Cả ngày Giang Tùy không ra khỏi khách sạn, Châu Trì cũng ở lại cùng cô, hai người làm tổ cùng nhau xem vài ba bộ phim truyền hình.
Xa cách bao lâu mới được gặp lại, chỉ cần ở cùng nhau, làm chuyện gì cũng đều cảm thấy hạnh phúc.
Trên tivi đang chiếu một bộ phim đã lâu đời, là một bộ phim văn nghệ.
Cảnh tượng này có hơi chút giống với trước kia, hai người ở trên căn gác nhỏ, thường kéo kín rèm cửa lại, sau đó cùng nhau xem phim.
Giang Tùy sờ sờ lên cổ mình, ngẩng đầu hỏi: Vẫn còn rõ lắm à?
Châu Trì cúi đầu nhìn một cái, khẽ cười: Làm gì mà hết nhanh vậy được.
Anh còn cười. Giang Tùy đánh nhẹ lên người cậu một cái: Đều tại anh đấy.
Ừ ừ, tại anh. Lông mày cậu cong lên, tầm mắt vẫn dừng trên người Giang Tùy, lòng bàn tay không yên phận mà vuốt vuốt eo cô: Sau này anh sẽ chú ý.
Thấy Giang Tùy không nói gì, tay cậu lại càng quá phận, môi cũng bắt đầu hạ xuống.
Môi lưỡi lại dây dưa nửa ngày trời.
Tối qua đã được nếm qua hương vị thân mật, cho nên bây giờ ham muốn trong chuyện đó đều không cần khổ sở che đậy nữa, nhất là cả ngày nay đại đa số thời gian đều ở trên giường, sợ cô đau, cho nên không định nhanh như thế đã làm lần nữa, nhưng hôn xong lại sờ một hồi, cậu lại sắp không nhịn được nữa rồi.
Lúc cậu sờ tới lần nữa, Giang Tùy vô cùng khẩn trương, sợ cậu lại làm tiếp, cô nắm chặt lấy cổ áo phông của cậu, nhỏ giọng từ chối: Em không đâu, tối qua mới...
Anh biết rồi, em đừng động. Hơi thở Châu Trì càng lúc càng nặng nề, bàn tay kéo mông Giang Tùy lên ôm sát vào người, đầu tựa vào vai cô giống y như ôm một đứa trẻ.
Chạng vạng tối, Châu Trì xuống dưới mua thuốc che dấu vết cho Giang Tùy, trên cổ cô được phủ khăn ấm lên, nhưng xem một hồi thì hiệu quả không mấy rõ ràng, một hai ngày chắc chắn không mờ đi được, mà da cô lại trắng, vết hôn thành ra lại càng nổi bật hơn.
Mà không thể nào cứ ở lì trong khách sạn không ra ngoài được.
Châu Trì giúp cô bôi lên, nói: Đi ra ngoài ăn tối nào, mấy hôm nay em chưa ăn được gì ngon rồi.
Ra khỏi khách sạn, vừa đi tới đường thì điện thoại Châu Trì vang lên, cậu lấy ra nhìn một chút, liền nhận máy.
Giang Tùy đi bên cạnh cậu, một tay vẫn bị tay cậu nắm lấy, khoảng cách rất gần, người bên kia nói khá lớn, là giọng con trai, nghe hơi thô một chút. Châu Trì gọi anh ta Trần ca , Giang Tùy nghe được mấy câu, đại khái có thể hiểu được nội dung cuộc trò chuyện.
Châu Trì không nói nhiều, rất nhanh sau đó liền cúp máy, quay sang hỏi Giang Tùy muốn ăn gì.
Giang Tùy hỏi: Anh có việc gì à?
Châu Trì phủ nhận: Có buổi liên hoan, mà không cần đi.
Em nghe thấy rồi, hình như đúng là có việc tìm anh mà. Có mấy từ chuyên ngành của bọn họ Giang Tùy nghe không rõ mấy, cũng không hiểu. Cô nói: Hay là anh cứ đi một chuyến đi, em đi ăn cái gì đó rồi về, anh không cần ở đây với em đâu.
