Chu Quảng Vinh khựng lại, chậm rãi buông đồ trong tay xuống, ngẩng đầu ánh mắt như có tia điện nhìn về phía cô, ánh mắt kia lợi hại khôn khéo không hề mang vẻ bình thản đục ngầu của tuổi tác, ngược lại mang theo sự sắc bén hiểu rõ thế sự, nhìn khiến Hàn Tả Tả mặc dù đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, cũng không nhịn được có chút lo lắng.
Chu Quảng Vinh chậm rãi nâng chén trà lên, trầm giọng hỏi: Kết hôn chưa?
Hàn Tả Tả không trực tiếp trả lời, cố gắng trấn định mở miệng: Một tờ giấy chứng nhận kết hôn không phải là vấn đề, với tụi con mà nói, ông cũng biết, có tổ chức hôn lễ hay không, con và anh ấy đều không để tâm!
Chu Quảng Vinh ung dung bình thản nhấp ngụm trà, nhẹ nhàng đặt trên bàn, tiếng tách trà khi tiếp xúc với mặt bàn phát ra âm thanh trong không gian im lặng của căn nhà phá lệ thanh thúy, làm cho Hàn Tả Tả hoảng hốt giật mình.
Chu Quảng Vinh lười nhác tựa vào sô pha, thản nhiên nói: Chu gia tuy rằng không phải danh môn vọng tộc, nhưng cũng có uy tín danh dự, đương nhiên càng cần giữ thể diện! Mặc kệ nói như thế nào, cháu đều được xem là con gái của Chu gia, khi nào thì đưa cậu ta về nhà gặp mặt, cũng làm cho mẹ cháu yên tâm?
Giả vờ giả vịt! Cáo già!
Hàn Tả Tả trong lòng cười lạnh, lão hồ li thành tinh này, trong lòng rõ ràng hơn ai hết! Làm sao có thể không biết trong bụng cô là con ai!
Hàn Tả Tả rất tự mình hiểu lấy, cô biết bản thân căn bản không phải là đối thủ của Chu lão gia, nếu cùng ông quanh co lòng vòng đánh Thái Cực, còn không biết sẽ bị ông dẫn đến chỗ nào nữa!
Hàn Tả Tả rõ ràng lưu loát nói: Ba, ngài cũng không phải chưa thấy qua, A Hi không phải người ngoài!
Chu Quảng Vinh sắc mặt trầm xuống: Minh Nghĩa không ở đây, cháu kêu ai là 'Ba’?
Hàn Tả Tả bình tĩnh nhìn ông: Đương nhiên là kêu ngài, ngài là cha của A Hi, là ông nội của đứa nhỏ trong bụng con, con hẳn phải kêu ngài một tiếng ba' mới đúng!
Chu Quảng Vinh cười lạnh: Minh Nghĩa là con ta, ta từng này tuổi rồi... không nhận nổi tiếng ‘Ba’ này của cô!
Hàn Tả Tả bình tĩnh: Ngài có thể có con tuổi còn trẻ như A Hi vậy, cũng có thể có con dâu như cháu!
Chu Quảng Vinh đã lâu rồi không bị người nói đến mức đau đầu như vậy!
Lời này ý tứ là gì a, chính là ngài đã một bó tuổi rồi mà vẫn còn đi phong lưu, vậy cũng đừng quản con cháu mình làm gì!
Tốt lắm, khó trách thằng mất dạy kia nhìn vừa mắt con bé! Đều là một đám chọc người nghẹn chết mà!
Chu Quảng Vinh khi tức giận tính tình bạo phát rất lớn, đó là loại uy nghiêm của một người lãnh đạo lâu năm, là thiết huyết sát khí được luyện ra từ mưa bom bão đạn. Hàn Tả Tả lưng thẳng tắp, không chút nào lùi bước đưa ra ảnh siêu âm trước mặt ông: Đây là ảnh chụp của cháu ngài!
Chu Quảng Vinh cũng không thèm nhìn tới, lạnh lùng hừ một cái, híp mắt hỏi: Cháu cho là... Có đứa nhỏ có thể bức ta thỏa hiệp sao?
Không! Hàn Tả Tả bình tĩnh nói, Cháu chỉ là cảm thấy này dù sao cũng là cháu ngài, xuất phát từ tôn trọng đối với ngài, hẳn phải nên thông báo cho ngài một tiếng!
Ý của cháu ... Chu Quảng Vinh hừ lạnh, chính là không quan tâm ta có cho phép hay không!
Hàn Tả Tả lắc đầu, khẽ cười nói: Làm sao có thể? Nếu cháu không nghĩ tới ông, làm sao có thể còn cố ý chạy tới nói cho ông biết chứ?
Chu Quảng Vinh vẻ mặt tức giận, nặng nề mà vỗ tay vịn quát: Vô liêm sỉ! trước đây xem như hai đứa tuổi trẻ không hiểu chuyện, khi hai đứa hồ nháo, ta có thể không so đo! Nhưng hai đứa hiện tại đã lớn, sao còn làm ra những việc không chính chắn thế kia!
Hàn Tả Tả cười cười: Xem ông nói kìa, nếu tụi cháu không làm việc không chính chắn, cũng không thể có cháu cho ngài nha!
Hai đứa tụi cháu nếu muốn làm, lão gia ngài có năng lực ngăn cản sao?
Hàn Tả Tả đây là có ý mắng lại!
