Đấu giá hội như trong trảo lửa, trên tầng hai ba nhà Tống, Sở, Lưu liên tục báo giá, từng giá đưa ra khiến người ta nghẹn họng trân trối, đem không khí đẩy lên cao trào. Thế lực khác trên mặt hiếu kì thần sắc, thầm suy đoán đến tột cùng hoa rơi tay người nào.
Một ngàn khối. Thần thái bình tĩnh tiếp tục tăng giá, Sở Phi Dương dựa vào ghế, đây là mức giá cao nhất mà gia tộc có thể đưa ra, nếu hơn nữa hắn sẽ dừng lại.
một ngàn không trăm năm mươi khối. Tống Ngọc hơi chút do dự, không muốn từ bỏ tiếp tục tăng giá.
Một ngàn hai trăm khối. Lưu Phong một hơi tăng thêm một trăm năm mươi khối, dáng vẻ muốn ăn thua đến cùng. Thấy thế Sở Phi Dương cầm lấy chén trà, mở nắp chậm rãi thổi một hơi, hiển nhiên hoàn toàn từ bỏ, ngồi xem hai nhà tranh chấp.
Một ngàn bốn trăm khối. Lúc đầu chỉ thêm năm mươi, Tống Ngọc dù sao tuổi còn trẻ, từ trước đến nay trời sinh tính hiếu thắng, coi như ra giá, cũng không chịu rơi vào thế hạ phong.
Thấy cả hai khí thế hùng hổ, đại đa số người xem đều hít một hơi lạnh, hai nhà này sẽ tiếp tục cạnh tranh. Nhưng Lưu Phong ánh mắt hạ xuống, hướng Tống Ngọc hơi chắp tay, trên mặt đổi thành vẻ nghiêm túc, lộ ra tiếu dung: Ngọc huynh đệ quả nhiên tài đại khí thô, bảo vật này liền về tay ngươi.
Tống Ngọc cũng không chậm trễ, đứng lên chắp tay hoàn lễ, gửi lại cho đối phương một tiếu dung, sau đó sắc mặt liền âm trầm xuống. Tên kia cố ý khích tướng, hại hắn phải bỏ ra thêm Nguyên thạch, lần sau phải khiến hắn đẹp mặt. cất Hỏa diệp linh liên vào Dung Giới, sắc mặt tốt hơn một chút. Tống Thanh Thanh con ngươi lộ ra vẻ cuồng hỉ, nuốt vào Linh Liên, là nàng có thể thuận lợi tấn thăng lên Uẩn Khí cảnh.
...
Linh Liên thành giao, những vật tiếp theo đấu giá cũng không tệ. Có vài binh khí cấp phàm binh, cũng có vài loại võ học quý hiếm. Đấu giá Linh Liên thất bại, hai nhà Lưu, Sở sắc mặt uể oải, nhìn thấy những thứ này đều không muốn tay không mà quay về. Khiến những vật phẩm tiếp theo nhanh chóng được bán ra.
Hai nhà Lưu, Sở cũng ra tay mua một vài đồ vật vừa ý muốn bù đắp cho món hàng lớn bị đấu giá thất bại. Võ học được đem lên đấu giá ít nhất cũng là tam phẩm, đối với Sở Thiên hiện tại cũng không có nhiều tác dụng lắm, nếu dùng Nguyên thạch đổi lấy thì cái được không bù nổi cái mất.
Đấu giá qua rất nhiều vật phẩm, mặt tráng hán hơi lộ ra vẻ mỏi mệt, xốc lại tinh thần lay động chuông bạc, thị nữ tiếp tục mang lên một khay khác, xốc lên tấm vải che, vật phẩm bên trong lộ ra tước mặt mọi người. Quả này vẻ ngoài rất xinh đẹp, sáng long lanh, nhìn lên có cảm giác ngưng định tâm thần.
Ho nhẹ mấy tiếng, hắn thấm giọng nói mở miệng giới thiệu: Thanh yêu quả, có người trùng hợp tìm được, cố ý ủy thác bên ta đấu giá. Trải qua giám bảo sư kiểm nghiệm, thuộc tam phẩm linh dược, dùng để gột rửa tâm thần. Giá khởi điểm một trăm khối Nguyên thạch, mỗi lần tăng giá không thấp hơn mười khối.
Khán giả nhao nhao lắc đầu, bề ngoài nhìn không tệ, nhưng lại không có nhiều tác dụng lắm. Nguyên lực cùng nhục thân mới là thứ quan trọng nhất còn gột rửa tâm thần, nghe xong liền không đáng tin cậy. Vật này hiệu quả không rõ, không đáng để bỏ Nguyên thạch ra mua.