Châu Trì nhìn cô, nói: Hiện tại anh đang làm cho một dự án, đều là bạn bè trong trường, còn có mấy anh chị khóa trên nữa.
Giang Tùy gật gật đầu.
Cậu hỏi: Hay là em đi với anh đi.
Địa điểm liên hoan là một nhà hàng Quảng Đông nằm ở phía đông đại học C, ngoài cửa đa số là sinh viên, nhìn qua có thể thấy được tình hình kinh doanh cũng rất khấm khá.
Châu Trì vừa tới cửa, cô gái ở quầy lễ tân đã nhận ra cậu. Người của dự án lần nào cũng tập trung ở đây, cho nên nhân viên nhà hàng đều tương đối quen thuộc với bọn họ.
Lễ tân chỉ phòng cho cậu, Châu Trì một đường dắt Giang Tùy lên lầu hai.
Bàn tròn trong phòng đã ngồi đầy người, chỉ chừa lại hai ghế trống.
Tiểu Hắc rất tinh mắt, người ngoài cửa vừa bước vào, cậu ta đã nhìn thấy, mắt sáng cả lên, lớn tiếng gọi.
Đám người bên trong đều quay đầu lại, nam có nữ có, đều là người trẻ tuổi, người lớn nhất chính là người vừa nãy gọi điện thoại cho Châu Trì Trần ca , tên đầy đủ là Lưu Dục Trần, là nam thần tiêu biểu của mấy bộ phim thần tượng, nhưng không giống như tướng mạo của Lỗ Trí Thâm, mặt tròn, da hơi ngăm đen, đối với người khác rất phóng khoáng.
Tiểu tử này cuối cùng cũng chịu đến rồi.
Châu Trì dắt tay Giang Tùy đi qua, rất tự nhiên chào hỏi đám người ở đó, cuối cùng giới thiệu thêm một câu: Bạn gái của tôi, Giang Tùy.
Hoan nghênh, hoan nghênh! Mọi người đều tự nhiên, ai nấy đều rất nhiệt tình.
Giang Tùy có chút thận trọng, mỉm cười: Chào mọi người!
Đây, ngồi bên này. Tiểu Hắc đứng dậy, niềm nở giúp hai người kéo ghế.
Không chỉ có một mình Châu Trì mang theo người nhà , có vài chị khóa trên cũng đưa bạn trai tới, nhưng bọn họ đều là sinh viên trong trường, cho nên chỉ có Giang Tùy là lần đầu tiên tới, vì vậy mọi người đều quan tâm cô.
Một cô gái mặc áo phông trắng mỉm cười, nói: Bạn gái của Châu Trì xinh thật đấy.
Giang Tùy có hơi xấu hổ, Châu Trì lại quay sang cười cười: Đúng rồi.
Cậu ấy không có lấy một chút khiêm tốn.
Tiểu Hắc gato: Này, chúng ta có thể tém tém lại tí được không?
Mọi người trong phòng đều cười.
Sau đó không khí trên bàn ăn náo nhiệt hẳn lên, Giang Tùy nhìn một vòng, bọn họ hình như đều rất quen thuộc, còn nữa đều là học bá.
Nói chuyện phiếm vài câu xong, sau đó bắt đầu thảo luận chuyện chính, mọi người ai nấy đều rất nghiêm túc, nói qua nói lại đều xoay quanh vấn đề dự án.
Giang Tuy ngồi bên cạnh Châu Trì, chỉ ăn có hai món trước mặt, thi thoảng Châu Trì sẽ gắp thêm đồ ăn cho cô, Giang Tùy yên lặng ăn, nghe cậu cùng người khác nói chuyện.
Giang Tùy phát hiện, lúc Châu Trì thảo luận công việc có chút không giống với bình thường, tuy rằng nói chuyện không nhanh không chậm, ngữ khí cũng như mọi khi, nhưng rất kỳ lạ, mỗi câu cậu nói ra đều khiến người nghe cảm thấy rất tin tưởng, mặc dù cô căn bản chẳng hiểu gì về lập trình.