Chu Quảng Vinh quả nhiên lửa giận càng tăng lên: Hai đứa làm ra loại chuyện xấu hổ mất hết mặt mũi này, đã không biết nhận lỗi, cư nhiên còn gióng trống khua chiêng ở cùng nhau... Hai đứa có nghĩ tới hậu quả không! Hai đứa đều được xem là người của công chúng, Chu gia cũng không phải cửa nhỏ nhà nghèo, bị gièm pha như vậy, người khác còn không dung nước miếng dìm chết Chu gia!
Hàn Tả Tả trầm ngâm một lát, thản nhiên hỏi: Ngài cảm thấy nên làm như thế nào? Chẳng lẽ muốn phá bỏ đứa bé này, sau đó làm bộ như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra?
Chu Quảng Vinh cứng lại, nói thật, ông tuy rằng từ đầu tới cuối đều sắm vai một bậc bề trên phong kiến hung ác, lấy gậy đánh uyên ương, nhưng vẫn không nghĩ tới việc giết bỏ cháu của mình!
Đó là cháu trai của ông nha...
Chu Quảng Vinh trong lòng phiền muộn ...
Khụ! Chu Quảng Vinh mất tự nhiên vội ho một tiếng, Hãy ra nước ngoài đi, sinh đứa nhỏ ra, đây là cốt nhục của Chu gia, ta tự nhiên sẽ không bạc đãi nó... Về phần hai đứa, Tả Tả, nói thật, cháu không biết là hai đứa tính cách đều vô cùng mạnh mẽ sao? Mặc dù hiện tại ở cùng một chỗ, nhưng về lâu dài sau này thì sao? Hai đứa không đứa nào nhường đứa nào, tranh cãi không ngừng, chỉ dựa vào điểm này thôi thì tình cảm của hai đứa có thể kéo dài mãi được sao?
Cưỡng bức vô dụng, đành phải dụ dỗ thôi.
Chu Quảng Vinh lập tức chuyển thành khuôn mặt trưởng bối hiền lành thân thiết, ân cần dụ dỗ cô.
Hàn Tả Tả không cho là đúng cười rộ lên: Ba, con có thể nghe theo ý của ba... Nhưng ba cảm thấy nếu con làm như vậy, A Hi sẽ thế nào?
Chu Quảng Vinh lại bị chọc cho nghẹn.
Con của ông mặc dù từ nhỏ không được nuôi bên cạnh, nhưng ít nhiều ông vẫn hiểu tính tình của nó ...
Cái thằng mất nết cứng đầu dầu muối đều không nghe kia, nếu muốn làm cho nó buông tay, Chu Quảng Vinh cảm thấy mặt mũi ông còn chưa lớn tới mức đó!
Ba, ngài không thể lấy suy nghĩ của ngài để áp đặt lên tụi con! Con và A Hi qua nhiều năm như vậy còn có thể đến với nhau, đã nói lên chúng con có duyên phận, hơn nữa con tin tưởng anh ấy, cũng tin tưởng chính mình, sống chung cả đời, cũng không là vấn đề! Còn nữa... Hàn Tả Tả kiên định nói, Con cũng tuyệt không từ bỏ con của mình!
Chu Quảng Vinh lạnh lùng mở miệng: Cháu nói nhiều như vậy, là muốn không để ý tới luân lý đạo đức ? Nếu ta cứ nhất quyết không đồng ý thì sao?
Hàn Tả Tả cũng không bị ông dọa sợ, kỳ thật từ trước cô đã chuẩn bị tốt đối sách... Huống chi hiện tại trong bụng cô còn có đứa nhỏ của Chu gia, từ xưa có câu ‘Mẹ quý nhờ con’, Chu lão gia dù nhẫn tâm, cũng sẽ không bỏ được cháu nội của mình!
Điều này sao liên quan đến luân lý đạo đức chứ? Con và A Hi cũng không có quan hệ huyết thống thượng gì a! Hàn Tả Tả mỉm cười nói, Ba, ngài có đồng ý hay không đều không thay đổi được sự thật, con tới đây cũng không phải vì trưng cầu ngài tán thành... Đương nhiên, có thể được ngài chúc phúc, chúng con tự nhiên càng an tâm, nhưng không chiếm được, đối với chúng con cũng không gây trở ngại gì...
Hàn Tả Tả dừng một chút, ý vị sâu xa nói: Nhiều nhất... Bất quá ba chỉ mất đi một đứa con riêng mà thôi!
Chu Quảng Vinh khóe mắt nhướng lên, hung hăng trừng cô.
Ý uy hiếp trong lời Hàn Tả Tả nói thực rõ ràng, Lang Hi thằng khốn kia đối với Chu gia căn bản là không có bao nhiêu cảm tình, ông có đồng ý hay không căn bản không ảnh hưởng đến nó, nếu ông lại không nhượng bộ, thằng nhóc kia có thể lập tức trở mặt, cùng Chu gia giũ bỏ quan hệ không còn một mảnh!
Chu Quảng Vinh không chút để ý gõ vào tay vịn: Vậy còn cháu, Tả Tả, cháu không sợ sẽ mất đi mẹ của mình?
Hàn Tả Tả định liệu trước cười rộ lên: Cháu làm sao có thể mất mẹ chứ? Tình cảm của hai mẹ con cháu khi sống nương tựa lẫn nhau vẫn còn đây! Hơn nữa, ba Minh Nghĩa tuổi đã lớn, sớm nên ra ngoài ở riêng, ông ấy và mẹ cháu là vợ chồng, hai người muốn sống với nhau cả đời, dọn ra ngoài hưởng thụ thế giới hai người cũng là bình thường thôi!
