Sáng thứ bảy, Giang Tùy bị tiếng chuông đồng hồ báo thức làm cho tỉnh dậy, cô đặt chế độ báo thức hàng ngày, tối qua lại quên tắt, cho nên đồng hồ vẫn kêu theo giờ đi học như mọi khi. Lúc cô mở mắt nhìn điện thoại thì mới chỉ sáu giờ.
Thực ra, đêm qua cô có hơi mất ngủ, đến rạng sáng mới thiếp đi.
Giang Tùy ngồi dậy, với tay tắt bóng đèn chụp đã bật nguyên một đêm, sau đó lại lăn qua lăn lại trên giường nửa giờ đồng hồ, không cảm thấy buồn ngủ nữa liền dứt khoát dậy đánh răng rửa mặt rồi đi mua bữa sáng.
Không ngờ ra đến tiệm cháo đối diện thì gặp người quen – Trần Dịch Dương của lớp một.
Cậu ta cũng sống ở đây sao?
Trần Dịch Dương cũng nhìn thấy cô, sau đó đứng ở cửa nhìn cô mỉm cười, mang một tô cháo qua ngồi xuống: Cậu cũng ở đây à? Sao trước kia chưa từng thấy nhỉ?
Học kỳ này tôi mới sống ở đây, ở tiểu khu bên kia kìa. Giang Tùy chỉ về phía đối diên, hơi ngạc nhiên hỏi: Cậu cũng sống gần đây hả?
Đúng thế, cùng tiểu khu với cậu luôn, chỗ gần trường trung học số 1 kìa. Trần Dịch Dương lại hỏi: Cậu ở tòa nào?
Tòa 11. Còn cậu?
Hàng xóm của cậu luôn, tòa 12 ấy. Trần Dịch Dương mỉm cười: Trùng hợp quá, hai tòa nhà này rất gần nhau, chỉ cách có một vườn hoa nhỏ thôi.
Giang Tùy gật gật đầu: Ừ, tôi cũng thấy khéo thật, thế mà trước đây chưa từng gặp cậu.
Trần Dịch Dương ăn một muỗng cháo, nhướng nhướng mày, hỏi: Cậu cũng sống một mình à? Không ở cùng ai sao?
Ừm, bố tôi rất bận, ông ấy nhiều việc lắm, cho nên tôi sống một mình thôi. Cậu thì sao?
Trần Dịch Dương mỉm cười lần nữa: Lại y chang cậu rồi.
Lần này Giang Tùy cũng cười: Cậu lợi hại thật đấy, từ lớp 10 mà đã sống một mình rồi.
Cái này có là gì chứ, tôi là con trai mà, sống một mình cũng có vấn đề gì đâu. Cậu ta nhìn Giang Tùy một cái, Đổi lại là cậu kìa, con gái phải chú ý an toàn một chút.
Giang Tùy gật đầu: Bố tôi cũng nói vậy, ông ấy rất lo lắng nên ngày nào cũng phải gọi điện bắt tôi báo cáo tình hình.
Trần Dịch Dương nói: Thực ra cũng không cần lo lắng quá đâu, trị an lân cận trường học cũng không tồi, không giống những chỗ khác.
Cũng phải.
Hai người vừa ăn sáng vừa trò chuyện vài câu, cũng nói đến vài vấn đề học tập, thảo luận về giáo viên, ăn sáng xong liền ai nấy quay về phòng.
Giang Tùy cảm thấy khá tốt, bởi vì có người quen ở bên cạnh, dù sao cũng ổn hơn.
Cô về phòng dọn dẹp, bỏ đồ vào máy giặt, lại làm một vài bài tập về nhà, lúc làm xong nhìn đồng hồ đã hơn mười giờ.
Điện thoại báo có một tin nhắn mới của Tri Tri.
Chị, cậu nhỏ nói hôm nay chị về chơi, có phải thật không thế?
Giang Tùy nhắn tin trả lời, sau đó bắt đầu thu dọn đồ đạc, bỏ vài quyển vở vào cặp sách.
Trên đường ngang qua cửa hàng hoa quả, cô chọn vài loại mà Tri Tri thích.
Đi gần tới đầu hẻm, thì điện thoại đổ chuông.
Là điện thoại của Châu Trì.
Giang Tùy nhận máy, nghe được giọng cậu từ bên kia: Mười một giờ rồi, người đâu?
Đến đây, đang trên đường rồi. Giang Tùy nói.
Đến đâu rồi?
Vài bước nữa là tới đầu hẻm.
Tôi ra đón cậu.
Không cần đâu, còn có tí nữa.
Cậu cũng không nói nhiều, trực tiếp ngắt điện thoại.
Giang Tùy đi thêm vài bước nữa, đã nhìn thấy cậu chờ sẵn ở đầu hẻm.
Cậu đứng gần cửa tiệm khoai lang, mặc quần áo ở nhà, dép lê, quần thể dục, bên trên mặc một chiếc áo len màu đen hơi cũ, rộng thùng thình.
