Sau khi lựa chọn xong võ học cho mình, Sở Thiên xuôi theo đường cũ xuất các, sau khi đi ra khỏi cửa, tấm bảng gỗ lại trở về như cũ, không cho hắn kịp phản ứng, tiếng tít tít kịch liệt vang lên.
Hộ vệ cầm đầu kiểm tra qua quyển trục cùng tấm bảng gỗ, cầm tấm bảng gỗ cùng quyển trục trên tay, sau khi kiểm tra xong thì cảnh báo cũng biến mất.
Rất rõ ràng, nếu như không bỏ ra vật làm bằng chứng thì cảnh báo sẽ không yên tĩnh, và sẽ bị bọn hộ vệ bắt đi thẩm vấn. Loại cấm chế này hoàn toàn đủ khả năng ngăn chặn việc công pháp bị ăn cắp.
Vị hộ vệ này trong đám người có uy vọng vô cùng, sắc mặt tang thương, khí tức mạnh mẽ, tu vi đạt tới Uẩn Khí cảnh hậu kỳ. Sau khi kiểm tra một hồi, hắn không có trả lại quyển trục ngay lập tức mà giương mắt nhìn chằm chằm Sở Thiên, trong ánh mắt tràn ngập tiếc nuối.
Hiển nhiên, hắn đủ hiểu rõ ràng là tu luyện âm dương ấn vô cùng nguy hiểm. Do dự một chút, vẫn trả lại quyển trục cho Sở Thiên, lại có hảo tâm nhắc nhở: Chắc hẳn ngươi đã xem qua minh bài, nhưng ta vẫn muốn nói một câu, tu luyện công pháp này cần cực kỳ thận trọng, nhất là trước khi đột phá nhất trọng, lúc đó ngươi cần cực kì thận trọng nếu không sẽ hối tiếc cả đời.
Gia hỏa này thật thiếu kiến thức. Lão hồ ly nhịn không được nói chen vào, dọng điệu khinh thường, hiển nhiên hắn vô cùng khinh thường kẻ thiếu kiến thức này.
Không để ý đến lão gia hỏa, Sở Thiên nói lời cảm tạ. Người ta cũng không biết là hắn có huyết mạch đặc thù, chỉ thuần túy là hảo tâm nhắc nhở, hắn phát ra lời cảm ơn chân thành.
Sau đó hắn đổi lấy thẻ nguyên lão, hắn không đợi người khác mà một mình rời đi trước, cước bộ vừa nhanh vừa vội, đối với việc tu luyện võ học này, hắn sớm đã không thể chờ đợi.
Mắt thấy Sở Thiên rời đi, một hộ về cao gầy nói: Thương thủ lĩnh, công pháp này rất nguy hiểm, vì sao không ngăn trở hắn?
Nghe vậy thương thủ lĩnh có chút ngập ngừng, ung dung giải thích: Người này tuổi còn trẻ mà đã vô địch trận so tài, loại thiên tài này, làm sao có thể giống những người bình thường khác được. Néu như tự tiện can thiệp, trưởng lão trách tội xuống, ai cũng đảm đương không nổi.
Hộ vệ cao gầy có vẻ xem thường, hắn cũng không nói thêm gì nữa, đành phải cho qua mà thôi.
Miệng mặc dù nói như thế, Thương thủ lĩnh trong lòng cũng không coi trọng kẻ vô địch lần này. Trong tất cả các công pháp ở tầng cao nhất, thì đây là công pháp duy nhất mà hắn chưa từng thấy có ai luyện thành. Thực tế từng có mấy vị tộc trưởng tự mình tu luyện, cũng chưa có ai luyện thành, huống chi vị kia cũng chỉ có mười mấy tuổi đầu.
Hi vọng hắn có thể thành công đi, nếu không thì môn võ học này sẽ bị mai một mất. Thương thủ lĩnh mắt đầy thâm ý nhìn về phía thiếu niên vừa ròi đi.
...
