Buổi tối, Giang Tùy ở trong phòng thu dọn đồ đạc, Tri Tri ngồi bên cạnh ủ rũ thở dài.
Thằng bé lấy đôi dép đi trong nhà của Giang Tùy làm đệm lót sau đó đệ mông lên ngồi, vừa nhìn Giang Tùy cho từng cuốn sách vào thùng, vừa rầu rĩ rên rỉ.
Không thể không đi được sao? Không phải mẹ em nói nhận chị làm con gái à, vậy còn không phải là chị em sao?
Không sống ở đây nữa thì chị vẫn là chị của em mà. Giang Tùy đưa cho thằng bé một quyển sổ trắng, Cái này cho em nè, chị vẫn chưa dùng đến.
Tri Tri đưa tay ra nhận lấy, trong mắt có chút ảm đạm thê lương: Một quyển sổ liền muốn đuổi em đi à. Đâu đưa em xem nào, tình chị em sắp phải chấm dứt rồi sao?
... Giang Tùy đẩy đẩy thằng bé: Em bình thường lại một tí đi.
Đầu óc Tri Tri bắt đầu hơi hoảng: Chị, chị phải thường xuyên đến chơi đấy, được không, nha.
Giang Tùy nói: Ừ, sẽ thường xuyên đến kiểm tra em.
Chị nói lời phải giữ lời đấy, sau này em sẽ tìm chị, chị đừng có giở mặt không quen nha! Tri Tri hãy còn lẩm bẩm: Nếu mà em không có tiền tiêu thì còn có thể đến mượn chị được không?
Giang Tùy cầm quyển sách gõ vào đầu nó: Em biết cái gì mà tiền với nong.
Em nghèo đói lắm.
Được rồi. Giang Tùy bất lực nói: Không có tiền thì tìm chị, chị sẽ cho em mượn.
Tri Tri có vẻ cao hứng được một chút, qua một lúc sau, lại nghĩ đến chuyện kia, khuôn mặt lại xám xịt: Ây, nếu sau này cậu nhỏ có bắt nạt em, cũng chẳng có ai cứu em nữa rồi.
Giang Tùy cúi đầu, nghĩ tới Châu Trì, lông mày hơi nhăn lại một chút.
Vài giây sau, nói: Thì em đừng có khiêu khích làm cậu ấy bực mình là được.
Tri Tri hừ một tiếng: Ai mà dám khiêu khích cậu ấy đâu.
Không biết làm sao, tuy rằng vẫn nói giỡn cười đùa như bình thường, thế nhưng lại chẳng hề có chút vui vẻ, thậm chí lại có chút ý vị cô tịch, thê lương.
Càng nói lại càng buồn.
Chị, không nói với chị nữa, em sắp khóc đến nơi rồi. Thằng bé phẩy phẩy mông đứng dậy, miệng nở nụ cười toe toét: Em sẽ đi mua khoai lang nướng cho chị vậy.
Giang Tùy nhìn quả đầu sư tử vàng hoe của thằng bé, xúc động: Đi đi.
Quần áo của Giang Tùy gần như đã thu dọn xong, sách vở cũng đã đóng thùng gần hết, nhưng vẫn còn dư ra vài quyển. Những năm qua cô mua nhiều nhất là sách, một vài cuốn định bỏ lại cho Tri Tri, còn có vài quyển sách võ thuật, thực ra muốn đưa cho Châu Trì, nhưng lại không biết cậu ấy có đọc hay không.
Từ hôm qua về đến giờ, Châu Trì hình như không được vui cho lắm.
Trong lòng Giang Tùy cũng hiểu rõ nguyên nhân, nhưng cũng không biết phải làm thế nào.
Cô không ngốc, cô nhìn ra được Châu Trì không muốn cô đi, nhưng cô không thể đáp ứng được.
Thành thật mà nói thì hai ngày hôm nay cô có chút vô tâm không để ý đến cậu. Vì chuyện li hôn của Giang Phóng mà cô đã suy nghĩ rất nhiều, trong lòng cũng rất rối loạn, vừa phải khiến cho bản thân chấp nhận thực tế, cũng phải suy nghĩ đến cuộc sống của mình trong tương lai, hình như đây là lần đầu tiên cô bắt đầu suy nghĩ độc lập, thay vì để người khác sắp xếp cuộc sống của mình. Nếu Giang Phóng có một gia đình mới, Giang Tùy hy vọng bản thân mình sẽ không trở thành gánh nặng của ông.
Do dự một lúc, Giang Tùy cũng không đi tìm Châu Trì, cô bỏ mấy quyển sách võ thuật sang một bên, tìm thấy hai cái thùng các tông lớn để phân loại số sách vở còn lại trên giá sách.
