Cậu bé ngồi hàng ghế trên khóc cả nửa ngày, hai người phụ nữ trung niên ngồi bên cạnh cũng dùng tiếng địa phương oang oang tám chuyện mãi không dứt. Xe đến Mi thành một ngày chỉ có ba chuyến, đây chính là chuyến sáng sớm, cũng chính là chuyến đông người nhất trong ngày. Giang Tùy lên xe đã được ba tiếng, trong xe vẫn chật ních toàn người là người, bầu không khí ngột ngạt, nóng bức.
Cô ngồi cạnh cửa sổ, hai tay ôm cặp sách.
Điện thoại trong túi rung lên, Giang Tùy lôi ra nhìn, là tin nhắn của Lâm Lâm gửi tới, hỏi cô hôm nay có đi chơi không, trước kỳ thi bọn họ đã hẹn hò, đợi thi xong sẽ đi ra ngoài chơi mấy hôm.
Thế nhưng hiện tại không được rồi.
Giang Tùy rep lại tin nhắn, không giải thích nhiều, chỉ nói có chút việc, cho nên mấy ngày này sẽ không đi được.
Cậu bé ngồi trên đã nín khóc, đang hạnh phúc xúc thạch ăn, cái đầu lúc la lúc lắc quay tới quay lui nhìn, hai mắt vẫn còn hơi đỏ.
Giang Tùy quay sang nhìn thấy, thằng bé mỉm cười với cô, trông rất dễ thương.
Nếu như thường lệ, Giang Tùy sẽ giỡn với thằng bé một chút, thế nhưng hôm nay không có tâm trạng, cô quay đầu dựa vào cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, có chút thất thần.
Hôm nay không thấy mặt trời, bên ngoài bầu trời u ám.
Đã hơn mười hai giờ trưa.
Không biết Châu Trì có phải vẫn còn đang ngủ.
Lúc đó cậu ấy uống rất say, nói mấy câu giống như lẩm bẩm, Giang Tùy nghe ra cậu đang khóc, nhưng cũng không quá rõ ràng, sau đó hình như cậu ngủ thiếp đi, điện thoại cũng không ngắt máy. Mãi đến hơn mười phút sau mới tự động tắt, có khi là hết pin.
Từ vài lời không rõ ràng của Châu Trì, Giang Tùy đại khái có thể hiển được, mẹ cậu ấy hình như đã qua đời.
Đối với chuyện của Châu Trì, Giang Tùy cũng không hiểu rõ lắm, hồi đầu chỉ nghe Tri Tri nói sơ qua vài lần, chỉ biết cậu và Châu Mạn không cùng một mẹ sinh ra, mà sau này mới đến Châu Gia, chuyện còn lại cũng không rõ, Châu Trì cũng không chủ động kể.
Xe dừng tại trạm dịch vụ, hành khách trên xe lũ lượt kéo nhau xuống giải quyết vệ sinh. Giang Tùy hơi hơi say xe, cảm giác có phần khó chịu, cũng xuống xe với mọi người, cặp sách ôm trong lòng, cô ngồi xổm xuống mặt đất một lúc, sau đó từ từ đứng lên, nhìn quanh một vòng, rồi cùng mọi người đi vào nhà vệ sinh, vừa đi tới cửa đã cảm thấy mùi khó chịu.
Nhà vệ sinh bẩn vô cùng, mùi bốc lên cũng rất khó ngửi.
Trước kia Giang Tùy chưa từng một mình đi xa bao giờ, lần nào cũng có người lớn đi cùng, lúc thì là bà, lúc là bố, đây chính là lần đầu tiên cô đi đến thành phố khác mà chỉ có một mình.
Kể từ khi cô có nhận thức đến giờ, cô chưa từng đi xe bus đường dài như thế, cũng chưa từng nhìn thấy cái nhà vệ sinh nào bẩn đến mức độ này.
Cô đứng ở cửa một lúc, cuối cùng vẫn đi vào.
Đi vệ sinh xong, chờ một lúc lâu mới có chỗ để rửa tay, xong xuôi tất cả, cô nhìn thấy những người khác đang mua đồ ăn trong khu dịch vụ, liền cũng đến siêu thị nhỏ mua bánh mì và nước khoáng.