Cậu nhìn giỏ trái cây trong tay Giang Tùy, lông mày hơi nhướng lên: Còn mang đồ gì nữa không, đi thăm người bệnh đấy à?
Giang Tùy giải thích: Hết rồi, chỉ mua ít hoa quả cho Tri Tri thôi.
Châu Trì bước qua, xách lấy túi, nói: Nó cũng không thiếu đồ ăn, lần sau đừng mang nữa.
Ừm.
Hai người bước vào con hẻm, Tri Tri đã từ trong nhà mải móng phi ra, từ xa liền hét ầm lên: Chị.
Giang Tùy nhìn thấy thằng bé, vui vẻ cười.
Mái tóc bờm sư tử của thằng bé đã biến mất, thay vào đó được cắt tỉa gọn gàng, giống với kiểu đầu ba phân của Châu Trì, nhưng xem ra hiệu quả mang đến lại không được như thế.
Cắt tóc khi nào đấy? Cô vừa cười vừa hỏi.
Vừa nói đến cái này, Tri Tri đặc biệt ủ rũ, căm phẫn tố cáo với cô: Mẹ em đấy thật là...! Mẹ em với cô giáo em đè đầu em ra cắt đấy. Em sớm muộn gì cũng lật đổ chính quyền, tự lực xưng vương.
Cái đồ tào lao. Giang Tùy mỉm cười nhìn quả đầu của thằng bé, đưa tay lên vuốt vuốt: Đẹp trai thế còn gì.
Đẹp cái gì, chị đừng có nịnh thối em nữa. Tri Tri vẫn còn rên rỉ, Đám con gái giờ cứ nhìn thấy em là cười đểu! Tức chết đi mất! Bảo là quả đầu của em so với thằng đầu trộm đuôi cướp nhìn y chang, còn bảo mới xuất trại ra hay sao, đậu xanh, bình thường lúc em mua đồ ăn cho chúng nó thì xúm vào khen em đẹp trai này nọ, không mua một cái liền không coi em ra gì luôn, con gái mấy người đúng là... chẳng có tí lương tâm gì cả...
Giang Tùy: ...
Cái này thì có liên quan gì đến cô chứ?
Châu Trì đi đằng sau, nhìn chị em hai người vừa đi vừa nói, bước tới cửa nhà.
Dì Đào đang bận rộn trong nhà bếp. Biết Giang Tùy đến, liền rất vui, cho nên cao hứng làm nhiều món hơn bình thường. Giang Tùy đi vào bếp, hai người trò chuyện một lúc, Châu Trì mang cặp sách của cô lên lầu trên, đặt trong phòng của mình.
Sau bữa trưa, Giang Tùy đến phòng Tri Tri giúp thằng bé giải quyết vài ba bài toán hóc búa. Tri Tri nhân cơ hội này liền tố cáo đã bị Châu Trì ức hiếp đau khổ cỡ nào trong những ngày qua, đáng tiếc còn chưa kịp tố cáo xong liền bị gián đoạn.
Châu Trì đi xuống cầu thang, gõ cửa hỏi Giang Tùy: Có đi làm bài tập không?
...
*
Rất lâu không đến, căn phòng của Châu Trì dường như vẫn thoải mái như mọi khi, tấm thảm bên cạnh ghế sofa dường như đã thay đổi một chút, có vẻ mềm và lớn hơn trước kia.
Cậu mới mua tấm thảm này à? Giang Tùy hỏi.
Châu Trì ừ một tiếng: Mới mua tuần trước, không đẹp hả?
Cũng không phải, chỉ là màu có hơi tối. Giống y như màu sắc thường thấy trên người cậu, không phải xấu nhưng có vẻ không có tinh thần.
Giang Tùy nghĩ cái gì, sau đó nói: Lúc mới khai giảng tôi có đi mua bàn học với bố, lúc đấy có nhìn thấy tấm thảm đẹp lắm, để lần sau sẽ mua cho cậu.
Châu Trì cũng không khách sáo: Được, đợi cậu mua.
Châu Trì đưa bàn gấp cho Giang Tùy, còn cậu trực tiếp nằm bò trên thảm.
Giang Tùy làm được một nửa bài, liền nghe thấy Châu Trì nói: Làm gì mà cần mẫn vậy, qua đây nghỉ ngơi chút đi.
Giang Tùy: ...
Không phải cậu bảo tôi mang bài tập sang đây làm à?
Châu Trì nói: Có vài đĩa phim mới, cậu chưa xem đâu.
Giang Tùy đặt bút xuống, lấy dâu tây đi rửa sau đó mang qua cho cậu. Cô ngồi trên tấm thảm, nhìn cậu cầm điều khiển điều chỉnh âm thanh.
Tiếng như này vừa chưa?
Được rồi. Giang Tùy ăn một quả, một quả đưa cho cậu, sau đó chăm chú xem ti vi.
