Đèn trần vàng nhạt chiếu xuống, da mặt Giang Tùy càng lúc càng đỏ như tôm luộc.
... Đừng nói linh tinh nữa, tôi mới không muốn nhìn ấy.
Cậu toàn nghĩ đi đâu vậy chứ?
Thật ra, nguồn gốc của bức hình kia chính là cái hôm cô vô tình nhìn thấy cậu ở trần sau khi tắm xong đó.
Giang Tùy chỉ đành tự trách mình sao không vẽ luôn ở quyển sổ cũ, tại lúc đó cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ đơn giản không muốn vẽ cậu chung một chỗ với những người kia thôi.
Những người kia chỉ là hình mẫu để vẽ.
Còn cậu là bạn trai, không giống nhau mà.
Chỉ là tôi thích vẽ chân dung mà thôi, mọi bức khác đều có mặc quần áo đầy đủ, chỉ có mỗi bức này, không phải cố ý đâu. Giang Tùy càng giải thích càng xấu hổ, mặt lại đỏ thêm vài phần: Cậu không phải suy nghĩ lung tung.
Ừm, không nghĩ lung tung. Cậu vẫn tiếp tục cười, ánh mắt vẫn luôn dừng trên mặt cô, nửa ngày chưa rời đi.
Đêm muộn cùng ánh đèn chiếu xuống làm tăng thêm cảm giác ái muội, Giang Tùy đẩy nhẹ người cậu ra: Tôi phải về lớp đây.
Cô đi sang một bên, bất ngờ bị Châu Trì nắm tay kéo lại.
Mới nói được có mấy câu, đã muốn đi rồi?
Sắp hết tự học rồi. Giang Tùy ngẩng mặt lên, da mặt trong suốt, ngữ khí giống như vỗ về: Đợi một chút nữa không phải có thể nói rồi sao?
Châu Trì cười cười, gật đầu: Chỗ cũ nhé.
Ừm.
Cái gọi là chỗ cũ đó chính là cửa hàng văn phòng phẩm trước cổng trường, bắt đầu từ năm lớp 12, hai người thường xuyên gặp nhau ở đó sau giờ tự học buổi tối.
Cứ như vậy hơn một tháng, cũng đã thành thói quen.
Mãi đến kỳ thi giữa học kỳ lớp 12, Giang Tùy phạm vài sai sót nhỏ, cho nên bị tụt khỏi TOP 5 của lớp, sau đó bị lão Tôn gọi lên văn phòng.
Ngay hôm sau, Giang Phóng và Châu Mạn đều nhận được một cuộc điện thoại.
Chiều ngày thứ sáu, hai vị phụ huynh bận rộn chạy đến trường, gặp nhau tại văn phòng làm việc của lão Tôn.
Mà Châu Trì và Giang Tùy cũng ở đó.
Cuộc trò chuyện này, nói nhiều nhất vẫn là lão Tôn, nói đi nói lại không biết bao nhiêu lần, Giang Phóng vẫn tương đối bình tĩnh, trên mặt không thể hiện thái độ gì. Nhưng Châu Mạn thì khác, từ lúc nhận được điện thoại của lão Tôn, liền cho rằng Châu Trì lại đánh nhau nữa, thế nhưng đến nơi liền biết được so với đánh nhau, thì tình huống này còn tệ hơn nhiều, một tình huống hoàn toàn không hề nghĩ tới lại xảy ra. Tuy nhiên, với năng lực kiềm chế của một nữ cường nhân, cho nên trước mặt lão Tôn cũng không thể hiện gì cả, tan học liền lôi Châu Trì về nhà.
Lúc hai chị em cùng nhau bước vào cửa, Tri Tri đang ngồi gặm táo, nhìn đến sắc mặt của Châu Mạn, thằng bé ngẩn người một chút, sau khi sắp xếp dữ liệu trong đầu, lập tức nghĩ tới... À hả, đi đời nhà ma rồi sao?