Buổi sáng đi gấp, cô chỉ vội vã vơ mấy bộ quần áo và ít tiền bỏ trong cặp sách, bữa sáng cũng là vừa ngồi trên xe vừa ăn.
Mấy chiếc ghế nhỏ bên ngoài cửa đều đã có người ngồi, Giang Tùy đứng bên cạnh cửa gặm hết nửa cái bánh mỳ thì điện thoại tới.
Là điện thoại của Giang Phóng.
Giang Tùy ngẩn người, cầm điện thoại di động đi ra chỗ yên tĩnh để nghe.
A Tùy?
Dạ, bố. Giang Tùy hơi hơi khẩn trương.
Giang Phóng hỏi: Hôm nay con được nghỉ rồi đúng không?
Dạ.
Đã ăn trưa chưa?
Giang Tùy nhìn miếng bánh mỳ trong tay, trả lời: Con vừa mới ăn.
Vậy được rồi, chiều nay bố rảnh, định qua đón con.
Hả?
Giang Tùy buột miệng nói: Hôm nay không được.
Giang Phóng kỳ lạ: Sao vậy, có chuyện gì sao?
Giang Tùy bình ổn lại tâm trạng, nói dối: Con với bạn học con đi báo danh lớp học hè, ngày mai bắt đầu học rồi ạ, đợi chừng nào học xong rồi bố đón sau nha.
Giang Phóng không hề nghi ngờ, cười một tiếng: Sao lại đăng ký học luôn rồi, A Tùy, con không cần chăm chỉ quá đâu, nghỉ hè thì cứ chơi đi đã.
Giang Tùy ngoan ngoãn dạ một tiếng, có lẽ do nói dối nên cảm thấy khó xử, giọng cô nhỏ như muỗi kêu: Dạ, con chỉ học lớp này thôi, xong rồi không học nữa ạ.
Tắt điện thoại, Giang Tùy chạy vội lên xe.
Hơn hai giờ chiều, cuối cùng cũng đến Mi thành.
Giang Tùy bước ra khỏi bến xe, Mi thành không lớn, trạm xe buýt vô cùng hỗn loạn, mấy quán hàng rong chen chúc xuống lề đường, chiếm đóng hơn phân nửa lối đi, vài ba căn nhà tiêu điều cũ nát, dưới bầu trời u ám xám xịt trông có chút thê lương.
Giang Tùy nhớ đến ngày hôm đó, lúc hỏi cậu về Mi thành, cậu từng nói, đây là một nơi rất cũ kỹ.
Thực sự là như vậy.
Trong bến không tìm được một điểm đón taxi, Giang Tùy theo đám đông đi ra bên ngoài để bắt.
Từ bến xe đến nhà Châu Trì phải mất gần nửa tiếng, là một tiểu khu lâu đời.
Giang Tùy dò theo số nhà mà Tri Tri cho, đến đúng căn nhưng gõ một lúc vẫn không có ai mở cửa, điện thoại của Châu Trì cũng vẫn đang tắt máy.
Lẽ nào vẫn còn chưa tỉnh sao?
Giang Tùy không biết phải làm sao, đành đứng ở cửa đợi.
Qua khoảng năm, sáu phút, nghe thấy tiếng mở cửa, cô quay lại nhìn, thì thấy cánh cửa bên cạnh mở ra, một cậu trai mập mạp từ trong nhà bước tới, nhìn thấy cô tựa hồ có chút bất ngờ.
Chị...Chị tìm ai thế? Cậu ta chỉ chỉ vào cánh cửa: Tìm nhà này?
Giang Tùy đứng thẳng dậy, gật đầu.
Cậu ta nói: Không có ai sống ở đây cả.
Giang Tùy ngẩn người: Không phải Châu Trì sống ở đây sao?
Chị tìm Châu Trì? Cậu ta kinh ngạc.
Ừm.
Anh ấy không sống ở đây, mấy năm trước đã chuyển đi rồi.
Giang Tùy cau mày: Vậy hiện giờ cậu ấy ở đây, cậu có biết không?
Tất nhiên cậu ta biết, nhìn cô trên dưới vài lần, lại hỏi cô thêm vài câu, sau đó mới dẫn cô đi tìm Châu Trì.
