Cô gái tên là Hải Lam này, tu vi đã là ngàn tỷ tinh thần khắc độ, như vậy ở phía sau nàng càng khủng bố hơn nữa. Dương Kỳ tuyệt đối sẽ không có nắm chắc phần thắng, đây là lần đầu tiên Dương Kỳ cảm thấy mình không có cơ hội.
Nhưng mà cũng không tồi, tam phương tựa hồ đều là ngươi tranh ta đoạt, sẽ không hợp tác với nhau.
Nhưng hiện tại hắn muốn rời khỏi nơi này, cũng rất khó, toàn bộ trong thần điện đều bị phong bế, vô thanh vô tức chạy ra ngoài, khả năng là không lớn, vạn nhất bị phát hiện, hắn nhất định phải chết ở chỗ này.
Nhưng hắn có tính kiên nhẫn rất lớn, cố gắng chờ đợi cơ hội.
Lần này có lẽ chính là cơ hội tốt nhất của mình, Ngạo Thiên đang chủ trì hội nghị ở đây, các đại lão đều ở đây, Ngạo Trung Ương tuy không ở đây nhưng khẳng định lúc nào cũng chú ý tới bất kỳ tình huống gì ở nơi này, hơn nữa Ngạo Trung Ương muốn chủ trì Đại Mộ, luyện hóa Tru Tiên Vương, cho nên những thứ nắm trong tay hẳn phải rất nhiều.
Đây chính là cơ hội tốt để Dương Kỳ lẻn vào.
- Ngươi ẩn núp cũng sâu thật a, Hải Lam cô nương, ngươi là một vị cao thủ, không biết Đại Tế Ti tiền bối có khỏe không? Có tái xuất giang hồ hay không?
Ngạo Thiên chậm rãi nói, nhưng mà trong con mắt lại lóe ra tinh mang, tựa hồ đã tính toán tất cả những chuyện đã xảy ra.
- Đại Tế Ti bị thương rất nghiêm trọng, nhưng chỉ cần qua một thời gian ngắn, Thần Giới sẽ phát sinh biến hóa lớn, hắn sẽ khôi phục lại như cũ.
Hải Lam nói:
- Về chuyện này mọi người yên tâm, hắn nhất định sẽ vượt qua, sẽ khôi phục lại vinh quang năm đó.
- Vậy thì tốt, nói như vậy, Đại Tết Ti nếu như không chết, vậy Thần Tượng Chi Vương cũng sẽ không chết, rất nhanh sẽ xuất hiện.
Ngạo Thiên nói một câu này khiến cho sắc mặt của Hải Lam biến đổi.
Năm đó, Đại Tế Ti cùng Thần Tượà chung Chi Vương là tồn tại cường đại nhất dưới chướng của chúa tể, một văn một võ, nhưng mà cũng không hòa hợp, thường xuyên tranh đấu, đương nhiên là Đại Tế Ti ở thế hạ phong, nhưng mà Vô Thượng Chúa Tể luôn giữ cân bằng, thường xuyên trợ giúp Đại Tế Ti, ngược lại với Thần Tượng Chi Vương.
Chuyện này giống như Tể Tướng cùng Binh Mã Đại nguyên soái trong triều đình, nhất định sẽ không hòa hợp. Nếu như hòa hợp êm thấm, cũng không phải là điều chúa tể muốn thấy.
- Tốt lắm, Ngạo Thiên huynh đệ, chúng ta không nói chuyện này nữa, việc cấp bách trước mắt chính là bàn luận tìm cách đối phó với Dương kỳ, hủy diệt đế quốc của hắn, bắt được hắn. Có người nói, Chư Thần Ấn Ký ở Thái Cổ Thời Đại va chạm với nhau, phân thành ba phần, hiện tại đã tập hợp được lại cùng một chỗ, có phải hay không?
Dương Hư nói một câu.
- Đúng vậy.
Ngạo Thiên nói:
- Chư Thần Ấn Ký được tập hợp đầy đủ, không thể phân tách nữa, bởi vì trên toàn thế giới, không còn có lực lượng nào khiến cho Chư Thần Ấn Ký phân liệt nữa.
