Giang Tùy tâm tình phức tạp.
Em đang nói ai chứ, ai mắt có vấn đề hả?
Tri Tri không biết những biến hóa trong lòng cô, còn đang tiếp tục gào rống, biểu hiện ngạc nhiên hết sức khoa trương: Dám yêu đương với cậu nhỏ của em, bà cô nào mà thật là dũng cảm, bộ không sợ bị đánh hay sao?
Châu Trì đâu có tệ như thế, cậu ấy cũng không có đánh... Giang Tùy xém chút nữa lỡ miệng, nuốt lại từ chị xuống, sửa mồm, không có đánh con gái.
Tri Tri ngừng lại một chút: Dù sao thì cũng hết sức dọa người, cậu ấy vô cùng hung dữ. Nói xong liền quay lại, dò hỏi bát quái từ Giang Tùy: Cậu ấy chẳng phải học cùng lớp với chị sao, chị chẳng lẽ không biết tin tức gì à? Bạn gái cậu ấy cũng học lớp chị đúng không?
...Chị không biết. Giang Tùy rõ ràng chột dạ, sắc mặt có vẻ không thoải mái, Làm sao em lại phát hiện ra?
Em đâu có ngu đâu! Tri Tri hếch mặt biểu tình kiểu em thông minh thế nào chị thừa biết rồi đấy , sau đó nói tiếp với cô: Cậu nhỏ em kỳ này chơi bời lêu lổng, mười ngày thì có đến tám ngày không ăn cơm ở nhà, em đã sớm nghi ngờ rồi, không phải nói nếu đàn ông mà không ăn cơm ở nhà thì có đến tám phần có người bên ngoài sao?
Tuy rằng cũng có đạo lý, nhưng Giang Tùy đúng là không nói nên lời.
Tri Tri nhướng nhướng mày, nói: Cái này coi như không tính đi, chị đoán thử xem hôm qua em nhìn thấy cậu ấy làm cái gì?
Làm gì?
Gấp hạc giấy!
...Hả?
Cả nghìn con lận ý. Tri Tri chớp chớp con mắt, lấy ngón tay chỉ chỉ ra hiệu cho cô: mấy loại đầy màu sắc sặc sỡ mà con gái hay thích ấy, không phải chị cũng rất thích sao, hồi ở phòng chị em có nhìn thấy rồi, chị treo làm chuông gió á.
Cậu ấy mà lại đi gấp cái này à? Giang Tùy ngạc nhiên.
Chính xác, còn gấp một hộp rõ bự, bảy sắc cầu vồng! Tri Tri vô cùng nỗ lực kể lể, Thật không thể tin được, một đứa con trai mà ngồi làm mấy cái này? Cậu nhỏ của em đúng là không giống người, đến phát xuân cũng khác với người khác.
...
Giang Tùy không biết phản bác làm sao, cô cũng ngạc nhiên, không ngờ tới Châu Trì lại có thể làm chuyện như vậy.
Gấp hạc cái gì chứ, hình như có chút...ai ya, không biết phải nói sao nữa.
Thật không thể tưởng tượng nổi.
Chị đi làm bài tập đây Mờ mịt đáp lời Tri Tri vài câu, sau đó tống khứ thằng bé đi chỗ khác, Giang Tùy mới đi lên lầu.
Tuy rằng trước đây cũng hay nói chuyện với thằng bé kiểu đó, nhưng lần này Giang Tùy có hơi chút chột dạ, cô sợ Tri Tri với cái đầu tinh ranh như vậy, cô sẽ sớm bị phơi bày thôi.
Nếu thật sự bị phát hiện thì phải làm sao đây?
Hình như cũng không thể làm gì được cả.
Cánh cửa gác xép hơi khép hờ, Giang Tùy đẩy nhẹ một cái liền mở.