Ra khỏi tiểu khu, đi dọc theo phố cổ khoảng mười phút, chỗ ngã tư có một tiệm mỳ nhỏ.
Bên cạnh hồ nước bên ngoài, có một cô gái trẻ đang bận rộn, người mặc một chiếc áo phông trắng, quần jean, tóc buộc đuôi ngựa đơn giản, trông dáng vẻ cũng chưa đầy hai mươi tuổi.
Chị đợi một chút. Cậu ta quay sang nói với Giang Tùy một câu, chạy qua lớn tiếng gọi: Chị Lâm Tư.
Lâm Tư quay lại, trong tay cầm bó cải xanh, trên mặt phủ một tầng mồ hôi nhạt.
Cậu ta hỏi: Châu Trì vẫn ở nhà hả?
Lâm Tư gật đầu, nhìn cậu ta trách móc: Lại không phải là mấy người các người, đêm rồi còn uống nhiều như vậy.
Cậu ta đưa tay lên gãi gãi đầu: Bọn em cũng chỉ là đi cùng anh ấy thôi, sợ anh ấy chỉ có một mình, trong lòng khó chịu.
Lâm Tư thở dài, không nói gì thêm nữa, ánh mắt bất chợt liếc sang phía bên kia, liền nhìn thấy Giang Tùy.
À, chị gái kia từ thành phố tới. Cậu ta hướng tầm mắt sang, nói: Đến tìm Châu Trì, nói là người thân, chắc là về phía chị của anh ấy, chị em họ hàng gì hẳn.
Chỉ có một mình tới đây?
Cậu ta nhíu nhíu mày: Hình như là vây, em thấy không có ai khác cả. Em đưa cô ấy đi đã nha.
Đợi đã. Lâm Tư bỏ bó rau trong tay xuống: Để tôi nấu tô mỳ, rồi đi cùng hai người, cũng không biết cậu ấy đã dậy chưa, chắc cũng chưa thèm ăn cơm nữa.
Vậy cũng được.
Giang Tùy đợi một lúc sau liền nhìn thấy họ đi sang.
Cậu ta giới thiệu: Đây là chị Lâm Tư, chúng tôi đều là bạn bè thân thiết của Châu Trì.
Lâm Tư mỉm cười với cô, hỏi: Đến một mình sao?
Giang Tùy gật gật đầu.
Ba người cùng nhau đi vào phố cổ.
Trên đường đi, Lâm Tư ngẫu nhiên hỏi Giang Tùy vài câu, thấy cô không có ý gì cũng không tiếp tục hỏi nữa.
Nơi ở của Châu Trì nằm ở tầng một. Ba người gõ cửa một lúc lâu vẫn không thấy động tĩnh, cậu ta liền tìm được một cái hộp giày cũ ở ngoài cửa, chìa khóa đựng ở bên trong.
Lâm Tư đặt tô mỳ trên bàn trà ngoài phòng khách, cậu ta chỉ chỉ vào trong phòng, nói: Chắc là vẫn chưa tỉnh, để tôi vào gọi anh ấy.
Để tôi đi.
Giang Tùy không đợi cậu ta đáp lời, đã tự mình đẩy cánh cửa vào trong. Vừa mới bước vào, liền bị khí lạnh trong phòng ập tới.
Điều hòa nhiệt độ mở quá thấp.
Trong phòng tỏa ra mùi rượu vang nhàn nhạt, rèm cửa buông kín, cả phòng không một chút ánh sáng lọt vào.
Giang Tùy mở đèn, nhìn thấy người đang ngủ trên giường, quần dài và áo phông nhàu nát, bên cạnh còn vương vãi vài lon trống không.
Giang Tùy bước tới, ngồi xuống bên cạnh cậu, vươn tay ra khe khẽ lay vai: Châu Trì. – Cô nhỏ giọng gọi.
Châu Trì dường như bị giật mình, từ trong mơ mơ thấy gì đó, hai tay quơ loạn xạ, bị Giang Tùy giữ chặt lấy.
Nhiệt độ trong phòng vô cùng thấp, tay cậu cũng lạnh run.
Giang Tùy nắm lấy tay cậu, xem xét xung quanh, cả người cậu cũng lạnh ngắt.
Châu Trì hơi hơi nhíu mày, còn chưa tỉnh táo hẳn, không động đậy vài giây.
