Hàn Tả Tả muốn đi xem ấm nước đã sôi chưa, lúc đi ngang qua người Lang Hi cánh tay đột nhiên bị giữ chặt.
Hàn Tả Tả dừng bước, quay đầu lại nghi hoặc nhìn hắn.
Sao vậy...
… còn chưa nói hết câu, Lang Hi đã kéo cả người cô về phía trước, nhấc chân gắt gao vây chặt cô lại.
A ——
Hàn Tả Tả bị một lực lớn kéo lại, trọng tâm không vững lảo đảo về phía sau, phần eo đụng mạnh vào mép bàn, đau đến cô phải chau mày, nhịn không được thầm mắng, cái bàn gỗ chết tiệt này quả nhiên rắn chắc, bị một lực lớn như vậy va chạm, cư nhiên không chút sứt mẻ.
Lang Hi hai mắt thâm trầm nhìn chằm chằm cô, chóp mũi chạm nhau, hô hấp của hai người như hòa vào nhau, tuy rằng tư thế ái muội, lại không hiểu sao Hàn Tả Tả cảm thấy bức bách thật lớn.
Trong đôi mắt thâm trầm u ám trộn lẫn cảm xúc phức tạp khôn kể, Hàn Tả Tả đáy lòng thoáng bất an, sau lưng dựa vào mép bàn, đầu cũng cố ngửa ra sau, không được tự nhiên hỏi: Chú tư, rốt cuộc làm sao vậy?
Bàn tay Lang Hi nắm cổ tay cô càng thêm dùng sức, sức lực kia như muốn bóp nát xương cô, làm Hàn Tả Tả đau đến nỗi toát mồ hôi lạnh, nhịn không được khẽ hô đau một tiếng.
Lang Hi dường như đột nhiên bừng tỉnh, nới lỏng tay đang nắm lấy cô, thân thể lại càng thêm nhích lại gần.
Em hối hận?
Lang Hi ngữ khí cực kỳ đạm mạc, lại mang theo khẩn trương làm cho người ta không dễ phát hiện.
Hàn Tả Tả không nghe ra thanh run trong đó, giãy dụa nói: Gì chứ... Chú Tư, anh buông ra trước!
Lang Hi sắc mặt trầm xuống, khẩu khí cường ngạnh nói: Không buông!
Hàn Tả Tả không thể nhịn được nữa, tư thế này làm cho cô không thoải mái, vốn đã mệt đến xương sống thắt lưng rã rời, lại ngửa ra sau như vậy, không bao lâu liền cảm thấy chống đỡ không nổi nữa.
Hàn Tả Tả cũng lạnh mặt, hơi chút tức giận nói: Buông ra!
Lang Hi toàn thân cứng đờ, buông cổ tay cô ra, chậm rãi đứng thẳng lại.
Hàn Tả Tả nhẹ nhàng thở ra, chống cạnh bàn đứng thẳng thắt lưng, vừa muốn mở miệng làm dịu đi không khí, liền cảm thấy bả vai căng thẳng, Lang Hi hai tay giam cầm cô, buộc cô đối diện với chính mình.
Sắc mặt Lang Hi khó coi trước nay chưa từng có, hai mắt tối tăm thần bí như biển sâu mờ mịt không thể nhận biết, bất thình lình sóng triều quay cuồng ồ ạt vọt tới, rít gào cuốn linh hồn cô vào trong đó.
Hàn Tả Tả hoàn toàn vô lực chống cự.
Lang Hi giữ chặt vai cô, nhìn thật sâu vào trong mắt cô, hai tròng mắt đen bong đến lạ thường, không hề che giấu khí thế cùng dục vọng chiếm hữu mãnh liệt, từng chữ từng chữ nói: Tuyệt, không, buông, tay!
Hàn Tả Tả kinh ngạc nhìn hắn, tuy rằng không thể lý giải sự khác thường của hắn, nhưng vẫn bị hàn ý quyết tuyệt (quyết không cho cự tuyệt) của Lang Hi làm cho kinh sợ.
Trong căn phòng nhỏ lặng im không tiếng động.
Hàn Tả Tả bất an mở miệng: Chú Tư, rốt cuộc là có chuyện gì? Anh buông ra trước... Chúng ta ngồi xuống, sau đó từ từ nói chuyện được không?