Có điều, Giang Tùy lại nghe ra, cô gái mặc áo phông tên Nguyễn Tịnh, cùng lớp với Châu Trì, có vẻ rất thích đối đầu với cậu, Châu Trì nói một câu, cậu ta liền nhưng mà... , nói thì nhanh, giọng thì nhỏ, lại còn ăn bớt từ, dừng lại liền khiến mọi người phì cười.
Nghe nói những người nói nhanh thì suy nghĩ cũng rất nhanh, Giang Tùy cảm thấy Nguyễn Tịnh rất thông minh, ít nhất cũng phải ngang Châu Trì, bởi vì lời nào của Châu Trì cậu ta cũng đáp lại được.
Sau đó lại nghe tới đàn anh khen ngợi Châu Trì, nói cái gì mà cậu giành giải nhất cuộc thi gì đó, là sinh viên yêu thích nhất của giáo sư Đổng vân vân mây mây...
Giang Tùy lúc này mới biết, hóa ra cậu lại lợi hại như vậy.
Thế mà cậu chẳng hề nói gì.
Phần sau của buổi liên hoan, Giang Tùy cảm thấy hình như mình không thể hòa nhập được, ngồi ở đây liền cảm thấy có phần lúng túng.
Chín giờ hơn, bữa tiệc kết thúc, có hai đàn anh năm tư sống bên ngoài trường đã đi trước, Nguyễn Tịnh muốn đi mua trái cây, vài người khác quay về kí túc xá, cho nên bọn họ chia tay ở cổng trường.
Châu Trì đưa Giang Tùy quay lại trường, đến quầy ăn vặt nhỏ bên ngoài, mua cho cô một que kem.
Giang Tùy vừa đi vừa ăn.
Trong trường toàn là sinh viên, ngẫu nhiên cũng sẽ nhìn thấy một vài cặp đôi, nắm tay nhau đi dạo lòng vòng khuôn viên trường.
Châu Trì, có phải anh bận lắm đúng không? Giang Tùy bỗng nhiên hỏi.
Cũng bình thường. Châu Trì quay đầu nhìn cô.
Giang Tùy cắn một miếng kem, dần dần đi chậm lại, nói: Dự án hôm nay mọi người nói là gì vậy?
Châu Trì có hơi kinh ngạc, cứ nghĩ cô không quan tâm đến chuyện này, cậu giải thích đơn giản: Là dự án của hai anh khóa trên, giáo sư giới thiệu anh qua học hỏi rồi hỗ trợ.
Giáo sư Đổng à? Giang Tùy hỏi.
Ừm.
Giang Tùy quay sang mỉm cười nhìn cậu, nói: Em nghe anh Lưu nói, giáo sư rất thích anh đúng không, anh còn được giải thưởng nữa, giỏi như vậy, sao anh chẳng kể gì với em?
Châu Trì hơi cúi đầu, nhẹ nhàng kéo cô sát lại người mình: Có chút thành tích nhỏ thôi, không tính, kể với em làm gì.
Mục đích của cậu không chỉ có vậy, cậu muốn khoe trước mặt cô phải là thành tích lớn hơn nữa.
Giang Tùy lại không hiểu lắm những điều này.
Sao lại không tính, đây đều là cậu từng chút từng chút một tiến bộ, tại sao lại không muốn chia sẻ cùng cô.
Đèn đường nhàn nhạt chiếu xuống, cô không nói gì, nhét que kem đang cầm trên tay vào miệng cậu.
Châu Trì cắn một miếng, Giang Tùy cũng tự mình cắn một miếng nữa.
Ra khỏi cổng trường, Giang Tùy đã ăn hết que kem, cô ném vỏ vào thùng rác bên đường, sau đó chạy lại nắm lấy tay Châu Trì.
Lúc sắp đến cửa khách sạn, liền tình cờ gặp Nguyễn Tịnh đang đứng mua trái cây.
Ể, hai người ở đây à? Nguyễn Tịnh mỉm cười chào hỏi hai người, liếc Châu Trì cười cười một cái: Ra đây ở hả?