Giang Tùy khẽ ôm lấy cậu vào lòng.
Giang Tùy? Cổ họng cậu hơi khàn, hai mắt còn chưa mở hẳn, dường như cả người còn chưa kịp phản ứng.
Là tôi.
Cô ngồi cạnh cửa sổ, hai tay ôm cặp sách.
Điện thoại trong túi rung lên, Giang Tùy lôi ra nhìn, là tin nhắn của Lâm Lâm gửi tới, hỏi cô hôm nay có đi chơi không, trước kỳ thi bọn họ đã hẹn hò, đợi thi xong sẽ đi ra ngoài chơi mấy hôm.
Thế nhưng hiện tại không được rồi.
Giang Tùy rep lại tin nhắn, không giải thích nhiều, chỉ nói có chút việc, cho nên mấy ngày này sẽ không đi được.
Cậu bé ngồi trên đã nín khóc, đang hạnh phúc xúc thạch ăn, cái đầu lúc la lúc lắc quay tới quay lui nhìn, hai mắt vẫn còn hơi đỏ.
Giang Tùy quay sang nhìn thấy, thằng bé mỉm cười với cô, trông rất dễ thương.
Nếu như thường lệ, Giang Tùy sẽ giỡn với thằng bé một chút, thế nhưng hôm nay không có tâm trạng, cô quay đầu dựa vào cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, có chút thất thần.
Hôm nay không thấy mặt trời, bên ngoài bầu trời u ám.
Đã hơn mười hai giờ trưa.
Không biết Châu Trì có phải vẫn còn đang ngủ.
Lúc đó cậu ấy uống rất say, nói mấy câu giống như lẩm bẩm, Giang Tùy nghe ra cậu đang khóc, nhưng cũng không quá rõ ràng, sau đó hình như cậu ngủ thiếp đi, điện thoại cũng không ngắt máy. Mãi đến hơn mười phút sau mới tự động tắt, có khi là hết pin.
Từ vài lời không rõ ràng của Châu Trì, Giang Tùy đại khái có thể hiển được, mẹ cậu ấy hình như đã qua đời.
Đối với chuyện của Châu Trì, Giang Tùy cũng không hiểu rõ lắm, hồi đầu chỉ nghe Tri Tri nói sơ qua vài lần, chỉ biết cậu và Châu Mạn không cùng một mẹ sinh ra, mà sau này mới đến Châu Gia, chuyện còn lại cũng không rõ, Châu Trì cũng không chủ động kể.
Xe dừng tại trạm dịch vụ, hành khách trên xe lũ lượt kéo nhau xuống giải quyết vệ sinh. Giang Tùy hơi hơi say xe, cảm giác có phần khó chịu, cũng xuống xe với mọi người, cặp sách ôm trong lòng, cô ngồi xổm xuống mặt đất một lúc, sau đó từ từ đứng lên, nhìn quanh một vòng, rồi cùng mọi người đi vào nhà vệ sinh, vừa đi tới cửa đã cảm thấy mùi khó chịu.
Nhà vệ sinh bẩn vô cùng, mùi bốc lên cũng rất khó ngửi.
Trước kia Giang Tùy chưa từng một mình đi xa bao giờ, lần nào cũng có người lớn đi cùng, lúc thì là bà, lúc là bố, đây chính là lần đầu tiên cô đi đến thành phố khác mà chỉ có một mình.
Kể từ khi cô có nhận thức đến giờ, cô chưa từng đi xe bus đường dài như thế, cũng chưa từng nhìn thấy cái nhà vệ sinh nào bẩn đến mức độ này.
Cô đứng ở cửa một lúc, cuối cùng vẫn đi vào.
Đi vệ sinh xong, chờ một lúc lâu mới có chỗ để rửa tay, xong xuôi tất cả, cô nhìn thấy những người khác đang mua đồ ăn trong khu dịch vụ, liền cũng đến siêu thị nhỏ mua bánh mì và nước khoáng.
Buổi sáng đi gấp, cô chỉ vội vã vơ mấy bộ quần áo và ít tiền bỏ trong cặp sách, bữa sáng cũng là vừa ngồi trên xe vừa ăn.