Lang Hi trầm tĩnh trong chốc lát, cuối cùng cũng chậm rãi buông lỏng hai tay, lui về sau hai bước, ngồi xuống ghế.
Hàn Tả Tả lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, lấy một cái ghế khác ngồi xuống ở đầu bên kia, cùng hắn mặt đối mặt.
Hàn Tả Tả cẩn thận nhớ lại trong khoảng thời gian này, nhưng vẫn không phát hiện ra có cái gì có thể khiến cho chú tư phản ứng lớn như vậy, cân nhắc suy tính trong bụng, vừa muốn mở miệng hỏi, chợt nghe thấy hàng loạt tiếng vù vù —— rít dài, dọa cô nhảy dựng.
Thanh âm chói tai bất thình lình xuất hiện, Hàn Tả Tả cuống quýt nhảy dựng lên, chạy đến chỗ ấm nước rút phích cắm.
Thật là lẩm cẩm nha, tự nhiên quên mất đang nấu ấm nước, may là ấm nước này có chức năng thông báo khi nước sôi, bằng không nó cứ sôi như vậy cô cũng không phát hiện ra.
Lang Hi nhìn chằm chằm vào Hàn Tả Tả, ánh mắt một giây phút nào rời khỏi người cô.
Hàn Tả Tả bị nhìn đến không được tự nhiên, cười khan nói: Thiếu chút nữa thì quên mất còn đang nấu nước rồi... Chú tư muốn uống chút nước không?
Hàn Tả Tả cũng không chờ hắn trả lời, khẩn trương nhấc ấm nước nóng, đem nước còn đang sôi ùng ục rót vào trong cái ly đã được rửa sạch.
Ly thủy tinh vừa mới dùng nước lạnh rửa qua còn chưa lau khô, đột nhiên rót nước sôi vào, trong nóng ngoài lạnh xung khắc nhau Phanh một tiếng nổ tung.
Hàn Tả Tả sợ tới mức hét lên một tiếng, thiếu chút nữa ném ấm nước nóng trong tay đi, trên tay buông lỏng, lại không có nghe thấy tiếng ấm nước rơi xuống đất, trên lưng xuất hiện một vòng tay, nhấc bổng hai chân cô lên khỏi mặt đất.
Nước ấm và mảnh thủy tinh vỡ vụn rơi đầy trên mặt đất, may mắn Lang Hi phản ứng nhanh, kịp thời ôm cô né ra, bằng không Hàn Tả Tả không bị thủy tinh cắt trúng, cũng bị nước nóng tạt phỏng.
Hàn Tả Tả hoảng hồn ngơ ngác quay đầu lại, vòm ngực rộng lớn ấm áp của Lang Hi dán chặt vào phía sau lưng cô, cánh tay mạnh mẽ rắn chắc vòng ngang qua ôm lấy cô, tạo cho cô một cảm giác an toàn tới cực điểm.
Có bị thương chỗ nào không?
Hàn Tả Tả lắc lắc đầu, vội vàng khẩn trương hỏi: Anh thì sao? Có bị phỏng không?
Lang Hi tay phải vững vàng cầm ấm nước, đặt trở lại trên kệ bếp, cau mày trách mắng: Sao lại không cẩn thận như vậy, ly chưa lau khô mà không thấy ư? Nước nóng thế kia, em lại còn dám thất thần...
Hàn Tả Tả cầm tay phải của hắn xem xét, không thấy bị phỏng chỗ nào mới nhẹ nhàng thở ra.
Bên tai nghe tiếng Lang Hi mang theo lửa giận trách cứ, chẳng những không tức giận, mà còn cảm thấy đáy lòng ấm áp, đây là Lang Hi lần đầu tiên nói nhiều như vậy, còn là vì lo lắng cho cô, nắm tay hắn khẽ cười nói: Lần sau sẽ không ...
Lang Hi trở tay ôm lấy cô, lạnh lùng nói: Không có lần sau, ngày mai tôi sẽ sai người đem máy nước nóng tới, thứ đồ này không an toàn, về sau không cho phép dùng!
Hàn Tả Tả liên tục gật đầu, cô không sợ Lang Hi tức giận, chỉ sợ hắn trầm mặc.