Nghe xem nghe xem, lời này ngụ ý chính là, lão gia ngài tưởng lấy mẹ ra uy hiếp cô mà được à, nằm mơ đi!
Hai mẹ con cô đương nhiên thân thiết với nhau hơn là so với Chu lão gia ngài, Chu Minh Nghĩa lại nghe lời vợ, cùng lắm thì xúi giục bọn họ, cùng nhau chuyển ra ngoài hưởng thụ thế giới riêng của hai người! Để ngài một mình ở đại trạch Chu gia cô độc sống hết quãng đời còn lại đi!
Hàn Tả Tả ý tại ngôn ngoại chính là ý tứ này!
May mắn trái tim của mình mạnh khoẻ... Chu Quảng Vinh phải dùng thật lớn sức lực mới có thể khống chế bản thân không ôm ngực, tức giận đến lục phủ ngũ tạng đều đau!
Chu Quảng Vinh không có cách, thái độ cường ngạnh lạnh lùng nói: Mặc dù ta đồng ý, hai đứa tự nói xem, thân phận sau này xưng hô thế nào? Cháu kêu Minh Nghĩa là ba, cũng kêu ta là ba... xưng hô như vậy thật rối loạn!
Hàn Tả Tả đáy lòng hơi hơi nhẹ nhàng thở ra, Chu lão gia nói như vậy, nói lên trong lòng ông đã chịu thua rồi.
Chuyện này ông yên tâm! Hàn Tả Tả không nhanh không chậm nói, Vốn cũng không có nhiều người biết con và Chu gia có quan hệ... Người biết được đều là người thân trong nhà, bọn họ cũng sẽ không chỉ trích nói lung tung! Ba, con có thể không nói mình là con của mẹ con, dù sao bà ấy cũng vui vẻ khi con gọi bà là chị!
Hàn Uyển tâm tư đơn giản, trước kia Tả Tả khen bà, thường nói bà trẻ tuổi, ở bên ngoài thỉnh thoảng còn gọi bà là chị, về sau trước mặt người ngoài kêu bà là chị hai... Nói vậà b cũng sẽ không để ý đâu nhỉ?
Lại nói, mẹ mình so với Chu lão gia dễ đối phó hơn nhiều!
Chu Quảng Vinh trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc suy sụp thở dài một hơi.
Ông già rồi... Thật sự già rồi!
Bọn con cháu đứa này còn lợi hại hơn đứa kia, ông không đọ lại được!
Thôi thôi, đành nhường tụi nhỏ một bước vậy!
Chu Quảng Vinh với tay cầm lấy chiếc kính lúp được đặt trên bàn trà, cẩn thận nhìn tấm hình siêu âm đứa nhỏ.
Hàn Tả Tả chậm rãi lộ ra một nụ cười thư thái.
Hàn Tả Tả cũng không ở lâu, ngồi một lúc liền đứng dậy rời đi.
Đi tới trước, Chu Quảng Vinh rốt cuộc tỏ thái độ: Mau chóng tổ chức hôn lễ, bằng không chờ đứa nhỏ sinh ra thì thật khó coi!
Hàn Tả Tả biết đây là ông đã đồng ý, vô cùng thân thiết nhu thuận cười đáp ứng.
Hừ —— nha đầu kia, công phu giả vờ giả vịt so với ông còn cao hơn!
Hàn Tả Tả từ Chu gia đi ra, nụ cười trên mặt lập tức biến mất không còn một mảnh, trầm mặc lái xe trở về nhà trọ.
Còn có việc chưa tính toán xong đâu!
Lang Hi cho bản thân nghỉ ngơi dài hạn, trong khoảng thời gian này đều thành thành thật thật ở nhà, Hàn Tả Tả bận việc đến nỗi không để ý tới sức khoẻ của mình, anh phải quan tâm chặt chẽ mới có thể khiến cô nghỉ ngơi đúng giờ.
Hàn Tả Tả lúc này trở về khiến anh ngạc nhiên, xem sắc mặt cô không tốt, lập tức tiến lên quan tâm hỏi: Em là sao vậy?
Hàn Tả Tả hung hăng gạt anh sang một bên, đi thẳng đến phòng ngủ, mở ngăn kéo tủ đầu giường ra, đổ hết xuống giường, sau đó tìm được một cái lọ, lạnh lùng nhìn Lang Hi.
Lang Hi ánh mắt hơi hơi chợt lóe, lông mày nhướng lên đầy thâm ý hỏi: Em lấy thuốc tránh thai làm cái gì? À, hiện tại... Muốn ?
Hàn Tả Tả cười lạnh: Lang Hi, em nhớ rõ mình mỗi lần đều có uống thuốc, như thế nào em còn có thể có đứa nhỏ?
Lang Hi mỗi lần hăng hái bừng bừng, liền không quan tâm gì mà áp đảo cô, thường thường không kịp mang bao, khiến Hàn Tả Tả đành mỗi lần đều phải dùng thuốc tránh thai.
Không cần nghĩ cũng biết, thuốc bên trong khẳng định đã bị lén lút tráo mất rồi!
Lang Hi kinh hỉ hỏi: Có? Đã bao lâu rồi?
Hàn Tả Tả thản nhiên mở miệng: Bao lâu cũng vô dụng a, em lúc trước vẫn uống thuốc tránh thai, bác sĩ nói ảnh hưởng rất lớn tới thai nhi, cho nên đề nghị em bỏ đi...
Lang Hi ánh mắt rùng mình, lạnh lùng mắng: Lang băm!