Thu dọn cả nửa ngày, lúc đứng dậy lấy nước uống mới nhìn thấy bên ngoài cửa có người.
Giang Tùy cầm ly nước, ngẩn người, không biết cậu đã ở đó được bao lâu.
Châu Trì mặc một bồ đồ thể thao ở nhà, chân đi một đôi dép lê, hình như cậu vừa mới gội đầu, từ trên xuống dưới đều có vẻ sạch sẽ, da mặt cũng trắng trẻo láng o.
Mà Giang Tùy lại là một trạng thái khác.
Cô vừa mới bận rộn, trán đổ đầy mồ hôi, tóc cũng bị mồ hôi làm cho bết lại, vài giọt còn chảy xuống đọng trên má, bởi vì leo lên leo xuống để lấy sách, cho nên cả người bụi bặm, tay áo xắn lên, giống y như vừa mới đi mò cá về.
Châu Trì đi qua nhìn, nói: Thu dọn đồ sao?
Giang Tùy: Ừm.
Có cần giúp gì không? Giọng cậu rất nhẹ, hai mắt nhàn nhạt nhìn, tuy không có ý cười, nhưng cũng không quá lạnh lẽo.
Giang Tùy nhìn cậu một cái: Không cần đâu, đừng làm bẩn quần áo cậu, không có nhiều đồ, tôi tự làm được rồi.
Cậu coi như không nghe, đã tự bước qua, nhìn lên giá sách, là một cái giá cao gần chạm nóc nhà.
Ở tầng trên cùng vẫn còn một hàng sách, cũng không biết trước đây làm sao mà có thể đặt chúng lên được bên trên.
Cao thế này, làm sao cậu lấy được? Cậu quay đầu nói.
Giang Tùy nói: Có ghế leo lên mà.
Châu Trì liếc cô một cái: Với chiều cao của cậu, có bắc hai cái ghế cũng không tới.
...
Châu Trì cởi giày, sau đó kéo cái ghế bên cạnh sang, leo lên, với tay lấy cuốn sách ở tầng trên cùng. Giang Tùy vội vàng đưa tay nhận lấy, đặt ở một bên. Bên trên toàn là sách cũ, một số là sách tham khảo hồi thi tốt nghiệp cấp hai, rồi bộ đề ôn tập, cô không bỏ đi cái gì, toàn bộ đều cất ở trên đó.
Châu Trì có chút không nói nên lời: Cậu làm thế nào mà cái gì cũng giữ lại vậy? Cậu lật qua một quyển, là quyển vở ghi bài của cô hồi cấp hai, nét chữ viết tay nhìn qua rất dịu dàng.
Hồi đó không vứt đi, sau này thu dọn xong cũng tiếc rẻ không nỡ bỏ. Giang Tùy nói: Chẳng lẽ cậu không giữ lại sách vở gì hồi đó hay sao?
Giữ lại làm gì? Cậu nói, Tôi đem bán giấy vụn hết rồi, còn có thể mua được hai que kem đấy.
Giang Tùy: ... Thôi được rồi.
Rất nhanh mấy quyển sách tít trên cao đều đã được chuyển xuống.
Giang Tùy bỏ từng tuyển vào trong thùng, sau đó kiểm tra lại một lượt.
Châu Trì đứng một bên nhìn, cũng không nói chuyện.
Đâu đấy xong xuôi, cậu liền qua giúp cô dán miệng thùng lại.
Giang Tùy đưa mấy quyển sách võ thuật qua: Mấy quyển này, cậu có đọc không?
Châu Trì nhận lấy, lật lật vài trang, quay sang hỏi cô: Cậu còn đọc cả cái này hả?
Trước kia có đọc, tôi không định cầm đi, cậu có lấy không?
Ừ, lấy. Cậu ừ nhẹ một tiếng trong cổ họng, đặt quyển sách lên mặt bàn, quay người nhìn xung quanh, căn phòng cô đã gần như trống rỗng.
Sắp tới sống ở đâu? Cậu hỏi Giang Tùy.
Còn chưa biết nữa. Giang Tùy nói, Tôi muốn ở ký túc xá, có điều bố tôi hình như muốn thuê một căn nhà ở gần trường. Ông ấy vừa mới gửi tin nhắn nói với tôi, mà vẫn chưa quyết định.
Châu Trì không nói thêm gì nữa.
Đúng lúc này, Tri Tri quay trở lại, mang một củ khoai lang nướng chạy vào liền gặp Châu Trì đứng ở bên trong, nhớ đến những gì cậu nói lúc sáng, có chút không vừa mắt, một mạch đi đến trước mặt Giang Tùy: Chị, khoai lang này.