Châu Trì đang ngồi dựa lưng vào chiếc ghế đối diện máy tính, nghe thấy tiếng mở cửa liền đứng dậy bước qua, Giang Tùy cười với cậu một cái, để túi kẹo lên trên mặt bàn trà, nhìn sang ghế sofa một mớ lộn xộn, tấm chăn mỏng rơi trên mặt đất, áo khoác đồng phục nhăn nhúm, một chiếc áo phông được ném sang một bên. Giang Tùy cúi xuống nhặt chăn lên: Cậu lăn lộn ở đây đấy à?
Ừ. Châu Trì ừ một tiếng, kéo cô qua nhẹ nhàng ôm lấy: Hôm qua chơi rất vui sao?
Ừm. Giang Tùy theo thói quen đưa tay lên ôm lấy eo cậu, ngước lên nhìn: Bọn tôi cùng nhau nấu cơm đó.
Cậu cũng nấu được cơm à? Châu Trì lười biếng hỏi, biểu tình rất dịu dàng, mang theo một nụ cười nhẹ: Không đốt nhà bếp đấy chứ?
...Không có. Giang Tùy hơi xấu hổ: Nhưng mà hơi khó ăn. Ngừng lại một chút, nhỏ giọng nói: Có hơi nhớ cậu.
Nụ cười của Châu Trì càng thêm rõ ràng, cúi đầu nhìn cô gái trong vòng tay mình, đôi mày như có thêm vài phần khí sắc.
Nhớ tôi mà cũng không tìm tôi? Còn đợi tôi tìm cậu?
Không phải, tôi muốn nhắn tin cho cậu rồi, mà cậu lại nhắn trước. Giang Tùy giải thích: Tôi muốn nhắn chúc cậu ngủ ngon.
Châu Trì có vẻ hài lòng, vòng tay ôm càng thêm chặt.
Cậu không lạnh sao? Cô đột nhiên chạm vào tay cậu, hỏi.
Hôm nay thời tiết có vẻ nắng lên một chút, Giang Tùy mặc một chiếc áo len mỏng, vốn nghĩ đã là ít rồi, không nghĩ tới Châu Trì lại chỉ mặc có một cái áo thun dài tay phong phanh.
Cẩn thận không ốm. Cô nói tiếp.
Không sao. Cậu lại mỉm cười.
Giang Tùy cảm giác tâm tình của cậu hôm nay tựa hồ rất tốt.
Lúc cậu vui thì đặc biệt cười cũng nhiều.
Giang Tùy nghĩ nghĩ, hỏi: Cậu làm bài tập về nhà chưa? Có muốn cùng nhau làm không?
Thực tế cô chỉ hỏi thăm dò cậu mà thôi, tuy rằng lần này Châu Trì nằm trong TOP 20, nhưng cũng không có nghĩa cậu ấy sẽ làm bài tập về nhà.
Giang Tùy sẽ không miễn cưỡng cậu, nhưng đến khi nhìn thấy cậu gật đầu, cô vẫn rất vui.
Cậu đồng ý hả? Mắt cô sáng lấp lánh.
Lần này Châu Trì ừ một tiếng, đi ra đến cửa lấy cặp sách của mình sau đó quay lại.
Bàn học chỉ có một chiếc ghế duy nhất, Châu Trì kéo ghế máy tính sang để xuống ngồi cạnh Giang Tùy, chiếc bàn đủ dài, hai người ngồi không cần quá chen chúc.
Trước lúc làm bài, Giang Tùy giúp cậu thu dọn lại bàn học, trên bàn chỉ có một vài quyển sách và một vài đồ chơi nhỏ, rubik, con quay, rất nhanh cô liền dọn xong.
Thành tích lần trước Giang Tùy đã tỉ mỉ xem qua, tiếng Anh và ngữ văn của Châu Trì có vẻ hơi bị tụt lại, ngữ văn thậm chí không đạt, tiếng Anh chỉ vừa đủ qua, mấy môn học khác đều không tệ, trong đó các môn toán, lý, hóa rất tốt.
Hay là, chúng ta làm ngữ văn đi. Giang Tùy một bên nói, một bên lật sách.
Châu Trì cũng không có ý kiến gì.
Tuần này có một bài kiểm tra ngữ văn.