Sau đó trấn an dịu dàng nhẹ giọng nói: Em yên tâm, thuốc này đối với thân thể thương tổn quá lớn, anh đã đổi thành vitamin...
Khốn, khiếp! Hàn Tả Tả giận tím mặt, hung hăng ném lọ thuốc trong tay về phía anh, Anh cư nhiên lừa em!
Lang Hi không dám trốn, cái trán đều bị ném sưng đỏ, luống cuống tay chân ôm lấy cô: Đừng tức giận đừng tức giận... Tức giận đối với đứa nhỏ không tốt!
Hàn Tả Tả tức giận suốt một đoạn đường, cơn tức cũng đã sớm tiêu hơn phân nửa, hung tợn nhéo lỗ tai anh, thái độ cường ngạnh mệnh lệnh nói: Cầu hôn em!
Lang Hi vừa kinh hỉ vừa nghi hoặc, khó hiểu hỏi: Vì sao?
Vì sao? Hàn Tả Tả dữ tợn cười, Không có giấy đăng ký kết hôn, anh bảo em làm sao đi bệnh viện khám thai? Làm sao làm được giấy khai sinh bây giờ? Anh bảo em như thế nào đối mặt với ánh mắt của người khác?
Lang Hi vốn mang theo vui sướng khuôn mặt nháy mắt lạnh xuống: Em là vì đứa nhỏ mới nguyện ý kết hôn với anh?
Tốt, khốn, khiếp, nhân quả nhiên là đồ, khốn! Dã được tiện nghi còn khoe mẽ!
Hàn Tả Tả gắt giọng: Anh nói gì? Anh mẹ nó dám không cưới em? Chẳng lẽ anh muốn cho con của em giống anh sinh ra không có cha sao?
Lời này nói rất khó nghe, Lang Hi nghiêm mặt âm thanh lạnh lùng nói: Không có cha thì thế nào?
Hàn Tả Tả bóp cổ anh mắng: Em cũng không nghĩ con em sẽ có tâm lý biến thái tính cách vặn vẹo giống anh! Hiện tại, lập tức, lập tức, lấy sổ hộ khẩu theo em đi đăng ký!
Lang Hi sắc mặt lạnh lùng nắm cổ tay cô, giải cứu cổ mình, chậm rãi sửa sang lại áo, đi đến thư phòng lấy ra toàn bộ giấy tờ của hai người, sau đó vui vẻ rạo rực đi ra cửa.
Vô nghĩa, thật vất vả mới gạo nấu thành cơm, sao có thể lại cho cô cơ hội đổi ý?
Nếu không chạy nhanh đi chứng thực danh phận, bằng tính tình méo mó của cô kia, không biết được phải đợi tới khi nào!
Lang Hi vừa ra khỏi thư phòng, lập tức tỉnh táo lại, phụng phịu trầm mặc ôm Hàn Tả Tả, đi tới cục dân chính, hoả tốc đăng ký, chụp ảnh, đóng mộc đỏ ở bàn đăng ký kết hôn, hai người chính thức xác lập quan hệ!
Chậc chậc, tiểu tử Khâu Lâm kia nói quả nhiên đúng, phụ nữ mang thai cảm xúc lên xuống rất lớn, bị nội tiết tố ảnh hưởng tới tư duy sẽ sinh ra hỗn loạn, lúc đó rất dễ bị dụ dỗ!
Hàn Tả Tả tâm tình phức tạp lấy giấy đăng ký kết hôn ra xem, cố lấy dũng khí lấy di động thông báo cho mẹ.
Hàn Uyển tiếp điện thoại thực nhanh, ngữ khí vui vẻ nói: Tả Tả à, mẹ đang nghĩ tới gọi điện thoại cho con, con liền gọi tới! Mẹ con ta thật sự có thần giao cách cảm nha!
Hàn Tả Tả cười hỏi: Mẹ, mẹ còn chưa tan tầm đâu đó, sao bên kia lại nghe ồn ào thế?
Hàn Uyển cười khanh khách vô cùng sung sướng đáp: Mẹ không có đi làm... Tả Tả, mẹ muốn nói cho con một tin vô cùng tốt!
Thật đúng lúc, mẹ, con cũng có việc muốn nói cho mẹ!
Hàn Uyển A một tiếng: Tả Tả con xảy ra chuyện gì sao?
Hàn Tả Tả cười nói: Không có, con không sao... Mẹ, mẹ nói trước đi!
Hàn Uyển cười cười, đột nhiên còn có chút ngượng ngùng, trong giọng nói lộ ra vui sướng: Tả Tả à, con sắp có em trai hoặc em gái rồi! Mẹ đi kiểm tra, bác sĩ nói mẹ mang thai, đã được hai tháng rồi...
Răng rắc ——
Cửu thiên huyền lôi hung hăng bổ vào đầu Hàn Tả Tả, lôi cô từ trong niềm vui sướng rớt bịch xuống đất, suýt chút nữa trước mắt tối đen ngất xỉu!
Phỏng chừng là cô trầm mặc quá lâu, Hàn Uyển chần chờ, không yên bất an hỏi: Làm sao vậy Tả Tả, con, con có phải mất hứng hay không...
Chúc mừng... Hàn Tả Tả nức nở nói, Mẹ, con thực mừng thay cho mẹ, đều vui đến phát khóc, để cho con một mình tiêu hóa một lát...
Hàn Tả Tả cúp điện thoại, chậm chạp xoay mặt qua nhìn Lang Hi.