- Như vậy, chúng ta hiện tại thảo luận xem, sau khi lấy được Chư Thần Ấn Ký, người này sẽ nhận được Chư Thần Ấn Ký.
Dương Hư nói.
- Không không không, vẫn là đối phó thật tốt với Dương Kỳ trước.
Ngạo Thiên cười, nói:
- Bằng không, chúng ta sẽ trở thành lũ ngớ ngẩn trong truyện cười a, nhìn thấy chim nhạn đang bay trên bầu trời, thương lượng là nấu lên hay nướng lên để ăn, kết quả chim nhạn bay đi mất.
- Không không không ...
Dương Hư lại nói:
- Hiện tại tên Dương Kỳ kia cũng không phải là chim nhạn trên bầu trời, mà là chim trong lồng, nếu như ba nhà chúng ta cùng nhau hợp tác, cả Thần Giới cũng không có đất cho hắn đặt chân, chỉ có một con đường chết. Cho nên vẫn nên bàn luận về chuyện Chư Thần Ấn Ký sẽ thuộc về ai, phân chia rõ ràng, chúng ta cần phải thống nhất tất cả, nếu không nhân tâm bất tề, mọi người trở thành ngươi tranh ta đoạt, sao có thể đủ sức lực để đối phó với Dương Kỳ a? Người này vô cùng giảo hoạt, có sở trường, nói không chừng lúc đó hắn sẽ lợi dụng mâu thuẫn giữa chúng ta để chia rẽ nội bộ, ngược lại sẽ khiến hắn nắm được phần thắng.
- Chuyện này.
Ngạo Thiên biết, nếu như hôm nay không phân chia lợi ích rõ ràng, những người này tuyệt đối sẽ không xuất binh, thậm chí chính mình xuất binh tấn công, bọn họ sẽ ở sau chiếm tiện nghi, hung dữ tiến lên cắn mình một cái.
- Ngươi nói Dương Kỳ là phân thân của ngươi? Là Mệnh Vận Hư Vô Chi Khí khác, vậy thì đơn giản, Dương Kỳ sẽ thuộc về ngươi, ngươi có được Mệnh Vận Hư Vô Chi Khí đầy đủ, tu vi cũng có thể tăng lên tới cảnh giới Bán Bộ Vô Vô a, mà ta có được Chư Thần Ấn Ký, về phần chư vị ở Vô Địch Môn, sẽ có được toàn bộ người trong đế quốc của Dương Kỳ. Ngay cả toàn bộ tài nguyên của đế quốc cũng thuộc về Vô Địch Môn, mọi người thấy sao? Đây chính là phân phối đồng đều a.
- Hắc hắc, Ngạo Thiên, chủ ý này của ngươi thật sự không tệ, ngươi có được Chư Thần Ấn Ký, Đại Thiên Môn có được một đạo Mệnh Vận Hư Vô Chi Khí, mà ngươi lại có được Chư Thần Ấn Ký. Thu hoạch của ngươi không phải là quá lớn sao.
Lúc này, một vị lão tổ của Vô Địch Vương Triều nói chuyện, lão tổ này là Độc Cô Tế Thiên, có tu vi bằng với Dương Kỳ, chính là chín trăm tinh thần khắc độ.
- Hơn nữa, Đại Thiên Môn cũng không bằng, một đạo Mệnh Vận Hư Vô Chi Khí do Dương Hư chiếm được, người của môn phải khác không có lợi, hiện tại môn chủ Đại Thiên Môn là Dương Đại Thiên, để cho một mình Dương Hư có được, đây là lý lẽ gì? Để cho hắn?
Độc Cô Tế Thiên trong lúc nói chuyện liền buông lời khích bác, hắn tuyệt đối không đồng ý chuyện này.
- Chỗ tốt của Đại Thiên Môn không phải không đủ, chỗ tốt của chúng ta cũng không đủ. Chúng ta có được những người của đế quốc kia để làm gì? Còn khó quản lý hơn, đến lúc đó sẽ tạo thành sự hỗn loạn trong các môn phái.
- Hắc hắc, chuyện này ngươi nghĩ lầm rồi.
