Hung dữ trừng mắt nhìn hai vợ chồng nông phu, Tống Thanh Thanh phủi bụi trên người đi, sau đó liền dời bước đi ra khỏi nông trại. Vừa đi ra ngoài, liền nhìn thấy Sở Thiên tùy tiện dựa vào cây hoè gần đó vẻ mặt trêu tức.
Sắc mặt sặm lại, Tống Thanh Thanh cuối cùng kìm nén không được, thét to: Tiểu Ngọc, ngươi muốn chết không, nếu không muốn chết thì tới đây mau, ngươi có thấy tỷ tỷ của ngươi thành trò đùa rồi không?
Nghe vậy Sở Thiên sắc mặt đột nhiên thay đổi, lông tơ dựng đứng, nguyên lai Tống Ngọc ở gần đây, sao hắn không có một chút phát giác nào. Mặc dù đang kịch đấu, nhưng hắn cũng không dừng việc toả tinh thần lực ra xung quanh, phương viên mấy chục mét đều trốn không thoát khỏi cảm giác của hắn, tình huống xấu nhất cũng đã xuất hiện.
Còn đang nghi hoặc, hắn cảm giác khu vực bên cạnh mình, hình như có một đồ vật chợt lóe lên rồi biến mất, cho dù hắn ngưng tụ toàn bộ tâm thần, cũng chỉ có thể thấy một bóng người mơ hồ, tốc độ nhanh hơn cả một mũi tên, khi kịp phản ứng thì bóng người đã tới sau lưng.
Không kịp quay người, Sở Thiên đành phải chật vật nằm sấp xuống tránh thoát bàn tay đột kích, lại thấy giống như có hàn phong thổi qua dán lấy sống lưng mình, chỉ một thoáng, phía sau lưng cơ hồ ngưng tụ ra một tầng băng óng ánh. Hoảng hốt lăn nhiều xòng trên mặt đất, đối thủ tự kiềm chế thân phận không truy kích, hắn mới may mắn trốn qua một kiếp.
Lăn trên mặt đất tránh đi rất xa, Sở Thiên thấy người kia không truy kích, liền quay người đứng thẳng ngưng thần đi xem. Người chính là Tống Ngọc, trên mặt không còn vẻ lạnh nhạt trước đó, mà bày ra bộ dáng vô tội, bị tỷ tỷ hung hăng khiển trách.
Khi ta bị đánh nhue vậy, sao ngươi không sớm ra hỗ trợ, không phải ta chủ động mở miệng cầu ngươi, ngươi định đợi đến bao giờ nữa? Trải qua việc bị đánh bay vào chuồng ngựa, Tống Thanh Thanh tâm tình khó chịu, liền đem lửa giận phát tiết trên thân đệ đệ.
Mắt thấy lão tỷ nổi bão, lãnh khốc Ngọc công tử xưa nay cao ngạo, lại không dám phản bác, thật lâu mới dám thầm nói: Không phải ngươi nói mình có thể làm được, bảo ta không nên nhúng tay vào sao?
Âm lượng mặc dù cực nhỏ, nhưng Tống Thanh Thanh tai lại rất tính, nghe rất rõ ràng, lập tức hổn hển quát: Ngươi nói cái gì? Có dám nói lại một lần nữa.
Đối với việc này Tống Ngọc không còn lời nào để nói, đành phải mở ra bộ dạng bất đắc dĩ, lại làm cho tỷ hắn càng tức giận hơn, mặc kệ không thèm nói lý, tiếp tục đổ máu chó: ngươi quả là một tiểu đệ tốt a, nếu nghe lời, vậy ta nói ngươi đi chết, ngươi liền đi chết cho ta xem nào. Sao lại không nói gì vậy.
Ta còn dám nói chuyện sao?
Tống Ngọc sắc mặt bi phẫn, ánh mắt thoáng nhìn lại, vừa chỉ tay vào một hướng vừa làm động tác hoá giải nộ khí, nhỏ giọng nhắc nhở: Có người muốn chạy trốn.