Ờ. Châu Trì hơi nhếch miệng: Lớp trưởng quản cả chuyện này à?
Ngữ khí của cậu không được lịch sự cho lắm, giọng nói có phần lạnh nhạt.
Nguyễn Tịnh hơi nhướng mày, hình như sớm đã quen với thái độ của cậu, quay sang cười với Giang Tùy một cái, nói: Cậu ấy rất nóng tính, phải không? Lời này của cậu ta nói rất tự nhiên, giống như rất thân quen với Châu Trì.
Giang Tùy có hơi không thoải mái cho lắm, không biết phải trả lời làm sao, bèn lắc đầu.
Nguyễn Tịnh lại liếc nhìn cô một cái, cười cười: Cậu thật là hiền lành, thôi được rồi, mình đi trước đây. Cậu ta vẫy cánh tay, xách túi cam quay người rời khỏi.
Đi lên phía trước vài bước, đến bậc thềm của khách sạn, Giang Tùy nói: Hóa ra cậu ấy là lớp trưởng lớp anh.
Châu Trì ừ một tiếng, kéo cô đi vào.
Giang Tùy nghĩ một chút, lại hỏi: Bọn anh cùng làm dự án như vậy có phải thân nhau lắm không? Ngữ khí của cô hơi tùy ý, nhưng giọng nói lại có chút thấp hơn.
Châu Trì đáp: Không thân lắm, cũng bình thường.
Giang Tùy ậm ừ, nói: Em nhìn cậu ấy có vẻ rất nhiệt tình.
Vừa nói hết câu, thang máy liền tới.
Hai người bước vào bên trong, Châu Trì ấn số tầng xong quay sang nhìn cô, đột nhiên mỉm cười: Sao em cứ hỏi quanh cậu ta thế? Ghen đấy à?
Giang Tùy lập tức lắc đầu.
Châu Trì càng áp sát tới, cúi đầu nói: Hôm nay em đã biết, nhìn thấy em thân mật với người khác, cảm giác của anh thế nào chưa?
Giang Tùy ngẩn người, ngước lên nhìn.
Nhìn thấy vẻ mặt cô, Châu Trì cũng ngẩn ra, vui vẻ hỏi: Sao thế?
Em không có thân mật với người khác. Giang Tùy nhỏ giọng nói.
Châu Trì đáp: Ý của anh không phải vậy.
Chỉ là cậu buột miệng muốn trêu cô một câu, bởi vì lần đầu tiên được cô thẩm vấn , cho nên trong lòng thật ra cảm thấy rất vui vẻ, không ngờ Giang Tùy lại hiểu lầm.
Châu Trì mím mím môi, kéo đầu cô sát lại gần: Em nghĩ đi đâu rồi.
Giang Tùy không nói gì cả.
Cửa thang máy mở ra, Châu Trì dắt cô trở về phòng, đi tới cửa liền quay sang ôm lấy cô, ngữ khí mang ý xin lỗi: Anh nói đùa thôi mà, sao em nghĩ nghiêm trọng thế.
Giang Tùy cũng cảm thấy bản thân mình đối với vấn đề này đúng là có hơi mẫn cảm, trước kia nói chuyện, cậu thỉnh thoảng lại hỏi cô xem Trần Dịch Dương có đến tìm cô không, hoặc là hỏi mấy nam sinh trong trường, thật ra cô có hơi sợ cậu như vậy, giống như cô thật sự đã làm chuyện gì sai trái.
Vốn dĩ hôm nay tâm trạng Giang Tùy có đôi chút lạc trôi, lại bị cậu nói như vậy, cho nên phản ứng có hơi quá mức.
Về chuyện của Nguyễn Tịnh, cô không hỏi lại nữa, ngoan ngoãn vòng tay ra ôm cậu.
Châu Trì cảm nhận được cô có điểm không đúng, hỏi: Sao vậy, Giang Tùy?
Châu Trì, em muốn hôn anh.
... Châu Trì siết chặt cô vào lòng, kéo cô lại sát một chút, sau đó cúi đầu, áp xuống mặt cô.
