"A! A! A!"
Mặc dù lúc này Tô Kiến Nghiệp vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo nhưng ông ta đột nhiên hét lên đau đớn và sắc mặt dần dần khá hơn.
"Lão gia đã lên tiếng?"
Trân Hà vô cùng kích động, Tô Khuynh Thành cũng tràn đầy phấn khích.
Nhưng vào lúc này, Tô Kiến Nghiệp đột nhiên phun ra một ngụm máu đen, sắc mặt vừa mới hồng hào bỗng chốc trở nên trắng bệch.
Ngay cả điện tâm đồ trên đầu giường cũng rung lên, phát ra âm thanh báo động khẩn cấp theo một đường thẳng, như thể giây tiếp theo sẽ dừng lại!
Trần Hà nhìn thấy cảnh tượng này vô cùng kinh hãi, mọi chuyện diễn ra nhanh đến mức bà ta không thể chấp nhận được!
"Cha, cha sao vậy?"
Tô Khuynh Thành vội vàng chạy đến bên giường, vẻ mặt hoang mang lo sợ.
Trần Hà nhìn Diệp Phong chỉ trích: "Đồ lang băm, chính cậu đã hại chết chồng tôi!"
Diệp Phong phớt lờ, bình tĩnh rút từng chiếc kim bạc đâm vào cơ thể Tô Kiến Nghiệp ra, rồi nói:
"Tôi đã bảo các người đừng la lối om sòm, sao không nghe?"
"Ông ta đã không sao rồi, sẽ tỉnh lại sớm thôi." Diệp Phong nhìn Tô Kiến Nghiệp nói.
"Đã đến lúc này rồi, cậu còn nói hàm hồ, chồng tôi bị cậu hại chết, cậu còn nói ông ấy có thể tỉnh lại!"
Trần Hà vô cùng tức giận, mắng Diệp Phong. Tô Khuynh Thành cũng khóc lóc như mưa.
Nhưng lúc này, đôi mắt nhắm nghiền của Tô Kiến Nghiệp từ từ mở ra, ông ta yếu ớt nói:
"Khuynh Thành? Ta sao vậy?"
“Hả?” Tô Khuynh Thành hơi giật mình, ngẩng đầu nhìn Tô Kiến Nghiệp như đang nằm mơ.
"Cha, cha tỉnh rồi!" Cô ngạc nhiên hét lên.
Trân Hà cũng sửng sốt, nhìn thấy chồng mình thật sự tỉnh lại, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Chuyện này làm sao có thể?!
Bà ta mở to mắt nhìn chăm chằm vào người chồng đang từ từ mở mắt trên giường.
Lúc này, hơi thở của Tô Kiến Nghiệp đã trở nên ổn hơn, sắc mặt trở lại hồng hào như thường lệ, hoàn toàn khác hẳn trước
đói
"Chồng ơi, anh thật sự khoẻ lại rồi sao!?" Trần Hà chạy tới bên giường, vui vẻ hỏi thăm chồng.
"Cha, là Diệp Phong... là Diệp Phong đã chữa khỏi bệnh cho cha."
Tô Khuynh Thành quay người, kích động ôm lấy cổ Diệp Phong.
"Khụ khụ, có thể để cho tôi hít thở chút được không..."
Diệp Phong lúng túng giấy giụa, nhưng thay vì có thể thoát ra, Tô Khuynh Thành lại ôm hắn chặt hơn. Một lúc lâu sau, cô mới thả Diệp Phong ra, vui vẻ nói:
"Anh Phong! Cảm ơn anh đã cứu mạng cha em."
"Không có gì, chuyện dễ như trở bàn tay thôi."
Diệp Phong xua tay nói: "Còn nữa, đừng gọi tôi là anh Phong, gọi là chồng đi."
"?????"
Tô Khuynh Thành nghe vậy lập tức đỏ mặt: "Đáng ghét, em nói muốn gả cho anh khi nào chứ?"
"Chưa từng nói nhưng vấn đề là tôi thực sự là chồng của em.
Tô Khuynh Thành lườm hắn một cái: "Anh Phong, anh thẳng thắn như vậy, sao có thể tuỳ tiện bảo người ta gọi anh là chồng được chứ?"
“Vẫn không tin à?”
Diệp Phong cong môi, lấy từ trong túi ra tờ hôn thư mà sáng hôm đó hắn đã xé làm đôi.
"Đây, em xem đi."