Chiêu này rất cao minh, trông thấy kẻ kia muốn chạy trốn mất dạng, Tống Thanh Thanh không lo nội đấu nữa, cuồng nộ quát lên: Đừng để hắn chạy, tên vương bát đản, giữ hắn lại cho ta hung hăng đánh một trận.
Thấy hai người chú ý tới hắn, Sở Thiên bao khỏa nguyên lực hai chân, tăng tốc chạy trốn tốc độ, mũi chân liền nhún mấy cái lên xuống, đã đến ngõ nhỏ đi vào phiên chợ. Nơi đây người bán hàng rong rất nhiều, một người hàng rau chỉ cảm thấy giống như có người trước thoáng một cái, dụi dụi mắt, không tin. Nhưng chỉ một cơn gió qua đi, đám rau dưới mặt đất đã nát nhừ.
Không ngờ bóng người đột nhiên ngừng lại lộ ra tướng mạo Sở Thiên, hắn không thể không dừng lại. Bởi vì Tống Ngọc ngay đã chắn con đường trước mặt, đứng chắp tay, ánh mắt băng lãnh nhìn hắn.
Xoát.
Lục quang từ không trung giáng xuống, Tống Thanh Thanh gương mặt xinh đẹp ửng đỏ, cúi xuống miệng lớn thở dốc, hồi lâu sau mới đứng thẳng dậy, trong đôi mắt đẹp ý tứ rất rõ ràng, ngươi tuyệt đối chạy không thoát.
Khi trong phiên chợ, tự nhiên người đi đường rất nhiều, nhìn thấy ba người, liền vây lại, bởi vì sợ bị ảnh hưởng, đành phải đứng quan sát ở xa xa, ánh mắt nóng bỏng, vẻ hứng thú nói chuyện nồng đậm.
Oa, Tống gia cùng Sở gia, có kịch vui xem rồi. Một bác gái dắt cuống họng hô, nàng mặc dù kiến thức không rộng, nhưng còn nhận ra tộc huy của tam đại gia tộc.
Ba người đều tuổi còn trẻ, có lẽ là đệ tử quan trọng trong tộc.
Không phải là thiếu gia Tống Ngọc hay sao, oa, ta gặp được thần tượng rồi. Vị tiểu muội tuổi còn trẻ, cũng rất Bát Quái, liền nhận ngay ra thần tượng của mình, trong mắt hiện lên vẻ hạnh phúc nồng đậm.
Nương tử bên cạnh dáng dấp thật là cực phẩm, không bằng bắt đi làm áp trại phu nhân, dung mạo, tư thái, chậc chậc, cho lão tử ngủ cùng một đêm, lập tức gặp Diêm Vương gia cũng đáng.
Nói chuyện là một độc nhãn hán tử, bởi vì đến từ nơi khác, không nhận ra những người đang đứng trước mặt. Chỉ để mắt đến Tống Thanh Thanh ánh mắt mê đắm tiếp cận bộ vị trọng yếu, miệng không chút nào kiêng kỵ. Người khác liền tản ra xa khỏi người này, nghĩ thầm con hàng này bị bệnh tâm thần chắc rồi, muốn chết cũng đừng lôi thêm ta vào.
Lão đại, lão đại. Tiểu đệ bên cạnh kéo kéo ống tay áo, ánh mắt mười phần sợ hãi, hai chân run lẩy bẩy.
Phán đoán đang sảng khoái, lại bị xen vào, độc nhãn Hán bất mãn trừng mắt. Nếu nói không ra chuyện gì quan trọng, đợi chút nữa nhất định phải giáo dục tên này, cho hắn biết mình là người như thế nào.
Nữ nhân kia là Tống Thanh Thanh, thân tỷ tỷ của Ngọc công tử. Nếu không phải tiểu đệ kịp thời khuyên ngăn, lão đại ngay cả tại sao chết cũng không biết.
Độc nhãn Hán hung hăng nuốt nước bọt, sắc mặt trắng bệch, lập tức im lặng. Mặc dù không thường vào trong thành, nhưng đối với Tống gia sớm đã nghe tới mòn tai, nếu như dám ra tay, không những mình mất mạng ngay cả sơn trại, đều sẽ bị nhổ tận gốc, không còn ngọn cỏ.