Sao em đi lâu thế?
Tri Tri kể công, nói: Đường vào trong đó bị chặn, em phải chạy bộ nguyên một con đường nữa.
Chị cảm ơn nha.
Cảm ơn cái gì chứ. Tri Tri liếc mắt nhìn Châu Trì: Cậu nhỏ, cậu đến phòng chị cháu làm cái gì? Cháu nói cho cậu biết nha, chị cháu tuy rằng không sống ở đây nữa, nhưng mãi mãi vẫn là chị cháu.
Ừ thì là chị cháu. Châu Trì lườm nó một cái: Ai cướp của cháu đâu? Cậu với tay lấy quyển sách ở góc bàn, sau đó xoay người rời đi.
Ngày hôm sau, Giang Phóng đến đón Giang Tùy từ rất sớm.
Tri Tri và Châu Trì đều chưa ngủ dậy, Giang Tùy cũng không muốn đánh thức bọn họ, cho nên cũng không gọi, chỉ nói tạm biệt với dì Đào.
Lúc cửa xe mở ra, Giang Tùy vẫn thấy dì Đào đứng trong hẻm, một tay giơ lên chấm nước mắt, một tay vẫy vẫy chào cô, làm cô đột nhiên cũng thấy cay cay sống mũi.
Sống ở đây đã vài năm, sớm đã coi nơi này như một gia đình, vậy mà lần sau quay lại, cô lại chỉ có thể là khách mà thôi.
*
Mấy ngày cuối cùng của kỳ nghỉ đông, Giang Tùy sống trong khu nhà tập thể của trường đại học chỗ Giang Phóng. Giang Phóng đã thuê một căn phòng nhỏ ở khu phố bên trường cấp ba, nằm trên lầu bốn, đã được trùng tu, gồm một phòng ngủ và một phòng khách, nhà tắm và nhà bếp đều không tệ, không gian không quá lớn nhưng một người sống cũng rất rộng rãi, được xây chủ yếu để học sinh sinh viên gần đó thuê, cách trường chỉ khoảng mười phút đi bộ, vô cùng thuận lợi.
Một ngày trước khi đi học trở lại, Giang Phóng đưa Giang Tùy qua, hai bố con cùng nhau dọn dẹp nửa ngày, lại lắp mạng, lắp điện thoại, mua đủ mọi đồ dùng cần thiết, cuối cùng cũng tạm coi là ổn thỏa.
Giang Phóng đưa cho Giang Tùy một chiếc laptop. Ban đầu vốn được mua để chuẩn bị cho sinh nhật mười sáu tuổi của Giang Tùy, hiện giờ liền tặng trước.
Nói đến vấn đề ăn uống, Giang Phóng định thuê một dì đến để giúp Giang Tùy nấu cơm nhưng cô từ chối, nói cả ba bữa đều có thể ăn ở trường cũng rất thuận tiện, không cần thiết phải thuê người làm gì, vả lại, cô cũng muốn tập nấu những món ăn đơn giản, chẳng hạn như cháo, hay cơm chiên gì đó, chắc là cũng không khó lắm đâu.
Mọi người đều nói học kỳ mới chính là mở ra một khởi đầu mới, đối với Giang Tùy mà nói, lại càng đúng hơn. Cô lần đầu tiên được sống một mình, rất nhiều chuyện cũng là lần đầu tiên trải nghiệm, con đường gập ghềnh phía trước, vừa hứng thú lại cũng phải nỗ lực rất nhiều. Ví dụ như, ngày đầu tiên đi học, chẳng biết cô chỉnh đồng hồ làm sao mà đến giờ chẳng thấy báo, cuối cùng lúc tỉnh dậy thì đã muộn, ngày hôm đó cô chính là người đi học muộn gần nhất lớp.
Cũng may buổi sáng không có tiết, chỉ là đến dọn dẹp lớp học, nhận sách vở đồng phục mà thôi.
Cô bỏ lỡ thời điểm phát sách vở, một mình lật đật chạy tới phòng giáo tài nhận sách rồi lại vội vã quay trở về lớp học.
Từ xa đã nghe tiếng ầm ầm đuổi bắt, vô cùng náo nhiệt.
Giang Tùy nhanh chóng leo hết mấy tầng lầu, chuẩn bị bước vào lớp, liền nhìn thấy ngoài hành lang thấp thoáng mấy bóng người, là Châu Trì và Trương Hoán Minh, còn có hai người cô không quen nữa, hình như là học sinh của lớp khác.