Giang Tùy ôm lấy cổ cậu, nhẹ nhàng trúc trắc đặt lên một nụ hôn.
Hết chương 53.
Xa cách bao lâu mới được gặp lại, chỉ cần ở cùng nhau, làm chuyện gì cũng đều cảm thấy hạnh phúc.
Trên tivi đang chiếu một bộ phim đã lâu đời, là một bộ phim văn nghệ.
Cảnh tượng này có hơi chút giống với trước kia, hai người ở trên căn gác nhỏ, thường kéo kín rèm cửa lại, sau đó cùng nhau xem phim.
Giang Tùy sờ sờ lên cổ mình, ngẩng đầu hỏi: Vẫn còn rõ lắm à?
Châu Trì cúi đầu nhìn một cái, khẽ cười: Làm gì mà hết nhanh vậy được.
Anh còn cười. Giang Tùy đánh nhẹ lên người cậu một cái: Đều tại anh đấy.
Ừ ừ, tại anh. Lông mày cậu cong lên, tầm mắt vẫn dừng trên người Giang Tùy, lòng bàn tay không yên phận mà vuốt vuốt eo cô: Sau này anh sẽ chú ý.
Thấy Giang Tùy không nói gì, tay cậu lại càng quá phận, môi cũng bắt đầu hạ xuống.
Môi lưỡi lại dây dưa nửa ngày trời.
Tối qua đã được nếm qua hương vị thân mật, cho nên bây giờ ham muốn trong chuyện đó đều không cần khổ sở che đậy nữa, nhất là cả ngày nay đại đa số thời gian đều ở trên giường, sợ cô đau, cho nên không định nhanh như thế đã làm lần nữa, nhưng hôn xong lại sờ một hồi, cậu lại sắp không nhịn được nữa rồi.
Lúc cậu sờ tới lần nữa, Giang Tùy vô cùng khẩn trương, sợ cậu lại làm tiếp, cô nắm chặt lấy cổ áo phông của cậu, nhỏ giọng từ chối: Em không đâu, tối qua mới...
Anh biết rồi, em đừng động. Hơi thở Châu Trì càng lúc càng nặng nề, bàn tay kéo mông Giang Tùy lên ôm sát vào người, đầu tựa vào vai cô giống y như ôm một đứa trẻ.
Chạng vạng tối, Châu Trì xuống dưới mua thuốc che dấu vết cho Giang Tùy, trên cổ cô được phủ khăn ấm lên, nhưng xem một hồi thì hiệu quả không mấy rõ ràng, một hai ngày chắc chắn không mờ đi được, mà da cô lại trắng, vết hôn thành ra lại càng nổi bật hơn.
Mà không thể nào cứ ở lì trong khách sạn không ra ngoài được.
Châu Trì giúp cô bôi lên, nói: Đi ra ngoài ăn tối nào, mấy hôm nay em chưa ăn được gì ngon rồi.
Ra khỏi khách sạn, vừa đi tới đường thì điện thoại Châu Trì vang lên, cậu lấy ra nhìn một chút, liền nhận máy.
Giang Tùy đi bên cạnh cậu, một tay vẫn bị tay cậu nắm lấy, khoảng cách rất gần, người bên kia nói khá lớn, là giọng con trai, nghe hơi thô một chút. Châu Trì gọi anh ta Trần ca , Giang Tùy nghe được mấy câu, đại khái có thể hiểu được nội dung cuộc trò chuyện.
Châu Trì không nói nhiều, rất nhanh sau đó liền cúp máy, quay sang hỏi Giang Tùy muốn ăn gì.
Giang Tùy hỏi: Anh có việc gì à?
Châu Trì phủ nhận: Có buổi liên hoan, mà không cần đi.
Em nghe thấy rồi, hình như đúng là có việc tìm anh mà. Có mấy từ chuyên ngành của bọn họ Giang Tùy nghe không rõ mấy, cũng không hiểu. Cô nói: Hay là anh cứ đi một chuyến đi, em đi ăn cái gì đó rồi về, anh không cần ở đây với em đâu.