Âm dương ấn không thể coi thường được, theo Sở Thiên đoán, tu luyện công pháp này sẽ đem đến động tĩnh rất lớn, tu luyện bên trong gia tộc sẽ gây nên gà bay chó chạy, tốt nhất là rời khỏi gia tộc tìm một chỗ yên tĩnh tu luyện sẽ tốt hơn.
Lúc trước lịch luyện hắn có cùng Sở Sở leo lên một vách đá hái thuốc, trên đó hình như cũng có một hang đá, chỗ sâu nhất rất rộng rãi, nơi đây không ai quấy nhiễu, chính là địa điểm vô cùng thích hợp để tu luyện.
Rời khỏi gia tộc đi vào trong rừng, triển khai thân pháp, ước chừng nửa ngày sau Sở Thiên đi đến vách đá trước đó, vách đá bóng loáng như gương, không chút lồi lõm để mượn lực, người bình thường đến đây, đúng là thúc thủ vô sách.
Nhìn qua vách đá dốc đứng, hắn lấy ra từ Dung Giới một bộ dụng cụ để leo trèo. Lần trước hắn cũng dựa vào vật này mới có thể trèo lên vách đá, khai thác được thảo dược trân quý. Nếu như dùng tay không leo trèo, mặc dù tu vi hắn không yếu, cũng đem đến nguy hiểm vô cùng lớn.
Sở Thiên ánh mắt ngưng tụ, nguyên lực bao khỏa lấy liên trảo, tay phải ra sức vung lên, liên trảo xé gió chộp tới, năm cái móc cào lên trên vách đá trơn nhẵn, tay dồn lực đu theo xích sắt, tay trái đem đinh sắt đâm vào mặt nham thạch, giữ vững thân thể, tay phải lại rút ra liên trảo, tiếp tục phóng lên trên.
Hai tay hoạt động nhịp nhàng, tuần hoàn qua lại, liên trảo cùng đinh sắt hoạt động liên tục, rất nhanh đã lên đến đỉnh núi.
Sau khi nghỉ ngơi một chút, Sở Thiên tinh thần phấn chấn, đi tới phía hang đá. Ven đường những dược thảo lần trước bị hái nay đã sinh ra mầm mống, nhưng hắn không có đi thu thập. Những mầm non này chưa đủ lớn, nếu như tùy tiện thu thập, tổn hại căn cơ thảo dược liền phung phí của trời.Khi hái thuốc thì chỉ hái phần có ích, tận lực giữ lại rễ cây, chỉ lấy rễ cây khi nó có công dụng đặc biệt. Nếu không phải là người có ý đồ không tốt, người bình thường đều sẽ tuân thủ thiết luật này.
Tiến lên gần trăm bước, xuyên qua mấy bụi cỏ khô héo, Sở Thiên đã đến hang đá trước đó. Sơn động bí hiểm vô cùng, nếu không phải có chủ ý tìm kiếm, ai cũng nghĩ không ra, tren vách đá dựng đứng lại có một động phủ như thế này.
Cửa hang ngoài việc có đám cỏ khô bên ngoài, còn có những tảng đá nham thạch lớn nhỏ, ngoại trừ mấy con chim tước bay lượn, cũng không có giống loài khác tồn tại.
Còn chưa nhập động, liền có thể cảm nhận được sự tĩnh mịch trong đó, Sở Thiên thở sâu, cất bước đi vào. Ban đầu vách động chật chội, chỉ có thể cho một người đi qua, sau đó dần dần rộng ra và tối dần, chỉ có thể dựa vào cảm giác mà di chuyển. Tinh thần lực tràn ra, thăm dò nơi đây xác định là không có nguy hiểm, cho nên hắn cũng không lấy ra đồ để chiếu sáng.
Đi đến tận cùng, trước mắt không thể gì cả. Sở Thiên liền lấy ra mấy viên minh châu, khí tức âm u lạnh lẽo dần bị xua tan.
Đập vào mắt của hắn là một thạch thất rộng rãi. Nơi đây không biết là do con người tạo ra, hay là tự nhiên hình thành, bất quá lần trước hắn từng dò xét qua, đây là một hoang động, cũng không phải là nơi chứa truyền thừa của một vị tiền bối nào đó. Trong động chỉ toàn đá ngoài ra không có vật khác.