Bên cạnh là Ngọc công tử cùng tỷ tỷ của hắn, bên kia là đệ tử Sở gia, trông cũng có phần quen mắt?
Phụ cận mọi người hai mặt nhìn nhau, lại không nghĩ ra hắn là ai. Sở Thiên gần đây mới thành danh, lại làm việc khiêm tốn. Thường không đi dạo trong thành, nên chỉ có người quen biết mới nhận ra hắn.
Ở một địa phương không đáng chú ý, một vị thiếu niên chau mày, vạt áo trước thêu lên hình đám mây, suy tư một lát, liền chui về hướng phố xá sầm uất.
...
Đối phương có tốc độ hơn mình, chạy trốn là vô vọng. Sở Thiên ngượng ngùng gượng cười mấy tiếng, trên mặt hiện ra vẻ áy náy: Hai vị, chuyện hôm nay ta là người sai lầm, dù các ngươi không muốn nhận, thì ta cũng xin lỗi một tiếng.
Nghĩ đến vừa nãy mình bị đánh đến thảm, lại nghe được lời xin lỗi kia, Tống Thanh Thanh trong nháy mắt nộ khí bùng phát, lườm đệ đệ một chút, nghiến răng kèn kẹt nói: Không cần dài dòng, đập hắn cho ta.
Tống Ngọc như nghe được tiên âm, gật đầu như máy đập, ánh mắt quét về phía Sở Thiên, gương mặt nịnh nọt đột nhiên băng lãnh, một cỗ lệ khí lan ra. Con hàng này làm lão tỷ sinh khí, lại làm cho gia gia vô tội bị mắng, vô luận như thế nào cũng không thể cho qua như vậy được.
Thầm vận nguyên lực, chuẩn bị đối phó với Tống Ngọc, trên khuôn mặt non nớt của Sở Thiên lộ ra mỉm cười, tựa như người vô hại, khẳng khái nói: Việc này khá phức tạp, ta cũng không phải là cố ý, nếu không ta bồi thường cho hai người năm mươi khối Nguyên thạch, kết giao bằng hữu với nhau, tất cả đều vui vẻ, như thế há không phải rất tốt sao?
Nghe vậy Tống Ngọc không khống chế được biểu lộ lãnh ngạo, trên mặt liên tiếp run rẩy mấy lần. Ta bị chửi đến thảm như vậy, chẳng lẽ chỉ vẻn vẹn giá trị năm mươi Nguyên thạch, đơn giản chính là vũ nhục người khác. Bởi vậy hắn không mảy may do dự nói: Không được.
Sở Thiên hung hăng cắn răng, một mặt đau lòng nói: Vậy thì một trăm khối, một trăm khối Nguyên thạch, đó là số lượng rất lớn nha.
Lần này ngay cả Tống Thanh Thanh đều không chịu nổi, bộ ngực sữa run lên, đôi bàn tay trắng như phấn bỗng nhiên chỉ thẳng, nhịn không được, một ngụm tinh huyết kém chút nữa phun ra. Nguyên thạch, lại là Nguyên thạch, con hàng này tốt xấu cũng là người vô địch Sở gia năm nay, vì sao lời nói ra, giống một kẻ nhà quê như vậy.
Tống Ngọc dừng chân lại, nhíu mày, xụ mặt nói: Nếu sợ, liền tự trói hai tay, theo chúng ta đi một chuyến.
Không được, ta phải nói đạo lý, các ngươi phái người phục kích ta. Thấy cầu hoà vô vọng, Sở Thiên nhịn không được nói lại.
Đối với việc này, Tống Ngọc khịt mũi coi thường phản bác: Giảng đạo à, chỉ bằng ngươi mà cũng dám tranh đoạt đồ với chúng ta.
Dựa theo quy củ đấu giá, ai trả cao hơn, người đó được đồ. Sở Thiên bị tức không nhẹ, cảm thấy người này lấn hắn quá đáng, đơn giản là không thể nói lý.