Châu Trì nhìn cô, nói: Hiện tại anh đang làm cho một dự án, đều là bạn bè trong trường, còn có mấy anh chị khóa trên nữa.
Giang Tùy gật gật đầu.
Cậu hỏi: Hay là em đi với anh đi.
Địa điểm liên hoan là một nhà hàng Quảng Đông nằm ở phía đông đại học C, ngoài cửa đa số là sinh viên, nhìn qua có thể thấy được tình hình kinh doanh cũng rất khấm khá.
Châu Trì vừa tới cửa, cô gái ở quầy lễ tân đã nhận ra cậu. Người của dự án lần nào cũng tập trung ở đây, cho nên nhân viên nhà hàng đều tương đối quen thuộc với bọn họ.
Lễ tân chỉ phòng cho cậu, Châu Trì một đường dắt Giang Tùy lên lầu hai.
Bàn tròn trong phòng đã ngồi đầy người, chỉ chừa lại hai ghế trống.
Tiểu Hắc rất tinh mắt, người ngoài cửa vừa bước vào, cậu ta đã nhìn thấy, mắt sáng cả lên, lớn tiếng gọi.
Đám người bên trong đều quay đầu lại, nam có nữ có, đều là người trẻ tuổi, người lớn nhất chính là người vừa nãy gọi điện thoại cho Châu Trì Trần ca , tên đầy đủ là Lưu Dục Trần, là nam thần tiêu biểu của mấy bộ phim thần tượng, nhưng không giống như tướng mạo của Lỗ Trí Thâm, mặt tròn, da hơi ngăm đen, đối với người khác rất phóng khoáng.
Tiểu tử này cuối cùng cũng chịu đến rồi.
Châu Trì dắt tay Giang Tùy đi qua, rất tự nhiên chào hỏi đám người ở đó, cuối cùng giới thiệu thêm một câu: Bạn gái của tôi, Giang Tùy.
Hoan nghênh, hoan nghênh! Mọi người đều tự nhiên, ai nấy đều rất nhiệt tình.
Giang Tùy có chút thận trọng, mỉm cười: Chào mọi người!
Đây, ngồi bên này. Tiểu Hắc đứng dậy, niềm nở giúp hai người kéo ghế.
Không chỉ có một mình Châu Trì mang theo người nhà , có vài chị khóa trên cũng đưa bạn trai tới, nhưng bọn họ đều là sinh viên trong trường, cho nên chỉ có Giang Tùy là lần đầu tiên tới, vì vậy mọi người đều quan tâm cô.
Một cô gái mặc áo phông trắng mỉm cười, nói: Bạn gái của Châu Trì xinh thật đấy.
Giang Tùy có hơi xấu hổ, Châu Trì lại quay sang cười cười: Đúng rồi.
Cậu ấy không có lấy một chút khiêm tốn.
Tiểu Hắc gato: Này, chúng ta có thể tém tém lại tí được không?
Mọi người trong phòng đều cười.
Sau đó không khí trên bàn ăn náo nhiệt hẳn lên, Giang Tùy nhìn một vòng, bọn họ hình như đều rất quen thuộc, còn nữa đều là học bá.
Nói chuyện phiếm vài câu xong, sau đó bắt đầu thảo luận chuyện chính, mọi người ai nấy đều rất nghiêm túc, nói qua nói lại đều xoay quanh vấn đề dự án.
Giang Tuy ngồi bên cạnh Châu Trì, chỉ ăn có hai món trước mặt, thi thoảng Châu Trì sẽ gắp thêm đồ ăn cho cô, Giang Tùy yên lặng ăn, nghe cậu cùng người khác nói chuyện.
Giang Tùy phát hiện, lúc Châu Trì thảo luận công việc có chút không giống với bình thường, tuy rằng nói chuyện không nhanh không chậm, ngữ khí cũng như mọi khi, nhưng rất kỳ lạ, mỗi câu cậu nói ra đều khiến người nghe cảm thấy rất tin tưởng, mặc dù cô căn bản chẳng hiểu gì về lập trình.