Sở Thiên di chuyển mười mấy tảng đá lớn, đem cửa vào che chắn đến cực kỳ chặt chẽ, chỉ để lại khe hở để không khí lưu thông, đề phòng vạn nhất trong lúc tu luyện bị người khác quấy rối.
Trong đó có tảng đá nặng hơn trăm cân, nếu là người bình thường, hay là võ giả cấp thấp thì đều bó tay. Nhưng hắn ôm trong ngực, không có chút khó khăn nào vô cùng nhẹ nhàng, chuyển xong toàn bộ trên trán chỉ lấm tấm mồ hôi. Đây cũng là chỗ tốt của tu luyện võ đạo.
Thở nhẹ một hơi, Sở Thiên phủi bụi trên tay, tìm tới một chỗ bằng phẳng ngồi xuống. Hắn khép hai mắt, dựa theo dẫn khí quyết thổ nạp mấy lần, nguyên lực trong cơ thể vận chuyển vài vòng, tình trạng cơ thể điều chỉnh đến mức tốt nhất.
Sau đó hắn chậm rãi mở mắt, phủ lấy Dung Giới trên ngón tay, một quyển trục trắng đen xuất hiện, chính là công pháp âm dương ấn.
Nhô ra hai tay bắt lấy quyển trục, Sở Thiên cẩn thận lấy nguyên lực thôi động, ban đầu không có phản ứng. Sau khi tăng cường độ, chỉ chốc lát sau, trên quyển trục màu trắng chậm rãi xuất hiện ba động, tựa như mặt hồ bị ném đá xuống, từng vòng từng vòng xuất hiện, đem tâm thần của hắn hút vào trong đó.
...
Tại một phương không gian hư vô. Trong không gian lớn như vậy lại chỉ có một thân ảnh ngồi xếp bằng.
Người này là một trung niên mặc quần áo giản dị, diện mục mơ hồ nhìn không rõ, khí tức mịt mờ không phân biệt nổi tuổi tác. Giống như phát giác được có người quan sát, hắn liền mỉm cười nhìn về phía đó.
Một cỗ khí lạnh chạm vào trán, từng chiếc lông tơ trên người Sở Thiên dựng đứng, muốn đem tâm thần rời khỏi quyển trục thì đối phương lại không làm ra bất kì cử động dư thừa nào, chậm rãi phun ra một ngụm trọc khí, khí tức như nặng ngàn cân, cả người rực rỡ hẳn lên, phảng phất nhue thoát thai hoán cốt.
Biết được người này đang làm mẫu, hắn bỏ đi suy nghĩ rời khỏi, cẩn thận quan sát lĩnh ngộ. Theo cử động đơn giản của đối phương, trọc khí trong cơ thể đều bị bức đến đan điền, sau đó tụ lại, rồi phun ra, nhẹ nhàng vui vẻ thống khoái phi thường.
Trung niên tóc ngắn nhắm mắt chìm trong hơi thở, nguyên lực trong cơ thể liền duy trì theo một quỹ tích vô cùng ảo diệu, vận chuyển đều đều trong kinh mạch. Mới đầu vận tốc di chuyển rất chậm rãi, có thể nhìn thấy rõ ràng, bất quá lộ tuyến tương đối phức tạp, không thể nhớ hết được.
Sau đó đến một thời điểm, bỗng nhiên vận tốc quay tăng mạnh, khí tức đột nhiên sôi trào. Toàn thân nguyên lực rót vào hai tay, cánh tay chợt lớn mạnh, sau đó bị bao khoả bởi quang mang, nhìn qua tràn ngập lực lượng, đây là tầng thứ nhất Dương cương kình.
Dương cương kình uy lực như thế nào, nếu có thể thấy uy lực của nó thì thật tốt.
Sở Thiên vừa nghĩ đến đây, xung quanh trung niên nhân liền xuất hiện gợn sóng, tóc ngắn loạn vũ, tựa như gió biển thổi qua, gương mặt bắt đầu mơ hồ, thân ảnh dần dần biến mất, toàn bộ không gian bắt đầu vặn vẹo, hình như hắn muốn biểu diễn.