Trải qua việc ngoài ý muốn này, bầu không khí giữa hai người hiển nhiên là không còn xa cách như trước đó nữa.
Hàn Tả Tả cúi đầu thở dài, dứt khoát dựa vào cạnh cửa sổ đứng nói chuyện: Chú tư à, rốt cuộc đêm nay anh làm sao vậy?
Lang Hi cuối cùng không trầm mặc nữa, tức giận nói: Em hối hận , em cư nhiên hối hận...
Thanh âm dần dần nhỏ lại, mang theo sự ủy khuất ‘không thèm che giấu’. (Ish: giữ hình tượng trưởng bối nào Tứ Lang ^^)
Hàn Tả Tả ngạc nhiên hỏi: Em hối hận cái gì?
Lang Hi hừ lạnh: Em lúc trước đã đáp ứng rồi, tôi tuyệt không sẽ cho em cơ sẽ hối hận!
Hàn Tả Tả không hiểu ra sao: Không đúng a, chú tư, tự dưng anh nói không đầu không đuôi như vậy ... Em nghe không hiểu gì hết ah?
Lang Hi hờ hững nói: Em cho là chuyển ra ngoài ở, thì có thể tránh được tôi sao!
Hàn Tả Tả nhíu mày: Em trốn tránh cái gì? Để cho...
Hàn Tả Tả dở khóc dở cười nói: Em đã nói rồi, em là vì gần đây quá bận rộn nên mới quên mất nói cho anh biết! Em đi theo Tang Đồng, công việc dồn dập, mỗi lần đều tới tận khuya mới kết thúc, ký túc xá đóng cửa sớm rất bất tiện, cho nên em mới dọn ra ngoài thuê phòng ở! Thật không hiểu nổi... Một người hai người đối với việc em chuyển ra ký túc xá phản ứng lớn như vậy, còn đều là suy đoán lung tung vớ vẩn nữa chứ!
Một mình Tang Tiểu Đồng đã đủ nhức đầu rồi, không nghĩ tới trình độ suy đoán lung tung của chú tư nhà cô còn cao siêu hơn.
Quả nhiên, lòng đàn ông sâu như đáy biển, đàn ông trầm mặc lại càng khó nắm bắt tâm tư à nha!
Lang Hi sắc mặt cứng đờ, cơ bắp căng thẳng dần dần thả lỏng lại, không hờn giận trừng mắt cô: Không nói sớm?
Hàn Tả Tả khóc không ra nước mắt: Chú tư, anh cho em cơ hội mở miệng sao?
Hàn Tả Tả cẩn thận hồi tưởng lại, đem Lang Hi cùng phản ứng của hắn liên kết với nhau, liền hiểu rõ đầu đuôi, hắn nghĩ cô muốn chuyển ra ngoài, là từ Chu gia chuyển đi ra.
Chú Tư, anh rốt cuộc là bất an đến cỡ nào ah...
Hàn Tả Tả vừa cảm động việc hắn để ý quan tâm cô, lại đối với sự lỗ mãng ngang ngược của hắn có chút bất đắc dĩ không biết làm sao.
Lang Hi xấu hổ quay mặt đi, nhìn trái nhìn phải hỏi: Đồ lau ở đâu, tôi đi dọn dẹp!
Hàn Tả Tả hít sâu một hơi, nghiêm túc nói: Chuyện này cứ để đó... Chú Tư, em cảm thấy chúng ta hẳn là nên ngồi xuống nói chuyện một lần!
Lang Hi thần sắc nháy mắt mất tự nhiên, trong mắt hiện lên một tia buồn bực, vẫn cố giả bộ bình tĩnh nói: Là lỗi của tôi.
Hàn Tả Tả kinh ngạc nhìn về phía hắn, kìm lòng không đậu A một tiếng, ngữ điệu lên cao, không chút nào che giấu sự ngạc nhiên hiện lên trên khuôn mặt.
Lang Hi sắc mặt đen lại, nhấp mím môi, trầm giọng nói: Tôi không có nghe em giải thích, hiểu lầm em, là lỗi của tôi!
Hàn Tả Tả hai tay ôm ngực, nhíu mày nói: Thái độ nhận sai như vậy miễn cưỡng được thông qua, nhưng... Chuyện nên nói vẫn phải nói!