Châu Trì nhận lấy, đầu hơi nghiêng qua, nhìn cô ăn dâu tây, lại tiếp tục liếc màn hình tivi.
Giang Tùy ngừng một chút, nhìn lại tay của mình, lại nhìn sang cậu.
...
Tivi đang phát bộ phim tình cảm lãng mạn, không giống mấy bộ phim trước đây bọn họ hay xem, bộ phim này có vẻ phóng khoáng, mới có hai mươi phút đầu, mà nam nữ chính đã hôn nhau hai lần.
Nếu chỉ xem một mình thì cũng không có gì, Giang Tùy cũng đã xem rất nhiều lần rồi, nhưng hiện tại có Châu Trì ngồi bên cạnh, cho nên cô cảm thấy không thoải mái cho lắm. Nhất là cảnh hôn thứ hai, máy quay chiếu tới rất gần, giống y như ở ngay trước mặt vậy.
Thành thật mà nói, Giang Tùy rất xấu hổ. Cô liếc liếc nhìn Châu Trì, nhưng lại thấy cậu vẫn thoải mái như thường, khuôn mặt cũng không đổi, vừa xem vừa ăn dâu tây.
Quả nhiên, người với người đều không giống nhau.
Dù sao, lần thứ ba nam chính hôn nữ chính, Giang Tùy liền đứng dậy mang ly đi rót nước.Châu Trì liếc cô một cái, khóe miệng nhếch lên mỉm cười.
Bộ phim đến phần nửa cuối, cũng tạm coi là kín đáo trở lại, bởi vì nam nữ chính đã chia tay, nên tự nhiên những cảnh hôn cũng không còn nữa, chỉ còn những đoạn hồi tưởng về kỷ niệm cũ, âm điệu cũng thay đổi, có chút buồn, khiến cho người xem không thoải mái.
Cho đến khi kết thúc, hai diễn viên chính cũng không gương vỡ lại lành, những dự định tốt đẹp ở phía trước dường như đều tan biến như nước chảy mây trôi.
Giang Tùy thở dài một chút: Là bi kịch à?
Ừm. Châu Trì nhìn cô một cái: Không thích?
Không phải không thích. Giang Tùy nói: Cũng khá hay, nhưng mà kết thúc không thoải mái cho lắm, tại sao lại không thể bên nhau? Rõ ràng lúc ở bên nhau đã rất vui vẻ mà, phải không?
Châu Trì gật đầu, nhàn nhạt nhìn cô: Cậu nói cũng phải.
Đúng không? Không cần thiết phải kết thúc như vậy. Thật đáng tiếc. Giang Tùy lại nói một câu, cúi đầu nhìn điện thoại để dưới chân mình, đã gần bốn giờ chiều. Có hơi muộn rồi, làm bài tập cũng chẳng được bao nhiêu nữa.
Hình như không còn sớm nữa. Cô nói.
Muốn về à?
Giang Tùy nhìn cậu một lúc, gật gật đầu, nói: Tôi vẫn nên về nhà làm bài tập vậy, ở đây làm một nửa đề rồi, xem ra vừa học vừa chơi có vẻ không hiệu quả cho lắm.
Châu Trì bị lời nói của cô làm cho buồn cười: Giác ngộ tốt đấy.
Giang Tùy lúng túng: Vậy tôi về nhé.
Không ăn tối sao?
Không ăn đâu.
Châu Trì cũng không giữ cô: Tôi đưa cậu về.
Không cần đâu. Giang Tùy nói, Trời vẫn còn sáng mà, tôi tự về được.
Vậy đưa cậu ra đầu hẻm.
Xuống dưới tầng, dì Đào cùng Tri Tri đều ra sức giữ cô lại ăn tối, nhưng Giang Tùy vẫn kiên quyết từ chối, chỉ nói lần sau lại đến chơi.
Châu Trì cùng cô đi đến đầu hẻm.
Mặt trời đã lặn, chỉ còn le lói vài ánh nắng chiều rọi xuống, có một vài người cao tuổi đang đi bộ thể dục, nhìn thấy Giang Tùy, vẫn còn nhận ra cô.
Giang Tùy chào hỏi, sau đó cùng mọi người nói chuyện vài câu.
Châu Trì đứng bên cạnh đợi, trong tay cầm cặp sách của cô.
Rất nhanh đã ra ngoài hẻm, Châu Trì hỏi: Ngày mai cậu làm gì?
Đọc sách, chắc không ra ngoài. Giang Tùy lại nghĩ nghĩ lại một chút, cảm thấy bài tập về nhà hôm nay làm đúng là không đạt yêu cầu. Cô lại hỏi: Cậu thì sao?
Không biết nữa. Châu Trì lười biếng nói: Có người hẹn thì đi chơi, không có thì thôi.
Có người hẹn thì đi chơi?
Giang Tùy bước được vài bước liền dừng lại, quay người nhìn cậu, môi mấp máy: Cậu...
Còn chưa nói xong thì điện thoại Châu Trì đã vang lên, là chuông báo có tin nhắn mới.