Hộ vệ cầm đầu kiểm tra qua quyển trục cùng tấm bảng gỗ, cầm tấm bảng gỗ cùng quyển trục trên tay, sau khi kiểm tra xong thì cảnh báo cũng biến mất.
Rất rõ ràng, nếu như không bỏ ra vật làm bằng chứng thì cảnh báo sẽ không yên tĩnh, và sẽ bị bọn hộ vệ bắt đi thẩm vấn. Loại cấm chế này hoàn toàn đủ khả năng ngăn chặn việc công pháp bị ăn cắp.
Vị hộ vệ này trong đám người có uy vọng vô cùng, sắc mặt tang thương, khí tức mạnh mẽ, tu vi đạt tới Uẩn Khí cảnh hậu kỳ. Sau khi kiểm tra một hồi, hắn không có trả lại quyển trục ngay lập tức mà giương mắt nhìn chằm chằm Sở Thiên, trong ánh mắt tràn ngập tiếc nuối.
Hiển nhiên, hắn đủ hiểu rõ ràng là tu luyện âm dương ấn vô cùng nguy hiểm. Do dự một chút, vẫn trả lại quyển trục cho Sở Thiên, lại có hảo tâm nhắc nhở: Chắc hẳn ngươi đã xem qua minh bài, nhưng ta vẫn muốn nói một câu, tu luyện công pháp này cần cực kỳ thận trọng, nhất là trước khi đột phá nhất trọng, lúc đó ngươi cần cực kì thận trọng nếu không sẽ hối tiếc cả đời.
Gia hỏa này thật thiếu kiến thức. Lão hồ ly nhịn không được nói chen vào, dọng điệu khinh thường, hiển nhiên hắn vô cùng khinh thường kẻ thiếu kiến thức này.
Không để ý đến lão gia hỏa, Sở Thiên nói lời cảm tạ. Người ta cũng không biết là hắn có huyết mạch đặc thù, chỉ thuần túy là hảo tâm nhắc nhở, hắn phát ra lời cảm ơn chân thành.
Sau đó hắn đổi lấy thẻ nguyên lão, hắn không đợi người khác mà một mình rời đi trước, cước bộ vừa nhanh vừa vội, đối với việc tu luyện võ học này, hắn sớm đã không thể chờ đợi.
Mắt thấy Sở Thiên rời đi, một hộ về cao gầy nói: Thương thủ lĩnh, công pháp này rất nguy hiểm, vì sao không ngăn trở hắn?
Nghe vậy thương thủ lĩnh có chút ngập ngừng, ung dung giải thích: Người này tuổi còn trẻ mà đã vô địch trận so tài, loại thiên tài này, làm sao có thể giống những người bình thường khác được. Néu như tự tiện can thiệp, trưởng lão trách tội xuống, ai cũng đảm đương không nổi.
Hộ vệ cao gầy có vẻ xem thường, hắn cũng không nói thêm gì nữa, đành phải cho qua mà thôi.
Miệng mặc dù nói như thế, Thương thủ lĩnh trong lòng cũng không coi trọng kẻ vô địch lần này. Trong tất cả các công pháp ở tầng cao nhất, thì đây là công pháp duy nhất mà hắn chưa từng thấy có ai luyện thành. Thực tế từng có mấy vị tộc trưởng tự mình tu luyện, cũng chưa có ai luyện thành, huống chi vị kia cũng chỉ có mười mấy tuổi đầu.
Hi vọng hắn có thể thành công đi, nếu không thì môn võ học này sẽ bị mai một mất. Thương thủ lĩnh mắt đầy thâm ý nhìn về phía thiếu niên vừa ròi đi.
...
Âm dương ấn không thể coi thường được, theo Sở Thiên đoán, tu luyện công pháp này sẽ đem đến động tĩnh rất lớn, tu luyện bên trong gia tộc sẽ gây nên gà bay chó chạy, tốt nhất là rời khỏi gia tộc tìm một chỗ yên tĩnh tu luyện sẽ tốt hơn.
