Vàng đầu chó là vàng mẩu được hình thành tự nhiên, không thuần chất, to cỡ viên bi với nhiều hình dạng khác nhau. Thông thường, nó là hỗn hợp của vàng, thạch anh và một số kim loại tự nhiên khác. Bởi nó giống như một cái đầu chó nên có người đã gọi nó là vàng đầu chó. Vàng đầu chó phân bố rất thưa thớt trên thế giới, hiếm có khó tìm, hơn nữa lại còn giá trị bởi có lẫn vàng, cho nên được người ta coi như báu vật trong báu vật. Không ngờ, ở sâu trong rừng Amazon lại có một hầm mỏ khai thác vàng đầu chó bỏ hoang. Tôi vui vẻ nói: Giải khổng lồ quả nhiên là có linh tính. Không cần biết là có vàng hay không, mọi người mặc quần áo vào rồi đi theo tôi, chúng ta sắp lên đến bờ rồi.
Cậu ấm họ Vương đã mệt lả cả người, vừa nghe bảo rằng đã tìm thấy đường ra, vội vàng chen lên trước chúng tôi để chui vào cửa thoát nước của hầm mỏ. Tuyền béo thèm khát vàng đầu chó vô giá, vừa hát vang Chủ nghĩa xã hội khoa học tốt biết bao vừa bám sát theo sau Cậu ấm họ Vương chui vào trong đường hầm bởi sợ người khác cướp mất vàng của mình.
Đầu Trọc cùng với tôi và Bốn mắt rớt lại đằng sau. Bởi vì đã tìm được đường ra, tâm trạng đương nhiên thả lỏng, Đầu Trọc nửa đùa nửa thật nói: Vào rừng nhiệt đới một chuyến, không những tìm ra mộ từ thời tiền sử, mà còn tiện đường phát hiện ra một mỏ quặng. Nếu cứ đi tiếp, có lẽ ngay cả Thế giới vàng trong truyện cổ tích cũng sẽ hiện ra trước mặt cũng chưa biết chừng.
Tôi bảo, đừng có để Tuyền béo nghe thấy được những câu này của anh. Thằng ranh kia là kẻ hám tiền, nếu như quả thật tìm thấy Thế giới vàng, có lẽ cậu ta sẽ chuyển hẳn cả nhà tới đó mà sinh sống mất. Bốn mắt và Đầu Trọc cười rộ lên. Trong lúc chúng tôi đi men theo đường hầm thoát nước, Đầu Trọc giảng giải: Khai thác vàng gồm có bốn cách: đãi vàng thủ công, khai thác bằng sức nước, khai thác bằng máy móc và khai thác bằng hầm lò. Hiện giờ chúng ta đang ở dưới mặt đất, đi ngược lên phía trên đường hầm thoát nước, có thể thấy được đây là một mỏ vàng khai thác theo hình thức hầm lò. Trong thời kỳ khai phá miền Tây của nước Mỹ, có vô số người đãi vàng ôm giấc mộng phất lên chỉ sau một đêm , đổ xô tới đó để khai thác vàng. Các cậu nhìn đi, cách chống lò này được dựng theo kiểu đặc trưng của nước Mỹ. Nếu tôi đoán không sai, sau khi ra khỏi đường hầm thoát nước, tiếp theo chắc chắn sẽ là đường ray vận chuyển vàng. Đào cả một hầm mỏ dưới mặt đất như thế này, chỉ sợ nơi đây là một mỏ vàng có trữ lượng lớn.
Sau khi đi được tầm mười phút đồng hồ, trước mặt chúng tôi bỗng hiện ra một đoạn đường ray đã cũ nát. Toa xe vận chuyển vàng đổ lăn lóc ở bên cạnh, bên ngoài giăng kín mạng nhện, ván gỗ của toa xe đã mục nát thủng lỗ chỗ, lan can bằng lưới sắt cũng chỉ còn lại có một bên. Tiếng bước chân của Tuyền béo và cậu ấm họ Vương vẫn đều đặn vang lên ở phía trước chúng tôi. Lo cậu cả nhà mình sơ xuất xảy ra chuyện, Đầu Trọc đánh tiếng với chúng tôi rồi sải bước vượt lên trước. Bốn mắt và tôi, mỗi người đeo một cái ba lô nặng trịch, vừa đi vừa oán trách đám bạn đường không có nghĩa khí kia.