Ngạo Thiên nở nụ cười nói:
- Đại Đế quốc Thánh Vương hiện tại quản lý hết sức thanh minh, bọn họ có một đồ vật tên là Thánh Vương Chấp Chính Quan, ta nghĩ tất cả mọi người đã từng nghe thấy, so sánh với quốc gia mà Nho Môn thống trị cường đại hơn gấp một vạn lần, đế quốc của người nào chiếm được Chấp Chính Quan này, trong một sát na số mệnh của đế quốc của hắn sẽ vượt xa bất kỳ đế quốc nào. Đây là đồ so với Chư Thần Ấn Ký còn tốt hơn, hơn nữa có tin đồn Dương Kỳ kia bằng vào lực lượng của Chư Thần Ấn Ký, đạt được vô số thứ tốt, những thứ tài nguyên kia toàn bộ đều thuộc về các ngươi, như thế nào?
- Ngạo Thiên ngươi lầm rồi.
Độc Cô Diệt Thiên nói:
- Ngươi đạt được Chư Thần Ấn Ký thì Viễn Cổ Thiên Đường sớm muộn cũng là của ngươi. Tài phú lớn tới như vậy, những gì chũng ta nhận được có đáng là gì?
- Đúng, điểm này quá không thỏa đáng.
Dương Hư cũng nói:
- Ta mặc dù muốn lấy được Mệnh Vận Hư Vô Chi Khí của Dương Kỳ, bất quá thứ đó không có một chút chỗ tốt nào đối với vương triều của chúng ta, cho nên bản thân Dương Kỳ ta tuyệt đối không cần, còn kế hoạch vừa rồi ngươi nói ra, đây là đang hại Đại Thiên Môn, người nào mà không biết Dương Kỳ sở dĩ có thể ở trong thời gian ngắn tạo dựng lên một đế quốc to lớn như vậy, chính là dựa vào khống chế tư duy, là công lao của Chư Thần Ấn Ký, đại nhân vật ở Long Tộc, Linh Lung nhất tộc đều bị hắn khống chế được, Kiếm Đạo Chi Chủ cũng bị hắn khống chế, ngươi chiếm được Chư Thần Ấn Ký, thủ đô đế quốc sẽ là của ngươi. Toàn bộ cao tầng, đều còn sót lại dấu vết sâu trong Chư Thần Ấn Ký. Đại Thiên Môn cái gì cũng không chiếm được.
Một câu thức tỉnh người trong mộng!
Tất cả mọi người của Đại Thiên Vương Triều tức giận mắng lớn:
- Ngạo Thiên, ngươi tính toán thật giỏi a, nguyên lai là tính kế chúng ta, ngươi giỏi, ... Trung Ương Vương Triều của các ngươi một chút thành ý cũng không có. Đã như vậy, chúng ta cần gì phải nói thêm nữa? Chuyện tình đối phó với Đế quốc Thánh Vương, một mình ngươi tới, cùng lắm thì chúng ta liên thủ cùng Đế quốc Thánh Vương, cũng tốt hơn cùng ngươi bảo hổ lột da.
- Chư vị, chư vị.
Ngạo Thiên khoát khoát tay, nói:
- Ta vừa rồi chỉ là đề nghị mà thôi, như vậy, nếu như các ngươi có phương pháp phân phối tốt hơn, cũng có thể đưa ra, như vậy Chư Thần Ấn Ký cho Vô Địch Vương Triều các ngươi các ngươi lấy ra những vật khác để bù lại?
Qua một câu nói, Ngạo Thiên liền quăng quả bóng lớn này đi.
- Chúng ta không cần Chư Thần Ấn Ký, đây là một cái xương khó gặm.
Độc Cô Phần Thiên lại không mắc mưu, mà chỉ nói:
- Ta xem Chư Thần Ấn Ký này dây dưa quá lớn ba đại vương triều chúng ta cũng không thể độc chiếm.
- Vậy phải phân phối thế nào? Vật này rất quan trọng, không thể rơi vào trong tay bất cứ người nào, nếu không sẽ bị luyện hóa.
Ngạo Thiên nói.
- Cái này rất đơn giản.