Lúc trước lịch luyện hắn có cùng Sở Sở leo lên một vách đá hái thuốc, trên đó hình như cũng có một hang đá, chỗ sâu nhất rất rộng rãi, nơi đây không ai quấy nhiễu, chính là địa điểm vô cùng thích hợp để tu luyện.
Rời khỏi gia tộc đi vào trong rừng, triển khai thân pháp, ước chừng nửa ngày sau Sở Thiên đi đến vách đá trước đó, vách đá bóng loáng như gương, không chút lồi lõm để mượn lực, người bình thường đến đây, đúng là thúc thủ vô sách.
Nhìn qua vách đá dốc đứng, hắn lấy ra từ Dung Giới một bộ dụng cụ để leo trèo. Lần trước hắn cũng dựa vào vật này mới có thể trèo lên vách đá, khai thác được thảo dược trân quý. Nếu như dùng tay không leo trèo, mặc dù tu vi hắn không yếu, cũng đem đến nguy hiểm vô cùng lớn.
Sở Thiên ánh mắt ngưng tụ, nguyên lực bao khỏa lấy liên trảo, tay phải ra sức vung lên, liên trảo xé gió chộp tới, năm cái móc cào lên trên vách đá trơn nhẵn, tay dồn lực đu theo xích sắt, tay trái đem đinh sắt đâm vào mặt nham thạch, giữ vững thân thể, tay phải lại rút ra liên trảo, tiếp tục phóng lên trên.
Hai tay hoạt động nhịp nhàng, tuần hoàn qua lại, liên trảo cùng đinh sắt hoạt động liên tục, rất nhanh đã lên đến đỉnh núi.
Sau khi nghỉ ngơi một chút, Sở Thiên tinh thần phấn chấn, đi tới phía hang đá. Ven đường những dược thảo lần trước bị hái nay đã sinh ra mầm mống, nhưng hắn không có đi thu thập. Những mầm non này chưa đủ lớn, nếu như tùy tiện thu thập, tổn hại căn cơ thảo dược liền phung phí của trời.Khi hái thuốc thì chỉ hái phần có ích, tận lực giữ lại rễ cây, chỉ lấy rễ cây khi nó có công dụng đặc biệt. Nếu không phải là người có ý đồ không tốt, người bình thường đều sẽ tuân thủ thiết luật này.
Tiến lên gần trăm bước, xuyên qua mấy bụi cỏ khô héo, Sở Thiên đã đến hang đá trước đó. Sơn động bí hiểm vô cùng, nếu không phải có chủ ý tìm kiếm, ai cũng nghĩ không ra, tren vách đá dựng đứng lại có một động phủ như thế này.
Cửa hang ngoài việc có đám cỏ khô bên ngoài, còn có những tảng đá nham thạch lớn nhỏ, ngoại trừ mấy con chim tước bay lượn, cũng không có giống loài khác tồn tại.
Còn chưa nhập động, liền có thể cảm nhận được sự tĩnh mịch trong đó, Sở Thiên thở sâu, cất bước đi vào. Ban đầu vách động chật chội, chỉ có thể cho một người đi qua, sau đó dần dần rộng ra và tối dần, chỉ có thể dựa vào cảm giác mà di chuyển. Tinh thần lực tràn ra, thăm dò nơi đây xác định là không có nguy hiểm, cho nên hắn cũng không lấy ra đồ để chiếu sáng.
Đi đến tận cùng, trước mắt không thể gì cả. Sở Thiên liền lấy ra mấy viên minh châu, khí tức âm u lạnh lẽo dần bị xua tan.
Đập vào mắt của hắn là một thạch thất rộng rãi. Nơi đây không biết là do con người tạo ra, hay là tự nhiên hình thành, bất quá lần trước hắn từng dò xét qua, đây là một hoang động, cũng không phải là nơi chứa truyền thừa của một vị tiền bối nào đó. Trong động chỉ toàn đá ngoài ra không có vật khác.