Quản lý, sau khi ra khỏi mỏ vàng, chúng ta có chắc chắn vượt qua đội ngũ của tên phản bội đáng phỉ nhổ Tư Mã hay không? Bốn mắt hỏi bằng giọng nghiêm túc, Tôi muốn biết, có khả năng xảy ra giao chiến hay không.
Tôi thừa biết, Bốn mắt vẫn không sao quên được mối thù của ông cụ Tang, nhưng anh ta chỉ là một người trí thức, muốn chính tay giết chết kẻ thù chỉ sợ có lòng mà không có lực. Tôi suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn nói lời thật lòng: Hai nhóm đều sử dụng bản đồ giống nhau, muốn không gặp nhau cũng khó mà làm được. Tuy nhiên, nếu như thật sự xảy ra giao chiến, tôi hi vọng anh có thể giữ bình tĩnh. Giết người không phải là việc dễ như nói mồm, tôi sợ đến lúc đó dao găm anh còn chưa kịp động đến, bản thân đã bị kẻ khác xử lý mất rồi.
Bốn mắt gật đầu: Những điều này tôi hiểu mà! Mặc dù thằng ranh kia là một kẻ khốn kiếp, nhưng võ nghệ đánh đấm lại rất tốt. Nếu đánh nhau với hắn, không những tôi phải chịu thiệt, mà ngay cả tính mạng cũng không giữ được. Tôi chỉ mong quản lý giúp tôi một việc, nếu như...
Anh ta còn chưa nói xong, hầm mỏ tối đen phía trước đột nhiên vang lên tiếng hét, hơn nữa còn là tiếng do ba người cùng đồng thanh hét lên. Tôi và Bốn mắt vội vàng xốc lại ba lô, lao vọt theo đường ray vào sâu trong hầm mỏ. Chạy chưa được vài bước, một mỏ quặng tự nhiên rộng mênh mông đột nhiên hiện ra trước mặt chúng tôi. Tuyền béo, Đầu Trọc và cậu ấm họ Vương đứng chết sững ở chỗ cửa hầm, cả ba đang ngẩng đầu lên trời, không biết là nhìn cái gì nữa. Khi vượt qua ba người họ, tôi cũng không kìmn được phải hét lên một tiếng kinh ngạc bởi cảnh tượng trước mặt. Không những trên bốn bức vách đen xì của mỏ quặng, ngay cả trên mặt đất cũng có bị dấu vết bị lửa cháy dữ dội thiêu đốt. Vài xác người bị thiêu cháy thành than nằm ngay ở cửa động, từ xa đã có thể ngửi thấy được mùi khét lẹt.
Đầu Trọc quay lại, nói một câu khiến những người khác cảm thấy lông tóc toàn thân dựng đứng: Những người này mới chết không lâu!
Tôi nuốt bọt, tiến lại gần để quan sát, đất đá nứt nẻ dưới chân phát ra tiếng lạo xạo. Càng tới gần mấy xác chết đó, mùi thịt cháy càng khét lẹt. Không biết giẫm phải cái gì phát đánh cạch một tiếng, tôi cúi xuống nhìn, là một vỏ đạn màu vàng. Tôi ngồi xổm xuống, quan sát từ đầu đến chân xác chết rồi bảo với những người khác: Cháy thành tro rồi, đụng vào là nát vụn. Không có manh mối gì cả.
Đầu Trọc nhặt vỏ đạn lên, quan sát số hiệu của nó: Đây là đạn AK do nhà máy quân sự của quân đội Mỹ sản xuất*. Mấy người này hiển nhiên là Lính Mỹ.
*Đoạn này có lẽ tác giả đã nhầm lẫn, AK được nhiều nước khác ngoài Liên Xô sản xuất nhưng trong số đó không có Mỹ. Tuy nhiên tôi vẫn để nguyên bản.
Cậu ấm họ Vương hơi nhíu lông mày lại: Không hề nghe nói gần đây có hành động quân sự nào ở Nam Mĩ, vô duyên vô cớ sao lại xuất hiện binh lính Mỹ?
Nghe y nói vậy, tôi nghĩ bụng, xem ra nhà họ Vương chẳng những làm ăn phi pháp, ngay cả giới quân đội cũng không thiếu quan hệ. Tôi nói: Không cần biết nguyên nhân tại sao họ lại xuất hiện ở đây, thời gian xảy ra chưa lâu, mặt đất vẫn còn nóng, vỏ đạn cũng mới rơi ra. Họ tới đây trước chúng ta chắc chỉ vài phút thôi. Mọi người cẩn thận một chút, đừng sờ mó lung tung vào những thứ quanh đây, chúng ta tăng tốc thêm chút nữa, lên trên mặt đất rồi tính sau.