Cậu lôi điện thoại ra nhìn.
Giang Tùy tựa hồ hơi gấp gáp, đầu cũng ngó ngó sang nhìn, rất nhanh liếc một cái.
Đáng tiếc lại không nhìn thấy rõ ràng.
... Sẽ không phải là Thẩm Tâm Nhan chứ?
Lại đi thêm vài bước, Châu Trì vẫn cúi đầu xem điện thoại.
Giang Tùy liếc liếc vài cái, không nhịn được, nhỏ giọng hỏi: Sao vậy, cậu có việc gì sao?
Ừm, có người rủ tôi đi chơi. Cậu không ngẩng đầu, ngón tay vẫn đang gõ gõ, hình như đang gửi tin nhắn cho đối phương.
Giang Tùy nhíu mày: Bao giờ thế?
Tối nay.
Tối nay?
Hai tay Giang Tùy vô thức nắm chặt.
Tối qua mới đi hát rồi, tối nay lại còn muốn đi nữa.
Mới quen biết có bao lâu chứ, mà đã làm như thân lắm rồi.
Đi đến ngoài hẻm, Châu Trì đưa lại cặp sách cho cô: Đi đường cẩn thận.
Giang Tùy nhận lấy, đeo lên vai, nhỏ giọng đáp lại: Tôi biết rồi.
Sau đó hai chân vẫn không di chuyển, tầm mắt dừng trên người cậu.
Giang Tùy có chút mờ mịt cúi đầu: Ừm, cậu quay về đi.
Châu Trì nhìn cô vài giây, kéo kéo khóe miệng, mỉm cười: Được rồi, vậy tôi về nhé.
Cậu cũng không đứng lại lâu, nói xong liền quay người bước trở lại trong hẻm.
Giang Tùy vẫn đứng yên tại chỗ, tầm mắt dõi theo cậu. Lại nhìn thấy cậu móc điện thoại từ trong túi ra, trong lòng hơi mất kiểm soát, giống như lại có người muốn bẻ trộm hoa của mình vậy.
Cứ như này không phải là cách.
Lúc Châu Trì chuẩn bị đi tới trước cửa tiệm khoai lang, Giang Tùy liền chạy đến.
Châu Trì... Cô gọi tên cậu, thở hổn hển.
Tay bị kéo lấy, Châu Trì quay đầu nhìn, thấy khuôn mặt của cô đỏ lên, đôi môi bóng mịn, ánh mắt vừa mềm mại vừa nóng bỏng.
Mâu quang cậu khẽ động, hỏi: Sao thế?
Giang Tùy nhìn cậu, tim đập thình thịch, thấp giọng: Tôi có chuyện muốn nói với cậu.
Châu Trì: Cậu nói đi.
Giang Tùy vô cùng khẩn trương, không chỉ lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, mà còn cảm thấy hai má nóng bừng. Thời điểm này Giang Tùy chọn có vẻ hơi cảm tính, vài giây này cô cũng không kịp suy xét kỹ càng, bởi vì vài câu nói của Trương Hoán Minh hôm qua, mấy lời nói tào lao đấy chính là mồi lửa vô cùng hiệu quả.
Ý tưởng của Giang Tùy rất đơn giản.
Mặc kệ, không nghĩ nữa.
Hoa tôi đã hái rồi, cậu đừng có mơ tưởng nữa.
Cô tựa hồ không hề suy nghĩ, cũng không sắp xếp câu từ: Tối nay, tôi cũng muốn hẹn cậu.
...
Không biết đám mây vừa bay đi đâu, hoàng hôn có vẻ đẹp hơn một chút, một mảnh đỏ rực nguyên cả góc trời.
Mặt trời sắp lặn, chiếu xuống thứ ánh sáng nhẹ nhàng nhưng cũng không kém phần rực rỡ.
Bên cạnh cửa hàng khoai lang nướng, hương thơm ngào ngạt tỏa ra xung quanh.
Mà Giang Tùy, lại đợi được một tiếng cười từ đỉnh đầu truyền xuống.
Cô ngừng một chút, cũng không ngẩng đầu, đã bị một cánh tay kéo vào lòng.
Giang Tùy mờ mịt, cảm thấy cằm cậu đặt trên đầu mình, một chuỗi tiếng cười trầm thấp rơi vào tai cô.
Cậu muốn hẹn tôi làm gì? Giọng nói mang theo ý cười.
Hai má Giang Tùy không tự chủ nóng bừng lên.
Cô bé bán khoai bên cạnh đi tới đi lui.
Khuôn mặt của Giang Tùy chôn sâu trong ngực cậu, đồ trang trí trên áo len của cậu chọc vào da cô, có cảm giác hơi đau đau ngứa ngứa.
Châu Trì... Cô nhẹ nhàng đẩy cậu: Mặt đau.
Cậu hơi thả tay, cúi đầu nhìn cô: Đau chỗ nào?