Hải Lam nói:
- Chúng ta liên thủ, trực tiếp tiến công Đế quốc Thánh Vương, chế tạo ra một nhà tù, phong ấn Dương Kỳ trong đó. Chư Thần Ấn Ký còn sót lại trên thân thể hắn sau đó từ từ thu thập đế quốc của hắn. Phân chia Thánh Vương Chấp Chính Quan của hắn, bức bách hắn giao ra vô số, chúng ta tìm một cơ hội nữa, phá vỡ Chư Thần Ấn Ký, như vậy ba đại vương triều, mỗi người một phần, trước khi không tìm được cách phá Chư Thần Ấn Ký sẽ phong ấn Dương Kỳ vĩnh viễn, như vậy không phải xong rồi sao?
- Đó cũng là một ý kiến hay.
Lập tức, chín đại nguyên lão của Độc Cô thế gia, Độc Cô Diệt Thiên, Độc Cô Bại Thiên, Độc Cô Già Thiên, Độc Cô Phần Thiên, Độc Cô Kình Thiên, Độc Cô Phách Thiên, Độc Cô Liệt Thiên, Độc Cô Tế Thiên, Độc Cô Thông Thiên đều nhìn Hải Lam, cảm thấy nàng không đơn giản, lại nghĩ ra một mưu kế ác độc như vậy.
Dương Kỳ cũng chấn động, vốn hắn hy vọng không ít, nhưng Hải Lam vừa đưa ra chủ ý này, dường như đã giải quyết vấn đề khó khăn này.
Hắn có một loại vọng động muốn chém giết nàng.
- Phương pháp này có thể thực hiện, chúng ta cùng nhau luyện chế Nhất Môn Đại Trận, tới thời điểm mấu chốt, đột nhiên xuất thủ, bắt Dương Kỳ, hắn sẽ không có cơ hội chạy thoát, xử trí Dương Kỳ như thế nào là cách của chúng ta, thậm chí chúng ta có thể bức bách hắn đi lấy Viễn Cổ Thiên Đường, chia đều cho mọi người.
Ngạo Thiên gật đầu, nói.
- Nếu chuyện này đã rõ ràng, hiện tại thương lượng chuyện tình xuất binh a.
Ngạo Thiên nói:
- Đế quốc của Dương Kỳ, ba nhà chúng ta chia ba, về phần bản thân Dương Kỳ, vậy thì nhốt ở một chỗ. Có con cá lớn này, ba nhà chúng ta có thể có được rất nhiều thứ tốt, tu vi tăng lên, cùng nhau phát tài.
- Xuất binh chính là phải huy động toàn bộ lực lượng.
Hải Lam lại nói tiếp:
- Toàn bộ thực lực của ba nhà chúng ta đều phải xuất ra, bắt thỏ cũng phải dùng sức của sư tử, mới có thể một lần đắc thủ, hành động nhẹ nhàng chỉ có thể tạo ra cơ hội cho Dương Kỳ, ta nhưng là nói cho chư vị, Dương Kỳ tuyệt đối không phải là đèn đã cạn dầu, một khi để cho hắn nhận thấy được bất cứ cơ hội nào, như vậy, chúng ta ai cũng không tìm được hắn, Thần Giới lớn như vậy, nếu hắn muốn trốn, thời thời khắc khắc, sẽ đánh du kích cùng chúng ta, như vậy chúng ta không thể tóm hắn được. Hắn trốn trong Viễn Cổ Thiên Đường chúng ta làm sao có thể tiến công vào Thiên Đường được?
- Nói đúng lắm.
Lúc nàym Ngạo Thiên đã triệt để thay đổi cách nhìn đối với nữ nhân này.
Dương Kỳ cũng biết rõ, nữ nhân này cùng với Vân Hải Lam trong thế tục kia là một tính chất, có một ý niệm hiện lên trong đầu hắn, đó là rất có thể Vân Hải Lam chính là nàng.
Nếu như ba đại vương triều rất nhanh đạt thành hiệp nghị, sợ rằng chuyện sẽ rất khó làm.
Đột nhiên trong lòng Dương Kỳ nảy ra một kế sách.
Lúc này, Dương Hỗn Độn đứng thẳng lên, nói:
- Ngạo Thiên, ngươi ở trong thế tục cũng từng thấy Chư Thần Ấn Ký, nếu như chúng ta nhốt Dương Kỳ lại, sợ rằng ngươi quen thuộc đặc tính của Chư Thần Ấn Ký nhất chỉ sợ sẽ có một chút thủ đoạn, như vậy, chúng ta vẫn là phải xem một chút rồi hãy nói.