Có lẽ là vừa khéo, lúc cô quay sang nhìn thì đúng lúc Châu Trì quay đầu lại nói chuyện với mấy người bên cạnh.
Giang Tùy vai đeo cặp sách, tay lại ôm một chồng sách vở. Thời tiết vừa mới ấm trở lại, cô chỉ mặc một chiếc áo khoác trắng mỏng, tóc vừa mới cắt ngắn, nhìn qua rất sạch sẽ gọn gàng.
Vừa lúc tầm mắt chạm tới, cô hơi khựng lại, vài quyển sách từ trên tay lộp bộp rơi xuống đất. Một bạn nữ trong lớp vừa mới từ nhà vệ sinh quay lại, nhìn thấy thế liền giúp Giang Tùy nhặt lên.
Hai người cùng nhau đi vào lớp học.
Trong phòng học vô cùng náo nhiệt, mọi người đã lâu không gặp liền không nhịn được mà ríu ra ríu rít nói chuyện, Giang Tùy phát hiện rất nhiều bạn học đều đã thay đổi kiểu tóc, mà mái tóc mới cắt của cô có vẻ rất phổ thông, nhìn qua cũng không quá khác biệt.
(Choy má ơi cho em than một cái là sao cái đoạn tả cảnh tả vật tả đầu tả tóc nó dài vcl dài thế này em edit mợt mỏi quá đi, tới bao giờ mới tỏ tình đây ahuhu cái chương quái quỷ này thiệc mún skip cho nhanh quá mí chị em à hiu hiu)
Nhưng mà Hứa Tiểu Âm có vẻ đặc biệt thích kiểu này, nói cô để kiểu tóc này vô cùng hợp, nhìn rất là trong sáng thuần khiết.
Giang Tùy cũng nghe thấy một vài nữ sinh to nhỏ về Châu Trì, nói rằng cậu ta cắt tóc xong nhìn đẹp trai quá. Mà Giang Tùy còn đang nghĩ tới dáng vẻ của cậu vừa rồi ở hành lang. Có chút lạnh nhạt.
Bọn họ đã một tuần rồi không gặp nhau. Ngày hôm đó Giang Tùy chuyển đi cũng không nói gì với cậu, không biết có phải do nguyên nhân đó không, mà trong vài ngày vừa rồi cậu cũng chẳng hề đến tìm cô, có những lúc cả hai người đều online QQ nhưng cậu cũng không nhắn tin tới.
Thật sự tức giận rồi sao?
Giang Tùy lấy điện thoại ra, soạn một tin nhắn, lại xóa đi gõ lại vài lần, nghĩ nghĩ một hồi liền dứt khoát xóa đi.
Buổi sáng cùng bạn bè trong lớp tích cực giao lưu nguyên cả nửa ngày.
Giang Tùy và Lâm Lâm cùng nhau đi căn tin ăn trưa, cách thời gian nghỉ trưa vẫn còn gần tiếng, liền đi bộ hai vòng trong khuôn viên trường, nhìn thấy rất nhiều nam sinh đang chơi bóng rổ.
Châu Trì không có ở đó.
Không ngờ đi đến bên cạnh thư viện, lại gặp được cậu ở đây. Lâm Lâm đi vào nhà vệ sinh, Giang Tùy đứng đợi bên ngoài thì thấy cậu bước ra từ nhà vệ sinh nam cạnh đó.
Cậu đại khái cũng không nghĩ lại gặp cô ở chỗ này, ngẩn người một chút.
Giang Tùy mở miệng trước gọi tên cậu ra.
Châu Trì bước tới: Ở đây làm gì vậy?
Chờ Lâm Lâm. Cô chỉ chỉ tay vào nhà vệ sinh nữ.
Châu Trì nhìn cô một lúc, nói: Cậu bây giờ ở đâu rồi?
Có thuê một căn phòng ở gần vườn Dương Thụ, cậu có biết không?
Cậu lắc đầu: Không biết.
Giang Tùy: Rất gần.
Cơm nước thì sao?
Có thể ăn ở trường.
Không ai chăm sóc cậu sao?
Giang Tùy lắc đầu: Tôi tự làm cũng được mà.
Châu Trì không nói gì nữa, đứng nhìn cô một lúc, cũng chẳng biết đang nghĩ cái gì.
Từ sân bóng rổ có tiếng gọi vọng sang, hình như có người tìm cậu.
Cậu đi đi. Giang Tùy nói.
Cậu đi về phía trước vài bước, thẳng đến gốc cây cổ thụ liền đột nhiên quay trở lại, bước tới trước mặt cô, mí mắt hạ xuống, tầm mắt rơi trên người Giang Tùy.
