Tôi tắt điện thoại, dùng một ngày để tới siêu thị mua đồ ăn các loại, rồi lại lau chùi chiếc xe jeep trong nhà sạch sẽ, đổ đầy xăng, xuất phát từ Tĩnh Hải hướng về miền Bắc. Tôi không để ý tới nơi đến, không để ý phải đi bao nhiêu ngày, cũng không phải là vì du lịch, chỉ cần lái xe bôn ba trên đường, có thể cảm nhận được khoái cảm tự do tự tại. Buổi tối thôi thường nghỉ ngơi tại ven đường trong thành phố, bổ sung đồ ăn và nước uống, đổ xăng cho xe và bảo dưỡng. Chỉ có một ngày đi vội vàng, lại quá mệt mỏi, tôi dừng xe ở trạm xăng, nằm xuống ghế sau, lấy thảm cuộn tròn người lại yên lặng ngủ. Năm đó tôi với bố cũng như vậy.
Đêm mùa hạ, bố còn có thể dạy tôi nhận biết các vì sao trên trời, làm thế nào để tìm hướng Bắc, nếu như lạc đường trong rừng rậm thì làm thế nào, kĩ năng sinh tồn cơ bản nhất khi bị lạc. Lúc nhỏ trí nhớ tôi tốt, quy trình phức tạp nữa cũng in trong não không thiếu từ nào, bố vô cùng vui vẻ, luôn ôm tôi nói: “Công chúa nhỏ của bố thật là quá giống bố rồi, thông minh quá.” Đối với việc tôi học cái gì bố tôi đều có thái độ tán dương, thử nghĩ xem trên thế giới này còn có mấy người bố cho phép đứa con gái mười ba tuổi chân vừa chạm được đến phanh xe lái xe chạy băng băng tại nơi hoang dã? Tôi còn nhớ lúc đó bố nhìn vẻ mặt tôi, trên khuôn mặt nho nhã tràn đầy nụ cười. Bố còn dạy tôi làm thế nào để cắt đuôi người đi theo. Lúc tôi rời khỏi Tĩnh Hải, đặc biệt đổi biển số xe dự bị, tháo hoa tiêu, tắt điện thoại, phương thức liên lạc với thế giới bên ngoài đều không dùng sóng vô tuyến, dùng tất cả các phương pháp cắt đuôi tốt nhất học từ bố, chặn hết tất cả các cách có thể tìm được tôi. Trên thực tế, tất cả những cái này đều là dư thừa, cũng có thể chẳng có ai tìm tôi.
Ở trên đường tôi lần lượt chở mấy sinh viên du lịch bộ, cũng không cô đơn nữa. Người có thể lựa chọn du lịch bộ trong mùa đông, đại khái đều không quá giống với người bình thường. Có lúc tôi sẽ hỏi họ tại sao đi du lịch bộ, câu trả lời đại để đều như nhau cả, không phải là vì tìm lại thứ gì đó thì là vì một mục tiêu cụ thể.
Có một đôi tình nhân hai mươi tuổi thực sự là rất hay ho, chàng trai tên là Triển Lâm, lúc nào cũng dùng điện thoại, máy tính để cập nhật blog, post những gì đã thấy trên đường du lịch, còn nhân lúc tôi không chú ý lấy điện thoại chụp ảnh tôi, post ảnh lên mạng, viết: “Cô sinh viên gặp ở Cảnh Ninh, một siêu mĩ nhân, lái một chiếc xe jeep vô cùng khí phách tự mình đi du lịch.” Bạn gái Trương Hân của cậu ta đưa trang web như hiến báu vật cho tôi, “Chị Tiểu Chân, chị xem này.” Tôi nhìn vô lăng trong tay, khuôn mặt nghiêng tóc cột đuôi ngựa đội mũ đeo kính đen mặt không biểu cảm, xụ mặt nói: “Xóa đi.”