Mấy chiếc ghế nhỏ bên ngoài cửa đều đã có người ngồi, Giang Tùy đứng bên cạnh cửa gặm hết nửa cái bánh mỳ thì điện thoại tới.
Là điện thoại của Giang Phóng.
Giang Tùy ngẩn người, cầm điện thoại di động đi ra chỗ yên tĩnh để nghe.
A Tùy?
Dạ, bố. Giang Tùy hơi hơi khẩn trương.
Giang Phóng hỏi: Hôm nay con được nghỉ rồi đúng không?
Dạ.
Đã ăn trưa chưa?
Giang Tùy nhìn miếng bánh mỳ trong tay, trả lời: Con vừa mới ăn.
Vậy được rồi, chiều nay bố rảnh, định qua đón con.
Hả?
Giang Tùy buột miệng nói: Hôm nay không được.
Giang Phóng kỳ lạ: Sao vậy, có chuyện gì sao?
Giang Tùy bình ổn lại tâm trạng, nói dối: Con với bạn học con đi báo danh lớp học hè, ngày mai bắt đầu học rồi ạ, đợi chừng nào học xong rồi bố đón sau nha.
Giang Phóng không hề nghi ngờ, cười một tiếng: Sao lại đăng ký học luôn rồi, A Tùy, con không cần chăm chỉ quá đâu, nghỉ hè thì cứ chơi đi đã.
Giang Tùy ngoan ngoãn dạ một tiếng, có lẽ do nói dối nên cảm thấy khó xử, giọng cô nhỏ như muỗi kêu: Dạ, con chỉ học lớp này thôi, xong rồi không học nữa ạ.
Tắt điện thoại, Giang Tùy chạy vội lên xe.
Hơn hai giờ chiều, cuối cùng cũng đến Mi thành.
Giang Tùy bước ra khỏi bến xe, Mi thành không lớn, trạm xe buýt vô cùng hỗn loạn, mấy quán hàng rong chen chúc xuống lề đường, chiếm đóng hơn phân nửa lối đi, vài ba căn nhà tiêu điều cũ nát, dưới bầu trời u ám xám xịt trông có chút thê lương.
Giang Tùy nhớ đến ngày hôm đó, lúc hỏi cậu về Mi thành, cậu từng nói, đây là một nơi rất cũ kỹ.
Thực sự là như vậy.
Trong bến không tìm được một điểm đón taxi, Giang Tùy theo đám đông đi ra bên ngoài để bắt.
Từ bến xe đến nhà Châu Trì phải mất gần nửa tiếng, là một tiểu khu lâu đời.
Giang Tùy dò theo số nhà mà Tri Tri cho, đến đúng căn nhưng gõ một lúc vẫn không có ai mở cửa, điện thoại của Châu Trì cũng vẫn đang tắt máy.
Lẽ nào vẫn còn chưa tỉnh sao?
Giang Tùy không biết phải làm sao, đành đứng ở cửa đợi.
Qua khoảng năm, sáu phút, nghe thấy tiếng mở cửa, cô quay lại nhìn, thì thấy cánh cửa bên cạnh mở ra, một cậu trai mập mạp từ trong nhà bước tới, nhìn thấy cô tựa hồ có chút bất ngờ.
Chị...Chị tìm ai thế? Cậu ta chỉ chỉ vào cánh cửa: Tìm nhà này?
Giang Tùy đứng thẳng dậy, gật đầu.
Cậu ta nói: Không có ai sống ở đây cả.
Giang Tùy ngẩn người: Không phải Châu Trì sống ở đây sao?
Chị tìm Châu Trì? Cậu ta kinh ngạc.
Ừm.
Anh ấy không sống ở đây, mấy năm trước đã chuyển đi rồi.
Giang Tùy cau mày: Vậy hiện giờ cậu ấy ở đây, cậu có biết không?
Tất nhiên cậu ta biết, nhìn cô trên dưới vài lần, lại hỏi cô thêm vài câu, sau đó mới dẫn cô đi tìm Châu Trì.
Ra khỏi tiểu khu, đi dọc theo phố cổ khoảng mười phút, chỗ ngã tư có một tiệm mỳ nhỏ.
Bên cạnh hồ nước bên ngoài, có một cô gái trẻ đang bận rộn, người mặc một chiếc áo phông trắng, quần jean, tóc buộc đuôi ngựa đơn giản, trông dáng vẻ cũng chưa đầy hai mươi tuổi.