Lang Hi cau mày hỏi: Mẹ đã xảy ra chuyện?
Hàn Tả Tả nghẹn ngào hai mắt rưng rưng, giận dữ gầm lên: Đồ khốn!!!
END
Chu Quảng Vinh chậm rãi nâng chén trà lên, trầm giọng hỏi: Kết hôn chưa?
Hàn Tả Tả không trực tiếp trả lời, cố gắng trấn định mở miệng: Một tờ giấy chứng nhận kết hôn không phải là vấn đề, với tụi con mà nói, ông cũng biết, có tổ chức hôn lễ hay không, con và anh ấy đều không để tâm!
Chu Quảng Vinh ung dung bình thản nhấp ngụm trà, nhẹ nhàng đặt trên bàn, tiếng tách trà khi tiếp xúc với mặt bàn phát ra âm thanh trong không gian im lặng của căn nhà phá lệ thanh thúy, làm cho Hàn Tả Tả hoảng hốt giật mình.
Chu Quảng Vinh lười nhác tựa vào sô pha, thản nhiên nói: Chu gia tuy rằng không phải danh môn vọng tộc, nhưng cũng có uy tín danh dự, đương nhiên càng cần giữ thể diện! Mặc kệ nói như thế nào, cháu đều được xem là con gái của Chu gia, khi nào thì đưa cậu ta về nhà gặp mặt, cũng làm cho mẹ cháu yên tâm?
Giả vờ giả vịt! Cáo già!
Hàn Tả Tả trong lòng cười lạnh, lão hồ li thành tinh này, trong lòng rõ ràng hơn ai hết! Làm sao có thể không biết trong bụng cô là con ai!
Hàn Tả Tả rất tự mình hiểu lấy, cô biết bản thân căn bản không phải là đối thủ của Chu lão gia, nếu cùng ông quanh co lòng vòng đánh Thái Cực, còn không biết sẽ bị ông dẫn đến chỗ nào nữa!
Hàn Tả Tả rõ ràng lưu loát nói: Ba, ngài cũng không phải chưa thấy qua, A Hi không phải người ngoài!
Chu Quảng Vinh sắc mặt trầm xuống: Minh Nghĩa không ở đây, cháu kêu ai là 'Ba’?
Hàn Tả Tả bình tĩnh nhìn ông: Đương nhiên là kêu ngài, ngài là cha của A Hi, là ông nội của đứa nhỏ trong bụng con, con hẳn phải kêu ngài một tiếng ba' mới đúng!
Chu Quảng Vinh cười lạnh: Minh Nghĩa là con ta, ta từng này tuổi rồi... không nhận nổi tiếng ‘Ba’ này của cô!
Hàn Tả Tả bình tĩnh: Ngài có thể có con tuổi còn trẻ như A Hi vậy, cũng có thể có con dâu như cháu!
Chu Quảng Vinh đã lâu rồi không bị người nói đến mức đau đầu như vậy!
Lời này ý tứ là gì a, chính là ngài đã một bó tuổi rồi mà vẫn còn đi phong lưu, vậy cũng đừng quản con cháu mình làm gì!
Tốt lắm, khó trách thằng mất dạy kia nhìn vừa mắt con bé! Đều là một đám chọc người nghẹn chết mà!
Chu Quảng Vinh khi tức giận tính tình bạo phát rất lớn, đó là loại uy nghiêm của một người lãnh đạo lâu năm, là thiết huyết sát khí được luyện ra từ mưa bom bão đạn. Hàn Tả Tả lưng thẳng tắp, không chút nào lùi bước đưa ra ảnh siêu âm trước mặt ông: Đây là ảnh chụp của cháu ngài!
Chu Quảng Vinh cũng không thèm nhìn tới, lạnh lùng hừ một cái, híp mắt hỏi: Cháu cho là... Có đứa nhỏ có thể bức ta thỏa hiệp sao?
Không! Hàn Tả Tả bình tĩnh nói, Cháu chỉ là cảm thấy này dù sao cũng là cháu ngài, xuất phát từ tôn trọng đối với ngài, hẳn phải nên thông báo cho ngài một tiếng!
Ý của cháu ... Chu Quảng Vinh hừ lạnh, chính là không quan tâm ta có cho phép hay không!
Hàn Tả Tả lắc đầu, khẽ cười nói: Làm sao có thể? Nếu cháu không nghĩ tới ông, làm sao có thể còn cố ý chạy tới nói cho ông biết chứ?
Chu Quảng Vinh vẻ mặt tức giận, nặng nề mà vỗ tay vịn quát: Vô liêm sỉ! trước đây xem như hai đứa tuổi trẻ không hiểu chuyện, khi hai đứa hồ nháo, ta có thể không so đo! Nhưng hai đứa hiện tại đã lớn, sao còn làm ra những việc không chính chắn thế kia!
Hàn Tả Tả cười cười: Xem ông nói kìa, nếu tụi cháu không làm việc không chính chắn, cũng không thể có cháu cho ngài nha!
Hai đứa tụi cháu nếu muốn làm, lão gia ngài có năng lực ngăn cản sao?
Hàn Tả Tả đây là có ý mắng lại!
Chu Quảng Vinh quả nhiên lửa giận càng tăng lên: Hai đứa làm ra loại chuyện xấu hổ mất hết mặt mũi này, đã không biết nhận lỗi, cư nhiên còn gióng trống khua chiêng ở cùng nhau... Hai đứa có nghĩ tới hậu quả không! Hai đứa đều được xem là người của công chúng, Chu gia cũng không phải cửa nhỏ nhà nghèo, bị gièm pha như vậy, người khác còn không dung nước miếng dìm chết Chu gia!