Hàn Tả Tả hướng ghế dựa đi đến, nâng chân lên, còn chưa kịp đi qua đống thủy tinh rơi trên mặt đất, đã bị Lang Hi ngăn lại.
Sẽ đạp trúng.
Hàn Tả Tả cảm thấy hắn có chút thất thố, nhưng nhìn thấy Lang Hi vẻ mặt không đồng ý nhìn chằm chằm chân cô, cũng liền ngượng ngùng phản bác.
Hàn Tả Tả không được tự nhiên cuộn tròn ngón chân, đang muốn ra vẻ không có việc gì sai hắn lấy đồ lau dọn dẹp sạch sẽ, liền cảm thấy chân bị nhấc lên, nháy mắt cả cơ thể bị nhấc bổng.
Hàn Tả Tả kinh ngạc hét lên, phản xạ có điều kiện vòng tay ôm chặt cổ hắn.
Lang Hi đem cả người cô ôm vào trong ngực, vững vàng đi qua đống thủy tinh, ôm cô đi về phía phòng ngủ.
Hàn Tả Tả sắc mặt đỏ lên, trái tim nhảy bùm bùm kịch liệt, đến khi không chớp mắt nhìn chằm chằm Lang Hi đi lướt qua hai chiếc ghế trong phòng khách, bước chân vẫn không ngừng lại đi về phía phòng ngủ, khuôn mặt Hàn Tả Tả lúc này càng thêm đỏ bừng.
Này này này... Cô nam quả nữ ở chung một phòng, nửa đêm nửa hôm không phải chơi trò ‘thì thầm’ chứ...
Có thể hay không quá nhanh rồi nha!
Lang Hi đem cô đặt ở trên giường, sau đó ấn cô ngồi xuống, từ trên cao nhìn cô, bình tĩnh mở miệng: Ngồi xuống, nói đi.
Nói cái đầu anh!
Hàn Tả Tả thẹn quá thành giận đẩy hắn ra, ngồi xếp bằng lại, cười lạnh nói: Chú tư, anh như vậy là không được, vừa thấy mặt không nói hai lời liền hùng hùng hổ hổ sáp lại, anh cũng không phải cầm tinh con chó ...
Ta là. Lang Hi đột nhiên lên tiếng đánh gãy, còn thật nghiêm túc nói, Tôi cầm tinh con chó. (Ish: trời ơi ta đau bụng khúc này quá, pó tay anh rồi ~o~)
Hàn Tả Tả cứng họng, vừa mới bắt đầu trưng ra khí thế lạnh lùng đã như bong bóng bị kim đâm thủng, nhanh chóng xì hơi xẹp xuống.
Hàn Tả Tả phát điên nói: Không được đùa giỡn cho qua chuyện, em đang nghiêm túc nói chuyện với anh!
Lang Hi nhíu nhíu mày, nâng tay giống như vuốt ve bộ lông thú cưng mà sờ sờ đầu cô: Ân, tôi không đùa.
Hàn Tả Tả buồn bực trừng mắt nhìn hắn, một phen hất tay hắn ra.
Lang Hi nghi hoặc hỏi: Không nói chuyện?
Hàn Tả Tả bi phẫn rống: Nói cái cọng lông a, không khí hoàn toàn không có, nói không nổi nữa!
Lang Hi mặt không chút thay đổi Ân một tiếng.
Hàn Tả Tả cảm thấy thất bại hít sâu một hơi, ủ rũ cong chân lên, ôm đầu gối ngồi ở trên giường.
Lang Hi thản nhiên nói: Không nói chuyện, thì tiếp tục.
Hàn Tả Tả uể oải nghiêng đi mặt: Tiếp tục cái gì?
Lang Hi bí hiểm nhìn cô, nhếch khóe miệng nói: Yêu đương, ‘Nói’ xong rồi, sau đó nên ‘Làm’ !
Hàn Tả Tả cảnh giác rụt lui: Làm gì?
Lang Hi thản nhiên liếc mắt nhìn cô một cái, ánh mắt hơi hơi nheo lại, hai mắt thâm trầm nhìn phía trước, từ từ mở miệng trả lời: Làm, yêu! (thấy để làm tình không thuận lắm, mình để nguyên văn vậy, đọc cũng thấy hay hay hợp vần nha ^^!)