Nhưng mà cũng không tồi, tam phương tựa hồ đều là ngươi tranh ta đoạt, sẽ không hợp tác với nhau.
Nhưng hiện tại hắn muốn rời khỏi nơi này, cũng rất khó, toàn bộ trong thần điện đều bị phong bế, vô thanh vô tức chạy ra ngoài, khả năng là không lớn, vạn nhất bị phát hiện, hắn nhất định phải chết ở chỗ này.
Nhưng hắn có tính kiên nhẫn rất lớn, cố gắng chờ đợi cơ hội.
Lần này có lẽ chính là cơ hội tốt nhất của mình, Ngạo Thiên đang chủ trì hội nghị ở đây, các đại lão đều ở đây, Ngạo Trung Ương tuy không ở đây nhưng khẳng định lúc nào cũng chú ý tới bất kỳ tình huống gì ở nơi này, hơn nữa Ngạo Trung Ương muốn chủ trì Đại Mộ, luyện hóa Tru Tiên Vương, cho nên những thứ nắm trong tay hẳn phải rất nhiều.
Đây chính là cơ hội tốt để Dương Kỳ lẻn vào.
- Ngươi ẩn núp cũng sâu thật a, Hải Lam cô nương, ngươi là một vị cao thủ, không biết Đại Tế Ti tiền bối có khỏe không? Có tái xuất giang hồ hay không?
Ngạo Thiên chậm rãi nói, nhưng mà trong con mắt lại lóe ra tinh mang, tựa hồ đã tính toán tất cả những chuyện đã xảy ra.
- Đại Tế Ti bị thương rất nghiêm trọng, nhưng chỉ cần qua một thời gian ngắn, Thần Giới sẽ phát sinh biến hóa lớn, hắn sẽ khôi phục lại như cũ.
Hải Lam nói:
- Về chuyện này mọi người yên tâm, hắn nhất định sẽ vượt qua, sẽ khôi phục lại vinh quang năm đó.
- Vậy thì tốt, nói như vậy, Đại Tết Ti nếu như không chết, vậy Thần Tượng Chi Vương cũng sẽ không chết, rất nhanh sẽ xuất hiện.
Ngạo Thiên nói một câu này khiến cho sắc mặt của Hải Lam biến đổi.
Năm đó, Đại Tế Ti cùng Thần Tượà chung Chi Vương là tồn tại cường đại nhất dưới chướng của chúa tể, một văn một võ, nhưng mà cũng không hòa hợp, thường xuyên tranh đấu, đương nhiên là Đại Tế Ti ở thế hạ phong, nhưng mà Vô Thượng Chúa Tể luôn giữ cân bằng, thường xuyên trợ giúp Đại Tế Ti, ngược lại với Thần Tượng Chi Vương.
Chuyện này giống như Tể Tướng cùng Binh Mã Đại nguyên soái trong triều đình, nhất định sẽ không hòa hợp. Nếu như hòa hợp êm thấm, cũng không phải là điều chúa tể muốn thấy.
- Tốt lắm, Ngạo Thiên huynh đệ, chúng ta không nói chuyện này nữa, việc cấp bách trước mắt chính là bàn luận tìm cách đối phó với Dương kỳ, hủy diệt đế quốc của hắn, bắt được hắn. Có người nói, Chư Thần Ấn Ký ở Thái Cổ Thời Đại va chạm với nhau, phân thành ba phần, hiện tại đã tập hợp được lại cùng một chỗ, có phải hay không?
Dương Hư nói một câu.
- Đúng vậy.
Ngạo Thiên nói:
- Chư Thần Ấn Ký được tập hợp đầy đủ, không thể phân tách nữa, bởi vì trên toàn thế giới, không còn có lực lượng nào khiến cho Chư Thần Ấn Ký phân liệt nữa.
- Như vậy, chúng ta hiện tại thảo luận xem, sau khi lấy được Chư Thần Ấn Ký, người này sẽ nhận được Chư Thần Ấn Ký.
Dương Hư nói.
- Không không không, vẫn là đối phó thật tốt với Dương Kỳ trước.