Hay là, để tôi chăm sóc cậu nhé, được không?
Thằng bé lấy đôi dép đi trong nhà của Giang Tùy làm đệm lót sau đó đệ mông lên ngồi, vừa nhìn Giang Tùy cho từng cuốn sách vào thùng, vừa rầu rĩ rên rỉ.
Không thể không đi được sao? Không phải mẹ em nói nhận chị làm con gái à, vậy còn không phải là chị em sao?
Không sống ở đây nữa thì chị vẫn là chị của em mà. Giang Tùy đưa cho thằng bé một quyển sổ trắng, Cái này cho em nè, chị vẫn chưa dùng đến.
Tri Tri đưa tay ra nhận lấy, trong mắt có chút ảm đạm thê lương: Một quyển sổ liền muốn đuổi em đi à. Đâu đưa em xem nào, tình chị em sắp phải chấm dứt rồi sao?
... Giang Tùy đẩy đẩy thằng bé: Em bình thường lại một tí đi.
Đầu óc Tri Tri bắt đầu hơi hoảng: Chị, chị phải thường xuyên đến chơi đấy, được không, nha.
Giang Tùy nói: Ừ, sẽ thường xuyên đến kiểm tra em.
Chị nói lời phải giữ lời đấy, sau này em sẽ tìm chị, chị đừng có giở mặt không quen nha! Tri Tri hãy còn lẩm bẩm: Nếu mà em không có tiền tiêu thì còn có thể đến mượn chị được không?
Giang Tùy cầm quyển sách gõ vào đầu nó: Em biết cái gì mà tiền với nong.
Em nghèo đói lắm.
Được rồi. Giang Tùy bất lực nói: Không có tiền thì tìm chị, chị sẽ cho em mượn.
Tri Tri có vẻ cao hứng được một chút, qua một lúc sau, lại nghĩ đến chuyện kia, khuôn mặt lại xám xịt: Ây, nếu sau này cậu nhỏ có bắt nạt em, cũng chẳng có ai cứu em nữa rồi.
Giang Tùy cúi đầu, nghĩ tới Châu Trì, lông mày hơi nhăn lại một chút.
Vài giây sau, nói: Thì em đừng có khiêu khích làm cậu ấy bực mình là được.
Tri Tri hừ một tiếng: Ai mà dám khiêu khích cậu ấy đâu.
Không biết làm sao, tuy rằng vẫn nói giỡn cười đùa như bình thường, thế nhưng lại chẳng hề có chút vui vẻ, thậm chí lại có chút ý vị cô tịch, thê lương.
Càng nói lại càng buồn.
Chị, không nói với chị nữa, em sắp khóc đến nơi rồi. Thằng bé phẩy phẩy mông đứng dậy, miệng nở nụ cười toe toét: Em sẽ đi mua khoai lang nướng cho chị vậy.
Giang Tùy nhìn quả đầu sư tử vàng hoe của thằng bé, xúc động: Đi đi.
Quần áo của Giang Tùy gần như đã thu dọn xong, sách vở cũng đã đóng thùng gần hết, nhưng vẫn còn dư ra vài quyển. Những năm qua cô mua nhiều nhất là sách, một vài cuốn định bỏ lại cho Tri Tri, còn có vài quyển sách võ thuật, thực ra muốn đưa cho Châu Trì, nhưng lại không biết cậu ấy có đọc hay không.
Từ hôm qua về đến giờ, Châu Trì hình như không được vui cho lắm.
Trong lòng Giang Tùy cũng hiểu rõ nguyên nhân, nhưng cũng không biết phải làm thế nào.
Cô không ngốc, cô nhìn ra được Châu Trì không muốn cô đi, nhưng cô không thể đáp ứng được.
Thành thật mà nói thì hai ngày hôm nay cô có chút vô tâm không để ý đến cậu. Vì chuyện li hôn của Giang Phóng mà cô đã suy nghĩ rất nhiều, trong lòng cũng rất rối loạn, vừa phải khiến cho bản thân chấp nhận thực tế, cũng phải suy nghĩ đến cuộc sống của mình trong tương lai, hình như đây là lần đầu tiên cô bắt đầu suy nghĩ độc lập, thay vì để người khác sắp xếp cuộc sống của mình. Nếu Giang Phóng có một gia đình mới, Giang Tùy hy vọng bản thân mình sẽ không trở thành gánh nặng của ông.
Do dự một lúc, Giang Tùy cũng không đi tìm Châu Trì, cô bỏ mấy quyển sách võ thuật sang một bên, tìm thấy hai cái thùng các tông lớn để phân loại số sách vở còn lại trên giá sách.