Hàn Tả Tả dừng bước, quay đầu lại nghi hoặc nhìn hắn.
Sao vậy...
… còn chưa nói hết câu, Lang Hi đã kéo cả người cô về phía trước, nhấc chân gắt gao vây chặt cô lại.
A ——
Hàn Tả Tả bị một lực lớn kéo lại, trọng tâm không vững lảo đảo về phía sau, phần eo đụng mạnh vào mép bàn, đau đến cô phải chau mày, nhịn không được thầm mắng, cái bàn gỗ chết tiệt này quả nhiên rắn chắc, bị một lực lớn như vậy va chạm, cư nhiên không chút sứt mẻ.
Lang Hi hai mắt thâm trầm nhìn chằm chằm cô, chóp mũi chạm nhau, hô hấp của hai người như hòa vào nhau, tuy rằng tư thế ái muội, lại không hiểu sao Hàn Tả Tả cảm thấy bức bách thật lớn.
Trong đôi mắt thâm trầm u ám trộn lẫn cảm xúc phức tạp khôn kể, Hàn Tả Tả đáy lòng thoáng bất an, sau lưng dựa vào mép bàn, đầu cũng cố ngửa ra sau, không được tự nhiên hỏi: Chú tư, rốt cuộc làm sao vậy?
Bàn tay Lang Hi nắm cổ tay cô càng thêm dùng sức, sức lực kia như muốn bóp nát xương cô, làm Hàn Tả Tả đau đến nỗi toát mồ hôi lạnh, nhịn không được khẽ hô đau một tiếng.
Lang Hi dường như đột nhiên bừng tỉnh, nới lỏng tay đang nắm lấy cô, thân thể lại càng thêm nhích lại gần.
Em hối hận?
Lang Hi ngữ khí cực kỳ đạm mạc, lại mang theo khẩn trương làm cho người ta không dễ phát hiện.
Hàn Tả Tả không nghe ra thanh run trong đó, giãy dụa nói: Gì chứ... Chú Tư, anh buông ra trước!
Lang Hi sắc mặt trầm xuống, khẩu khí cường ngạnh nói: Không buông!
Hàn Tả Tả không thể nhịn được nữa, tư thế này làm cho cô không thoải mái, vốn đã mệt đến xương sống thắt lưng rã rời, lại ngửa ra sau như vậy, không bao lâu liền cảm thấy chống đỡ không nổi nữa.
Hàn Tả Tả cũng lạnh mặt, hơi chút tức giận nói: Buông ra!
Lang Hi toàn thân cứng đờ, buông cổ tay cô ra, chậm rãi đứng thẳng lại.
Hàn Tả Tả nhẹ nhàng thở ra, chống cạnh bàn đứng thẳng thắt lưng, vừa muốn mở miệng làm dịu đi không khí, liền cảm thấy bả vai căng thẳng, Lang Hi hai tay giam cầm cô, buộc cô đối diện với chính mình.
Sắc mặt Lang Hi khó coi trước nay chưa từng có, hai mắt tối tăm thần bí như biển sâu mờ mịt không thể nhận biết, bất thình lình sóng triều quay cuồng ồ ạt vọt tới, rít gào cuốn linh hồn cô vào trong đó.
Hàn Tả Tả hoàn toàn vô lực chống cự.
Lang Hi giữ chặt vai cô, nhìn thật sâu vào trong mắt cô, hai tròng mắt đen bong đến lạ thường, không hề che giấu khí thế cùng dục vọng chiếm hữu mãnh liệt, từng chữ từng chữ nói: Tuyệt, không, buông, tay!
Hàn Tả Tả kinh ngạc nhìn hắn, tuy rằng không thể lý giải sự khác thường của hắn, nhưng vẫn bị hàn ý quyết tuyệt (quyết không cho cự tuyệt) của Lang Hi làm cho kinh sợ.
Trong căn phòng nhỏ lặng im không tiếng động.
Hàn Tả Tả bất an mở miệng: Chú Tư, rốt cuộc là có chuyện gì? Anh buông ra trước... Chúng ta ngồi xuống, sau đó từ từ nói chuyện được không?