Xưa nay Tuyền béo chưa bao giờ sợ xác chết cả. Cậu ta rút xẻng ra, gõ vài cái vào vách đá nám đen của mỏ quặng: Chẳng dễ gì mà đến được đây, không thể nào mà chỉ vì chết mấy tên Lính Mỹ mà chúng ta đã chạy trối chết. Nào, hãy để Vương tư lệnh này đào mấy nhát xẻng, kiếm vài cục vàng đầu chó về tiêu xài đã.
Nhìn mấy xác chết cháy đen trên mặt đất, Bốn mắt nói bằng giọng lo lắng: Chỉ trong thời gian ngắn đốt con người ta cháy đến tình trạng này, nhiệt độ thấp hơn ngàn độ rất khó mà đốt được. Mọi người thử nhìn vách lò mà xem, không có một chỗ nào là không nám đen vì lửa cháy, ngay cả đỉnh hầm lò cũng vậy. Vụ cháy này quá kỳ quặc, chúng ta tốt nhất là nghe theo quản lý, ra khỏi chỗ này rồi tính sau.
Tuyền béo đào rất mạnh tay, vung xẻng xoạt xoạt vài lần đã đào được một vật tròn tròn. Cậu ta bỗng ối một tiếng rồi hưng phấn nói: Mau đốt lửa lên, có lẽ cậu béo đây bị vàng nện vào chân rồi.
Tôi chiếu đèn vào bên đó, thấy bên cạnh chân Tuyền béo là một cái đầu lâu đang lẳng lặng nằm đó. ĐM, Tuyền béo sợ hết hồn, giật nảy cả người, vung chân đá văng cái đầu lâu đi. Trong lòng sinh nghi, tôi lại gần vách hầm mỏ để quan sát kỹ hơn. Hóa ra trên vách hầm lồi lõm cháy đen không phải là không có vật gì, vô số xác người cong queo biến dạng giống như bị khảm sống trên vách đá, sau đó bị đốt cháy thành than cùng với cái mỏ này vậy.
Tôi lạnh gáy trước cảnh tượng khủng bố trước mặt. Chắc chắn mấy người sau lưng tôi cũng thấy rõ cảnh tượng này. Bốn mắt giật lùi mấy bước liền, thiếu chút nữa là ngã bổ chửng. Anh ta thét lên kinh hãi một tràng như rách cả cuống họng: Trời ạ, trên đỉnh đầu cũng có. Tôi ngẩng đầu theo phản xạ, nhờ ánh đèn pin, trông thấy trên đỉnh đầu cháy đen cũng khảm đầy xương người chi chít như sao trên trời. Tuy nhiên, do nhiệt độ cháy quá cao, thi thể đã dung hòa vào và biến thành một phần tử của vách đá.
Tôi vừa nghĩ tới mình đang bị nhốt trong một mỏ quặng đầy xác chết, dạ dày đã trào ngược lên, chỉ chực nôn thốc ra. Cậu ấm họ Vương bíu lấy vai Đầu Trọc rồi cúi xuống nôn mửa. Tuyền béo xách ba lô lên rồi nói với tôi: Mấy ông anh còn ngây ra đó làm gì, mau ra ngoài thôi! Đã bảo với mấy người là không nên dừng chân ở chỗ này quá lâu từ trước rồi mà, sao lại không có ai nghe lời khuyên của tôi thế!
Chúng tôi mặc quần áo vào, xốc ba lô lên, định nhanh chóng rút ra khỏi cái mỏ chết chóc này thì đột nhiên, một loạt tiếng súng bắn dữ dội vang lên từ khắp bốn phía.
Mọi người nằm xuống! Tôi dùng ba lô để bảo vệ đầu, kéo Bốn mắt đang đứng như trời trồng ở bên cạnh nằm xuống theo. Phía bên kia, Đầu Trọc cũng phản ứng nhanh không kém, ôm lấy Vương Thanh Chính để che chắn cho y. Nấp sau ba lô, Tuyền béo hỏi vọng sang chỗ tôi: Lão Hồ, ai đang bắn súng thế? Chẳng phải chúng ta đang ở đây hết cả đấy ư?
Tôi lắc đầu, lớn tiếng đáp: Tất cả nằm yên, coi chừng đạn lạc!