Áo len của cậu. Giang Tùy xoa xoa mặt, ngước mắt lên hỏi: Cậu có thích tôi không?
Châu Trì yên lặng nhìn cô một lúc, mắt khẽ nhắm lại, thì thầm: Thích.
Thực ra, đêm qua cô có hơi mất ngủ, đến rạng sáng mới thiếp đi.
Giang Tùy ngồi dậy, với tay tắt bóng đèn chụp đã bật nguyên một đêm, sau đó lại lăn qua lăn lại trên giường nửa giờ đồng hồ, không cảm thấy buồn ngủ nữa liền dứt khoát dậy đánh răng rửa mặt rồi đi mua bữa sáng.
Không ngờ ra đến tiệm cháo đối diện thì gặp người quen – Trần Dịch Dương của lớp một.
Cậu ta cũng sống ở đây sao?
Trần Dịch Dương cũng nhìn thấy cô, sau đó đứng ở cửa nhìn cô mỉm cười, mang một tô cháo qua ngồi xuống: Cậu cũng ở đây à? Sao trước kia chưa từng thấy nhỉ?
Học kỳ này tôi mới sống ở đây, ở tiểu khu bên kia kìa. Giang Tùy chỉ về phía đối diên, hơi ngạc nhiên hỏi: Cậu cũng sống gần đây hả?
Đúng thế, cùng tiểu khu với cậu luôn, chỗ gần trường trung học số 1 kìa. Trần Dịch Dương lại hỏi: Cậu ở tòa nào?
Tòa 11. Còn cậu?
Hàng xóm của cậu luôn, tòa 12 ấy. Trần Dịch Dương mỉm cười: Trùng hợp quá, hai tòa nhà này rất gần nhau, chỉ cách có một vườn hoa nhỏ thôi.
Giang Tùy gật gật đầu: Ừ, tôi cũng thấy khéo thật, thế mà trước đây chưa từng gặp cậu.
Trần Dịch Dương ăn một muỗng cháo, nhướng nhướng mày, hỏi: Cậu cũng sống một mình à? Không ở cùng ai sao?
Ừm, bố tôi rất bận, ông ấy nhiều việc lắm, cho nên tôi sống một mình thôi. Cậu thì sao?
Trần Dịch Dương mỉm cười lần nữa: Lại y chang cậu rồi.
Lần này Giang Tùy cũng cười: Cậu lợi hại thật đấy, từ lớp 10 mà đã sống một mình rồi.
Cái này có là gì chứ, tôi là con trai mà, sống một mình cũng có vấn đề gì đâu. Cậu ta nhìn Giang Tùy một cái, Đổi lại là cậu kìa, con gái phải chú ý an toàn một chút.
Giang Tùy gật đầu: Bố tôi cũng nói vậy, ông ấy rất lo lắng nên ngày nào cũng phải gọi điện bắt tôi báo cáo tình hình.
Trần Dịch Dương nói: Thực ra cũng không cần lo lắng quá đâu, trị an lân cận trường học cũng không tồi, không giống những chỗ khác.
Cũng phải.
Hai người vừa ăn sáng vừa trò chuyện vài câu, cũng nói đến vài vấn đề học tập, thảo luận về giáo viên, ăn sáng xong liền ai nấy quay về phòng.
Giang Tùy cảm thấy khá tốt, bởi vì có người quen ở bên cạnh, dù sao cũng ổn hơn.
Cô về phòng dọn dẹp, bỏ đồ vào máy giặt, lại làm một vài bài tập về nhà, lúc làm xong nhìn đồng hồ đã hơn mười giờ.
Điện thoại báo có một tin nhắn mới của Tri Tri.
Chị, cậu nhỏ nói hôm nay chị về chơi, có phải thật không thế?
Giang Tùy nhắn tin trả lời, sau đó bắt đầu thu dọn đồ đạc, bỏ vài quyển vở vào cặp sách.
Trên đường ngang qua cửa hàng hoa quả, cô chọn vài loại mà Tri Tri thích.
Đi gần tới đầu hẻm, thì điện thoại đổ chuông.
Là điện thoại của Châu Trì.
Giang Tùy nhận máy, nghe được giọng cậu từ bên kia: Mười một giờ rồi, người đâu?
Đến đây, đang trên đường rồi. Giang Tùy nói.
Đến đâu rồi?
Vài bước nữa là tới đầu hẻm.
Tôi ra đón cậu.
Không cần đâu, còn có tí nữa.
Cậu cũng không nói nhiều, trực tiếp ngắt điện thoại.
Giang Tùy đi thêm vài bước nữa, đã nhìn thấy cậu chờ sẵn ở đầu hẻm.
Cậu đứng gần cửa tiệm khoai lang, mặc quần áo ở nhà, dép lê, quần thể dục, bên trên mặc một chiếc áo len màu đen hơi cũ, rộng thùng thình.
Cậu nhìn giỏ trái cây trong tay Giang Tùy, lông mày hơi nhướng lên: Còn mang đồ gì nữa không, đi thăm người bệnh đấy à?