Lang Hi trầm tĩnh trong chốc lát, cuối cùng cũng chậm rãi buông lỏng hai tay, lui về sau hai bước, ngồi xuống ghế.
Hàn Tả Tả lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, lấy một cái ghế khác ngồi xuống ở đầu bên kia, cùng hắn mặt đối mặt.
Hàn Tả Tả cẩn thận nhớ lại trong khoảng thời gian này, nhưng vẫn không phát hiện ra có cái gì có thể khiến cho chú tư phản ứng lớn như vậy, cân nhắc suy tính trong bụng, vừa muốn mở miệng hỏi, chợt nghe thấy hàng loạt tiếng vù vù —— rít dài, dọa cô nhảy dựng.
Thanh âm chói tai bất thình lình xuất hiện, Hàn Tả Tả cuống quýt nhảy dựng lên, chạy đến chỗ ấm nước rút phích cắm.
Thật là lẩm cẩm nha, tự nhiên quên mất đang nấu ấm nước, may là ấm nước này có chức năng thông báo khi nước sôi, bằng không nó cứ sôi như vậy cô cũng không phát hiện ra.
Lang Hi nhìn chằm chằm vào Hàn Tả Tả, ánh mắt một giây phút nào rời khỏi người cô.
Hàn Tả Tả bị nhìn đến không được tự nhiên, cười khan nói: Thiếu chút nữa thì quên mất còn đang nấu nước rồi... Chú tư muốn uống chút nước không?
Hàn Tả Tả cũng không chờ hắn trả lời, khẩn trương nhấc ấm nước nóng, đem nước còn đang sôi ùng ục rót vào trong cái ly đã được rửa sạch.
Ly thủy tinh vừa mới dùng nước lạnh rửa qua còn chưa lau khô, đột nhiên rót nước sôi vào, trong nóng ngoài lạnh xung khắc nhau Phanh một tiếng nổ tung.
Hàn Tả Tả sợ tới mức hét lên một tiếng, thiếu chút nữa ném ấm nước nóng trong tay đi, trên tay buông lỏng, lại không có nghe thấy tiếng ấm nước rơi xuống đất, trên lưng xuất hiện một vòng tay, nhấc bổng hai chân cô lên khỏi mặt đất.
Nước ấm và mảnh thủy tinh vỡ vụn rơi đầy trên mặt đất, may mắn Lang Hi phản ứng nhanh, kịp thời ôm cô né ra, bằng không Hàn Tả Tả không bị thủy tinh cắt trúng, cũng bị nước nóng tạt phỏng.
Hàn Tả Tả hoảng hồn ngơ ngác quay đầu lại, vòm ngực rộng lớn ấm áp của Lang Hi dán chặt vào phía sau lưng cô, cánh tay mạnh mẽ rắn chắc vòng ngang qua ôm lấy cô, tạo cho cô một cảm giác an toàn tới cực điểm.
Có bị thương chỗ nào không?
Hàn Tả Tả lắc lắc đầu, vội vàng khẩn trương hỏi: Anh thì sao? Có bị phỏng không?
Lang Hi tay phải vững vàng cầm ấm nước, đặt trở lại trên kệ bếp, cau mày trách mắng: Sao lại không cẩn thận như vậy, ly chưa lau khô mà không thấy ư? Nước nóng thế kia, em lại còn dám thất thần...
Hàn Tả Tả cầm tay phải của hắn xem xét, không thấy bị phỏng chỗ nào mới nhẹ nhàng thở ra.
Bên tai nghe tiếng Lang Hi mang theo lửa giận trách cứ, chẳng những không tức giận, mà còn cảm thấy đáy lòng ấm áp, đây là Lang Hi lần đầu tiên nói nhiều như vậy, còn là vì lo lắng cho cô, nắm tay hắn khẽ cười nói: Lần sau sẽ không ...
Lang Hi trở tay ôm lấy cô, lạnh lùng nói: Không có lần sau, ngày mai tôi sẽ sai người đem máy nước nóng tới, thứ đồ này không an toàn, về sau không cho phép dùng!
Hàn Tả Tả liên tục gật đầu, cô không sợ Lang Hi tức giận, chỉ sợ hắn trầm mặc.
Trải qua việc ngoài ý muốn này, bầu không khí giữa hai người hiển nhiên là không còn xa cách như trước đó nữa.