Tiếng súng tiểu liên bắn dữ dội chỉ kéo dài trong chốc lát. Tôi đứng dậy, phát hiện ra chung quanh đây chẳng có lấy một bóng người, tiếng súng vừa rồi vọng ra từ đường hầm phụ của mỏ quặng.
Làm gì bây giờ, có cần qua đó xem xét hay không?
Đương nhiên cần phải qua! Tôi bảo Đầu Trọc và Tuyền béo đi cùng, sau đó nói với Bốn mắt, Anh ở lại trông coi cậu ấm họ Vương. Nếu có việc gì...
Cậu ấm họ Vương đã mệt lả cả người, vừa nghe bảo rằng đã tìm thấy đường ra, vội vàng chen lên trước chúng tôi để chui vào cửa thoát nước của hầm mỏ. Tuyền béo thèm khát vàng đầu chó vô giá, vừa hát vang Chủ nghĩa xã hội khoa học tốt biết bao vừa bám sát theo sau Cậu ấm họ Vương chui vào trong đường hầm bởi sợ người khác cướp mất vàng của mình.
Đầu Trọc cùng với tôi và Bốn mắt rớt lại đằng sau. Bởi vì đã tìm được đường ra, tâm trạng đương nhiên thả lỏng, Đầu Trọc nửa đùa nửa thật nói: Vào rừng nhiệt đới một chuyến, không những tìm ra mộ từ thời tiền sử, mà còn tiện đường phát hiện ra một mỏ quặng. Nếu cứ đi tiếp, có lẽ ngay cả Thế giới vàng trong truyện cổ tích cũng sẽ hiện ra trước mặt cũng chưa biết chừng.
Tôi bảo, đừng có để Tuyền béo nghe thấy được những câu này của anh. Thằng ranh kia là kẻ hám tiền, nếu như quả thật tìm thấy Thế giới vàng, có lẽ cậu ta sẽ chuyển hẳn cả nhà tới đó mà sinh sống mất. Bốn mắt và Đầu Trọc cười rộ lên. Trong lúc chúng tôi đi men theo đường hầm thoát nước, Đầu Trọc giảng giải: Khai thác vàng gồm có bốn cách: đãi vàng thủ công, khai thác bằng sức nước, khai thác bằng máy móc và khai thác bằng hầm lò. Hiện giờ chúng ta đang ở dưới mặt đất, đi ngược lên phía trên đường hầm thoát nước, có thể thấy được đây là một mỏ vàng khai thác theo hình thức hầm lò. Trong thời kỳ khai phá miền Tây của nước Mỹ, có vô số người đãi vàng ôm giấc mộng phất lên chỉ sau một đêm , đổ xô tới đó để khai thác vàng. Các cậu nhìn đi, cách chống lò này được dựng theo kiểu đặc trưng của nước Mỹ. Nếu tôi đoán không sai, sau khi ra khỏi đường hầm thoát nước, tiếp theo chắc chắn sẽ là đường ray vận chuyển vàng. Đào cả một hầm mỏ dưới mặt đất như thế này, chỉ sợ nơi đây là một mỏ vàng có trữ lượng lớn.
Sau khi đi được tầm mười phút đồng hồ, trước mặt chúng tôi bỗng hiện ra một đoạn đường ray đã cũ nát. Toa xe vận chuyển vàng đổ lăn lóc ở bên cạnh, bên ngoài giăng kín mạng nhện, ván gỗ của toa xe đã mục nát thủng lỗ chỗ, lan can bằng lưới sắt cũng chỉ còn lại có một bên. Tiếng bước chân của Tuyền béo và cậu ấm họ Vương vẫn đều đặn vang lên ở phía trước chúng tôi. Lo cậu cả nhà mình sơ xuất xảy ra chuyện, Đầu Trọc đánh tiếng với chúng tôi rồi sải bước vượt lên trước. Bốn mắt và tôi, mỗi người đeo một cái ba lô nặng trịch, vừa đi vừa oán trách đám bạn đường không có nghĩa khí kia.
Quản lý, sau khi ra khỏi mỏ vàng, chúng ta có chắc chắn vượt qua đội ngũ của tên phản bội đáng phỉ nhổ Tư Mã hay không? Bốn mắt hỏi bằng giọng nghiêm túc, Tôi muốn biết, có khả năng xảy ra giao chiến hay không.