Ngạo Thiên cười, nói:
- Bằng không, chúng ta sẽ trở thành lũ ngớ ngẩn trong truyện cười a, nhìn thấy chim nhạn đang bay trên bầu trời, thương lượng là nấu lên hay nướng lên để ăn, kết quả chim nhạn bay đi mất.
- Không không không ...
Dương Hư lại nói:
- Hiện tại tên Dương Kỳ kia cũng không phải là chim nhạn trên bầu trời, mà là chim trong lồng, nếu như ba nhà chúng ta cùng nhau hợp tác, cả Thần Giới cũng không có đất cho hắn đặt chân, chỉ có một con đường chết. Cho nên vẫn nên bàn luận về chuyện Chư Thần Ấn Ký sẽ thuộc về ai, phân chia rõ ràng, chúng ta cần phải thống nhất tất cả, nếu không nhân tâm bất tề, mọi người trở thành ngươi tranh ta đoạt, sao có thể đủ sức lực để đối phó với Dương Kỳ a? Người này vô cùng giảo hoạt, có sở trường, nói không chừng lúc đó hắn sẽ lợi dụng mâu thuẫn giữa chúng ta để chia rẽ nội bộ, ngược lại sẽ khiến hắn nắm được phần thắng.
- Chuyện này.
Ngạo Thiên biết, nếu như hôm nay không phân chia lợi ích rõ ràng, những người này tuyệt đối sẽ không xuất binh, thậm chí chính mình xuất binh tấn công, bọn họ sẽ ở sau chiếm tiện nghi, hung dữ tiến lên cắn mình một cái.
- Ngươi nói Dương Kỳ là phân thân của ngươi? Là Mệnh Vận Hư Vô Chi Khí khác, vậy thì đơn giản, Dương Kỳ sẽ thuộc về ngươi, ngươi có được Mệnh Vận Hư Vô Chi Khí đầy đủ, tu vi cũng có thể tăng lên tới cảnh giới Bán Bộ Vô Vô a, mà ta có được Chư Thần Ấn Ký, về phần chư vị ở Vô Địch Môn, sẽ có được toàn bộ người trong đế quốc của Dương Kỳ. Ngay cả toàn bộ tài nguyên của đế quốc cũng thuộc về Vô Địch Môn, mọi người thấy sao? Đây chính là phân phối đồng đều a.
- Hắc hắc, Ngạo Thiên, chủ ý này của ngươi thật sự không tệ, ngươi có được Chư Thần Ấn Ký, Đại Thiên Môn có được một đạo Mệnh Vận Hư Vô Chi Khí, mà ngươi lại có được Chư Thần Ấn Ký. Thu hoạch của ngươi không phải là quá lớn sao.
Lúc này, một vị lão tổ của Vô Địch Vương Triều nói chuyện, lão tổ này là Độc Cô Tế Thiên, có tu vi bằng với Dương Kỳ, chính là chín trăm tinh thần khắc độ.
- Hơn nữa, Đại Thiên Môn cũng không bằng, một đạo Mệnh Vận Hư Vô Chi Khí do Dương Hư chiếm được, người của môn phải khác không có lợi, hiện tại môn chủ Đại Thiên Môn là Dương Đại Thiên, để cho một mình Dương Hư có được, đây là lý lẽ gì? Để cho hắn?
Độc Cô Tế Thiên trong lúc nói chuyện liền buông lời khích bác, hắn tuyệt đối không đồng ý chuyện này.
- Chỗ tốt của Đại Thiên Môn không phải không đủ, chỗ tốt của chúng ta cũng không đủ. Chúng ta có được những người của đế quốc kia để làm gì? Còn khó quản lý hơn, đến lúc đó sẽ tạo thành sự hỗn loạn trong các môn phái.
- Hắc hắc, chuyện này ngươi nghĩ lầm rồi.