Hàn Tả Tả cúi đầu thở dài, dứt khoát dựa vào cạnh cửa sổ đứng nói chuyện: Chú tư à, rốt cuộc đêm nay anh làm sao vậy?
Lang Hi cuối cùng không trầm mặc nữa, tức giận nói: Em hối hận , em cư nhiên hối hận...
Thanh âm dần dần nhỏ lại, mang theo sự ủy khuất ‘không thèm che giấu’. (Ish: giữ hình tượng trưởng bối nào Tứ Lang ^^)
Hàn Tả Tả ngạc nhiên hỏi: Em hối hận cái gì?
Lang Hi hừ lạnh: Em lúc trước đã đáp ứng rồi, tôi tuyệt không sẽ cho em cơ sẽ hối hận!
Hàn Tả Tả không hiểu ra sao: Không đúng a, chú tư, tự dưng anh nói không đầu không đuôi như vậy ... Em nghe không hiểu gì hết ah?
Lang Hi hờ hững nói: Em cho là chuyển ra ngoài ở, thì có thể tránh được tôi sao!
Hàn Tả Tả nhíu mày: Em trốn tránh cái gì? Để cho...
Hàn Tả Tả dở khóc dở cười nói: Em đã nói rồi, em là vì gần đây quá bận rộn nên mới quên mất nói cho anh biết! Em đi theo Tang Đồng, công việc dồn dập, mỗi lần đều tới tận khuya mới kết thúc, ký túc xá đóng cửa sớm rất bất tiện, cho nên em mới dọn ra ngoài thuê phòng ở! Thật không hiểu nổi... Một người hai người đối với việc em chuyển ra ký túc xá phản ứng lớn như vậy, còn đều là suy đoán lung tung vớ vẩn nữa chứ!
Một mình Tang Tiểu Đồng đã đủ nhức đầu rồi, không nghĩ tới trình độ suy đoán lung tung của chú tư nhà cô còn cao siêu hơn.
Quả nhiên, lòng đàn ông sâu như đáy biển, đàn ông trầm mặc lại càng khó nắm bắt tâm tư à nha!
Lang Hi sắc mặt cứng đờ, cơ bắp căng thẳng dần dần thả lỏng lại, không hờn giận trừng mắt cô: Không nói sớm?
Hàn Tả Tả khóc không ra nước mắt: Chú tư, anh cho em cơ hội mở miệng sao?
Hàn Tả Tả cẩn thận hồi tưởng lại, đem Lang Hi cùng phản ứng của hắn liên kết với nhau, liền hiểu rõ đầu đuôi, hắn nghĩ cô muốn chuyển ra ngoài, là từ Chu gia chuyển đi ra.
Chú Tư, anh rốt cuộc là bất an đến cỡ nào ah...
Hàn Tả Tả vừa cảm động việc hắn để ý quan tâm cô, lại đối với sự lỗ mãng ngang ngược của hắn có chút bất đắc dĩ không biết làm sao.
Lang Hi xấu hổ quay mặt đi, nhìn trái nhìn phải hỏi: Đồ lau ở đâu, tôi đi dọn dẹp!
Hàn Tả Tả hít sâu một hơi, nghiêm túc nói: Chuyện này cứ để đó... Chú Tư, em cảm thấy chúng ta hẳn là nên ngồi xuống nói chuyện một lần!
Lang Hi thần sắc nháy mắt mất tự nhiên, trong mắt hiện lên một tia buồn bực, vẫn cố giả bộ bình tĩnh nói: Là lỗi của tôi.
Hàn Tả Tả kinh ngạc nhìn về phía hắn, kìm lòng không đậu A một tiếng, ngữ điệu lên cao, không chút nào che giấu sự ngạc nhiên hiện lên trên khuôn mặt.
Lang Hi sắc mặt đen lại, nhấp mím môi, trầm giọng nói: Tôi không có nghe em giải thích, hiểu lầm em, là lỗi của tôi!
Hàn Tả Tả hai tay ôm ngực, nhíu mày nói: Thái độ nhận sai như vậy miễn cưỡng được thông qua, nhưng... Chuyện nên nói vẫn phải nói!