Giang Tùy phát hiện Châu Trì cũng có thể ngồi học rất nghiêm túc, hai người ngồi đọc một lượt đến văn học Trung Quốc hiện đại, Châu Trì mới uống nước một lần, ăn vài cái kẹo, không giống như lúc cậu học bài trên lớp.
Có điều, xem qua cậu làm bài, Giang Tùy mới phát hiện nền tảng của cậu thật sự không tốt lắm, câu hỏi trắc nghiệm chỉ có hai đáp án, hỏi cậu mà cậu còn phải đoán mò.
Vấn đề này cũng chẳng có cách nào khác, học văn không phải học ngày một ngày hai, bình thường phải tốn rất nhiều công sức.
Giang Tùy giúp cậu sửa bài xong, nói: Sửa xong rồi, cậu có muốn xem lại không?
Châu Trì dựa lưng vào ghế, lắc đầu: Lười xem.
... Giang Tùy không còn gì để nói.
Châu Trì nhìn cô một cái: Cậu muốn tôi xem lại không?
Cậu có muốn xem không? Giang Tùy hỏi.
Dừng lại vài giây, cậu gật đầu, nở nụ cười nhàn nhạt: Xem thì xem vậy, cũng không phải chuyện gì khó khăn.
Ăn cơm trưa xong, cả hai tiếp tục làm bài Anh văn, Giang Tùy dành hầu hết thời gian để giải thích những chỗ sai cho Châu Trì. Học xong, cả hai người đều có hơi mệt mỏi.
Châu Trì nói: Uống chút gì đi?
Ừm, để tôi đi lấy cho, hồng trà nhé.
Được.
Giang Tùy xuống lầu, Châu Trì đứng dậy quay người nằm lăn ra ghế sofa, hai mắt nhắm lại, lấy tay xoa xoa hai bên ấn đường.
Còn chưa được một lúc, Giang Tùy đã quay lại, bước chân của cô dường như nhanh hơn một chút.
Châu Trì... Giọng nói có điểm vội vàng, lo lắng.
Châu Trì mở mắt ngồi thẳng người dậy, thoạt nhìn, tay trái Giang Tùy cầm hai chai nước, tay phải đang kéo kéo ống quần.
Sao thế? Châu Trì đưa tay cầm lấy chai nước, cúi đầu nhìn xuống chân cô.
Quần tôi bị rách rồi. Giang Tùy vô cùng xấu hổ, mặt đỏ cả lên. Hôm nay cô mặc một chiếc quần đen đã hơi cũ, cũng không biết đã bị rách từ lúc nào, lúc vừa rồi đi xuống cầu thang, bước chân có vẻ hơi lớn, do đó liền xoạc một đường dài, có thể nhìn đến đùi luôn.
Cô đưa tay túm túm quần, dáng vẻ có hơi mắc cười.
Châu Trì cố ý cười hỏi: Cậu có phải béo lên không, cho nên quần mới rách?
Mặt của Giang Tùy càng ngày càng đỏ: Không phải đâu, tôi vẫn chỉ 41 cân rưỡi thôi mà.
Không giống lắm.
Giang Tùy: ...
Cậu lại cười một tiếng: Cậu chờ chút.
Cậu quay người đi đến bên tủ quần áo, lục tìm một cái quần màu đen bó sát có dây buộc ở thắt lưng.
Thay ra trước đã.
Giang Tùy nhìn một cái: To quá rồi.
Cái này nhỏ nhất rồi đấy, thử xem sao.
Ừm.
Giang Tùy cầm lấy quần đi vào nhà vệ sinh, quần mặc hơi rộng, cô phải kéo chặt dây rút bên trên, tuy nhiên ống quần cũng còn rất dài, cô cũng phải gấp lên ba gấu mới miễn cưỡng không bị đè lên.
Châu Trì ngồi trên sofa đang vặn nắp chai nước, nhìn thấy cô đi ra, không nhịn được bật cười.
Giang Tùy cúi đầu nhìn chính mình, lại ngẩng lên nhìn người đang ngồi trên sofa.