Ngạo Thiên nở nụ cười nói:
- Đại Đế quốc Thánh Vương hiện tại quản lý hết sức thanh minh, bọn họ có một đồ vật tên là Thánh Vương Chấp Chính Quan, ta nghĩ tất cả mọi người đã từng nghe thấy, so sánh với quốc gia mà Nho Môn thống trị cường đại hơn gấp một vạn lần, đế quốc của người nào chiếm được Chấp Chính Quan này, trong một sát na số mệnh của đế quốc của hắn sẽ vượt xa bất kỳ đế quốc nào. Đây là đồ so với Chư Thần Ấn Ký còn tốt hơn, hơn nữa có tin đồn Dương Kỳ kia bằng vào lực lượng của Chư Thần Ấn Ký, đạt được vô số thứ tốt, những thứ tài nguyên kia toàn bộ đều thuộc về các ngươi, như thế nào?
- Ngạo Thiên ngươi lầm rồi.
Độc Cô Diệt Thiên nói:
- Ngươi đạt được Chư Thần Ấn Ký thì Viễn Cổ Thiên Đường sớm muộn cũng là của ngươi. Tài phú lớn tới như vậy, những gì chũng ta nhận được có đáng là gì?
- Đúng, điểm này quá không thỏa đáng.
Dương Hư cũng nói:
- Ta mặc dù muốn lấy được Mệnh Vận Hư Vô Chi Khí của Dương Kỳ, bất quá thứ đó không có một chút chỗ tốt nào đối với vương triều của chúng ta, cho nên bản thân Dương Kỳ ta tuyệt đối không cần, còn kế hoạch vừa rồi ngươi nói ra, đây là đang hại Đại Thiên Môn, người nào mà không biết Dương Kỳ sở dĩ có thể ở trong thời gian ngắn tạo dựng lên một đế quốc to lớn như vậy, chính là dựa vào khống chế tư duy, là công lao của Chư Thần Ấn Ký, đại nhân vật ở Long Tộc, Linh Lung nhất tộc đều bị hắn khống chế được, Kiếm Đạo Chi Chủ cũng bị hắn khống chế, ngươi chiếm được Chư Thần Ấn Ký, thủ đô đế quốc sẽ là của ngươi. Toàn bộ cao tầng, đều còn sót lại dấu vết sâu trong Chư Thần Ấn Ký. Đại Thiên Môn cái gì cũng không chiếm được.
Một câu thức tỉnh người trong mộng!
Tất cả mọi người của Đại Thiên Vương Triều tức giận mắng lớn:
- Ngạo Thiên, ngươi tính toán thật giỏi a, nguyên lai là tính kế chúng ta, ngươi giỏi, ... Trung Ương Vương Triều của các ngươi một chút thành ý cũng không có. Đã như vậy, chúng ta cần gì phải nói thêm nữa? Chuyện tình đối phó với Đế quốc Thánh Vương, một mình ngươi tới, cùng lắm thì chúng ta liên thủ cùng Đế quốc Thánh Vương, cũng tốt hơn cùng ngươi bảo hổ lột da.
- Chư vị, chư vị.
Ngạo Thiên khoát khoát tay, nói:
- Ta vừa rồi chỉ là đề nghị mà thôi, như vậy, nếu như các ngươi có phương pháp phân phối tốt hơn, cũng có thể đưa ra, như vậy Chư Thần Ấn Ký cho Vô Địch Vương Triều các ngươi các ngươi lấy ra những vật khác để bù lại?
Qua một câu nói, Ngạo Thiên liền quăng quả bóng lớn này đi.
- Chúng ta không cần Chư Thần Ấn Ký, đây là một cái xương khó gặm.
Độc Cô Phần Thiên lại không mắc mưu, mà chỉ nói:
- Ta xem Chư Thần Ấn Ký này dây dưa quá lớn ba đại vương triều chúng ta cũng không thể độc chiếm.
- Vậy phải phân phối thế nào? Vật này rất quan trọng, không thể rơi vào trong tay bất cứ người nào, nếu không sẽ bị luyện hóa.
Ngạo Thiên nói.
- Cái này rất đơn giản.
Hải Lam nói:
- Chúng ta liên thủ, trực tiếp tiến công Đế quốc Thánh Vương, chế tạo ra một nhà tù, phong ấn Dương Kỳ trong đó. Chư Thần Ấn Ký còn sót lại trên thân thể hắn sau đó từ từ thu thập đế quốc của hắn. Phân chia Thánh Vương Chấp Chính Quan của hắn, bức bách hắn giao ra vô số, chúng ta tìm một cơ hội nữa, phá vỡ Chư Thần Ấn Ký, như vậy ba đại vương triều, mỗi người một phần, trước khi không tìm được cách phá Chư Thần Ấn Ký sẽ phong ấn Dương Kỳ vĩnh viễn, như vậy không phải xong rồi sao?