Giang Tùy giải thích: Hết rồi, chỉ mua ít hoa quả cho Tri Tri thôi.
Châu Trì bước qua, xách lấy túi, nói: Nó cũng không thiếu đồ ăn, lần sau đừng mang nữa.
Ừm.
Hai người bước vào con hẻm, Tri Tri đã từ trong nhà mải móng phi ra, từ xa liền hét ầm lên: Chị.
Giang Tùy nhìn thấy thằng bé, vui vẻ cười.
Mái tóc bờm sư tử của thằng bé đã biến mất, thay vào đó được cắt tỉa gọn gàng, giống với kiểu đầu ba phân của Châu Trì, nhưng xem ra hiệu quả mang đến lại không được như thế.
Cắt tóc khi nào đấy? Cô vừa cười vừa hỏi.
Vừa nói đến cái này, Tri Tri đặc biệt ủ rũ, căm phẫn tố cáo với cô: Mẹ em đấy thật là...! Mẹ em với cô giáo em đè đầu em ra cắt đấy. Em sớm muộn gì cũng lật đổ chính quyền, tự lực xưng vương.
Cái đồ tào lao. Giang Tùy mỉm cười nhìn quả đầu của thằng bé, đưa tay lên vuốt vuốt: Đẹp trai thế còn gì.
Đẹp cái gì, chị đừng có nịnh thối em nữa. Tri Tri vẫn còn rên rỉ, Đám con gái giờ cứ nhìn thấy em là cười đểu! Tức chết đi mất! Bảo là quả đầu của em so với thằng đầu trộm đuôi cướp nhìn y chang, còn bảo mới xuất trại ra hay sao, đậu xanh, bình thường lúc em mua đồ ăn cho chúng nó thì xúm vào khen em đẹp trai này nọ, không mua một cái liền không coi em ra gì luôn, con gái mấy người đúng là... chẳng có tí lương tâm gì cả...
Giang Tùy: ...
Cái này thì có liên quan gì đến cô chứ?
Châu Trì đi đằng sau, nhìn chị em hai người vừa đi vừa nói, bước tới cửa nhà.
Dì Đào đang bận rộn trong nhà bếp. Biết Giang Tùy đến, liền rất vui, cho nên cao hứng làm nhiều món hơn bình thường. Giang Tùy đi vào bếp, hai người trò chuyện một lúc, Châu Trì mang cặp sách của cô lên lầu trên, đặt trong phòng của mình.
Sau bữa trưa, Giang Tùy đến phòng Tri Tri giúp thằng bé giải quyết vài ba bài toán hóc búa. Tri Tri nhân cơ hội này liền tố cáo đã bị Châu Trì ức hiếp đau khổ cỡ nào trong những ngày qua, đáng tiếc còn chưa kịp tố cáo xong liền bị gián đoạn.
Châu Trì đi xuống cầu thang, gõ cửa hỏi Giang Tùy: Có đi làm bài tập không?
...
*
Rất lâu không đến, căn phòng của Châu Trì dường như vẫn thoải mái như mọi khi, tấm thảm bên cạnh ghế sofa dường như đã thay đổi một chút, có vẻ mềm và lớn hơn trước kia.
Cậu mới mua tấm thảm này à? Giang Tùy hỏi.
Châu Trì ừ một tiếng: Mới mua tuần trước, không đẹp hả?
Cũng không phải, chỉ là màu có hơi tối. Giống y như màu sắc thường thấy trên người cậu, không phải xấu nhưng có vẻ không có tinh thần.
Giang Tùy nghĩ cái gì, sau đó nói: Lúc mới khai giảng tôi có đi mua bàn học với bố, lúc đấy có nhìn thấy tấm thảm đẹp lắm, để lần sau sẽ mua cho cậu.
Châu Trì cũng không khách sáo: Được, đợi cậu mua.
Châu Trì đưa bàn gấp cho Giang Tùy, còn cậu trực tiếp nằm bò trên thảm.
Giang Tùy làm được một nửa bài, liền nghe thấy Châu Trì nói: Làm gì mà cần mẫn vậy, qua đây nghỉ ngơi chút đi.
Giang Tùy: ...
Không phải cậu bảo tôi mang bài tập sang đây làm à?
Châu Trì nói: Có vài đĩa phim mới, cậu chưa xem đâu.
Giang Tùy đặt bút xuống, lấy dâu tây đi rửa sau đó mang qua cho cậu. Cô ngồi trên tấm thảm, nhìn cậu cầm điều khiển điều chỉnh âm thanh.
Tiếng như này vừa chưa?
Được rồi. Giang Tùy ăn một quả, một quả đưa cho cậu, sau đó chăm chú xem ti vi.
Châu Trì nhận lấy, đầu hơi nghiêng qua, nhìn cô ăn dâu tây, lại tiếp tục liếc màn hình tivi.
Giang Tùy ngừng một chút, nhìn lại tay của mình, lại nhìn sang cậu.
...