Cậu rất hiếm khi cười thoải mái như vậy, vai rung cả lên, chai nước trong tay vì cười mà sóng sánh.
Có gì mà buồn cười đến thế cơ à?
Khuôn mặt Giang Tùy lại nóng lên vài độ, cũng không nói gì, trong lòng nghĩ: Đợi cậu ấy cười đủ vậy.
Cũng may là Châu Trì cũng không quá phận, cười không bao lâu liền ngừng lại, đưa chai nước trong tay cho cô, nhìn cô một cái từ trên xuống dưới: Giống như mới vừa đi mò cua vậy, để tôi mua cho cậu thêm cái giỏ nữa nha.
...Cậu mới giống ấy. Giang Tùy đáp lại một câu.
Cậu lại bắt đầu cười tiếp: Gan càng ngày càng lớn rồi nhỉ.
...
Giang Tùy không nói nữa.
Tốt với tôi một chút. Châu Trì thấp giọng, trong mắt vẫn hàm chứa ý cười: Câụ vẫn còn đang mặc quần của tôi đấy.
... Đợi đó tôi trả cho cậu. Giang Tùy nói: Dì Đào có kim chỉ ở dưới lầu, tôi sẽ đi xuống mượn lên khâu quần của tôi.
Dì Đào đi chợ rồi.
Giang Tùy cũng không nhớ lắm bình thường dì Đào để kim chỉ ở đâu, cô tìm một vòng khắp trong tủ ngoài phòng khách mới tìm được.
Châu Trì ngồi tựa lưng vào ghế sofa xem ti vi, còn Giang Tùy ngồi dưới thảm trải sàn, kim chỉ đặt trước mặt.
Cậu khâu sao? Châu Trì hỏi.
Ừm, ngày xưa tôi từng học rồi. Chỉ là lâu quá không làm rồi, không biết có còn nhớ hay không nữa. Giang Tùy cúi đầu bận rộn.
Châu Trì cúi người xuống xem, thấp giọng nói: Môn thủ công của cậu còn chưa qua đúng không?
...
Giang Tùy bị chế giễu không nói được gì, qua vài giây, mới nhả ra hai chữ: Qua rồi.
Châu Trì phì cười một cái, vươn tay ra: Đưa tôi.
Cậu biết? Giang Tùy ngạc nhiên.
Cậu không trả lời, cầm lấy quần của cô, tiếp tục khâu vá.
Giang Tùy nhìn cậu khâu, cậu khâu không nhanh, nhưng các mũi kim đều và tỉ mỉ, rõ ràng tốt hơn cô rất nhiều.
Cô càng nhìn càng ngạc nhiên: Cậu từng học qua đấy à?
Cậu cười một tiếng: Thiên phú đấy.
Giang Tùy không tin: Thủ công cậu được 10 hả?
Cậu nói vậy thì là vậy đi. – Châu Trì nhả ra một câu sau đó lại cúi đầu tiếp tục.
Giang Tùy không làm phiền cậu nữa, lặng lẽ ngồi trên ghế nhỏ nhìn cậu chăm chú.
Càng ở với cậu lâu dần, cô càng phát hiện, trước đây mình hiểu cậu quá ít.
Không phải nói quá, nhưng cậu thật sự rất tốt, tính tình cũng vậy. Bắt chước như Tri Tri nói thì, cậu đúng là trông như một tiểu thiếu gia được nuông chiều từ bé, là loại người không biết làm bất cứ cái gì, lúc nào nhìn cũng lười lười biếng biếng. Nhưng hiện tại, cậu đang ngồi đây, chuyên chú giúp cô khâu quần.
Trái tim Giang Tùy bỗng trở nên mềm mại.
Qua một lúc sau, Châu Trì đã hoàn thành, cậu móc lại kim vào cuộn chỉ, đưa lại cho cô.
Xong rồi. Cậu ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt của Giang Tùy, còn chưa kịp phản ứng, cô đã đứng dậy cúi người, kéo cậu qua hôn nhẹ vào má: Châu Trì, cậu thật tốt.