Có điều, Giang Tùy lại nghe ra, cô gái mặc áo phông tên Nguyễn Tịnh, cùng lớp với Châu Trì, có vẻ rất thích đối đầu với cậu, Châu Trì nói một câu, cậu ta liền nhưng mà... , nói thì nhanh, giọng thì nhỏ, lại còn ăn bớt từ, dừng lại liền khiến mọi người phì cười.
Nghe nói những người nói nhanh thì suy nghĩ cũng rất nhanh, Giang Tùy cảm thấy Nguyễn Tịnh rất thông minh, ít nhất cũng phải ngang Châu Trì, bởi vì lời nào của Châu Trì cậu ta cũng đáp lại được.
Sau đó lại nghe tới đàn anh khen ngợi Châu Trì, nói cái gì mà cậu giành giải nhất cuộc thi gì đó, là sinh viên yêu thích nhất của giáo sư Đổng vân vân mây mây...
Giang Tùy lúc này mới biết, hóa ra cậu lại lợi hại như vậy.
Thế mà cậu chẳng hề nói gì.
Phần sau của buổi liên hoan, Giang Tùy cảm thấy hình như mình không thể hòa nhập được, ngồi ở đây liền cảm thấy có phần lúng túng.
Chín giờ hơn, bữa tiệc kết thúc, có hai đàn anh năm tư sống bên ngoài trường đã đi trước, Nguyễn Tịnh muốn đi mua trái cây, vài người khác quay về kí túc xá, cho nên bọn họ chia tay ở cổng trường.
Châu Trì đưa Giang Tùy quay lại trường, đến quầy ăn vặt nhỏ bên ngoài, mua cho cô một que kem.
Giang Tùy vừa đi vừa ăn.
Trong trường toàn là sinh viên, ngẫu nhiên cũng sẽ nhìn thấy một vài cặp đôi, nắm tay nhau đi dạo lòng vòng khuôn viên trường.
Châu Trì, có phải anh bận lắm đúng không? Giang Tùy bỗng nhiên hỏi.
Cũng bình thường. Châu Trì quay đầu nhìn cô.
Giang Tùy cắn một miếng kem, dần dần đi chậm lại, nói: Dự án hôm nay mọi người nói là gì vậy?
Châu Trì có hơi kinh ngạc, cứ nghĩ cô không quan tâm đến chuyện này, cậu giải thích đơn giản: Là dự án của hai anh khóa trên, giáo sư giới thiệu anh qua học hỏi rồi hỗ trợ.
Giáo sư Đổng à? Giang Tùy hỏi.
Ừm.
Giang Tùy quay sang mỉm cười nhìn cậu, nói: Em nghe anh Lưu nói, giáo sư rất thích anh đúng không, anh còn được giải thưởng nữa, giỏi như vậy, sao anh chẳng kể gì với em?
Châu Trì hơi cúi đầu, nhẹ nhàng kéo cô sát lại người mình: Có chút thành tích nhỏ thôi, không tính, kể với em làm gì.
Mục đích của cậu không chỉ có vậy, cậu muốn khoe trước mặt cô phải là thành tích lớn hơn nữa.
Giang Tùy lại không hiểu lắm những điều này.
Sao lại không tính, đây đều là cậu từng chút từng chút một tiến bộ, tại sao lại không muốn chia sẻ cùng cô.
Đèn đường nhàn nhạt chiếu xuống, cô không nói gì, nhét que kem đang cầm trên tay vào miệng cậu.
Châu Trì cắn một miếng, Giang Tùy cũng tự mình cắn một miếng nữa.
Ra khỏi cổng trường, Giang Tùy đã ăn hết que kem, cô ném vỏ vào thùng rác bên đường, sau đó chạy lại nắm lấy tay Châu Trì.
Lúc sắp đến cửa khách sạn, liền tình cờ gặp Nguyễn Tịnh đang đứng mua trái cây.
Ể, hai người ở đây à? Nguyễn Tịnh mỉm cười chào hỏi hai người, liếc Châu Trì cười cười một cái: Ra đây ở hả?
Ờ. Châu Trì hơi nhếch miệng: Lớp trưởng quản cả chuyện này à?