Thu dọn cả nửa ngày, lúc đứng dậy lấy nước uống mới nhìn thấy bên ngoài cửa có người.
Giang Tùy cầm ly nước, ngẩn người, không biết cậu đã ở đó được bao lâu.
Châu Trì mặc một bồ đồ thể thao ở nhà, chân đi một đôi dép lê, hình như cậu vừa mới gội đầu, từ trên xuống dưới đều có vẻ sạch sẽ, da mặt cũng trắng trẻo láng o.
Mà Giang Tùy lại là một trạng thái khác.
Cô vừa mới bận rộn, trán đổ đầy mồ hôi, tóc cũng bị mồ hôi làm cho bết lại, vài giọt còn chảy xuống đọng trên má, bởi vì leo lên leo xuống để lấy sách, cho nên cả người bụi bặm, tay áo xắn lên, giống y như vừa mới đi mò cá về.
Châu Trì đi qua nhìn, nói: Thu dọn đồ sao?
Giang Tùy: Ừm.
Có cần giúp gì không? Giọng cậu rất nhẹ, hai mắt nhàn nhạt nhìn, tuy không có ý cười, nhưng cũng không quá lạnh lẽo.
Giang Tùy nhìn cậu một cái: Không cần đâu, đừng làm bẩn quần áo cậu, không có nhiều đồ, tôi tự làm được rồi.
Cậu coi như không nghe, đã tự bước qua, nhìn lên giá sách, là một cái giá cao gần chạm nóc nhà.
Ở tầng trên cùng vẫn còn một hàng sách, cũng không biết trước đây làm sao mà có thể đặt chúng lên được bên trên.
Cao thế này, làm sao cậu lấy được? Cậu quay đầu nói.
Giang Tùy nói: Có ghế leo lên mà.
Châu Trì liếc cô một cái: Với chiều cao của cậu, có bắc hai cái ghế cũng không tới.
...
Châu Trì cởi giày, sau đó kéo cái ghế bên cạnh sang, leo lên, với tay lấy cuốn sách ở tầng trên cùng. Giang Tùy vội vàng đưa tay nhận lấy, đặt ở một bên. Bên trên toàn là sách cũ, một số là sách tham khảo hồi thi tốt nghiệp cấp hai, rồi bộ đề ôn tập, cô không bỏ đi cái gì, toàn bộ đều cất ở trên đó.
Châu Trì có chút không nói nên lời: Cậu làm thế nào mà cái gì cũng giữ lại vậy? Cậu lật qua một quyển, là quyển vở ghi bài của cô hồi cấp hai, nét chữ viết tay nhìn qua rất dịu dàng.
Hồi đó không vứt đi, sau này thu dọn xong cũng tiếc rẻ không nỡ bỏ. Giang Tùy nói: Chẳng lẽ cậu không giữ lại sách vở gì hồi đó hay sao?
Giữ lại làm gì? Cậu nói, Tôi đem bán giấy vụn hết rồi, còn có thể mua được hai que kem đấy.
Giang Tùy: ... Thôi được rồi.
Rất nhanh mấy quyển sách tít trên cao đều đã được chuyển xuống.
Giang Tùy bỏ từng tuyển vào trong thùng, sau đó kiểm tra lại một lượt.
Châu Trì đứng một bên nhìn, cũng không nói chuyện.
Đâu đấy xong xuôi, cậu liền qua giúp cô dán miệng thùng lại.
Giang Tùy đưa mấy quyển sách võ thuật qua: Mấy quyển này, cậu có đọc không?
Châu Trì nhận lấy, lật lật vài trang, quay sang hỏi cô: Cậu còn đọc cả cái này hả?
Trước kia có đọc, tôi không định cầm đi, cậu có lấy không?
Ừ, lấy. Cậu ừ nhẹ một tiếng trong cổ họng, đặt quyển sách lên mặt bàn, quay người nhìn xung quanh, căn phòng cô đã gần như trống rỗng.
Sắp tới sống ở đâu? Cậu hỏi Giang Tùy.
Còn chưa biết nữa. Giang Tùy nói, Tôi muốn ở ký túc xá, có điều bố tôi hình như muốn thuê một căn nhà ở gần trường. Ông ấy vừa mới gửi tin nhắn nói với tôi, mà vẫn chưa quyết định.
Châu Trì không nói thêm gì nữa.
Đúng lúc này, Tri Tri quay trở lại, mang một củ khoai lang nướng chạy vào liền gặp Châu Trì đứng ở bên trong, nhớ đến những gì cậu nói lúc sáng, có chút không vừa mắt, một mạch đi đến trước mặt Giang Tùy: Chị, khoai lang này.