“Vì sao ạ? Chị Tiểu Chân đừng lo lắng, chị xinh như này, quả thực giống nữ vương.” Tôi lườm con bé, “Nói thật cho hai đứa, chị bây giờ đang lánh nạn bên ngoài, nếu như ảnh của chị bị hai đứa post lên mạng bị kẻ thù phát hiện, thế là chị toi rồi, chỉ có thể giơ cổ chờ làm thịt thôi.”
“Ối trời, câu chuyện này của chị Tiểu Chân thực sự không tồi, ghi lại ghi lại.” Con bé cười đến là tỏa sáng, ngón tay gõ trên bàn phím như bay, hiển nhiên nó hoàn toàn không cho rằng lời nói của tôi là thật. Tôi rốt cuộc vẫn ép hai đứa xóa ảnh của tôi, tôi đưa hai đứa đến gần thành phố Cảnh Ninh, tìm một khách sạn thanh niên ở vài vày, đón năm mới ở thành phố này.
Trên đường đi về miền Bắc này, thời tiết càng ngày càng lạnh, từ lúc xuất phát từ Tĩnh Hải, vẫn là cỏ cây thường xanh, nhiệt độ thích hợp, mùa đông của Tĩnh Hải luôn ấm áp, ở đây đã chầm chậm có tuyết rơi rồi, người đi đường đều ăn mặc dày dặn. Cả ban ngày đều lái xe, tôi thường ngủ sớm đồng thời chẳng mộng mị gì. Hôm đó mở TV lên, trùng hợp xem được tiết mục giải trí do An Lộ dẫn đến số đặc biệt năm mới, vẫn náo nhiệt vui vẻ như cũ, không khỏi xem một lát, kết quả nhìn thấy khuôn mặt tươi cười xinh đẹp của An Lộ.
Tôi nghĩ bây giờ con bé nhất định rất lo lắng cho tôi, cuối cùng tôi thiếp đi trong tiếng vui vẻ trên TV, rồi nửa đêm tỉnh lại mang theo nỗi buồn vô cớ, tôi nghĩ là do giường của khách sạn thanh niên khiến tôi không thoải mái.
Cảnh Ninh xem như là một thành phố lớn, cũng tràn đầy không khí năm mới, tôi dựa vào sổ khách sạn nhìn xuống dưới, có người đốt lửa trại tiệc tối ở bên ngoài, đến nửa đêm, mọi người cùng vứt những đồ cũ vào trong lửa, hoan hô đến tận bình minh. Tôi dậy thật sớm, lái xe rời khỏi Cảnh Ninh. Bình minh mùa đông đến muộn, con đường tôi đi qua vẫn bị bóng đêm bao phủ, chính là bóng tôi trước bình minh, ánh đèn xa gần trong ngày đông hoàn toàn bị màn sương che lấp. Tôi không nhìn thấy đường phía trước, ánh sáng đèn của xe trước phản xạ cực nhỏ vào thùng xe, giống như những mạch cảm xúc lơ lửng của tôi.
Tôi hạ cửa kính xe xuống, nghĩ những chuyện cũ tựa như đúng nhưng lại không đúng. Tình yêu, tình bạn, tình thân, tôi chẳng còn gì. Những thứ này không phải không lấy lại được, chỉ cần tôi quay lại nhận sai, rồi khóc lóc hai trận, thì có thể nhận được tha thứ, nhưng có những lời sau khi nói ra thì không có chỗ quay trở lại.
Lúc này năm ngoái, tôi và Cố Trì Quân ngồi bên bồ ngoài ngoại ô, ngắm pháo hoa nở rộ. Lúc đó tôi đang nghĩ gì? Tôi đang nghĩ, những bông pháo hoa này giống như sự hợp tan của con người, có nhiều người, đi tới gần rồi lại cách xa nhau, hoặc là tiếp tục kiên trì, hoặc là chết yểu. Lúc đó tôi cảm thấy, trong quan hệ của chúng tôi, Cố Trì Quân mới là người không kiên trì bước tiếp, không ngờ đến cuối cùng lại biến thành tôi.