Em đang nói ai chứ, ai mắt có vấn đề hả?
Tri Tri không biết những biến hóa trong lòng cô, còn đang tiếp tục gào rống, biểu hiện ngạc nhiên hết sức khoa trương: Dám yêu đương với cậu nhỏ của em, bà cô nào mà thật là dũng cảm, bộ không sợ bị đánh hay sao?
Châu Trì đâu có tệ như thế, cậu ấy cũng không có đánh... Giang Tùy xém chút nữa lỡ miệng, nuốt lại từ chị xuống, sửa mồm, không có đánh con gái.
Tri Tri ngừng lại một chút: Dù sao thì cũng hết sức dọa người, cậu ấy vô cùng hung dữ. Nói xong liền quay lại, dò hỏi bát quái từ Giang Tùy: Cậu ấy chẳng phải học cùng lớp với chị sao, chị chẳng lẽ không biết tin tức gì à? Bạn gái cậu ấy cũng học lớp chị đúng không?
...Chị không biết. Giang Tùy rõ ràng chột dạ, sắc mặt có vẻ không thoải mái, Làm sao em lại phát hiện ra?
Em đâu có ngu đâu! Tri Tri hếch mặt biểu tình kiểu em thông minh thế nào chị thừa biết rồi đấy , sau đó nói tiếp với cô: Cậu nhỏ em kỳ này chơi bời lêu lổng, mười ngày thì có đến tám ngày không ăn cơm ở nhà, em đã sớm nghi ngờ rồi, không phải nói nếu đàn ông mà không ăn cơm ở nhà thì có đến tám phần có người bên ngoài sao?
Tuy rằng cũng có đạo lý, nhưng Giang Tùy đúng là không nói nên lời.
Tri Tri nhướng nhướng mày, nói: Cái này coi như không tính đi, chị đoán thử xem hôm qua em nhìn thấy cậu ấy làm cái gì?
Làm gì?
Gấp hạc giấy!
...Hả?
Cả nghìn con lận ý. Tri Tri chớp chớp con mắt, lấy ngón tay chỉ chỉ ra hiệu cho cô: mấy loại đầy màu sắc sặc sỡ mà con gái hay thích ấy, không phải chị cũng rất thích sao, hồi ở phòng chị em có nhìn thấy rồi, chị treo làm chuông gió á.
Cậu ấy mà lại đi gấp cái này à? Giang Tùy ngạc nhiên.
Chính xác, còn gấp một hộp rõ bự, bảy sắc cầu vồng! Tri Tri vô cùng nỗ lực kể lể, Thật không thể tin được, một đứa con trai mà ngồi làm mấy cái này? Cậu nhỏ của em đúng là không giống người, đến phát xuân cũng khác với người khác.
...
Giang Tùy không biết phản bác làm sao, cô cũng ngạc nhiên, không ngờ tới Châu Trì lại có thể làm chuyện như vậy.
Gấp hạc cái gì chứ, hình như có chút...ai ya, không biết phải nói sao nữa.
Thật không thể tưởng tượng nổi.
Chị đi làm bài tập đây Mờ mịt đáp lời Tri Tri vài câu, sau đó tống khứ thằng bé đi chỗ khác, Giang Tùy mới đi lên lầu.
Tuy rằng trước đây cũng hay nói chuyện với thằng bé kiểu đó, nhưng lần này Giang Tùy có hơi chút chột dạ, cô sợ Tri Tri với cái đầu tinh ranh như vậy, cô sẽ sớm bị phơi bày thôi.
Nếu thật sự bị phát hiện thì phải làm sao đây?
Hình như cũng không thể làm gì được cả.
Cánh cửa gác xép hơi khép hờ, Giang Tùy đẩy nhẹ một cái liền mở.