Tống Ngọc cười lạnh mở miệng nói: đó cũng chỉ là thứ dành cho kẻ phàm phu tục tử như ngươi thôi, thiên tài địa bảo phải đến đúng tay người, mới phù hợp với ý trời.
Sở Thiên bình ổn cảm xúc, lồng ngực không ngừng chập trùng, mặt không chút biến sắc nói: cũng có thể nói là kẻ nào nắm đấm to hơn kẻ đó có quyền.
Ừm, ngươi nói không sai. Tống Ngọc chỉ cười cười.
Xin cho ta là suy tính một chút. Sở Thiên làm ra vẻ suy tư, trên mặt hiện ra do dự. Tống Ngọc cũng không nóng lòng, khoanh tay chờ đợi.
Vô số ánh mắt nhìn chằm chằm Sở Thiên, đám người đều nín hơi ngưng thần, chờ hắn ra quyết định, chiến hòa, do một lời của Sở Thiên mà ra.
Gió lốc đột khởi, trong chốc lát hắn bay người đến chỗ Tống Thanh Thanh, trong gió nhô ra một bàn tay, đầu ngón tay mọc ra hắc kim trảo, hung hăng chộp tới.
Sự tình phát sinh đột ngột, Tống Thanh Thanh không kịp đề phòng chuẩn bị, không khỏi hét rầm lên, may mà trảo kia dù cố hết sức cũng không hạ xuống được.
Gió lốc lập tức đình chỉ, lộ ra thân ảnh Sở Thiên, cả người thậm chí hắc trảo, đều bị đông cứng thành khối băng, từng tia từng tia bạch khí lan tràn ra, để cho người ta sinh lạnh trong lòng. Nhìn thật kỹ, chỉ thấy thiếu niên đã bị đông cứng, ngay cả biểu lộ ngọc đá cùng vỡ cũng vẫn còn y nguyên.
Lão tỷ, may mắn ta không làm nhục mệnh.
Tống Ngọc mỉm cười đi ra từ sau khối băng, nghe được thanh âm quen thuộc, Tống Thanh Thanh thở hắt ra, trong lòng xúc động như muốn khóc.
Sắc mặt sặm lại, Tống Thanh Thanh cuối cùng kìm nén không được, thét to: Tiểu Ngọc, ngươi muốn chết không, nếu không muốn chết thì tới đây mau, ngươi có thấy tỷ tỷ của ngươi thành trò đùa rồi không?
Nghe vậy Sở Thiên sắc mặt đột nhiên thay đổi, lông tơ dựng đứng, nguyên lai Tống Ngọc ở gần đây, sao hắn không có một chút phát giác nào. Mặc dù đang kịch đấu, nhưng hắn cũng không dừng việc toả tinh thần lực ra xung quanh, phương viên mấy chục mét đều trốn không thoát khỏi cảm giác của hắn, tình huống xấu nhất cũng đã xuất hiện.
Còn đang nghi hoặc, hắn cảm giác khu vực bên cạnh mình, hình như có một đồ vật chợt lóe lên rồi biến mất, cho dù hắn ngưng tụ toàn bộ tâm thần, cũng chỉ có thể thấy một bóng người mơ hồ, tốc độ nhanh hơn cả một mũi tên, khi kịp phản ứng thì bóng người đã tới sau lưng.
Không kịp quay người, Sở Thiên đành phải chật vật nằm sấp xuống tránh thoát bàn tay đột kích, lại thấy giống như có hàn phong thổi qua dán lấy sống lưng mình, chỉ một thoáng, phía sau lưng cơ hồ ngưng tụ ra một tầng băng óng ánh. Hoảng hốt lăn nhiều xòng trên mặt đất, đối thủ tự kiềm chế thân phận không truy kích, hắn mới may mắn trốn qua một kiếp.
Lăn trên mặt đất tránh đi rất xa, Sở Thiên thấy người kia không truy kích, liền quay người đứng thẳng ngưng thần đi xem. Người chính là Tống Ngọc, trên mặt không còn vẻ lạnh nhạt trước đó, mà bày ra bộ dáng vô tội, bị tỷ tỷ hung hăng khiển trách.