Nhưng Sở Thiên thì ngược lại hai mắt tỏa sáng, hắn tự nhiên biết quả này có tác dụng gì, tâm thần càng thuần túy, tinh thần càng cường đại. Đồ vật này tốt xấu gì cũng là tam phẩm linh dược, chắc chắn có tác dụng với mình.
Không khí cuồng nhiệt lúc trước bỗng nhiên biến mất thay vào đó là sự im lặng, tráng hán nhấc tay áo lau đi mồ hôi lạnh trên trán, lấy sự lão luyện của hắn còn hơi cảm thấy xấu hổ, sợ mọi nghười nghĩ mình đang lừa gạt họ.
Một trăm mười khối Nguyên thạch.
Một đạo thanh âm khàn khàn đột nhiên vang lên, đám người theo tiếng kêu nhìn lại. Người hô giá chính một kẻ mặc áo đen, đội mũ rộng vành che lấp tướng mạo, giọng nói ồm ồm có lẽ tuổi đã không còn nhỏ.
Người này chính là Sở Thiên, giọng nói thực sự quá mức non nớt, dễ dàng khiến người ta chú ý. Hơi thay đổi tiếng nói, để cho người ta không nắm được sâu cạn, đây là một kế sách ổn thoả.
Chỉ cần có người ra giá, sự tình liền dễ làm. tráng hán nhẹ nhàng thở ra, hơi lộ ra tiếu dung. Tâm tình vui vẻ tiện thể nâng một câu: Vị bằng hữu trông thật tuệ nhãn cao siêu, một trăm mười khối Nguyên thạch. Phải giữ lấy người này tuyệt đối không thể buông ra.
Xung quanh vắng lặng, không ít người nhìn Sở Thiên như đồ đần, thầm nghĩ tên này đầu óc có bị làm sao không vậy. Mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, Sở Thiên trong lòng vô cùng mừng rỡ. không giành được Hỏa diệp linh liên, mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng hoàn toàn trong dự liệu. Nhìn tình huống hiện tại cũng không có ai tranh đoạt thanh yêu quả, nếu có thể lấy được vật này, cũng không thể tính là một chuyến uổng công.
Tráng hán liên tục xác định hai lần, sắc mặt có chút tiếc nuối, chậm rãi dự định xác nhận một lần cuối cùng, chợt có thanh âm thanh thúy từ phía trên vang lên: Một trăm hai mươi khối.
Nghe vậy rất nhiều người đấu giá vội nhìn lên, thấy Tống Thanh Thanh đang nhìn xuống, đôi mắt sáng nhìn Sở Thiên, ánh mắt mang theo vẻ khiêu khích. Miệng nhỏ khinh thường hếch lên, tên này cố ý ăn mặc thế này muốn tỏ ra thần bí ư? Hừ, đồ nhà quê. Lục váy phác hoạ đường cong uyển chuyển, hấp dẫn không ít ánh mắt.
Một trăm năm mươi khối.
Thấy có người dám chen vào, Sở Thiên đè xuống phiền não trong lòng, cố tình nâng giá lên cao, hi vọng nữ nhân này nhượng bộ.
Một trăm sáu mươi khối. Tống Thanh Thanh lười biếng dựa vào ghế trúc ngón tay như ngọc ngắt một quả nho để vào trong miệng, môi anh đào ngậm lấy nuốt xong, không chút hoang mang mở miệng. Vị đại tiểu thư này tài lực hùng hậu, rõ ràng có thể khai ra giá cao hơn, nhưng lại đẩy giá lên từ từ dáng như mèo hí chuột.
Sở Thiên hai mắt phun lửa, nhưng trong nháy mắt lộ vẻ suy nghĩ. Đợi tâm tính bình thản, quyết định thu tay lại. Vô luận tình huống hiện tại như thế nào, cũng không thể để cảm xúc chi phối suy nghĩ. Thêm nữa, quả này cũng không đáng giá như vậy.
Thấy hắn không nói gì, Tống Thanh Thanh khẽ nhếch miệng cười khẽ, ý trào phúng rất đậm. Mặc dù cách xa nhau khá xa, nhưng Sở Thiên vẫn nghe được tiếng cười trào phúng.
Một trăm sáu mươi khối Nguyên thạch lần một. thấy tình thế sáng tỏ, tráng hán theo thường lệ bắt đầu xác nhận ba lần. Sở Thiên nhắm mắt không nhìn tới, vật này đã vô duyên với mình, không cần nghĩ nhiều làm gì.