Là một người hóng chuyện quần chúng, Tri Tri lập tức phấn chấn trở lại: Mẹ. Thằng bé chào một cách niềm nở. Ăn táo của con đi. Châu Mạn liếc một cái, Tri Tri lại cun cút quay về chỗ của mình.
Ngó thấy hai người dắt nhau vào thư phòng, thằng bé lập tức chạy qua, núp ngoài cánh cửa.
Châu Mạn ném túi xách lên bàn, quay lại hỏi Châu Trì: Em thành thật nói cho chị biết, bắt đầu từ khi nào?
Học kỳ trước. Châu Trì đứng ở cửa, môi mỏng khẽ động: Tháng ba.
Tính toán một chút, thì đã tám tháng rồi.
Lợi hại đấy, giấu thế mà giỏi, lại có thể không lọt một tin đồn nào đến tai.
Châu Mạn lại hỏi một câu: Em theo đuổi con bé à?
Ừm.
Chị nói em nghĩ cái gì vậy, Châu Mạn cạn lời nhìn cậu, Không thể để cho chị yên tâm được à, em theo đuổi ai mà không được, A Tùy là ai em có biết không?
Sao ạ? Châu Trì nói, Chị với bố cậu ấy không phải li hôn rồi sao? Em với cậu ấy không thể ở bên nhau được à?
Không thể tin được tiểu tử thối này còn lí lẽ lại.
Dù sao ở thương trường Châu Mạn đã trải qua bao nhiêu tình huống chứ, khả năng lí lẽ cũng không thể thua thằng em này được: A Tùy mới bao nhiêu tuổi? Em lợi dụng con bé còn ngây thơ phải không, người ta vừa ngoan ngoãn vừa tiến bộ, sao em lại kéo người ta thụt lùi theo em là sao? Em cảm thấy em khuynh quốc khuynh thành đấy à? Xem lại thành tích bao nhiêu năm qua của em đi, em lấy cái gì mà đòi ở bên con bé? Chỉ bằng khuôn mặt của em hay sao?
Châu Trì: Chị nói em không xứng với cậu ấy?
Chị nói em ấu trĩ. Châu Mạn thở dài một cái, nói: Lão Tôn nói con bé học hành đi xuống, em không nghe thấy à? Lão Tôn nói không phải không có lý, yêu sớm chính là một hố sâu, cùng nhau tiến bộ căn bản là không thể, còn cùng nhau thụt lùi thì đúng vô cùng vô cùng vô cùng luôn!!!
Châu Trì: Em có tiến bộ, lão Tôn không nói với chị à?
... Châu Mạn bị cậu chặn lời, ngẩn người một chút.
Giang Tùy có sai sót một chút trong lúc làm bài, đó là chuyện bình thường, không phải do nguyên nhân yêu đương với em. Châu Trì thấp giọng nói: Chị, chị có nói nữa cũng vô dụng.
Châu Mạn bị từ chị làm cho choáng váng mặt mày.
Mối quan hệ giữa hai chị em trước giờ đều rất nhạt nhẽo, Châu Trì chẳng mấy khi trực tiếp gọi một tiếng chị , thường hay nói thẳng vào vấn đề, bỏ qua kính ngữ xưng hô, thế mà lần này còn gọi chị thật là lịch sự.
Châu Mạn liếc cậu một cái, cảm thấy thằng bé này so với trước đây có điểm không giống nhau, thế nhưng nhìn mãi cũng chỉ thấy cao lên chứ chẳng thấy gì khác. Châu Mạn cũng lười nghĩ, nói: Tính nết em nóng nảy như vậy, thật đúng là truyền từ Châu gia mà ra. Em làm ra cái loại sự việc này, chị không biết phải nói với Giang Phóng làm sao nữa em có biết không?
Châu Trì im lặng không nói gì.
Châu Mạn: Em nghĩ đi, em định thế nào?
Dù sao cũng không định chia tay. Cậu chau mày, Đây là chuyện của em, thực ra chị không cần quan tâm.