Khi ta bị đánh nhue vậy, sao ngươi không sớm ra hỗ trợ, không phải ta chủ động mở miệng cầu ngươi, ngươi định đợi đến bao giờ nữa? Trải qua việc bị đánh bay vào chuồng ngựa, Tống Thanh Thanh tâm tình khó chịu, liền đem lửa giận phát tiết trên thân đệ đệ.
Mắt thấy lão tỷ nổi bão, lãnh khốc Ngọc công tử xưa nay cao ngạo, lại không dám phản bác, thật lâu mới dám thầm nói: Không phải ngươi nói mình có thể làm được, bảo ta không nên nhúng tay vào sao?
Âm lượng mặc dù cực nhỏ, nhưng Tống Thanh Thanh tai lại rất tính, nghe rất rõ ràng, lập tức hổn hển quát: Ngươi nói cái gì? Có dám nói lại một lần nữa.
Đối với việc này Tống Ngọc không còn lời nào để nói, đành phải mở ra bộ dạng bất đắc dĩ, lại làm cho tỷ hắn càng tức giận hơn, mặc kệ không thèm nói lý, tiếp tục đổ máu chó: ngươi quả là một tiểu đệ tốt a, nếu nghe lời, vậy ta nói ngươi đi chết, ngươi liền đi chết cho ta xem nào. Sao lại không nói gì vậy.
Ta còn dám nói chuyện sao?
Tống Ngọc sắc mặt bi phẫn, ánh mắt thoáng nhìn lại, vừa chỉ tay vào một hướng vừa làm động tác hoá giải nộ khí, nhỏ giọng nhắc nhở: Có người muốn chạy trốn.
Chiêu này rất cao minh, trông thấy kẻ kia muốn chạy trốn mất dạng, Tống Thanh Thanh không lo nội đấu nữa, cuồng nộ quát lên: Đừng để hắn chạy, tên vương bát đản, giữ hắn lại cho ta hung hăng đánh một trận.
Thấy hai người chú ý tới hắn, Sở Thiên bao khỏa nguyên lực hai chân, tăng tốc chạy trốn tốc độ, mũi chân liền nhún mấy cái lên xuống, đã đến ngõ nhỏ đi vào phiên chợ. Nơi đây người bán hàng rong rất nhiều, một người hàng rau chỉ cảm thấy giống như có người trước thoáng một cái, dụi dụi mắt, không tin. Nhưng chỉ một cơn gió qua đi, đám rau dưới mặt đất đã nát nhừ.
Không ngờ bóng người đột nhiên ngừng lại lộ ra tướng mạo Sở Thiên, hắn không thể không dừng lại. Bởi vì Tống Ngọc ngay đã chắn con đường trước mặt, đứng chắp tay, ánh mắt băng lãnh nhìn hắn.
Xoát.
Lục quang từ không trung giáng xuống, Tống Thanh Thanh gương mặt xinh đẹp ửng đỏ, cúi xuống miệng lớn thở dốc, hồi lâu sau mới đứng thẳng dậy, trong đôi mắt đẹp ý tứ rất rõ ràng, ngươi tuyệt đối chạy không thoát.
Khi trong phiên chợ, tự nhiên người đi đường rất nhiều, nhìn thấy ba người, liền vây lại, bởi vì sợ bị ảnh hưởng, đành phải đứng quan sát ở xa xa, ánh mắt nóng bỏng, vẻ hứng thú nói chuyện nồng đậm.
Oa, Tống gia cùng Sở gia, có kịch vui xem rồi. Một bác gái dắt cuống họng hô, nàng mặc dù kiến thức không rộng, nhưng còn nhận ra tộc huy của tam đại gia tộc.
Ba người đều tuổi còn trẻ, có lẽ là đệ tử quan trọng trong tộc.