Tiểu tử, đừng từ bỏ, vật này ngươi phải đem tới tay. Thanh âm già nua từ trong lòng vang lên, Sở Thiên mở hai mắt ra, trong mắt hiển hiện một chút kinh ngạc, không nghĩ tới lão hồ ly cả ngày lười biếng, vậy mà cũng kìm nén không được, chủ động nhúng tay việc này.
Một trăm sáu mươi khối lần hai. tráng hán lại mở miệng, trong lòng rất mừng, nguyên bản còn lo lắng đồ vật này bán không được, không ngờ lại còn bán được với giá cao.
Một trăm bảy mươi khối. Đang lúc hắn dự định xác nhận lần cuối, bởi vì lão hồ ly mở miệng nhắc nhở, Sở Thiên không kịp hỏi kỹ nguyên nhân, liền tăng giá ngay.
Nếu không phải do làm lâu năm trong nghề này, định lực vô cùng mạnh mẽ, chỉ sợ tráng hán đã há to miệng, thứ đồ phế phẩm như thế này mà còn có người đi tranh đoạt?
Tống Thanh Thanh làm sao nhận thua, tiếp tục tăng giá, bộ ngực sữa do tức giận bập bùng không ngừng. Sở Thiên đối với lão nhân rất tín nhiệm, Hắn liền bày ra dáng vẻ lưu manh, theo sát không chịu chịu thua.
Ra giá đến tận hai trăm năm mươi khối, Sở Thiên trên trán đầy mồ hôi, trong lòng đau lòng không thôi, hi vọng lão gia hỏa đừng lừa ta.
Tống Thanh Thanh nộ khí lên não, đang chờ lần mở miệng, Tống Ngọc thấy thế liền ra hiệu, tự có một vị tiểu đệ đứng lên, hướng Sở Thiên ôm quyền, tiếng nói dồi dào nguyên lực ầm ầm vang lên.
Vị bằng hữu này ở nơi xa đến. Ha ha, chúng ta là Tống gia ở thành bắc, chắc hẳn ngươi nhất định có nghe qua rồi. Vật này nhường cho chúng ta, coi như là kết giao bằng hữu, đừng khiến cho mọi người mất hoà khí
Nghe lời ấy, tất cả ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Sở Thiên, xem hắn làm ra phản ứng gì.
Một ngàn khối. Thần thái bình tĩnh tiếp tục tăng giá, Sở Phi Dương dựa vào ghế, đây là mức giá cao nhất mà gia tộc có thể đưa ra, nếu hơn nữa hắn sẽ dừng lại.
một ngàn không trăm năm mươi khối. Tống Ngọc hơi chút do dự, không muốn từ bỏ tiếp tục tăng giá.
Một ngàn hai trăm khối. Lưu Phong một hơi tăng thêm một trăm năm mươi khối, dáng vẻ muốn ăn thua đến cùng. Thấy thế Sở Phi Dương cầm lấy chén trà, mở nắp chậm rãi thổi một hơi, hiển nhiên hoàn toàn từ bỏ, ngồi xem hai nhà tranh chấp.
Một ngàn bốn trăm khối. Lúc đầu chỉ thêm năm mươi, Tống Ngọc dù sao tuổi còn trẻ, từ trước đến nay trời sinh tính hiếu thắng, coi như ra giá, cũng không chịu rơi vào thế hạ phong.
Thấy cả hai khí thế hùng hổ, đại đa số người xem đều hít một hơi lạnh, hai nhà này sẽ tiếp tục cạnh tranh. Nhưng Lưu Phong ánh mắt hạ xuống, hướng Tống Ngọc hơi chắp tay, trên mặt đổi thành vẻ nghiêm túc, lộ ra tiếu dung: Ngọc huynh đệ quả nhiên tài đại khí thô, bảo vật này liền về tay ngươi.
Tống Ngọc cũng không chậm trễ, đứng lên chắp tay hoàn lễ, gửi lại cho đối phương một tiếu dung, sau đó sắc mặt liền âm trầm xuống. Tên kia cố ý khích tướng, hại hắn phải bỏ ra thêm Nguyên thạch, lần sau phải khiến hắn đẹp mặt. cất Hỏa diệp linh liên vào Dung Giới, sắc mặt tốt hơn một chút. Tống Thanh Thanh con ngươi lộ ra vẻ cuồng hỉ, nuốt vào Linh Liên, là nàng có thể thuận lợi tấn thăng lên Uẩn Khí cảnh.