Sao em đi lâu thế?
Tri Tri kể công, nói: Đường vào trong đó bị chặn, em phải chạy bộ nguyên một con đường nữa.
Chị cảm ơn nha.
Cảm ơn cái gì chứ. Tri Tri liếc mắt nhìn Châu Trì: Cậu nhỏ, cậu đến phòng chị cháu làm cái gì? Cháu nói cho cậu biết nha, chị cháu tuy rằng không sống ở đây nữa, nhưng mãi mãi vẫn là chị cháu.
Ừ thì là chị cháu. Châu Trì lườm nó một cái: Ai cướp của cháu đâu? Cậu với tay lấy quyển sách ở góc bàn, sau đó xoay người rời đi.
Ngày hôm sau, Giang Phóng đến đón Giang Tùy từ rất sớm.
Tri Tri và Châu Trì đều chưa ngủ dậy, Giang Tùy cũng không muốn đánh thức bọn họ, cho nên cũng không gọi, chỉ nói tạm biệt với dì Đào.
Lúc cửa xe mở ra, Giang Tùy vẫn thấy dì Đào đứng trong hẻm, một tay giơ lên chấm nước mắt, một tay vẫy vẫy chào cô, làm cô đột nhiên cũng thấy cay cay sống mũi.
Sống ở đây đã vài năm, sớm đã coi nơi này như một gia đình, vậy mà lần sau quay lại, cô lại chỉ có thể là khách mà thôi.
*
Mấy ngày cuối cùng của kỳ nghỉ đông, Giang Tùy sống trong khu nhà tập thể của trường đại học chỗ Giang Phóng. Giang Phóng đã thuê một căn phòng nhỏ ở khu phố bên trường cấp ba, nằm trên lầu bốn, đã được trùng tu, gồm một phòng ngủ và một phòng khách, nhà tắm và nhà bếp đều không tệ, không gian không quá lớn nhưng một người sống cũng rất rộng rãi, được xây chủ yếu để học sinh sinh viên gần đó thuê, cách trường chỉ khoảng mười phút đi bộ, vô cùng thuận lợi.
Một ngày trước khi đi học trở lại, Giang Phóng đưa Giang Tùy qua, hai bố con cùng nhau dọn dẹp nửa ngày, lại lắp mạng, lắp điện thoại, mua đủ mọi đồ dùng cần thiết, cuối cùng cũng tạm coi là ổn thỏa.
Giang Phóng đưa cho Giang Tùy một chiếc laptop. Ban đầu vốn được mua để chuẩn bị cho sinh nhật mười sáu tuổi của Giang Tùy, hiện giờ liền tặng trước.
Nói đến vấn đề ăn uống, Giang Phóng định thuê một dì đến để giúp Giang Tùy nấu cơm nhưng cô từ chối, nói cả ba bữa đều có thể ăn ở trường cũng rất thuận tiện, không cần thiết phải thuê người làm gì, vả lại, cô cũng muốn tập nấu những món ăn đơn giản, chẳng hạn như cháo, hay cơm chiên gì đó, chắc là cũng không khó lắm đâu.
Mọi người đều nói học kỳ mới chính là mở ra một khởi đầu mới, đối với Giang Tùy mà nói, lại càng đúng hơn. Cô lần đầu tiên được sống một mình, rất nhiều chuyện cũng là lần đầu tiên trải nghiệm, con đường gập ghềnh phía trước, vừa hứng thú lại cũng phải nỗ lực rất nhiều. Ví dụ như, ngày đầu tiên đi học, chẳng biết cô chỉnh đồng hồ làm sao mà đến giờ chẳng thấy báo, cuối cùng lúc tỉnh dậy thì đã muộn, ngày hôm đó cô chính là người đi học muộn gần nhất lớp.
Cũng may buổi sáng không có tiết, chỉ là đến dọn dẹp lớp học, nhận sách vở đồng phục mà thôi.
Cô bỏ lỡ thời điểm phát sách vở, một mình lật đật chạy tới phòng giáo tài nhận sách rồi lại vội vã quay trở về lớp học.
Từ xa đã nghe tiếng ầm ầm đuổi bắt, vô cùng náo nhiệt.
Giang Tùy nhanh chóng leo hết mấy tầng lầu, chuẩn bị bước vào lớp, liền nhìn thấy ngoài hành lang thấp thoáng mấy bóng người, là Châu Trì và Trương Hoán Minh, còn có hai người cô không quen nữa, hình như là học sinh của lớp khác.
Có lẽ là vừa khéo, lúc cô quay sang nhìn thì đúng lúc Châu Trì quay đầu lại nói chuyện với mấy người bên cạnh.