Châu Trì đang ngồi dựa lưng vào chiếc ghế đối diện máy tính, nghe thấy tiếng mở cửa liền đứng dậy bước qua, Giang Tùy cười với cậu một cái, để túi kẹo lên trên mặt bàn trà, nhìn sang ghế sofa một mớ lộn xộn, tấm chăn mỏng rơi trên mặt đất, áo khoác đồng phục nhăn nhúm, một chiếc áo phông được ném sang một bên. Giang Tùy cúi xuống nhặt chăn lên: Cậu lăn lộn ở đây đấy à?
Ừ. Châu Trì ừ một tiếng, kéo cô qua nhẹ nhàng ôm lấy: Hôm qua chơi rất vui sao?
Ừm. Giang Tùy theo thói quen đưa tay lên ôm lấy eo cậu, ngước lên nhìn: Bọn tôi cùng nhau nấu cơm đó.
Cậu cũng nấu được cơm à? Châu Trì lười biếng hỏi, biểu tình rất dịu dàng, mang theo một nụ cười nhẹ: Không đốt nhà bếp đấy chứ?
...Không có. Giang Tùy hơi xấu hổ: Nhưng mà hơi khó ăn. Ngừng lại một chút, nhỏ giọng nói: Có hơi nhớ cậu.
Nụ cười của Châu Trì càng thêm rõ ràng, cúi đầu nhìn cô gái trong vòng tay mình, đôi mày như có thêm vài phần khí sắc.
Nhớ tôi mà cũng không tìm tôi? Còn đợi tôi tìm cậu?
Không phải, tôi muốn nhắn tin cho cậu rồi, mà cậu lại nhắn trước. Giang Tùy giải thích: Tôi muốn nhắn chúc cậu ngủ ngon.
Châu Trì có vẻ hài lòng, vòng tay ôm càng thêm chặt.
Cậu không lạnh sao? Cô đột nhiên chạm vào tay cậu, hỏi.
Hôm nay thời tiết có vẻ nắng lên một chút, Giang Tùy mặc một chiếc áo len mỏng, vốn nghĩ đã là ít rồi, không nghĩ tới Châu Trì lại chỉ mặc có một cái áo thun dài tay phong phanh.
Cẩn thận không ốm. Cô nói tiếp.
Không sao. Cậu lại mỉm cười.
Giang Tùy cảm giác tâm tình của cậu hôm nay tựa hồ rất tốt.
Lúc cậu vui thì đặc biệt cười cũng nhiều.
Giang Tùy nghĩ nghĩ, hỏi: Cậu làm bài tập về nhà chưa? Có muốn cùng nhau làm không?
Thực tế cô chỉ hỏi thăm dò cậu mà thôi, tuy rằng lần này Châu Trì nằm trong TOP 20, nhưng cũng không có nghĩa cậu ấy sẽ làm bài tập về nhà.
Giang Tùy sẽ không miễn cưỡng cậu, nhưng đến khi nhìn thấy cậu gật đầu, cô vẫn rất vui.
Cậu đồng ý hả? Mắt cô sáng lấp lánh.
Lần này Châu Trì ừ một tiếng, đi ra đến cửa lấy cặp sách của mình sau đó quay lại.
Bàn học chỉ có một chiếc ghế duy nhất, Châu Trì kéo ghế máy tính sang để xuống ngồi cạnh Giang Tùy, chiếc bàn đủ dài, hai người ngồi không cần quá chen chúc.
Trước lúc làm bài, Giang Tùy giúp cậu thu dọn lại bàn học, trên bàn chỉ có một vài quyển sách và một vài đồ chơi nhỏ, rubik, con quay, rất nhanh cô liền dọn xong.
Thành tích lần trước Giang Tùy đã tỉ mỉ xem qua, tiếng Anh và ngữ văn của Châu Trì có vẻ hơi bị tụt lại, ngữ văn thậm chí không đạt, tiếng Anh chỉ vừa đủ qua, mấy môn học khác đều không tệ, trong đó các môn toán, lý, hóa rất tốt.
Hay là, chúng ta làm ngữ văn đi. Giang Tùy một bên nói, một bên lật sách.
Châu Trì cũng không có ý kiến gì.
Tuần này có một bài kiểm tra ngữ văn.