Ngữ khí của cậu không được lịch sự cho lắm, giọng nói có phần lạnh nhạt.
Nguyễn Tịnh hơi nhướng mày, hình như sớm đã quen với thái độ của cậu, quay sang cười với Giang Tùy một cái, nói: Cậu ấy rất nóng tính, phải không? Lời này của cậu ta nói rất tự nhiên, giống như rất thân quen với Châu Trì.
Giang Tùy có hơi không thoải mái cho lắm, không biết phải trả lời làm sao, bèn lắc đầu.
Nguyễn Tịnh lại liếc nhìn cô một cái, cười cười: Cậu thật là hiền lành, thôi được rồi, mình đi trước đây. Cậu ta vẫy cánh tay, xách túi cam quay người rời khỏi.
Đi lên phía trước vài bước, đến bậc thềm của khách sạn, Giang Tùy nói: Hóa ra cậu ấy là lớp trưởng lớp anh.
Châu Trì ừ một tiếng, kéo cô đi vào.
Giang Tùy nghĩ một chút, lại hỏi: Bọn anh cùng làm dự án như vậy có phải thân nhau lắm không? Ngữ khí của cô hơi tùy ý, nhưng giọng nói lại có chút thấp hơn.
Châu Trì đáp: Không thân lắm, cũng bình thường.
Giang Tùy ậm ừ, nói: Em nhìn cậu ấy có vẻ rất nhiệt tình.
Vừa nói hết câu, thang máy liền tới.
Hai người bước vào bên trong, Châu Trì ấn số tầng xong quay sang nhìn cô, đột nhiên mỉm cười: Sao em cứ hỏi quanh cậu ta thế? Ghen đấy à?
Giang Tùy lập tức lắc đầu.
Châu Trì càng áp sát tới, cúi đầu nói: Hôm nay em đã biết, nhìn thấy em thân mật với người khác, cảm giác của anh thế nào chưa?
Giang Tùy ngẩn người, ngước lên nhìn.
Nhìn thấy vẻ mặt cô, Châu Trì cũng ngẩn ra, vui vẻ hỏi: Sao thế?
Em không có thân mật với người khác. Giang Tùy nhỏ giọng nói.
Châu Trì đáp: Ý của anh không phải vậy.
Chỉ là cậu buột miệng muốn trêu cô một câu, bởi vì lần đầu tiên được cô thẩm vấn , cho nên trong lòng thật ra cảm thấy rất vui vẻ, không ngờ Giang Tùy lại hiểu lầm.
Châu Trì mím mím môi, kéo đầu cô sát lại gần: Em nghĩ đi đâu rồi.
Giang Tùy không nói gì cả.
Cửa thang máy mở ra, Châu Trì dắt cô trở về phòng, đi tới cửa liền quay sang ôm lấy cô, ngữ khí mang ý xin lỗi: Anh nói đùa thôi mà, sao em nghĩ nghiêm trọng thế.
Giang Tùy cũng cảm thấy bản thân mình đối với vấn đề này đúng là có hơi mẫn cảm, trước kia nói chuyện, cậu thỉnh thoảng lại hỏi cô xem Trần Dịch Dương có đến tìm cô không, hoặc là hỏi mấy nam sinh trong trường, thật ra cô có hơi sợ cậu như vậy, giống như cô thật sự đã làm chuyện gì sai trái.
Vốn dĩ hôm nay tâm trạng Giang Tùy có đôi chút lạc trôi, lại bị cậu nói như vậy, cho nên phản ứng có hơi quá mức.
Về chuyện của Nguyễn Tịnh, cô không hỏi lại nữa, ngoan ngoãn vòng tay ra ôm cậu.
Châu Trì cảm nhận được cô có điểm không đúng, hỏi: Sao vậy, Giang Tùy?
Châu Trì, em muốn hôn anh.
... Châu Trì siết chặt cô vào lòng, kéo cô lại sát một chút, sau đó cúi đầu, áp xuống mặt cô.
Giang Tùy ôm lấy cổ cậu, nhẹ nhàng trúc trắc đặt lên một nụ hôn.
Hết chương 53.
/86
|