Trên đường cao tốc ngoại thành tối đen như mực, chỉ có xe tôi sáng đèn, tôi giống như lái vào trong đám sương đen, luôn cảm thấy ở nơi cách biệt thế giới này, có một mình tôi. Lần đầu tiên tôi cảm thấy cuộc đời cô độc như vậy, tôi đều đã rời xa mỗi người trong sinh mệnh, sau khi bố không thể không rời xa tôi, chính tay tôi lại đẩy người mẹ tỏ ý muốn chăm sóc tôi ra. Tôi phá hủy rất nhiều thứ kỷ niệm, chính ta phá hủy hết đoạn tình cảm này đến đoạn tình cảm khác, người tôi đã yêu, người yêu tôi, tôi đều tự tay vứt bỏ.
Tôi nghĩ lúc đó tôi thất thần, tôi quá hoảng hốt, không nhìn thấy chiếc xe tải ở chỗ ngoặt. Ánh đèn trắng xóa đó, đợi đến lúc tôi hoàn hồn thì chiếc xe tải đó đã ở phía trước tôi mấy mét.
Tôi ngây người, mới biết được trong lúc vô thức tôi lại đi lấn sang bên trái đường, đang đi ngược đường, hơn nữa tốc độ xe lại tới tám mươi kilomet trên giờ. Tôi lái xe nhiều năm, hãn hữu có lúc ngốc nghếch như vậy, vội đạp phanh xe trong sợ hãi, không muốn sống mà hướng vô lăng về bên phải, nhưng cho dù phản ứng nhanh thế nào thì cũng không kịp nữa.
Làm gì chẳng qua cũng là vớt vát, lái xe đối phương chắc chắn cũng bị dọa, anh ta hướng về bên trái, tôi hướng về bên phải , xe jeep của tôi và xe tải kề sát qua nhau, thân xe chòng chành kịch liệt, tôi nghe thấy tiếng kim loại ma sát bén nhọn. Đường rất hẹp, tôi lại khó khống chế động cơ, đôi mắt chỉ nhìn thấy xe gào thét tiến về cây bạch dương, một giây sau chiếc xe đụng vào thân cây.
Khoảng khắc đó tư duy của tôi cảm thấy rõ ràng, vẫn chậm một bước, tôi cảm nhận được thân thể bị văng ra ngoài theo quán tính, đầu đụng mạnh vào cửa sổ bên trái, trước khi chấn động ong ong vang lên trong đầu, ngực đụng vào vô lăng. Tôi nghĩ mình ngất đi một lúc, có lẽ là mất ý thức mất phút hoặc thời gian dài hơn.
Lúc khôi phục lại lý trí, tôi gọi điện thoại cấp cứu, báo cho cảnh sát, sau đó cố gắng mở cửa xe, lảo đảo xuống xe. Bóng tối trước bình minh đã chầm chậm lùi bước, trong màn sương sáng sớm nhìn thấy mui xe jeep của tôi biến dạng nghiêm trọng, quay đầu lại, chiếc xe tải phía sau tôi cũng cong vẹo mà đụng vào một cây bạch dương.
Tôi một tay đỡ đầu đi qua đó, lần mò đến vị trí chiếc xe tải, bò lên chiếc xe vừa cao vừa dốc, bắt đầu đập vào cửa kính xe, “Có người không?”
Thấy bác lái xe gật đầu với tôi, há miệng như nói câu gì, nước mắt của tôi rơi xuống như vậy đấy, sức mạnh sau khi sợ hãi bây giờ mới ngập tràn, cuối cùng xảy ra chuyện rồi, tôi thực sự hại người hại cả mình. Tôi nén nước mắt, lấy đá đập vỡ kính, mở cửa xe tải dìu bác lái xe ra ngoài. Trên trán và trên áo bác lái xe có máu, khiến tôi thấy mà phát hoảng.