Hàn Tả Tả trầm ngâm một lát, thản nhiên hỏi: Ngài cảm thấy nên làm như thế nào? Chẳng lẽ muốn phá bỏ đứa bé này, sau đó làm bộ như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra?
Chu Quảng Vinh cứng lại, nói thật, ông tuy rằng từ đầu tới cuối đều sắm vai một bậc bề trên phong kiến hung ác, lấy gậy đánh uyên ương, nhưng vẫn không nghĩ tới việc giết bỏ cháu của mình!
Đó là cháu trai của ông nha...
Chu Quảng Vinh trong lòng phiền muộn ...
Khụ! Chu Quảng Vinh mất tự nhiên vội ho một tiếng, Hãy ra nước ngoài đi, sinh đứa nhỏ ra, đây là cốt nhục của Chu gia, ta tự nhiên sẽ không bạc đãi nó... Về phần hai đứa, Tả Tả, nói thật, cháu không biết là hai đứa tính cách đều vô cùng mạnh mẽ sao? Mặc dù hiện tại ở cùng một chỗ, nhưng về lâu dài sau này thì sao? Hai đứa không đứa nào nhường đứa nào, tranh cãi không ngừng, chỉ dựa vào điểm này thôi thì tình cảm của hai đứa có thể kéo dài mãi được sao?
Cưỡng bức vô dụng, đành phải dụ dỗ thôi.
Chu Quảng Vinh lập tức chuyển thành khuôn mặt trưởng bối hiền lành thân thiết, ân cần dụ dỗ cô.
Hàn Tả Tả không cho là đúng cười rộ lên: Ba, con có thể nghe theo ý của ba... Nhưng ba cảm thấy nếu con làm như vậy, A Hi sẽ thế nào?
Chu Quảng Vinh lại bị chọc cho nghẹn.
Con của ông mặc dù từ nhỏ không được nuôi bên cạnh, nhưng ít nhiều ông vẫn hiểu tính tình của nó ...
Cái thằng mất nết cứng đầu dầu muối đều không nghe kia, nếu muốn làm cho nó buông tay, Chu Quảng Vinh cảm thấy mặt mũi ông còn chưa lớn tới mức đó!
Ba, ngài không thể lấy suy nghĩ của ngài để áp đặt lên tụi con! Con và A Hi qua nhiều năm như vậy còn có thể đến với nhau, đã nói lên chúng con có duyên phận, hơn nữa con tin tưởng anh ấy, cũng tin tưởng chính mình, sống chung cả đời, cũng không là vấn đề! Còn nữa... Hàn Tả Tả kiên định nói, Con cũng tuyệt không từ bỏ con của mình!
Chu Quảng Vinh lạnh lùng mở miệng: Cháu nói nhiều như vậy, là muốn không để ý tới luân lý đạo đức ? Nếu ta cứ nhất quyết không đồng ý thì sao?
Hàn Tả Tả cũng không bị ông dọa sợ, kỳ thật từ trước cô đã chuẩn bị tốt đối sách... Huống chi hiện tại trong bụng cô còn có đứa nhỏ của Chu gia, từ xưa có câu ‘Mẹ quý nhờ con’, Chu lão gia dù nhẫn tâm, cũng sẽ không bỏ được cháu nội của mình!
Điều này sao liên quan đến luân lý đạo đức chứ? Con và A Hi cũng không có quan hệ huyết thống thượng gì a! Hàn Tả Tả mỉm cười nói, Ba, ngài có đồng ý hay không đều không thay đổi được sự thật, con tới đây cũng không phải vì trưng cầu ngài tán thành... Đương nhiên, có thể được ngài chúc phúc, chúng con tự nhiên càng an tâm, nhưng không chiếm được, đối với chúng con cũng không gây trở ngại gì...
Hàn Tả Tả dừng một chút, ý vị sâu xa nói: Nhiều nhất... Bất quá ba chỉ mất đi một đứa con riêng mà thôi!
Chu Quảng Vinh khóe mắt nhướng lên, hung hăng trừng cô.
Ý uy hiếp trong lời Hàn Tả Tả nói thực rõ ràng, Lang Hi thằng khốn kia đối với Chu gia căn bản là không có bao nhiêu cảm tình, ông có đồng ý hay không căn bản không ảnh hưởng đến nó, nếu ông lại không nhượng bộ, thằng nhóc kia có thể lập tức trở mặt, cùng Chu gia giũ bỏ quan hệ không còn một mảnh!
Chu Quảng Vinh không chút để ý gõ vào tay vịn: Vậy còn cháu, Tả Tả, cháu không sợ sẽ mất đi mẹ của mình?
Hàn Tả Tả định liệu trước cười rộ lên: Cháu làm sao có thể mất mẹ chứ? Tình cảm của hai mẹ con cháu khi sống nương tựa lẫn nhau vẫn còn đây! Hơn nữa, ba Minh Nghĩa tuổi đã lớn, sớm nên ra ngoài ở riêng, ông ấy và mẹ cháu là vợ chồng, hai người muốn sống với nhau cả đời, dọn ra ngoài hưởng thụ thế giới hai người cũng là bình thường thôi!
Nghe xem nghe xem, lời này ngụ ý chính là, lão gia ngài tưởng lấy mẹ ra uy hiếp cô mà được à, nằm mơ đi!