Mặc dù lúc này Tô Kiến Nghiệp vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo nhưng ông ta đột nhiên hét lên đau đớn và sắc mặt dần dần khá hơn.
"Lão gia đã lên tiếng?"
Trân Hà vô cùng kích động, Tô Khuynh Thành cũng tràn đầy phấn khích.
Nhưng vào lúc này, Tô Kiến Nghiệp đột nhiên phun ra một ngụm máu đen, sắc mặt vừa mới hồng hào bỗng chốc trở nên trắng bệch.
Ngay cả điện tâm đồ trên đầu giường cũng rung lên, phát ra âm thanh báo động khẩn cấp theo một đường thẳng, như thể giây tiếp theo sẽ dừng lại!
Trần Hà nhìn thấy cảnh tượng này vô cùng kinh hãi, mọi chuyện diễn ra nhanh đến mức bà ta không thể chấp nhận được!
"Cha, cha sao vậy?"
Tô Khuynh Thành vội vàng chạy đến bên giường, vẻ mặt hoang mang lo sợ.
Trần Hà nhìn Diệp Phong chỉ trích: "Đồ lang băm, chính cậu đã hại chết chồng tôi!"
Diệp Phong phớt lờ, bình tĩnh rút từng chiếc kim bạc đâm vào cơ thể Tô Kiến Nghiệp ra, rồi nói:
"Tôi đã bảo các người đừng la lối om sòm, sao không nghe?"
"Ông ta đã không sao rồi, sẽ tỉnh lại sớm thôi." Diệp Phong nhìn Tô Kiến Nghiệp nói.
"Đã đến lúc này rồi, cậu còn nói hàm hồ, chồng tôi bị cậu hại chết, cậu còn nói ông ấy có thể tỉnh lại!"
Trần Hà vô cùng tức giận, mắng Diệp Phong. Tô Khuynh Thành cũng khóc lóc như mưa.
Nhưng lúc này, đôi mắt nhắm nghiền của Tô Kiến Nghiệp từ từ mở ra, ông ta yếu ớt nói:
"Khuynh Thành? Ta sao vậy?"
“Hả?” Tô Khuynh Thành hơi giật mình, ngẩng đầu nhìn Tô Kiến Nghiệp như đang nằm mơ.
"Cha, cha tỉnh rồi!" Cô ngạc nhiên hét lên.
Trân Hà cũng sửng sốt, nhìn thấy chồng mình thật sự tỉnh lại, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Chuyện này làm sao có thể?!
Bà ta mở to mắt nhìn chăm chằm vào người chồng đang từ từ mở mắt trên giường.
Lúc này, hơi thở của Tô Kiến Nghiệp đã trở nên ổn hơn, sắc mặt trở lại hồng hào như thường lệ, hoàn toàn khác hẳn trước
đói
"Chồng ơi, anh thật sự khoẻ lại rồi sao!?" Trần Hà chạy tới bên giường, vui vẻ hỏi thăm chồng.
"Cha, là Diệp Phong... là Diệp Phong đã chữa khỏi bệnh cho cha."
Tô Khuynh Thành quay người, kích động ôm lấy cổ Diệp Phong.
"Khụ khụ, có thể để cho tôi hít thở chút được không..."
Diệp Phong lúng túng giấy giụa, nhưng thay vì có thể thoát ra, Tô Khuynh Thành lại ôm hắn chặt hơn. Một lúc lâu sau, cô mới thả Diệp Phong ra, vui vẻ nói:
"Anh Phong! Cảm ơn anh đã cứu mạng cha em."
"Không có gì, chuyện dễ như trở bàn tay thôi."
Diệp Phong xua tay nói: "Còn nữa, đừng gọi tôi là anh Phong, gọi là chồng đi."
"?????"
Tô Khuynh Thành nghe vậy lập tức đỏ mặt: "Đáng ghét, em nói muốn gả cho anh khi nào chứ?"
"Chưa từng nói nhưng vấn đề là tôi thực sự là chồng của em.
Tô Khuynh Thành lườm hắn một cái: "Anh Phong, anh thẳng thắn như vậy, sao có thể tuỳ tiện bảo người ta gọi anh là chồng được chứ?"
“Vẫn không tin à?”
Diệp Phong cong môi, lấy từ trong túi ra tờ hôn thư mà sáng hôm đó hắn đã xé làm đôi.
"Đây, em xem đi."
/302
|