Chị đợi một chút. Cậu ta quay sang nói với Giang Tùy một câu, chạy qua lớn tiếng gọi: Chị Lâm Tư.
Lâm Tư quay lại, trong tay cầm bó cải xanh, trên mặt phủ một tầng mồ hôi nhạt.
Cậu ta hỏi: Châu Trì vẫn ở nhà hả?
Lâm Tư gật đầu, nhìn cậu ta trách móc: Lại không phải là mấy người các người, đêm rồi còn uống nhiều như vậy.
Cậu ta đưa tay lên gãi gãi đầu: Bọn em cũng chỉ là đi cùng anh ấy thôi, sợ anh ấy chỉ có một mình, trong lòng khó chịu.
Lâm Tư thở dài, không nói gì thêm nữa, ánh mắt bất chợt liếc sang phía bên kia, liền nhìn thấy Giang Tùy.
À, chị gái kia từ thành phố tới. Cậu ta hướng tầm mắt sang, nói: Đến tìm Châu Trì, nói là người thân, chắc là về phía chị của anh ấy, chị em họ hàng gì hẳn.
Chỉ có một mình tới đây?
Cậu ta nhíu nhíu mày: Hình như là vây, em thấy không có ai khác cả. Em đưa cô ấy đi đã nha.
Đợi đã. Lâm Tư bỏ bó rau trong tay xuống: Để tôi nấu tô mỳ, rồi đi cùng hai người, cũng không biết cậu ấy đã dậy chưa, chắc cũng chưa thèm ăn cơm nữa.
Vậy cũng được.
Giang Tùy đợi một lúc sau liền nhìn thấy họ đi sang.
Cậu ta giới thiệu: Đây là chị Lâm Tư, chúng tôi đều là bạn bè thân thiết của Châu Trì.
Lâm Tư mỉm cười với cô, hỏi: Đến một mình sao?
Giang Tùy gật gật đầu.
Ba người cùng nhau đi vào phố cổ.
Trên đường đi, Lâm Tư ngẫu nhiên hỏi Giang Tùy vài câu, thấy cô không có ý gì cũng không tiếp tục hỏi nữa.
Nơi ở của Châu Trì nằm ở tầng một. Ba người gõ cửa một lúc lâu vẫn không thấy động tĩnh, cậu ta liền tìm được một cái hộp giày cũ ở ngoài cửa, chìa khóa đựng ở bên trong.
Lâm Tư đặt tô mỳ trên bàn trà ngoài phòng khách, cậu ta chỉ chỉ vào trong phòng, nói: Chắc là vẫn chưa tỉnh, để tôi vào gọi anh ấy.
Để tôi đi.
Giang Tùy không đợi cậu ta đáp lời, đã tự mình đẩy cánh cửa vào trong. Vừa mới bước vào, liền bị khí lạnh trong phòng ập tới.
Điều hòa nhiệt độ mở quá thấp.
Trong phòng tỏa ra mùi rượu vang nhàn nhạt, rèm cửa buông kín, cả phòng không một chút ánh sáng lọt vào.
Giang Tùy mở đèn, nhìn thấy người đang ngủ trên giường, quần dài và áo phông nhàu nát, bên cạnh còn vương vãi vài lon trống không.
Giang Tùy bước tới, ngồi xuống bên cạnh cậu, vươn tay ra khe khẽ lay vai: Châu Trì. – Cô nhỏ giọng gọi.
Châu Trì dường như bị giật mình, từ trong mơ mơ thấy gì đó, hai tay quơ loạn xạ, bị Giang Tùy giữ chặt lấy.
Nhiệt độ trong phòng vô cùng thấp, tay cậu cũng lạnh run.
Giang Tùy nắm lấy tay cậu, xem xét xung quanh, cả người cậu cũng lạnh ngắt.
Châu Trì hơi hơi nhíu mày, còn chưa tỉnh táo hẳn, không động đậy vài giây.
Giang Tùy khẽ ôm lấy cậu vào lòng.
Giang Tùy? Cổ họng cậu hơi khàn, hai mắt còn chưa mở hẳn, dường như cả người còn chưa kịp phản ứng.
Là tôi.
/86
|