng hiệu trưởng, ai nấy đều rất lo lắng cho Rin. Và may mắn thay,
_À, phải rồi. Để đề phòng cho những trường hợp như vậy, tôi đã gắn thiết bị theo dõi vào vòng tay của Rin.
Sau một hồi im lặng thì Yudoki cũng đã nhớ ra. Mọi người đều ngạc nhiên nhìn ông,
_Sao anh không chịu nói sớm hơn? – Hana thắc mắc, bà rất nóng lòng tìm Rin
Yudoki cảm thấy có lỗi, ông đặt chiếc điện thoại lên bàn nói,
_Xin lỗi, bây giờ anh mới nhớ. Nhưng con chip đã bị nhiễu ở khu rừng này.
Nghe Yudoki nói vậy, mọi người đều tập trung vào bản đồ. Cũng giống như lần trước, vị trí con chip dừng lại ngay khu rừng. Chỉ vừa nhìn thấy tên khu rừng thôi, Len đã rất ngạc nhiên,
“Khu rừng này…?”
Phải, khu rừng này chính là nơi Len đã tỏ tình với cô bé kia, Orenji-chan!
Nơi đó chất chứa bao nhiêu kỉ niệm của Len và Rin. Vui, buồn, hạnh phúc, đau thương tất cả đều có đủ.
Nhưng làm sao hai tên kia có thể đi xa đến vậy trong thời gian ngắn chứ?
Bởi vì từ thành phố mà đến khu rừng đó thì phải mất đến 12 tiếng, nơi đó không có sân bay nên không thể nào đi máy bay tới được. Phải chăng tên áo đen kia đã dùng SC gió để bay tới?
Không cần nói gì nhiều, Len đã cầm lấy điện thoại và bỏ đi. Nếu nơi đó không có sân bay thì cậu sẽ đi trực thăng tới, bằng bất cứ giá nào cậu phải cứu được Rin.
Thấy Len bỏ đi, mọi người đều đi theo. Bởi họ biết Len luôn tìm mọi cách để tốt cho Rin. Và thế là năm chiếc trực thăng đã được huy động ngay lập tức.
Hai người một chiếc và đích đến chính khu rừng Sakura – nơi Rin bị bắt.
Với chiếc trực thăng được điều khiển tốc độ tối đa thì chỉ mất 1 tiếng là họ đã tới nơi. Và chiếc trực thăng đã dừng lại ngay khu rừng. Mọi người chỉ cần đi thêm mấy bước là sẽ tới nơi con chip bị nhiễu.
Mọi người bước vào khu rừng Sakura, đi theo bản đồ, nơi con chip dừng lại.
Ngạc nhiên thay, nơi con chip dừng lại chính là cây hoa anh đào cổ thụ – nơi Len và Rin gặp nhau.
Nhưng…
Tại sao con chip lại dừng ở đây?
Ở đây, ngoài cây ra thì chẳng có bất cứ thứ gì!
Phải chăng lại giống như lần trước?
Mật khẩu?
Với suy nghĩ như vậy, mọi người ráo riết tìm trên những thân cây, xem có bàn phím nào không.
Nhưng câu trả lời khiến họ hoàn toàn thất vọng.
Leon là kẻ ngu sao? Với một chiêu mà hắn sử dụng hai lần? Đương nhiên không. Hắn là kẻ rất thông minh.
Mọi người thất vọng, họ nhìn xung quanh.
Cho dù tìm cỡ nào thì cũng chẳng thấy Rin đâu. Từ sáng đến trưa, từ trưa đến chiều, rồi từ chiều đến tối, họ vẫn kiên trì ở trong khu rừng tìm kiếm Rin.
Họ không bước ra khỏi khu rừng, bởi vì…
Họ có linh cảm…
Rin ở đây, ngay trong khu rừng này…
Như có một cái gì đó giữ chân họ lại…
Mọi người mệt mỏi, ngồi xuống những gốc cây. Có lẽ họ sẽ qua đêm trong khu rừng này. Mỗi người một tâm trạng, một suy nghĩ. Nhưng Len và Yuuma đều có cùng một tâm trạng. Phải, họ đang tự trách mình.
Riêng Hana, bà nhìn lên bầu trời cao. Nó tối đen, đâu đó lấp lánh một hai vì sao, những ngôi sao đó, chiếu sáng rất yếu ớt cũng giống như để tìm thấy được Rin là rất mong manh.
Rồi một hàng nước mắt bà rơi xuống,
“Tại sao lại trớ trêu đến vậy? Ngày mai là ngày con bé tròn 17 tuổi. Tại sao nó không thể sống qua 17 tuổi chứ?”
Hana là người duy nhất biết được tương lai của Rin. Rintoki cho bà biết tương lai của Rin đến năm 17 tuổi. Ngày định mệnh – ngày Rin tròn 17 tuổi, một biến cố lớn sẽ xảy ra.
Nhưng tại sao là hôm nay chứ? Nếu như là ngày mai thì chắc chắn bà sẽ không để Rin rời khỏi nhà nửa bước, hơn nữa sẽ huy động tất cả lực lượng để bảo vệ Rin.
Phải chăng, tiên đoán của Rintoki là sai sao?
Nhưng từ trước đến giờ nó vẫn đúng mà!
Có sai sót gì sao?
Hay biến cố lớn thực sự vẫn chưa xuất hiện?
Hàng ngàn câu hỏi được đặt ra trong đầu Hana, khiến bà không tài nào ngủ được. Bà nửa muốn ngày mai đến thật nhanh, nửa muốn nó đừng bao giờ đến. Rất mâu thuẫn phải không? Đúng vậy, tâm trạng bà bây giờ rất hỗn độn.