Tivi đang phát bộ phim tình cảm lãng mạn, không giống mấy bộ phim trước đây bọn họ hay xem, bộ phim này có vẻ phóng khoáng, mới có hai mươi phút đầu, mà nam nữ chính đã hôn nhau hai lần.
Nếu chỉ xem một mình thì cũng không có gì, Giang Tùy cũng đã xem rất nhiều lần rồi, nhưng hiện tại có Châu Trì ngồi bên cạnh, cho nên cô cảm thấy không thoải mái cho lắm. Nhất là cảnh hôn thứ hai, máy quay chiếu tới rất gần, giống y như ở ngay trước mặt vậy.
Thành thật mà nói, Giang Tùy rất xấu hổ. Cô liếc liếc nhìn Châu Trì, nhưng lại thấy cậu vẫn thoải mái như thường, khuôn mặt cũng không đổi, vừa xem vừa ăn dâu tây.
Quả nhiên, người với người đều không giống nhau.
Dù sao, lần thứ ba nam chính hôn nữ chính, Giang Tùy liền đứng dậy mang ly đi rót nước.Châu Trì liếc cô một cái, khóe miệng nhếch lên mỉm cười.
Bộ phim đến phần nửa cuối, cũng tạm coi là kín đáo trở lại, bởi vì nam nữ chính đã chia tay, nên tự nhiên những cảnh hôn cũng không còn nữa, chỉ còn những đoạn hồi tưởng về kỷ niệm cũ, âm điệu cũng thay đổi, có chút buồn, khiến cho người xem không thoải mái.
Cho đến khi kết thúc, hai diễn viên chính cũng không gương vỡ lại lành, những dự định tốt đẹp ở phía trước dường như đều tan biến như nước chảy mây trôi.
Giang Tùy thở dài một chút: Là bi kịch à?
Ừm. Châu Trì nhìn cô một cái: Không thích?
Không phải không thích. Giang Tùy nói: Cũng khá hay, nhưng mà kết thúc không thoải mái cho lắm, tại sao lại không thể bên nhau? Rõ ràng lúc ở bên nhau đã rất vui vẻ mà, phải không?
Châu Trì gật đầu, nhàn nhạt nhìn cô: Cậu nói cũng phải.
Đúng không? Không cần thiết phải kết thúc như vậy. Thật đáng tiếc. Giang Tùy lại nói một câu, cúi đầu nhìn điện thoại để dưới chân mình, đã gần bốn giờ chiều. Có hơi muộn rồi, làm bài tập cũng chẳng được bao nhiêu nữa.
Hình như không còn sớm nữa. Cô nói.
Muốn về à?
Giang Tùy nhìn cậu một lúc, gật gật đầu, nói: Tôi vẫn nên về nhà làm bài tập vậy, ở đây làm một nửa đề rồi, xem ra vừa học vừa chơi có vẻ không hiệu quả cho lắm.
Châu Trì bị lời nói của cô làm cho buồn cười: Giác ngộ tốt đấy.
Giang Tùy lúng túng: Vậy tôi về nhé.
Không ăn tối sao?
Không ăn đâu.
Châu Trì cũng không giữ cô: Tôi đưa cậu về.
Không cần đâu. Giang Tùy nói, Trời vẫn còn sáng mà, tôi tự về được.
Vậy đưa cậu ra đầu hẻm.
Xuống dưới tầng, dì Đào cùng Tri Tri đều ra sức giữ cô lại ăn tối, nhưng Giang Tùy vẫn kiên quyết từ chối, chỉ nói lần sau lại đến chơi.
Châu Trì cùng cô đi đến đầu hẻm.
Mặt trời đã lặn, chỉ còn le lói vài ánh nắng chiều rọi xuống, có một vài người cao tuổi đang đi bộ thể dục, nhìn thấy Giang Tùy, vẫn còn nhận ra cô.
Giang Tùy chào hỏi, sau đó cùng mọi người nói chuyện vài câu.
Châu Trì đứng bên cạnh đợi, trong tay cầm cặp sách của cô.
Rất nhanh đã ra ngoài hẻm, Châu Trì hỏi: Ngày mai cậu làm gì?
Đọc sách, chắc không ra ngoài. Giang Tùy lại nghĩ nghĩ lại một chút, cảm thấy bài tập về nhà hôm nay làm đúng là không đạt yêu cầu. Cô lại hỏi: Cậu thì sao?
Không biết nữa. Châu Trì lười biếng nói: Có người hẹn thì đi chơi, không có thì thôi.
Có người hẹn thì đi chơi?
Giang Tùy bước được vài bước liền dừng lại, quay người nhìn cậu, môi mấp máy: Cậu...
Còn chưa nói xong thì điện thoại Châu Trì đã vang lên, là chuông báo có tin nhắn mới.
Cậu lôi điện thoại ra nhìn.
Giang Tùy tựa hồ hơi gấp gáp, đầu cũng ngó ngó sang nhìn, rất nhanh liếc một cái.