Giang Tùy phát hiện Châu Trì cũng có thể ngồi học rất nghiêm túc, hai người ngồi đọc một lượt đến văn học Trung Quốc hiện đại, Châu Trì mới uống nước một lần, ăn vài cái kẹo, không giống như lúc cậu học bài trên lớp.
Có điều, xem qua cậu làm bài, Giang Tùy mới phát hiện nền tảng của cậu thật sự không tốt lắm, câu hỏi trắc nghiệm chỉ có hai đáp án, hỏi cậu mà cậu còn phải đoán mò.
Vấn đề này cũng chẳng có cách nào khác, học văn không phải học ngày một ngày hai, bình thường phải tốn rất nhiều công sức.
Giang Tùy giúp cậu sửa bài xong, nói: Sửa xong rồi, cậu có muốn xem lại không?
Châu Trì dựa lưng vào ghế, lắc đầu: Lười xem.
... Giang Tùy không còn gì để nói.
Châu Trì nhìn cô một cái: Cậu muốn tôi xem lại không?
Cậu có muốn xem không? Giang Tùy hỏi.
Dừng lại vài giây, cậu gật đầu, nở nụ cười nhàn nhạt: Xem thì xem vậy, cũng không phải chuyện gì khó khăn.
Ăn cơm trưa xong, cả hai tiếp tục làm bài Anh văn, Giang Tùy dành hầu hết thời gian để giải thích những chỗ sai cho Châu Trì. Học xong, cả hai người đều có hơi mệt mỏi.
Châu Trì nói: Uống chút gì đi?
Ừm, để tôi đi lấy cho, hồng trà nhé.
Được.
Giang Tùy xuống lầu, Châu Trì đứng dậy quay người nằm lăn ra ghế sofa, hai mắt nhắm lại, lấy tay xoa xoa hai bên ấn đường.
Còn chưa được một lúc, Giang Tùy đã quay lại, bước chân của cô dường như nhanh hơn một chút.
Châu Trì... Giọng nói có điểm vội vàng, lo lắng.
Châu Trì mở mắt ngồi thẳng người dậy, thoạt nhìn, tay trái Giang Tùy cầm hai chai nước, tay phải đang kéo kéo ống quần.
Sao thế? Châu Trì đưa tay cầm lấy chai nước, cúi đầu nhìn xuống chân cô.
Quần tôi bị rách rồi. Giang Tùy vô cùng xấu hổ, mặt đỏ cả lên. Hôm nay cô mặc một chiếc quần đen đã hơi cũ, cũng không biết đã bị rách từ lúc nào, lúc vừa rồi đi xuống cầu thang, bước chân có vẻ hơi lớn, do đó liền xoạc một đường dài, có thể nhìn đến đùi luôn.
Cô đưa tay túm túm quần, dáng vẻ có hơi mắc cười.
Châu Trì cố ý cười hỏi: Cậu có phải béo lên không, cho nên quần mới rách?
Mặt của Giang Tùy càng ngày càng đỏ: Không phải đâu, tôi vẫn chỉ 41 cân rưỡi thôi mà.
Không giống lắm.
Giang Tùy: ...
Cậu lại cười một tiếng: Cậu chờ chút.
Cậu quay người đi đến bên tủ quần áo, lục tìm một cái quần màu đen bó sát có dây buộc ở thắt lưng.
Thay ra trước đã.
Giang Tùy nhìn một cái: To quá rồi.
Cái này nhỏ nhất rồi đấy, thử xem sao.
Ừm.
Giang Tùy cầm lấy quần đi vào nhà vệ sinh, quần mặc hơi rộng, cô phải kéo chặt dây rút bên trên, tuy nhiên ống quần cũng còn rất dài, cô cũng phải gấp lên ba gấu mới miễn cưỡng không bị đè lên.
Châu Trì ngồi trên sofa đang vặn nắp chai nước, nhìn thấy cô đi ra, không nhịn được bật cười.
Giang Tùy cúi đầu nhìn chính mình, lại ngẩng lên nhìn người đang ngồi trên sofa.