Không chỉ bà.
Tất cả mọi người đều rất hỗn độn. Cho dù Luka, Miku, và Gakupo đều không mấy thân với Rin, nhưng khi nghe tin cô bị bắt cóc thì họ đều rất lo lắng. Không thân đã vậy.
Vậy những người yêu thương Rin, bạn bè của Rin, coi Rin quan trọng hơn mạng sống thì sao đây?
Chẳng phải họ sẽ càng lo lắng và bất an hơn sao?
Và điều đau nhất chính là biết trước mà không thể ngặn chặn – đó là nỗi đau mà Hana đang gánh chịu.
Còn Len thì sao?
Ngồi xuống góc cây cổ thụ năm đó, cậu buồn tủi, tự trách mình vô dụng, để Rin bị bắt đi trước mắt mà không thể làm gì. Và càng đau lòng hơn, khi cậu đã dự tính sẵn, vào ngày sinh nhật thứ 17 cậu sẽ tỏ tình với Rin… một lần nữa.
Nhưng… nhưng tại sao?
Có chăng ông trời đang chọc tức cậu? Để cậu gặp Rin, thích Rin, rồi lại đưa Rin ra xa. Rồi một lần nữa, để cậu gặp Rin, thích Rin, và cậu chỉ vừa lơ là một chút, Rin đã bị cướp mất.
Và rồi Len mơ màng, chìm vào giấc ngủ. Trong khi ngủ, Len đã mơ. Len mơ thấy mình đang bị bóng tối nuốt chửng, và rồi có một ánh sáng xanh ngọc bích loé lên. Len chạy theo ánh sáng đó, và rồi Len thấy Rin. Rin đang cười rất tươi, cô dang tay, muốn ôm lấy cậu. Len vui vẻ chạy tới, nhưng khi Len vừa ôm lấy Rin thì Rin tan biến trong vòng tay của Len…
~Ngày 27/12~
Vậy là một ngày mới bắt đầu, kéo theo mọi rắc rối tiếp tục diễn ra.
Hôm nay, sẽ là ngày Rin tròn 17 tuổi.
Cuối cùng, ngày định mệnh ấy cũng đến.
Ngày quyết định sự sống còn của Rin.
Thực ra hôm nay, cũng là ngày sinh nhật của Len, nhưng cậu lại chẳng mấy quan tâm đến nó. Tâm trí cậu lúc này chỉ có “Rin, Rin, và Rin” thôi.
Những tia nắng sáng len lỏi xuyên qua những tán cây, chiếu xuống khu rừng như thông báo một ngày mới đã đến. Bị chói mắt bởi những tia nắng, mọi người dần dần tỉnh dậy, mang theo một tâm trạng chẳng mấy vui vẻ và hứng thú với ngày mới này.
Một ngày mới đến, chứng tỏ một điều rằng họ đã xa Rin gần một ngày. Hoàn toàn không biết Rin sống chết ra sao.
Tìm đến những con suối gần đó, mọi người rửa mặt, vệ sinh cá nhân. Không ai nói với một câu. Họ cứ lẳng lặng tản ra, không quan tâm người khác đi đâu, bởi họ đều có cùng một đích đến, đó là Rin.
Riêng Len, tâm trạng cậu là một mớ hỗn độn. Giấc mơ, à không, cơn ác mộng hôm qua vẫn cứ bám víu lấy cậu. Mỗi lần cậu nghĩ về Rin, thì giấc mơ ấy lại hiện ra. Khiến Len cảm thấy rất, rất, rất bất an.
Yuuma chẳng mấy khá hơn. Anh luôn tự trách mình, nếu lúc đó anh không kéo Rin ra thì chắc chắn Rin sẽ không xảy ra chuyện. Tất cả là lỗi của anh. Anh chỉ nghĩ hạnh phúc của mình mà không nghĩ đến an toàn của Rin.
Những tia nắng bắt đầu gắt hơn, nó như rút cạn thể lực của mọi người. Từ hôm qua đến giờ họ vẫn chưa được ăn, chỉ uống mấy ngụm nước nên giờ họ bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, đôi chân như vác thêm 100kg không tài nào nhấc lên được.
Bước thêm mấy bước nữa, Hana chịu không nổi, bà khuỵ xuống,
_Mẹ… – thấy bà khuỵ xuống, Yuuma liền chạy lại đỡ
Nghe vậy, mọi người liền chạy lại giúp bà. Yuuma và Yudoki đỡ bà đến một gốc cây gần đó. Hana ngồi xuống, bà gắng cười,
_Tôi không sao đâu. Mọi người tiếp tục kiếm Rin đi, đừng lo cho tôi.
_Không được. – Yuuma liền phản đối
_Đúng vậy. Hay em về nhà nghỉ đi? Ở đây có mọi người rồi. – Yudoki đồng tình với Yuuma
Hana cười nhẹ, lắc đầu,
_Không, em không sao đâu. Mọi người đừng lo lắng.
Trong khi mọi người đang quan tâm, hỏi han Hana thì đột nhiên, một cái gì đó léo sáng lên. Làm chói mắt Len.
Len nghi hoặc đi lại.
Cậu hồi hộp, bước chân rãi.
Một cái gì đó vàng vàng, có thêm màu trắng nữa.
Một cái gì đó loé sáng màu xanh ngọc bích.
Vừa mới nhìn những thứ đó thôi, đã khiến Len giật thót tim. Tim cậu đập liên hồi, người toát hết mồ hôi.
Bước thêm mấy bước, một thân hình nhỏ bé hiện ra…
Bất động.
Tái nhợt.
Một giọt nước mắt Len rơi xuống.
Tim như ngừng đập.
/33
|