Hai mẹ con cô đương nhiên thân thiết với nhau hơn là so với Chu lão gia ngài, Chu Minh Nghĩa lại nghe lời vợ, cùng lắm thì xúi giục bọn họ, cùng nhau chuyển ra ngoài hưởng thụ thế giới riêng của hai người! Để ngài một mình ở đại trạch Chu gia cô độc sống hết quãng đời còn lại đi!
Hàn Tả Tả ý tại ngôn ngoại chính là ý tứ này!
May mắn trái tim của mình mạnh khoẻ... Chu Quảng Vinh phải dùng thật lớn sức lực mới có thể khống chế bản thân không ôm ngực, tức giận đến lục phủ ngũ tạng đều đau!
Chu Quảng Vinh không có cách, thái độ cường ngạnh lạnh lùng nói: Mặc dù ta đồng ý, hai đứa tự nói xem, thân phận sau này xưng hô thế nào? Cháu kêu Minh Nghĩa là ba, cũng kêu ta là ba... xưng hô như vậy thật rối loạn!
Hàn Tả Tả đáy lòng hơi hơi nhẹ nhàng thở ra, Chu lão gia nói như vậy, nói lên trong lòng ông đã chịu thua rồi.
Chuyện này ông yên tâm! Hàn Tả Tả không nhanh không chậm nói, Vốn cũng không có nhiều người biết con và Chu gia có quan hệ... Người biết được đều là người thân trong nhà, bọn họ cũng sẽ không chỉ trích nói lung tung! Ba, con có thể không nói mình là con của mẹ con, dù sao bà ấy cũng vui vẻ khi con gọi bà là chị!
Hàn Uyển tâm tư đơn giản, trước kia Tả Tả khen bà, thường nói bà trẻ tuổi, ở bên ngoài thỉnh thoảng còn gọi bà là chị, về sau trước mặt người ngoài kêu bà là chị hai... Nói vậà b cũng sẽ không để ý đâu nhỉ?
Lại nói, mẹ mình so với Chu lão gia dễ đối phó hơn nhiều!
Chu Quảng Vinh trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc suy sụp thở dài một hơi.
Ông già rồi... Thật sự già rồi!
Bọn con cháu đứa này còn lợi hại hơn đứa kia, ông không đọ lại được!
Thôi thôi, đành nhường tụi nhỏ một bước vậy!
Chu Quảng Vinh với tay cầm lấy chiếc kính lúp được đặt trên bàn trà, cẩn thận nhìn tấm hình siêu âm đứa nhỏ.
Hàn Tả Tả chậm rãi lộ ra một nụ cười thư thái.
Hàn Tả Tả cũng không ở lâu, ngồi một lúc liền đứng dậy rời đi.
Đi tới trước, Chu Quảng Vinh rốt cuộc tỏ thái độ: Mau chóng tổ chức hôn lễ, bằng không chờ đứa nhỏ sinh ra thì thật khó coi!
Hàn Tả Tả biết đây là ông đã đồng ý, vô cùng thân thiết nhu thuận cười đáp ứng.
Hừ —— nha đầu kia, công phu giả vờ giả vịt so với ông còn cao hơn!
Hàn Tả Tả từ Chu gia đi ra, nụ cười trên mặt lập tức biến mất không còn một mảnh, trầm mặc lái xe trở về nhà trọ.
Còn có việc chưa tính toán xong đâu!
Lang Hi cho bản thân nghỉ ngơi dài hạn, trong khoảng thời gian này đều thành thành thật thật ở nhà, Hàn Tả Tả bận việc đến nỗi không để ý tới sức khoẻ của mình, anh phải quan tâm chặt chẽ mới có thể khiến cô nghỉ ngơi đúng giờ.
Hàn Tả Tả lúc này trở về khiến anh ngạc nhiên, xem sắc mặt cô không tốt, lập tức tiến lên quan tâm hỏi: Em là sao vậy?
Hàn Tả Tả hung hăng gạt anh sang một bên, đi thẳng đến phòng ngủ, mở ngăn kéo tủ đầu giường ra, đổ hết xuống giường, sau đó tìm được một cái lọ, lạnh lùng nhìn Lang Hi.
Lang Hi ánh mắt hơi hơi chợt lóe, lông mày nhướng lên đầy thâm ý hỏi: Em lấy thuốc tránh thai làm cái gì? À, hiện tại... Muốn ?
Hàn Tả Tả cười lạnh: Lang Hi, em nhớ rõ mình mỗi lần đều có uống thuốc, như thế nào em còn có thể có đứa nhỏ?
Lang Hi mỗi lần hăng hái bừng bừng, liền không quan tâm gì mà áp đảo cô, thường thường không kịp mang bao, khiến Hàn Tả Tả đành mỗi lần đều phải dùng thuốc tránh thai.
Không cần nghĩ cũng biết, thuốc bên trong khẳng định đã bị lén lút tráo mất rồi!
Lang Hi kinh hỉ hỏi: Có? Đã bao lâu rồi?
Hàn Tả Tả thản nhiên mở miệng: Bao lâu cũng vô dụng a, em lúc trước vẫn uống thuốc tránh thai, bác sĩ nói ảnh hưởng rất lớn tới thai nhi, cho nên đề nghị em bỏ đi...
Lang Hi ánh mắt rùng mình, lạnh lùng mắng: Lang băm!
Sau đó trấn an dịu dàng nhẹ giọng nói: Em yên tâm, thuốc này đối với thân thể thương tổn quá lớn, anh đã đổi thành vitamin...