Mấy phút sau cảnh sát và xe cứu thương cùng đến, rồi đưa chúng tôi đến bệnh viện gần nhất. Trong xe cứu thương tôi nhìn thấy khuôn mặt của tôi trong gương, có máu từ trên đầu chảy xuống, loang đỏ cả bên thái dương, tôi thấy vật đổi sao dời, giống như tình hình năm ngoái, nhưng năm ngoái tôi là anh hùng cứu người, năm nay tôi thành người gây hoạn, hổ thẹn như vậy.
Bằng lái xe của tôi bị cảnh sát giữ, bọn họ vặn hỏi tôi, “Cô là sinh viên của Tĩnh Hải, sao có thể một mình tới Cảnh Ninh? Bây giờ vẫn trong ngày nghỉ năm mới. Người nhà cô đâu?”
Tôi mặc cho bản thân lắc lư nghiêng ngả trong xe cứu thương một lúc, cảm thấy tư duy cũng bị lắc đến mơ hồ, “Cháu không có người nhà, bố mẹ cháu đều không còn…Một mình lái xe đi giải sầu.” Hai viên cảnh sát nhìn nhau, cảnh sát Lý lớn tuổi tình ý sâu xa nói, “Nếu bố mẹ đều không còn, thì càng không thể lái xe linh tinh, phải yêu quí sinh mệnh chứ!”
“Cháu biết rồi ạ.”
Đến bệnh viện mới biết, thời gian năm mới bệnh viện lại vô cùng bận rộn, tai nạn xe, rượu say gây chuyện quả thật làm cho bệnh viện chật ních. Thái dương bên trái của tôi khâu ba mũi, quấn một vòng băng trắng, vùng ngực đụng vào vô lăng, bầm tím một mảng lớn, tóm lại thì không có chuyện gì lớn. Cảnh sát khám nghiệm hiện trường nhận định tôi là người chịu trách nhiệm, phải chịu toàn bộ trách nhiệm. Tôi đồng ý. Điều may mắn duy nhất là bác lái xe cũng không có chuyện lớn, chỉ thương ngoài da.
Đi ra từ bệnh viện, tôi bị đưa về đồn cảnh sát. Cảnh sát hỏi tôi có người có thể bảo lãnh cho tôi không, tôi lắc đầu, ngay lập tức bị thu bằng lái xe, về phần tiền phạt tôi mới biết trong xe tải đó chứa đầy máy móc tinh vi, tiền bồi thường thực sự không nhỏ, mà tôi suy nghĩ đến lộ phí trở về, nhất thời chẳng lấy đầu ra nhiều tiền, chỉ có thể lựa chọn bị tạm giam.
Đêm mùa hạ, bố còn có thể dạy tôi nhận biết các vì sao trên trời, làm thế nào để tìm hướng Bắc, nếu như lạc đường trong rừng rậm thì làm thế nào, kĩ năng sinh tồn cơ bản nhất khi bị lạc. Lúc nhỏ trí nhớ tôi tốt, quy trình phức tạp nữa cũng in trong não không thiếu từ nào, bố vô cùng vui vẻ, luôn ôm tôi nói: “Công chúa nhỏ của bố thật là quá giống bố rồi, thông minh quá.” Đối với việc tôi học cái gì bố tôi đều có thái độ tán dương, thử nghĩ xem trên thế giới này còn có mấy người bố cho phép đứa con gái mười ba tuổi chân vừa chạm được đến phanh xe lái xe chạy băng băng tại nơi hoang dã? Tôi còn nhớ lúc đó bố nhìn vẻ mặt tôi, trên khuôn mặt nho nhã tràn đầy nụ cười. Bố còn dạy tôi làm thế nào để cắt đuôi người đi theo. Lúc tôi rời khỏi Tĩnh Hải, đặc biệt đổi biển số xe dự bị, tháo hoa tiêu, tắt điện thoại, phương thức liên lạc với thế giới bên ngoài đều không dùng sóng vô tuyến, dùng tất cả các phương pháp cắt đuôi tốt nhất học từ bố, chặn hết tất cả các cách có thể tìm được tôi. Trên thực tế, tất cả những cái này đều là dư thừa, cũng có thể chẳng có ai tìm tôi.