Đáng tiếc lại không nhìn thấy rõ ràng.
... Sẽ không phải là Thẩm Tâm Nhan chứ?
Lại đi thêm vài bước, Châu Trì vẫn cúi đầu xem điện thoại.
Giang Tùy liếc liếc vài cái, không nhịn được, nhỏ giọng hỏi: Sao vậy, cậu có việc gì sao?
Ừm, có người rủ tôi đi chơi. Cậu không ngẩng đầu, ngón tay vẫn đang gõ gõ, hình như đang gửi tin nhắn cho đối phương.
Giang Tùy nhíu mày: Bao giờ thế?
Tối nay.
Tối nay?
Hai tay Giang Tùy vô thức nắm chặt.
Tối qua mới đi hát rồi, tối nay lại còn muốn đi nữa.
Mới quen biết có bao lâu chứ, mà đã làm như thân lắm rồi.
Đi đến ngoài hẻm, Châu Trì đưa lại cặp sách cho cô: Đi đường cẩn thận.
Giang Tùy nhận lấy, đeo lên vai, nhỏ giọng đáp lại: Tôi biết rồi.
Sau đó hai chân vẫn không di chuyển, tầm mắt dừng trên người cậu.
Giang Tùy có chút mờ mịt cúi đầu: Ừm, cậu quay về đi.
Châu Trì nhìn cô vài giây, kéo kéo khóe miệng, mỉm cười: Được rồi, vậy tôi về nhé.
Cậu cũng không đứng lại lâu, nói xong liền quay người bước trở lại trong hẻm.
Giang Tùy vẫn đứng yên tại chỗ, tầm mắt dõi theo cậu. Lại nhìn thấy cậu móc điện thoại từ trong túi ra, trong lòng hơi mất kiểm soát, giống như lại có người muốn bẻ trộm hoa của mình vậy.
Cứ như này không phải là cách.
Lúc Châu Trì chuẩn bị đi tới trước cửa tiệm khoai lang, Giang Tùy liền chạy đến.
Châu Trì... Cô gọi tên cậu, thở hổn hển.
Tay bị kéo lấy, Châu Trì quay đầu nhìn, thấy khuôn mặt của cô đỏ lên, đôi môi bóng mịn, ánh mắt vừa mềm mại vừa nóng bỏng.
Mâu quang cậu khẽ động, hỏi: Sao thế?
Giang Tùy nhìn cậu, tim đập thình thịch, thấp giọng: Tôi có chuyện muốn nói với cậu.
Châu Trì: Cậu nói đi.
Giang Tùy vô cùng khẩn trương, không chỉ lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, mà còn cảm thấy hai má nóng bừng. Thời điểm này Giang Tùy chọn có vẻ hơi cảm tính, vài giây này cô cũng không kịp suy xét kỹ càng, bởi vì vài câu nói của Trương Hoán Minh hôm qua, mấy lời nói tào lao đấy chính là mồi lửa vô cùng hiệu quả.
Ý tưởng của Giang Tùy rất đơn giản.
Mặc kệ, không nghĩ nữa.
Hoa tôi đã hái rồi, cậu đừng có mơ tưởng nữa.
Cô tựa hồ không hề suy nghĩ, cũng không sắp xếp câu từ: Tối nay, tôi cũng muốn hẹn cậu.
...
Không biết đám mây vừa bay đi đâu, hoàng hôn có vẻ đẹp hơn một chút, một mảnh đỏ rực nguyên cả góc trời.
Mặt trời sắp lặn, chiếu xuống thứ ánh sáng nhẹ nhàng nhưng cũng không kém phần rực rỡ.
Bên cạnh cửa hàng khoai lang nướng, hương thơm ngào ngạt tỏa ra xung quanh.
Mà Giang Tùy, lại đợi được một tiếng cười từ đỉnh đầu truyền xuống.
Cô ngừng một chút, cũng không ngẩng đầu, đã bị một cánh tay kéo vào lòng.
Giang Tùy mờ mịt, cảm thấy cằm cậu đặt trên đầu mình, một chuỗi tiếng cười trầm thấp rơi vào tai cô.
Cậu muốn hẹn tôi làm gì? Giọng nói mang theo ý cười.
Hai má Giang Tùy không tự chủ nóng bừng lên.
Cô bé bán khoai bên cạnh đi tới đi lui.
Khuôn mặt của Giang Tùy chôn sâu trong ngực cậu, đồ trang trí trên áo len của cậu chọc vào da cô, có cảm giác hơi đau đau ngứa ngứa.
Châu Trì... Cô nhẹ nhàng đẩy cậu: Mặt đau.
Cậu hơi thả tay, cúi đầu nhìn cô: Đau chỗ nào?
Áo len của cậu. Giang Tùy xoa xoa mặt, ngước mắt lên hỏi: Cậu có thích tôi không?
Châu Trì yên lặng nhìn cô một lúc, mắt khẽ nhắm lại, thì thầm: Thích.
/86
|