Không phải là thiếu gia Tống Ngọc hay sao, oa, ta gặp được thần tượng rồi. Vị tiểu muội tuổi còn trẻ, cũng rất Bát Quái, liền nhận ngay ra thần tượng của mình, trong mắt hiện lên vẻ hạnh phúc nồng đậm.
Nương tử bên cạnh dáng dấp thật là cực phẩm, không bằng bắt đi làm áp trại phu nhân, dung mạo, tư thái, chậc chậc, cho lão tử ngủ cùng một đêm, lập tức gặp Diêm Vương gia cũng đáng.
Nói chuyện là một độc nhãn hán tử, bởi vì đến từ nơi khác, không nhận ra những người đang đứng trước mặt. Chỉ để mắt đến Tống Thanh Thanh ánh mắt mê đắm tiếp cận bộ vị trọng yếu, miệng không chút nào kiêng kỵ. Người khác liền tản ra xa khỏi người này, nghĩ thầm con hàng này bị bệnh tâm thần chắc rồi, muốn chết cũng đừng lôi thêm ta vào.
Lão đại, lão đại. Tiểu đệ bên cạnh kéo kéo ống tay áo, ánh mắt mười phần sợ hãi, hai chân run lẩy bẩy.
Phán đoán đang sảng khoái, lại bị xen vào, độc nhãn Hán bất mãn trừng mắt. Nếu nói không ra chuyện gì quan trọng, đợi chút nữa nhất định phải giáo dục tên này, cho hắn biết mình là người như thế nào.
Nữ nhân kia là Tống Thanh Thanh, thân tỷ tỷ của Ngọc công tử. Nếu không phải tiểu đệ kịp thời khuyên ngăn, lão đại ngay cả tại sao chết cũng không biết.
Độc nhãn Hán hung hăng nuốt nước bọt, sắc mặt trắng bệch, lập tức im lặng. Mặc dù không thường vào trong thành, nhưng đối với Tống gia sớm đã nghe tới mòn tai, nếu như dám ra tay, không những mình mất mạng ngay cả sơn trại, đều sẽ bị nhổ tận gốc, không còn ngọn cỏ.
Bên cạnh là Ngọc công tử cùng tỷ tỷ của hắn, bên kia là đệ tử Sở gia, trông cũng có phần quen mắt?
Phụ cận mọi người hai mặt nhìn nhau, lại không nghĩ ra hắn là ai. Sở Thiên gần đây mới thành danh, lại làm việc khiêm tốn. Thường không đi dạo trong thành, nên chỉ có người quen biết mới nhận ra hắn.
Ở một địa phương không đáng chú ý, một vị thiếu niên chau mày, vạt áo trước thêu lên hình đám mây, suy tư một lát, liền chui về hướng phố xá sầm uất.
...
Đối phương có tốc độ hơn mình, chạy trốn là vô vọng. Sở Thiên ngượng ngùng gượng cười mấy tiếng, trên mặt hiện ra vẻ áy náy: Hai vị, chuyện hôm nay ta là người sai lầm, dù các ngươi không muốn nhận, thì ta cũng xin lỗi một tiếng.
Nghĩ đến vừa nãy mình bị đánh đến thảm, lại nghe được lời xin lỗi kia, Tống Thanh Thanh trong nháy mắt nộ khí bùng phát, lườm đệ đệ một chút, nghiến răng kèn kẹt nói: Không cần dài dòng, đập hắn cho ta.
Tống Ngọc như nghe được tiên âm, gật đầu như máy đập, ánh mắt quét về phía Sở Thiên, gương mặt nịnh nọt đột nhiên băng lãnh, một cỗ lệ khí lan ra. Con hàng này làm lão tỷ sinh khí, lại làm cho gia gia vô tội bị mắng, vô luận như thế nào cũng không thể cho qua như vậy được.
Thầm vận nguyên lực, chuẩn bị đối phó với Tống Ngọc, trên khuôn mặt non nớt của Sở Thiên lộ ra mỉm cười, tựa như người vô hại, khẳng khái nói: Việc này khá phức tạp, ta cũng không phải là cố ý, nếu không ta bồi thường cho hai người năm mươi khối Nguyên thạch, kết giao bằng hữu với nhau, tất cả đều vui vẻ, như thế há không phải rất tốt sao?