Ở trên đường tôi lần lượt chở mấy sinh viên du lịch bộ, cũng không cô đơn nữa. Người có thể lựa chọn du lịch bộ trong mùa đông, đại khái đều không quá giống với người bình thường. Có lúc tôi sẽ hỏi họ tại sao đi du lịch bộ, câu trả lời đại để đều như nhau cả, không phải là vì tìm lại thứ gì đó thì là vì một mục tiêu cụ thể.
Có một đôi tình nhân hai mươi tuổi thực sự là rất hay ho, chàng trai tên là Triển Lâm, lúc nào cũng dùng điện thoại, máy tính để cập nhật blog, post những gì đã thấy trên đường du lịch, còn nhân lúc tôi không chú ý lấy điện thoại chụp ảnh tôi, post ảnh lên mạng, viết: “Cô sinh viên gặp ở Cảnh Ninh, một siêu mĩ nhân, lái một chiếc xe jeep vô cùng khí phách tự mình đi du lịch.” Bạn gái Trương Hân của cậu ta đưa trang web như hiến báu vật cho tôi, “Chị Tiểu Chân, chị xem này.” Tôi nhìn vô lăng trong tay, khuôn mặt nghiêng tóc cột đuôi ngựa đội mũ đeo kính đen mặt không biểu cảm, xụ mặt nói: “Xóa đi.”
“Vì sao ạ? Chị Tiểu Chân đừng lo lắng, chị xinh như này, quả thực giống nữ vương.” Tôi lườm con bé, “Nói thật cho hai đứa, chị bây giờ đang lánh nạn bên ngoài, nếu như ảnh của chị bị hai đứa post lên mạng bị kẻ thù phát hiện, thế là chị toi rồi, chỉ có thể giơ cổ chờ làm thịt thôi.”
“Ối trời, câu chuyện này của chị Tiểu Chân thực sự không tồi, ghi lại ghi lại.” Con bé cười đến là tỏa sáng, ngón tay gõ trên bàn phím như bay, hiển nhiên nó hoàn toàn không cho rằng lời nói của tôi là thật. Tôi rốt cuộc vẫn ép hai đứa xóa ảnh của tôi, tôi đưa hai đứa đến gần thành phố Cảnh Ninh, tìm một khách sạn thanh niên ở vài vày, đón năm mới ở thành phố này.
Trên đường đi về miền Bắc này, thời tiết càng ngày càng lạnh, từ lúc xuất phát từ Tĩnh Hải, vẫn là cỏ cây thường xanh, nhiệt độ thích hợp, mùa đông của Tĩnh Hải luôn ấm áp, ở đây đã chầm chậm có tuyết rơi rồi, người đi đường đều ăn mặc dày dặn. Cả ban ngày đều lái xe, tôi thường ngủ sớm đồng thời chẳng mộng mị gì. Hôm đó mở TV lên, trùng hợp xem được tiết mục giải trí do An Lộ dẫn đến số đặc biệt năm mới, vẫn náo nhiệt vui vẻ như cũ, không khỏi xem một lát, kết quả nhìn thấy khuôn mặt tươi cười xinh đẹp của An Lộ.
Tôi nghĩ bây giờ con bé nhất định rất lo lắng cho tôi, cuối cùng tôi thiếp đi trong tiếng vui vẻ trên TV, rồi nửa đêm tỉnh lại mang theo nỗi buồn vô cớ, tôi nghĩ là do giường của khách sạn thanh niên khiến tôi không thoải mái.
Cảnh Ninh xem như là một thành phố lớn, cũng tràn đầy không khí năm mới, tôi dựa vào sổ khách sạn nhìn xuống dưới, có người đốt lửa trại tiệc tối ở bên ngoài, đến nửa đêm, mọi người cùng vứt những đồ cũ vào trong lửa, hoan hô đến tận bình minh. Tôi dậy thật sớm, lái xe rời khỏi Cảnh Ninh. Bình minh mùa đông đến muộn, con đường tôi đi qua vẫn bị bóng đêm bao phủ, chính là bóng tôi trước bình minh, ánh đèn xa gần trong ngày đông hoàn toàn bị màn sương che lấp. Tôi không nhìn thấy đường phía trước, ánh sáng đèn của xe trước phản xạ cực nhỏ vào thùng xe, giống như những mạch cảm xúc lơ lửng của tôi.