Cậu rất hiếm khi cười thoải mái như vậy, vai rung cả lên, chai nước trong tay vì cười mà sóng sánh.
Có gì mà buồn cười đến thế cơ à?
Khuôn mặt Giang Tùy lại nóng lên vài độ, cũng không nói gì, trong lòng nghĩ: Đợi cậu ấy cười đủ vậy.
Cũng may là Châu Trì cũng không quá phận, cười không bao lâu liền ngừng lại, đưa chai nước trong tay cho cô, nhìn cô một cái từ trên xuống dưới: Giống như mới vừa đi mò cua vậy, để tôi mua cho cậu thêm cái giỏ nữa nha.
...Cậu mới giống ấy. Giang Tùy đáp lại một câu.
Cậu lại bắt đầu cười tiếp: Gan càng ngày càng lớn rồi nhỉ.
...
Giang Tùy không nói nữa.
Tốt với tôi một chút. Châu Trì thấp giọng, trong mắt vẫn hàm chứa ý cười: Câụ vẫn còn đang mặc quần của tôi đấy.
... Đợi đó tôi trả cho cậu. Giang Tùy nói: Dì Đào có kim chỉ ở dưới lầu, tôi sẽ đi xuống mượn lên khâu quần của tôi.
Dì Đào đi chợ rồi.
Giang Tùy cũng không nhớ lắm bình thường dì Đào để kim chỉ ở đâu, cô tìm một vòng khắp trong tủ ngoài phòng khách mới tìm được.
Châu Trì ngồi tựa lưng vào ghế sofa xem ti vi, còn Giang Tùy ngồi dưới thảm trải sàn, kim chỉ đặt trước mặt.
Cậu khâu sao? Châu Trì hỏi.
Ừm, ngày xưa tôi từng học rồi. Chỉ là lâu quá không làm rồi, không biết có còn nhớ hay không nữa. Giang Tùy cúi đầu bận rộn.
Châu Trì cúi người xuống xem, thấp giọng nói: Môn thủ công của cậu còn chưa qua đúng không?
...
Giang Tùy bị chế giễu không nói được gì, qua vài giây, mới nhả ra hai chữ: Qua rồi.
Châu Trì phì cười một cái, vươn tay ra: Đưa tôi.
Cậu biết? Giang Tùy ngạc nhiên.
Cậu không trả lời, cầm lấy quần của cô, tiếp tục khâu vá.
Giang Tùy nhìn cậu khâu, cậu khâu không nhanh, nhưng các mũi kim đều và tỉ mỉ, rõ ràng tốt hơn cô rất nhiều.
Cô càng nhìn càng ngạc nhiên: Cậu từng học qua đấy à?
Cậu cười một tiếng: Thiên phú đấy.
Giang Tùy không tin: Thủ công cậu được 10 hả?
Cậu nói vậy thì là vậy đi. – Châu Trì nhả ra một câu sau đó lại cúi đầu tiếp tục.
Giang Tùy không làm phiền cậu nữa, lặng lẽ ngồi trên ghế nhỏ nhìn cậu chăm chú.
Càng ở với cậu lâu dần, cô càng phát hiện, trước đây mình hiểu cậu quá ít.
Không phải nói quá, nhưng cậu thật sự rất tốt, tính tình cũng vậy. Bắt chước như Tri Tri nói thì, cậu đúng là trông như một tiểu thiếu gia được nuông chiều từ bé, là loại người không biết làm bất cứ cái gì, lúc nào nhìn cũng lười lười biếng biếng. Nhưng hiện tại, cậu đang ngồi đây, chuyên chú giúp cô khâu quần.
Trái tim Giang Tùy bỗng trở nên mềm mại.
Qua một lúc sau, Châu Trì đã hoàn thành, cậu móc lại kim vào cuộn chỉ, đưa lại cho cô.
Xong rồi. Cậu ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt của Giang Tùy, còn chưa kịp phản ứng, cô đã đứng dậy cúi người, kéo cậu qua hôn nhẹ vào má: Châu Trì, cậu thật tốt.
/86
|