Xem ra nói nãy giờ thật không vào tai tí nào.
... Đừng nói linh tinh nữa, tôi mới không muốn nhìn ấy.
Cậu toàn nghĩ đi đâu vậy chứ?
Thật ra, nguồn gốc của bức hình kia chính là cái hôm cô vô tình nhìn thấy cậu ở trần sau khi tắm xong đó.
Giang Tùy chỉ đành tự trách mình sao không vẽ luôn ở quyển sổ cũ, tại lúc đó cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ đơn giản không muốn vẽ cậu chung một chỗ với những người kia thôi.
Những người kia chỉ là hình mẫu để vẽ.
Còn cậu là bạn trai, không giống nhau mà.
Chỉ là tôi thích vẽ chân dung mà thôi, mọi bức khác đều có mặc quần áo đầy đủ, chỉ có mỗi bức này, không phải cố ý đâu. Giang Tùy càng giải thích càng xấu hổ, mặt lại đỏ thêm vài phần: Cậu không phải suy nghĩ lung tung.
Ừm, không nghĩ lung tung. Cậu vẫn tiếp tục cười, ánh mắt vẫn luôn dừng trên mặt cô, nửa ngày chưa rời đi.
Đêm muộn cùng ánh đèn chiếu xuống làm tăng thêm cảm giác ái muội, Giang Tùy đẩy nhẹ người cậu ra: Tôi phải về lớp đây.
Cô đi sang một bên, bất ngờ bị Châu Trì nắm tay kéo lại.
Mới nói được có mấy câu, đã muốn đi rồi?
Sắp hết tự học rồi. Giang Tùy ngẩng mặt lên, da mặt trong suốt, ngữ khí giống như vỗ về: Đợi một chút nữa không phải có thể nói rồi sao?
Châu Trì cười cười, gật đầu: Chỗ cũ nhé.
Ừm.
Cái gọi là chỗ cũ đó chính là cửa hàng văn phòng phẩm trước cổng trường, bắt đầu từ năm lớp 12, hai người thường xuyên gặp nhau ở đó sau giờ tự học buổi tối.
Cứ như vậy hơn một tháng, cũng đã thành thói quen.
Mãi đến kỳ thi giữa học kỳ lớp 12, Giang Tùy phạm vài sai sót nhỏ, cho nên bị tụt khỏi TOP 5 của lớp, sau đó bị lão Tôn gọi lên văn phòng.
Ngay hôm sau, Giang Phóng và Châu Mạn đều nhận được một cuộc điện thoại.
Chiều ngày thứ sáu, hai vị phụ huynh bận rộn chạy đến trường, gặp nhau tại văn phòng làm việc của lão Tôn.
Mà Châu Trì và Giang Tùy cũng ở đó.
Cuộc trò chuyện này, nói nhiều nhất vẫn là lão Tôn, nói đi nói lại không biết bao nhiêu lần, Giang Phóng vẫn tương đối bình tĩnh, trên mặt không thể hiện thái độ gì. Nhưng Châu Mạn thì khác, từ lúc nhận được điện thoại của lão Tôn, liền cho rằng Châu Trì lại đánh nhau nữa, thế nhưng đến nơi liền biết được so với đánh nhau, thì tình huống này còn tệ hơn nhiều, một tình huống hoàn toàn không hề nghĩ tới lại xảy ra. Tuy nhiên, với năng lực kiềm chế của một nữ cường nhân, cho nên trước mặt lão Tôn cũng không thể hiện gì cả, tan học liền lôi Châu Trì về nhà.
Lúc hai chị em cùng nhau bước vào cửa, Tri Tri đang ngồi gặm táo, nhìn đến sắc mặt của Châu Mạn, thằng bé ngẩn người một chút, sau khi sắp xếp dữ liệu trong đầu, lập tức nghĩ tới... À hả, đi đời nhà ma rồi sao?