Sở Thiên di chuyển mười mấy tảng đá lớn, đem cửa vào che chắn đến cực kỳ chặt chẽ, chỉ để lại khe hở để không khí lưu thông, đề phòng vạn nhất trong lúc tu luyện bị người khác quấy rối.
Trong đó có tảng đá nặng hơn trăm cân, nếu là người bình thường, hay là võ giả cấp thấp thì đều bó tay. Nhưng hắn ôm trong ngực, không có chút khó khăn nào vô cùng nhẹ nhàng, chuyển xong toàn bộ trên trán chỉ lấm tấm mồ hôi. Đây cũng là chỗ tốt của tu luyện võ đạo.
Thở nhẹ một hơi, Sở Thiên phủi bụi trên tay, tìm tới một chỗ bằng phẳng ngồi xuống. Hắn khép hai mắt, dựa theo dẫn khí quyết thổ nạp mấy lần, nguyên lực trong cơ thể vận chuyển vài vòng, tình trạng cơ thể điều chỉnh đến mức tốt nhất.
Sau đó hắn chậm rãi mở mắt, phủ lấy Dung Giới trên ngón tay, một quyển trục trắng đen xuất hiện, chính là công pháp âm dương ấn.
Nhô ra hai tay bắt lấy quyển trục, Sở Thiên cẩn thận lấy nguyên lực thôi động, ban đầu không có phản ứng. Sau khi tăng cường độ, chỉ chốc lát sau, trên quyển trục màu trắng chậm rãi xuất hiện ba động, tựa như mặt hồ bị ném đá xuống, từng vòng từng vòng xuất hiện, đem tâm thần của hắn hút vào trong đó.
...
Tại một phương không gian hư vô. Trong không gian lớn như vậy lại chỉ có một thân ảnh ngồi xếp bằng.
Người này là một trung niên mặc quần áo giản dị, diện mục mơ hồ nhìn không rõ, khí tức mịt mờ không phân biệt nổi tuổi tác. Giống như phát giác được có người quan sát, hắn liền mỉm cười nhìn về phía đó.
Một cỗ khí lạnh chạm vào trán, từng chiếc lông tơ trên người Sở Thiên dựng đứng, muốn đem tâm thần rời khỏi quyển trục thì đối phương lại không làm ra bất kì cử động dư thừa nào, chậm rãi phun ra một ngụm trọc khí, khí tức như nặng ngàn cân, cả người rực rỡ hẳn lên, phảng phất nhue thoát thai hoán cốt.
Biết được người này đang làm mẫu, hắn bỏ đi suy nghĩ rời khỏi, cẩn thận quan sát lĩnh ngộ. Theo cử động đơn giản của đối phương, trọc khí trong cơ thể đều bị bức đến đan điền, sau đó tụ lại, rồi phun ra, nhẹ nhàng vui vẻ thống khoái phi thường.
Trung niên tóc ngắn nhắm mắt chìm trong hơi thở, nguyên lực trong cơ thể liền duy trì theo một quỹ tích vô cùng ảo diệu, vận chuyển đều đều trong kinh mạch. Mới đầu vận tốc di chuyển rất chậm rãi, có thể nhìn thấy rõ ràng, bất quá lộ tuyến tương đối phức tạp, không thể nhớ hết được.
Sau đó đến một thời điểm, bỗng nhiên vận tốc quay tăng mạnh, khí tức đột nhiên sôi trào. Toàn thân nguyên lực rót vào hai tay, cánh tay chợt lớn mạnh, sau đó bị bao khoả bởi quang mang, nhìn qua tràn ngập lực lượng, đây là tầng thứ nhất Dương cương kình.
Dương cương kình uy lực như thế nào, nếu có thể thấy uy lực của nó thì thật tốt.
Sở Thiên vừa nghĩ đến đây, xung quanh trung niên nhân liền xuất hiện gợn sóng, tóc ngắn loạn vũ, tựa như gió biển thổi qua, gương mặt bắt đầu mơ hồ, thân ảnh dần dần biến mất, toàn bộ không gian bắt đầu vặn vẹo, hình như hắn muốn biểu diễn.
/99
|