- Đó cũng là một ý kiến hay.
Lập tức, chín đại nguyên lão của Độc Cô thế gia, Độc Cô Diệt Thiên, Độc Cô Bại Thiên, Độc Cô Già Thiên, Độc Cô Phần Thiên, Độc Cô Kình Thiên, Độc Cô Phách Thiên, Độc Cô Liệt Thiên, Độc Cô Tế Thiên, Độc Cô Thông Thiên đều nhìn Hải Lam, cảm thấy nàng không đơn giản, lại nghĩ ra một mưu kế ác độc như vậy.
Dương Kỳ cũng chấn động, vốn hắn hy vọng không ít, nhưng Hải Lam vừa đưa ra chủ ý này, dường như đã giải quyết vấn đề khó khăn này.
Hắn có một loại vọng động muốn chém giết nàng.
- Phương pháp này có thể thực hiện, chúng ta cùng nhau luyện chế Nhất Môn Đại Trận, tới thời điểm mấu chốt, đột nhiên xuất thủ, bắt Dương Kỳ, hắn sẽ không có cơ hội chạy thoát, xử trí Dương Kỳ như thế nào là cách của chúng ta, thậm chí chúng ta có thể bức bách hắn đi lấy Viễn Cổ Thiên Đường, chia đều cho mọi người.
Ngạo Thiên gật đầu, nói.
- Nếu chuyện này đã rõ ràng, hiện tại thương lượng chuyện tình xuất binh a.
Ngạo Thiên nói:
- Đế quốc của Dương Kỳ, ba nhà chúng ta chia ba, về phần bản thân Dương Kỳ, vậy thì nhốt ở một chỗ. Có con cá lớn này, ba nhà chúng ta có thể có được rất nhiều thứ tốt, tu vi tăng lên, cùng nhau phát tài.
- Xuất binh chính là phải huy động toàn bộ lực lượng.
Hải Lam lại nói tiếp:
- Toàn bộ thực lực của ba nhà chúng ta đều phải xuất ra, bắt thỏ cũng phải dùng sức của sư tử, mới có thể một lần đắc thủ, hành động nhẹ nhàng chỉ có thể tạo ra cơ hội cho Dương Kỳ, ta nhưng là nói cho chư vị, Dương Kỳ tuyệt đối không phải là đèn đã cạn dầu, một khi để cho hắn nhận thấy được bất cứ cơ hội nào, như vậy, chúng ta ai cũng không tìm được hắn, Thần Giới lớn như vậy, nếu hắn muốn trốn, thời thời khắc khắc, sẽ đánh du kích cùng chúng ta, như vậy chúng ta không thể tóm hắn được. Hắn trốn trong Viễn Cổ Thiên Đường chúng ta làm sao có thể tiến công vào Thiên Đường được?
- Nói đúng lắm.
Lúc nàym Ngạo Thiên đã triệt để thay đổi cách nhìn đối với nữ nhân này.
Dương Kỳ cũng biết rõ, nữ nhân này cùng với Vân Hải Lam trong thế tục kia là một tính chất, có một ý niệm hiện lên trong đầu hắn, đó là rất có thể Vân Hải Lam chính là nàng.
Nếu như ba đại vương triều rất nhanh đạt thành hiệp nghị, sợ rằng chuyện sẽ rất khó làm.
Đột nhiên trong lòng Dương Kỳ nảy ra một kế sách.
Lúc này, Dương Hỗn Độn đứng thẳng lên, nói:
- Ngạo Thiên, ngươi ở trong thế tục cũng từng thấy Chư Thần Ấn Ký, nếu như chúng ta nhốt Dương Kỳ lại, sợ rằng ngươi quen thuộc đặc tính của Chư Thần Ấn Ký nhất chỉ sợ sẽ có một chút thủ đoạn, như vậy, chúng ta vẫn là phải xem một chút rồi hãy nói.
/1602
|