Tôi hạ cửa kính xe xuống, nghĩ những chuyện cũ tựa như đúng nhưng lại không đúng. Tình yêu, tình bạn, tình thân, tôi chẳng còn gì. Những thứ này không phải không lấy lại được, chỉ cần tôi quay lại nhận sai, rồi khóc lóc hai trận, thì có thể nhận được tha thứ, nhưng có những lời sau khi nói ra thì không có chỗ quay trở lại.
Lúc này năm ngoái, tôi và Cố Trì Quân ngồi bên bồ ngoài ngoại ô, ngắm pháo hoa nở rộ. Lúc đó tôi đang nghĩ gì? Tôi đang nghĩ, những bông pháo hoa này giống như sự hợp tan của con người, có nhiều người, đi tới gần rồi lại cách xa nhau, hoặc là tiếp tục kiên trì, hoặc là chết yểu. Lúc đó tôi cảm thấy, trong quan hệ của chúng tôi, Cố Trì Quân mới là người không kiên trì bước tiếp, không ngờ đến cuối cùng lại biến thành tôi.
Trên đường cao tốc ngoại thành tối đen như mực, chỉ có xe tôi sáng đèn, tôi giống như lái vào trong đám sương đen, luôn cảm thấy ở nơi cách biệt thế giới này, có một mình tôi. Lần đầu tiên tôi cảm thấy cuộc đời cô độc như vậy, tôi đều đã rời xa mỗi người trong sinh mệnh, sau khi bố không thể không rời xa tôi, chính tay tôi lại đẩy người mẹ tỏ ý muốn chăm sóc tôi ra. Tôi phá hủy rất nhiều thứ kỷ niệm, chính ta phá hủy hết đoạn tình cảm này đến đoạn tình cảm khác, người tôi đã yêu, người yêu tôi, tôi đều tự tay vứt bỏ.
Tôi nghĩ lúc đó tôi thất thần, tôi quá hoảng hốt, không nhìn thấy chiếc xe tải ở chỗ ngoặt. Ánh đèn trắng xóa đó, đợi đến lúc tôi hoàn hồn thì chiếc xe tải đó đã ở phía trước tôi mấy mét.
Tôi ngây người, mới biết được trong lúc vô thức tôi lại đi lấn sang bên trái đường, đang đi ngược đường, hơn nữa tốc độ xe lại tới tám mươi kilomet trên giờ. Tôi lái xe nhiều năm, hãn hữu có lúc ngốc nghếch như vậy, vội đạp phanh xe trong sợ hãi, không muốn sống mà hướng vô lăng về bên phải, nhưng cho dù phản ứng nhanh thế nào thì cũng không kịp nữa.
Làm gì chẳng qua cũng là vớt vát, lái xe đối phương chắc chắn cũng bị dọa, anh ta hướng về bên trái, tôi hướng về bên phải , xe jeep của tôi và xe tải kề sát qua nhau, thân xe chòng chành kịch liệt, tôi nghe thấy tiếng kim loại ma sát bén nhọn. Đường rất hẹp, tôi lại khó khống chế động cơ, đôi mắt chỉ nhìn thấy xe gào thét tiến về cây bạch dương, một giây sau chiếc xe đụng vào thân cây.
Khoảng khắc đó tư duy của tôi cảm thấy rõ ràng, vẫn chậm một bước, tôi cảm nhận được thân thể bị văng ra ngoài theo quán tính, đầu đụng mạnh vào cửa sổ bên trái, trước khi chấn động ong ong vang lên trong đầu, ngực đụng vào vô lăng. Tôi nghĩ mình ngất đi một lúc, có lẽ là mất ý thức mất phút hoặc thời gian dài hơn.