Giang Tùy vai đeo cặp sách, tay lại ôm một chồng sách vở. Thời tiết vừa mới ấm trở lại, cô chỉ mặc một chiếc áo khoác trắng mỏng, tóc vừa mới cắt ngắn, nhìn qua rất sạch sẽ gọn gàng.
Vừa lúc tầm mắt chạm tới, cô hơi khựng lại, vài quyển sách từ trên tay lộp bộp rơi xuống đất. Một bạn nữ trong lớp vừa mới từ nhà vệ sinh quay lại, nhìn thấy thế liền giúp Giang Tùy nhặt lên.
Hai người cùng nhau đi vào lớp học.
Trong phòng học vô cùng náo nhiệt, mọi người đã lâu không gặp liền không nhịn được mà ríu ra ríu rít nói chuyện, Giang Tùy phát hiện rất nhiều bạn học đều đã thay đổi kiểu tóc, mà mái tóc mới cắt của cô có vẻ rất phổ thông, nhìn qua cũng không quá khác biệt.
(Choy má ơi cho em than một cái là sao cái đoạn tả cảnh tả vật tả đầu tả tóc nó dài vcl dài thế này em edit mợt mỏi quá đi, tới bao giờ mới tỏ tình đây ahuhu cái chương quái quỷ này thiệc mún skip cho nhanh quá mí chị em à hiu hiu)
Nhưng mà Hứa Tiểu Âm có vẻ đặc biệt thích kiểu này, nói cô để kiểu tóc này vô cùng hợp, nhìn rất là trong sáng thuần khiết.
Giang Tùy cũng nghe thấy một vài nữ sinh to nhỏ về Châu Trì, nói rằng cậu ta cắt tóc xong nhìn đẹp trai quá. Mà Giang Tùy còn đang nghĩ tới dáng vẻ của cậu vừa rồi ở hành lang. Có chút lạnh nhạt.
Bọn họ đã một tuần rồi không gặp nhau. Ngày hôm đó Giang Tùy chuyển đi cũng không nói gì với cậu, không biết có phải do nguyên nhân đó không, mà trong vài ngày vừa rồi cậu cũng chẳng hề đến tìm cô, có những lúc cả hai người đều online QQ nhưng cậu cũng không nhắn tin tới.
Thật sự tức giận rồi sao?
Giang Tùy lấy điện thoại ra, soạn một tin nhắn, lại xóa đi gõ lại vài lần, nghĩ nghĩ một hồi liền dứt khoát xóa đi.
Buổi sáng cùng bạn bè trong lớp tích cực giao lưu nguyên cả nửa ngày.
Giang Tùy và Lâm Lâm cùng nhau đi căn tin ăn trưa, cách thời gian nghỉ trưa vẫn còn gần tiếng, liền đi bộ hai vòng trong khuôn viên trường, nhìn thấy rất nhiều nam sinh đang chơi bóng rổ.
Châu Trì không có ở đó.
Không ngờ đi đến bên cạnh thư viện, lại gặp được cậu ở đây. Lâm Lâm đi vào nhà vệ sinh, Giang Tùy đứng đợi bên ngoài thì thấy cậu bước ra từ nhà vệ sinh nam cạnh đó.
Cậu đại khái cũng không nghĩ lại gặp cô ở chỗ này, ngẩn người một chút.
Giang Tùy mở miệng trước gọi tên cậu ra.
Châu Trì bước tới: Ở đây làm gì vậy?
Chờ Lâm Lâm. Cô chỉ chỉ tay vào nhà vệ sinh nữ.
Châu Trì nhìn cô một lúc, nói: Cậu bây giờ ở đâu rồi?
Có thuê một căn phòng ở gần vườn Dương Thụ, cậu có biết không?
Cậu lắc đầu: Không biết.
Giang Tùy: Rất gần.
Cơm nước thì sao?
Có thể ăn ở trường.
Không ai chăm sóc cậu sao?
Giang Tùy lắc đầu: Tôi tự làm cũng được mà.
Châu Trì không nói gì nữa, đứng nhìn cô một lúc, cũng chẳng biết đang nghĩ cái gì.
Từ sân bóng rổ có tiếng gọi vọng sang, hình như có người tìm cậu.
Cậu đi đi. Giang Tùy nói.
Cậu đi về phía trước vài bước, thẳng đến gốc cây cổ thụ liền đột nhiên quay trở lại, bước tới trước mặt cô, mí mắt hạ xuống, tầm mắt rơi trên người Giang Tùy.
Hay là, để tôi chăm sóc cậu nhé, được không?
/86
|