Hàn Tả Tả hướng ghế dựa đi đến, nâng chân lên, còn chưa kịp đi qua đống thủy tinh rơi trên mặt đất, đã bị Lang Hi ngăn lại.
Sẽ đạp trúng.
Hàn Tả Tả cảm thấy hắn có chút thất thố, nhưng nhìn thấy Lang Hi vẻ mặt không đồng ý nhìn chằm chằm chân cô, cũng liền ngượng ngùng phản bác.
Hàn Tả Tả không được tự nhiên cuộn tròn ngón chân, đang muốn ra vẻ không có việc gì sai hắn lấy đồ lau dọn dẹp sạch sẽ, liền cảm thấy chân bị nhấc lên, nháy mắt cả cơ thể bị nhấc bổng.
Hàn Tả Tả kinh ngạc hét lên, phản xạ có điều kiện vòng tay ôm chặt cổ hắn.
Lang Hi đem cả người cô ôm vào trong ngực, vững vàng đi qua đống thủy tinh, ôm cô đi về phía phòng ngủ.
Hàn Tả Tả sắc mặt đỏ lên, trái tim nhảy bùm bùm kịch liệt, đến khi không chớp mắt nhìn chằm chằm Lang Hi đi lướt qua hai chiếc ghế trong phòng khách, bước chân vẫn không ngừng lại đi về phía phòng ngủ, khuôn mặt Hàn Tả Tả lúc này càng thêm đỏ bừng.
Này này này... Cô nam quả nữ ở chung một phòng, nửa đêm nửa hôm không phải chơi trò ‘thì thầm’ chứ...
Có thể hay không quá nhanh rồi nha!
Lang Hi đem cô đặt ở trên giường, sau đó ấn cô ngồi xuống, từ trên cao nhìn cô, bình tĩnh mở miệng: Ngồi xuống, nói đi.
Nói cái đầu anh!
Hàn Tả Tả thẹn quá thành giận đẩy hắn ra, ngồi xếp bằng lại, cười lạnh nói: Chú tư, anh như vậy là không được, vừa thấy mặt không nói hai lời liền hùng hùng hổ hổ sáp lại, anh cũng không phải cầm tinh con chó ...
Ta là. Lang Hi đột nhiên lên tiếng đánh gãy, còn thật nghiêm túc nói, Tôi cầm tinh con chó. (Ish: trời ơi ta đau bụng khúc này quá, pó tay anh rồi ~o~)
Hàn Tả Tả cứng họng, vừa mới bắt đầu trưng ra khí thế lạnh lùng đã như bong bóng bị kim đâm thủng, nhanh chóng xì hơi xẹp xuống.
Hàn Tả Tả phát điên nói: Không được đùa giỡn cho qua chuyện, em đang nghiêm túc nói chuyện với anh!
Lang Hi nhíu nhíu mày, nâng tay giống như vuốt ve bộ lông thú cưng mà sờ sờ đầu cô: Ân, tôi không đùa.
Hàn Tả Tả buồn bực trừng mắt nhìn hắn, một phen hất tay hắn ra.
Lang Hi nghi hoặc hỏi: Không nói chuyện?
Hàn Tả Tả bi phẫn rống: Nói cái cọng lông a, không khí hoàn toàn không có, nói không nổi nữa!
Lang Hi mặt không chút thay đổi Ân một tiếng.
Hàn Tả Tả cảm thấy thất bại hít sâu một hơi, ủ rũ cong chân lên, ôm đầu gối ngồi ở trên giường.
Lang Hi thản nhiên nói: Không nói chuyện, thì tiếp tục.
Hàn Tả Tả uể oải nghiêng đi mặt: Tiếp tục cái gì?
Lang Hi bí hiểm nhìn cô, nhếch khóe miệng nói: Yêu đương, ‘Nói’ xong rồi, sau đó nên ‘Làm’ !
Hàn Tả Tả cảnh giác rụt lui: Làm gì?
Lang Hi thản nhiên liếc mắt nhìn cô một cái, ánh mắt hơi hơi nheo lại, hai mắt thâm trầm nhìn phía trước, từ từ mở miệng trả lời: Làm, yêu! (thấy để làm tình không thuận lắm, mình để nguyên văn vậy, đọc cũng thấy hay hay hợp vần nha ^^!)
/87
|