Tôi thừa biết, Bốn mắt vẫn không sao quên được mối thù của ông cụ Tang, nhưng anh ta chỉ là một người trí thức, muốn chính tay giết chết kẻ thù chỉ sợ có lòng mà không có lực. Tôi suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn nói lời thật lòng: Hai nhóm đều sử dụng bản đồ giống nhau, muốn không gặp nhau cũng khó mà làm được. Tuy nhiên, nếu như thật sự xảy ra giao chiến, tôi hi vọng anh có thể giữ bình tĩnh. Giết người không phải là việc dễ như nói mồm, tôi sợ đến lúc đó dao găm anh còn chưa kịp động đến, bản thân đã bị kẻ khác xử lý mất rồi.
Bốn mắt gật đầu: Những điều này tôi hiểu mà! Mặc dù thằng ranh kia là một kẻ khốn kiếp, nhưng võ nghệ đánh đấm lại rất tốt. Nếu đánh nhau với hắn, không những tôi phải chịu thiệt, mà ngay cả tính mạng cũng không giữ được. Tôi chỉ mong quản lý giúp tôi một việc, nếu như...
Anh ta còn chưa nói xong, hầm mỏ tối đen phía trước đột nhiên vang lên tiếng hét, hơn nữa còn là tiếng do ba người cùng đồng thanh hét lên. Tôi và Bốn mắt vội vàng xốc lại ba lô, lao vọt theo đường ray vào sâu trong hầm mỏ. Chạy chưa được vài bước, một mỏ quặng tự nhiên rộng mênh mông đột nhiên hiện ra trước mặt chúng tôi. Tuyền béo, Đầu Trọc và cậu ấm họ Vương đứng chết sững ở chỗ cửa hầm, cả ba đang ngẩng đầu lên trời, không biết là nhìn cái gì nữa. Khi vượt qua ba người họ, tôi cũng không kìmn được phải hét lên một tiếng kinh ngạc bởi cảnh tượng trước mặt. Không những trên bốn bức vách đen xì của mỏ quặng, ngay cả trên mặt đất cũng có bị dấu vết bị lửa cháy dữ dội thiêu đốt. Vài xác người bị thiêu cháy thành than nằm ngay ở cửa động, từ xa đã có thể ngửi thấy được mùi khét lẹt.
Đầu Trọc quay lại, nói một câu khiến những người khác cảm thấy lông tóc toàn thân dựng đứng: Những người này mới chết không lâu!
Tôi nuốt bọt, tiến lại gần để quan sát, đất đá nứt nẻ dưới chân phát ra tiếng lạo xạo. Càng tới gần mấy xác chết đó, mùi thịt cháy càng khét lẹt. Không biết giẫm phải cái gì phát đánh cạch một tiếng, tôi cúi xuống nhìn, là một vỏ đạn màu vàng. Tôi ngồi xổm xuống, quan sát từ đầu đến chân xác chết rồi bảo với những người khác: Cháy thành tro rồi, đụng vào là nát vụn. Không có manh mối gì cả.
Đầu Trọc nhặt vỏ đạn lên, quan sát số hiệu của nó: Đây là đạn AK do nhà máy quân sự của quân đội Mỹ sản xuất*. Mấy người này hiển nhiên là Lính Mỹ.
*Đoạn này có lẽ tác giả đã nhầm lẫn, AK được nhiều nước khác ngoài Liên Xô sản xuất nhưng trong số đó không có Mỹ. Tuy nhiên tôi vẫn để nguyên bản.
Cậu ấm họ Vương hơi nhíu lông mày lại: Không hề nghe nói gần đây có hành động quân sự nào ở Nam Mĩ, vô duyên vô cớ sao lại xuất hiện binh lính Mỹ?
Nghe y nói vậy, tôi nghĩ bụng, xem ra nhà họ Vương chẳng những làm ăn phi pháp, ngay cả giới quân đội cũng không thiếu quan hệ. Tôi nói: Không cần biết nguyên nhân tại sao họ lại xuất hiện ở đây, thời gian xảy ra chưa lâu, mặt đất vẫn còn nóng, vỏ đạn cũng mới rơi ra. Họ tới đây trước chúng ta chắc chỉ vài phút thôi. Mọi người cẩn thận một chút, đừng sờ mó lung tung vào những thứ quanh đây, chúng ta tăng tốc thêm chút nữa, lên trên mặt đất rồi tính sau.
Xưa nay Tuyền béo chưa bao giờ sợ xác chết cả. Cậu ta rút xẻng ra, gõ vài cái vào vách đá nám đen của mỏ quặng: Chẳng dễ gì mà đến được đây, không thể nào mà chỉ vì chết mấy tên Lính Mỹ mà chúng ta đã chạy trối chết. Nào, hãy để Vương tư lệnh này đào mấy nhát xẻng, kiếm vài cục vàng đầu chó về tiêu xài đã.