Là một người hóng chuyện quần chúng, Tri Tri lập tức phấn chấn trở lại: Mẹ. Thằng bé chào một cách niềm nở. Ăn táo của con đi. Châu Mạn liếc một cái, Tri Tri lại cun cút quay về chỗ của mình.
Ngó thấy hai người dắt nhau vào thư phòng, thằng bé lập tức chạy qua, núp ngoài cánh cửa.
Châu Mạn ném túi xách lên bàn, quay lại hỏi Châu Trì: Em thành thật nói cho chị biết, bắt đầu từ khi nào?
Học kỳ trước. Châu Trì đứng ở cửa, môi mỏng khẽ động: Tháng ba.
Tính toán một chút, thì đã tám tháng rồi.
Lợi hại đấy, giấu thế mà giỏi, lại có thể không lọt một tin đồn nào đến tai.
Châu Mạn lại hỏi một câu: Em theo đuổi con bé à?
Ừm.
Chị nói em nghĩ cái gì vậy, Châu Mạn cạn lời nhìn cậu, Không thể để cho chị yên tâm được à, em theo đuổi ai mà không được, A Tùy là ai em có biết không?
Sao ạ? Châu Trì nói, Chị với bố cậu ấy không phải li hôn rồi sao? Em với cậu ấy không thể ở bên nhau được à?
Không thể tin được tiểu tử thối này còn lí lẽ lại.
Dù sao ở thương trường Châu Mạn đã trải qua bao nhiêu tình huống chứ, khả năng lí lẽ cũng không thể thua thằng em này được: A Tùy mới bao nhiêu tuổi? Em lợi dụng con bé còn ngây thơ phải không, người ta vừa ngoan ngoãn vừa tiến bộ, sao em lại kéo người ta thụt lùi theo em là sao? Em cảm thấy em khuynh quốc khuynh thành đấy à? Xem lại thành tích bao nhiêu năm qua của em đi, em lấy cái gì mà đòi ở bên con bé? Chỉ bằng khuôn mặt của em hay sao?
Châu Trì: Chị nói em không xứng với cậu ấy?
Chị nói em ấu trĩ. Châu Mạn thở dài một cái, nói: Lão Tôn nói con bé học hành đi xuống, em không nghe thấy à? Lão Tôn nói không phải không có lý, yêu sớm chính là một hố sâu, cùng nhau tiến bộ căn bản là không thể, còn cùng nhau thụt lùi thì đúng vô cùng vô cùng vô cùng luôn!!!
Châu Trì: Em có tiến bộ, lão Tôn không nói với chị à?
... Châu Mạn bị cậu chặn lời, ngẩn người một chút.
Giang Tùy có sai sót một chút trong lúc làm bài, đó là chuyện bình thường, không phải do nguyên nhân yêu đương với em. Châu Trì thấp giọng nói: Chị, chị có nói nữa cũng vô dụng.
Châu Mạn bị từ chị làm cho choáng váng mặt mày.
Mối quan hệ giữa hai chị em trước giờ đều rất nhạt nhẽo, Châu Trì chẳng mấy khi trực tiếp gọi một tiếng chị , thường hay nói thẳng vào vấn đề, bỏ qua kính ngữ xưng hô, thế mà lần này còn gọi chị thật là lịch sự.
Châu Mạn liếc cậu một cái, cảm thấy thằng bé này so với trước đây có điểm không giống nhau, thế nhưng nhìn mãi cũng chỉ thấy cao lên chứ chẳng thấy gì khác. Châu Mạn cũng lười nghĩ, nói: Tính nết em nóng nảy như vậy, thật đúng là truyền từ Châu gia mà ra. Em làm ra cái loại sự việc này, chị không biết phải nói với Giang Phóng làm sao nữa em có biết không?
Châu Trì im lặng không nói gì.
Châu Mạn: Em nghĩ đi, em định thế nào?
Dù sao cũng không định chia tay. Cậu chau mày, Đây là chuyện của em, thực ra chị không cần quan tâm.
Xem ra nói nãy giờ thật không vào tai tí nào.
/86
|