Nghe vậy Tống Ngọc không khống chế được biểu lộ lãnh ngạo, trên mặt liên tiếp run rẩy mấy lần. Ta bị chửi đến thảm như vậy, chẳng lẽ chỉ vẻn vẹn giá trị năm mươi Nguyên thạch, đơn giản chính là vũ nhục người khác. Bởi vậy hắn không mảy may do dự nói: Không được.
Sở Thiên hung hăng cắn răng, một mặt đau lòng nói: Vậy thì một trăm khối, một trăm khối Nguyên thạch, đó là số lượng rất lớn nha.
Lần này ngay cả Tống Thanh Thanh đều không chịu nổi, bộ ngực sữa run lên, đôi bàn tay trắng như phấn bỗng nhiên chỉ thẳng, nhịn không được, một ngụm tinh huyết kém chút nữa phun ra. Nguyên thạch, lại là Nguyên thạch, con hàng này tốt xấu cũng là người vô địch Sở gia năm nay, vì sao lời nói ra, giống một kẻ nhà quê như vậy.
Tống Ngọc dừng chân lại, nhíu mày, xụ mặt nói: Nếu sợ, liền tự trói hai tay, theo chúng ta đi một chuyến.
Không được, ta phải nói đạo lý, các ngươi phái người phục kích ta. Thấy cầu hoà vô vọng, Sở Thiên nhịn không được nói lại.
Đối với việc này, Tống Ngọc khịt mũi coi thường phản bác: Giảng đạo à, chỉ bằng ngươi mà cũng dám tranh đoạt đồ với chúng ta.
Dựa theo quy củ đấu giá, ai trả cao hơn, người đó được đồ. Sở Thiên bị tức không nhẹ, cảm thấy người này lấn hắn quá đáng, đơn giản là không thể nói lý.
Tống Ngọc cười lạnh mở miệng nói: đó cũng chỉ là thứ dành cho kẻ phàm phu tục tử như ngươi thôi, thiên tài địa bảo phải đến đúng tay người, mới phù hợp với ý trời.
Sở Thiên bình ổn cảm xúc, lồng ngực không ngừng chập trùng, mặt không chút biến sắc nói: cũng có thể nói là kẻ nào nắm đấm to hơn kẻ đó có quyền.
Ừm, ngươi nói không sai. Tống Ngọc chỉ cười cười.
Xin cho ta là suy tính một chút. Sở Thiên làm ra vẻ suy tư, trên mặt hiện ra do dự. Tống Ngọc cũng không nóng lòng, khoanh tay chờ đợi.
Vô số ánh mắt nhìn chằm chằm Sở Thiên, đám người đều nín hơi ngưng thần, chờ hắn ra quyết định, chiến hòa, do một lời của Sở Thiên mà ra.
Gió lốc đột khởi, trong chốc lát hắn bay người đến chỗ Tống Thanh Thanh, trong gió nhô ra một bàn tay, đầu ngón tay mọc ra hắc kim trảo, hung hăng chộp tới.
Sự tình phát sinh đột ngột, Tống Thanh Thanh không kịp đề phòng chuẩn bị, không khỏi hét rầm lên, may mà trảo kia dù cố hết sức cũng không hạ xuống được.
Gió lốc lập tức đình chỉ, lộ ra thân ảnh Sở Thiên, cả người thậm chí hắc trảo, đều bị đông cứng thành khối băng, từng tia từng tia bạch khí lan tràn ra, để cho người ta sinh lạnh trong lòng. Nhìn thật kỹ, chỉ thấy thiếu niên đã bị đông cứng, ngay cả biểu lộ ngọc đá cùng vỡ cũng vẫn còn y nguyên.
Lão tỷ, may mắn ta không làm nhục mệnh.
Tống Ngọc mỉm cười đi ra từ sau khối băng, nghe được thanh âm quen thuộc, Tống Thanh Thanh thở hắt ra, trong lòng xúc động như muốn khóc.
/99
|