...
Linh Liên thành giao, những vật tiếp theo đấu giá cũng không tệ. Có vài binh khí cấp phàm binh, cũng có vài loại võ học quý hiếm. Đấu giá Linh Liên thất bại, hai nhà Lưu, Sở sắc mặt uể oải, nhìn thấy những thứ này đều không muốn tay không mà quay về. Khiến những vật phẩm tiếp theo nhanh chóng được bán ra.
Hai nhà Lưu, Sở cũng ra tay mua một vài đồ vật vừa ý muốn bù đắp cho món hàng lớn bị đấu giá thất bại. Võ học được đem lên đấu giá ít nhất cũng là tam phẩm, đối với Sở Thiên hiện tại cũng không có nhiều tác dụng lắm, nếu dùng Nguyên thạch đổi lấy thì cái được không bù nổi cái mất.
Đấu giá qua rất nhiều vật phẩm, mặt tráng hán hơi lộ ra vẻ mỏi mệt, xốc lại tinh thần lay động chuông bạc, thị nữ tiếp tục mang lên một khay khác, xốc lên tấm vải che, vật phẩm bên trong lộ ra tước mặt mọi người. Quả này vẻ ngoài rất xinh đẹp, sáng long lanh, nhìn lên có cảm giác ngưng định tâm thần.
Ho nhẹ mấy tiếng, hắn thấm giọng nói mở miệng giới thiệu: Thanh yêu quả, có người trùng hợp tìm được, cố ý ủy thác bên ta đấu giá. Trải qua giám bảo sư kiểm nghiệm, thuộc tam phẩm linh dược, dùng để gột rửa tâm thần. Giá khởi điểm một trăm khối Nguyên thạch, mỗi lần tăng giá không thấp hơn mười khối.
Khán giả nhao nhao lắc đầu, bề ngoài nhìn không tệ, nhưng lại không có nhiều tác dụng lắm. Nguyên lực cùng nhục thân mới là thứ quan trọng nhất còn gột rửa tâm thần, nghe xong liền không đáng tin cậy. Vật này hiệu quả không rõ, không đáng để bỏ Nguyên thạch ra mua.
Nhưng Sở Thiên thì ngược lại hai mắt tỏa sáng, hắn tự nhiên biết quả này có tác dụng gì, tâm thần càng thuần túy, tinh thần càng cường đại. Đồ vật này tốt xấu gì cũng là tam phẩm linh dược, chắc chắn có tác dụng với mình.
Không khí cuồng nhiệt lúc trước bỗng nhiên biến mất thay vào đó là sự im lặng, tráng hán nhấc tay áo lau đi mồ hôi lạnh trên trán, lấy sự lão luyện của hắn còn hơi cảm thấy xấu hổ, sợ mọi nghười nghĩ mình đang lừa gạt họ.
Một trăm mười khối Nguyên thạch.
Một đạo thanh âm khàn khàn đột nhiên vang lên, đám người theo tiếng kêu nhìn lại. Người hô giá chính một kẻ mặc áo đen, đội mũ rộng vành che lấp tướng mạo, giọng nói ồm ồm có lẽ tuổi đã không còn nhỏ.
Người này chính là Sở Thiên, giọng nói thực sự quá mức non nớt, dễ dàng khiến người ta chú ý. Hơi thay đổi tiếng nói, để cho người ta không nắm được sâu cạn, đây là một kế sách ổn thoả.
Chỉ cần có người ra giá, sự tình liền dễ làm. tráng hán nhẹ nhàng thở ra, hơi lộ ra tiếu dung. Tâm tình vui vẻ tiện thể nâng một câu: Vị bằng hữu trông thật tuệ nhãn cao siêu, một trăm mười khối Nguyên thạch. Phải giữ lấy người này tuyệt đối không thể buông ra.
Xung quanh vắng lặng, không ít người nhìn Sở Thiên như đồ đần, thầm nghĩ tên này đầu óc có bị làm sao không vậy. Mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, Sở Thiên trong lòng vô cùng mừng rỡ. không giành được Hỏa diệp linh liên, mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng hoàn toàn trong dự liệu. Nhìn tình huống hiện tại cũng không có ai tranh đoạt thanh yêu quả, nếu có thể lấy được vật này, cũng không thể tính là một chuyến uổng công.
Tráng hán liên tục xác định hai lần, sắc mặt có chút tiếc nuối, chậm rãi dự định xác nhận một lần cuối cùng, chợt có thanh âm thanh thúy từ phía trên vang lên: Một trăm hai mươi khối.