Lúc khôi phục lại lý trí, tôi gọi điện thoại cấp cứu, báo cho cảnh sát, sau đó cố gắng mở cửa xe, lảo đảo xuống xe. Bóng tối trước bình minh đã chầm chậm lùi bước, trong màn sương sáng sớm nhìn thấy mui xe jeep của tôi biến dạng nghiêm trọng, quay đầu lại, chiếc xe tải phía sau tôi cũng cong vẹo mà đụng vào một cây bạch dương.
Tôi một tay đỡ đầu đi qua đó, lần mò đến vị trí chiếc xe tải, bò lên chiếc xe vừa cao vừa dốc, bắt đầu đập vào cửa kính xe, “Có người không?”
Thấy bác lái xe gật đầu với tôi, há miệng như nói câu gì, nước mắt của tôi rơi xuống như vậy đấy, sức mạnh sau khi sợ hãi bây giờ mới ngập tràn, cuối cùng xảy ra chuyện rồi, tôi thực sự hại người hại cả mình. Tôi nén nước mắt, lấy đá đập vỡ kính, mở cửa xe tải dìu bác lái xe ra ngoài. Trên trán và trên áo bác lái xe có máu, khiến tôi thấy mà phát hoảng.
Mấy phút sau cảnh sát và xe cứu thương cùng đến, rồi đưa chúng tôi đến bệnh viện gần nhất. Trong xe cứu thương tôi nhìn thấy khuôn mặt của tôi trong gương, có máu từ trên đầu chảy xuống, loang đỏ cả bên thái dương, tôi thấy vật đổi sao dời, giống như tình hình năm ngoái, nhưng năm ngoái tôi là anh hùng cứu người, năm nay tôi thành người gây hoạn, hổ thẹn như vậy.
Bằng lái xe của tôi bị cảnh sát giữ, bọn họ vặn hỏi tôi, “Cô là sinh viên của Tĩnh Hải, sao có thể một mình tới Cảnh Ninh? Bây giờ vẫn trong ngày nghỉ năm mới. Người nhà cô đâu?”
Tôi mặc cho bản thân lắc lư nghiêng ngả trong xe cứu thương một lúc, cảm thấy tư duy cũng bị lắc đến mơ hồ, “Cháu không có người nhà, bố mẹ cháu đều không còn…Một mình lái xe đi giải sầu.” Hai viên cảnh sát nhìn nhau, cảnh sát Lý lớn tuổi tình ý sâu xa nói, “Nếu bố mẹ đều không còn, thì càng không thể lái xe linh tinh, phải yêu quí sinh mệnh chứ!”
“Cháu biết rồi ạ.”
Đến bệnh viện mới biết, thời gian năm mới bệnh viện lại vô cùng bận rộn, tai nạn xe, rượu say gây chuyện quả thật làm cho bệnh viện chật ních. Thái dương bên trái của tôi khâu ba mũi, quấn một vòng băng trắng, vùng ngực đụng vào vô lăng, bầm tím một mảng lớn, tóm lại thì không có chuyện gì lớn. Cảnh sát khám nghiệm hiện trường nhận định tôi là người chịu trách nhiệm, phải chịu toàn bộ trách nhiệm. Tôi đồng ý. Điều may mắn duy nhất là bác lái xe cũng không có chuyện lớn, chỉ thương ngoài da.
Đi ra từ bệnh viện, tôi bị đưa về đồn cảnh sát. Cảnh sát hỏi tôi có người có thể bảo lãnh cho tôi không, tôi lắc đầu, ngay lập tức bị thu bằng lái xe, về phần tiền phạt tôi mới biết trong xe tải đó chứa đầy máy móc tinh vi, tiền bồi thường thực sự không nhỏ, mà tôi suy nghĩ đến lộ phí trở về, nhất thời chẳng lấy đầu ra nhiều tiền, chỉ có thể lựa chọn bị tạm giam.
/76
|