Khốn, khiếp! Hàn Tả Tả giận tím mặt, hung hăng ném lọ thuốc trong tay về phía anh, Anh cư nhiên lừa em!
Lang Hi không dám trốn, cái trán đều bị ném sưng đỏ, luống cuống tay chân ôm lấy cô: Đừng tức giận đừng tức giận... Tức giận đối với đứa nhỏ không tốt!
Hàn Tả Tả tức giận suốt một đoạn đường, cơn tức cũng đã sớm tiêu hơn phân nửa, hung tợn nhéo lỗ tai anh, thái độ cường ngạnh mệnh lệnh nói: Cầu hôn em!
Lang Hi vừa kinh hỉ vừa nghi hoặc, khó hiểu hỏi: Vì sao?
Vì sao? Hàn Tả Tả dữ tợn cười, Không có giấy đăng ký kết hôn, anh bảo em làm sao đi bệnh viện khám thai? Làm sao làm được giấy khai sinh bây giờ? Anh bảo em như thế nào đối mặt với ánh mắt của người khác?
Lang Hi vốn mang theo vui sướng khuôn mặt nháy mắt lạnh xuống: Em là vì đứa nhỏ mới nguyện ý kết hôn với anh?
Tốt, khốn, khiếp, nhân quả nhiên là đồ, khốn! Dã được tiện nghi còn khoe mẽ!
Hàn Tả Tả gắt giọng: Anh nói gì? Anh mẹ nó dám không cưới em? Chẳng lẽ anh muốn cho con của em giống anh sinh ra không có cha sao?
Lời này nói rất khó nghe, Lang Hi nghiêm mặt âm thanh lạnh lùng nói: Không có cha thì thế nào?
Hàn Tả Tả bóp cổ anh mắng: Em cũng không nghĩ con em sẽ có tâm lý biến thái tính cách vặn vẹo giống anh! Hiện tại, lập tức, lập tức, lấy sổ hộ khẩu theo em đi đăng ký!
Lang Hi sắc mặt lạnh lùng nắm cổ tay cô, giải cứu cổ mình, chậm rãi sửa sang lại áo, đi đến thư phòng lấy ra toàn bộ giấy tờ của hai người, sau đó vui vẻ rạo rực đi ra cửa.
Vô nghĩa, thật vất vả mới gạo nấu thành cơm, sao có thể lại cho cô cơ hội đổi ý?
Nếu không chạy nhanh đi chứng thực danh phận, bằng tính tình méo mó của cô kia, không biết được phải đợi tới khi nào!
Lang Hi vừa ra khỏi thư phòng, lập tức tỉnh táo lại, phụng phịu trầm mặc ôm Hàn Tả Tả, đi tới cục dân chính, hoả tốc đăng ký, chụp ảnh, đóng mộc đỏ ở bàn đăng ký kết hôn, hai người chính thức xác lập quan hệ!
Chậc chậc, tiểu tử Khâu Lâm kia nói quả nhiên đúng, phụ nữ mang thai cảm xúc lên xuống rất lớn, bị nội tiết tố ảnh hưởng tới tư duy sẽ sinh ra hỗn loạn, lúc đó rất dễ bị dụ dỗ!
Hàn Tả Tả tâm tình phức tạp lấy giấy đăng ký kết hôn ra xem, cố lấy dũng khí lấy di động thông báo cho mẹ.
Hàn Uyển tiếp điện thoại thực nhanh, ngữ khí vui vẻ nói: Tả Tả à, mẹ đang nghĩ tới gọi điện thoại cho con, con liền gọi tới! Mẹ con ta thật sự có thần giao cách cảm nha!
Hàn Tả Tả cười hỏi: Mẹ, mẹ còn chưa tan tầm đâu đó, sao bên kia lại nghe ồn ào thế?
Hàn Uyển cười khanh khách vô cùng sung sướng đáp: Mẹ không có đi làm... Tả Tả, mẹ muốn nói cho con một tin vô cùng tốt!
Thật đúng lúc, mẹ, con cũng có việc muốn nói cho mẹ!
Hàn Uyển A một tiếng: Tả Tả con xảy ra chuyện gì sao?
Hàn Tả Tả cười nói: Không có, con không sao... Mẹ, mẹ nói trước đi!
Hàn Uyển cười cười, đột nhiên còn có chút ngượng ngùng, trong giọng nói lộ ra vui sướng: Tả Tả à, con sắp có em trai hoặc em gái rồi! Mẹ đi kiểm tra, bác sĩ nói mẹ mang thai, đã được hai tháng rồi...
Răng rắc ——
Cửu thiên huyền lôi hung hăng bổ vào đầu Hàn Tả Tả, lôi cô từ trong niềm vui sướng rớt bịch xuống đất, suýt chút nữa trước mắt tối đen ngất xỉu!
Phỏng chừng là cô trầm mặc quá lâu, Hàn Uyển chần chờ, không yên bất an hỏi: Làm sao vậy Tả Tả, con, con có phải mất hứng hay không...
Chúc mừng... Hàn Tả Tả nức nở nói, Mẹ, con thực mừng thay cho mẹ, đều vui đến phát khóc, để cho con một mình tiêu hóa một lát...
Hàn Tả Tả cúp điện thoại, chậm chạp xoay mặt qua nhìn Lang Hi.
Lang Hi cau mày hỏi: Mẹ đã xảy ra chuyện?
Hàn Tả Tả nghẹn ngào hai mắt rưng rưng, giận dữ gầm lên: Đồ khốn!!!
END
/87
|