Nhìn mấy xác chết cháy đen trên mặt đất, Bốn mắt nói bằng giọng lo lắng: Chỉ trong thời gian ngắn đốt con người ta cháy đến tình trạng này, nhiệt độ thấp hơn ngàn độ rất khó mà đốt được. Mọi người thử nhìn vách lò mà xem, không có một chỗ nào là không nám đen vì lửa cháy, ngay cả đỉnh hầm lò cũng vậy. Vụ cháy này quá kỳ quặc, chúng ta tốt nhất là nghe theo quản lý, ra khỏi chỗ này rồi tính sau.
Tuyền béo đào rất mạnh tay, vung xẻng xoạt xoạt vài lần đã đào được một vật tròn tròn. Cậu ta bỗng ối một tiếng rồi hưng phấn nói: Mau đốt lửa lên, có lẽ cậu béo đây bị vàng nện vào chân rồi.
Tôi chiếu đèn vào bên đó, thấy bên cạnh chân Tuyền béo là một cái đầu lâu đang lẳng lặng nằm đó. ĐM, Tuyền béo sợ hết hồn, giật nảy cả người, vung chân đá văng cái đầu lâu đi. Trong lòng sinh nghi, tôi lại gần vách hầm mỏ để quan sát kỹ hơn. Hóa ra trên vách hầm lồi lõm cháy đen không phải là không có vật gì, vô số xác người cong queo biến dạng giống như bị khảm sống trên vách đá, sau đó bị đốt cháy thành than cùng với cái mỏ này vậy.
Tôi lạnh gáy trước cảnh tượng khủng bố trước mặt. Chắc chắn mấy người sau lưng tôi cũng thấy rõ cảnh tượng này. Bốn mắt giật lùi mấy bước liền, thiếu chút nữa là ngã bổ chửng. Anh ta thét lên kinh hãi một tràng như rách cả cuống họng: Trời ạ, trên đỉnh đầu cũng có. Tôi ngẩng đầu theo phản xạ, nhờ ánh đèn pin, trông thấy trên đỉnh đầu cháy đen cũng khảm đầy xương người chi chít như sao trên trời. Tuy nhiên, do nhiệt độ cháy quá cao, thi thể đã dung hòa vào và biến thành một phần tử của vách đá.
Tôi vừa nghĩ tới mình đang bị nhốt trong một mỏ quặng đầy xác chết, dạ dày đã trào ngược lên, chỉ chực nôn thốc ra. Cậu ấm họ Vương bíu lấy vai Đầu Trọc rồi cúi xuống nôn mửa. Tuyền béo xách ba lô lên rồi nói với tôi: Mấy ông anh còn ngây ra đó làm gì, mau ra ngoài thôi! Đã bảo với mấy người là không nên dừng chân ở chỗ này quá lâu từ trước rồi mà, sao lại không có ai nghe lời khuyên của tôi thế!
Chúng tôi mặc quần áo vào, xốc ba lô lên, định nhanh chóng rút ra khỏi cái mỏ chết chóc này thì đột nhiên, một loạt tiếng súng bắn dữ dội vang lên từ khắp bốn phía.
Mọi người nằm xuống! Tôi dùng ba lô để bảo vệ đầu, kéo Bốn mắt đang đứng như trời trồng ở bên cạnh nằm xuống theo. Phía bên kia, Đầu Trọc cũng phản ứng nhanh không kém, ôm lấy Vương Thanh Chính để che chắn cho y. Nấp sau ba lô, Tuyền béo hỏi vọng sang chỗ tôi: Lão Hồ, ai đang bắn súng thế? Chẳng phải chúng ta đang ở đây hết cả đấy ư?
Tôi lắc đầu, lớn tiếng đáp: Tất cả nằm yên, coi chừng đạn lạc!
Tiếng súng tiểu liên bắn dữ dội chỉ kéo dài trong chốc lát. Tôi đứng dậy, phát hiện ra chung quanh đây chẳng có lấy một bóng người, tiếng súng vừa rồi vọng ra từ đường hầm phụ của mỏ quặng.
Làm gì bây giờ, có cần qua đó xem xét hay không?
Đương nhiên cần phải qua! Tôi bảo Đầu Trọc và Tuyền béo đi cùng, sau đó nói với Bốn mắt, Anh ở lại trông coi cậu ấm họ Vương. Nếu có việc gì...
/43
|