Nghe vậy rất nhiều người đấu giá vội nhìn lên, thấy Tống Thanh Thanh đang nhìn xuống, đôi mắt sáng nhìn Sở Thiên, ánh mắt mang theo vẻ khiêu khích. Miệng nhỏ khinh thường hếch lên, tên này cố ý ăn mặc thế này muốn tỏ ra thần bí ư? Hừ, đồ nhà quê. Lục váy phác hoạ đường cong uyển chuyển, hấp dẫn không ít ánh mắt.
Một trăm năm mươi khối.
Thấy có người dám chen vào, Sở Thiên đè xuống phiền não trong lòng, cố tình nâng giá lên cao, hi vọng nữ nhân này nhượng bộ.
Một trăm sáu mươi khối. Tống Thanh Thanh lười biếng dựa vào ghế trúc ngón tay như ngọc ngắt một quả nho để vào trong miệng, môi anh đào ngậm lấy nuốt xong, không chút hoang mang mở miệng. Vị đại tiểu thư này tài lực hùng hậu, rõ ràng có thể khai ra giá cao hơn, nhưng lại đẩy giá lên từ từ dáng như mèo hí chuột.
Sở Thiên hai mắt phun lửa, nhưng trong nháy mắt lộ vẻ suy nghĩ. Đợi tâm tính bình thản, quyết định thu tay lại. Vô luận tình huống hiện tại như thế nào, cũng không thể để cảm xúc chi phối suy nghĩ. Thêm nữa, quả này cũng không đáng giá như vậy.
Thấy hắn không nói gì, Tống Thanh Thanh khẽ nhếch miệng cười khẽ, ý trào phúng rất đậm. Mặc dù cách xa nhau khá xa, nhưng Sở Thiên vẫn nghe được tiếng cười trào phúng.
Một trăm sáu mươi khối Nguyên thạch lần một. thấy tình thế sáng tỏ, tráng hán theo thường lệ bắt đầu xác nhận ba lần. Sở Thiên nhắm mắt không nhìn tới, vật này đã vô duyên với mình, không cần nghĩ nhiều làm gì.
Tiểu tử, đừng từ bỏ, vật này ngươi phải đem tới tay. Thanh âm già nua từ trong lòng vang lên, Sở Thiên mở hai mắt ra, trong mắt hiển hiện một chút kinh ngạc, không nghĩ tới lão hồ ly cả ngày lười biếng, vậy mà cũng kìm nén không được, chủ động nhúng tay việc này.
Một trăm sáu mươi khối lần hai. tráng hán lại mở miệng, trong lòng rất mừng, nguyên bản còn lo lắng đồ vật này bán không được, không ngờ lại còn bán được với giá cao.
Một trăm bảy mươi khối. Đang lúc hắn dự định xác nhận lần cuối, bởi vì lão hồ ly mở miệng nhắc nhở, Sở Thiên không kịp hỏi kỹ nguyên nhân, liền tăng giá ngay.
Nếu không phải do làm lâu năm trong nghề này, định lực vô cùng mạnh mẽ, chỉ sợ tráng hán đã há to miệng, thứ đồ phế phẩm như thế này mà còn có người đi tranh đoạt?
Tống Thanh Thanh làm sao nhận thua, tiếp tục tăng giá, bộ ngực sữa do tức giận bập bùng không ngừng. Sở Thiên đối với lão nhân rất tín nhiệm, Hắn liền bày ra dáng vẻ lưu manh, theo sát không chịu chịu thua.
Ra giá đến tận hai trăm năm mươi khối, Sở Thiên trên trán đầy mồ hôi, trong lòng đau lòng không thôi, hi vọng lão gia hỏa đừng lừa ta.
Tống Thanh Thanh nộ khí lên não, đang chờ lần mở miệng, Tống Ngọc thấy thế liền ra hiệu, tự có một vị tiểu đệ đứng lên, hướng Sở Thiên ôm quyền, tiếng nói dồi dào nguyên lực ầm ầm vang lên.
Vị bằng hữu này ở nơi xa đến. Ha ha, chúng ta là Tống gia ở thành bắc, chắc hẳn ngươi nhất định có nghe qua rồi. Vật này nhường cho chúng ta, coi như là kết giao bằng hữu, đừng khiến cho mọi người mất hoà khí
Nghe lời ấy, tất cả ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Sở Thiên, xem hắn làm ra phản ứng gì.
/99
|